Hôn Hôn Em, Bé Yêu

Chương 5-2



Đứng ở trước quầy, cô thẳng lưng nhẹ giọng mở miệng, "A. . . . . . Tôi muốn tìm Thiệu Sỹ Trần."

"Thật xin lỗi, xin hỏi cô. . . . . . Thiệu phu nhân?" Cô gái ở quầy lễ tân nhận ra cô, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

"Hả? Thiệu phu. . . . . . A! Chào cô." Cô vốn là sinh lòng nghi ngờ, chỉ là trong nháy mắt đã có được đáp án. Hôn lễ của cô và Thiệu Sỹ Trần có thể nói là mọi người đều biết, cũng xem qua hình của cô, cho nên mới nhận ra cô đi!

"Tôi muốn tìm Thiệu Sỹ Trần, anh ấy đang ở lầu mấy?"

"Phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu hai mươi bốn, nhưng mà bây giờ đang họp, cho nên. . . . . ."

Hách Hạ Tĩnh vội vàng vươn tay, giơ giơ."Không sao, tôi ở phòng làm việc của anh ấy chờ anh ấy là tốt rồi. Anh ấy đang đi họp, cô cũng không cần thông báo, để cho anh ấy vội vàng! Chờ một chút anh ấy trở lại, sẽ liền phát hiện ra thôi."

Cô cười hướng đối phương gật đầu một cái, sau đó đi vào thang máy, chờ sau khi cửa thang máy đóng, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác. . . . . . Có chút khẩn trương !

Lần đầu tiên có người kêu cô là Thiệu phu nhân, lần đầu tiên cô nhận ra được cuộc sống của mình không chỉ thay đổi, ngay cả những người nhìn thấy cô thì thân phận của cô cũng tự động thay đổi.

Mặc dù bản thân cô chưa từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng mà đối với người ngoài mà nói, cô không chỉ là Hách Hạ Tĩnh của nhà Hách Hạ nữa, còn thêm một thân phận, Thiệu phu nhân.

Nghĩ đến chỗ này, cô không nhịn được cười khúc khích, không ngờ mình không có một chút khó chịu, ngược lại cảm thấy vui vẻ, giống như thân phận của cô quan trọng hơn nhiều, nhiều hơn một người bạn đang đọc truyện tại dien@an..quyd@n.com quan trọng, nhiều hơn một. . . . . . Có thể là đối tượng để cô nương tựa.

Có lẽ. . . . . . Cô nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng, có lẽ cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đối mặt với thân phận khác của mình. . . . . .

Thang máy đi tới lầu cuối, Hách Hạ Tĩnh ra khỏi thang máy, thấy chỗ ngồi của thư ký bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc không có người, hiểu gật đầu một cái, tự mình bước vào phòng làm việc.

Tổng giám đốc đang họp, thư ký đương nhiên phải đi theo bên cạnhh.

Bên trong phòng làm việc rất rộng rãi, bên trong còn có một cánh cửa khác.

Cô tò mò đông xem một chút tây nhìn một chút, mở tiếp cánh cửa kia, phát hiện bên trong có một khoảng trời riêng.

Đó là một gian phòng nho nhỏ, có giường, có kính, có tủ, còn có một gian phòng tắm.

Thấy cảnh tượng này, đột nhiên làm cô nghĩ đến một chuyện rất thú vị.

Nếu như ngày nào đó Thiệu Sỹ Trần ăn xong đau bụng, chạy như điên vào nhà vệ sinh, nhất định sẽ không phá hư hình tượng, bởi vì anh chỉ cần trốn ở chỗ này là được rồi, cho dù ngồi cả ngày, người bên ngoài nhất định vẫn cho là anh đang nghiêm túc làm việc, mà không phải vùi ở trong nhà vệ sinh chiến đấu với việc bụng không thoải mái.

Cô cười một lát, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lẳng lặng ngồi ở trên giường.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thưởng thức hết bài biện bên trong phòng, Cô nhàm chán đến hốt hoảng, lựa chọn nằm ở trên giường của anh.

Trên gối đầu có mùi hương nhàn nhạt thuộc về Thiệu Sỹ Trần, thoang thoảng mùi xạ hương, dễ ngửi làm cho cô cảm thấy thoải mái.

Cô kéo một bên chăn, thuận thế nhắm mắt lại. . . . . .

Không biết qua bao lâu, Hách Hạ Tĩnh đột nhiên mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy, tức giậnphát hiện mình thế nhưng không để ý ngủ thiếp đi.

Bên ngoài phòng truyền đến giọng nói quen thuộc, cô nhìn đồng hồ đeo tay.

Thật là không tin được, thế nhưng cô đã ngủ nửa giờ? !

Không nhịn được lắc đầu một cái, cô sờ sờ bụng đói xẹp lép, "Trở lại đại biểu là đã họp xong đi?"

Cô nhẹ nhàng xuống giường, thận trọng đến gần cửa phòng, dán lỗ tai lên cánh cửa, nghe âm thanh bên ngoài.

Nếu như bên ngoài chỉ có lời nói của Thiệu Sỹ Trần, cô là có thể đi ra ngoài, nhưng mà nếu như còn có những người khác đang cùng anh thảo luận chuyện làm ăn, cô đi ra ngoài sẽ rất lúng túng.

Giọng nói bên ngoài rất nhỏ, nếu như không nghiêm túc nghe, thật sự nghe không rõ ràng ! Hơn nữa nàng nghe được, bên trong phòng làm việc quả nhiên trừ Thiệu Sỹ Trần ra, còn có giọng nói mấy người, bọn họ giống như là đang thảo luận chuyện làm ăn.

"Tất cả cứ dựa theo hành trình tiến hành, các cậu có gần hai tháng hoàn thành nó, mỗi tuần báo cáo lại một lần, đi ăn cơm trước đi!" Thiệu Sỹ Trần nhàn nhạt lạnh lùng nói.

Mấy phút sau, các nhân viên lục tục rời đi.

"Tổng giám đốc." Một cô gái còn lưu lại, là thư ký của anh.

Thiệu Sỹ Bụi đang xem công văn, ngẩng đầu lên.

"Hiện tại coi như là thời gian nghỉ ngơi, cho nên tôi có vấn đề riêng muốn hỏi thăm anh." Thư ký cả người diện đồ công sở, trên mặt tràn đầy tự tin.

"Cô nói đi." Anh buông công văn trên tay, nhìn cô ta.

"Tối nay anh phải lưu lại sao?" Vẻ mặt thư ký từ từ trở nên nhu hòa.

Mặt anh không chút thay đổi, không nói lời nào.

"Từ sau khi anh kết hôn, không còn lưu lại nữa." Giọng nói thư ký vô cùng nhu hòa, nhìn ánh mắt của cô ta cũng có vẻ thâm tình.

Môi của anh nhẹ nhàng mím lại."Tôi đã kết hôn, không cảm thấy vấn đề bây giờ cô hỏi tôi là chuyện đúng đắn."

"Tôi biết rõ, nhưng mà tôi cũng biết hôn sự này đối với anh mà nói cũng chỉ là ích lợi hạng nhất." Cô hiểu rất rõ anh.

Nghe được lời thư ký của anh nói, anh biết đại khái cô đang ám chỉ những gì, lạnh lùng hạ mắt.

"Ba năm trước đây tôi đã từng nói qua với cô, nếu như cô nguyện ý, tôi muốn cưới cô, nhưng là cô cự tuyệt đề nghị của tôi, cô nói, thay vì trở thành vợ của tôi, cô thà bị trở thành làm công tác chung, mặc dù giữa chúng ta chỉ có kích tình cùng công việc, cô cũng không nguyện ý bị một người đàn ông mang hôn nhân ra bó buộc."

Thư ký rất tự tinmỉm cười."Tôi đã nói như vậy, nhưng mà nguyên nhân tôi nói như vậy, là bởi vì anh không tin hôn nhân, anh cảm thấy quan hệ vợ chồng không đáng giá coi trọng và tin cậy, đối với anh mà nói, kết hôn lại của mình người có tình là chuyện đương nhiên, cho nên khi đó tôi mới có thể cự tuyệt anh, thay vì trở thành vợ của anh, xem anh ngoại trừ tôi ra, phải có những phụ nữ khác tồn tại, tôi càng muốn trở thành người tình có thể vô câu vô thúc đi theo người tình của ngươi. Tự do và trói buộc, tôi thà lựa chọn tự do."

Anh âm thầm chê cười, nhiệt độ đáy mắt càng thêm lạnh lẽo."Cho nên bây giờ cô là lấy thân phận người tình ra hỏi tôi?"

Cô tại sao cho là sau khi kết hôn anh còn muốn giữ vững những chuyện này? Cũng bởi vì ỷ vào có sự hiểu biết nhất định đối với anh, cho nên cô tự cho là thật quen thuộc anh như vậy?

"Đúng, quan hệ của chúng ta, trừ cấp trên và cấp dưới ra ra, cũng không phải là người tình?" Đi theo người đàn ông này bảy năm rồi, bốn năm trước, cô và anh có tiến một bước quan hệ.

Ban đầu anh yêu cầu kết hôn với cô, khi đó anh nói: "Mặc dù tôi không cách nào bảo đảm mình yêu cô, nhưng mà ở trên công tác, cô là người bạn thật tốt, ở trong đáy lòng, cô là người tình tốt, dien##n**quydon.com cho nên nếu như cô nguyện ý, chúng ta có thể kết hôn."

Lúc ấy thái độ của anh hết sức lạnh nhạt, chỉ là cô biết gia đình của anh, biết Thiệu gia trước một đời đương gia cùng phu nhân giữa vợ chồng vấn đề, bởi vì chịu ảnh hưởng, cho nên anh không tin nếu nói yêu nhau cùng trung trinh.

Thật ra thì anh chịu đề nghị cùng cô kết hôn, cái này là đủ rồi.

Yêu một người, hôn nhân cũng không phải vĩnh viễn, thay vì trở thành vợ của anh, nhưng không biết rốt cuộc anh có yêu cô hay không yêu, không bằng trở thành người có quan hệ thân mật với anh, vĩnh viễn đợi bên cạnh anh.

Cô biết, người tình và vợ, có thể được lòng anh, là người trước, mà không phải người sau.

"Nếu là người tình, như vậy cô phải biết, quan hệ như vậy cũng không thể đại biểu vĩnh viễn, kết hôn trước, chúng ta có thể giữ quan hệ người tình, lập gia đình sau. . . . . ."

"Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết, bởi vì anh có vợ, cho nên không muốn có bất kỳ dính dáng nào cùng người tình? Sĩ Trần, tôi sẽ giải thích anh...anh đối với hôn nhân không có bất kỳ kỳ vọng." Thư ký cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói.

"Có lẽ đối với hôn nhân tôi không có kỳ vọng, nhưng mà không có nghĩa là tôi muốn sau khi có vợ vẫn tiếp tục cùng người tình dây dưa." Anh bình tĩnh cùng cô đối mặt nhìn nhau, đáy mắt có thong dong và kiên trì.

"Giữa anh và nhà Hách Hạ chỉ là ích lợi, coi như chỉ là ích lợi, anh cũng có nguyện ý vì người phụ nữ không yêu trở thành người chồng tốt?" Cô tuyệt không tin tưởng.

"Đây chính là vấn đề của riêng tôi, vô luận tôi nghĩ như thế nào, cũng không có nghĩa vụ nói cho cô biết."

"Không, anh có nghĩa vụ nói cho tôi biết, quên sao? Tôi bây giờ là đang lấy thân phận người tình hỏi anh."

"Cô nghĩ như vậy là vấn đề của cô, nhưng mà tôi thật long nói cho cô biết, hiện tại tôi cũng không muốn, cũng không cần, càng không nghĩ tới có bất kỳ dính dáng nào về vấn đề tình cảm, bao gồm cả cô. Nếu như cô nguyện ý tiếp tục trở thành bạn của tôi trong công việc, tôi hoan nghênh cô, nhưng nếu như cô nghĩ đến mấy chuyện nhàm chán, như vậy tôi khuyên cô nên buông tha đi!"

Đây coi như là ý tốt cuối cùng anh dành cho cô, nếu như cô kiên trì cho là anh còn coi cô như một người tình có liên quan tới chuyện tình cảm với anh, anh không ngại thể hiện một mặt tàn nhẫn vô tình của anh với cô.

Cô ngắm nhìn anh thật sâu, giống như muốn từ trên mặt của anh tìm được từng tia một do dự."Tôi theo anh bảy năm, cùng anh lui tới bốn năm, dựa vào giao tình của chúng ta, chẳng lẽ không có cách nào dao động địa vị của Hách Hạ Tĩnh ở trong lòng anh?" Cô tại sao có thể tin tưởng? Anh kết hôn với người phụ nữ kia, chỉ là mới mấy tháng.

Mấy tháng ngắn ngủn, dĩ nhiên cũng làm anh thay đổi?

"Đây là chuyện của tôi. Lại nói, ban đầu cô có khả năng trở thành vợ của tôi, là tự cô bỏ qua, bây giờ nói những thứ này, không cảm thấy dư thừa sao? Cô không có quyền hỏi, tôi cũng vậy không cần thiết giải thích với cô." Bởi vì bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cho nên anh mới nguyện ý lãng phí chút thời gian theo cô nói chuyện phiếm nói bậy.

"Tôi có thể mang quan hệ của tôi và anh nói cho cô ấy biết." Cô không nhịn được tùy hứng.

Lần đầu tiên, cô phát hiện mình đánh cuộc thất bại, cô nghĩ chính là cùng anh ở một chỗ cả đời, không ngờ người không ôm mong đợi đối với hôn nhân có một ngày sẽ chuyển biến, nếu như anh cự tuyệt cô, vậy không phải đại biểu. . . . . . Giữa anh và cô không bao giờ có khả năng nữa?

Không! Cô đừng! Cô yêu người đàn ông này, từ lúc nhìn thấy anh đã bị anh hấp dẫn, cô tốn thời gian lâu như vậy mới cùng anh phát triển thêm một bước, tất cả có nàng mong đợi thay đổi hậu, cô làm sao có thể dễ dàng buông tay?

Thiệu Sỹ Trần nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt trở nên lạnh lùng."Xin cứ tự nhiên! Nếu như cô nghĩ muốn nói với cô ấy, phải đi nói, chuyện xảy ra đã qua, nhưng tôi không cảm thấy đó là bí mật không thể nói cho người khác biết."

"Làm sao anh có thể như vậy không động. . . . . ."

Đột nhiên, cửa phòng mở ra.

Mặc dù người mở cửa ra không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng mà nó di động cũng không cách nào làm cho người ta làm như không thấy.

Thiệu Sỹ Trần nhíu mày, nhìn cửa phòng bị mở ra.

Anh không ngờ có người sẽ ở bên trong, không, là không có người dám không được anh cho phép tiến vào phòng làm việc của anh, lại tiến vào phòng anh nghỉ ngơi.

Bỗng dưng, anh trợn to cặp mắt.

Có một người xuất hiện tại cửa phòng, là một phụ nữ, một người phụ nữ không ngờ sẽ xuất hiện trước mắt làm người ta kinh ngạc, vợ của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện