Hôn Hôn Em, Bé Yêu
Chương 3-1
Nhiệt độ cao làm người ta đổ mồ hôi, thân thể cũng muốn bốc khói..
Dù vậy, người phụ nữ nằm ở trên giường vẫn không muốn rời đi, chỉ vươn tay ra gạt chăn trên người, lại một lần nữa hướng về nơi ấm áp.
"Tiểu Tĩnh, rời giường."
Có một con rệp con rất ồn ào đang lẩm bẩm ở bên tai của cô, cô nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không mở mắt.
"Tiểu Tĩnh, bảy giờ năm mươi phút rồi."
Con côn trùng này rất ồn ào, lần này còn rất quá đáng còn nhảy loạn ở trên tóc của cô.
"Tiểu Tĩnh. . . . . ."
Cô khó chịu muốn oán trách, nhưng vẫn đánh không lại cơn buồn ngủ.
"Không tỉnh . . . . . . Anh sẽ hôn em đó"
Hôn cái gì? Đốt cô mới đúng chứ!
Tay của cô thình lình vung lên phía trước, muốn đuổi xaâm thanh ồn ào ở bên tai
Nhưng thật kỳ lạ, tay đưa đến giữa không trung lại bị chặn.
Còn chưa kịp phản ứng, cô cảm giác một hơi thở ấm áp khẽ phả vào mặt cô cùng lúc. . . . . . Trên cánh môi.
Nhất thời, cô có loại cảm giác không thể hô hấp hít thở không thông.
Ô ô ô. . . . . . Cô nhíu mày, dù buồn ngủ đến mức nào, vẫn khổ sở mở mắt ra.
Trong nháy mắt, đập vào mắt cô là một đôi mắt màu đen nóng bỏng, làm cho cô giống như rơi vào u mê.
Cho đến khi phục hồi lại tinh thần, cô lại khó chịu bắt đầu giãy giụa.
Chủ nhân của đôi mắt màu đen phát hiện ra cô khó thở, rất tốt bụngtừ trên bờ môi của cô lui ra, lại quan tâm lui về phía sau, giữ lại không gian để cho cô hô hấp.
"Chào buổi sáng." Bạn đang đọc truyện tại dien@an..quy@on.com
Hách Hạ Tĩnh hít mạnh một hơi, từ trong hỗn độn khôi phục tỉnh táo.
Cô nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, đầu tiên là đỏ mặt, lại che miệng của mình, phát ra âm thanh làm người ta nghe không hiểu đang nói cái gì.
Nhưng nhìn nét mặt của cô, hiển nhiên không phải đang chào buổi sáng, mà là đang oán trách anh, bất mãn với anh.
"Cái gì? Anh nghe không hiểu em đang nói gì." Thiệu Sỹ Trần khẽ mím môi, hai mắt sắc bén nhìn thẳng gương mặt ửng hồng của cô.
"Anh lại len lén hôn tôi! Còn nữa, anh lại vượt tuyến rồi." Nét mặt của cô không được tự nhiên lại xấu hổ, giống như là không chịu nổi.
Suy nghĩ một chút cũng phải, kết hôn đến nay đã nửa tháng, cô bị anh ăn đậu hũ nhiều lần, mỗi lần cũng làm cho cô xấu hổ không chịu nổi, nhiều lần đều không còn mặt mũi đối mặt với anh, thật là muốn trốn.
"Anh lại len lén hôn em? Nhưng vừa rồi anh đã nhắc nhở em trước rồi, nếu em thật sự không tỉnh lại, anh sẽ hôn em, nhưng em hiển nhiên rất chờ mong, cho nên vẫn không muốn tỉnh lại."
"Ai nói tôi mong đợi? Tôi là rất muốn ngủ, không dậy nổi." Cô cau mày, không nhịn được cắn răng oán trách, "Lại nói. . . . . . Tôi còn chưa đánh răng, anh lại hôn một cái . . . . . . Anh nhất định cũng chưa có đánh răng."
"Sai lầm rồi, em không có, nhưng anh có." Anh đã rời giường từ rất sớm, hơn nữa bữa ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Cũng không biết dạo này mình bị làm sao, sau khi kết hôn nửa tháng, mỗi ngày đều là anh dậy sớm hơn cô, mỗi ngày đều là anh mở mắt ra, sau đó ngắm nhìn cô ngủ, lại bắt đầu hành trình một ngày.
Sau đó không cần cô yêu cầu, anh lại rất tự động chuẩn bị bữa ăn sáng, chỉ vì khiến người yêu ngủ nướngnhư cô có thể ngủ thêm một lát nữa mà thôi, khi chuẩn bị xong tất cả công việc, anh sẽ lại trở về trên giường, lại một lần nữa ngắm nhìn cô, sẽ hôn cô đến tỉnh. . . . . . Làm không biết mệt.
"Anh có? Anh có? Vậy tôi thật bẩn, anh còn dám hôn? !" Cô muốn phỉ nhổ chính mình.
"Anh lại không cảm thấy như vậy, ngược lại đây chính là phương thức gọi em dậy, anh còn sung sướng hưởng thụ." Anh nói là sự thật.
Cô nghe, đánh chết không tin, lúng túng nhìn anh chằm chằm.
Làm ơn! Đừng có dùng loại giọng nói ghê tởm nghiêm túc chết người như vậy.
"Còn có một việc." Đột nhiên nghĩ đến chuyện rất quan trọng, anh lại nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, "Anh không có vượt tuyến."
Trong khoảng thời gian ngắn cô không có cách nào kịp phục hồi tinh thần."Vượt tuyến?"
"Trên giường, anh không có vượt tuyến nằm ở vị trí của em, chính em tựnhìn xem." Anh khẽ vỗ giường một cái.
Đầu tiên là cô nhìn về phía sau mình, dien@@n^^quyd^n.com lại quay đầu, nhìn vị trí gối đầu, gương mặt lập tức từ trắng chuyển thành hồng, lại chuyển thành màu đen.
Vị trí cô phải nằm, hiện tại không có một bóng người, mà cô cả người vượt tuyến, nằm ở vị trí của anh còn chưa đủ, trên thực tế, cô hoàn toàn là sử dụng cách tay anh làm gối của mình.
Cho nên không phải anh vượt tuyến, mà là cô vượt tuyến, còn hoàn toàn vượt tuyến.
"Trước khi em tỉnh dậy, không chỉ nằm ở trên cánh tay của anh, còn xem anh như gối và đệm."Cả người cô giống như là bạch tuộc tám chân bình thường dính vào trên người của anh, làm hại anh không thể động đậy.
Mặt của cô sắp bị đốt cháy, dùng một tay đẩy anh ra, cố nén cảm giác hoa mắt choáng váng đầu, vội vàng nhảy xuống giường.
"Anh. . . . . . Tôi. . . . . . Chúng ta. . . . . . Khụ, đều là người lớn, cũng không phải là đứa bé, nói gì chuyện vượt tuyến với không vượt tuyến? ! Hơn nữa. . . . . . Lại nói, chuyện ngủ như vậy, vốn cũng không phải là tôi có thể khống chế không ngủ ở bên kia, ngủ bên kia. . . . . . Anh rốt cuộc lúc nào thì mới chịu đưa tôi đi mua giường? Một người một gian phòng không phải rất tốt sao?"
Mắc cỡ chết người, cô làm sao lại luôn dính vào trên người anh?
Ở chung một chỗ với anh, cùng ngủ một giường lớn đến bây giờ, dường như có một nửa thời gian là cô tỉnh lại ở trong ngực anh. . . . . . Nhưng hiện tại trời rất nóng, rõ ràng chen chúc trên một giường nóng đến dọa người, Cô không thể nào đá anh xuống giường?
Nếu ở mùa đông còn được? Nói không chừng cô không chỉ dính vào trên người anh, mà là sẽ hoàn toàn bám lấy anh! Nếu là thậtxảy ra chuyện như vậy, cũng quá mất thể diện.
"Anh chưa bao giờ tính toán mua một giường nữa cho em." Trái với vẻhốt hoảng của cô, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
Cô ngớ người, "Tại sao?" Cô cho là. . . . . . Không, không phải cô cho là, mà là. . . . . . Thật ra thì cô chưa từng nghĩ sẽ ngủ khác giường với anh.
Chỉ là vừa mới phát giác được sự lúng túng, kỳ cục cực kỳ, cô mới có thể nhất thời bật thốt lên nói ra phân giường chia phòng.
"Anh đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng." Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô, "Vợ chồng không nên chia phòng phân giường ngủ mới đúng, hơn nữa anh thích em ngủ ở bên cạnh anh, thích mỗi ngày mở mắt ra liền nhìn thấy em, thích đánh thức em ở trên giường của anh, cũng thích hôn để gọi em tỉnh giấc."
Oanh một tiếng, mặt cô giống như bị thiêu đốt, cô ngượng ngùng được không biết nên nói gì, chỉ đỏ mặt, cúi đầu, nhìn sàn nhà hoa văn bằng gỗ, khống chế nhịp tim đang đập mãnh liệt.
"Anh tin em nhất định cũng rất thích sử dụng cánh tay anh làm thành gối đầu, nếu không sẽ không vùi ở trên người của tanha. Nếu như em phủ nhận lời của anh nói, điều đó chứng tỏ là em xấu hổ. . . . . ."
"A! Đi học thôi trễ rồi, tôi đi đánh răng rửa mặt ăn sáng." Cô vội vàng cắt đứt lời của anh, vọt vào phòng tắm.
Loại lời nói ngọt ngào này làm người ta nổi da gà, lại được nói ra từ miệng người đàn ông mặt mũi mất cân đối, thật rất thích hợp! Thích hợp sử dụng ở trên người của cô, để cho cô nghe trái tim mình nhảy loạn, xấu hổ thật muốn đào cái lỗ trốn.
Anh có thể bình tĩnh như vậy, thẳng thắn nói những lời như vậy với cô, không có nghĩa là cô cũng có thể bình tĩnh như thế, tỉnh táo nghe anh nói xong, hơn nữa thờ ơ nha!
Cho nên người đàn ông tính tình chân thật này thật sự thua xa so với suy nghĩ của cô, tên lừa gạt này!
Thiệu Sỹ Trần đứng tại chỗ, nhìn cửa phòng tắm đóng lại, bất giác nở nụ cười.
Nụ cười nhạt mang theo chút ấm áp, đôi mắt chăm chú nhìn về nơi cô đã biến mất ngay cả chính anh cũng không biết ánh mắt mình có bao nhiêu dịu dàng.
***
Rốt cuộc trong nháy mắt chạy ra khỏi xe, Hách Hạ Tĩnh như trút được gánh nặng thở một hơi.
Cô xách theo ba lô, vẻ mặt bình thản, trên thực tế bước chân lại gấp gáp, đi nhanh về phía cửa trường học.
"Tĩnh Tử!" Mấy gương mặt quen thuỗ phía trước dừng bước, phất phất tay với cô.
Cô gượng cười, có cảm giác an tâm hơn."Chào buổi sáng. . . . . .."
Rốt cuộc đã đi đến các bạn họcbên cạnh, vẻ mặt cô thành thật nghe họ rủ rỉ rù rì nói chuyện không ngừng. Trên thực tế, cũng chỉ có chính cô mới hiểu tâm tình của mình giờ khắc này hỗn loạn cỡ nào.
Từ lúc bắt đầu ngồi chung với Thiệu Sỹ Trần trên một chiếc xe, giữa anh và cô liền tràn ngập không khí mập mờ.
Không phải căng thẳng, không phải đáng sợ, mà là làm cho cô có cảm giác mập mờ khó nói rõ..
Rõ ràng là một chiếc xe, nhưng chở cô và anh, cùng với không khí kỳ quái, cả người cô không được tự nhiên, cảm giác khó chịu.
Cũng không biết là tại sao, sau khi cảm thấy lúng túng về chuyện nằm trên cánh tay anh, cô không có cách nào nhìn thẳng anh.
Thử nghĩ, một người luôn vô tình lạnh nhạt, vẻ mặt luôn nghiêm túc, người đàn ông nói năng có ý tứ, lại nói những lời này làm cô nghe đều cảm thấy đỏ mặt, ai chịu nổi?
Coi như người khác chịu được, nhưng trong chuyện tình cảm cô chỉ là học sinh mới vào nghề, làm sao chịu được?
"Thật sao? Là như thế này à?" Cô nở nụ cười, nhìn bạn học nữ bên cạnh.
Thành thật mà nói, cô hoàn toàn không biết các bạn học đang nói cái gì, bởi vì cảm xúc của cô đang rất hỗn loạn.
"Đúng vậy! Cho nên mình nói cái tên kia căn bản là. . . . . ."
"Tiểu Tĩnh." _
Tim Hách Hạ Tĩnh đập loạn hạ xuống, bị sợ đến quên hô hấp.
"Tĩnh Tử, người đàn ông kia đang gọi. . . . . . A! Đó là Thiệu Sỹ Trần? Ông xã của bạn?"
Các bạn học nhìn cô, vẻ mặt mập mờ cười cười.
Đám cưới của nhà Hách Hạ không chỉ có các nhân vật lớn tham dự, truyền thông cũng sẽ viết bài cổ động rầm rộ..
Những điều này mặc dù trước đó bạn học cũng biết Hách Hạ Tĩnh là nhân vật nổi danh của nhà họ Hách Hạ, nhưng dù sao vẫn là học sinh trẻ tuổi, cùng lứa tuổi cũng sẽ không bởi vì thân phận mà có những hành động khác biệt, hơn nữa trường đại học này có một phần là của nhà họ Hách Hạ, tính tình Hách Hạ Tĩnh hiền hoà dáng vẻ lại không lay động, giống như cô gái trẻ tuổi bình thường, mê cười đáng yêu, vô cùng bướng bỉnh, dần dần, cũng không có gặp bạn học nào đặc biệt để ý đến thân phận của cô, trừ bạn học nam cũng biết phải giữ một khoảng cách trong chuyện tình cảm với cô, những thời điểm khác, nam nữ nhốn nháo cũng là hành động bình thường.
Bước chân Hách Hạ Tĩnh cứng đờ, trong mắt hiện rõ sự khẩn trươngkhông biết làm sao.
Chỉ chốc lát sau, một cái áo khoác nhỏ khoác lên trên đầu vai của cô.
"Em quên cầm áo khoác, ở phòng học có máy điều hòa, nếu không mặc áo khoác, rất dễ bị cảm."
Giọng đàn ông thầm thấp nhẹ nhàng vang bên tai cô, tim cô không nhịn được run rẩy.
"Mọi người khỏe chứ, tôi là chồng của Tiểu Tĩnh."
Cô nghe được anh đang cùng các bạn học của cô nói chuyện với nhau.
"Chúng ta biết, chúc mừng hai người."
Bạn học nữ cười cười nhìn về phía Thiệu Sỹ Trần,lại dùng khuỷu tay chọc chọc vào Hách Hạ Tĩnh đứng cứng đờ một bên.
"Tiểu Tĩnh bình thường ở trường học làm phiền mọi người rồi." Anh vẻ mặt không thay đổi nhìn mấy cô gái trước mặt, mặc dù thái độ không tính là thân thiện, nhưng mà khuôn mặt không cười cũng xem như dễ nhìn, xem ra cũng đẹp trai làm cho người ta rất dễ dàng bỏ qua thiếu sót của anh.
Bạn học nữ cửa cười hì hì lại trêu chọc Thiệu Sỹ Trần mấy câu, mới hài lòng nguyện ý để lạikhông gian cho đôi vợ chồng son.
"Tiểu Tĩnh, sau khi tan học anh lại tới đón em, nhớ đừng có chạy lung tung, biết không?"
Dù vậy, người phụ nữ nằm ở trên giường vẫn không muốn rời đi, chỉ vươn tay ra gạt chăn trên người, lại một lần nữa hướng về nơi ấm áp.
"Tiểu Tĩnh, rời giường."
Có một con rệp con rất ồn ào đang lẩm bẩm ở bên tai của cô, cô nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không mở mắt.
"Tiểu Tĩnh, bảy giờ năm mươi phút rồi."
Con côn trùng này rất ồn ào, lần này còn rất quá đáng còn nhảy loạn ở trên tóc của cô.
"Tiểu Tĩnh. . . . . ."
Cô khó chịu muốn oán trách, nhưng vẫn đánh không lại cơn buồn ngủ.
"Không tỉnh . . . . . . Anh sẽ hôn em đó"
Hôn cái gì? Đốt cô mới đúng chứ!
Tay của cô thình lình vung lên phía trước, muốn đuổi xaâm thanh ồn ào ở bên tai
Nhưng thật kỳ lạ, tay đưa đến giữa không trung lại bị chặn.
Còn chưa kịp phản ứng, cô cảm giác một hơi thở ấm áp khẽ phả vào mặt cô cùng lúc. . . . . . Trên cánh môi.
Nhất thời, cô có loại cảm giác không thể hô hấp hít thở không thông.
Ô ô ô. . . . . . Cô nhíu mày, dù buồn ngủ đến mức nào, vẫn khổ sở mở mắt ra.
Trong nháy mắt, đập vào mắt cô là một đôi mắt màu đen nóng bỏng, làm cho cô giống như rơi vào u mê.
Cho đến khi phục hồi lại tinh thần, cô lại khó chịu bắt đầu giãy giụa.
Chủ nhân của đôi mắt màu đen phát hiện ra cô khó thở, rất tốt bụngtừ trên bờ môi của cô lui ra, lại quan tâm lui về phía sau, giữ lại không gian để cho cô hô hấp.
"Chào buổi sáng." Bạn đang đọc truyện tại dien@an..quy@on.com
Hách Hạ Tĩnh hít mạnh một hơi, từ trong hỗn độn khôi phục tỉnh táo.
Cô nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, đầu tiên là đỏ mặt, lại che miệng của mình, phát ra âm thanh làm người ta nghe không hiểu đang nói cái gì.
Nhưng nhìn nét mặt của cô, hiển nhiên không phải đang chào buổi sáng, mà là đang oán trách anh, bất mãn với anh.
"Cái gì? Anh nghe không hiểu em đang nói gì." Thiệu Sỹ Trần khẽ mím môi, hai mắt sắc bén nhìn thẳng gương mặt ửng hồng của cô.
"Anh lại len lén hôn tôi! Còn nữa, anh lại vượt tuyến rồi." Nét mặt của cô không được tự nhiên lại xấu hổ, giống như là không chịu nổi.
Suy nghĩ một chút cũng phải, kết hôn đến nay đã nửa tháng, cô bị anh ăn đậu hũ nhiều lần, mỗi lần cũng làm cho cô xấu hổ không chịu nổi, nhiều lần đều không còn mặt mũi đối mặt với anh, thật là muốn trốn.
"Anh lại len lén hôn em? Nhưng vừa rồi anh đã nhắc nhở em trước rồi, nếu em thật sự không tỉnh lại, anh sẽ hôn em, nhưng em hiển nhiên rất chờ mong, cho nên vẫn không muốn tỉnh lại."
"Ai nói tôi mong đợi? Tôi là rất muốn ngủ, không dậy nổi." Cô cau mày, không nhịn được cắn răng oán trách, "Lại nói. . . . . . Tôi còn chưa đánh răng, anh lại hôn một cái . . . . . . Anh nhất định cũng chưa có đánh răng."
"Sai lầm rồi, em không có, nhưng anh có." Anh đã rời giường từ rất sớm, hơn nữa bữa ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Cũng không biết dạo này mình bị làm sao, sau khi kết hôn nửa tháng, mỗi ngày đều là anh dậy sớm hơn cô, mỗi ngày đều là anh mở mắt ra, sau đó ngắm nhìn cô ngủ, lại bắt đầu hành trình một ngày.
Sau đó không cần cô yêu cầu, anh lại rất tự động chuẩn bị bữa ăn sáng, chỉ vì khiến người yêu ngủ nướngnhư cô có thể ngủ thêm một lát nữa mà thôi, khi chuẩn bị xong tất cả công việc, anh sẽ lại trở về trên giường, lại một lần nữa ngắm nhìn cô, sẽ hôn cô đến tỉnh. . . . . . Làm không biết mệt.
"Anh có? Anh có? Vậy tôi thật bẩn, anh còn dám hôn? !" Cô muốn phỉ nhổ chính mình.
"Anh lại không cảm thấy như vậy, ngược lại đây chính là phương thức gọi em dậy, anh còn sung sướng hưởng thụ." Anh nói là sự thật.
Cô nghe, đánh chết không tin, lúng túng nhìn anh chằm chằm.
Làm ơn! Đừng có dùng loại giọng nói ghê tởm nghiêm túc chết người như vậy.
"Còn có một việc." Đột nhiên nghĩ đến chuyện rất quan trọng, anh lại nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, "Anh không có vượt tuyến."
Trong khoảng thời gian ngắn cô không có cách nào kịp phục hồi tinh thần."Vượt tuyến?"
"Trên giường, anh không có vượt tuyến nằm ở vị trí của em, chính em tựnhìn xem." Anh khẽ vỗ giường một cái.
Đầu tiên là cô nhìn về phía sau mình, dien@@n^^quyd^n.com lại quay đầu, nhìn vị trí gối đầu, gương mặt lập tức từ trắng chuyển thành hồng, lại chuyển thành màu đen.
Vị trí cô phải nằm, hiện tại không có một bóng người, mà cô cả người vượt tuyến, nằm ở vị trí của anh còn chưa đủ, trên thực tế, cô hoàn toàn là sử dụng cách tay anh làm gối của mình.
Cho nên không phải anh vượt tuyến, mà là cô vượt tuyến, còn hoàn toàn vượt tuyến.
"Trước khi em tỉnh dậy, không chỉ nằm ở trên cánh tay của anh, còn xem anh như gối và đệm."Cả người cô giống như là bạch tuộc tám chân bình thường dính vào trên người của anh, làm hại anh không thể động đậy.
Mặt của cô sắp bị đốt cháy, dùng một tay đẩy anh ra, cố nén cảm giác hoa mắt choáng váng đầu, vội vàng nhảy xuống giường.
"Anh. . . . . . Tôi. . . . . . Chúng ta. . . . . . Khụ, đều là người lớn, cũng không phải là đứa bé, nói gì chuyện vượt tuyến với không vượt tuyến? ! Hơn nữa. . . . . . Lại nói, chuyện ngủ như vậy, vốn cũng không phải là tôi có thể khống chế không ngủ ở bên kia, ngủ bên kia. . . . . . Anh rốt cuộc lúc nào thì mới chịu đưa tôi đi mua giường? Một người một gian phòng không phải rất tốt sao?"
Mắc cỡ chết người, cô làm sao lại luôn dính vào trên người anh?
Ở chung một chỗ với anh, cùng ngủ một giường lớn đến bây giờ, dường như có một nửa thời gian là cô tỉnh lại ở trong ngực anh. . . . . . Nhưng hiện tại trời rất nóng, rõ ràng chen chúc trên một giường nóng đến dọa người, Cô không thể nào đá anh xuống giường?
Nếu ở mùa đông còn được? Nói không chừng cô không chỉ dính vào trên người anh, mà là sẽ hoàn toàn bám lấy anh! Nếu là thậtxảy ra chuyện như vậy, cũng quá mất thể diện.
"Anh chưa bao giờ tính toán mua một giường nữa cho em." Trái với vẻhốt hoảng của cô, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
Cô ngớ người, "Tại sao?" Cô cho là. . . . . . Không, không phải cô cho là, mà là. . . . . . Thật ra thì cô chưa từng nghĩ sẽ ngủ khác giường với anh.
Chỉ là vừa mới phát giác được sự lúng túng, kỳ cục cực kỳ, cô mới có thể nhất thời bật thốt lên nói ra phân giường chia phòng.
"Anh đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng." Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô, "Vợ chồng không nên chia phòng phân giường ngủ mới đúng, hơn nữa anh thích em ngủ ở bên cạnh anh, thích mỗi ngày mở mắt ra liền nhìn thấy em, thích đánh thức em ở trên giường của anh, cũng thích hôn để gọi em tỉnh giấc."
Oanh một tiếng, mặt cô giống như bị thiêu đốt, cô ngượng ngùng được không biết nên nói gì, chỉ đỏ mặt, cúi đầu, nhìn sàn nhà hoa văn bằng gỗ, khống chế nhịp tim đang đập mãnh liệt.
"Anh tin em nhất định cũng rất thích sử dụng cánh tay anh làm thành gối đầu, nếu không sẽ không vùi ở trên người của tanha. Nếu như em phủ nhận lời của anh nói, điều đó chứng tỏ là em xấu hổ. . . . . ."
"A! Đi học thôi trễ rồi, tôi đi đánh răng rửa mặt ăn sáng." Cô vội vàng cắt đứt lời của anh, vọt vào phòng tắm.
Loại lời nói ngọt ngào này làm người ta nổi da gà, lại được nói ra từ miệng người đàn ông mặt mũi mất cân đối, thật rất thích hợp! Thích hợp sử dụng ở trên người của cô, để cho cô nghe trái tim mình nhảy loạn, xấu hổ thật muốn đào cái lỗ trốn.
Anh có thể bình tĩnh như vậy, thẳng thắn nói những lời như vậy với cô, không có nghĩa là cô cũng có thể bình tĩnh như thế, tỉnh táo nghe anh nói xong, hơn nữa thờ ơ nha!
Cho nên người đàn ông tính tình chân thật này thật sự thua xa so với suy nghĩ của cô, tên lừa gạt này!
Thiệu Sỹ Trần đứng tại chỗ, nhìn cửa phòng tắm đóng lại, bất giác nở nụ cười.
Nụ cười nhạt mang theo chút ấm áp, đôi mắt chăm chú nhìn về nơi cô đã biến mất ngay cả chính anh cũng không biết ánh mắt mình có bao nhiêu dịu dàng.
***
Rốt cuộc trong nháy mắt chạy ra khỏi xe, Hách Hạ Tĩnh như trút được gánh nặng thở một hơi.
Cô xách theo ba lô, vẻ mặt bình thản, trên thực tế bước chân lại gấp gáp, đi nhanh về phía cửa trường học.
"Tĩnh Tử!" Mấy gương mặt quen thuỗ phía trước dừng bước, phất phất tay với cô.
Cô gượng cười, có cảm giác an tâm hơn."Chào buổi sáng. . . . . .."
Rốt cuộc đã đi đến các bạn họcbên cạnh, vẻ mặt cô thành thật nghe họ rủ rỉ rù rì nói chuyện không ngừng. Trên thực tế, cũng chỉ có chính cô mới hiểu tâm tình của mình giờ khắc này hỗn loạn cỡ nào.
Từ lúc bắt đầu ngồi chung với Thiệu Sỹ Trần trên một chiếc xe, giữa anh và cô liền tràn ngập không khí mập mờ.
Không phải căng thẳng, không phải đáng sợ, mà là làm cho cô có cảm giác mập mờ khó nói rõ..
Rõ ràng là một chiếc xe, nhưng chở cô và anh, cùng với không khí kỳ quái, cả người cô không được tự nhiên, cảm giác khó chịu.
Cũng không biết là tại sao, sau khi cảm thấy lúng túng về chuyện nằm trên cánh tay anh, cô không có cách nào nhìn thẳng anh.
Thử nghĩ, một người luôn vô tình lạnh nhạt, vẻ mặt luôn nghiêm túc, người đàn ông nói năng có ý tứ, lại nói những lời này làm cô nghe đều cảm thấy đỏ mặt, ai chịu nổi?
Coi như người khác chịu được, nhưng trong chuyện tình cảm cô chỉ là học sinh mới vào nghề, làm sao chịu được?
"Thật sao? Là như thế này à?" Cô nở nụ cười, nhìn bạn học nữ bên cạnh.
Thành thật mà nói, cô hoàn toàn không biết các bạn học đang nói cái gì, bởi vì cảm xúc của cô đang rất hỗn loạn.
"Đúng vậy! Cho nên mình nói cái tên kia căn bản là. . . . . ."
"Tiểu Tĩnh." _
Tim Hách Hạ Tĩnh đập loạn hạ xuống, bị sợ đến quên hô hấp.
"Tĩnh Tử, người đàn ông kia đang gọi. . . . . . A! Đó là Thiệu Sỹ Trần? Ông xã của bạn?"
Các bạn học nhìn cô, vẻ mặt mập mờ cười cười.
Đám cưới của nhà Hách Hạ không chỉ có các nhân vật lớn tham dự, truyền thông cũng sẽ viết bài cổ động rầm rộ..
Những điều này mặc dù trước đó bạn học cũng biết Hách Hạ Tĩnh là nhân vật nổi danh của nhà họ Hách Hạ, nhưng dù sao vẫn là học sinh trẻ tuổi, cùng lứa tuổi cũng sẽ không bởi vì thân phận mà có những hành động khác biệt, hơn nữa trường đại học này có một phần là của nhà họ Hách Hạ, tính tình Hách Hạ Tĩnh hiền hoà dáng vẻ lại không lay động, giống như cô gái trẻ tuổi bình thường, mê cười đáng yêu, vô cùng bướng bỉnh, dần dần, cũng không có gặp bạn học nào đặc biệt để ý đến thân phận của cô, trừ bạn học nam cũng biết phải giữ một khoảng cách trong chuyện tình cảm với cô, những thời điểm khác, nam nữ nhốn nháo cũng là hành động bình thường.
Bước chân Hách Hạ Tĩnh cứng đờ, trong mắt hiện rõ sự khẩn trươngkhông biết làm sao.
Chỉ chốc lát sau, một cái áo khoác nhỏ khoác lên trên đầu vai của cô.
"Em quên cầm áo khoác, ở phòng học có máy điều hòa, nếu không mặc áo khoác, rất dễ bị cảm."
Giọng đàn ông thầm thấp nhẹ nhàng vang bên tai cô, tim cô không nhịn được run rẩy.
"Mọi người khỏe chứ, tôi là chồng của Tiểu Tĩnh."
Cô nghe được anh đang cùng các bạn học của cô nói chuyện với nhau.
"Chúng ta biết, chúc mừng hai người."
Bạn học nữ cười cười nhìn về phía Thiệu Sỹ Trần,lại dùng khuỷu tay chọc chọc vào Hách Hạ Tĩnh đứng cứng đờ một bên.
"Tiểu Tĩnh bình thường ở trường học làm phiền mọi người rồi." Anh vẻ mặt không thay đổi nhìn mấy cô gái trước mặt, mặc dù thái độ không tính là thân thiện, nhưng mà khuôn mặt không cười cũng xem như dễ nhìn, xem ra cũng đẹp trai làm cho người ta rất dễ dàng bỏ qua thiếu sót của anh.
Bạn học nữ cửa cười hì hì lại trêu chọc Thiệu Sỹ Trần mấy câu, mới hài lòng nguyện ý để lạikhông gian cho đôi vợ chồng son.
"Tiểu Tĩnh, sau khi tan học anh lại tới đón em, nhớ đừng có chạy lung tung, biết không?"
Bình luận truyện