Chương 70: Đại học sĩ, trông coi phu nhân của ngài (11)
Editor: Mai Tuyết Vân
Trên đường từ phủ thành trở về trấn, xuất hiện một đám thổ phỉ.
Lúc này, Mộc Lão Tam sợ xanh mặt, nói khẽ với Từ Thuỵ Khanh: "Tiểu tử Từ gia, ta thấy số tiền này không giữ được rồi. Sợ nhất chính là mấy tên cướp này sẽ giết người, đến lúc đó nếu có cơ hội bỏ trốn, ngươi chỉ cần chạy..."
"Để lại tiền bạc, và tiểu cô nương này, tha cho hai ngươi đi."
Toán cướp nhìn thấy trên xe bò có một tiểu cô nương xinh đẹp, tuy tuổi còn nhỏ nhưng dung nhan đã kiều diễm, lập tức thèm nhõ dãi.
Mộc Lão Tam nghe xong.
Khuê nữ nhà ông là một cô ngốc, thế mà vẫn ham muốn nhan sắc của cô sao?
Bọn chúng còn là người không?
Đúng là cầm thú!
Vì thế tức giận tím mặt: "Cút đi cho ông!"
Lần đầu tiên Từ Thuỵ Khanh gặp phải tình huống này, trong lòng lo lắng bất an. Nhưng bảo hắn bỏ chạy không lo thì không thể. Liều chết chống trả một lần, ít nhất ba người còn có thể giữ mạng trở về!
Ngài Đại học sĩ tương lai nghĩ như thế.
Phồn Tinh bị tiếng quát giận dữ của Mộc Lão Tam làm tỉnh giấc, vẻ mặt mơ màng mở mắt ra, miệng còn ngậm một viên kẹo.
Từ Thuỵ Khanh nhìn vết nước đường dính trên quần, khoé miệng không kìm được co giật.
Trong lòng thầm nhủ, quả là mắt nhìn của đám thổ phỉ thật khác người.
Cứ muốn đoạt khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc đi, thật sự không lo sơn trại bị phá sụp sao?
Dọc đường đi cô đã mua hết năm lượng đồ ăn vặt, hồ lô đường cũng đã ăn 13 cây, hạt dẻ nướng năm bao, và vô số đồ ăn vặt khác...
Nhưng Từ Thuỵ Khanh không hề nghĩ đến, sơn trại còn chưa lo bị phá sụp, thì bọn chúng đã bị đập nát!
Sau khi Mộc thúc tức giận quát một tiếng, liền nhảy xuống xe bò.
Hắn vốn nghĩ dầu gì cũng là thợ săn, lúc trước còn nổi giận như thế, nói không chừng thật sự có thể lấy một địch trăm, vạn người không thể đánh đổ.
Thực tế đã chứng minh cho hắn thấy, cái gì gọi là hai tay khó đánh bốn địch.
Mộc thúc vừa nhảy xuống xe bò, đã bị người ta nhanh chóng đạp một cước té xuống đất, bay ra xa. Xem ra đám cướp này cũng có chút võ công, khó đối phó đây!
Từ Thuỵ Khanh thầm nghĩ, hôm nay lành ít dữ nhiều!
Lại không thể ngờ rằng, sau khi Phồn Tinh nhìn thấy Mộc thúc bị đá bay, cơn buồn ngủ biến mất.
Cái đầu lắc trái lắc phải, vẻ mặt trước nay luôn vui vẻ lập tức trầm xuống, lộ ra vài phần uy thế, nhảy xuống xe bò: "Kẻ nào, dám đánh phụ thân ta?"
Nhìn cô nói chuyện còn đứt quãng, dáng vẻ lắp bắp vụng về.
Từ Thuỵ Khanh vô thức muốn kéo cô giấu ra sau lưng mình, tuy hắn là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng vẫn muốn bảo vệ Phồn Tinh.
Kết quả cô không đợi hắn kịp làm gì, đã như mũi tên bắn ra khỏi cung, lao về phía đám thổ phỉ...
Rất máu me!
Rất tàn bạo!
Rất đáng sợ!
Chưa đầy một nén nhang, Từ Thuỵ Khanh đã nhìn thấy đám thổ phỉ nằm la liệt dưới đất.
Đứt tay, đứt chân, còn một kẻ bị quyền xuyên thủng bụng.
Hắn hít vào một hơi lạnh, hắn cảm thấy lúc trước bản thân đã xem nhẹ lực sát thương của khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc.
Nhưng Mộc Lão Tam rất bình thản, hình như không hề kinh ngạc về sức mạnh của Phồn Tinh.
Đợi sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lơ đãng hỏi Mộc Lão Tam một câu: "À, lần đó con heo rừng không phải vì đâm trúng cây mà chết, là do khuê nữ ta vung tay đánh chết."
Vung tay, đánh chết...
Đánh chết...
Chết...
...
"Vốn nàng xương cốt yếu, sau khi ta mang nàng lên núi đi săn, sức khoẻ tốt lên, lên khí lực hơi lớn một chút..."
Từ Thuỵ Khanh thậm chí cũng không nhịn được muốn hỏi một câu, thật sự chỉ hơi lớn một chút à?
Bình luận truyện