Hồn Hoang Xác Ảo
Chương 11
33
Bên ngoài trụ sở FBI ở San Francisco, một buổi họp báo đột xuất khác cũng được triệu tập trong vòng một giờ sau bài phát biểu gây ngạc nhiên của đặc vụ Harrison.
“Giờ đây là chuyện của FBI rồi,” viên đội trưởng FBI trả lời câu hỏi của báo chí.
“Đặc vụ Harrison có bị khép vào tội nào không?”
“Chúng tôi đang xem xét có thể buộc tội danh nào, nếu có, cho đặc vụ Harrison trong vụ bắn nhau dính tới Garland Daniels.”
“Đặc vụ Harrison có đang bị tạm giam không?”
“Chúng tôi vẫn đang cố gắng truy tìm đặc vụ Harrison.”
“Các anh sẽ bắt ông ta sao?”
“Chúng tôi muốn nói chuyện với ông ta trước,” viên đội trưởng nói. “Hiện giờ chúng tôi muốn tìm ra ông ta. Nên, nếu ông đang nghe hay xem tin tức này, đặc vụ Harrison, hãy trình diện tại trụ sở FBI ngay khi có thể. Cám ơn. Xin dừng đặt câu hỏi.”
Bác sĩ Stumbaugh không thể nhớ từng có ngày nào kỳ lạ hơn trong suốt những năm làm bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật thần kinh ở bệnh viện đa khoa San Francisco không. Ông đang trong căn tin bệnh viện chuẩn bị uống ly trà thảo dược thì y tá của ông phá ngang quãng thời gian nghỉ ngơi đầu tiên từ khi bị tên điên kia khống chế.
“Bác sĩ Stumbaugh. Có một bệnh nhân trong văn phòng của ông mà chúng tôi không có số liệu,” y tá nói.
“Văn phòng tôi?”
“Vâng, thưa bác sĩ.”
“Gọi bảo vệ đi. Đưa hắn đi chỗ khác.”
“Ông ta hình như bất tỉnh rồi, bác sĩ. Ông không nghĩ mình nên xét nghiệm ông ta trước sao? Ông biết mà, vì lý do bảo hiểm.”
Bác sĩ Stumbaugh nhấp một ngụm trà, đặt chiếc cốc xuống bàn. Rồi ông đứng lên và bước nhanh về văn phòng mình theo sau là cô y tá cố gắng bắt kịp ông.
Đèn văn phòng của bác sĩ Stumbaugh đã tắt và cửa đóng khi họ tới và bước vào. Bác sĩ Stumbaugh mở đèn và nhìn xung quanh.
“Tôi nói rồi. Tôi không biết cô đang nói gì. Không có bệnh nhân nào...”
Nhưng rồi có tiếng rên từ phòng bên cạnh. Từ từ, ông bước tới phòng khám bệnh và mở cửa. Trong đó, đang nằm trên bàn khám bệnh là một người đàn ông, mặc quần áo đầy đủ và bị buộc vào bàn.
“Ông ta đã nằm đây khi tôi mang hồ sơ bệnh nhân của ông trở vào,” y tá nói.
Bác sĩ Stumbaugh cảm thấy tim mình đập loạn xạ khi ông bước tới bàn và nhìn xuống.
Harrison đang bắt đầu hồi tỉnh, choáng váng và kinh ngạc. Mắt ông mở nhưng bị lóa. Từ từ, cảnh tượng cũng dần hiện ra và theo đó là gương mặt cũng kinh ngạc không kém của bác sĩ Stumbaugh và người phụ nữ áo trắng nhìn chằm chằm xuống ông.
“Ông là ai và ông làm gì trong văn phòng tôi?”
Đặc vụ Harrison cố gắng ngồi dậy nhưng vướng dây trói.
“Cởi thứ này ra cho tôi!”
Bác sĩ Stumbaugh cởi bỏ dây trói cho ông ta.
Harrison ngồi dậy nhìn quanh rồi nhìn ông bác sĩ.
“Ông đánh thuốc mê tôi,” Harrison gắt.
“Tôi không làm chuyện như vậy,” bác sĩ Stumbaugh trả lời. Rồi ông quay sang cô y tá. “Cô cho ông ta vào đây hả?”
Cô y tá lắc đầu: “Không.”
“Ông, thưa ông, ông dính vào rắc rối rồi đó.”
Đột nhiên cô y tá nhận ra và nói, “Chờ chút. Ông là đặc vụ DEA đó. Đặc vụ Harrison, phải không?”
“Đúng. Tôi có biết cô không?”
Cô y tá mở tivi nhỏ trong phòng bác sĩ Stumbaugh lên, tìm kênh tin tức cập nhật.
“Bác sĩ Stumbaugh không bao giờ xem tivi, nhưng tôi thì có,” y tá nói, mỉm cười.
Trên tivi, tin cuộc họp báo của đặc vụ Harrison đang được chiếu lại, cho thấy cảnh anh giao trả phù hiệu. Bác sĩ Stumbaugh nhìn tivi rồi nhìn Harrison. Harrison chỉ nhìn màn hình và hoàn toàn sững sờ.
“Đợi đã. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi nói rằng nếu ở đây có ai gặp rắc rối, thì đó chính là ông đó, đặc vụ Harrison à.”
Harrison nhìn mình trong cuộc họp báo nhưng không thể nhớ là đã tổ chức vụ đó. Đây hẳn phải là một giấc mơ. Bởi vì những gì ông đang chứng kiến là không thể xảy ra.
“Trong buổi họp báo sáng nay,” người dẫn chương trình nói, “cựu đặc vụ DEA Floyd Harrison tuyên bố chịu trách nhiệm về vụ băng đảng bắn nhau dính tới Garland Daniels.”
Harrison lục tìm huy hiệu trong túi áo khoác. Không có ở đó. Ông thò tay tìm súng nhưng nó cũng biến mất.
“Freeman. Chính Freeman làm chuyện này!”
Cái tên gợi lên một chút sợ hãi trong tim bác sĩ Stumbaugh và ông thực sự có thể cảm thấy nó bắt đầu đập loạn lên.
“Có phải là chính tên Freeman ông gởi lại bệnh viện sau khi bắt giữ không?” y tá hỏi, hơi tự mãn. “Người ta cũng đề cập đến chuyện này trên tivi nữa.”
“Bắt giữ? Cô nói gì vậy hả?” Harrison gặng hỏi.
Bác sĩ Stumbaugh ngồi xuống cạnh bàn khám bệnh khi nhớ những sự kiện khó chịu đã diễn ra trong ngày, từng giây phút luẩn khuất.
“Ôi Chúa ơi,” ông nói.
Harrison nhìn ông bác sĩ rồi nhìn y tá.
“Ông ta không sao chứ?” Harrison hỏi.
“Bác sĩ Stumbaugh,” y tá hỏi. “Ông không sao chứ?”
“Thuốc của tôi,” bác sĩ Stumbaugh nói. “Trong bàn làm việc, nhanh lên.”
Y tá chạy đến bàn lấy thuốc cho bác sĩ. Harrison gãi đầu.
“Ông có biết cô ta đang nói chuyện gì không, bác sĩ?”
“Không hề,” bác sĩ Stumbaugh trả lời. Y tá quay lại với mấy viên thuốc và một ly nước.
Harrison nắm cổ tay cô y tá. “Cô nói vụ tôi bắt Paul Freeman là sao? Tôi đã làm gì vậy?”
“Paul Freeman. Anh ta đang hôn mê. Ngay trong bệnh viện này,” cô y tá nói, kéo tay ra, “tivi nói rằng ông phải chế ngự hắn trong lúc bắt giữ. Trớ trêu là, hắn đang ở cùng phòng với một nạn nhân khác của ông. Garland Daniels.”
Mắt Harrison mở to giận dữ. Ông biết ngay mà. Freeman và Daniels đã thông đồng với nhau. Nhưng chúng đã làm gì và làm như thế nào?
“Chúng ở đây? Chung với nhau?” Harrison hỏi. Rồi ông quay sang bác sĩ Stumbaugh người đang lấy lại bình tĩnh. “Bác sĩ Stumbaugh. Ông là bác sĩ phẫu thuật Daniels. Freeman có ghé thăm ông không?”
Mặt bác sĩ Stumbaugh lại trắng bệch. Tay ông bắt đầu run rẩy.
“Chuyện gì vậy, bác sĩ? Hắn đã làm gì ông?”
Bác sĩ Stumbaugh có thể thấy mắt mình nhòe đi khi bắt đầu nói. “Freeman. Ban đầu tôi không chắc ông đang nói tới ai. Tôi cố gắng không nghĩ tới chuyện đó.”
“Chuyện gì?”
“Freeman. Đó là gã đã đe dọa đem tôi ra làm phẫu thuật.”
“Chúa ơi,” Harrison nói. “Sao ông không gọi cảnh sát?”
“Bởi vì sau đó hắn quay lại để thanh minh rằng hắn không cố ý làm hại tôi. Hắn chỉ thấy choáng váng vì những gì tôi phải làm để giữ mạng sống của Garland Daniels.”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vài tiếng trước. Tôi không nhớ rõ.”
“Ông hoàn toàn mất trí rồi,” Harrison nạt. Ông quay sang cô y tá. “Cô nói cả hai đang ở trong bệnh viện này. Trong phòng Garland Daniel hả?”
“Đúng vậy.”
“Giúp tôi một chuyện, được không bác sĩ? Gọi cho FBI và nói cho họ biết những gì ông vừa nói với tôi. Tôi sẽ đi tới cùng chuyện này.” Rồi Harrison chạy khỏi văn phòng bác sĩ Stumbaugh.
Ông nhảy cầu thang hai bậc một và chạy qua hành lang tới phòng bệnh của Garland Daniels. Ông tới cửa và khó nhọc thở lấy hơi nhưng rồi ông cúi người tới cửa và nhìn vào. Hai chiếc giường trong phòng trống trơn.
Harrison bước vào phòng và khám xét hai chiếc giường kỹ lưỡng. Ông rờ tấm nệm và thấy nó vẫn còn ấm. Cả hai đều vừa có người nằm. Rồi ông thấy gì đó trên sàn phía sau một trong hai cái giường. Ông cúi xuống giường với tay để lượm một cặp kính thực tế ảo. Chắc bọn chúng vội quá bỏ lại. Ông bước tới cửa sổ rồi nhìn ra.
Trong bãi đậu xe, ông thấy Garland, Paul, hai người phụ nữ và một thằng nhóc, tất cả đang đi đến một chiếc xe. “Ôi không. Lần này bọn chúng sẽ không chạy thoát đâu,” Harrison nói to suy nghĩ của mình khi chạy vội ra khỏi phòng.
34
Jessica mở khóa cửa xe và bọn họ chuẩn bị bước vào thì Paul dừng lại lục túi áo và túi xách.
“Mất rồi,” Paul nói.
“Mất cái gì?” Garland hỏi.
“Cặp kính thực tế ảo của tôi. Chắc là tôi để quên trong phòng bệnh.”
“Em sẽ mua cho anh cái mới,” Jessica an ủi. “Đi thôi nào.”
“Tôi đồng ý,” Garland nói. “Mình phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Harrison mà phát hiện ra chuyện này, thì ông ta sẽ không vui đâu.”
“Em phải đưa Kevin về nhà.” Jessica nói.
“Đừng lo chuyện mẹ em, chị Jessica. Mẹ không sao đâu,” Kevin nói.
“Bà không có vẻ an tâm lắm khi nói chuyện với chị lần vừa rồi,” Jessica nói khi ngồi vào sau tay lái.
Paul ngồi vào ghế kế bên tài xế khi Garland, Suzy và Kevin leo vào hàng ghế sau. Jessica cắm chìa khóa vào ổ và nổ máy. Cô gài số de và lùi xe ra khỏi chỗ đậu. Cô đang chuẩn bị sang số tới thì một chiếc xe khác chạy nhanh tới thắng lại ngay trước đầu xe cô, chắn ngang đường đi.
Mọi người nhìn với vẻ ngạc nhiên. Sau tay lái xe kia là đặc vụ Harrison giận dữ, tức tối. Harrison bước ra khỏi xe cầm theo một cần nạy vỏ xe.
Jessica lập tức ấn nút khóa tất cả cửa xe.
“Cúi xuống!” Paul hét lên.
Mọi người cúi xuống lấy tay che đầu khi Harrison đập vỡ cửa kính bên chỗ Paul bằng cần nạy, khiến lưng anh đầy mảnh kính vụn. Đặc vụ Harrison thò một tay vào và mở khóa, tay kia mở cửa và kéo Paul khỏi xe.
Harrison ném Paul xuống đất và ghì anh xuống đường trong khi thủ thế chuẩn bị đập cần nạy xuống đầu Paul. Garland và những người còn lại túa ra khỏi xe.
“Mày nghĩ mình có thể muốn làm gì tao thì làm rồi bỏ đi như vậy hả?”
“Trước khi trả lời, ông phải cho tôi biết ông đang đề cập đến chuyện gì đã?” Paul hỏi.
“Bắt cóc nhân viên liên bang và nhốt tao trong cốp xe.”
“Đó không phải là tôi.”
“Làm chó gì mà không phải được.”
“Tôi biết ông tưởng đó là tôi vì, à, đó là thân xác tôi, nhưng tôi không hề làm chuyện đó.”
“Tốt hơn hết là ai đó cho tao biết chuyện đang xảy ra nếu không hắn sẽ phải chết,” Harrison nói.
“Anh ta không làm gì hết,” Garland vừa nói vừa bước tới Harrison. “Tôi là người ông muốn bắt.”
“Ồ, tao sẽ tính sổ mày sau,” Harrison nói. “Nhưng trước hết, ai đó cho tao biết tại sao tao lại lên tivi từ chức.”
“Ông không nhớ hả?” Garland hỏi.
“Tao nhớ mình bị tiêm thuốc mê. Và một giấc mơ kỳ cục là tao bị kẹt trong thế giới lạ lùng. Ý tao là tụi bây nghĩ mình có thể nhập vai này thành công hả?” Harrison hỏi.
“Nhập thành công cái gì?”
“Làm như mọi chuyện là lỗi của tao.”
“Ông rõ ràng là có tổ chức cuộc họp báo đó.”
“Có cái con khỉ,” Harrison hét lên.
“Nếu là ông, tôi sẽ để cái cần nạy đó xuống,” Garland nói.
“Tại sao tao phải làm vậy?”
Garland thủ thế và múa một bài quyền đá, đánh và di chuyển đáng kinh ngạc. Harrison đứng dậy và đối diện Garland.
Paul, Jessica, Suzy và Kevin đứng yên nhìn Garland.
“Cái chó gì đây?” Harrison nói.
“Tôi đem theo một chút từ trong Cybersona,” Garland nói, mỉm cười. “Tới coi, ông già gân. Tôi với ông. Một chơi một. Ở đây nè, chơi liền nè.”
“Đừng làm vậy,” Paul van nài.
“Tao đập mày vỡ sọ trước khi mày kịp co chân đá,” Harrison nói, vỗ cần nạy vào tay mình.
“Tới đây đập,” Garland khích.
“Đợi đã!” Paul la lên.
“Coi bộ FBI không dễ dàng cho qua chuyện này,” Jessica nói.
“FBI hả?” Harrison hỏi.
Một chiếc xe không gắn phù hiệu tiến đến và viên đội trưởng FBI bước ra cùng hai đặc vụ khác. Họ tiến đến Harrison với vũ khí lăm lăm.
Harrison hạ cần nạy xuống và thở ra một hơi. “Vừa kịp lúc, các cậu,” Harrison nói.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi từ bác sĩ Stumbaugh,” đội trưởng nói.
“Đúng rồi,” Harrison nói. “Tôi bảo ông ta gọi đó.”
“Ông bỏ vũ khí xuống được rồi, đặc vụ Harrison,” đội trưởng nói.
“Chắc rồi,” Harrison vừa nói vừa đặt cần nạy xuống. “Bọn chúng đang tìm cách bỏ trốn. Tôi chỉ... À. Bây giờ thì anh tới rồi. Anh có thể bắt giam chúng rồi.”
Viên đội trưởng FBI nhìn Garland, Paul, Jessica, Suzy và Kevin. Rồi anh ta quay sang Harrison.
“Thực ra thì, chúng tôi lại muốn nói chuyện với ông kìa,” đội trưởng nói với Harrison.
“Tôi hả? Tôi là nạn nhân ở đây mà.”
“Ông đang rút lại câu chuyện của mình hả?”
“Chuyện nào? Tên này,” Harrison vừa nói, vừa chỉ ngay Paul Freeman khi anh đang đứng dậy. “Hắn bắt cóc tôi.”
“À, tôi nghĩ anh đã giải thích rõ mọi thứ trong cuộc họp báo của mình rồi chứ,” tay đặc vụ FBI nói.
“Cuộc họp báo của tôi? Ôi không,” Harrison nạt. “Có chuyện gì đó rất khả nghi đang diễn ra. Và chúng đứng sau vụ này.”
“Chúng?”
“Freeman và Daniels.”
“Vậy là những gì ông nói trong cuộc họp báo, hoàn toàn là...”
“Tôi chưa hề tổ chức cuộc họp báo nào hết.” Harrison nhấn mạnh.
Tay đặc vụ FBI nhìn lính của mình rồi nhìn Harrison.
“Sao chúng ta không cùng về trụ sở để tiếp tục câu chuyện nhỉ?”
“Tại sao vậy?” Harrison nói.
“Tôi thấy như vậy thoải mái hơn,” đội trưởng FBI nói.
“Bọn chúng đã làm gì đó,” Harrison khăng khăng.
“Ông có thể tự nguyện đi với chúng tôi, hoặc chúng tôi buộc phải bắt ông,” đội trưởng FBI nói. “Tùy ông chọn.”
“Tôi? Anh định bắt tôi hả?”
“Cuộc họp báo rất cảm động. Ông thật cao cả khi đứng ra chịu trách nhiệm nhưng ông thực sự đã vi phạm một số điều trong khi thi hành nhiệm vụ,” tay FBI nói.
“Anh không hiểu rồi. Không hề có chuyện như vậy. Chính bọn chúng làm,” Harrison hét lên, hất đầu về phía Paul và Garland.
“Vậy là ông chưa từng tổ chức họp báo hay giao trả phù hiệu hả?” đội trưởng FBI nói.
Harrison nhìn tay đội trưởng bằng cặp mắt đau đớn. Rồi ông quay sang Garland và Paul, hai người giờ đang mỉm cười với ông.
“Tụi bây là đồ khốn nạn!” Harrison gầm lên, trong lúc đó ông thò tay vào áo khoác thể thao của một nhân viên FBI và rút ra một khẩu súng. Rồi ông chĩa vào Paul.
“Chính mày đã bắt đầu chuyện này,” Harrison hét lên.
Garland nhìn thấy chuyện sắp xảy ra và bước lên che cho Paul khi Harrison nổ súng.
“Không,” Paul hét lên.
Phát súng trúng Garland, nhấc bổng lên và quăng anh ngã ra sau. Đội trưởng FBI rút súng mình ra và bắn vào tay cầm súng của Harrison. Harrison buông súng xuống và hai đặc vụ khác khống chế ông và lần này bẻ hai tay ông ra sau lưng.
Viên đội trưởng FBI nhìn xuống Garland. Paul và Suzy quỳ xuống cạnh anh ta. Viên đặc vụ móc điện thoại ra và nhấn số.
“Chúng tôi cần nhân viên cấp cứu đến bãi đậu xe bệnh viện ngay lập tức. Có hai người vừa bị bắn trong bãi đậu xe. Sao? Được rồi, đừng bận tâm nữa.”
Viên đội trưởng FBI quay sang lính của mình. “Nhóm cấp cứu đang làm nhiệm vụ. Đưa hai người này vào cấp cứu. Nhanh lên!”
Paul quỳ xuống bên cạnh Garland và đè tay vào vết thương của anh.
Garland nhìn lên trời.
“Không thể như vậy được,” Garland nói.
“Bĩnh tĩnh nào,” Paul nói.
“Anh ta sao rồi?” đội trưởng hỏi.
“Anh ta sắp hôn mê,” Paul nói. Anh siết tay Garland, nhưng Garland không thể siết trả.
“Tôi không cảm thấy gì hết,” Garland nói, mắt đầy nước mắt. “Có phải đó là điềm báo không vậy?”
“Thả lỏng người đi,” Paul nói.
“Anh không thể thay đổi số phận,” Garland nói. “Hay đây là báo ứng nhãn tiền. Quả báo cho những gì tôi đã làm với tụi trùm băng đảng.”
“Suỵt. Đừng cử động,” Paul nói.
“Cử động? Muốn còn không được nữa là...”
Paul nhìn xuống và thấy Garland đã hôn mê.
“Chúng ta phải đưa anh ta vào phòng cấp cứu,” viên đội trưởng nói. “Tôi đã cử người đi lấy băng ca.”
Suzy bắt đầu sụt sịt khi Jessica kéo cô ra nhường chỗ cho nhân viên FBI đặt Garland lên băng ca.
Ngay lúc đó Kevin bước tới và quỳ xuống kế bên Garland, chắn ngang những đặc vụ FBI.
“Kevin,” Paul nói. “Em nên tránh ra...”
“Em giúp được,” Kevin nói.
“Jessica,” Paul nói. “Trông chừng Kevin đi nè.”
“Không,” Kevin la lên.
Đội trưởng FBI đặt tay lên vai Kevin.
“Chúng ta phải đưa anh ta vào trong, con trai ạ,” anh ta nói.
Nhưng Kevin không để ý tới lời của anh ta. Cậu bé xích tới gần Paul và luồn tay vào dưới tay Paul nên giờ đây tay cậu đang đè vào vết thương của Garland.
“Thằng bé làm gì thế?” đội trưởng hỏi. “Ai đó lôi thằng nhóc này ra coi.”
“Kevin!” Jessica hét.
Paul cố kéo tay Kevin ra, nhưng Kevin cứ đè lên người Garland.
“Dừng lại!” Kevin hét.
“Em đang làm gì vậy?” Paul hỏi.
“Lùi lại đi, chàng trai trẻ,” đội trưởng ra lệnh, trong lúc cúi người xuống để kéo Kevin ra chỗ khác, nhưng Kevin không nhúc nhích.
“Em sắp xong rồi,” Kevin nói.
Tay đặc vụ FBI nhìn Paul và cả hai cùng nhìn xuống khi Kevin từ từ lấy tay ra.
Họ không thể tin những gì mình đang thấy. Tại nơi mà Kevin đặt tay lên, miệng vết thương đã ngưng chảy máu và đã liền lại. Trên áo Garland vẫn còn một lỗ. Qua đó họ có thể thấy nơi Garland lẽ ra phải có vết thương, nhưng lại không có.
Mọi người nhìn Garland chằm chằm rồi từ từ quay sang Kevin, cậu bé chỉ nhún vai.
“Kevin. Em vừa làm gì vậy?” Paul hỏi.
“Em cũng chỉ mang một vài chiêu từ Cybersona ra thôi.”
Viên đội trưởng FBI vô cùng bối rối. “Thằng bé nói cái gì vậy?” anh hỏi.
Garland mở mắt và nhìn lên. Vẻ bình thản hiện lên trên mặt hắn và rồi hắn mỉm cười, ngồi dậy và nhìn xuống vết thương của mình, hay ít nhất là những gì còn lại của nó. Hắn cười toe toét và chống người đứng lên.
Đội trưởng FBI chỉ nhìn hắn kinh dị, rồi quay sang Kevin rồi lại Garland. “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” anh ta hỏi.
“Một phép mầu,” Garland nói. “Viên đạn hẳn đã xuyên vào áo và sượt qua người tôi.”
“Nhưng anh đã ngã xuống,” viên đội trưởng nói.
“Chắc tôi bị choáng.”
“Anh nói là viên đạn sượt qua người mà?”
“Nghe nè. Chuyện chẳng phải rõ ràng vậy sao?” Garland kéo áo lên, lộ phần thân trên không hề có vết thương.
“Toàn chuyện vớ vẩn,” Harrison nói. “Tôi bắn trúng hắn. Tôi biết mình bắn trúng mà.”
“Ừ,” đặc vụ FBI nói. “Vậy thì vết thương đâu?”
“Ê,” Harrison nói. “Nếu tôi không bắn trúng hắn, vậy thả tôi đi được rồi chứ?”
“Đưa hắn ra khỏi đây,” đội trưởng nói, quay lại Paul, Garland và Kevin. Nhưng giờ đây Kevin khiến anh ta quan tâm nhiều nhất.
“Tôi không biết vừa rồi chuyện gì xảy ra,” đặc vụ FBI nói. “Tôi chỉ biết mình đã rất gần tuổi nghỉ hưu để báo cáo chuyện này theo một hướng gì khác hơn là một cú bắn trượt. Vậy nên nếu các bạn thấy được, thì tôi sẽ làm vậy.”
Nói xong đặc vụ FBI bước đi và nhập cùng với những đặc vụ kia khi họ đặt Harrison lên cáng và đưa anh ta đi.
Sau khi tay đặc vụ đi, Paul bước tới trước Kevin. “Kevin. Sao em làm được vậy?”
“Không có gì đặc biệt hết. Chỉ là kỹ năng chữa trị nho nhỏ em đã tạo trong Cybersona. Chính xác là trong ngôi trường cũ. Người ta gọi nó là Bàn tay cứu chuộc. Khá tuyệt, hả?” Kevin nói, mỉm cười.
“Tuyệt vời thật,” Paul nói.
“Em sẽ là một bác sĩ giỏi đó, Kevin,” Jessica nói.
Bên ngoài trụ sở FBI ở San Francisco, một buổi họp báo đột xuất khác cũng được triệu tập trong vòng một giờ sau bài phát biểu gây ngạc nhiên của đặc vụ Harrison.
“Giờ đây là chuyện của FBI rồi,” viên đội trưởng FBI trả lời câu hỏi của báo chí.
“Đặc vụ Harrison có bị khép vào tội nào không?”
“Chúng tôi đang xem xét có thể buộc tội danh nào, nếu có, cho đặc vụ Harrison trong vụ bắn nhau dính tới Garland Daniels.”
“Đặc vụ Harrison có đang bị tạm giam không?”
“Chúng tôi vẫn đang cố gắng truy tìm đặc vụ Harrison.”
“Các anh sẽ bắt ông ta sao?”
“Chúng tôi muốn nói chuyện với ông ta trước,” viên đội trưởng nói. “Hiện giờ chúng tôi muốn tìm ra ông ta. Nên, nếu ông đang nghe hay xem tin tức này, đặc vụ Harrison, hãy trình diện tại trụ sở FBI ngay khi có thể. Cám ơn. Xin dừng đặt câu hỏi.”
Bác sĩ Stumbaugh không thể nhớ từng có ngày nào kỳ lạ hơn trong suốt những năm làm bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật thần kinh ở bệnh viện đa khoa San Francisco không. Ông đang trong căn tin bệnh viện chuẩn bị uống ly trà thảo dược thì y tá của ông phá ngang quãng thời gian nghỉ ngơi đầu tiên từ khi bị tên điên kia khống chế.
“Bác sĩ Stumbaugh. Có một bệnh nhân trong văn phòng của ông mà chúng tôi không có số liệu,” y tá nói.
“Văn phòng tôi?”
“Vâng, thưa bác sĩ.”
“Gọi bảo vệ đi. Đưa hắn đi chỗ khác.”
“Ông ta hình như bất tỉnh rồi, bác sĩ. Ông không nghĩ mình nên xét nghiệm ông ta trước sao? Ông biết mà, vì lý do bảo hiểm.”
Bác sĩ Stumbaugh nhấp một ngụm trà, đặt chiếc cốc xuống bàn. Rồi ông đứng lên và bước nhanh về văn phòng mình theo sau là cô y tá cố gắng bắt kịp ông.
Đèn văn phòng của bác sĩ Stumbaugh đã tắt và cửa đóng khi họ tới và bước vào. Bác sĩ Stumbaugh mở đèn và nhìn xung quanh.
“Tôi nói rồi. Tôi không biết cô đang nói gì. Không có bệnh nhân nào...”
Nhưng rồi có tiếng rên từ phòng bên cạnh. Từ từ, ông bước tới phòng khám bệnh và mở cửa. Trong đó, đang nằm trên bàn khám bệnh là một người đàn ông, mặc quần áo đầy đủ và bị buộc vào bàn.
“Ông ta đã nằm đây khi tôi mang hồ sơ bệnh nhân của ông trở vào,” y tá nói.
Bác sĩ Stumbaugh cảm thấy tim mình đập loạn xạ khi ông bước tới bàn và nhìn xuống.
Harrison đang bắt đầu hồi tỉnh, choáng váng và kinh ngạc. Mắt ông mở nhưng bị lóa. Từ từ, cảnh tượng cũng dần hiện ra và theo đó là gương mặt cũng kinh ngạc không kém của bác sĩ Stumbaugh và người phụ nữ áo trắng nhìn chằm chằm xuống ông.
“Ông là ai và ông làm gì trong văn phòng tôi?”
Đặc vụ Harrison cố gắng ngồi dậy nhưng vướng dây trói.
“Cởi thứ này ra cho tôi!”
Bác sĩ Stumbaugh cởi bỏ dây trói cho ông ta.
Harrison ngồi dậy nhìn quanh rồi nhìn ông bác sĩ.
“Ông đánh thuốc mê tôi,” Harrison gắt.
“Tôi không làm chuyện như vậy,” bác sĩ Stumbaugh trả lời. Rồi ông quay sang cô y tá. “Cô cho ông ta vào đây hả?”
Cô y tá lắc đầu: “Không.”
“Ông, thưa ông, ông dính vào rắc rối rồi đó.”
Đột nhiên cô y tá nhận ra và nói, “Chờ chút. Ông là đặc vụ DEA đó. Đặc vụ Harrison, phải không?”
“Đúng. Tôi có biết cô không?”
Cô y tá mở tivi nhỏ trong phòng bác sĩ Stumbaugh lên, tìm kênh tin tức cập nhật.
“Bác sĩ Stumbaugh không bao giờ xem tivi, nhưng tôi thì có,” y tá nói, mỉm cười.
Trên tivi, tin cuộc họp báo của đặc vụ Harrison đang được chiếu lại, cho thấy cảnh anh giao trả phù hiệu. Bác sĩ Stumbaugh nhìn tivi rồi nhìn Harrison. Harrison chỉ nhìn màn hình và hoàn toàn sững sờ.
“Đợi đã. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi nói rằng nếu ở đây có ai gặp rắc rối, thì đó chính là ông đó, đặc vụ Harrison à.”
Harrison nhìn mình trong cuộc họp báo nhưng không thể nhớ là đã tổ chức vụ đó. Đây hẳn phải là một giấc mơ. Bởi vì những gì ông đang chứng kiến là không thể xảy ra.
“Trong buổi họp báo sáng nay,” người dẫn chương trình nói, “cựu đặc vụ DEA Floyd Harrison tuyên bố chịu trách nhiệm về vụ băng đảng bắn nhau dính tới Garland Daniels.”
Harrison lục tìm huy hiệu trong túi áo khoác. Không có ở đó. Ông thò tay tìm súng nhưng nó cũng biến mất.
“Freeman. Chính Freeman làm chuyện này!”
Cái tên gợi lên một chút sợ hãi trong tim bác sĩ Stumbaugh và ông thực sự có thể cảm thấy nó bắt đầu đập loạn lên.
“Có phải là chính tên Freeman ông gởi lại bệnh viện sau khi bắt giữ không?” y tá hỏi, hơi tự mãn. “Người ta cũng đề cập đến chuyện này trên tivi nữa.”
“Bắt giữ? Cô nói gì vậy hả?” Harrison gặng hỏi.
Bác sĩ Stumbaugh ngồi xuống cạnh bàn khám bệnh khi nhớ những sự kiện khó chịu đã diễn ra trong ngày, từng giây phút luẩn khuất.
“Ôi Chúa ơi,” ông nói.
Harrison nhìn ông bác sĩ rồi nhìn y tá.
“Ông ta không sao chứ?” Harrison hỏi.
“Bác sĩ Stumbaugh,” y tá hỏi. “Ông không sao chứ?”
“Thuốc của tôi,” bác sĩ Stumbaugh nói. “Trong bàn làm việc, nhanh lên.”
Y tá chạy đến bàn lấy thuốc cho bác sĩ. Harrison gãi đầu.
“Ông có biết cô ta đang nói chuyện gì không, bác sĩ?”
“Không hề,” bác sĩ Stumbaugh trả lời. Y tá quay lại với mấy viên thuốc và một ly nước.
Harrison nắm cổ tay cô y tá. “Cô nói vụ tôi bắt Paul Freeman là sao? Tôi đã làm gì vậy?”
“Paul Freeman. Anh ta đang hôn mê. Ngay trong bệnh viện này,” cô y tá nói, kéo tay ra, “tivi nói rằng ông phải chế ngự hắn trong lúc bắt giữ. Trớ trêu là, hắn đang ở cùng phòng với một nạn nhân khác của ông. Garland Daniels.”
Mắt Harrison mở to giận dữ. Ông biết ngay mà. Freeman và Daniels đã thông đồng với nhau. Nhưng chúng đã làm gì và làm như thế nào?
“Chúng ở đây? Chung với nhau?” Harrison hỏi. Rồi ông quay sang bác sĩ Stumbaugh người đang lấy lại bình tĩnh. “Bác sĩ Stumbaugh. Ông là bác sĩ phẫu thuật Daniels. Freeman có ghé thăm ông không?”
Mặt bác sĩ Stumbaugh lại trắng bệch. Tay ông bắt đầu run rẩy.
“Chuyện gì vậy, bác sĩ? Hắn đã làm gì ông?”
Bác sĩ Stumbaugh có thể thấy mắt mình nhòe đi khi bắt đầu nói. “Freeman. Ban đầu tôi không chắc ông đang nói tới ai. Tôi cố gắng không nghĩ tới chuyện đó.”
“Chuyện gì?”
“Freeman. Đó là gã đã đe dọa đem tôi ra làm phẫu thuật.”
“Chúa ơi,” Harrison nói. “Sao ông không gọi cảnh sát?”
“Bởi vì sau đó hắn quay lại để thanh minh rằng hắn không cố ý làm hại tôi. Hắn chỉ thấy choáng váng vì những gì tôi phải làm để giữ mạng sống của Garland Daniels.”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vài tiếng trước. Tôi không nhớ rõ.”
“Ông hoàn toàn mất trí rồi,” Harrison nạt. Ông quay sang cô y tá. “Cô nói cả hai đang ở trong bệnh viện này. Trong phòng Garland Daniel hả?”
“Đúng vậy.”
“Giúp tôi một chuyện, được không bác sĩ? Gọi cho FBI và nói cho họ biết những gì ông vừa nói với tôi. Tôi sẽ đi tới cùng chuyện này.” Rồi Harrison chạy khỏi văn phòng bác sĩ Stumbaugh.
Ông nhảy cầu thang hai bậc một và chạy qua hành lang tới phòng bệnh của Garland Daniels. Ông tới cửa và khó nhọc thở lấy hơi nhưng rồi ông cúi người tới cửa và nhìn vào. Hai chiếc giường trong phòng trống trơn.
Harrison bước vào phòng và khám xét hai chiếc giường kỹ lưỡng. Ông rờ tấm nệm và thấy nó vẫn còn ấm. Cả hai đều vừa có người nằm. Rồi ông thấy gì đó trên sàn phía sau một trong hai cái giường. Ông cúi xuống giường với tay để lượm một cặp kính thực tế ảo. Chắc bọn chúng vội quá bỏ lại. Ông bước tới cửa sổ rồi nhìn ra.
Trong bãi đậu xe, ông thấy Garland, Paul, hai người phụ nữ và một thằng nhóc, tất cả đang đi đến một chiếc xe. “Ôi không. Lần này bọn chúng sẽ không chạy thoát đâu,” Harrison nói to suy nghĩ của mình khi chạy vội ra khỏi phòng.
34
Jessica mở khóa cửa xe và bọn họ chuẩn bị bước vào thì Paul dừng lại lục túi áo và túi xách.
“Mất rồi,” Paul nói.
“Mất cái gì?” Garland hỏi.
“Cặp kính thực tế ảo của tôi. Chắc là tôi để quên trong phòng bệnh.”
“Em sẽ mua cho anh cái mới,” Jessica an ủi. “Đi thôi nào.”
“Tôi đồng ý,” Garland nói. “Mình phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Harrison mà phát hiện ra chuyện này, thì ông ta sẽ không vui đâu.”
“Em phải đưa Kevin về nhà.” Jessica nói.
“Đừng lo chuyện mẹ em, chị Jessica. Mẹ không sao đâu,” Kevin nói.
“Bà không có vẻ an tâm lắm khi nói chuyện với chị lần vừa rồi,” Jessica nói khi ngồi vào sau tay lái.
Paul ngồi vào ghế kế bên tài xế khi Garland, Suzy và Kevin leo vào hàng ghế sau. Jessica cắm chìa khóa vào ổ và nổ máy. Cô gài số de và lùi xe ra khỏi chỗ đậu. Cô đang chuẩn bị sang số tới thì một chiếc xe khác chạy nhanh tới thắng lại ngay trước đầu xe cô, chắn ngang đường đi.
Mọi người nhìn với vẻ ngạc nhiên. Sau tay lái xe kia là đặc vụ Harrison giận dữ, tức tối. Harrison bước ra khỏi xe cầm theo một cần nạy vỏ xe.
Jessica lập tức ấn nút khóa tất cả cửa xe.
“Cúi xuống!” Paul hét lên.
Mọi người cúi xuống lấy tay che đầu khi Harrison đập vỡ cửa kính bên chỗ Paul bằng cần nạy, khiến lưng anh đầy mảnh kính vụn. Đặc vụ Harrison thò một tay vào và mở khóa, tay kia mở cửa và kéo Paul khỏi xe.
Harrison ném Paul xuống đất và ghì anh xuống đường trong khi thủ thế chuẩn bị đập cần nạy xuống đầu Paul. Garland và những người còn lại túa ra khỏi xe.
“Mày nghĩ mình có thể muốn làm gì tao thì làm rồi bỏ đi như vậy hả?”
“Trước khi trả lời, ông phải cho tôi biết ông đang đề cập đến chuyện gì đã?” Paul hỏi.
“Bắt cóc nhân viên liên bang và nhốt tao trong cốp xe.”
“Đó không phải là tôi.”
“Làm chó gì mà không phải được.”
“Tôi biết ông tưởng đó là tôi vì, à, đó là thân xác tôi, nhưng tôi không hề làm chuyện đó.”
“Tốt hơn hết là ai đó cho tao biết chuyện đang xảy ra nếu không hắn sẽ phải chết,” Harrison nói.
“Anh ta không làm gì hết,” Garland vừa nói vừa bước tới Harrison. “Tôi là người ông muốn bắt.”
“Ồ, tao sẽ tính sổ mày sau,” Harrison nói. “Nhưng trước hết, ai đó cho tao biết tại sao tao lại lên tivi từ chức.”
“Ông không nhớ hả?” Garland hỏi.
“Tao nhớ mình bị tiêm thuốc mê. Và một giấc mơ kỳ cục là tao bị kẹt trong thế giới lạ lùng. Ý tao là tụi bây nghĩ mình có thể nhập vai này thành công hả?” Harrison hỏi.
“Nhập thành công cái gì?”
“Làm như mọi chuyện là lỗi của tao.”
“Ông rõ ràng là có tổ chức cuộc họp báo đó.”
“Có cái con khỉ,” Harrison hét lên.
“Nếu là ông, tôi sẽ để cái cần nạy đó xuống,” Garland nói.
“Tại sao tao phải làm vậy?”
Garland thủ thế và múa một bài quyền đá, đánh và di chuyển đáng kinh ngạc. Harrison đứng dậy và đối diện Garland.
Paul, Jessica, Suzy và Kevin đứng yên nhìn Garland.
“Cái chó gì đây?” Harrison nói.
“Tôi đem theo một chút từ trong Cybersona,” Garland nói, mỉm cười. “Tới coi, ông già gân. Tôi với ông. Một chơi một. Ở đây nè, chơi liền nè.”
“Đừng làm vậy,” Paul van nài.
“Tao đập mày vỡ sọ trước khi mày kịp co chân đá,” Harrison nói, vỗ cần nạy vào tay mình.
“Tới đây đập,” Garland khích.
“Đợi đã!” Paul la lên.
“Coi bộ FBI không dễ dàng cho qua chuyện này,” Jessica nói.
“FBI hả?” Harrison hỏi.
Một chiếc xe không gắn phù hiệu tiến đến và viên đội trưởng FBI bước ra cùng hai đặc vụ khác. Họ tiến đến Harrison với vũ khí lăm lăm.
Harrison hạ cần nạy xuống và thở ra một hơi. “Vừa kịp lúc, các cậu,” Harrison nói.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi từ bác sĩ Stumbaugh,” đội trưởng nói.
“Đúng rồi,” Harrison nói. “Tôi bảo ông ta gọi đó.”
“Ông bỏ vũ khí xuống được rồi, đặc vụ Harrison,” đội trưởng nói.
“Chắc rồi,” Harrison vừa nói vừa đặt cần nạy xuống. “Bọn chúng đang tìm cách bỏ trốn. Tôi chỉ... À. Bây giờ thì anh tới rồi. Anh có thể bắt giam chúng rồi.”
Viên đội trưởng FBI nhìn Garland, Paul, Jessica, Suzy và Kevin. Rồi anh ta quay sang Harrison.
“Thực ra thì, chúng tôi lại muốn nói chuyện với ông kìa,” đội trưởng nói với Harrison.
“Tôi hả? Tôi là nạn nhân ở đây mà.”
“Ông đang rút lại câu chuyện của mình hả?”
“Chuyện nào? Tên này,” Harrison vừa nói, vừa chỉ ngay Paul Freeman khi anh đang đứng dậy. “Hắn bắt cóc tôi.”
“À, tôi nghĩ anh đã giải thích rõ mọi thứ trong cuộc họp báo của mình rồi chứ,” tay đặc vụ FBI nói.
“Cuộc họp báo của tôi? Ôi không,” Harrison nạt. “Có chuyện gì đó rất khả nghi đang diễn ra. Và chúng đứng sau vụ này.”
“Chúng?”
“Freeman và Daniels.”
“Vậy là những gì ông nói trong cuộc họp báo, hoàn toàn là...”
“Tôi chưa hề tổ chức cuộc họp báo nào hết.” Harrison nhấn mạnh.
Tay đặc vụ FBI nhìn lính của mình rồi nhìn Harrison.
“Sao chúng ta không cùng về trụ sở để tiếp tục câu chuyện nhỉ?”
“Tại sao vậy?” Harrison nói.
“Tôi thấy như vậy thoải mái hơn,” đội trưởng FBI nói.
“Bọn chúng đã làm gì đó,” Harrison khăng khăng.
“Ông có thể tự nguyện đi với chúng tôi, hoặc chúng tôi buộc phải bắt ông,” đội trưởng FBI nói. “Tùy ông chọn.”
“Tôi? Anh định bắt tôi hả?”
“Cuộc họp báo rất cảm động. Ông thật cao cả khi đứng ra chịu trách nhiệm nhưng ông thực sự đã vi phạm một số điều trong khi thi hành nhiệm vụ,” tay FBI nói.
“Anh không hiểu rồi. Không hề có chuyện như vậy. Chính bọn chúng làm,” Harrison hét lên, hất đầu về phía Paul và Garland.
“Vậy là ông chưa từng tổ chức họp báo hay giao trả phù hiệu hả?” đội trưởng FBI nói.
Harrison nhìn tay đội trưởng bằng cặp mắt đau đớn. Rồi ông quay sang Garland và Paul, hai người giờ đang mỉm cười với ông.
“Tụi bây là đồ khốn nạn!” Harrison gầm lên, trong lúc đó ông thò tay vào áo khoác thể thao của một nhân viên FBI và rút ra một khẩu súng. Rồi ông chĩa vào Paul.
“Chính mày đã bắt đầu chuyện này,” Harrison hét lên.
Garland nhìn thấy chuyện sắp xảy ra và bước lên che cho Paul khi Harrison nổ súng.
“Không,” Paul hét lên.
Phát súng trúng Garland, nhấc bổng lên và quăng anh ngã ra sau. Đội trưởng FBI rút súng mình ra và bắn vào tay cầm súng của Harrison. Harrison buông súng xuống và hai đặc vụ khác khống chế ông và lần này bẻ hai tay ông ra sau lưng.
Viên đội trưởng FBI nhìn xuống Garland. Paul và Suzy quỳ xuống cạnh anh ta. Viên đặc vụ móc điện thoại ra và nhấn số.
“Chúng tôi cần nhân viên cấp cứu đến bãi đậu xe bệnh viện ngay lập tức. Có hai người vừa bị bắn trong bãi đậu xe. Sao? Được rồi, đừng bận tâm nữa.”
Viên đội trưởng FBI quay sang lính của mình. “Nhóm cấp cứu đang làm nhiệm vụ. Đưa hai người này vào cấp cứu. Nhanh lên!”
Paul quỳ xuống bên cạnh Garland và đè tay vào vết thương của anh.
Garland nhìn lên trời.
“Không thể như vậy được,” Garland nói.
“Bĩnh tĩnh nào,” Paul nói.
“Anh ta sao rồi?” đội trưởng hỏi.
“Anh ta sắp hôn mê,” Paul nói. Anh siết tay Garland, nhưng Garland không thể siết trả.
“Tôi không cảm thấy gì hết,” Garland nói, mắt đầy nước mắt. “Có phải đó là điềm báo không vậy?”
“Thả lỏng người đi,” Paul nói.
“Anh không thể thay đổi số phận,” Garland nói. “Hay đây là báo ứng nhãn tiền. Quả báo cho những gì tôi đã làm với tụi trùm băng đảng.”
“Suỵt. Đừng cử động,” Paul nói.
“Cử động? Muốn còn không được nữa là...”
Paul nhìn xuống và thấy Garland đã hôn mê.
“Chúng ta phải đưa anh ta vào phòng cấp cứu,” viên đội trưởng nói. “Tôi đã cử người đi lấy băng ca.”
Suzy bắt đầu sụt sịt khi Jessica kéo cô ra nhường chỗ cho nhân viên FBI đặt Garland lên băng ca.
Ngay lúc đó Kevin bước tới và quỳ xuống kế bên Garland, chắn ngang những đặc vụ FBI.
“Kevin,” Paul nói. “Em nên tránh ra...”
“Em giúp được,” Kevin nói.
“Jessica,” Paul nói. “Trông chừng Kevin đi nè.”
“Không,” Kevin la lên.
Đội trưởng FBI đặt tay lên vai Kevin.
“Chúng ta phải đưa anh ta vào trong, con trai ạ,” anh ta nói.
Nhưng Kevin không để ý tới lời của anh ta. Cậu bé xích tới gần Paul và luồn tay vào dưới tay Paul nên giờ đây tay cậu đang đè vào vết thương của Garland.
“Thằng bé làm gì thế?” đội trưởng hỏi. “Ai đó lôi thằng nhóc này ra coi.”
“Kevin!” Jessica hét.
Paul cố kéo tay Kevin ra, nhưng Kevin cứ đè lên người Garland.
“Dừng lại!” Kevin hét.
“Em đang làm gì vậy?” Paul hỏi.
“Lùi lại đi, chàng trai trẻ,” đội trưởng ra lệnh, trong lúc cúi người xuống để kéo Kevin ra chỗ khác, nhưng Kevin không nhúc nhích.
“Em sắp xong rồi,” Kevin nói.
Tay đặc vụ FBI nhìn Paul và cả hai cùng nhìn xuống khi Kevin từ từ lấy tay ra.
Họ không thể tin những gì mình đang thấy. Tại nơi mà Kevin đặt tay lên, miệng vết thương đã ngưng chảy máu và đã liền lại. Trên áo Garland vẫn còn một lỗ. Qua đó họ có thể thấy nơi Garland lẽ ra phải có vết thương, nhưng lại không có.
Mọi người nhìn Garland chằm chằm rồi từ từ quay sang Kevin, cậu bé chỉ nhún vai.
“Kevin. Em vừa làm gì vậy?” Paul hỏi.
“Em cũng chỉ mang một vài chiêu từ Cybersona ra thôi.”
Viên đội trưởng FBI vô cùng bối rối. “Thằng bé nói cái gì vậy?” anh hỏi.
Garland mở mắt và nhìn lên. Vẻ bình thản hiện lên trên mặt hắn và rồi hắn mỉm cười, ngồi dậy và nhìn xuống vết thương của mình, hay ít nhất là những gì còn lại của nó. Hắn cười toe toét và chống người đứng lên.
Đội trưởng FBI chỉ nhìn hắn kinh dị, rồi quay sang Kevin rồi lại Garland. “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” anh ta hỏi.
“Một phép mầu,” Garland nói. “Viên đạn hẳn đã xuyên vào áo và sượt qua người tôi.”
“Nhưng anh đã ngã xuống,” viên đội trưởng nói.
“Chắc tôi bị choáng.”
“Anh nói là viên đạn sượt qua người mà?”
“Nghe nè. Chuyện chẳng phải rõ ràng vậy sao?” Garland kéo áo lên, lộ phần thân trên không hề có vết thương.
“Toàn chuyện vớ vẩn,” Harrison nói. “Tôi bắn trúng hắn. Tôi biết mình bắn trúng mà.”
“Ừ,” đặc vụ FBI nói. “Vậy thì vết thương đâu?”
“Ê,” Harrison nói. “Nếu tôi không bắn trúng hắn, vậy thả tôi đi được rồi chứ?”
“Đưa hắn ra khỏi đây,” đội trưởng nói, quay lại Paul, Garland và Kevin. Nhưng giờ đây Kevin khiến anh ta quan tâm nhiều nhất.
“Tôi không biết vừa rồi chuyện gì xảy ra,” đặc vụ FBI nói. “Tôi chỉ biết mình đã rất gần tuổi nghỉ hưu để báo cáo chuyện này theo một hướng gì khác hơn là một cú bắn trượt. Vậy nên nếu các bạn thấy được, thì tôi sẽ làm vậy.”
Nói xong đặc vụ FBI bước đi và nhập cùng với những đặc vụ kia khi họ đặt Harrison lên cáng và đưa anh ta đi.
Sau khi tay đặc vụ đi, Paul bước tới trước Kevin. “Kevin. Sao em làm được vậy?”
“Không có gì đặc biệt hết. Chỉ là kỹ năng chữa trị nho nhỏ em đã tạo trong Cybersona. Chính xác là trong ngôi trường cũ. Người ta gọi nó là Bàn tay cứu chuộc. Khá tuyệt, hả?” Kevin nói, mỉm cười.
“Tuyệt vời thật,” Paul nói.
“Em sẽ là một bác sĩ giỏi đó, Kevin,” Jessica nói.
Bình luận truyện