Hôn Miên
Chương 17
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm Tâm Duy không ngừng tự kiểm điểm bản thân mình, cô bởi vì câu nói của Giang Thiếu Thành mà thẹn quá thành giận, mà cô còn không phản bác, bị người mình yêu nhiều năm nói lời như thế, ngay cả phản ứng thế nào cô cũng không biết, nhưng cô biết mình rất khó chịu, hơn nữa vô cùng thảm hại, tựa như có cái gì khiến mình ngứa một chút, nhưng không dùng tay bỏ đi được, vốn muốn chờ cảm giác ngứa này qua đi, mà sao cứ đối nghịch với người.
Dương Hi Lạc nói, điểm ngốc nhất của phụ nữ không phải là quá si tình, mà chỉ nhớ rõ là người đàn ông này tốt, quên đi phần xấu của người đàn ông đó, vì vậy càng nhớ mãi không quên, mà đàn ông thông minh hơn, một khi chia tay, nghĩ tới phụ nữ có bao nhiêu phần chán ghét, ghê tởm thế nào, vì vậy lúc rời bỏ không quay đầu lại, quyết định đời này không bao giờ gặp lại nữa.
Bây giờ Thẩm Tâm Duy cảm thấy những lời này đúng, cô giờ vẫn nhớ rõ Giang Thiếu Thành đối “tốt” với cô. Khi nào người cô vẫn tròn vo, không cẩn thận bị đau chân, rất đau, cô cố gắng chịu không khóc, sau đó gặp anh, anh là bạn của Thẩm Diệc Đình, vì vậy cũng đã gặp vài lần. Lúc đó anh cõng cô đi bệnh viện, xử lý vết thương ở chân cô. Đó là vào mùa hè, cô nhớ không phải vì lúc đó trời rất nóng, mà là tầng mồ hôi mỏng trên người anh. Cho dù sau nhiều năm rồi, cô vẫn cố chấp cho rằng, bởi vì cô quá béo, cho nên anh mới đổ nhiều mồ hôi như thế.
Nhất là lần tụ hội đó, anh nói anh thích cô gái gầy một chút thì cô càng vừa xấu hổ vừa khó chịu, giống như cô mập khiến anh bị ám ảnh vậy.
Nhưng trí nhớ của cô có lựa chọn, rất ít suy nghĩ của mình là khó chịu với xấu hổ, nghĩ nhiều nhất là lúc cô bị thương ở chân, là anh cõng cô đi bệnh viện.
Cô căn bản chính là loại phụ nữ ngu ngốc nhất mà Dương Hi Lạc nói.
Nếu như là cô trước kia, cô nhất định sẽ không đi cùng Giang Thiếu Thành, nhưng cô hiểu rõ, anh cố ý khích cô giận, cô sẽ không để anh được như ý, ngồi lên xe anh, anh không phải đang giả bộ sao, vậy thì cứ giả bộ đi, diễn hình tượng người chồng tốt.
Lên xe, không gian chỉ có hai người bọn họ, cô lại cảm thấy không khí này kì lạ khiến người khó chịu, khí không sờ được không thấy được, khiến giờ phút này sao khó chịu thế, cô cảm thấy mình không phải là đần, mà nên cộng thêm n lần trên bên phải chữ ‘đần’ mới đúng.
Cô càng ngày càng thấy bị đè nén, vì vậy cô lựa chọn để mình kiềm chế một lần.
“Giang Thiếu Thành, Lương Nguyệt Lăng là loại phụ nữ anh thích sao?”
Chợt có một ánh đèn chiếu vào trong xe, lúc sáng lúc tối, tựa như mắt cô lúc này, hi vọng lấy được đáp án, vừa sợ có được đáp án, cô nhìn anh một lát, lại quay đầu nhìn ra ngoài. Thỉnh thoảng đèn đường chiếu vào mặt cô, cô có thể đoán mấy giây thì có một chiếc đèn đường, tối được bao lâu, sau đó khi có một ánh đèn chiếu vào trong xe thì cô nhanh chóng quay đầu nhìn vẻ mặt anh.
Anh không có biểu cảm gì, thậm chí cũng nhìn cô, “Lời nói thật nghe không tốt như vậy, nhất định em cần tới đáp án sao?”
Cô gật đầu, sợ anh không thấy, lại tiếp tục gật đầu, “Đúng.”
Giang Thiếu Thành cười, “Đáp án của tôi cũng như em nghĩ thôi.”
Cô cứng lại mấy giây, mới chịu đựng không cười lên, quả nhiên là như vậy, Lương Nguyệt Lăng là loại anh thích, cho nên nhìn thấy cô gái anh thích bị người khác giả mạo, biết rõ chân tướng xong, mới tức giận như thế, không chút đo dự muốn ly hôn với cô. Cũng dễ lý giải, không cần thất vọng, nếu cô là đàn ông, cũng sẽ suy nghĩ như thế.
“Cô ấy rất đẹp, thì ra là lúc còn nhỏ mắt anh đã tinh tường như vậy. Đến khi trưởng thành thì ánh mắt vẫn tốt, nhưng coi tôi là cô ấy…. thật ra thì anh cũng có trách nhiệm, không thể nhìn một cái là ra cô gái anh có ước định cùng.” Cô thừa nhận, cô đang hả hê, người làm chuyện xấu đang hả hê, cô cũng không nghĩ, cũng muốn làm người tốt, nhưng bây giờ cô khó chịu, cho nên hi vọng có người khó chịu như cô.
“Anh trai em nói em còn bé bị người ta bắt cóc, một mình chạy thoát được….. ánh mắt của tôi đúng là không tốt lắm, nếu không làm sao lại tin một cô gái được chiều chuộng như em có thể trốn thoát một mình.”
“Nhưng anh vẫn tin còn gì!” Cô tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh, “Giang Thiếu Thành, nếu như tôi nói tôi cảm giác rất tự hào, phá hỏng các người, tin rằng đời này các người cũng không quên tôi…. Liệu anh có ném tôi xuống xe hay không?”
Giang Thiếu Thành giẫm mạnh phanh xe, cô không kịp chuẩn bị đã nhào đầu về phía trước, cũng may có dây an toàn kéo lại, người trong nháy mắt thấy khó chịu, đột nhiên cô nghĩ tới, thật tốt, cuối cùng tâm tình với thân thể đã đồng nhất với nhau.
Giang Thiếu Thành lại nghiêng người sang, ung dung nhìn cô, “Mấy ngày trước ở chỗ này xảy ra tai nạn xe, một nhà ba người tử vong tại chỗ, đầu bảy còn chưa qua, căn bản hồn phách vẫn còn ở gần đây, em đi xuống vừa đúng lúc có thể tâm sự cùng bọn họ.”
Toàn thân Thẩm Tâm Duy cứng đờ, nhưng lại run lên, thậm chí cô cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh,bốn phía đồng thời trầm xuống, giống như thật sự có gì đó đi qua từ hướng này. Cô cái gì cũng không quan tâm, kéo tay Giang Thiếu Thành, thế nào cũng không chịu buông ra, cô không cần xuống xe, không cần.
Cô cố chấp nắm tay anh không thả. Anh nhìn vào tay mình bị nắm kia, bởi vì người cô nghiêng về phía này, tư thế không tốt chút nào. Anh để tay phải của mình xuống, dùng tay trái lái xe.
Cô cho rằng còn nghe lời khó chịu của anh, không ngờ anh vẫn lái xe, không nói về chuyện lúc nãy, cô len lén quan sát vẻ mặt của anh, phát hiện chân mày anh nhíu lại, hình như cảm xúc không tốt lắm. Cô yên lặng thu hồi lại tay mình, phát hiện anh vẫn không nhúc nhích.
Cô muốn nói chút gì đó, nhớ lại chuyện vừa rồi, cảm thấy rất mất thể diện, vì vậy cúi thấp đầu, hối hận.
Lúc Thẩm Tâm Duy và Dương Hi Lạc thành bạn bè tốt nhất, đề tài được bàn luận nhiều nhất chính là bạn bè giữa nữ sinh không thể tin tưởng được, bình thường chỉ cần một nam sinh xuất hiện, tình bạn nhanh chóng tan rã. Khi đó Thẩm Tâm Duy đã đi trên con đường thầm mến Giang Thiếu Thành, hơn nữa tính một đi không trở lại. Dương Hi Lạc nghe thấy vậy, kéo áo hỏi Thẩm Tâm Duy, “Nếu như tớ cũng thích Giang Thiếu Thành, có phải cậu cũng định tuyệt giao với tớ hay không?”
Trả lời Dương Hi Lạc là Thẩm Tâm Duy không ngừng lắc đầu, “Hai chúng ta là ngoại lệ, nếu như thật, chúng ta sẽ trở nên tốt hơn, bởi vì Giang Thiếu Thành chắc chắn không thuộc về chúng ta, vì vậy chúng ta còn có thể vì thầm mến không thành công mà khóc lớn với nhau, đồng thời thầm mến một người thất bại, điều này cảm động biết nhường nào.”
Nghe câu trả lời như vậy, Dương Hi Lạc bày tỏ một nửa không hài lòng, một nửa xót xa, vì thế an ủi Thẩm Tâm Duy, “Chớ nhục chí, chắc sẽ có một ngày Giang Thiếu Thành thuộc về cậu đấy? Sao chổi còn rơi xuống trái đất thì tại sao Giang Thiếu Thành không thể trở thành người đàn ông của cậu chứ!”
Một câu thành sấm, sao chổi còn chưa rơi xuống trái đất, Giang Thiếu Thành đã trở thành người đàn ông của Thẩm Tâm Duy, vì vậy vào ngày Thẩm Tâm Duy kết hôn, để Dương Hi Lạc làm phù dâu, hơn nữa còn cám ơn Dương Hi Lạc từ đáy lòng, cám ơn lời chúc của Dương Hi Lạc, khi đó Dương Hi Lạc đã sớm quên mình nói cái gì, nhưng tình bạn của hai cô vẫn vững vàng.
Tâm tình Thẩm Tâm Duy khong tốt, Dương Hi Lạc đương nhiên tiếp cùng, chỉ là số lần tâm tình không tốt của Dương Hi Lạc nhiều hơn Thẩm Tâm Duy, bởi vì Dương Hi Lạc mỗi lần đọc xong một bộ tiểu thuyết bi kịch, phải gọi điện cho Thẩm Tâm Duy bày tỏ nỗi đau của mình, thuận tiện thể hiện sự căm ghét đối với người tác giả kia.
Họ cùng nhau đi dạo phố, Thẩm Tâm Duy vẫn buồn bã, khiến Dương Hi Lạc cũng không vui được, “Ai, cậu đừng như vậy, tích cực một chút, không phải cậu đã nói người tích cực đối mặt với cuộc sống, tỷ lệ hạnh phúc sẽ cao hơn rất nhiều à.”
“Tích cực không phải là lên được.” Thẩm Tâm Duy phồng mặt, đem cục tức trong miệng nhổ ra, lại phồng mắt, lại nhổ ra, làm như thế nhiều lần, mới bắt đầu không ngại hỏi người dưới, “Trong tiểu thuyết, người như tớ sẽ như thế nào.”
“Người thế này sẽ gặp người đàn ông cặn bã, người phụ nữ phải chết đi sống lại, bị người đàn ông cặn bã hành hạ chết đi, rồi mới trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ…….”
Mặc dù Thẩm Tâm Duy rất buồn, nhưng vẫn nghe được điểm chính, “Thì ra tớ còn phải chết một lần?”
“……………..”
Họ đi dọc khu mua sắm, không thử quần áo, không xem đồ trang sức, chỉ đi. Dương Hi Lạc đột nhiên kéo tay Thẩm Tâm Duy, “Người kia….. người kia giống như chị dâu cậu, tớ có nhìn nhầm không?”
“Qủa thật cậu có đôi mắt tinh như chó……” Thẩm Tâm Duy nhìn sang, phát hiện đúng là chị dâu cô, sửng sốt, “Đúng là……”
“Trí nhớ của tớ cũng không tệ đấy chứ, gặp một lần trong hôn lễ của anh cậu, lập tức nhớ…….”
Chỉ là Nam Ngưng không ngồi ở quán cà phê một mình, đối diện Nam Ngưng còn có một người đàn ông, dáng dấp người đó rất anh tuấn, hơn nữa khí chất phi phàm, nếu như Thẩm Tâm Duy không biết đó là chị dâu cô, nhất định sẽ cho là một đôi tình nhân rất đẹp, vô cùng xứng đôi.
Khi người đàn ông kia cầm tay Nam Ngưng thì Thẩm Tâm Duy với Dương Hi Lạc đồng thời nhìn về phía đối phương, cảm thấy cảnh tượng này hơi kì lạ. Thẩm Tâm Duy lúc này kéo Dương Hi Lạc, bước nhanh rời khỏi chỗ này.
Dương Hi Lạc không hiểu, “Không phải cậu đến tới đó chào hỏi sao? Nói đi thì nói lại, người đàn ông đó có quan hệ gì với chị dâu cậu vậy?”
Thẩm Tâm Duy lắc đầu một cái, cô cũng không biết.
“Mẹ kiếp, chị dâu cậu chẳng lẽ cho rằng anh trai cậu đã xảy ra chuyện, nên nhanh chóng tìm lốp dự phòng sao?”
“Cậu đừng nói thế, chị dâu tớ không phải người như vậy.”
“Không phải loại như vậy, thì vì sao….. Cậu cũng vừa thấy rồi đấy, bọn họ tuyệt đối không giống như bạn bè đơn thuần đâu.” Dương Hi Lạc còn chậc chậc mấy tiếng, “Qủa thật con người không thể nhìn vẻ bề ngoài, tính tình tốt như vậy, thế nhưng lại…….”
Thẩm Tâm Duy cau mày, “Chớ đoán lung tung, chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chớ nói chị dâu tớ như vậy không công bằng.”
“Làm trò, Thẩm Tâm Duy, cậu dám nói cậu không hoài nghi không?”
“…………………”
Thật ra thì Thẩm Tâm Duy thấy cảnh này, không phải căm phẫn với không vui, chỉ cảm thấy khổ sở. Cô tin tình cảm của chị dâu đối với anh, lần trước chị dâu chỉ vì anh trai cô gửi một tin nhắn mà đã đau lòng như vậy, khóc thành như thế kia. Nhưng cảnh vừa rồi, cô cũng hơi khó chịu, vì vậy chị dâu có hất tay người đàn ông kia ra không cô cũng không muốn xem, cô sợ mình sẽ thất vọng. Nếu như chị dâu không hất tay người đàn ông đó, cô không biết mình nên thuyết phục bản thân thế nào, nhất là với tình huống anh trai không ở đây……..
Cho nên cô kéo Dương Hi Lạc đi, như vậy mà có thể nói với mình, cô tin chị dâu, chị ấy nhất định sẽ hất tay người đàn ông đó ra.
Dương Hi Lạc còn không ngừng chậc chậc chậc, “Trên đời có nhiều chuyện cẩu huyết kì lạ thật, tớ vẫn cho nó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.”
“Dương Hi Lạc, cậu thấy cuộc đời của tớ, không thấy nó càng cẩu huyết và bi kịch hơn tiểu thuyết sao?”
Dương Hi Lạc không ngừng lắc đầu, “Lần trước tớ đọc một cuốn, bố chết, 2 nhân vật nam nữ là bạn thân , đứa bé chết, anh trai còn trúng độc….. tớ cảm thấy tác giả đó quá ác, cứ như vậy, kết cục còn là HE(happy ending). Đây mới gọi là cẩu huyết đúng không?”
“……………..”
“Cậu đừng buồn, theo quy luật của tiểu thuyết, thường người mất tích là đi làm chuyện lớn, sau đó xuất hiện thuận lợi, anh trai cậu cũng sẽ rất tốt, về phần chị dâu cậu, ở trong tiểu thuyết sẽ nói đó là một hiểu lầm mà thôi…..”
“Ừ, cám ơn lời chúc của cậu.” Chỉ hi vọng như thế.
Dương Hi Lạc nói, điểm ngốc nhất của phụ nữ không phải là quá si tình, mà chỉ nhớ rõ là người đàn ông này tốt, quên đi phần xấu của người đàn ông đó, vì vậy càng nhớ mãi không quên, mà đàn ông thông minh hơn, một khi chia tay, nghĩ tới phụ nữ có bao nhiêu phần chán ghét, ghê tởm thế nào, vì vậy lúc rời bỏ không quay đầu lại, quyết định đời này không bao giờ gặp lại nữa.
Bây giờ Thẩm Tâm Duy cảm thấy những lời này đúng, cô giờ vẫn nhớ rõ Giang Thiếu Thành đối “tốt” với cô. Khi nào người cô vẫn tròn vo, không cẩn thận bị đau chân, rất đau, cô cố gắng chịu không khóc, sau đó gặp anh, anh là bạn của Thẩm Diệc Đình, vì vậy cũng đã gặp vài lần. Lúc đó anh cõng cô đi bệnh viện, xử lý vết thương ở chân cô. Đó là vào mùa hè, cô nhớ không phải vì lúc đó trời rất nóng, mà là tầng mồ hôi mỏng trên người anh. Cho dù sau nhiều năm rồi, cô vẫn cố chấp cho rằng, bởi vì cô quá béo, cho nên anh mới đổ nhiều mồ hôi như thế.
Nhất là lần tụ hội đó, anh nói anh thích cô gái gầy một chút thì cô càng vừa xấu hổ vừa khó chịu, giống như cô mập khiến anh bị ám ảnh vậy.
Nhưng trí nhớ của cô có lựa chọn, rất ít suy nghĩ của mình là khó chịu với xấu hổ, nghĩ nhiều nhất là lúc cô bị thương ở chân, là anh cõng cô đi bệnh viện.
Cô căn bản chính là loại phụ nữ ngu ngốc nhất mà Dương Hi Lạc nói.
Nếu như là cô trước kia, cô nhất định sẽ không đi cùng Giang Thiếu Thành, nhưng cô hiểu rõ, anh cố ý khích cô giận, cô sẽ không để anh được như ý, ngồi lên xe anh, anh không phải đang giả bộ sao, vậy thì cứ giả bộ đi, diễn hình tượng người chồng tốt.
Lên xe, không gian chỉ có hai người bọn họ, cô lại cảm thấy không khí này kì lạ khiến người khó chịu, khí không sờ được không thấy được, khiến giờ phút này sao khó chịu thế, cô cảm thấy mình không phải là đần, mà nên cộng thêm n lần trên bên phải chữ ‘đần’ mới đúng.
Cô càng ngày càng thấy bị đè nén, vì vậy cô lựa chọn để mình kiềm chế một lần.
“Giang Thiếu Thành, Lương Nguyệt Lăng là loại phụ nữ anh thích sao?”
Chợt có một ánh đèn chiếu vào trong xe, lúc sáng lúc tối, tựa như mắt cô lúc này, hi vọng lấy được đáp án, vừa sợ có được đáp án, cô nhìn anh một lát, lại quay đầu nhìn ra ngoài. Thỉnh thoảng đèn đường chiếu vào mặt cô, cô có thể đoán mấy giây thì có một chiếc đèn đường, tối được bao lâu, sau đó khi có một ánh đèn chiếu vào trong xe thì cô nhanh chóng quay đầu nhìn vẻ mặt anh.
Anh không có biểu cảm gì, thậm chí cũng nhìn cô, “Lời nói thật nghe không tốt như vậy, nhất định em cần tới đáp án sao?”
Cô gật đầu, sợ anh không thấy, lại tiếp tục gật đầu, “Đúng.”
Giang Thiếu Thành cười, “Đáp án của tôi cũng như em nghĩ thôi.”
Cô cứng lại mấy giây, mới chịu đựng không cười lên, quả nhiên là như vậy, Lương Nguyệt Lăng là loại anh thích, cho nên nhìn thấy cô gái anh thích bị người khác giả mạo, biết rõ chân tướng xong, mới tức giận như thế, không chút đo dự muốn ly hôn với cô. Cũng dễ lý giải, không cần thất vọng, nếu cô là đàn ông, cũng sẽ suy nghĩ như thế.
“Cô ấy rất đẹp, thì ra là lúc còn nhỏ mắt anh đã tinh tường như vậy. Đến khi trưởng thành thì ánh mắt vẫn tốt, nhưng coi tôi là cô ấy…. thật ra thì anh cũng có trách nhiệm, không thể nhìn một cái là ra cô gái anh có ước định cùng.” Cô thừa nhận, cô đang hả hê, người làm chuyện xấu đang hả hê, cô cũng không nghĩ, cũng muốn làm người tốt, nhưng bây giờ cô khó chịu, cho nên hi vọng có người khó chịu như cô.
“Anh trai em nói em còn bé bị người ta bắt cóc, một mình chạy thoát được….. ánh mắt của tôi đúng là không tốt lắm, nếu không làm sao lại tin một cô gái được chiều chuộng như em có thể trốn thoát một mình.”
“Nhưng anh vẫn tin còn gì!” Cô tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh, “Giang Thiếu Thành, nếu như tôi nói tôi cảm giác rất tự hào, phá hỏng các người, tin rằng đời này các người cũng không quên tôi…. Liệu anh có ném tôi xuống xe hay không?”
Giang Thiếu Thành giẫm mạnh phanh xe, cô không kịp chuẩn bị đã nhào đầu về phía trước, cũng may có dây an toàn kéo lại, người trong nháy mắt thấy khó chịu, đột nhiên cô nghĩ tới, thật tốt, cuối cùng tâm tình với thân thể đã đồng nhất với nhau.
Giang Thiếu Thành lại nghiêng người sang, ung dung nhìn cô, “Mấy ngày trước ở chỗ này xảy ra tai nạn xe, một nhà ba người tử vong tại chỗ, đầu bảy còn chưa qua, căn bản hồn phách vẫn còn ở gần đây, em đi xuống vừa đúng lúc có thể tâm sự cùng bọn họ.”
Toàn thân Thẩm Tâm Duy cứng đờ, nhưng lại run lên, thậm chí cô cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh,bốn phía đồng thời trầm xuống, giống như thật sự có gì đó đi qua từ hướng này. Cô cái gì cũng không quan tâm, kéo tay Giang Thiếu Thành, thế nào cũng không chịu buông ra, cô không cần xuống xe, không cần.
Cô cố chấp nắm tay anh không thả. Anh nhìn vào tay mình bị nắm kia, bởi vì người cô nghiêng về phía này, tư thế không tốt chút nào. Anh để tay phải của mình xuống, dùng tay trái lái xe.
Cô cho rằng còn nghe lời khó chịu của anh, không ngờ anh vẫn lái xe, không nói về chuyện lúc nãy, cô len lén quan sát vẻ mặt của anh, phát hiện chân mày anh nhíu lại, hình như cảm xúc không tốt lắm. Cô yên lặng thu hồi lại tay mình, phát hiện anh vẫn không nhúc nhích.
Cô muốn nói chút gì đó, nhớ lại chuyện vừa rồi, cảm thấy rất mất thể diện, vì vậy cúi thấp đầu, hối hận.
Lúc Thẩm Tâm Duy và Dương Hi Lạc thành bạn bè tốt nhất, đề tài được bàn luận nhiều nhất chính là bạn bè giữa nữ sinh không thể tin tưởng được, bình thường chỉ cần một nam sinh xuất hiện, tình bạn nhanh chóng tan rã. Khi đó Thẩm Tâm Duy đã đi trên con đường thầm mến Giang Thiếu Thành, hơn nữa tính một đi không trở lại. Dương Hi Lạc nghe thấy vậy, kéo áo hỏi Thẩm Tâm Duy, “Nếu như tớ cũng thích Giang Thiếu Thành, có phải cậu cũng định tuyệt giao với tớ hay không?”
Trả lời Dương Hi Lạc là Thẩm Tâm Duy không ngừng lắc đầu, “Hai chúng ta là ngoại lệ, nếu như thật, chúng ta sẽ trở nên tốt hơn, bởi vì Giang Thiếu Thành chắc chắn không thuộc về chúng ta, vì vậy chúng ta còn có thể vì thầm mến không thành công mà khóc lớn với nhau, đồng thời thầm mến một người thất bại, điều này cảm động biết nhường nào.”
Nghe câu trả lời như vậy, Dương Hi Lạc bày tỏ một nửa không hài lòng, một nửa xót xa, vì thế an ủi Thẩm Tâm Duy, “Chớ nhục chí, chắc sẽ có một ngày Giang Thiếu Thành thuộc về cậu đấy? Sao chổi còn rơi xuống trái đất thì tại sao Giang Thiếu Thành không thể trở thành người đàn ông của cậu chứ!”
Một câu thành sấm, sao chổi còn chưa rơi xuống trái đất, Giang Thiếu Thành đã trở thành người đàn ông của Thẩm Tâm Duy, vì vậy vào ngày Thẩm Tâm Duy kết hôn, để Dương Hi Lạc làm phù dâu, hơn nữa còn cám ơn Dương Hi Lạc từ đáy lòng, cám ơn lời chúc của Dương Hi Lạc, khi đó Dương Hi Lạc đã sớm quên mình nói cái gì, nhưng tình bạn của hai cô vẫn vững vàng.
Tâm tình Thẩm Tâm Duy khong tốt, Dương Hi Lạc đương nhiên tiếp cùng, chỉ là số lần tâm tình không tốt của Dương Hi Lạc nhiều hơn Thẩm Tâm Duy, bởi vì Dương Hi Lạc mỗi lần đọc xong một bộ tiểu thuyết bi kịch, phải gọi điện cho Thẩm Tâm Duy bày tỏ nỗi đau của mình, thuận tiện thể hiện sự căm ghét đối với người tác giả kia.
Họ cùng nhau đi dạo phố, Thẩm Tâm Duy vẫn buồn bã, khiến Dương Hi Lạc cũng không vui được, “Ai, cậu đừng như vậy, tích cực một chút, không phải cậu đã nói người tích cực đối mặt với cuộc sống, tỷ lệ hạnh phúc sẽ cao hơn rất nhiều à.”
“Tích cực không phải là lên được.” Thẩm Tâm Duy phồng mặt, đem cục tức trong miệng nhổ ra, lại phồng mắt, lại nhổ ra, làm như thế nhiều lần, mới bắt đầu không ngại hỏi người dưới, “Trong tiểu thuyết, người như tớ sẽ như thế nào.”
“Người thế này sẽ gặp người đàn ông cặn bã, người phụ nữ phải chết đi sống lại, bị người đàn ông cặn bã hành hạ chết đi, rồi mới trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ…….”
Mặc dù Thẩm Tâm Duy rất buồn, nhưng vẫn nghe được điểm chính, “Thì ra tớ còn phải chết một lần?”
“……………..”
Họ đi dọc khu mua sắm, không thử quần áo, không xem đồ trang sức, chỉ đi. Dương Hi Lạc đột nhiên kéo tay Thẩm Tâm Duy, “Người kia….. người kia giống như chị dâu cậu, tớ có nhìn nhầm không?”
“Qủa thật cậu có đôi mắt tinh như chó……” Thẩm Tâm Duy nhìn sang, phát hiện đúng là chị dâu cô, sửng sốt, “Đúng là……”
“Trí nhớ của tớ cũng không tệ đấy chứ, gặp một lần trong hôn lễ của anh cậu, lập tức nhớ…….”
Chỉ là Nam Ngưng không ngồi ở quán cà phê một mình, đối diện Nam Ngưng còn có một người đàn ông, dáng dấp người đó rất anh tuấn, hơn nữa khí chất phi phàm, nếu như Thẩm Tâm Duy không biết đó là chị dâu cô, nhất định sẽ cho là một đôi tình nhân rất đẹp, vô cùng xứng đôi.
Khi người đàn ông kia cầm tay Nam Ngưng thì Thẩm Tâm Duy với Dương Hi Lạc đồng thời nhìn về phía đối phương, cảm thấy cảnh tượng này hơi kì lạ. Thẩm Tâm Duy lúc này kéo Dương Hi Lạc, bước nhanh rời khỏi chỗ này.
Dương Hi Lạc không hiểu, “Không phải cậu đến tới đó chào hỏi sao? Nói đi thì nói lại, người đàn ông đó có quan hệ gì với chị dâu cậu vậy?”
Thẩm Tâm Duy lắc đầu một cái, cô cũng không biết.
“Mẹ kiếp, chị dâu cậu chẳng lẽ cho rằng anh trai cậu đã xảy ra chuyện, nên nhanh chóng tìm lốp dự phòng sao?”
“Cậu đừng nói thế, chị dâu tớ không phải người như vậy.”
“Không phải loại như vậy, thì vì sao….. Cậu cũng vừa thấy rồi đấy, bọn họ tuyệt đối không giống như bạn bè đơn thuần đâu.” Dương Hi Lạc còn chậc chậc mấy tiếng, “Qủa thật con người không thể nhìn vẻ bề ngoài, tính tình tốt như vậy, thế nhưng lại…….”
Thẩm Tâm Duy cau mày, “Chớ đoán lung tung, chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chớ nói chị dâu tớ như vậy không công bằng.”
“Làm trò, Thẩm Tâm Duy, cậu dám nói cậu không hoài nghi không?”
“…………………”
Thật ra thì Thẩm Tâm Duy thấy cảnh này, không phải căm phẫn với không vui, chỉ cảm thấy khổ sở. Cô tin tình cảm của chị dâu đối với anh, lần trước chị dâu chỉ vì anh trai cô gửi một tin nhắn mà đã đau lòng như vậy, khóc thành như thế kia. Nhưng cảnh vừa rồi, cô cũng hơi khó chịu, vì vậy chị dâu có hất tay người đàn ông kia ra không cô cũng không muốn xem, cô sợ mình sẽ thất vọng. Nếu như chị dâu không hất tay người đàn ông đó, cô không biết mình nên thuyết phục bản thân thế nào, nhất là với tình huống anh trai không ở đây……..
Cho nên cô kéo Dương Hi Lạc đi, như vậy mà có thể nói với mình, cô tin chị dâu, chị ấy nhất định sẽ hất tay người đàn ông đó ra.
Dương Hi Lạc còn không ngừng chậc chậc chậc, “Trên đời có nhiều chuyện cẩu huyết kì lạ thật, tớ vẫn cho nó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.”
“Dương Hi Lạc, cậu thấy cuộc đời của tớ, không thấy nó càng cẩu huyết và bi kịch hơn tiểu thuyết sao?”
Dương Hi Lạc không ngừng lắc đầu, “Lần trước tớ đọc một cuốn, bố chết, 2 nhân vật nam nữ là bạn thân , đứa bé chết, anh trai còn trúng độc….. tớ cảm thấy tác giả đó quá ác, cứ như vậy, kết cục còn là HE(happy ending). Đây mới gọi là cẩu huyết đúng không?”
“……………..”
“Cậu đừng buồn, theo quy luật của tiểu thuyết, thường người mất tích là đi làm chuyện lớn, sau đó xuất hiện thuận lợi, anh trai cậu cũng sẽ rất tốt, về phần chị dâu cậu, ở trong tiểu thuyết sẽ nói đó là một hiểu lầm mà thôi…..”
“Ừ, cám ơn lời chúc của cậu.” Chỉ hi vọng như thế.
Bình luận truyện