Hôm Nay Ông Chủ Lại Ghen
Chương 57: Mẫn Đăng, ra khỏi con hẻm
Hoắc Sơ nghẹn một hơi suýt nữa không thở ra được, nhìn Mẫn Đăng cạn lời cứng họng.
Hai người cứ chằm chằm trừng cả buổi như thế.
Vẫn là Hoắc Sơ không chịu được, bất đắc dĩ cười: “Mắt to không tầm thường nha.”
“Hả?” Mẫn Đăng chớp chớp mắt.
Hoắc Sơ: “…”
“Cố ý phải không.” Hoắc Sơ suýt nữa bị cậu chớp lên lửa.
“…Hả?” Mẫn Đăng lại chớp.
“… Ngủ ngon.” Hoắc Sơ nhận thua.
“… Ngủ ngon.” Mẫn Đăng thấy Hoắc Sơ không có chuyện khác, cũng ngờ vực cởi dép lên giường.
Đèn lớn trong căn phòng bị tắt, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường.
Mẫn Đăng nghiêng người sang, Hoắc Sơ bên cạnh hôm nay lại quay sang bên khác ngủ, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
Cậu nhìn mãi nhìn mãi lại dần dần che giấu hơi thở.
Hoắc Sơ mặc áo ba lỗ, lúc này nằm nghiêng. Chăn chỉ đắp đến hông, cơ bắp mượt mà có lực lộ ra ngoài được ánh đèn phủ lên một lớp màu mật ong nhàn nhạt.
Bả vai dựng tùy ý đến đầu ngón tay đều lộ ra quyến rũ.
Mẫn Đăng nhìn một chút, ánh mắt dừng lại trên xương bả vai nổi lên sau lưng Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng nuốt từng ngụm nước bọt, cổ bắt đầu nóng lên, cậu duỗi tay gãi gãi.
Ngón tay lạnh lẽo làm tê cả cổ.
Mẫn Đăng không tự chủ run lập cập, mắt càng ngày càng dời không ra, tay cũng vô thức nắm chặt mép gối.
Hoắc Sơ đột nhiên xoay người lại, Mẫn Đăng giật nảy mình, nhanh chóng nằm thẳng.
Tay túm mép gối yên lặng cuộn tròn, liều mạng kìm nén tiếng thở dốc sắp không khống chế nổi.
“Đã ngủ chưa.” Hoắc Sơ hỏi thầm.
“Đã ngủ.” Mẫn Đăng trả lời.
Căn phòng rơi vào yên lặng lần nữa.
“Chuyện là…” Hoắc Sơ lại lên tiếng.
“Làm gì…” Mẫn Đăng nhíu mày trở mình, hít mạnh một hơi, lại từ từ thở ra.
“Tôi —— ”
“Anh ngậm mồm.” Mẫn Đăng nhíu mày lên tiếng, giọng Hoắc Sơ là dây dẫn nổ. Cháy đến nỗi toàn thân cậu khó chịu.
Từ nửa đêm đến rạng sáng, hai người đều không ngủ.
Một người nghiến răng nghiến lợi đoán tới đoán lui Tây Môn Khánh đầu kia điện thoại là ai.
Tây Môn Khánh: nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am. Trong Thủy Hử, Tây Môn Khánh tư thông với Kim Liên vợ của Đại Lang =)))) chính là ông bác sĩ họ Diêu
Người còn lại toàn thân khô nóng cọ qua cọ lại trên giường không có kết cấu.
Hai người này cũng xem như là cùng phòng dị mộng, tình cảm kiểu này thế nào cũng xuất hiện vết nứt.
Quả nhiên vào sáng sớm.
Hoắc Sơ bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn chăn mền trên giường bên cạnh đã lạnh từ lâu, nhất thời buồn đến từ đó.
Bây giờ không chỉ buổi tối giấu anh gọi điện thoại, ngay cả tia nắng đầu tiên vào năm giờ sáng cũng đã thấy chiếc sừng của anh.
Khác biệt với bầu không khí thê lương trong phòng ngủ là Mẫn Đăng đứng trong nhà vệ sinh ánh mắt đờ đẫn vào lúc này, nhìn cái quần lót mình cầm trên tay.
Nói chính xác, là chiếc quần lót vừa giặt xong.
Nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất, rơi thành vòng xoáy. Trước mắt Mẫn Đăng hiện lên từng mảng ánh sáng trắng, được bọc trong ánh sáng trắng là Hoắc Sơ chống tay, Hoắc Sơ thấp giọng thở dốc, Hoắc Sơ nhíu mày.
Hôm qua Mẫn Đăng lặng lẽ xốc chăn lên, chịu rét tầm mười phút, lửa trên người mới coi như dập tắt. Cậu không ngờ sáng sớm thức dậy đã phát hiện quần lót ướt rồi.
Còn có giấc mơ ngắn vừa nhớ ra.
Hoắc Sơ xoay người xuống giường, gấp rút đi đến nhà vệ sinh. Dừng lại trước cửa, chần chừ đi qua đi lại.
Người trong nhà vệ sinh mãi chưa đi ra, cũng không có âm thanh.
Sáng ngày ra thật sự quá sớm, máu bơm lên não không đủ.
Hoắc Sơ kích động hiếm thấy, càng nghĩ càng cảm thấy phải hỏi rõ ràng.
Anh vươn tay gõ cửa, “Mẫn Đăng?”
Một lúc lâu sau trong nhà vệ sinh mới vang lên tiếng trả lời, “… Làm gì.”
“Tôi có chuyện hỏi cậu.” Hoắc Sơ nói.
“Đợi tôi —— ”
“Hôm nay tôi không đợi được.” Hoắc Sơ vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Mẫn Đăng không kịp ngăn cản, tay cầm quần lót trong lúc vội vã chỉ có thể giấu sau lưng.
Không gian trong nhà vệ sinh không lớn, bình thường Hoắc Sơ vào cũng có vẻ chật chội, khỏi phải nói hai người chen vào cùng nhau.
Không khí cũng bị ép ra ngoài, không gian đang thu nhỏ lại, khoảng cách giữa hai người đang đến gần.
Mẫn Đăng run rẩy nắm quần lót trong tay, không ngừng lùi lại.
Ngay khi lưng đụng phải bức tường lạnh lẽo, Hoắc Sơ vươn tay kéo người lại.
“Có… chuyện gì anh nói đi.” Mẫn Đăng căng thẳng cúi đầu, không dám nhìn anh.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ nghiêm túc hỏi, “Cậu thành thật khai ra.”
“… Hở?” Mẫn Đăng mờ mịt ngẩng đầu.
“Cậu đừng giả ngốc.” Hoắc Sơ ho một tiếng, “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự.. kháng cự tôi cũng không có cách nào.”
Mẫn Đăng nhìn vẻ mặt của Hoắc Sơ, trong lòng nhất thời giật mình, buổi tối lúc cậu nằm mơ giấc mơ kia có thể phát ra âm thanh sao.
Hoắc Sơ nghe thấy rồi?
Cậu đã nói gì ư?
Mẫn Đăng lo lắng đến nỗi đầu đổ mồ hôi, Hoắc Sơ cũng thế.
Hai bên giằng co.
Hai phút sau. Im lặng.
Ba phút sau. Im lặng.
Cuối cùng hai người không ai nhịn nổi nữa, ném con chip ra cùng một lúc.
“Tôi chỉ mơ thấy anh leo xà đơn thôi.”
“Người đàn ông gọi điện với cậu mấy ngày nay là ai.”
Hai người trong nhà vệ sinh cùng im lặng, lại đồng thời chớp mắt kinh ngạc hỏi.
“Người đàn ông gọi điện nào?”
“Mơ thấy tôi leo xà đơn?”
Mẫn Đăng: “…”
Hoắc Sơ: “…”
Mẫn Đăng cẩn thận cầm đồ trên tay, muốn đi lách qua anh.
“Cậu cầm gì trên tay.” Hoắc Sơ thuận miệng hỏi.
“Không có gì.” Lúc này đầu óc Mẫn Đăng đã hỗn loạn. Giấu quần lót chỉ muốn đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Hoắc Sơ giữ chặt người lại, đầu óc cũng gần như hỗn loạn.
“Anh —— ”
“Tôi leo xà đơn mấy cái?” Hoắc Sơ hỏi.
Đầu óc Mẫn Đăng thành công chết máy.
Một cái quần lót vừa giặt sạch sẽ, bịch một tiếng, rơi xuống đất.
Hai phe cũng không dám thở mạnh, Hoắc Sơ kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt Mẫn Đăng càng ngày càng đỏ, mắt thấy nắm tay của Mẫn Đăng đã siết chặt.
Đàn ông sáng sớm ngủ dậy giặt quần lót, ai cũng biết là có ý gì.
“Tôi không nhìn thấy gì hết.” Hoắc Sơ nói xong, cúi xuống nhặt đồ lót lên.
Đi ra ngoài quẹo qua phơi lên ban công, phản ứng cấp tốc, lanh trí lại nhanh nhẹn.
Câu nói tình yêu khiến người mù quáng thật sự không phải nói mò, là Hoắc Sơ đã mù nói.
Mãi đến khi đi làm, Mẫn Đăng cũng không mở miệng nói với Hoắc Sơ một câu.
Lần này giận thật rồi.
Hoắc Sơ đuối lý, dọc đường đi lấy lòng khoe mẽ đưa người vào nhà hàng, lại không hề có thể diện bám lấy cậu.
“Đưa quần áo cho tôi đi.”
“Vẫn chưa đến giờ làm việc.”
“Uống chút gì không?’
“Tay có lạnh không, tôi ủ ấm giúp cậu một lát.”
Mẫn Đăng không thể nhịn được nữa, lại không có cách nào phát cáu, đồng nghiệp nhà hàng đều ở xung quanh.
Hoắc Sơ không biết xấu hổ, cậu phải giữ nó lại cho cậu.
Mấy cô nhân viên phục vụ trốn ở khắp nơi trong nhà hàng, yên lặng không một tiếng động quan sát bên này đều điên rồi.
Bình thường trông Hoắc Sơ bình dị gần gũi, không có việc còn mỉm cười chào hỏi với họ. Mặt mày mang theo nụ cười nhìn về phía bạn nhưng lại kèm theo một mảng băng tuyết gió lốc, rét đến nỗi người ta run một cái.
Cho nên các cô đều biết trong mắt người này chưa bao giờ thật sự nhìn ai, tính tình tốt dịu dàng gì đó mẹ kiếp đều là giả tạo. Gương mặt Hoắc Sơ không cười, người khác không tránh né chính là may mắn.
Bây giờ Hoắc Sơ giống một ngọn núi lửa sẽ không bao giờ phun trào hơn, vẫn lạnh lùng xa cách như cũ. Nhưng bên trong bao bọc dung nham nóng bỏng, bàn tay vươn ra luôn ấm áp phù hợp.
Người được nắm tay thì sao?
Vẫn đang phát cáu đây.
“Mày thôi đi, mới sáng ra lại dọa anh.” Chương Khâu lườm Mẫn Đăng, “Đừng bày cái mặt thối ra, người cũng bị mày đuổi đi rồi.”
Mẫn Đăng không nói gì, nặng nề cắt khoai tây dưới con dao.
“Rốt cuộc làm sao?” Chương Khâu xích lại gần, thấp giọng thì thầm, “Sinh hoạt vợ chồng không hài hòa?”
Da mặt Mẫn Đăng vốn mỏng, buổi sáng bị Hoắc Sơ vạch trần đã thẹn quá hóa giận, lúc này Chương Khâu lại nói trúng tử huyệt của cậu.
Tay nhấc dao hạ dao, suýt nữa cái thớt cũng bị cắt nát.
Chương Khâu sợ tới mức nhảy rõ xa tránh ra.
Đến hết giờ làm cũng không dám xích lại gần Mẫn Đăng.
Thay quần áo trong phòng thay đồ xong, Mẫn Đăng vừa đeo sợi dây buộc điện thoại lên cổ đã có người gọi đến.
Hoắc Sơ gọi.
Mẫn Đăng thở dài một hơi, nhận điện thoại.
“Tan làm chưa.” Giọng ông chủ Hoắc ở đầu kia nghe rất khẽ.
Tai Mẫn Đăng tê dại, mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cảm thấy Hoắc Sơ thật sự quá đáng ghét, chỉ thích quyến rũ người khác.
“Cầm điện thoại nói chuyện lạnh tay, cậu dùng tai nghe đi.” Hoắc Sơ lại nói.
“Tôi không có —— ”
“Tôi bỏ vào trong túi trên áo khoác của cậu.” Hoắc Sơ sớm có mưu tính.
Mẫn Đăng im lặng, thò tay vào trong túi, quả nhiên tìm thấy tai nghe lành lạnh.
Cậu đeo tai nghe lên, nhét tay và điện thoại vào trong túi áo khoác dày.
Đi vào bếp sau, đi ra từ cửa sau.
Nhân viên trong nhà hàng thường rời đi từ cửa chính.
Trước kia vì Mẫn Đăng phụ trách công việc dọn dẹp sau cùng của bếp sau nên rời đi từ cửa bếp sau sẽ tiện hơn.
Tuy rằng bây giờ cậu không làm công việc kia nữa, nhưng chuyện tài xế của Hoắc Sơ đến đón cậu mỗi ngày, cậu ngại để người khác biết.
Cho nên đương nhiên không thể lên xe từ cửa chính của nhà hàng.
Mặc dù Mẫn Đăng không có nhiều tiếp xúc với đàn ông và đàn ông ở quần thể này, nhưng cũng biết chuyện này không phải điều hiển nhiên như vậy.
Cho dù tất cả mọi người bên cạnh chưa bao giờ nhắc đến vấn đề này với cậu, ngay cả Chương Khâu cũng chỉ tóm lược, Phương Tưu càng biểu hiện tự nhiên bình thường.
“Hôm nay tôi làm món sườn cừu cậu thích ăn nhất.” Hoắc Sơ nói khẽ, “Còn có xúp bí ngô cậu thích uống nhất, đừng giận nữa, cười cái đi.”
Mẫn Đăng lặng lẽ cười, miệng lại hừ lạnh một tiếng.
Khóa cửa sau, cậu vùi mặt vào khăn quàng cổ, đi hai bước suýt chạy.
“Ôi chao, có ai không!”
Một giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên từ sâu trong con hẻm dài chật hẹp.
Mẫn Đăng dừng bước, vô thức nắm chặt điện thoại trong túi, nghiêng đầu nhìn vào trong.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ hỏi.
“Không biết, có người bị ngã.” Mẫn Đăng nghi hoặc đi sâu vào con hẻm, nhưng cũng kiêng dè, không dám cách gần quá, bật đèn điện thoại lên.
Mượn ánh đèn điện thoại Mẫn Đăng nhìn thấy ông già sắc mặt đau đớn ngã trong đống rác.
Dưới tay ông già còn chống một thùng rác, chắc là thử đứng lên nhưng không thành công.
“Lúc nãy có con mèo đột nhiên nhảy ra làm tôi sợ quá.” Ông già trên mặt đất ôi chao ôi chao nói.
Mẫn Đăng đi về phía trước một bước, muốn kéo người lên.
“Chân tôi không tốt, không đứng lên được, may mà có người tốt như cậu.” Đan Hoài giả vờ giả vịt, đột nhiên bật cười.
Mẫn Đăng không nói chuyện, Hoắc Sơ trong tai nghe cũng không nói thêm.
Hai người đều nhận ra có gì đó bất thường.
Khi nói lại, giọng Hoắc Sơ nghiêm túc đến đáng sợ.
“Mẫn Đăng, đừng dìu ông ta.”
“Mẫn Đăng, ra khỏi con hẻm.”
Hai câu này nói chậm rồi, Mẫn Đăng nhìn xuyên qua tóc mái quá dài dơ dáy bẩn thỉu của người đàn ông, thấy rõ đôi mắt kia.
Đôi mắt kia nhìn cậu chằm chằm bắt đầu cười.
Tê cả da đầu, dạ dày cũng vì căng thẳng mà bắt đầu quặn lại, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trong gió rét.
Cùng lúc đó, khác biệt với phim câm nhấn nút tạm dừng bên này là đường cái bên ngoài cách con hẻm cùng lắm chỉ một trăm mét.
Tài xế đang nhận lấy của khoai nướng nóng hôi hổi trong tay người bán hàng rong, vui vẻ đợi người mà y phải đón lên xe.
“Dìu tôi một tay đi.” Đan Hoài ngẩng đầu người, vươn cái lưỡi rắn nhỏ máu về phía Mẫn Đăng, “Tiểu Đăng quên bố rồi à?”
Hai người cứ chằm chằm trừng cả buổi như thế.
Vẫn là Hoắc Sơ không chịu được, bất đắc dĩ cười: “Mắt to không tầm thường nha.”
“Hả?” Mẫn Đăng chớp chớp mắt.
Hoắc Sơ: “…”
“Cố ý phải không.” Hoắc Sơ suýt nữa bị cậu chớp lên lửa.
“…Hả?” Mẫn Đăng lại chớp.
“… Ngủ ngon.” Hoắc Sơ nhận thua.
“… Ngủ ngon.” Mẫn Đăng thấy Hoắc Sơ không có chuyện khác, cũng ngờ vực cởi dép lên giường.
Đèn lớn trong căn phòng bị tắt, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường.
Mẫn Đăng nghiêng người sang, Hoắc Sơ bên cạnh hôm nay lại quay sang bên khác ngủ, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
Cậu nhìn mãi nhìn mãi lại dần dần che giấu hơi thở.
Hoắc Sơ mặc áo ba lỗ, lúc này nằm nghiêng. Chăn chỉ đắp đến hông, cơ bắp mượt mà có lực lộ ra ngoài được ánh đèn phủ lên một lớp màu mật ong nhàn nhạt.
Bả vai dựng tùy ý đến đầu ngón tay đều lộ ra quyến rũ.
Mẫn Đăng nhìn một chút, ánh mắt dừng lại trên xương bả vai nổi lên sau lưng Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng nuốt từng ngụm nước bọt, cổ bắt đầu nóng lên, cậu duỗi tay gãi gãi.
Ngón tay lạnh lẽo làm tê cả cổ.
Mẫn Đăng không tự chủ run lập cập, mắt càng ngày càng dời không ra, tay cũng vô thức nắm chặt mép gối.
Hoắc Sơ đột nhiên xoay người lại, Mẫn Đăng giật nảy mình, nhanh chóng nằm thẳng.
Tay túm mép gối yên lặng cuộn tròn, liều mạng kìm nén tiếng thở dốc sắp không khống chế nổi.
“Đã ngủ chưa.” Hoắc Sơ hỏi thầm.
“Đã ngủ.” Mẫn Đăng trả lời.
Căn phòng rơi vào yên lặng lần nữa.
“Chuyện là…” Hoắc Sơ lại lên tiếng.
“Làm gì…” Mẫn Đăng nhíu mày trở mình, hít mạnh một hơi, lại từ từ thở ra.
“Tôi —— ”
“Anh ngậm mồm.” Mẫn Đăng nhíu mày lên tiếng, giọng Hoắc Sơ là dây dẫn nổ. Cháy đến nỗi toàn thân cậu khó chịu.
Từ nửa đêm đến rạng sáng, hai người đều không ngủ.
Một người nghiến răng nghiến lợi đoán tới đoán lui Tây Môn Khánh đầu kia điện thoại là ai.
Tây Môn Khánh: nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am. Trong Thủy Hử, Tây Môn Khánh tư thông với Kim Liên vợ của Đại Lang =)))) chính là ông bác sĩ họ Diêu
Người còn lại toàn thân khô nóng cọ qua cọ lại trên giường không có kết cấu.
Hai người này cũng xem như là cùng phòng dị mộng, tình cảm kiểu này thế nào cũng xuất hiện vết nứt.
Quả nhiên vào sáng sớm.
Hoắc Sơ bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn chăn mền trên giường bên cạnh đã lạnh từ lâu, nhất thời buồn đến từ đó.
Bây giờ không chỉ buổi tối giấu anh gọi điện thoại, ngay cả tia nắng đầu tiên vào năm giờ sáng cũng đã thấy chiếc sừng của anh.
Khác biệt với bầu không khí thê lương trong phòng ngủ là Mẫn Đăng đứng trong nhà vệ sinh ánh mắt đờ đẫn vào lúc này, nhìn cái quần lót mình cầm trên tay.
Nói chính xác, là chiếc quần lót vừa giặt xong.
Nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất, rơi thành vòng xoáy. Trước mắt Mẫn Đăng hiện lên từng mảng ánh sáng trắng, được bọc trong ánh sáng trắng là Hoắc Sơ chống tay, Hoắc Sơ thấp giọng thở dốc, Hoắc Sơ nhíu mày.
Hôm qua Mẫn Đăng lặng lẽ xốc chăn lên, chịu rét tầm mười phút, lửa trên người mới coi như dập tắt. Cậu không ngờ sáng sớm thức dậy đã phát hiện quần lót ướt rồi.
Còn có giấc mơ ngắn vừa nhớ ra.
Hoắc Sơ xoay người xuống giường, gấp rút đi đến nhà vệ sinh. Dừng lại trước cửa, chần chừ đi qua đi lại.
Người trong nhà vệ sinh mãi chưa đi ra, cũng không có âm thanh.
Sáng ngày ra thật sự quá sớm, máu bơm lên não không đủ.
Hoắc Sơ kích động hiếm thấy, càng nghĩ càng cảm thấy phải hỏi rõ ràng.
Anh vươn tay gõ cửa, “Mẫn Đăng?”
Một lúc lâu sau trong nhà vệ sinh mới vang lên tiếng trả lời, “… Làm gì.”
“Tôi có chuyện hỏi cậu.” Hoắc Sơ nói.
“Đợi tôi —— ”
“Hôm nay tôi không đợi được.” Hoắc Sơ vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Mẫn Đăng không kịp ngăn cản, tay cầm quần lót trong lúc vội vã chỉ có thể giấu sau lưng.
Không gian trong nhà vệ sinh không lớn, bình thường Hoắc Sơ vào cũng có vẻ chật chội, khỏi phải nói hai người chen vào cùng nhau.
Không khí cũng bị ép ra ngoài, không gian đang thu nhỏ lại, khoảng cách giữa hai người đang đến gần.
Mẫn Đăng run rẩy nắm quần lót trong tay, không ngừng lùi lại.
Ngay khi lưng đụng phải bức tường lạnh lẽo, Hoắc Sơ vươn tay kéo người lại.
“Có… chuyện gì anh nói đi.” Mẫn Đăng căng thẳng cúi đầu, không dám nhìn anh.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ nghiêm túc hỏi, “Cậu thành thật khai ra.”
“… Hở?” Mẫn Đăng mờ mịt ngẩng đầu.
“Cậu đừng giả ngốc.” Hoắc Sơ ho một tiếng, “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự.. kháng cự tôi cũng không có cách nào.”
Mẫn Đăng nhìn vẻ mặt của Hoắc Sơ, trong lòng nhất thời giật mình, buổi tối lúc cậu nằm mơ giấc mơ kia có thể phát ra âm thanh sao.
Hoắc Sơ nghe thấy rồi?
Cậu đã nói gì ư?
Mẫn Đăng lo lắng đến nỗi đầu đổ mồ hôi, Hoắc Sơ cũng thế.
Hai bên giằng co.
Hai phút sau. Im lặng.
Ba phút sau. Im lặng.
Cuối cùng hai người không ai nhịn nổi nữa, ném con chip ra cùng một lúc.
“Tôi chỉ mơ thấy anh leo xà đơn thôi.”
“Người đàn ông gọi điện với cậu mấy ngày nay là ai.”
Hai người trong nhà vệ sinh cùng im lặng, lại đồng thời chớp mắt kinh ngạc hỏi.
“Người đàn ông gọi điện nào?”
“Mơ thấy tôi leo xà đơn?”
Mẫn Đăng: “…”
Hoắc Sơ: “…”
Mẫn Đăng cẩn thận cầm đồ trên tay, muốn đi lách qua anh.
“Cậu cầm gì trên tay.” Hoắc Sơ thuận miệng hỏi.
“Không có gì.” Lúc này đầu óc Mẫn Đăng đã hỗn loạn. Giấu quần lót chỉ muốn đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Hoắc Sơ giữ chặt người lại, đầu óc cũng gần như hỗn loạn.
“Anh —— ”
“Tôi leo xà đơn mấy cái?” Hoắc Sơ hỏi.
Đầu óc Mẫn Đăng thành công chết máy.
Một cái quần lót vừa giặt sạch sẽ, bịch một tiếng, rơi xuống đất.
Hai phe cũng không dám thở mạnh, Hoắc Sơ kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt Mẫn Đăng càng ngày càng đỏ, mắt thấy nắm tay của Mẫn Đăng đã siết chặt.
Đàn ông sáng sớm ngủ dậy giặt quần lót, ai cũng biết là có ý gì.
“Tôi không nhìn thấy gì hết.” Hoắc Sơ nói xong, cúi xuống nhặt đồ lót lên.
Đi ra ngoài quẹo qua phơi lên ban công, phản ứng cấp tốc, lanh trí lại nhanh nhẹn.
Câu nói tình yêu khiến người mù quáng thật sự không phải nói mò, là Hoắc Sơ đã mù nói.
Mãi đến khi đi làm, Mẫn Đăng cũng không mở miệng nói với Hoắc Sơ một câu.
Lần này giận thật rồi.
Hoắc Sơ đuối lý, dọc đường đi lấy lòng khoe mẽ đưa người vào nhà hàng, lại không hề có thể diện bám lấy cậu.
“Đưa quần áo cho tôi đi.”
“Vẫn chưa đến giờ làm việc.”
“Uống chút gì không?’
“Tay có lạnh không, tôi ủ ấm giúp cậu một lát.”
Mẫn Đăng không thể nhịn được nữa, lại không có cách nào phát cáu, đồng nghiệp nhà hàng đều ở xung quanh.
Hoắc Sơ không biết xấu hổ, cậu phải giữ nó lại cho cậu.
Mấy cô nhân viên phục vụ trốn ở khắp nơi trong nhà hàng, yên lặng không một tiếng động quan sát bên này đều điên rồi.
Bình thường trông Hoắc Sơ bình dị gần gũi, không có việc còn mỉm cười chào hỏi với họ. Mặt mày mang theo nụ cười nhìn về phía bạn nhưng lại kèm theo một mảng băng tuyết gió lốc, rét đến nỗi người ta run một cái.
Cho nên các cô đều biết trong mắt người này chưa bao giờ thật sự nhìn ai, tính tình tốt dịu dàng gì đó mẹ kiếp đều là giả tạo. Gương mặt Hoắc Sơ không cười, người khác không tránh né chính là may mắn.
Bây giờ Hoắc Sơ giống một ngọn núi lửa sẽ không bao giờ phun trào hơn, vẫn lạnh lùng xa cách như cũ. Nhưng bên trong bao bọc dung nham nóng bỏng, bàn tay vươn ra luôn ấm áp phù hợp.
Người được nắm tay thì sao?
Vẫn đang phát cáu đây.
“Mày thôi đi, mới sáng ra lại dọa anh.” Chương Khâu lườm Mẫn Đăng, “Đừng bày cái mặt thối ra, người cũng bị mày đuổi đi rồi.”
Mẫn Đăng không nói gì, nặng nề cắt khoai tây dưới con dao.
“Rốt cuộc làm sao?” Chương Khâu xích lại gần, thấp giọng thì thầm, “Sinh hoạt vợ chồng không hài hòa?”
Da mặt Mẫn Đăng vốn mỏng, buổi sáng bị Hoắc Sơ vạch trần đã thẹn quá hóa giận, lúc này Chương Khâu lại nói trúng tử huyệt của cậu.
Tay nhấc dao hạ dao, suýt nữa cái thớt cũng bị cắt nát.
Chương Khâu sợ tới mức nhảy rõ xa tránh ra.
Đến hết giờ làm cũng không dám xích lại gần Mẫn Đăng.
Thay quần áo trong phòng thay đồ xong, Mẫn Đăng vừa đeo sợi dây buộc điện thoại lên cổ đã có người gọi đến.
Hoắc Sơ gọi.
Mẫn Đăng thở dài một hơi, nhận điện thoại.
“Tan làm chưa.” Giọng ông chủ Hoắc ở đầu kia nghe rất khẽ.
Tai Mẫn Đăng tê dại, mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cảm thấy Hoắc Sơ thật sự quá đáng ghét, chỉ thích quyến rũ người khác.
“Cầm điện thoại nói chuyện lạnh tay, cậu dùng tai nghe đi.” Hoắc Sơ lại nói.
“Tôi không có —— ”
“Tôi bỏ vào trong túi trên áo khoác của cậu.” Hoắc Sơ sớm có mưu tính.
Mẫn Đăng im lặng, thò tay vào trong túi, quả nhiên tìm thấy tai nghe lành lạnh.
Cậu đeo tai nghe lên, nhét tay và điện thoại vào trong túi áo khoác dày.
Đi vào bếp sau, đi ra từ cửa sau.
Nhân viên trong nhà hàng thường rời đi từ cửa chính.
Trước kia vì Mẫn Đăng phụ trách công việc dọn dẹp sau cùng của bếp sau nên rời đi từ cửa bếp sau sẽ tiện hơn.
Tuy rằng bây giờ cậu không làm công việc kia nữa, nhưng chuyện tài xế của Hoắc Sơ đến đón cậu mỗi ngày, cậu ngại để người khác biết.
Cho nên đương nhiên không thể lên xe từ cửa chính của nhà hàng.
Mặc dù Mẫn Đăng không có nhiều tiếp xúc với đàn ông và đàn ông ở quần thể này, nhưng cũng biết chuyện này không phải điều hiển nhiên như vậy.
Cho dù tất cả mọi người bên cạnh chưa bao giờ nhắc đến vấn đề này với cậu, ngay cả Chương Khâu cũng chỉ tóm lược, Phương Tưu càng biểu hiện tự nhiên bình thường.
“Hôm nay tôi làm món sườn cừu cậu thích ăn nhất.” Hoắc Sơ nói khẽ, “Còn có xúp bí ngô cậu thích uống nhất, đừng giận nữa, cười cái đi.”
Mẫn Đăng lặng lẽ cười, miệng lại hừ lạnh một tiếng.
Khóa cửa sau, cậu vùi mặt vào khăn quàng cổ, đi hai bước suýt chạy.
“Ôi chao, có ai không!”
Một giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên từ sâu trong con hẻm dài chật hẹp.
Mẫn Đăng dừng bước, vô thức nắm chặt điện thoại trong túi, nghiêng đầu nhìn vào trong.
“Sao vậy?” Hoắc Sơ hỏi.
“Không biết, có người bị ngã.” Mẫn Đăng nghi hoặc đi sâu vào con hẻm, nhưng cũng kiêng dè, không dám cách gần quá, bật đèn điện thoại lên.
Mượn ánh đèn điện thoại Mẫn Đăng nhìn thấy ông già sắc mặt đau đớn ngã trong đống rác.
Dưới tay ông già còn chống một thùng rác, chắc là thử đứng lên nhưng không thành công.
“Lúc nãy có con mèo đột nhiên nhảy ra làm tôi sợ quá.” Ông già trên mặt đất ôi chao ôi chao nói.
Mẫn Đăng đi về phía trước một bước, muốn kéo người lên.
“Chân tôi không tốt, không đứng lên được, may mà có người tốt như cậu.” Đan Hoài giả vờ giả vịt, đột nhiên bật cười.
Mẫn Đăng không nói chuyện, Hoắc Sơ trong tai nghe cũng không nói thêm.
Hai người đều nhận ra có gì đó bất thường.
Khi nói lại, giọng Hoắc Sơ nghiêm túc đến đáng sợ.
“Mẫn Đăng, đừng dìu ông ta.”
“Mẫn Đăng, ra khỏi con hẻm.”
Hai câu này nói chậm rồi, Mẫn Đăng nhìn xuyên qua tóc mái quá dài dơ dáy bẩn thỉu của người đàn ông, thấy rõ đôi mắt kia.
Đôi mắt kia nhìn cậu chằm chằm bắt đầu cười.
Tê cả da đầu, dạ dày cũng vì căng thẳng mà bắt đầu quặn lại, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trong gió rét.
Cùng lúc đó, khác biệt với phim câm nhấn nút tạm dừng bên này là đường cái bên ngoài cách con hẻm cùng lắm chỉ một trăm mét.
Tài xế đang nhận lấy của khoai nướng nóng hôi hổi trong tay người bán hàng rong, vui vẻ đợi người mà y phải đón lên xe.
“Dìu tôi một tay đi.” Đan Hoài ngẩng đầu người, vươn cái lưỡi rắn nhỏ máu về phía Mẫn Đăng, “Tiểu Đăng quên bố rồi à?”
Bình luận truyện