Hôm Qua Như Chết Rồi
Chương 8
Edit: OhHarry
***
Cái tính bướng bỉnh của Tịch Tông Hạc bắt nguồn từ sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong tận xương tủy.
Bác sĩ nói có thể Tịch Tông Hạc sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, nhưng anh ấy không chịu chấp nhận số phận, kiên trì tập phục hồi chức năng, đến nửa năm sau cuối cùng cũng đứng lên được. Bây giờ ngoại trừ việc chân sẽ vô cùng đau nhức vào những ngày mưa, bình thường không được vận động quá mạnh thì mọi thứ khác đều không khác gì người thường.
Tịch Tông Hạc mua tôi làm bia đỡ đạn cho anh ấy suốt năm năm, vừa để chiếu lệ với người nhà, cũng để cho Giang Mộ biết — Tôi không thiếu người ở bên.
Trong khoảng thời gian tập luyện hồi phục chức năng, anh ấy trái tính trái nết đến nỗi không ai chịu nổi, Đường Lệ nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, nhưng thực tế là tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tiền của anh ấy.
Tôi và anh tiến hành một thỏa thuận bí mật, anh ấy đã giúp tôi trả nợ và giải quyết hợp đồng làm việc, thanh toán đầy đủ khoản phí vi phạm hợp đồng.
Số tiền này giống như một ân điển đối với tôi, khi ấy bảo tôi bán mông cả đời tôi cũng nguyện ý, năm năm thì có hề gì.
Sau khi giải quyết hợp đồng, Tịch Tông Hạc còn thành lập studio riêng cho tôi và điều Tang Thanh đến làm quản lý. Trong hai năm đầu, tôi dừng mọi công việc để ở bên và chịu đựng cái tính ương bướng của anh trong quá trình phục hồi chức năng.
Quá trình phục hồi chức năng không thể hoàn thiện trong một sớm một chiều, mà anh còn bị chấn thương nặng đến vậy, mỗi bước di chuyển đều như đang đi trên mũi dao. Tôi luôn khuyên anh đừng nóng vội, cứ từ từ luyện tập, khi nào tâm trạng tốt anh ấy sẽ lắng nghe tôi, còn không thì sẽ giận cá chém thớt với người khác rồi la mắng, chửi bới tôi.
Dáng vẻ lúc cuồng loạn của Tịch Tông Hạc rất đáng sợ, anh ấy bảo tôi cút đi, tôi thật sự không dám nấn nạ ở lại. Nhưng suy đi tính lại, anh bị tai nạn giao thông còn bị người yêu bỏ đã khổ lắm rồi, nếu diễn viên bỏ tiền ra mua là tôi còn không diễn được cảnh tình cảm chân thành thì còn thê thảm nữa.
Cứ nhẫn nhịn như thế suốt hai năm, trong khoảng thời gian này, tôi không chỉ chăm sóc cho Tịch Tông Hạc, cùng anh tập luyện hồi phục chức năng, mà còn giúp anh ấy giải quyết nhu cầu ham muốn tình dục, nhân viên chăm sóc người bệnh có tài giỏi thế nào cũng chẳng bằng được tôi.
Sau đó, chấn thương của Tịch Tông Hạc hồi phục hoàn toàn, anh đi đứng lại được như bình thường và bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt với Giang Mộ. Nam diễn viên ít tên tuổi như tôi tiếp tục theo dõi quá trình tìm lại vị thế của anh, nhặt nhạnh những thành quả chiến thắng mà anh đánh rơi, cũng coi như được nếm trải vị ngọt của việc được bao nuôi.
Ba năm tiếp theo, tôi vẫn cho rằng thị trường chứng khoán là nơi giúp con người đổi đời, giá chỗ cổ phiếu tôi đầu tư trên đà tăng mạnh, nhưng khi sắp sửa chạm nóc thì mọi thứ bỗng tệ đi, tụt về giá của năm năm trước chỉ trong một đêm, không biết bao giờ mới trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và Truyện Bất Hủ Hải Đường Lê Hoa.
Sáng hôm sau, tôi rời khỏi nhà từ sớm, trước khi đi còn lên tầng nghe ngóng trước cửa phòng Tịch Tông Hạc, bên trong vẫn im lìm, không có động tĩnh gì.
Tang Thanh lái xe đến đón tôi như thường lệ, đi cùng cậu ấy còn có trợ lý Văn Văn của tôi.
Trước đó, Văn Văn đã xin tôi cho nghỉ phép nửa tháng để về quê giải quyết công chuyện, lúc ấy tôi nghĩ đợi Tịch Tông Hạc tỉnh dậy, chắc tôi cũng phải mất một khoảng thời gian dài không thể làm việc nên đành đồng ý cho con bé nghỉ. Không ngờ tới khi con bé quay lại, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
“Em chào anh Đường.” Văn Văn lanh lợi chào rồi ngập ngừng, nhìn tôi như muốn nói gì nhưng lại thôi.
Tôi cười cười, hỏi con bé sao đấy.
“Em nghe chuyện cậu Tịch rồi, anh…… Anh đừng buồn quá nhé.”
Con bé này tốt tính lắm, dễ mềm lòng lại giàu tình cảm, thể nào cũng đang rầu rĩ hộ tôi.
Tôi xoa đầu con bé, nói: “Không sao đâu, bác sĩ đâu bảo anh ấy sẽ quên mãi, có khi mai sẽ nhớ lại ấy mà!”
Văn Văn sụt sịt, buồn rầu “ừm” một tiếng.
Lịch trình hôm nay có hai việc, đầu tiên là chụp ảnh bìa cho tạp chí《Good Man》. Nghe tên nam tính thế thôi chứ thật ra đây là tạp chí dành cho những độc giả nữ thuần túy. Ngoài ảnh bìa được ấn định do các sao nam đảm nhiệm kể từ lúc bắt đầu xuất bản thì nội dung bên trong toàn nói về thời trang và cách chăm sóc sắc đẹp, sức khỏe của phái nữ.
Tôi đến sớm mười lăm phút so với lịch hẹn, tổng biên tập Uông Thiến đích thân đưa hai biên tập viên nhỏ xuống chào đón tôi, đồng thời thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn trong thời gian tôi trang điểm. Nội dung chỉ xoay quanh chủ đề “Gần đây đang có kế hoạch gì”, “Vai diễn trong bộ phim mới”, “Kỳ vọng của người hâm mộ” và một vài câu hỏi tương tự.
Tôi trả lời mấy câu đầu một cách suôn sẻ vì trước đó đã có bản thảo chuẩn bị sẵn, nhưng khi được hỏi về “Mẫu người lý tưởng trong lòng”, tôi thoáng lưỡng lự.
“Câu này khó quá à?” Uông Thiến thấy tôi không lên tiếng thì cười hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không, chỉ là tôi chưa từng suy nghĩ đến chuyện này nên nhất thời không phản ứng kịp. Mẫu người lý tưởng à…… Tôi hy vọng nửa kia của mình là một người dịu dàng, chu đáo và tỉ mỉ.” Tôi suy nghĩ thêm một lát rồi bổ sung, “Quan trọng nhất là không được nóng nảy.”
Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, tôi tiếp tục làm việc với ekip chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia bấm máy liên tục, chụp xong thì nhìn chằm chằm vào máy ảnh hồi lâu rồi ngẩng đầu khen tôi ăn ảnh. Cậu ta rất dẻo miệng, nếu không phải do thời gian eo hẹp thì tôi đã xin danh thiếp của cậu ta rồi.
Tôi lên xe, còn chưa kịp ngồi ngay ngắn đã nghe thấy Tang Thanh hào hứng báo rằng tôi đã vượt qua vòng tuyển chọn của đạo diễn Mã, tuy không nhận được vai diễn như mong muốn nhưng được đạo diễn Mã giao cho vai nam phụ hai.
Tôi thắt đai an toàn, đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng.
Cậu ấy đánh hơi thấy điều bất thường nên đặt iPad xuống rồi hỏi tôi: “Mặt mày kiểu gì kia? Biết trước rồi đấy à?”
“Đường Lệ bảo đến.” Tôi tóm tắt trong một câu.
Tang Thanh không phải kẻ ngốc nên hiểu ngay, sau đó không nói gì nữa, nét mặt vui vẻ cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.
Diễn viên chính trong bộ phim này chỉ có Giang Mộ và Tịch Tông Hạc, ngay cả khi tôi được nhận vai nam phụ hai thì vai trò cũng không khác vai nam phụ ba, phụ bốn là bao.
Trong cái nghề này, nếu không được xếp lên hàng vai chính thì chẳng còn ý nghĩa gì. Cứ phụ diễn mãi cho người ta, về già có thể đạt danh hiệu “Vai phụ vàng”, hoặc chưa già đã mất hút khỏi màn ảnh, thậm chí còn không được một giải thưởng an ủi nào.
Khóe miệng Tang Thanh giật giật: “Bọn họ làm việc nhanh nhỉ, hôm qua vừa bàn bạc mà hôm nay đã có thông báo chính thức rồi.”
Cậu ấy giao nhiệm vụ lái xe cho Văn Văn rồi thảo luận với tôi về việc sắp xếp lịch trình cho phù hợp với lịch quay phim.
Đạo diễn Mã Nguy Tương là người luôn theo đuổi sự hoàn hảo, trước khi chọn được diễn viên chính phù hợp, ông sẽ không bao giờ tính đến việc khởi động ekip dù mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Vì vậy các diễn viên hợp tác với ông nhiều lúc phải đau đầu vì không biết sắp xếp lịch làm việc của mình như thế nào.
Nhưng nói đi phải nói lại, được đóng phim của Mã Nguy Tương đã là điều mà nhiều diễn viên mơ ước, nên có gì khó khăn khi từ chối các dự án khác để tiếp tục hợp tác với ông ấy? Nếu ngần ngại thì đã không đến buổi thử vai.
Thời gian khởi động máy của《 Phong Thanh Hạc Lệ 》được ấn định vào ngày 18 tháng sau, tôi còn một tháng để học kịch bản.
Tôi ngồi trên xe chợp mắt ngủ một giấc, sau đó Tang Thanh gọi tôi dậy, nói nhỏ rằng chúng tôi đã đến “nghĩa trang La Minh”.
Tôi nâng ghế lên, bảo họ ngồi trong xe đợi rồi xuống xe một mình.
Sắp đến tiết Thanh minh rồi, việc thứ hai phải làm trong ngày hôm nay là đến nghĩa trang thắp hương cho người chị Mỹ Phương đã mất của tôi.
Tôi mua một bó hoa cúc ở cổng, sau đó chậm rãi đi về phía bia mộ trong trí nhớ của mình.
Có lẽ gia đình chị Mỹ Phương mang gien xấu, em trai mất vì bệnh bạch cầu, chị gái qua đời vì ung thư vú.
Trước khi chết, chị Mỹ Phương còn nói đùa với tôi rằng, may mà mình không kết hôn cũng không có con, nếu không sẽ gây họa cho thế hệ sau mất.
Tâm lý chị ấy rất vững, nếu tôi là chị ấy thì chắc sẽ nghĩ: “Sắp chết rồi, làm gì thì làm cũng phải mặc váy cưới một lần đã.”
Nếu khi ấy chị nói muốn cưới tôi, nhất định tôi sẽ không ngần ngại gì mà đồng ý.
Chị đã giúp tôi có được cuộc sống mới, nên suốt cuộc đời này, tôi luôn mang ơn chị.
Tìm được bia mộ của chị Mỹ Phương, tôi đặt hoa trước bia, sau đó ngồi xổm xuống, lau đi chỗ bụi trên ảnh cho chị.
Chị Mỹ Phương chọn một bức hình năm mình mười tám tuổi để làm di ảnh, chị ấy xinh lắm, ngắm tấm ảnh này tôi có cảm giác như chị được sinh ra trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật.
Trưởng lão trong nhà chị Mỹ Phương thuộc thế hệ những nhà làm phim tiên phong của ngành điện ảnh, sau đó vì nhiều nguyên nhân khác nhau, dù không còn hoạt động nghệ thuật nhưng họ vẫn chiếm một vị thế quan trọng trong giới điện ảnh. Dưới sự che chở của bậc cha chú, chị Mỹ Phương thường đầu tư vào một vài bộ phim truyền hình, thỉnh thoảng cũng đảm nhiệm vai trò người giắt mối cho các dự án.
Tuy không quyền thế đến mức có thể thay đổi được cả diễn viên đóng chính, nhưng chị Mỹ Phương vẫn thừa sức nhét tôi vào hàng “lính nhảy dù” trong các bộ phim chị đầu tư.
Tôi vẫn nhớ rõ bộ phim truyền hình đầu tiên mà mình tham gia, đó là một bộ phim thần tượng lấy bối cảnh Dân quốc, tôi đóng vai một thiếu gia nhà giàu có. Vai trò không quá mờ nhạt cũng không quá quan trọng, thuộc hàng vai nam phụ ba.
Mọi người trong ekip không ưa “lính nhảy dù” lắm, họ thấy tôi thường xuyên lên xuống xe sang của chị Mỹ Phương thì tung tin nói tôi có quan hệ mập mờ với chị, tôi là thằng “trai bao” chị nuôi.
Xin thề với trời đất, đúng là tôi từng làm “trai bao” thật, nhưng quan hệ giữa tôi và chị nuôi hoàn toàn trong sạch.
Lần đầu tiên đóng phim, tôi mù tịt về mọi thứ. Bảo tôi vào vai mã phu hay thậm chí đóng giả chó săn còn được, chứ giao cho tôi một vai diễn nghiêm túc, quả thật tôi không kham nổi.
Chắc đạo diễn không chịu nổi nữa nên đã mời một giảng viên thuộc Học viện Hí kịch về dạy tôi cách thể hiện cảm xúc, nhưng tôi lại một khối gỗ mục, tóm lại vẫn không nắm được điểm cốt lõi.
Đạo diễn không buồn quay nữa, ông ấy để tôi nghỉ ngơi một lúc để quay những cảnh khác trước.
Đạo diễn không hô ngừng thì tôi cũng kiệt sức, không diễn nổi nữa. Tình cờ sao, đây là lần đầu tiên tôi được đến phim trường, nhân cơ hội này tôi đã thuê một chiếc xe đạp để đi tham quan, muốn đầu óc thư thả một chút.
Tôi cầm theo bản đồ hướng dẫn, điểm dừng đầu tiên là khu vực hoàng cung vì tôi nghe người ta kể rằng đây là điểm tham quan tráng lệ nhất của phim trường, có rất nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh chọn lấy cảnh quay ở đây, bao gồm cả một vài bộ phim truyền hình mà tôi rất thích.
Thế nhưng khi đến khu vực hoàng cung, tôi phát hiện ở đây đang có một đoàn phim làm việc.
Tôi nản lòng, đang định bỏ về thì chợt nghe thấy tiếng staff hô to về phía đám đông, nói ekip phim đang thiếu diễn viên quần chúng, hỏi có ai muốn vào đóng không.
Khi đứng cùng đám đông, tôi có thể coi như hạc giữa bầy gà, anh staff kia lia mắt quanh một vòng, vừa trông thấy tôi thì chỉ luôn. Mà tôi cũng đang muốn tham quan hành lang uốn khúc trong đại điện nguy nga nên gật đầu ngay tắp lự mà không cần hỏi mình phải diễn vai gì.
Bầu không khí trong hoàng cung quả thật rất uy nghiêm, chính điện thì xa hoa, lộng lẫy. Nhưng tôi chưa kịp chiêm ngưỡng xong, anh staff đã vội vàng đưa y phục và mũ của tiểu thái giám cho tôi thay, sau đó yêu cầu tôi đứng yên cạnh cây cột trong chính điện.
Đây không phải lần đầu tiên tôi xem người khác diễn, hai diễn viên chính trong ekip nhỏ của chúng tôi đều là những sinh viên từ đại học đào tạo chính quy, họ rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình.
Nhưng để so sánh với diễn viên trong đoàn này, thật sự là…… Khỏi so sánh cho đỡ tổn thương.
Tôi không biết cảnh quay này có kịch bản thế nào, nhưng khi các diễn viên vào vị trí, tôi bỗng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang quỳ ở vị trí được chỉ định trên điện, người đó quay mặt về phía tôi.
Ống kính quay từ phía sau lưng anh ấy khiến tôi trở thành một ảo cảnh ở đằng xa.
Tôi chán chường nhìn anh, vụng trộm nhen nhóm một vài suy nghĩ trong lòng.
Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì thì người nọ đã đột ngột ngẩng đầu và nhìn về phía ngai vàng không một bóng người bằng ánh mắt nham hiểm, cơ thể gồng lên căng cứng như thể đứng trên kia là gã kẻ thù mà anh căm hận thấu xương.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy xuất thần đến mức khiến người xem rợn hết tóc gáy. Tôi không ngờ trên đời lại có người biểu lộ ra được mối ân oán tình cừu sâu sắc đến thể chỉ bằng một ánh mắt.
Sau khi cảnh quay hoàn thành, rất lâu sau tôi mới định thần lại được.
Khi anh staff thanh toán tiền công cho tôi, tôi kéo cánh tay anh ta rồi hỏi tên của nam diễn viên nọ.
— Tịch Tông Hạc.
Tân binh giống tôi.
Mặc dù đến tận một năm sau, bộ phim có tôi góp mặt với vai trò diễn viên quần chúng vẫn chưa được phát sóng, thì Tịch Tông Hạc vẫn có thể dựa vào diện mạo và tài nguyên không hề tầm thường để bám rễ vào làng giải trí.
Anh ấy đúng là con gà đẻ trứng vàng hàng thật giá thật, bẩm sinh đã sở hữu tài năng diễn xuất tự nhiên khiến người khác không khỏi ghen tị.
Sau đó tôi gặp lại anh ấy tại afterparty, tôi thực lòng muốn kết bạn nên mới cầm ly rượu đến bắt chuyện. Giờ nghĩ lại tôi chỉ muốn thắt cổ tự vẫn, tại sao lúc ấy có thể ngu ngốc đến mức cho rằng mình và anh ấy giống nhau cơ chứ?
Rõ ràng một người là con cưng của trời, kẻ còn lại……. là một con chó chui lên từ trong đống bùn.
***
Cái tính bướng bỉnh của Tịch Tông Hạc bắt nguồn từ sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong tận xương tủy.
Bác sĩ nói có thể Tịch Tông Hạc sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa, nhưng anh ấy không chịu chấp nhận số phận, kiên trì tập phục hồi chức năng, đến nửa năm sau cuối cùng cũng đứng lên được. Bây giờ ngoại trừ việc chân sẽ vô cùng đau nhức vào những ngày mưa, bình thường không được vận động quá mạnh thì mọi thứ khác đều không khác gì người thường.
Tịch Tông Hạc mua tôi làm bia đỡ đạn cho anh ấy suốt năm năm, vừa để chiếu lệ với người nhà, cũng để cho Giang Mộ biết — Tôi không thiếu người ở bên.
Trong khoảng thời gian tập luyện hồi phục chức năng, anh ấy trái tính trái nết đến nỗi không ai chịu nổi, Đường Lệ nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, nhưng thực tế là tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tiền của anh ấy.
Tôi và anh tiến hành một thỏa thuận bí mật, anh ấy đã giúp tôi trả nợ và giải quyết hợp đồng làm việc, thanh toán đầy đủ khoản phí vi phạm hợp đồng.
Số tiền này giống như một ân điển đối với tôi, khi ấy bảo tôi bán mông cả đời tôi cũng nguyện ý, năm năm thì có hề gì.
Sau khi giải quyết hợp đồng, Tịch Tông Hạc còn thành lập studio riêng cho tôi và điều Tang Thanh đến làm quản lý. Trong hai năm đầu, tôi dừng mọi công việc để ở bên và chịu đựng cái tính ương bướng của anh trong quá trình phục hồi chức năng.
Quá trình phục hồi chức năng không thể hoàn thiện trong một sớm một chiều, mà anh còn bị chấn thương nặng đến vậy, mỗi bước di chuyển đều như đang đi trên mũi dao. Tôi luôn khuyên anh đừng nóng vội, cứ từ từ luyện tập, khi nào tâm trạng tốt anh ấy sẽ lắng nghe tôi, còn không thì sẽ giận cá chém thớt với người khác rồi la mắng, chửi bới tôi.
Dáng vẻ lúc cuồng loạn của Tịch Tông Hạc rất đáng sợ, anh ấy bảo tôi cút đi, tôi thật sự không dám nấn nạ ở lại. Nhưng suy đi tính lại, anh bị tai nạn giao thông còn bị người yêu bỏ đã khổ lắm rồi, nếu diễn viên bỏ tiền ra mua là tôi còn không diễn được cảnh tình cảm chân thành thì còn thê thảm nữa.
Cứ nhẫn nhịn như thế suốt hai năm, trong khoảng thời gian này, tôi không chỉ chăm sóc cho Tịch Tông Hạc, cùng anh tập luyện hồi phục chức năng, mà còn giúp anh ấy giải quyết nhu cầu ham muốn tình dục, nhân viên chăm sóc người bệnh có tài giỏi thế nào cũng chẳng bằng được tôi.
Sau đó, chấn thương của Tịch Tông Hạc hồi phục hoàn toàn, anh đi đứng lại được như bình thường và bắt đầu một cuộc chiến khốc liệt với Giang Mộ. Nam diễn viên ít tên tuổi như tôi tiếp tục theo dõi quá trình tìm lại vị thế của anh, nhặt nhạnh những thành quả chiến thắng mà anh đánh rơi, cũng coi như được nếm trải vị ngọt của việc được bao nuôi.
Ba năm tiếp theo, tôi vẫn cho rằng thị trường chứng khoán là nơi giúp con người đổi đời, giá chỗ cổ phiếu tôi đầu tư trên đà tăng mạnh, nhưng khi sắp sửa chạm nóc thì mọi thứ bỗng tệ đi, tụt về giá của năm năm trước chỉ trong một đêm, không biết bao giờ mới trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và Truyện Bất Hủ Hải Đường Lê Hoa.
Sáng hôm sau, tôi rời khỏi nhà từ sớm, trước khi đi còn lên tầng nghe ngóng trước cửa phòng Tịch Tông Hạc, bên trong vẫn im lìm, không có động tĩnh gì.
Tang Thanh lái xe đến đón tôi như thường lệ, đi cùng cậu ấy còn có trợ lý Văn Văn của tôi.
Trước đó, Văn Văn đã xin tôi cho nghỉ phép nửa tháng để về quê giải quyết công chuyện, lúc ấy tôi nghĩ đợi Tịch Tông Hạc tỉnh dậy, chắc tôi cũng phải mất một khoảng thời gian dài không thể làm việc nên đành đồng ý cho con bé nghỉ. Không ngờ tới khi con bé quay lại, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
“Em chào anh Đường.” Văn Văn lanh lợi chào rồi ngập ngừng, nhìn tôi như muốn nói gì nhưng lại thôi.
Tôi cười cười, hỏi con bé sao đấy.
“Em nghe chuyện cậu Tịch rồi, anh…… Anh đừng buồn quá nhé.”
Con bé này tốt tính lắm, dễ mềm lòng lại giàu tình cảm, thể nào cũng đang rầu rĩ hộ tôi.
Tôi xoa đầu con bé, nói: “Không sao đâu, bác sĩ đâu bảo anh ấy sẽ quên mãi, có khi mai sẽ nhớ lại ấy mà!”
Văn Văn sụt sịt, buồn rầu “ừm” một tiếng.
Lịch trình hôm nay có hai việc, đầu tiên là chụp ảnh bìa cho tạp chí《Good Man》. Nghe tên nam tính thế thôi chứ thật ra đây là tạp chí dành cho những độc giả nữ thuần túy. Ngoài ảnh bìa được ấn định do các sao nam đảm nhiệm kể từ lúc bắt đầu xuất bản thì nội dung bên trong toàn nói về thời trang và cách chăm sóc sắc đẹp, sức khỏe của phái nữ.
Tôi đến sớm mười lăm phút so với lịch hẹn, tổng biên tập Uông Thiến đích thân đưa hai biên tập viên nhỏ xuống chào đón tôi, đồng thời thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn trong thời gian tôi trang điểm. Nội dung chỉ xoay quanh chủ đề “Gần đây đang có kế hoạch gì”, “Vai diễn trong bộ phim mới”, “Kỳ vọng của người hâm mộ” và một vài câu hỏi tương tự.
Tôi trả lời mấy câu đầu một cách suôn sẻ vì trước đó đã có bản thảo chuẩn bị sẵn, nhưng khi được hỏi về “Mẫu người lý tưởng trong lòng”, tôi thoáng lưỡng lự.
“Câu này khó quá à?” Uông Thiến thấy tôi không lên tiếng thì cười hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không, chỉ là tôi chưa từng suy nghĩ đến chuyện này nên nhất thời không phản ứng kịp. Mẫu người lý tưởng à…… Tôi hy vọng nửa kia của mình là một người dịu dàng, chu đáo và tỉ mỉ.” Tôi suy nghĩ thêm một lát rồi bổ sung, “Quan trọng nhất là không được nóng nảy.”
Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, tôi tiếp tục làm việc với ekip chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia bấm máy liên tục, chụp xong thì nhìn chằm chằm vào máy ảnh hồi lâu rồi ngẩng đầu khen tôi ăn ảnh. Cậu ta rất dẻo miệng, nếu không phải do thời gian eo hẹp thì tôi đã xin danh thiếp của cậu ta rồi.
Tôi lên xe, còn chưa kịp ngồi ngay ngắn đã nghe thấy Tang Thanh hào hứng báo rằng tôi đã vượt qua vòng tuyển chọn của đạo diễn Mã, tuy không nhận được vai diễn như mong muốn nhưng được đạo diễn Mã giao cho vai nam phụ hai.
Tôi thắt đai an toàn, đáp lại bằng một nụ cười miễn cưỡng.
Cậu ấy đánh hơi thấy điều bất thường nên đặt iPad xuống rồi hỏi tôi: “Mặt mày kiểu gì kia? Biết trước rồi đấy à?”
“Đường Lệ bảo đến.” Tôi tóm tắt trong một câu.
Tang Thanh không phải kẻ ngốc nên hiểu ngay, sau đó không nói gì nữa, nét mặt vui vẻ cũng nguôi ngoai đi rất nhiều.
Diễn viên chính trong bộ phim này chỉ có Giang Mộ và Tịch Tông Hạc, ngay cả khi tôi được nhận vai nam phụ hai thì vai trò cũng không khác vai nam phụ ba, phụ bốn là bao.
Trong cái nghề này, nếu không được xếp lên hàng vai chính thì chẳng còn ý nghĩa gì. Cứ phụ diễn mãi cho người ta, về già có thể đạt danh hiệu “Vai phụ vàng”, hoặc chưa già đã mất hút khỏi màn ảnh, thậm chí còn không được một giải thưởng an ủi nào.
Khóe miệng Tang Thanh giật giật: “Bọn họ làm việc nhanh nhỉ, hôm qua vừa bàn bạc mà hôm nay đã có thông báo chính thức rồi.”
Cậu ấy giao nhiệm vụ lái xe cho Văn Văn rồi thảo luận với tôi về việc sắp xếp lịch trình cho phù hợp với lịch quay phim.
Đạo diễn Mã Nguy Tương là người luôn theo đuổi sự hoàn hảo, trước khi chọn được diễn viên chính phù hợp, ông sẽ không bao giờ tính đến việc khởi động ekip dù mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Vì vậy các diễn viên hợp tác với ông nhiều lúc phải đau đầu vì không biết sắp xếp lịch làm việc của mình như thế nào.
Nhưng nói đi phải nói lại, được đóng phim của Mã Nguy Tương đã là điều mà nhiều diễn viên mơ ước, nên có gì khó khăn khi từ chối các dự án khác để tiếp tục hợp tác với ông ấy? Nếu ngần ngại thì đã không đến buổi thử vai.
Thời gian khởi động máy của《 Phong Thanh Hạc Lệ 》được ấn định vào ngày 18 tháng sau, tôi còn một tháng để học kịch bản.
Tôi ngồi trên xe chợp mắt ngủ một giấc, sau đó Tang Thanh gọi tôi dậy, nói nhỏ rằng chúng tôi đã đến “nghĩa trang La Minh”.
Tôi nâng ghế lên, bảo họ ngồi trong xe đợi rồi xuống xe một mình.
Sắp đến tiết Thanh minh rồi, việc thứ hai phải làm trong ngày hôm nay là đến nghĩa trang thắp hương cho người chị Mỹ Phương đã mất của tôi.
Tôi mua một bó hoa cúc ở cổng, sau đó chậm rãi đi về phía bia mộ trong trí nhớ của mình.
Có lẽ gia đình chị Mỹ Phương mang gien xấu, em trai mất vì bệnh bạch cầu, chị gái qua đời vì ung thư vú.
Trước khi chết, chị Mỹ Phương còn nói đùa với tôi rằng, may mà mình không kết hôn cũng không có con, nếu không sẽ gây họa cho thế hệ sau mất.
Tâm lý chị ấy rất vững, nếu tôi là chị ấy thì chắc sẽ nghĩ: “Sắp chết rồi, làm gì thì làm cũng phải mặc váy cưới một lần đã.”
Nếu khi ấy chị nói muốn cưới tôi, nhất định tôi sẽ không ngần ngại gì mà đồng ý.
Chị đã giúp tôi có được cuộc sống mới, nên suốt cuộc đời này, tôi luôn mang ơn chị.
Tìm được bia mộ của chị Mỹ Phương, tôi đặt hoa trước bia, sau đó ngồi xổm xuống, lau đi chỗ bụi trên ảnh cho chị.
Chị Mỹ Phương chọn một bức hình năm mình mười tám tuổi để làm di ảnh, chị ấy xinh lắm, ngắm tấm ảnh này tôi có cảm giác như chị được sinh ra trong một gia đình có truyền thống nghệ thuật.
Trưởng lão trong nhà chị Mỹ Phương thuộc thế hệ những nhà làm phim tiên phong của ngành điện ảnh, sau đó vì nhiều nguyên nhân khác nhau, dù không còn hoạt động nghệ thuật nhưng họ vẫn chiếm một vị thế quan trọng trong giới điện ảnh. Dưới sự che chở của bậc cha chú, chị Mỹ Phương thường đầu tư vào một vài bộ phim truyền hình, thỉnh thoảng cũng đảm nhiệm vai trò người giắt mối cho các dự án.
Tuy không quyền thế đến mức có thể thay đổi được cả diễn viên đóng chính, nhưng chị Mỹ Phương vẫn thừa sức nhét tôi vào hàng “lính nhảy dù” trong các bộ phim chị đầu tư.
Tôi vẫn nhớ rõ bộ phim truyền hình đầu tiên mà mình tham gia, đó là một bộ phim thần tượng lấy bối cảnh Dân quốc, tôi đóng vai một thiếu gia nhà giàu có. Vai trò không quá mờ nhạt cũng không quá quan trọng, thuộc hàng vai nam phụ ba.
Mọi người trong ekip không ưa “lính nhảy dù” lắm, họ thấy tôi thường xuyên lên xuống xe sang của chị Mỹ Phương thì tung tin nói tôi có quan hệ mập mờ với chị, tôi là thằng “trai bao” chị nuôi.
Xin thề với trời đất, đúng là tôi từng làm “trai bao” thật, nhưng quan hệ giữa tôi và chị nuôi hoàn toàn trong sạch.
Lần đầu tiên đóng phim, tôi mù tịt về mọi thứ. Bảo tôi vào vai mã phu hay thậm chí đóng giả chó săn còn được, chứ giao cho tôi một vai diễn nghiêm túc, quả thật tôi không kham nổi.
Chắc đạo diễn không chịu nổi nữa nên đã mời một giảng viên thuộc Học viện Hí kịch về dạy tôi cách thể hiện cảm xúc, nhưng tôi lại một khối gỗ mục, tóm lại vẫn không nắm được điểm cốt lõi.
Đạo diễn không buồn quay nữa, ông ấy để tôi nghỉ ngơi một lúc để quay những cảnh khác trước.
Đạo diễn không hô ngừng thì tôi cũng kiệt sức, không diễn nổi nữa. Tình cờ sao, đây là lần đầu tiên tôi được đến phim trường, nhân cơ hội này tôi đã thuê một chiếc xe đạp để đi tham quan, muốn đầu óc thư thả một chút.
Tôi cầm theo bản đồ hướng dẫn, điểm dừng đầu tiên là khu vực hoàng cung vì tôi nghe người ta kể rằng đây là điểm tham quan tráng lệ nhất của phim trường, có rất nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh chọn lấy cảnh quay ở đây, bao gồm cả một vài bộ phim truyền hình mà tôi rất thích.
Thế nhưng khi đến khu vực hoàng cung, tôi phát hiện ở đây đang có một đoàn phim làm việc.
Tôi nản lòng, đang định bỏ về thì chợt nghe thấy tiếng staff hô to về phía đám đông, nói ekip phim đang thiếu diễn viên quần chúng, hỏi có ai muốn vào đóng không.
Khi đứng cùng đám đông, tôi có thể coi như hạc giữa bầy gà, anh staff kia lia mắt quanh một vòng, vừa trông thấy tôi thì chỉ luôn. Mà tôi cũng đang muốn tham quan hành lang uốn khúc trong đại điện nguy nga nên gật đầu ngay tắp lự mà không cần hỏi mình phải diễn vai gì.
Bầu không khí trong hoàng cung quả thật rất uy nghiêm, chính điện thì xa hoa, lộng lẫy. Nhưng tôi chưa kịp chiêm ngưỡng xong, anh staff đã vội vàng đưa y phục và mũ của tiểu thái giám cho tôi thay, sau đó yêu cầu tôi đứng yên cạnh cây cột trong chính điện.
Đây không phải lần đầu tiên tôi xem người khác diễn, hai diễn viên chính trong ekip nhỏ của chúng tôi đều là những sinh viên từ đại học đào tạo chính quy, họ rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình.
Nhưng để so sánh với diễn viên trong đoàn này, thật sự là…… Khỏi so sánh cho đỡ tổn thương.
Tôi không biết cảnh quay này có kịch bản thế nào, nhưng khi các diễn viên vào vị trí, tôi bỗng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang quỳ ở vị trí được chỉ định trên điện, người đó quay mặt về phía tôi.
Ống kính quay từ phía sau lưng anh ấy khiến tôi trở thành một ảo cảnh ở đằng xa.
Tôi chán chường nhìn anh, vụng trộm nhen nhóm một vài suy nghĩ trong lòng.
Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì thì người nọ đã đột ngột ngẩng đầu và nhìn về phía ngai vàng không một bóng người bằng ánh mắt nham hiểm, cơ thể gồng lên căng cứng như thể đứng trên kia là gã kẻ thù mà anh căm hận thấu xương.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy xuất thần đến mức khiến người xem rợn hết tóc gáy. Tôi không ngờ trên đời lại có người biểu lộ ra được mối ân oán tình cừu sâu sắc đến thể chỉ bằng một ánh mắt.
Sau khi cảnh quay hoàn thành, rất lâu sau tôi mới định thần lại được.
Khi anh staff thanh toán tiền công cho tôi, tôi kéo cánh tay anh ta rồi hỏi tên của nam diễn viên nọ.
— Tịch Tông Hạc.
Tân binh giống tôi.
Mặc dù đến tận một năm sau, bộ phim có tôi góp mặt với vai trò diễn viên quần chúng vẫn chưa được phát sóng, thì Tịch Tông Hạc vẫn có thể dựa vào diện mạo và tài nguyên không hề tầm thường để bám rễ vào làng giải trí.
Anh ấy đúng là con gà đẻ trứng vàng hàng thật giá thật, bẩm sinh đã sở hữu tài năng diễn xuất tự nhiên khiến người khác không khỏi ghen tị.
Sau đó tôi gặp lại anh ấy tại afterparty, tôi thực lòng muốn kết bạn nên mới cầm ly rượu đến bắt chuyện. Giờ nghĩ lại tôi chỉ muốn thắt cổ tự vẫn, tại sao lúc ấy có thể ngu ngốc đến mức cho rằng mình và anh ấy giống nhau cơ chứ?
Rõ ràng một người là con cưng của trời, kẻ còn lại……. là một con chó chui lên từ trong đống bùn.
Bình luận truyện