Hội Chứng Stockholm

Chương 20



"Lại cho em leo cây!" Lâm Ngải oán hận ném điện thoại di động vào trong túi, mái tóc dài bị gió thổi loạn, đôi chân đi giày cao gót giậm bình bịch. Cô đưa tay đẩy cửa lớn trung tâm thương mại ra.

Hôm nay là cuối tuần, cô được nghỉ ngơi, định cùng Lục Cửu đi dạo trung tâm thương mại sau đó đi xem phim, ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, trải nghiệm buổi hẹn hò của những người trẻ tuổi yêu đương cuồng nhiệt. Ai ngờ, Lục Cửu đột nhiên có việc không đi được, cô ăn mặc động lòng người cứ vậy bị Lục Cửu thả bồ câu.

Lâm Ngải đến rạp chiếu phim ở tầng cao nhất, mua vé xem phim, lại mua bỏng và coca, ngồi vào chỗ rồi quay sang nhìn hai bên, hầu hết đều là các cặp tình nhân, chỉ có cô cô đơn chiếc bóng. Lâm Ngải rất tức giận, miệng vẫn phải mỉm cười, nhưng lại nhai bỏng ngô rộp rộp, rất giống đang cắn Lục Cửu.

Đèn trong rạp chiếu phim từ từ tắt hết, đây là một bộ phim tình cảm, nam nữ chính mến nhau từ thời trung học, lên đại học vì hiểu lầm mà chia tay, sau nhiều năm, tìm kiếm một hồi cuối cùng lại trở về bên nhau.

Tình tiết phim chẳng có gì mới, nhưng vẫn khiến Lâm Ngải cảm động. Cô hâm mộ tình yêu của nam nữ chính. Cô chắc chắn mình yêu Lục Cửu, nhưng Lục Cửu thì sao, cô không biết nữa.

Xem xong phim, Lâm Ngải nhân thể xuống tầng dưới đi dạo, thời tiết đã chuyển lạnh, cô muốn mua cho Lục Cửu ít quần áo ấm.

Ai ngờ đang đi dạo, cô đột nhiên gặp một người phụ nữ có thai, người ấy đang cố sức nhặt mấy món đồ bị rơi lung tung.

"Ai, tôi giúp cho, cô cẩn thận" Lâm Ngải đưa cái túi cho cô ấy. "Cảm ơn... cô... Á!"

"Cô sao vậy?!" Lâm Ngải nhìn cô ấy ôm bụng đau đớn, cũng hơi hoảng.

"Tôi, đau bụng "

"Không phải cô sắp sinh chứ." Lâm Ngải đỡ cô ấy ngồi xuống, mọi người xung quanh tụ tập lại, nói đến loạn thất bát tao.

Lâm Ngải cố gắng trấn định, lấy điện thoại gọi cấp cứu: "Xin chào, đây là lầu ba của trung tâm thương mại XX, ngoài cửa nhãn hàng C có một phụ nữ sắp sinh."

Trong lúc chờ đợi xe cấp cứu đến, Lâm Ngải luôn ở cạnh người phụ nữ đó.

Chỉ chốc lát sau, cấp cứu xe đến, người phụ nữ đó vẫn kéo tay Lâm Ngải, cô có muốn đi cũng không được. Lâm Ngải đành lên xe cùng đến bệnh viện.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Ngải vang lên, là Lục Cửu gọi đến.

"Anh xong việc rồi à? Em đang ngồi trên xe cứu thương." "Em không sao, lúc đi dạo phố thì gặp một sản phụ sắp sinh."

"Anh đợi chút để em hỏi. " Lâm Ngải cầm điện thoại nghiêng người hỏi nhân viên cứu hộ: "Xin hỏi chúng ta đến bệnh viện nào?"

"Bệnh viện bà mẹ và trẻ em XX."

"Cảm ơn"

"Bệnh viện bà mẹ và trẻ em XX." "Anh không cần đến đâu, em tự gọi xe về là được. Vậy được rồi, em chờ anh."

Xe vừa đến bệnh viện, sản phụ đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Lâm Ngải vỗ bàn tay sản phụ đang cầm lấy tay mình, nói: "Đừng sợ, lát nữa là cô có thể gặp tiểu bảo bảo rồi."

Sản phụ đã vào phòng giải phẫu, cũng không còn chuyện gì nữa, Lâm Ngải chuẩn bị xuống dưới lầu đợi Lục Cửu, lại bị y tá gọi lại.

"Người nhà của sản phụ, mời chị xuống lầu một làm thủ tục nhập viện." Cô y tá vừa nói xong, thì quay vào phòng giải phẫu luôn.

"Này, tôi... không phải..." Lâm Ngải lắc đầu, đành phải xuống lầu nộp tiền.

Lâm Ngải phiếu nộp tiền, lại lên lầu, ngoài miệng còn tại nói nhỏ "Mình làm chuyện tốt, có thể xin ông trời một điều ước không nhỉ. Xin trời phật phù hộ Lục Cửu nhà con bình an."

Ai ngờ, cô vừa bước gần đến liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên cùng một người phụ nữ trẻ mặc kimônô trẻ đứng tránh một bên.

Dựa trực giác sắc bén của phụ nữ, Lâm Ngải thấy hai người kia rất có vấn đề, bộ dạng rõ ràng rất ám muội. Lòng hiếu kỳ nổi lên, Lâm Ngải lặng lẽ đứng tránh sau cửa nghe lén.

"Chúc mừng Thanh Gia" Giọng nói ngọt ngào của phụ nữ truyền qua ván cửa, Lâm Ngải sợ run cả người, giọng nói này nũng nịu, ngấy đến chết người. 【 Ồ, cô ta vừa nói "Thanh Gia", chẳng lẽ là... 】

"Thế nào, em có thai nên anh không vui à?"

"Là Đằng Tử sinh nên anh rất vui." Trong phòng bệnh truyền ra tiếng trêu đùa và tiếng quần áo ma sát. 【 Là Đằng Tử! Tại sao Nghĩa Thanh lại có thể có quen biết cô ta? 】

"Ân ~ Thanh Gia đúng là nhẫn tâm."

Nghĩa Thanh sờ bụng Đằng Tử, "Được rồi, chuyện này không cần sốt ruột, gần đây em phải cẩn thận, mang thai ba tháng đầu rất quan trọng."

"Em biết rồi, đứa trẻ trong bụng chính là lợi thế của chúng ta." 【Con của Nghĩa Thanh và Đằng Tử?! 】

"A, lão già kia hình như rất sung sướng, còn tưởng là con của mình."

"Bây giờ một nửa Nhã đường hiện tại đã nằm trong tay chúng ta, chỉ cần em sinh đứa bé này ra, Nhã đường sẽ là của chúng ta."

"Lão già kia đúng là mạng lớn, gần đây lại có dấu hiệu chuyển biến tốt."

Nghĩa Thanh nhéo cái cằm thanh tú của Đằng Tử một cái, "Đằng Tử tính làm thế nào?"

"Chờ tin tốt của em đi" 【 Xem ra bọn họ muốn... 】

"Ai, người nhà bệnh nhân, cô ở trong này làm gì?"

"Nguy rồi!"

Trong phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, Lâm Ngải kinh hãi, xoay người bỏ chạy. Cửa phòng bệnh cửa mở ra, Đằng Tử tối tăm nhìn bóng dáng chạy trốn của Lâm Ngải, ấn điện thoại: "Đừng để cho cô gái trẻ mặc váy hoa rời khỏi bệnh viện!"

Nghĩa Thanh đứng cạnh, vẻ mặt đăm chiêu như nghĩ xem đã nhìn thấy bóng dáng này ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện