Hôm Nay Ánh Trăng Không Làm Việc

Chương 12: Chị cố ý đó



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngũ Nguyệt đứng chung với Thường Yến Thanh trên sân khấu.

Người được mời lên sân khấu đều phải tự giới thiệu bản thân trước. Việc đã đến nước này, Ngũ Nguyệt cũng không sợ khán giả có khả năng nhận ra nàng nữa, không hề che giấu, phóng khoáng lên tiếng: "Xin chào mọi người, tôi là Nguyệt Lượng."

MC tinh mắt nhìn thấy sợi dây lụa trên tay của nàng, ném cho nàng một câu hỏi: "Cô Nguyệt Lượng là fan của Thanh Thanh à?"

Ngũ Nguyệt nghe thấy anh ta hỏi như vậy, thì cúi đầu nhìn xuống cổ tay của mình một chút. Chiếc dây kia thuận theo cánh tay đang buông lỏng của nàng mà tung bay, xanh mơn mởn.

"Đúng vậy." Nói như vậy xong, nàng có ghét bỏ nhìn người bên cạnh một chút: "Từ nhỏ tôi xem phim của cô Thường mà lớn."

Thường Yến Thanh ở một bên âm thầm nhịn cười. Cô có thể tưởng tượng ra được nội tâm của Nguyệt Lượng đã bắt đầu chửi mắng cô rồi. Về phần nội hàm tuổi tác, cô xem như không nghe thấy gì cả.


MC khen Thường Yến Thanh may mắn, bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể rút trúng được người hâm mộ nhà mình. Nam chính "không trùng hợp" rút được fan của nam phụ. Người kia vừa mới đi lên thì lập tức bày tỏ với nam phụ, để lại một mình anh ta ngượng ngùng.

Nam chính âm thầm ăn quả đắng. Bản thân anh ta và nam phụ có mối quan hệ rất tốt, nhưng fans giữa hai nhà hình như có chút xích mích. Bình thường anh ta nói chuyện với người kia đều phải tránh mặt fans, đợi lát nữa, chỉ mong người cộng tác đối xử "dịu dàng" với anh ta một chút.

Quy tắc trò chơi rất bình thường. Có tổng cộng mười tổ hợp từ ngữ. Một người khoa tay múa chân làm động tác, người còn lại đoán xem là từ gì, xem ai đoán được nhiều hơn. Nhóm đoán được ít tổ hợp từ nhất sẽ phải nhận trừng phạt. Hai người đều phải uống hết một ly nước khổ qua.


Ngũ Nguyệt trao cho Thường Yến Thanh một ánh mắt: "Chỉ cho phép thắng, không được phép thua!

Thường Yến Thanh đã nhận được, ra hiệu bằng mắt kêu nàng cứ yên tâm.

Nguyệt Lượng ghét nhất là đồ đắng, khổ qua đứng mũi chịu sào, bản thân cô dĩ nhiên không thể để cho nàng uống rồi.

Hơn nữa, dựa vào sự ăn ý giữa hai người họ, sao có thể thua được chứ? Chút tự tin ấy, Thường Yến Thanh vẫn phải có.

Nhóm đầu tiên tham gia trò chơi chính là nam chính và cộng sự của anh ta. Quả nhiên, hai người không có chút ăn ý nào cả. Khoa tay một lúc lâu cũng không đoán ra được là từ gì, chiến tích có hơi khó coi, nhưng cũng may là không có làm trò cười cho thiên hạ, khiến cho người ta không thể xuống sân khấu.

Lúc mấy nhóm phía trước đang tham gia trò chơi thì Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt đứng song song ở bên cạnh.


Ngũ Nguyệt cũng không nhìn cô, ánh mắt hướng về phía sân khấu, ngoài cười nhưng trong không cười, rít ra mấy chữ từ giữa kẽ răng: "Chị phát hiện ra em từ lúc nào vậy?"

Lúc này, hiện trường rất ồn ào, bởi vì Thường Yến Thanh vẫn luôn chú ý đến động tác của Ngũ Nguyệt, cho nên mới nghe thấy được trọn vẹn câu nói của nàng, muốn nói chuyện với nàng, lại sợ nàng không nghe rõ, cho nên dán sát bên tai nàng, trả lời: "Buổi trưa."

Ngũ Nguyệt kinh ngạc, không kiềm chế được há hốc miệng: "Cái gì? Ở đâu?"

Nàng còn tưởng rằng buổi chiều mới bị phát hiện trong rạp chiếu phim, không ngờ lại còn sớm hơn nữa? Sao nàng lại bị lộ vậy?

Thường Yến Thanh ở một nơi mọi người không nhìn thấy, tìm được bàn tay đang buông thõng của nàng, nắm lấy, sau đó mười ngón đan xen.

"Buổi trưa, ở phòng arcade game, em và Tinh Duyệt gấp thú bông."
Cảm nhận được động tác trên tay, Ngũ Nguyệt đã không còn để ý đến chuyện sẽ bị vạch trần, dùng sức muốn hất ra, nhưng bản thân ở trên sân khấu, lại không thể làm ra động tác có biên độ quá lớn, giãy dụa một lúc, không có kết quả.

Nàng thấp giọng, tức muốn nổ phổi, nói: "Chị làm gì vậy! Mau buông em ra!"

Lúc này, Thường Yến Thanh lại ấu trĩ như một đứa nhóc: "Chị không buông."

Sức của người này không lớn, nếu như Ngũ Nguyệt quyết tâm muốn buông ra thì chắc chắn có thể dùng bạo lực để giải quyết, nhưng nàng không muốn làm cô bị thương.

Thế là, giọng nói của nàng nhiễm chút ủy khuất: "Sẽ có người nhìn thấy đó."

Thường Yến Thanh nắm chặt bàn tay trong lòng bàn tay mình, trấn an nàng: "Sẽ không đâu."

Trong hiện trường vô cùng náo nhiệt, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở giữa sân khấu, cộng thêm nơi hai người họ đứng là ở một góc chết của tầm nhìn, bình thường sẽ không có ai chú ý.
Cho dù có người phát hiện ra, vậy thì... cũng chẳng sao cả.

Vừa hay hợp ý cô, chỉ là, có lẽ người nào đó sẽ tức giận thôi.

Lời nói của Thường Yến Thanh rất có sức thuyết phục. Ngũ Nguyệt luôn luôn rất tin tưởng cô. Cô nói không có thì sẽ là không có, lập tức yên tâm bảy phần.

Nếu như sẽ không bị ai phát hiện, vậy thì cứ quậy với chị ấy vậy.

Ngũ Nguyệt thở dài một hơi. Người này mỗi khi dính đến mình thì chẳng bao giờ nhẫn nhịn gì cả, hình tượng được thiết lập đều sụp đổ hết rồi.

Hai người yên lặng đứng đó, không nói thêm gì nữa. Thường Yến Thanh vẫn đùa giỡn với bàn tay của Ngũ Nguyệt, đầu ngón tay lại nhảy múa trên mu bàn tay của nàng.

Ngũ Nguyệt bị nhột, cuối cùng không kiềm chế được hơi lắc lắc hai bàn tay đang đan vào nhau, lên tiếng cảnh cáo cô: "Đủ rồi nha."
Thường Yến Thanh nhận được cảnh cáo, không làm loạn nữa. Hai người đứng sát nhau, diễn một màn fan và idol đứng chung trên sân khấu.

Cảnh tượng này.

Thang Thang kích động cầm camera hướng về phía hai người tách tách chụp loạn một đống ảnh.

Đứng gần như vậy làm gì? Sợ người khác không biết hai người có một chân à*?

*Có gian tình với nhau.

Đập chết tôi rồi, đập chết tôi rồi**.

**Câu cửa miệng của fan cp khi cp nhà mình phát đường.

Không được, cô ấy có chút choáng váng rồi.

Trò chơi của những người trên sân khấu đã kết thúc, tiếp theo nên đến lượt Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt ra sân rồi.

Hai người thương lượng một chút, quyết định Ngũ Nguyệt làm động tác, Thường Yến Thanh đoán.

Thường Yến Thanh đứng quay lưng về phía màn hình. Ngũ Nguyệt nhìn màn hình của máy nhắc lời sau lưng cô hiện lên tổ hợp từ đầu tiên, bắt đầu làm động tác.
Nàng làm hành động đeo bao tay, sau đó giơ tay lên làm động tác bẻ.

Thường Yến Thanh: "Cổ vịt."

Có một khoảng thời gian, Nguyệt Lượng đặc biệt thích ăn cổ vịt, cô đã từng mấy ngày liền thu dọn được rất nhiều đôi bao tay dùng một lần.

Ngũ Nguyệt gật đầu.

MC trợn tròn mắt, há hốc mồm: "Lợi hại vậy."

Thời gian không đợi người, ngay sau đó, trên màn hình máy nhắc lời hiện lên từ thứ hai.

Vốn dĩ từ này rất khó, nhưng Thường Yến Thanh lại có thể trả lời còn nhanh hơn cả lần đầu. Ngũ Nguyệt vừa mới che miệng, biểu cảm còn chưa thể hiện thì cô đã giành trả lời: "Beatbox."

Đề bài này đối với cô mà nói thực sự vô cùng đơn giản. Bởi vì, fans của Nguyệt Lượng thường xuyên gửi cho nàng mấy gói meme kỳ kỳ quái quái. Nếu như trông thấy buồn cười thì Nguyệt Lượng sẽ chia sẻ cho cô xem.
Có một lần, fan gửi cho nàng meme [tui che miệng lại để bản thân không bật khóc, còn thuận tiện chơi một đoạn beatbox.jpg] khiến cho Nguyệt Lượng cười nguyên một ngày, đồng thời máu diễn viên nổi lên, bắt chước đến nghiện, thỉnh thoảng đều muốn dùng trong cuộc sống hằng ngày.[Dịch] [BHTT] 《HÔM NAY ÁNH TRĂNG KHÔNG LÀM VIỆC》 - Ma Gia - Chương 12: Chị cố ý đó

Cô bị ép phải nhìn nàng mỗi ngày cứ che miệng giả làm beatbox, cho đến khi có một gói meme mới hấp dẫn lực chú ý của Nguyệt Lượng.
Hiện trường, Ngũ Nguyệt giơ ngón tay cái khen ngợi cô, ý là: "Làm tốt lắm".

Khán giả dưới sân khấu dùng ánh mắt khó tin nhìn hai người kia như đang bật hack, một đường thuận lợi trả lời đúng bảy câu, thầm than đây là mạch não thần kỳ gì vậy trời.

Họ thực sự xem không hiểu người trên sân khấu đang khoa tay múa chân cái gì, buồn bực tại sao Thường Yến Thanh lại đoán được, lại còn trả lời nhanh như vậy, thậm chí, có người bắt đầu nghi ngờ có phải cô đã biết trước đáp án hay không.

Nhưng Thường Thắng Tướng Quân cũng không chịu nổi lời khen như vậy. Cuối cùng hai người lại bị mắc kẹt ở đề thứ tám.

Đầu óc của Ngũ Nguyệt nhanh chóng chuyển động, nàng phải biểu diễn "liếc mắt đưa tình" như thế nào đây?

Suy nghĩ bít cửa rồi, nàng từ bỏ biểu diễn, đứng yên tại chỗ trừng mắt với Thường Yến Thanh.
Thường Yến Thanh cũng ngơ người. Người này dùng ánh mắt ướŧ áŧ nhìn mình là có ý gì đây?

Ngũ Nguyệt giơ bốn ngón tay lên, lại nháy mắt với cô.

Hai người không biết đụng phải sợi dây thần kinh nào, bộ não của Thường Yến Thanh chợt lóe lên linh cảm, giống như ý thức được chuyện gì đó, nghiêng đầu hỏi nàng: "Liếc mắt đưa tình?"

Ngũ Nguyệt hưng phấn, gật đầu liên tục.

Cái sự ăn ý đáng chết này.

Thường Yên Thanh thấy mình đoán đúng, cũng rất vui, nhìn về phía nàng, mỉm cười.

Quá! Mờ! Ám!

Nội tâm của Thang Thang gáy lên điên cuồng: "Cp của tui là thật!"

Độ khó của hai câu tiếp theo không quá cao, Thường Yến Thanh rất nhanh đã đoán xong. Kết quả cuối cùng, bởi vì khoảng thời gian dài dằng dặc bốn mắt nhìn nhau kia, cho nên đã bỏ lỡ cơ hội được hạng nhất, nhưng cũng may không cần phải uống nước khổ qua.
Nam chính và cộng sự của anh ta thì xui xẻo rồi. Trả lời chậm chưa nói, còn chưa trả lời xong, chỉ đoán đúng được tám câu. Anh ta nghiêng đầu, cầm một ly chất lỏng màu xanh lục, cụng ly với cộng sự của mình một cái, uống một hơi cạn sạch.

Đến đi, tổn thương nhau đi!

Anh ta bị đắng đến mức ngũ quan vặn vẹo, thành công chọc cười tất cả mọi người ở đây. Ngũ Nguyệt cười nghiêng ngả, có chút ý cười trên nỗi đau của người khác.

Tương tác đã xong, Ngũ Nguyệt vừa mới về đến vị trí ngồi thì đã nhận được sự khen ngợi của Tinh Duyệt: "Mami, mami giỏi quá đi!"

Ngũ Nguyệt ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo: "Dĩ nhiên, mami là mami của con mà."

Nàng ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh Tinh Duyệt, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn lén nàng. Đối với loại ánh mắt lén lén lút lút này, nàng vẫn luôn không thèm quan tâm.
Ngũ Nguyệt nàng, đứng thẳng ngồi ngay.

Mặc dù, có thể, có lẽ, cũng không ngay như vậy.

Nhưng binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chỉ cần miệng nàng đủ cứng, chuyện này chính là "giả".

Người trên sân khấu đang nói lời chào tạm biệt, cảm ơn rồi rời khỏi hiện trường. Khán giả cũng rối rít rời khỏi rạp chiếu. Ngũ Nguyệt sợ chen lấn, ngồi yên không nhúc nhích, chuẩn bị đợi người tản đi hết mới ra ngoài.

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên. Ngũ Nguyệt cầm lên xem, là tin nhắn Thường Yến Thanh gửi đến.

[Vợ: Đợi lát nữa cùng nhau về nhà. Em với con đi trước, đợi chị ở trong xe]

[Vợ: Xe đậu ở bãi đỗ xe khu VIP]

Ngũ Nguyệt tắt màn hình, đặt điện thoại xuống, không có ý định trả lời cô.

Bên này, Thường Yến Thanh canh điện thọai, mãi chưa nhận được câu trả lời, trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Không yên lòng quay trở lại hậu trường, thay quần áo, thợ trang điểm bắt đầu tháo trang sức cho cô.

Châu Hạm xử lý xong mọi chuyện, từ bên ngoài chạy vào, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh, quay mặt lại, đối diện với cô, bắt chéo chân, hỏi: "Lúc nãy trên sân khấu xảy ra chuyện gì vậy?"

Thường Yến Thanh vẫn luôn nghĩ chuyện trong lòng, không chú ý có người đến.

Châu Hàm thấy người kia không có chút phản ứng nào, nghiêng người về phía trước, giơ tay ra trước mặt cô, lắc lắc: "Nè? Ngốc rồi à?"

Thường Yến Thanh lấy lại tinh thần: "Hả? Lúc nãy chị mới nói gì vậy?"

Châu Hàm lặp lại: "Chị nói, lúc nãy em làm gì vậy?"

Thường Yến Thanh hỏi lại: "Em muốn công khai tình cảm, không phải chị vẫn luôn biết chuyện này sao?"

Ở đây chỉ có ba người, thợ trang điểm là một thành viên trong đoàn đội của cô, cũng biết chuyện này, là người đáng tin cậy, cô không suy nghĩ nhiều, cứ thế thốt ra bí mật kinh thiên động địa như vậy.
Châu Hàm tức xỉu, hỏi ngược lại: "Biết thì biết rồi đó, nhưng cũng không biết là hôm nay. Lần sau em làm mấy chuyện như thế này thì có thể ra dấu trước với chị không?"

Cảm thấy nói như vậy vẫn chưa đủ, chị ấy bổ sung: "Em có còn nhớ em là một diễn viên không vậy?"

Chuyện như vậy, không nói trước để chuẩn bị tốt quan hệ công chúng, là không muốn làm nghề này nữa à?"

Thường Yến Thanh: "Nhất thời tâm huyết dâng trào."

Châu Hàm vỗ tay khen hay. Hay, hay cho một câu tâm huyết dâng trào. Một người bình tĩnh như Thường Yến Thanh, khi yêu vào một cái thì lại lập tức giống như một đứa nhóc con vậy.

Chuyện này, hình như không giống việc cô sẽ làm, trái lại giống như tác phong của Ngũ Nguyệt hơn. Quả nhiên, ở chung với nhau quá lâu, càng ngày càng giống rồi.

Xu hưởng trẻ hóa càng lúc càng rõ.
Thợ trang điểm ở một bên đang làm việc, trông thấy động tác của chị ấy, không kiềm nén được phụt cười thành tiếng.

Thường Yến Thanh cũng bị chị ấy chọc cười: "Được rồi, chị Châu. Lần sau em sẽ ra hiệu trước với chị."

Châu Hàm: "Tốt nhất em nên như vậy."

Lần này, chỉ xem như Thường Yến Thanh thêm nhiệt độ, cho dù có lan truyền ra tin tức gì thì cũng chỉ là suy đoán của mọi người thôi, không có bằng chứng xác đáng, không nổi lên được bất cứ bọt nước gì, cho nên Châu Hàm cũng không tức giận như vậy, qua loa thêm vài câu liền bỏ qua.

Đợi lần sau cô muốn làm tin tức gì, chắc chắn phải thông báo đúng lúc.

Hai người đang trò chuyện câu được câu không thì điện thoại trên bàn trang điểm vang lên.

Thường Yến Thanh đang tẩy trang, không thể cử động, trong lòng sốt ruột, năn nỉ Châu Hàm: "Chị Châu, có thể lấy điện thoại giúp em được không?"
Châu Hàm cầm điện thoại lên, nhìn thấy thông báo đẩy trên màn hình, chậc chậc lưỡi: "Wechat của vợ em."

Thường Yến Thanh nhận lấy, mở khung chat ra.

[Nguyệt Lượng: Được 🙂]

Đây là điềm báo tức giận.

Nhưng Thường Yến Thanh lại yên tâm.

Có thể nói chuyện đã chứng tỏ cũng không phải quá tức giận. Cô sợ nhất là nàng không chịu nói gì.

Chỉ là, có lẽ khi về nhà phải tốn chút sức lực để dỗ dành rồi.

[Vợ: Được]

...

Ngũ Nguyệt ngoài miệng nói không muốn nhưng trong lòng lại rất thành thật. Đợi sau khi người trong rạp đã ra ngoài gần hết, đường đi rộng mở, nàng mới dẫn Tinh Duyệt đi ra bãi đậu xe dưới mặt đất.

Tìm kiếm một lúc, ở một góc khuất phát hiện xe bảo mẫu của Thường Yến Thanh. Ngũ Nguyệt đi lên trước gõ gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống. Tài xế nhìn thấy là nàng, lên tiếng chào hỏi: "Chị Ngũ."
Anh ta xuống khỏi ghế lái, giúp hai người mở cửa xe chỗ ngồi phía sau: "Cô lên xe đi, bên ngoài trời lạnh."

Tài xế quen mặt Ngũ Nguyệt. Cả đoàn đội của họ đều biết. Thường Yến Thanh không hề che giấu mối quan hệ của họ với người của mình, nhưng họ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, vẫn luôn kín miệng như bưng.

Thường Yến Thanh đối xử với nhân viên công tác rất tốt. Họ cũng không cần thiết tiết lộ chuyện này với bên ngoài, bôi đen hình tượng của cô.

Ngũ Nguyệt gật đầu ra hiệu với anh ta: "Tài xế Trương, vất vả rồi."

Tài xế cười ngây ngô: "Nên làm mà, là chuyện trong bổn phận."

Tinh Duyệt đạp chân, muốn bước lên xe. Ngũ Nguyệt một phát ôm lấy bé, sau khi đặt bé lên xe, thì cũng lên theo.

Từng người lần lượt ngồi lên xe chuyên dụng của Thường Yến Thanh, trong nghe tràn ngập mùi hương của Thường Yến Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện