Hôm Nay Vợ Trước Cũng Không Tìm Ta Phục Hôn

Chương 20: Gặp mặt



Edit: punlluv 
Truyện Bất Hủ: Pix_Leona


Mùa hè nói đến là đến, Tử Lộc ngồi trên ghế phụ, mới vừa cài đai an toàn, bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lớn, giọt mưa mùa hạ rơi xuống, trong nháy mắt đã mưa to tầm tã.
Cảnh phố mông lung, trút nước như mua ngoài cửa kính xe.
Tử Lộc lấy ra di động, đưa địa chỉ cho Tần Lễ Sơ.
"Tôi với Hạ Đào hẹn nhau ở chỗ nãy đi ăn."
Tần Lễ Sơ nhàn nhạt mà trả lời: "Ừm."
Anh mở hướng dẫn đường.
Bên trong xe hết sức an tĩnh, chỉ có giọng nói hướng dẫn của bản đồ.
Tử Lộc lén lút đánh giá Tần Lễ Sơ.
Không biết có phải hay không cô ảo giác, cô cảm thấy Tần Lễ Sơ hôm nay cả người có vài phần lạnh nhạt, còn có vài phần kỳ quái không rõ ràng.
Thí dụ như hiện tại.
Phía trước đèn giao hiện đỏ, ánh mắt anh mang theo kỹ lưỡng lên người cô.
Cô làm bộ không biết chuyện gì.
Cô vừa quay đầu, hai ánh mắt đối nhau.
Nhưng anh không hề hoảng hốt, bình tĩnh mà nhìn cô, trong ánh mắt để lộ ra một ý vị "Em phụ tôi".
Tử Lộc đang muốn mở miệng thì anh không nói tiếng nào, quay đầu nhìn phía trước.
Đèn giao thông chuyển xanh, anh dường như không có việc gì mà lại tiếp tục lái xe.
Tử Lộc không nhịn xuống, hỏi: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"
Tần Lễ Sơ: "Bóng."
Tử Lộc vừa nghe, vội vàng lấy gương ra xem, nhìn trái nhìn phai, phát hiện mũi có điểm bóng thật. Da cô tính là da dầu, cánh mũi cùng khu tam giác dễ dàng ra dầu, bởi vậy lúc nào cũng phải có giấy thấm dầu bên cạnh.
Cô lấy ra tập giấy thấm dầu, thấm bớt dầu trên mặt.
Cũng là lúc này, di động Tử Lộc vang lên
Màn hình điện thoại hiện lên, là ông ngoại gọi.
Tử Lộc tiếp máy.
"Bé a, sao lâu rồi không gọi cho ông ngoại thế?"
"Ai, cháu vốn chiều nay đi ăn sẽ gọi cho ông mà"
"Ăn ngoài ư?"
"Chuẩn bị ăn ạ."
"Ở nơi nào?"
"Ăn cơm ở chỗ quen thôi ông ạ."
"Bên cạnh cháu có người?"
"Không có, có một mình cháu thôi."
Tử Lộc lại cùng Bạch lão gia nói một hồi nói mới dừng, buông di động, Tần Lễ Sơ nặng nề ánh mắt trông lại, trên môi hư hư thực thực mang theo cười lạnh, nói: "Trước kia không biết được em lại có thể nói dối không chớp mắt như vậy."
Tử Lộc hơi giật mình, nói: "Là ông ngoại, rốt cuộc chuyện chúng ta ly hôn cũng khó mà nói cho ông."
"Ừ."
Anh thanh âm càng thêm lãnh đạm.
Liền ở ngay lúc này, bên trong xe lại vang lên tiếng di dộng.
Tử Lộc tưởng của mình, nhìn mắt, không có điện thoại, quay đầu vừa thấy, phát hiện là đặt ở ghế sau
Di động ong ong ong chấn động.
Tử Lộc nhìn Tần Lễ Sơ liếc mắt một cái, nói: "Điện thoại anh đấy, có nghe không?"
Tần Lễ Sơ: "Nhìn xem là ai."
"Được."
Tử Lộc vươn quá nửa người, với tới điện thoại ở ghế hậu, lơ đãng thoáng nhìn, không ngờ lại là 3 chứ "Lâm Dịch Thâm". Tay cô run lên, không cẩn thận tiếp máy.
Lâm Dịch Thâm thanh âm từ di động truyền ra ——
"anh Sơ, cùng nhau ăn cơm chiều không?"
Tử Lộc trong lúc nhất thời có chút hoảng loạn, lông mi thon dài chớp chớp chớp chớp, cả người phảng phất khẩn trương đến không biết làm sao.
Cô mở to mắt, nhìn anh.
Tần Lễ Sơ bỗng nhiên liền nhớ tới năm ba năm ấy, Tử Lộc tới tìm anh ăn cơm.
Nhà ăn người đến người đi.
Cô ngồi ở đối diện anh, trước mắt là khay cơm nhà ăn, bên trong có 4, 5  món, anh quét mắt, tất cả đều là loại đồ ăn chút đường chút dấm. Cô dùng đũa gắp cho anh một miếng sườn xào chua ngọt: "Anh nếm thử đi, sườn heo chua ngọt nhà ăn làm không tôi đâu."
"Tôi không thích ăn ngọt."
Cô nói: "Cũng không phải quá ngọt, chua chua ngọt ngọt, anh nếm thử một ít đi, thật sự ăn rất ngon!"
Nói xong, cô gắp một miếng sườn heo chua ngọt đưa vào trong miệng, quai hàm phình phình, nhìn như hai chiếc bánh bao trên mặt.
Anh cũng gắp một miếng thử.
Cô vội vội vàng vàng mà nuốt xuống, mở to mắt thấy anh, ngón tay thon dài cầm chiếc đũa trên tay gắp miếng sườn, cả người làm như có chút khẩn trương, trong mắt tràn đầy đều là hình ảnh anh.
...... Tựa như giờ phút này.
Cô khẩn trương như học sinh ngây ngô năm ấy, mắt đen nhánh phảng phất là cái tên trên màn hình điện thoại.
"Anh Sơ?"
"Uy? Anh Sơ? Anh Sơ?"
Tử Lộc căn bản không nhận thấy được chồng trước đang nhìn chằm chằm cô, cô cho rằng Tần Lễ Sơ không nghe thấy, cẩn thận bật loa ngoài cho anh.
Cùng với đó, người căn bản không biết chính mình cũng đã bị ghim, một chân đang trước cửa hoàng tuyền _Lâm Dịch Thâm thử gọi lần thứ hai:"Tần tổng?"
"Chuyện gì?"
"Ai, thanh âm như thế nào lại lãnh đạm như vậy? Không có gì chuyện to tát gì, chính là tới hỏi anh, có đi ăn cơm chiều không? Đã là thứ bảy rồi, đừng có như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi nghỉ ngơi đi chứ."
Ngày trước, Tử Lộc có thể nghe thấy giọng của Lâm Dịch Thâm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, trước kia đều chỉ có thể đứng từ xa xa mà nghe anh cùng bạn bè nói chuyện, có thể nghe được phần lớn là đôi câu vài lời, lần này là lần đầu tiên có cơ hội nghe được giọng anh một cách gần gũi như vậy.
Cô hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
"A? Bên cạnh anh có người? Là đàn em  sao?"
"Đàn em sao?"
Tử Lộc nhỏ giọng mà đáp lại: "Chào học trưởng."
"Anh có phải hay không quấy rầy hai người?"
Tử Lộc vội vàng nói: "Không có không có, bọn em chỉ trùng hợp gặp nhau thôi, vừa lúc trời mưa, anh ấy đưa em đi nhờ một đoạn......" Cô lại nói: "Em cùng bạn hẹn cơm chiều, bên Vọng kinh."
"Vọng kinh bên kia có nhà hàng mới mở, hương vị cũng không tệ lắm."
"A? Em cùng Hạ Đào hình như hẹn nhau ở chỗ đó?"
"Trùng hợp thế!"
"Chỗ đó cá chua Tây Hồ, canh cá Tống tẩu, còn có gà hầm, đều là những món rất nổi, đồ ăn thanh đạm, rất tuyệt."
Tử Lộc: "Em đợi lát nữa ăn thử xem, nghe tới liền rất ăn ngon, học trưởng còn có đề cử nào không?"
"Cái này em hỏi anh là đúng người rồi, anh Sơ không thích đi tìm tòi, hỏi anh ấy khẳng định cái gì cũng không biết, để anh ngẫm xem còn gì nữa, à tôm xào Long Tĩnh, bát bảo đậu hủ, sườn heo chua ngọt cũng có thể nếm thử, hiện tại là mùa hè, nếu là mùa xuân còn có thể thử măng nấu sườn, măng xào, ở trong miệng giòn giòn tươi ngọt, như ăn cả vị xuân trong miệng vậy."
Tử Lộc nghe được thì bụng như kêu đói, nói: "Em cùng Hạ Đào chỉ có hai người, cũng không thể ăn nhiều như vậy, hay anh đi ăn cùng nhé?."
"Được đấy, các em hẹn mấy giờ?"
"7 giờ."
Lâm Dịch Thâm tắt điện thoại.
Tử Lộc lúc này mới nhớ tới trên ghế điều khiển chồng trước, hỏi: "Anh có đi không?"
Tần Lễ Sơ có chút dao động, mặt vô biểu tình mà nói: "...... Đi."
Tử Lộc lại cúi đầu nhắn tin cho Hạ Đào.
【 Lộc Lộc: Tớ muốn mang hai người nữa đến. 】
【 quả đào: Ai? Có thể nha! 】
【 Lộc Lộc: Lâm Dịch Thâm cùng chồng cũ. 】
【 quả đào:......】
【 quả đào: Ha? 】
Tử Lộc không trả lời Hạ Đào.
Cô hiện tại không còn tâm trí để trả lời Hạ Đào, trong đầu đang hiện lên hàng vạn câu hỏi.
Xem thân phận hiện tại của cô, là vợ trước của anh em Lâm Dịch Thâm, chồng trước tuy rằng không ngại, nhưng là Lâm Dịch Thâm chưa chắc. Cô nếu muốn theo đuổi Lâm Dịch Thâm, mở đầu chắc chắn không nên để lộ rõ ý đồ, nếu không chỉ khiến người ta đẩy mình ra xa hơn, phải nhẹ nhàng tiếp cận, lại lơ đãng mà câu dẫn, thẳng đến khi đối phương khó kìm lòng nổi, vượt qua chướng ngại thân phận......
Cuối cùng thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Mà cũng phải nói chồng trước, cùng cô là gia tộc liên hôn, lựa chọn ly hôn chắc là nguyện ý kết thúc đoạn hôn nhân này, mặc kệ qua đi ba năm có hay không cảm tình, hiện tại đều kết thúc. Hắn cho thấy không ngại, đường đường một chuyện người, nói chuyện nào có trò đùa.
Nói không chừng cuối cùng còn phải nhờ chồng trước xây dựng tư tưởng cho Lâm Dịch Thâm.
Cô hôm nay ra cửa chỉ chọn đại một bộ, son cũng chưa đánh, ra cửa chỉ tùy tay cầm tạm cái túi, lúc ấy cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, bất quá tài xế taxi thúc giục, cô cũng không nhìn kỹ, vội vàng xách túi liền chạy đi
Hiện tại cẩn thận vừa tìm, mới biết được bên trong có nguyên bộ trang điểm xách tay.
Cô lấy mút đánh một tầng phấn, lại lấy bút kẻ mi, đánh một tầng son mỏng, còn phun sương để lớp trang điểm không trôi.
Cô nhìn trái nhìn phải mặt mình, tổng thể cảm thấy thiếu điểm gì đó, duỗi tay ở trong túi sờ sờ, lấy ra một đôi khuyên tai kim cương. Sau khi mang lên mang lên, lại có cảm giác bộ quần áo này quá mức thanh thuần đi.
Cô xem chính mình trong ảnh chụp với Hạ Đào, từ quần áo đến trang điểm đều lộng lẫy, thường xuyên mặc váy đỏ chói mặt, phối hợp giày cao gót tinh xảo.
Cô 18 tuổi lúc ấy, còn ở trên ghế nhà trường, mặc quần áo trang điểm đều là vô cùng đơn giản hưu nhàn phong cách, thường xuyên mặc ngoài một chiếc hoddie là xong việc. Lúc đó là 18 tuổi tuổi tác, thanh xuân bức người, cái gì cũng đều có phong thái.
Hôm nay cô trở về trường học cũ, cũng không dành nhiều tâm tư trang điểm, chỉ đi một đôi sneaker trắng, phối hợp cùng áo phông và quần bò, khuôn mặt gần như là tự nhiên đi ra ngoài.
Lâm Dịch Thâm so Tần Lễ Sơ nhỏ hơn một tuổi, lúc ấy còn đang học cao trung, nhiều ít cũng có mấy tiểu học muội theo đuổi anh, anh đều không ngó qua một người, chắc là không thích như vậy.
Tử Lộc tức khắc có điểm không tự tin, xem xét trước thời gian trước mắt, bây giờ đến 7 giờ còn 1 tiếng rưỡi.
Cô hỏi: "Từ đây đến tiệm ăn khoảng bao nhiêu phút vậy?"
Tần Lễ Sơ bản mặt lạnh như cỗ quan tài, nói: "Mười phút."
"Vậy cũng nhanh nhỉ...... Thế, bên kia có cái trung tâm thương mại mới mở, anh có thể chở tôi đến đó không? Tôi muốn mua quần áo."
Tần Lễ Sơ hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn mua quần áo?"
Tử Lộc có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Lâu lắm rồi mới gặp Dịch Thâm học trưởng, quần áo này mặc có chút không thích hợp"
Tần Lễ Sơ nhàn nhạt liếc liếc mắt một cái: "Không nhàu không rách, chỗ nào không thích hợp?"
"Ai, đàn ông các người không hiểu, anh có dừng xe được không?"
Tần Lễ Sơ cự tuyệt: "Nơi này không thể dừng xe."
Tử Lộc nói: "Xe taxi đều ở đối diện vẫn dừng xe đấy ......"
Tần Lễ Sơ: "Em không sợ muộn sao?"
Tử Lộc nói: "Bây giơ không phải còn sớm sao? Tôi mua quần áo nhiều nhất nửa giờ......"
Tần Lễ Sơ không hé răng, đột nhiên giẫm chân ga, dừng bừa ở bãi đỗ xe.
Khi xuống xe, cửa xe bị dùng sức mà đóng lại.
Tử Lộc bị hoảng sợ, nhìn về phía Tần Lễ Sơ.
Tần Lễ Sơ: "Trượt tay."
Tử Lộc nói: "...... Tôi muốn đi mua quần áo, anh......" Cô vốn dĩ muốn nói anh ở trong xe chờ tôi hay không, nhưng mà còn chưa có nói xong, Tần Lễ Sơ liền lướt qua cô, hướng thẳng đến thang máy.
Tử Lộc cho rằng anh cũng muốn mua đồ, cùng vào thang máy cùng, không nghĩ tới ra thang máy , anh đi theo cô đến tận cửa hàng quần áo ở tầng 2.
Tử Lộc ngạc nhiên nói: "Anh đi mua quần áo cùng tôi sao?"
Tần Lễ Sơ: "Tùy tiện nhìn xem."
Tử Lộc gắng đạt tới tốc chiến tốc thắng, căn bản không cần nhân viên hỗ trợ, liền cầm luôn mấy bộ váy đoan trang ưu nhã vào phòng thử đồ. Tử Lộc dáng người tốt, dung mạo thanh thoát, nghiễm nhiên là cái nào mặc cũng đều đẹp, váy liền trên người cô, hoặc là hiện vòng eo, hoặc là hiện ngực lớn, dường như một tay đã có thể ôm trọn vòng eo của cô, khi ra ngoài, nhân viên cũng phải trầm trồ.
"Tiểu thư, cô mặc chiếc váy này thực đẹp, còn đẹp hơn cả người mẫu chúng tôi mặc nữa, không tin cô có thể hỏi tiên sinh đi cùng......"
Tử Lộc cũng cảm thấy thẩm mỹ phụ nữ và đàn ông ánh mắt không giống nhau.
Chồng trước cùng Tần Lễ Sơ là anh em, nói không chừng thẩm mỹ giống nhau, vì thế cười ngâm ngâm hỏi: "Anh xem bộ váy này thế nào?"
Tần Lễ Sơ nhìn mắt, đánh giá: "Không được."
Tử Lộc lại đi thay đổi mặt khác một cái, nhân viên bán hàng khen ngợi liên tục, còn Tần Lễ Sơ lắc đầu: "Khó coi."
Tử Lộc lại đi thay đổi một cái.
Tần Lễ Sơ: "Khó coi."
"Không thành."
"Không thể."
"Không tốt."
"Không......"
......
Tử Lộc thay quần áo đổi đến không biết giận, trực tiếp mặc luôn bộ ban đầu của mình đi ra ngoài.
Cô đối với thẩm mĩ cùng dáng người của mình cũng rất tự tin, nhưng Tần Lễ Sơ năm lần bảy lượt phủ nhận, cô còn sắp cho rằng chính mình béo thành hai trăm 50 cân, biến thành một cái đầu heo luôn rồi.
Cô nói: " Hay là anh dựa theo thẩm mỹ của mình chọn cho tôi một bộ đi."
Tần Lễ Sơ thật đúng là đi chọn.
Mười phút sau, trong tay hắn nhiều nhất là mấy cái sơ mi bông, cùng với loại quần dài ống rộng.
Nhân viên bán hàng nói:"  Áo sơ mi bông này muốn đẹp nhất thì nên kết hợp với quần hoặc váy đơn giản, bó sát,  có thể kết hợp với quần jean, hoặc là váy bó sát..."
Tần Lễ Sơ nói: "Không cần, tôi cảm thấy như vậy đẹp."
Anh đem quần áo đưa cho Tử Lộc.
"Thử đi."
Tử Lộc:...... Này thật không phải đây là kiểu cô gái nông thôn đây ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện