Hội Chứng Stockholm
Chương 27
Lục Cửu hấp tấp lái xe về nhà thì không thấy bảo bối nhà mình đâu, lúc này, hắn mơ hồ nghe thấy có tiếng vang trong phòng tắm, bèn đẩy cửa bước vào. Quả nhiên, thấy Lâm Ngải đang ngồi trên bồn cầu, trên tay cô cầm cái gì, khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt như chú mèo mướp.
Nhìn thấy Lục Cửu về, Lâm Ngải ngẩng đầu đáng thương nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhếch lên trông rất ủy khuất, đôi mắt to khóc sưng cả lên.
"Lục Cửu... Ô ô... Em... Em hình như... mang thai" Nói xong cô run run tay đưa cái gì đó cho hắn.
Lúc này Lục Cửu mới nhìn ra đó là que thử thai, hắn ngồi xổm xuống nắm lấy cái tay không ngừng lên của cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, anh đưa em đến bệnh viện, được không?"
Sự dịu dàng của Lục Cửu có lực sát thương rất mạnh đối với Lâm Ngải, cô nhanh chóng trấn tĩnh, cùng Lục Cửu một đến bệnh viện Sản nhi gần nhất, lấy máu để làm kiểm tra, quá trình chờ đợi kết quả là dày vò, may mà kết quả khả quan.
Lâm Ngải nhìn kết quả xét nghiệm trên tay mà vừa khóc vừa cười, "Lục Cửu, em sắp được làm mẹ rồi."
"Ưf, anh cũng sắp làm ba rồi." Gương mặt cương nghị của hắn thoáng qua ý cười.
"Em sắp làm mẹ, sắp làm mẹ rồi." Lâm Ngải vui đến mức quên cả hình tượng, nhảy dựng cả lên, Lục Cửu vội vàng kéo cô lại "Coi chừng một chút!"
Lâm Ngải nghịch ngợm thè lưỡi, bám lấy cánh tay hắn như chú chim nhỏ nép vào người hắn, ngọt ngào nói: "Chúng ta về nhà đi"
Lục Cửu nhéo nhéo mũi cô, bất đắc dĩ nói thầm: "Tiểu nha đầu!"
Lâm Ngải rất vui nên không thèm tranh luận với hắn, dính sát lấy cánh tay làm nũng.
lúc hai người đang định rời khỏi bệnh viện thì trùng hợp gặp cảnh tượng Nghĩa Thanh vội vã chạy vào.
Nghĩa Thanh thấy hai người bèn dừng bước, trên mặt lập tức treo lên nụ cười dối trá "Khéo vậy?"
Lục Cửu không thèm chào hỏi, chỉ đánh giá hai người đàn ông mặc đồ đen đi sau Nghĩa Thanh.
"Xem ra Thanh Gia rất vội, chắc là Đằng Tử tiểu thư sinh con à."
"Lâm tiểu thư thật thông minh. Đúng vậy, Đằng Tử vừa mới sinh một bé trai."
"Chúc mừng Thanh Gia." Lâm Ngải vừa cố ý nói như vậy, vừa quan sát sắc mặt của Nghĩa Thanh.
Rốt cuộc Nghĩa Thanh vẫn là kiểu gừng càng già càng cay, nghe xong lời này mặt cũng không đổi sắc. "A, lời này phải là chúc mừng lão bang chủ đã mất chứ". Ánh mắt sắc lạnh của Nghĩa Thanh liếc đến tờ xét nghiệm Lâm Ngải cầm trong tay, nói: "Xem ra cũng đến phiên tôi chúc mừng hai người, Lâm tiểu thư"
"..." Lâm Ngải lập tức hơi khẩn trương giấu tờ giấy ra sau lưng, bàn tay đang bám vào tay Lục Cửu âm thầm dùng sức.
Lục Cửu biết cô lo lắng sợ hãi, bèn trấn an vỗ vỗ tay cô rồi kéo cô vào lòng. "Vậy cảm ơn Thanh Gia, ngày sau mời rượu Thanh Gia nhất định phải tới nhé."
"Đương nhiên, tôi nhất định sẽ đến."
"Đằng Tử tiểu thư vừa mới sinh, Tiểu Ngải lại đang mang thai, Lục mỗ không nhiều lời với Thanh Gia nữa, hẹn gặp lại." Lục Cửu định đi, thì Nghĩa Thanh không mặn không nhạt lên tiếng: "Lục Cửu, cậu không quên những lời tôi đã nói trước kia chứ."
"A, Thanh Gia nói nhiều lắm, nhất thời tôi không nhớ ra."
"Ha ha, không sao cả, tôi tin cậu sẽ nhớ lại nhanh thôi." Nói xong, Nghĩa Thanh dẫn người rời đi.
Bàn tay trong túi quần của Lục Cửu nắm chặt thành quyền.
"Lục Cửu, ông ta nói vậy là có ý gì?" Lâm Ngải chớp chớp ánh mắt, tỏ vẻ cô nghe không hiểu.
Lục Cửu vuốt mái tóc dài của cô, "Không có việc gì, đừng nghĩ lung tung, bây giờ em là phụ nữ có thai, đang có con của Lục Cửu anh đấy."
"Biết rồi!"
"Chúng ta chúc mừng thế nào đây?"
Lục Cửu có tâm sự, nhưng vẫn trả lời: "Theo ý em"
"Được, em cần phải cẩn thận suy nghĩ, hắc hắc"
Nhìn ý cười rạng rỡ trên mặt Lâm Ngải, trực giác của Lục Cửu bảo hắn đây là điều hắn phải bảo vệ. Hắn không được phép khinh suất, hiện tại hắn không cò một mình nữa, hắn có Lâm Ngải vừa đứa con chưa chào đời. Nghĩa Thanh nói đúng, hắn có vướng bận, có uy hiếp, đây chính là điểm trí mạng!
Lục Cửu tính toán trong lòng dù dùng cách nào cũng phải khuyên Lâm Ngải nghỉ việc, nhất định luôn phải để cô trong tầm mắt.
Hắn tưởng sẽ rất khó khăn, không nghĩ tới Lâm Ngải không phản đối đề nghị này, thậm chí còn giơ hai tay tán thành. Lúc trước bảo cô xin nghỉ thì cô cho hắn nhìn mặt lạnh mấy ngày.
"Oa, không phải chứ, Cửu gia còn ăn dấm chua với cả trẻ con nha." Biểu tình cố nhịn cười của Lâm Ngải rất khoa trương.
"Nào có"
Lâm Ngải ôm tay, khinh bỉ: "Chết không thừa nhận, chậc chậc"
"Tiểu nha đầu, muốn ăn đòn hả"
"Đánh đi, đánh đi, trong bụng em đang có con của anh đấy."
"Tiểu trứng thối!" Lục Cửu ôm cô, vừa vào phòng ngủ liền cởi hết quần áo của cô ra.
"Uy uy uy, Lục Cửu, còn chưa được ba tháng, bây giờ không thể làm." Lâm Ngải vừa tránh tay hắn vừa muốn mặc lại quần.
Ai ngờ cô không dự đoán được một chuyện vô cùng xấu hổ, đó là bị Lục Cửu tét mông.
"!" Lâm Ngải đỏ mặt, lớn như vậy rồi mà còn bị đánh đòn.
Lục Cửu làm sao dám đánh thật, chỉ làm bộ dạng thôi. Nhưng nhìn cái mông tròn trắng bóc cứ lắc lư trước mắt, hắn lại hơi động tình, may mà trước khi lau súng, hắn đã kịp thu tay lại.
"Em nói trước nè, ba tháng này anh không được chạm vào em đâu nhé."
"..." Rốt cuộc là ai chọc ai
Lục Cửu mơ hồ có thể dự đoán được ba tháng tới mình sẽ vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy Lục Cửu về, Lâm Ngải ngẩng đầu đáng thương nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhếch lên trông rất ủy khuất, đôi mắt to khóc sưng cả lên.
"Lục Cửu... Ô ô... Em... Em hình như... mang thai" Nói xong cô run run tay đưa cái gì đó cho hắn.
Lúc này Lục Cửu mới nhìn ra đó là que thử thai, hắn ngồi xổm xuống nắm lấy cái tay không ngừng lên của cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, anh đưa em đến bệnh viện, được không?"
Sự dịu dàng của Lục Cửu có lực sát thương rất mạnh đối với Lâm Ngải, cô nhanh chóng trấn tĩnh, cùng Lục Cửu một đến bệnh viện Sản nhi gần nhất, lấy máu để làm kiểm tra, quá trình chờ đợi kết quả là dày vò, may mà kết quả khả quan.
Lâm Ngải nhìn kết quả xét nghiệm trên tay mà vừa khóc vừa cười, "Lục Cửu, em sắp được làm mẹ rồi."
"Ưf, anh cũng sắp làm ba rồi." Gương mặt cương nghị của hắn thoáng qua ý cười.
"Em sắp làm mẹ, sắp làm mẹ rồi." Lâm Ngải vui đến mức quên cả hình tượng, nhảy dựng cả lên, Lục Cửu vội vàng kéo cô lại "Coi chừng một chút!"
Lâm Ngải nghịch ngợm thè lưỡi, bám lấy cánh tay hắn như chú chim nhỏ nép vào người hắn, ngọt ngào nói: "Chúng ta về nhà đi"
Lục Cửu nhéo nhéo mũi cô, bất đắc dĩ nói thầm: "Tiểu nha đầu!"
Lâm Ngải rất vui nên không thèm tranh luận với hắn, dính sát lấy cánh tay làm nũng.
lúc hai người đang định rời khỏi bệnh viện thì trùng hợp gặp cảnh tượng Nghĩa Thanh vội vã chạy vào.
Nghĩa Thanh thấy hai người bèn dừng bước, trên mặt lập tức treo lên nụ cười dối trá "Khéo vậy?"
Lục Cửu không thèm chào hỏi, chỉ đánh giá hai người đàn ông mặc đồ đen đi sau Nghĩa Thanh.
"Xem ra Thanh Gia rất vội, chắc là Đằng Tử tiểu thư sinh con à."
"Lâm tiểu thư thật thông minh. Đúng vậy, Đằng Tử vừa mới sinh một bé trai."
"Chúc mừng Thanh Gia." Lâm Ngải vừa cố ý nói như vậy, vừa quan sát sắc mặt của Nghĩa Thanh.
Rốt cuộc Nghĩa Thanh vẫn là kiểu gừng càng già càng cay, nghe xong lời này mặt cũng không đổi sắc. "A, lời này phải là chúc mừng lão bang chủ đã mất chứ". Ánh mắt sắc lạnh của Nghĩa Thanh liếc đến tờ xét nghiệm Lâm Ngải cầm trong tay, nói: "Xem ra cũng đến phiên tôi chúc mừng hai người, Lâm tiểu thư"
"..." Lâm Ngải lập tức hơi khẩn trương giấu tờ giấy ra sau lưng, bàn tay đang bám vào tay Lục Cửu âm thầm dùng sức.
Lục Cửu biết cô lo lắng sợ hãi, bèn trấn an vỗ vỗ tay cô rồi kéo cô vào lòng. "Vậy cảm ơn Thanh Gia, ngày sau mời rượu Thanh Gia nhất định phải tới nhé."
"Đương nhiên, tôi nhất định sẽ đến."
"Đằng Tử tiểu thư vừa mới sinh, Tiểu Ngải lại đang mang thai, Lục mỗ không nhiều lời với Thanh Gia nữa, hẹn gặp lại." Lục Cửu định đi, thì Nghĩa Thanh không mặn không nhạt lên tiếng: "Lục Cửu, cậu không quên những lời tôi đã nói trước kia chứ."
"A, Thanh Gia nói nhiều lắm, nhất thời tôi không nhớ ra."
"Ha ha, không sao cả, tôi tin cậu sẽ nhớ lại nhanh thôi." Nói xong, Nghĩa Thanh dẫn người rời đi.
Bàn tay trong túi quần của Lục Cửu nắm chặt thành quyền.
"Lục Cửu, ông ta nói vậy là có ý gì?" Lâm Ngải chớp chớp ánh mắt, tỏ vẻ cô nghe không hiểu.
Lục Cửu vuốt mái tóc dài của cô, "Không có việc gì, đừng nghĩ lung tung, bây giờ em là phụ nữ có thai, đang có con của Lục Cửu anh đấy."
"Biết rồi!"
"Chúng ta chúc mừng thế nào đây?"
Lục Cửu có tâm sự, nhưng vẫn trả lời: "Theo ý em"
"Được, em cần phải cẩn thận suy nghĩ, hắc hắc"
Nhìn ý cười rạng rỡ trên mặt Lâm Ngải, trực giác của Lục Cửu bảo hắn đây là điều hắn phải bảo vệ. Hắn không được phép khinh suất, hiện tại hắn không cò một mình nữa, hắn có Lâm Ngải vừa đứa con chưa chào đời. Nghĩa Thanh nói đúng, hắn có vướng bận, có uy hiếp, đây chính là điểm trí mạng!
Lục Cửu tính toán trong lòng dù dùng cách nào cũng phải khuyên Lâm Ngải nghỉ việc, nhất định luôn phải để cô trong tầm mắt.
Hắn tưởng sẽ rất khó khăn, không nghĩ tới Lâm Ngải không phản đối đề nghị này, thậm chí còn giơ hai tay tán thành. Lúc trước bảo cô xin nghỉ thì cô cho hắn nhìn mặt lạnh mấy ngày.
"Oa, không phải chứ, Cửu gia còn ăn dấm chua với cả trẻ con nha." Biểu tình cố nhịn cười của Lâm Ngải rất khoa trương.
"Nào có"
Lâm Ngải ôm tay, khinh bỉ: "Chết không thừa nhận, chậc chậc"
"Tiểu nha đầu, muốn ăn đòn hả"
"Đánh đi, đánh đi, trong bụng em đang có con của anh đấy."
"Tiểu trứng thối!" Lục Cửu ôm cô, vừa vào phòng ngủ liền cởi hết quần áo của cô ra.
"Uy uy uy, Lục Cửu, còn chưa được ba tháng, bây giờ không thể làm." Lâm Ngải vừa tránh tay hắn vừa muốn mặc lại quần.
Ai ngờ cô không dự đoán được một chuyện vô cùng xấu hổ, đó là bị Lục Cửu tét mông.
"!" Lâm Ngải đỏ mặt, lớn như vậy rồi mà còn bị đánh đòn.
Lục Cửu làm sao dám đánh thật, chỉ làm bộ dạng thôi. Nhưng nhìn cái mông tròn trắng bóc cứ lắc lư trước mắt, hắn lại hơi động tình, may mà trước khi lau súng, hắn đã kịp thu tay lại.
"Em nói trước nè, ba tháng này anh không được chạm vào em đâu nhé."
"..." Rốt cuộc là ai chọc ai
Lục Cửu mơ hồ có thể dự đoán được ba tháng tới mình sẽ vô cùng thê thảm.
Bình luận truyện