Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Quyển 5 - Chương 78



“Cô…”

Cố Nhung trừng mắt nhìn chằm chằm mặt cô ta, lảo đảo lui về sau mấy bước.

Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó híp mắt cười, không còn gọi cậu là lang quân nữa mà kêu thẳng tên cậu: “Cố Nhung.”

Sau khi người phụ nữ gọi tên, cơ thể Cố Nhung run rẩy dữ dội, đầu như một chiếc chuông đồng lớn bị người ta dùng gậy gỗ gõ mạnh vào, phát ra tiếng gióng đinh tai nhức óc, chấn động đến mức ruột gan như bị đẩy ngược ra, đến cả linh hồn cũng bị tách rời.

“Cố Nhung.” Người phụ nữ tiếp tục gọi tên cậu.

Con ngươi Cố Nhung phóng lớn, cơ thể càng lúc càng nhẹ, suy nghĩ rối như tơ vò, khó mà ngưng thần tập trung, tựa như bị mất hồn.

Thẩm Thu Kích ngủ đến nửa đêm thì bị lạnh mà tỉnh.

Vào khoảnh khắc bị lạnh tỉnh lại, Thẩm Thu Kích còn tưởng mình giống khi còn bé, nửa đêm đang ngủ thì bị trộm chui vào nhà khiêng mất điều hòa, bị trời tuyết làm cho tỉnh lại, sau đó cảm lạnh nửa tháng sau mới khỏe hẳn.

Thế nhưng nghĩ lại mới thấy sai sai, hiện tại Thẩm Thu Kích đang ngủ trong khách sạn, chẳng lẽ là điều hòa khách sạn Vân Châu bị hỏng?

Nhiệt độ như hầm băng có thể đông cứng tất cả mọi thứ, khiến cho IQ của Thẩm Thu Kích cũng bị đông theo, hắn mở to mắt mấy giây mới nhận ra cơn lạnh kia truyền tới từ ngực hắn.

Mà trong ngực của hắn là Cố Nhung.

Trong bóng tối u ám, Thẩm Thu Kích chợt mở choàng mắt, tay của hắn vẫn đặt trên eo Cố Nhung, lớp vải mỏng không ngăn được hơi lạnh, tham lam hấp thụ nhiệt độ xung quanh như Thao Thiết ham ăn.

Về phần thanh niên trong ngực hắn có cơ thể vừa lạnh vừa cứng, Thẩm Thu Kích cảm giác mình đang ôm một pho tượng bằng băng, thậm chí không nghe thấy nhịp tim Cố Nhung, càng không thấy hơi thở của cậu.

“Cố Nhung?” Thẩm Thu Kích lập tức bị dọa nhảy dựng, bật đèn ngủ lên nhìn thanh niên bên cạnh.

Lúc ánh mắt rơi lên người Cố Nhung, hơi thở của Thẩm Thu Kích gần như ngừng lại. Bởi vì trên mi mắt Cố Nhung đọng một tầng băng mỏng, cậu như một bộ thi thể được đông lạnh đặt trong nhà xác, toàn bộ màu đỏ của máu đều rút đi, ngừng chảy trong mạch máu, khiến toàn thân chỉ toàn màu xanh tím đáng sợ.

Cũng may nhịp tim và hơi thở của Cố Nhung vẫn còn, chỉ là rất yếu ớt, phảng phất như ánh nến lập lòe sắp tắt.

Lúc này dù là Thẩm Thu Kích cũng bị dọa cho cứng đờ, dùng bàn tay hơi run rẩy vỗ lên mặt Cố Nhung, muốn gọi cậu tỉnh lại: “Cố Nhung, dậy đi em?”

Cố Nhung không có bất kỳ động tĩnh gì.

Thẩm Thu Kích vội xốc hết chăn lên nhìn xuống mắt cá chân của cậu, chỉ thấy chuỗi dây chuông cũng bị kết một tầng băng mỏng, bị vụn băng cấn không thể rung được.

Quả nhiên đã sớm biết cái sợi dây này không đáng tin chút nào!

Thẩm Thu Kích cắn răng, hắn muốn giật sợi chuông xuống ném cho hả giận, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, nghiêm túc cắn ngón trỏ, vẽ một vệt máu lên trán Cố Nhung, trầm giọng gọi tên cậu: “Cố Nhung.”

Lần này Cố Nhung đã đáp lại.

Cậu từ từ mở mắt, đầu tiên là nhìn về phía trước, sau đó tròng mắt đảo nhanh hai vòng, một con mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước, một tròng mắt khác lại nhìn qua Thẩm Thu Kích.

Cậu duy trì dáng vẻ cực kỳ quái dị ấy, cất giọng hỏi Thẩm Thu Kích: “… Sao thế?”

“Cố Nhung.”

Thẩm Thu Kích không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ tiếp tục gọi tên, vươn tay khép ngón đập lên trán Cố Nhung một cái.

Cái đập này của hắn rất mạnh, Cố Nhung bị hắn đánh dồn về phía góc giường, nhưng Cố Nhung không than đau, hai tròng mắt vẫn dừng lại ở hai hướng khác nhau.

Sau một lúc lâu, cậu mới từ từ ngồi dậy, vươn tay xoa trán mình, rũ mắt hừ nhẹ: “Đau quá… Sao anh đánh em?”

“Cố Nhung, ngẩng mặt lên, nhìn anh này.” Thẩm Thu Kích không xoa cho cậu, hai tay đè vai Cố Nhung, bảo cậu ngẩng mặt lên.

Cố Nhung ngây như phỗng mấy giây rồi mới từ từ ngẩng đầu nhìn hắn.

Thẩm Thu Kích nhìn vào mắt cậu, phát hiện lúc này tròng mắt Cố Nhung đã trở lại bình thường, nhưng ngoại trừ tròng mắt bình thường ra, toàn thân cậu đều trở nên bất thường: Động tác trì trệ chậm chạp, hơi thở và nhịp tim vẫn yếu ớt, cơ thể lạnh lẽo, làn da tím nhạt không hề có sức sống.

“Em biết anh là ai không?” Thẩm Thu Kích tiếp tục hỏi.

Cố Nhung không nói gì, dường như cậu cần phải nghĩ, một hồi sau mới trả lời: “Anh là Thẩm Thu Kích.”

“Em biết mình đang ở đâu không?”

“Em ở…” Ánh mắt Cố Nhung càng trở nên mơ hồ, cậu hé miệng, cảm thấy mình hẳn đã trả lời câu hỏi của Thẩm Thu Kích. Thế nhưng trong tai Thẩm Thu Kích, Cố Nhung chỉ đang phát ra một câu nói mớ không rõ nghĩa.

Thẩm Thu Kích thấy thế thì không hỏi nữa, đưa ra kết luận: “Em mất hồn rồi.”

Nhưng Thẩm Thu Kích không biết bây giờ Cố Nhung còn có thể hiểu câu nói này của hắn hay không, hắn càng không ngờ được Cố Nhung vậy mà mất hồn.

Mất hồn là chuyện lớn.

Bình thường chỉ có trẻ con mới dễ bị mất hồn. Bởi vì cơ thể của trẻ con vẫn còn yếu, con mắt thứ ba chưa đóng lại, dễ dàng nhìn thấy tà ma. Nếu trẻ con nhìn thấy tà ma, hồn phách cũng rất dễ rời khỏi cơ thể đi cùng bọn chúng.

Một khi hồn phách rời khỏi thể xác, trẻ con dù tỉnh lại cũng sẽ trở nên ngơ ngẩn, đến cả người nhà còn không nhận ra, thậm chí ăn cơm uống nước cũng là cả một vấn đề, cần phải có người túc trực chăm sóc, không khác gì cái xác không hồn.

Cho nên trong dân gian mới có một nghề gọi là thầy đồng bà cốt, nếu trẻ con bị tà ma dọa mất hồn hoặc bị dắt phách đi, người lớn trong nhà sẽ đi tìm bà cốt về gọi hồn cho trẻ con.

Chỉ khi hồn phách được gọi về, đứa trẻ mới có thể trở lại bình thường.

Có lẽ hồn phách của Cố Nhung rời đi trong giấc mơ, sau đó một phần hồn được hắn gọi về, phần hồn còn lại lạc đường hoặc bị người khác ép ở lại, không thể quay về.

Nhưng Thẩm Thu Kích không hiểu vì sao Cố Nhung đang ngủ ngon lại mất hồn được.

Chuyện này rất nghiêm trọng, bởi vì con người sau khi mất hồn sẽ bắt đầu sinh bệnh, ban đầu là một vài bệnh vặt như sốt, gặp ác mộng, cuối cùng sẽ như xác sống rồi biến thành cái xác thật.

Thẩm Thu Kích không dám tự tiện hành động một mình, vội lấy di động Cố Nhung tìm tên mẹ cậu, bởi vì nghi thức gọi hồn chỉ có thể nhờ người thân làm giúp.

Hắn mượn di động Cố Nhung gọi điện thoại, dù bây giờ vừa mới khoảng ba giờ sáng, nhưng điện thoại vẫn nhanh chóng được kết nối.

“Alo?”

Giọng ngái ngủ của mẹ Cố vọng ra từ loa điện thoại.

Thẩm Thu Kích khàn giọng nói: “Xin hỏi có phải dì là mẹ của Cố Nhung không?”

“Đúng vậy.” Cơn ngái ngủ của mẹ Cố hoàn toàn biến mất, “… Cậu là?”

“Cháu là Thẩm Thu Kích, bạn cùng phòng của bé Nhung, trước đó đã từng gọi điện cho dì rồi.”

“À, dì nhớ rồi.” Mẹ Cố nói, sau đó nghĩ đến cuộc gọi vào giờ này, hơn nữa còn dùng điện thoại Cố Nhung, giọng nói của bà lập tức trở nên nặng nề, run giọng hỏi, “Sao thế? Bé Nhung có chuyện gì à?”

“Cố Nhung…” Thẩm Thu Kích không khỏi ngập ngừng, hắn cảm thấy không biết nên nói sao về những chuyện mê tín dị đoan này, nhưng hẳn là mẹ Cố cũng biết tình huống của Cố Nhung, bằng không khi còn bé sẽ không tìm người bói mệnh cho Cố Nhung, càng không căng thẳng đến mức gần như giám sát toàn bộ cuộc sống Cố Nhung, khiến cho Cố Nhung trước đó đi bệnh viện phẫu thuật cũng không dám nói với người nhà, chỉ vì sợ mẹ Cố ra lệnh ép cậu phải về nhà.

Cho nên Thẩm Thu Kích hít sâu một hơi, thành thật nói: “Em ấy mất hồn rồi.”

Nói được câu khó nhất, chuyện về sau càng dễ nói, Thẩm Thu Kích không thể tin nổi mình có thể dùng giọng bình tĩnh như vậy nói chuyện với mẹ Cố: “Cháu cần có mẹ của em ấy để gọi hồn, phiền dì đến thành phố Đàm một chuyến được không?”

“Dì tới ngay đây.” Nhưng ngoài dự đoán của Thẩm Thu Kích là, sau khi mẹ Cố biết tin Cố Nhung mất hồn thì hơi bối rối, nhưng càng về sau, giọng bà càng bình tĩnh hơn Thẩm Thu Kích, “Các cháu ở đâu? Ở trong trường phải không?”

“Không ạ, bọn cháu ở bên ngoài.” Thẩm Thu Kích nói, “Cháu lấy điện thoại Cố Nhung gửi định vị cho dì được không?”

Mẹ Cố cũng không hỏi bọn họ sao không ở trong trường mà lại ra ngoài, chỉ đồng ý với hắn: “Được.”

“Lúc dì tới cứ nói tên cháu cho tiếp tân biết là được, tiếp tân sẽ dẫn dì tới.” Thẩm Thu Kích sợ mẹ Cố cảm thấy mình không lễ phép cho lắm, còn giải thích thêm, “Tình huống của Cố Nhung khá đặc biệt, cháu không tiện để em ấy lại đi đón dì.”

“Không sao.” Mẹ Cố sụt sịt mũi, mặc dù giọng nói vẫn tỉnh táo nhưng lại mang theo chút nghẹn ngào, “… Bé Nhung có ổn không cháu?”

Thẩm Thu Kích im lặng, sau đó ngước mắt nhìn về phía Cố Nhung. Thanh niên đang ngồi trên giường, mở to mắt ngoan ngoãn nhìn hắn, cũng không hỏi vì sao hắn lại cầm di động của mình, sao phải gọi điện thoại cho mẹ, những điều phức tạp ấy khiến cậu khó mà hiểu được, hoặc là cậu nghe hiểu nhưng cần khoảng thời gian rất lâu mới rõ ràng.

Cho nên bây giờ Cố Nhung chỉ biết kéo chăn che kín người mình, sau đó từ từ nhích lại gần Thẩm Thu Kích, cuộn người chui vào ngực hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Lạnh.”

Thẩm Thu Kích vươn tay ôm lấy cậu, xoa tay cậu giúp nó ấm lên, đồng thời trả lời: “Hành động và tư duy đều rất chậm, nhưng vẫn còn nhận ra người quen.”

“Được rồi…” Mẹ Cố cũng nghe thấy giọng Cố Nhung, bà khẽ thở phào một hơi, “Dì đã mua vé máy bay, hẳn là khoảng ba tiếng nữa sẽ đến chỗ các cháu.”

Thẩm Thu Kích trả lời: “Vâng.”

Nói xong, cả hai đều không nói gì nữa, cùng lúc cúp điện thoại.

Thẩm Thu Kích thoát khỏi giao diện liên lạc, tìm Wechat của mẹ Cố trong danh sách bạn thân, gửi vị trí khách sạn Vân Châu qua cho bà, sau khi làm xong xuôi, Thẩm Thu Kích nhìn thấy QQ của Cố Nhung hiển thị lời mời thêm bạn. Hình đại diện của người gửi lời mời hình như là một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ không đầu, mà trong đoạn ghi chép giới thiệu viết: Nhan Phinh.

Nhờ có phòng 419 hóng drama cả ngày, cho nên Thẩm Thu Kích hơi ấn tượng với cái tên “Nhan Phinh” này, nhưng hắn không biết vì sao Nhan Phinh lại xin kết bạn với Cố Nhung. Trong ký ức của hắn, dường như Cố Nhung không có bất cứ mối liên hệ nào với nữ sinh kia.

Nhưng Thẩm Thu Kích sẽ không quyết định thay Cố Nhung, hắn không để ý đến lời mời kết bạn, không đồng ý cũng không từ chối, làm như không thấy gì tắt màn hình di động, lấy giấy bút vẽ các dụng cụ cần thiết để gọi hồn, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì lẳng lặng chờ mẹ Cố đến.

Mẹ Cố đến khách sạn Vân Châu vào khoảng sáu giờ sáng.

Bây giờ đang là mùa đông, trời lâu sáng, đi ngoài đường vẫn còn cảm giác đang là ban đêm, không thấy chút ánh sáng nào.

Đi cùng mẹ Cố còn có một người đàn ông có khuôn mặt khá giống Cố Nhung, nhưng trông tổng thể thì cương nghị sắc bén hơn một chút, xem ra có vẻ là người anh trai trước đó Cố Nhung đã từng nhắc đến.

Tiếp tân khách sạn dẫn bọn họ đến phòng Cố Nhung và Thẩm Thu Kích.

Lúc bọn họ đi vào, Thẩm Thu Kích vừa gọi điện cho phòng ăn, bảo bọn họ mang một phần cháo hoa tới, đang đút cho Cố Nhung ăn sáng.

Cho nên khi mẹ Cố và anh trai Cố Nhung bước vào, cảnh đầu tiên họ thấy là Cố Nhung đang bọc chăn ngồi ngẩn trên giường, người bên cạnh thổi nguội thìa cháo hoa đưa đến bên miệng cậu, Cố Nhung hơi khựng lại, sau đó cúi đầu ăn hết cháo.

Thẩm Thu Kích đút một thìa, cậu sẽ ăn hết một thìa, ngoan ngoãn vô cùng.

Mẹ Cố chạy thẳng đến chỗ Cố Nhung, nâng mặt cậu lên kiểm tra xem con mình như thế nào.

Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng khiến tim mẹ Cố rung lên, nhưng khi thấy mắt Cố Nhung vẫn mở, hơi thở còn đó, bà vui quá vừa khóc vừa cười, xoa trán Cố Nhung hỏi: “Bé Nhung, mẹ đây, con còn nhớ mẹ không?”

Cố Nhung nhìn người phụ nữ vẫn còn nét xinh đẹp trước mặt, ánh mắt mơ hồ hoảng hốt, ngây ngẩn một lát mới gật đầu: “Mẹ.”

“Aiz…” Mẹ Cố hơi nghẹn ngào, bà rũ mắt xuống, lúc vừa vào phòng trong mắt bà chỉ có Cố Nhung, bây giờ mới để ý bên trong chỉ có một cái giường.

Bà không khỏi thảng thốt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Kích vẫn còn bưng bát cháo ngồi bên người Cố Nhung.

Bà biết nam sinh này, không chỉ nhớ giọng mà còn nhớ dáng, lúc vừa khai giảng bà đưa Cố Nhung đến đại học thành phố Đàm đã từng gặp hắn trong ký túc xá, hình như là nam sinh giường sát giường Cố Nhung.

Thẩm Thu Kích đặt bát cháo lên chiếc tủ đầu giường, bên ngoài rất bình tĩnh, thật ra trong lòng căng thẳng, cất tiếng chào hỏi bà: “Chào dì, cháu là Thẩm Thu Kích.”

“Chào cháu, dì là mẹ của Cố Nhung, đây là anh trai Cố Nhung, thằng bé cũng lo cho Cố Nhung như dì, cho nên đến theo.” Mẹ Cố gật đầu, khuôn mặt thản nhiên, ngoại trừ sự lo lắng dành cho Cố Nhung thì không còn gì khác.

Bà vẫy tay với anh trai Cố Nhung, bảo anh ta mang cái túi trên tay tới, hỏi Thẩm Thu Kích: “Những thứ cần cho gọi hồn như kéo, gạo, tiền giấy vàng mã và hương dì đều mang tới rồi, thêm cả quần áo hồi còn bé của Cố Nhung tới, hẳn chỉ có vậy này, còn thiếu gì không?”

“Không.” Trừ số quần áo ngày bé của Cố Nhung, những thứ khác Thẩm Thu Kích đều đã chuẩn bị sẵn.

Gọi hồn phải chuẩn bị quần áo người mất hồn đã từng mặc, chẳng qua không nhất thiết phải là khi còn bé, chỉ cần đã mặc là được.

Thẩm Thu Kích thấy mẹ Cố rất quen thuộc với quá trình gọi hồn, nhịn không được hỏi bà: “Dì, hình như dì quen với việc gọi hồn quá nhỉ?”

“Dì biết cháu muốn hỏi gì.” Mẹ Cố cười xót xa một tiếng, ánh mắt nhìn Cố Nhung đầy đau lòng, “Hồi bé Cố Nhung đã từng mất hồn một lần, dì mời bà đồng gọi hồn thằng bé ròng rã bảy ngày mới chịu về.”

Bà rất vui khi Cố Nhung quay về, nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà lo lắng.

“Nhưng bắt đầu từ khi đó, không lúc nào dì không lo cho nó, dì muốn giữ nó trong nhà, nhưng thằng bé nói sao cũng không được, dì lại không nỡ đánh mắng nó…”

Nói đến đây, vành mắt mẹ Cố đỏ lên, giọng nói còn hơi nghẹn ngào, mà bây giờ thấy tình huống của Cố Nhung như vậy, bà cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao chuyện mà bà luôn lo lắng đề phòng cuối cùng vẫn xảy ra.

“Bảy ngày?” Thế nhưng Thẩm Thu Kích lại biết thời gian gọi hồn mà mẹ Cố nói rất bất thường.

Hắn không để ý thời gian, hơn nửa đêm còn gọi điện cho mẹ Cố là vì sợ để lâu chậm trễ, hồn Cố Nhung khó mà quay về được.

Bình thường sau khi mất hồn, trong vòng một ngày là khoảng thời gian tốt nhất để gọi hồn, quá ba ngày sẽ khó hơn, mà bảy ngày là một bước ngoặt cực kỳ đặc biệt: Bởi vì khoảng thời gian bảy ngày còn liên quan đến một phong tục dân gian khác.

Người sau khi chết sẽ quay về sau bảy ngày, tục xưng đêm hồi hồn.

Cho nên nếu một người mất hồn, dù không làm gì thì bảy ngày sau hồn phách cũng sẽ tự quay về, nhưng đây không phải chuyện gì tốt, thậm chí còn không bằng đừng về.

Bởi vì nếu như đó là đêm hồi hồn, sang đến ngày thứ tám, người mất hồn sẽ chết ngay.

Lại ví dụ nếu qua ngày thứ bảy hồn của người mất hồn còn chưa quay về, mà người gọi hồn lại triệu phách thành công sau ngày thứ bảy đó, vậy thì cần phải nghĩ đến một chuyện khác —— Hồn phách được gọi về rốt cuộc có phải hồn của người mất đi không.

Thẩm Thu Kích cau mày, vô thức hỏi mẹ Cố: “Khi còn bé Cố Nhung mất hồn tận bảy ngày? Cái đó gọi là gọi hồn thật à?”

Mẹ Cố nghe vậy chợt ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm Thẩm Thu kích mấy giây, bà không trả lời câu hỏi của Thẩm Thu Kích mà quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Bắt đầu gọi hồn càng sớm càng tốt đúng không? Bây giờ trời còn chưa sáng, chúng ta tranh thủ gọi hồn thôi, bà cốt đâu rồi?”

“Hồn Cố Nhung ——” Thẩm Thu Kích ngập ngừng nói, “Do cháu gọi.”

Ánh mắt mẹ Cố nhìn Thẩm Thu Kích dần phức tạp hơn: “Cháu?”

“Đúng vậy.” Thẩm Thu Kích bình tĩnh nhìn bà, “Dì yên tâm, cháu nhất định sẽ không để Cố Nhung gặp chuyện.”

Đây là lời hứa của Thẩm Thu Kích, cũng là lời thừa nhận mối quan hệ giữa hắn và Cố Nhung với mẹ Cố.

Nhưng thật ra dù Thẩm Thu Kích không nói vậy, mẹ Cố cũng đã phát hiện từ lâu, ít nhiều đoán ra tình huống hiện tại của Cố Nhung và Thẩm Thu Kích như thế nào, dù sao hai người đàn ông thuê phòng ở bên ngoài, nếu không phải tình huống đặc biệt sẽ không thể ngủ chung một giường.

Chưa nhắc đến chuyện giường, nếu như bọn họ chỉ là bạn cùng phòng bình thường, có lẽ Thẩm Thu Kích sẽ lo cho Cố Nhung, nhưng hắn sẽ không hứa như vậy.

Bây giờ dòng suy nghĩ của mẹ Cố rất loạn, thế nhưng bà không rảnh quan tâm những việc này, bà chỉ mong Cố Nhung có thể khỏe lại.

“Được.” Mẹ Cố không nghi ngờ gì Thẩm Thu Kích nữa, bà đưa đồ chiêu hồn mà anh trai Cố Nhung mang tới cho Thẩm Thu Kích, sau đó lui nửa bước, nói với hắn, “Cháu bắt đầu đi.”

Chuyện đầu tiên Thẩm Thu Kích làm là dùng ghế làm bậc thang, đứng lên phá hỏng hệ thống báo cháy. Nếu thứ này phát huy tác dụng, vậy thì bọn họ sẽ không thể đốt hương và vàng mã trong phòng được. Nhưng chuyện này cần phải làm ngay trong phòng, bởi vì Cố Nhung mất hồn ở đây.

Sau đó Thẩm Thu Kích thắp ba nén nhang đặt trước giường, đốt một thau vàng mã cuối chân giường, lại đỡ Cố Nhung nằm xuống.

Cố Nhung ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Thẩm Thu Kích, suy nghĩ lẫn hành động của cậu đều chậm chạp, sau khi nằm xuống mới nhớ phải hỏi Thẩm Thu Kích: “Lại ngủ tiếp à?”

“Ừ.” Thẩm Thu Kích dịu dàng nói, “Em nhắm mắt lại đi, chờ lúc nào anh gọi thì mở mắt ra.”

Cố Nhung ứng tiếng, nhắm chặt mắt lại: “Ừm.”

Thẩm Thu Kích xoa xoa tóc cậu, cuối cùng nhét một cái kéo xuống gối, công tác chuẩn bị gọi hồn đã làm xong.

Sau đó có thể bắt đầu gọi hồn.

Thẩm Thu Kích đặt quần áo cũ khi còn bé của Cố Nhung trước cửa, bảo mẹ Cố cầm quần áo đêm qua cậu mặc đứng trên đầu Cố Nhung không ngừng rung lên, Thẩm Thu Kích đứng bên mép giường, nhìn mẹ Cố rồi rũ mắt, thấp giọng đọc văn chiêu hồn.

Anh trai Cố Nhung đi tới cửa, quay vào trong phòng hỏi: “Phần hồn bị mất của Cố Nhung đã về chưa?”

Mỗi lần anh ta hỏi, mẹ Cố đều phải trả lời: “Cố Nhung đã về.”

Cứ lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi quần áo trước cửa dựng thẳng lên.

Gọi như thế tầm mười lần, ngay khi số vàng mã trong thau cháy hết, bọn họ nhìn thấy quần áo trước cửa dựng đứng lên, cùng lúc đó, cơ thể Cố Nhung nhắm mắt nằm trên giường cũng cứng nhắc ngồi thẳng dậy như tấm ván gỗ, ba người thoáng chốc ngừng thở, tay phải Thẩm Thu Kích vươn ra đặt trên đầu Cố Nhung, định đợi mẹ Cố gọi “Cố Nhung đã về” lần cuối thì đập xuống, ngụ ý đẩy hồn Cố Nhung vào trong cơ thể.

Mẹ Cố thuận lợi gọi xong tiếng cuối cùng, nhưng ngay khi Thẩm Thu Kích cúi đầu nhìn Cố Nhung, tay phải giơ cao định đập xuống, Cố Nhung lại đột nhiên mở mắt, một mắt nhìn mẹ Cố đang đứng bên trái như nghe được tiếng bà gọi mình quay về. Nhưng con mắt còn lại của Cố Nhung lại đảo về phía Thẩm Thu Kích, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn hắn chằm chặp, cổ họng phát ra nụ cười quỷ quyệt quái dị, vươn tay đẩy Thẩm Thu Kích bằng sức lực người thường không thể có: “Ha ha ha…”

Dù là Thẩm Thu Kích cũng bị cậu đẩy lui về sau hai bước mới dần đứng vững lại được. Nếu hôm nay người gọi hồn là người bình thường, chỉ sợ đã sớm bị Cố Nhung đẩy va vào tường.

Cố Nhung ngồi trên giường lên tiếng, đôi môi khép mở, giọng nói lại lanh lảnh bén nhọn, hệt như một người phụ nữ rướn giọng, dùng giọng hí mềm mại đáng yêu nói chuyện với Thẩm Thu Kích: “Thì ra là ngươi ngăn ta đón lang quân, không cho ta đoàn viên với chàng à?”

Cuối cùng Cố Nhung còn khàn giọng hét lớn: “Không ai có thể cản ta và lang quân sống với nhau!”

Điều này chứng minh gọi hồn thất bại.

Hơn nữa còn là kết quả bết bát nhất —— Hắn đưa một linh hồn không thuộc về Cố Nhung vào cơ thể của cậu.

“Tà ma cuồng vọng!” Thẩm Thu Kích trầm mặt, khẽ quát một tiếng rồi vươn tay ra, định tóm lấy linh hồn không thuộc về Cố Nhung trong cơ thể.

Cố Nhung cười “Hé hé”, ngay khi tay Thẩm Thu Kích sắp chạm phải cơ thể mình, cậu đột nhiên ngã xuống, cùng lúc đó, quần áo trước cửa cũng trở về trạng thái ban đầu.

Ba người chỉ thấy Cố Nhung nhắm mắt lại lần nữa, cơ thể như mất đi chống đỡ, sau khi ngã xuống liền nằm xụi lơ trên giường bất tỉnh nhân sự.

“Bé Nhung! Bé Nhung!” Mẹ Cố gọi tên Cố Nhung, nhào tới ôm lấy cậu.

Thẩm Thu Kích vươn tay xuống gối, lôi cái kéo ban nãy mình nhét dưới gối. Lúc bỏ dưới gối nó vẫn còn nguyên vẹn, nay lại bị gãy đôi, Thẩm Thu Kích im lặng nhìn chiếc kéo không nói gì, một lúc sau mới nói: “Gọi hồn thất bại. Hồn Cố Nhung… không gọi về được.”

“Không thể nào… Không thể nào…” Mẹ Cố ôm nửa thân trên của Cố Nhung, khó tin thì thào, sau đó mất bình tĩnh gào lên, “Không thể nào có chuyện không gọi về được!”

“Tranh Vanh!” Bà quay lại nhìn anh trai Cố Nhung, nức nở nói: “Gọi điện cho bố con đi, bảo ông ấy liên lạc với vị kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện