Hôn Lễ Chớp Nhoáng: Boss Siêu Cưng Chiều Vợ

Chương 7: Thiên Vị





Lệ Cảnh Hành thu ánh mắt lại, không nhìn Thẩm Niệm nữa mà nhìn đi nơi khác.

Nhưng vẫn không kiềm lòng được mà quay lại quan sát dáng vẻ của Thẩm Niệm.Mắt to và sáng, chiếc mũi nhỏ nhắn, đẹp đẽ càng tô điểm thêm cho môi và mắt.

Đôi môi như một trái anh đào chín mọng, nhỏ xinh tươi tắn, nhìn khá ưng mắt.Nghĩ tới đây ánh mắt Lệ Cảnh Hành hơi trầm xuống.Nhận thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Thẩm Niệm, bà nội Lệ nhẹ nhàng vỗ vào tay cô, trìu mến nhìn: “Niệm Niệm à, mau vào trong nhà đi.

Con đừng ngại, cứ xem như đây là nhà của con.”Thẩm Niệm sững người khi nghe những lời này của bà nội Lệ.

Nhà ư? Thế nào mới là nhà của cô? Ba mẹ cô chỉ quan tâm đến chị gái, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của cô, dường như cô làm việc gì cũng đều sai cả.


Đối với bọn họ thì cô chỉ như một người ngoài xa lạ.Thẩm Niệm cười gượng nhìn bà nội Lệ: “Con cảm ơn bà nội.” Trong lời nói còn mang theo một chút bi thương.Lệ Cảnh Hành hơi nhíu mày nhìn cô gái trước mặt đang cố làm ra vẻ kiên cường, vờ như vô tình nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, thịt kho tàu bà nội làm rất ngon, chắc cô sẽ thích.”“Đúng, đúng.

Coi ta này, chỉ để ý nói chuyện với con thôi.

Thịt kho tàu bà làm là cực phẩm đó, bất kỳ ai nếm qua đều không chê một lời.”Bà nội Lệ vỗ về trấn an Thẩm Niệm rồi liếc nhìn cháu trai mình, thấy anh vẫn thờ ơ đứng im ở đó nên không khỏi tức giận.“Còn đứng ngây ở đó làm gì? Ta với bác Trương đi chuẩn bị cơm.

Con ở lại chăm sóc Niệm Niệm cho tốt vào, nếu như Niệm Niệm không vui ta hỏi tội con đó.”Vừa nói bà vừa đưa mắt ra hiệu với bác Trương, bác Trương liền hiểu ý: “Đúng đúng, người trẻ bọn họ không muốn chơi với người già như chúng ta đâu.

Chúng ta đừng quấy rầy cậu chủ và mợ chủ… cô Thẩm nữa.”Bác Trương cười vui vẻ rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này với bà nội Lệ.Trong nháy mắt, phòng ăn sang trọng rộng lớn chỉ còn lại Thẩm Niệm và Lệ Cảnh Hành.Lệ Cảnh Hành bất lực, day day ấn đường nhìn về hướng bà nội Lệ và bác Trương.Tám năm trước khi ba mẹ và ông nội mất, anh - một chàng trai mới hai mươi tuổi đã phải mang trên vai trách nhiệm gánh vác cả gia tộc.

Lệ gia như một miếng mồi ngon thu hút vô số con sói hung ác đang thèm khát.Anh vì em trai và bà nội phải một mình chống đỡ cả gia đình, dè dặt từng bước, rào trước tiến sau, nhiều năm lăn lộn giữa thương trường khốc liệt với biết bao đối thủ, chưa một giây một phút nào anh dám lười biếng, sai một bước là muôn đời không trở lại được.Người ngoài chỉ biết anh trẻ như vậy mà đã ngồi được lên vị trí hội trưởng thương hội Á Đông, nhưng không biết rằng anh đã nỗ lực thế nào.Chính bởi vì đã trải qua những chuyện như vậy nên anh rất khó tin tưởng người khác, chưa bao giờ trao tình cảm của mình cho bất kì ai ngoài bà nội và em trai.

Có lẽ vì thế mà đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ một người phụ nữ nào có thể tiếp cận được anh.Suy đi nghĩ lại mấy năm nay có lẽ bà nội đã rất cô đơn, anh và em trai-Lệ Cảnh Trần quá bận rộn chuyện công việc, thời gian ở cạnh bà nội thật sự quá ít.Lệ Cảnh Hành nhanh chóng xốc lại tinh thần, thả lỏng hàng lông mày đang nhíu chặt, trở về lại dáng vẻ lạnh lùng như xưa.Thẩm Niệm không hề biết Lệ Cảnh Hành đang suy nghĩ gì, không khí xung quanh áp lực quá làm cô phát run lên.

Còn đang định hỏi tại sao Lệ Cảnh Hành lại đưa mình tới đây nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông này đang nhíu mày, sắc mặt thì tối sầm tựa như mưa gió sắp tới.

Cô tự nhủ có lẽ bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện.Thẩm Niệm im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, cố gắng không chú ý tới Lệ Cảnh Hành nữa.

Nhưng người đàn ông có khí chất mạnh mẽ đó đâu dễ gì để cô xem nhẹ.Vừa lúc Thẩm Niệm cảm thấy quá mỏi chân, không thể đứng vững được nữa thì một giọng nam trầm thấp vang lên.“Ngồi xuống đi, bà nội chắc sắp nấu cơm xong rồi.

Những chuyện khác ăn xong hẵng nói.” Nói rồi anh bước lên bậc thềm lộng lẫy tinh sảo.Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Dạ được, anh Lệ.”Người đàn ông này khiến người khác áp lực quá.


Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng phải, nếu không thế này thì làm sao có thể cạnh tranh được với những tên hổ đói đang nhắm vào mình, làm sao có thể đưa Lệ thị tung hoành ở thương trường tàn khốc này.Thẩm Niệm lặng lẽ ngồi đó, tiện tay lật cuốn tạp chí trên bàn.

Một cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ làm thổi bay tấm rèm cửa bằng lụa trắng và mái tóc của cô.

Khoảng khắc này đẹp đến nao lòng.Lệ Cảnh Hành sực nhớ muốn nói gì đó với Thẩm Niệm, quay đầu lại thì vừa hay nhìn thấy bức tranh đẹp đẽ đó.

Khoảnh khắc tóc gió thôi bay của cô nhẹ nhàng lay động trái tim anh.

Anh nhất thời quên luôn mình đang muốn nói gì.Bất động một lúc Lệ Cảnh Hành phiền não nắm lấy hàng cúc bạc trên áo sơ mi, xua những suy nghĩ khó hiểu trong đầu ra ngoài, lạnh lùng đi vào phòng khách.Kéo chiếc ghế Eames sang trọng ra ngồi.

Dáng điệu bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, bộ âu phục được cắt may tinh tế càng tôn lên dáng vẻ nam tính của anh.

Gõ nhẹ ngón tay trắng trẻo lên mặt bàn, rồi đột nhiên dừng lại, nhấc điện thoại gọi cho ai đó.Sau hai hồi chuông, cuộc gọi cũng được kết nối.“Alo, anh à? Khoan, khoan, đợi đã.

Anh đừng nói gì hết, để em xem có phải hôm nay mặt trời mọc đằng tây không?”Đầu dây bên kia cất giọng uể oải không hề giống với giọng trầm nam tính của Lệ Cảnh Hành.

Chủ nhân của giọng nói này khiến người ta cảm thấy rất cởi mở, không gò bó.Truyền qua điện thoại Lệ Cảnh Hành chỉ là tiếng bước chân.

Lệ Cảnh Hành nhíu mày, kiềm chế cảm xúc để không cúp máy.“Không có ư? Mặt trời vẫn mọc lên từ phía đông mà.


Vậy thôi anh nói đi, gọi em có việc gì?”Lệ Cảnh Hành không đếm xỉa gì đến lời xóc xỉa của em trai: “Về nhà ăn cơm, bà nội đích thân xuống bếp.”“Hả? Bà nội đích thân xuống bếp? Tiếc thật, chậc chậc…” Mặc dù Lệ Cảnh Trần ngoài miệng nói đáng tiếc nhưng trong giọng nói lại chẳng hề có chút gì luyến tiếc.“Hôm nay em có hẹn, không về được.

Anh với bà nội cứ ăn đi!”Lệ Cảnh Hành im lặng một lúc mới trả lời: “Uhm.” Giọng nói có phần bất mãn.Dường như cảm thấy mình đã làm anh trai phật ý, Lệ Cảnh Trần nghiêm túc, không đùa giỡn nữa: “Cuộc hẹn này rất quan trọng với em.”“Biết rồi.” Đang định cúp điện thoại thì sực nhớ một chuyện, Lệ Cảnh Hành dừng lại.“Giải trí Sao Trời còn thiếu nghệ sĩ không?”“Thiếu chứ.

Nhân tài chỉ thiếu chứ không bao giờ thừa.

Anh muốn giới thiệu ai à? Dẫn đến cho cậu đây xem thử xem nào!”“Cạch”, cuộc gọi bị cắt đứt.

Lệ Cảnh Trần nghe tiếng tút tút trong điện thoại.

Chậc… chậc..

Đồ xấu tính! Không biết ai mới có thể trị được anh đây.Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó là giọng bác Trương: “Cậu chủ, cơm xong rồi.

Lệ lão bảo tôi lên gọi cậu.”“Tôi biết rồi.” Đặt điện thoại xuống, Lệ Cảnh Hành tao nhã đứng dậy, sải bước đi về phía phòng ăn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện