Hôn Miên
Chương 49
Dương Hi Lạc nói cô rất thèm muốn cuộc sống của Thẩm Tâm Duy, quả thật có lúc rơi vào cảnh đau thương, có buồn có khổ sở có nước mắt, đến cuối cùng lại có kết cục hạnh phúc. Cuộc sống như thế vừa phong phú vừa thú vị, là cuộc sống mà Dương Hi Lạc rất khát vọng nhưng không cách nào thực hiện được. Đối với lời nói của Dương Hi Lạc, Thẩm Tâm Duy không ủng hộ, cũng không phản đối. So với nhiều người đã trải qua, cô từ nhỏ đến lớn không phải lo ăn mặc, thậm chí còn như lời Lương Nguyệt Lăng, cô muốn gì thì làm cái đó, ví dụ như việc yêu Giang Thiếu Thành, giành hết tâm tư để yêu. Mà phần cô không đồng ý chính là, cuộc sống không vì những lúc đau thương đấy mà khiến người ta ngưỡng mộ, mà là kết quả sau đó. Kết cục là hỉ (vui mừng), cũng nhờ những điều khó khăn kia khiến nó trở nên ý nghĩa hơn, chỉ khi nào kết cục là bi(bi thương), thì tất cả không có ý nghĩa….. So vậy, những truyện đã thành công đều là nhờ điều đó, nếu không ai lại xem thất bại đây?
Nhưng Thẩm Tâm Duy không phản bác lại Dương Hi Lạc, mỗi người nhìn vấn đề theo góc độ khác nhau. Thời điểm họ học đại học, cũng rất ngưỡng mộ một nữ sinh cùng phòng, bạn trai đối với cô ấy rất tốt, khiến người xem không ngừng hâm mộ. Cho đến ngày tốt nghiệp, Thẩm Tâm Duy mới nghe từ cô bạn đó nói, người bạn trai tốt trong mắt mọi người, toàn đi bắt cá hai tay, mà lúc phát hiện ra thì tất cả bạn bè chỉ trích là cô ấy làm nhiều điều sai…..
Góc độ khác, cho ra kết quả cũng khác thôi.
Nếu như Thẩm Diệc Đình chưa trở về, nếu như Giang Thiếu Thành không vậy, thì cuộc sống của Thẩm Tâm Duy cô, sẽ là bi kịch từ đầu tới cuối.
“Sức khỏe không có gì đáng ngại chứ?” Dương Hi Lạc bắt đầu quan tâm tới thân thể Thẩm Tâm Duy, thấy sắc mặt Thẩm Tâm Duy thay đổi, giảm bớt lo lắng. Dương Hi Lạc muốn hỏi chuyện mất tích của Thẩm Diệc Đình, nhưng cảm giác đó là phần không vui vẻ nên không nói ra nữa.
“Không sao, không bị gì cả.” Thẩm Tâm Duy cười, “Trước khi tớ bị ngất, tớ nói cho bản thân rằng, nếu như tớ còn sống, tớ sẽ không ghét cậu nữa…. ừ, về sau tớ sẽ cố gắng.”
Dương Hi Lạc lập tức xù lông, “Ghét bỏ tớ? Tại sao cậu lại ghét bỏ tớ? Tớ không ghét cậu lúc cậu lật mặt đúng không? Luôn bắt nạt tớ, mỗi lần toàn oán trách Giang Thiếu Thành thế nào ra sao, mười câu thì chín câu đều là anh ta…. Tớ bị giày vò thê thảm như thế, cậu còn dám ghét tớ à???”
Thẩm Tâm Duy nháy mắt, nháy lần nữa, “A, là tớ nói sai…. Hy vọng cậu không ghét tớ.”
“Thế cũng chẳng khác biệt lắm.”
Dương Hi Lạc với Thẩm Tâm Duy nói tới chuyện khác, bạn đại học hồi đó, có nhiều người cũng nói chuyện được, thế mà giờ không liên lạc. Điều này khiến họ lại nhớ tới thời khó quên đó.
Giang Thiếu Thành ngồi ở ngoài hành lang, vẻ mặt anh bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. Lương Huy đã chết, thi thể của anh ta cũng được đưa về. Một mình Lương Nguyệt Lăng chuẩn bị tất cả hậu sự. Lúc Giang Thiếu Thành tự mình tìm Thẩm Tâm Duy thì Lương Nguyệt Lăng đứng một bên, yên lặng nhìn những người này hành động, như thể muốn phòng Lương Huy thật lộn xộn. Giang Thiếu Thành chú ý động tĩnh bên kia, vì được khuyên ngăn đừng qua đó, anh cũng không cố, bộ dạng này của anh đúng chỉ tăng gánh nặng mà thôi, không giúp được gì.
Cho nên anh dùng gậy đi tới trước mặt Lương Nguyệt Lăng.
“Cám ơn em”. Giọng anh bình tĩnh, đè nén sự lo âu và khẩn trương của mình.
Ngược lại thì Lương Nguyệt Lăng cười, “Cám ơn em vì cái gì chứ? Em không vì anh làm chuyện gì cả.”
Giang Thiếu Thành cười, không nói gì.
Lương Nguyệt Lăng nhẫn nại và khoan dung, không kìm được lên tiếng, “Giang Thiếu Thành, tại sao chúng ta lại có kết cục này?” Kết cục đã định rồi, không phải là anh không yêu cô, mà là anh đặt bẫy anh trai cô, hại chết người nhà của cô, từ nay về sau, người đàn ông này chỉ có thể là kẻ thù của cô.
Giang Thiếu Thành tiếp tục trầm mặc. Vành mắt Lương Nguyệt Lăng bắt đầu đỏ, “Anh rung động vì cô ấy rồi à?”
Lúc này Giang Thiếu Thành mới nhìn về phía cô, “Cô ấy bù đắp một phần trống rỗng trong anh. Anh nhìn cô ấy lớn lên mỗi ngày, nhìn cô ấy biến hóa từng chút một, giống như lớn lên với cô ấy. Về sau anh mới hiểu, thì ra sự biến hóa của cô ấy, nguyên nhân là do anh. Anh trong cuộc sống của cô ấy, mà cô ấy cũng có trong cuộc sống của anh. Điều này rất đơn giản, nó chỉ đơn giản vậy thôi.
Khóe miệng Lương Nguyệt Lăng run lên, “Vậy nếu như không có….”
Bên kia có âm thanh, đã tìm được cửa lối đi, Giang Thiếu Thành lập tức chạy về phía đó. Lương Nguyệt Lăng nhìn bóng lưng anh, cảm giác mình làm thừa rồi, cái gì đã hỏi rồi, kết cục đã định, huống chi trời còn không cho cô thời gian để hỏi vấn đề của mình….. Đáp án của nghi vấn này, có lẽ vĩnh viễn cô không biết được. Nếu như không có Thẩm Tâm Duy, bọn họ có thể đến được với nhau không?
“Không biết”.
Người cô cứng lại, giống như nghe được hai từ này chỉ là ảo giác, mà trong tầm mắt cô còn thấy bóng lưng của Giang Thiếu Thành. Nhưng cô biết rõ, anh nói không biết, anh đoán được cô muốn hỏi điều gì, hơn nữa còn cho cô câu hỏi chắc chắn.
Anh nói không sai, cô không phải đã thua bởi Thẩm Tâm Duy.
Giang Thiếu Thành biết rõ Lương Nguyệt Lăng muốn hỏi mình cái gì, mà vấn đề đó, anh đã từng hỏi mình, hơn nữa đã đưa ra câu trả lời. Lương Nguyệt Lăng quả thật rất tuyệt vời, thông minh, xinh đẹp, có năng lực, còn có thể nói cô là người phụ nữ hoàn mỹ, đây là anh cho là thế, cũng là suy nghĩ của nhiều người khác. (ddlqd) Nhưng cô lại mang cho anh cảm giác khác. Đó là lúc nào cũng chú ý tới cuộc sống của anh, khiến anh nghĩ không phải là ăn ý, mà là giống như lúc nào cũng có người bên cạnh quan sát mình, mọi tiếng nói cử động của mình cũng thấy có gì không đúng. Cảm giác này, cuối cùng tạo thành gánh nặng, lúc cô và anh ở cạnh nhau trong lòng sẽ thấy mệt mỏi……
Lời hứa hồi bé, chỉ là đi theo nguyên tắc của mình. Ai có thể biết rõ cuối cùng bọn họ hợp nhau hay không? Mà chỗ sai của anh, không phải không thực hiện được lời hứa đó, mà là anh không chắc chắn mình (ddlqd) có thể lo toan được tương lai lâu dài mà đã vội vã thực hiện nó. Cuối cùng, anh phụ cô, nhưng anh không hối hận. Không ai nên dùng cuộc đời mình đi chứng tỏ lời hứa đáng quý tới mức nào. Anh muốn mình hạnh phúc, muốn người mình yêu hạnh phúc, mà không phải vì cam kết bỏ lại những điều đó trong cuộc đời ấm áp.
Đúng vậy, anh đã nói, anh chính là một người ích kỉ như vậy.
Dương Hi Lạc từ phòng bệnh đi ra, Giang Thiếu Thành vẫn ngồi ở đó. Lúc cô đi vào, anh cũng đã ngồi chỗ này rồi. Dương Hi Lạc thấy khó hiểu, nghĩ xem mình có cần nên nói mấy câu không, suy nghĩ một hồi, cuối cùng lấy dũng khí đi tới.
“Anh…..” Dương Hi Lạc quả thật không biết nói gì, gọi tên kì quá, gọi chồng Thẩm Tâm Duy cũng kì, tạm thời cứ gọi thế vậy, “Anh còn dám bắt nạt Tiểu Duy nữa, anh không xong với tôi đâu.”
Giang Thiếu Thành quay đầu đi, tầm mắt dừng trên mặt Dương Hi Lạc hai giây, không lên tiếng.
“Tôi nói nghiêm túc đấy, anh đừng cho rằng tôi không đối phó được, ít xem thường phụ nữ vừa thôi.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nghe giọng như kiểu đã đồng ý bị Dương Hi Lạc uy hiếp, hơn nữa còn tính toán thay đổi hẳn. Nhưng vẻ mặt đáng đánh đòn muốn chết. Dương Hi Lạc đột nhiên cảm thấy buồn bực, mặc kệ, xoay người đi. Xoay người được mấy giây thì thấy mình yếu đuối thật.
Giang Thiếu Thành đúng là không để lời nói của Dương Hi Lạc vào đầu, thế này… ừ, nếu coi đó là uy hiếp, không ổn lắm. Nhưng anh cũng hiểu vì sao Thẩm Tâm Duy với Dương Hi Lạc làm bạn, hiểu để có được.
Giang Thiếu Thành thở dài, đứng lên, đi vào phòng bệnh.
Thẩm Tâm Duy ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, không nói gì.
“Vẫn chưa hết giận sao?” Anh đã đợi bao lâu, để cô và anh trai nói chuyện, để bạn thân và cô nói chuyện, thế mà cô vẫn chưa hết giận sao.
Những lời này của anh, khiến cơn giận của Thẩm Tâm Duy bùng lên cao. Anh mới làm chút chuyện nhỏ, liền muốn cô bỏ qua toàn bộ chuyện trước kia, nghĩ đã thấy không được rồi, vì vậy cô lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ với anh.
Giang Thiếu Thành lại muốn than thở, chậm rãi đi tới. Thẩm Tâm Duy nhìn anh, thấy đau lòng. Thẩm Diệc Đình nói vì cô nên anh bị thế, cô mới tưởng tượng một chút, anh lê đôi chân bị thương của mình đi lên tầng cao nhất, trong lòng cảm thấy đau đớn không dứt.
“Giang Thiếu Thành, lúc anh quyết định tiếp cận Lương Huy, đã từng nghĩ tới em chưa?”
Anh cúi đầu, có vẻ rất áy náy, “Anh đã nghĩ không chu đáo……”
Đúng vậy, anh thành công, nhưng nếu thất bại thì sao?
“Nếu như anh không về thì sao?”
Giọng cô nghe rất buồn, khiến anh cũng thấy khó chịu, “Không phải em hận anh à?”
“Anh là đồ khốn.” Mắt cô đỏ, chẳng lẽ anh cho rằng, cô chỉ muốn hận anh, vậy nếu anh gặp chuyện không may thì cô sẽ không khó chịu sao?
“Ừ, anh hứa sẽ không có lần sau đâu.”
Nước mắt của cô cuối cùng cũng rơi xuống, sau đó anh vươn tay lau nước mắt cho cô.
“Giang Thiếu Thành, anh không thể khiến em như vậy nữa, không thể….”
“Ừ, anh biết rồi.”
Giọng anh bình tĩnh, nhưng rất chắc, khiến cô tin anh, người đàn ông này nói được là làm được.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, bọn họ có thể nghe được âm thanh của hai bên. Thẩm Tâm Duy dịch sang bên, để Giang Thiếu Thành lên nằm cùng. Bọn họ đã lâu không ở chung một chỗ bình yên thế này. Khi cô gối đầu trên tay anh thì lại cảm động tới mức muốn khóc, trước kia cô thích nhất lúc này, không cần làm nhiều, có thể cảm nhận được tình cảm người bên cạnh. Cô cảm thấy nó đẹp lắm, cũng may, cô vẫn còn cơ hội để trải nghiệm.
Cô thật sự rất yêu người đàn ông này.
“Giang Thiếu Thành…..”
“Hử?”
“Tại sao, tại sao anh biết em không phải cô gái năm đó, vẫn muốn lấy em?”
“Vậy nếu anh tàn tật hay hỏng dung nhan, em sẽ rời khỏi anh sao?”
“Đương nhiên là không.”
“Đã như vậy rồi, anh sao lại muốn bỏ qua một người phụ nữ yêu anh tới mức này, không oán giận không hối hận chứ?”
“Người nào lại không oán không hối với anh chứ, em rất hận anh!”
Anh không để ý tới thái độ của cô, chỉ lấy tay vuốt tóc cô. Giờ phút ấm áp này, anh đã hướng tới điều này lâu rồi. Tranh cãi với cô, nhìn cô đau lòng, anh vẫn bảo mình phải cứng rắn, một lần lại một lần làm tan vỡ trái tim cô, không thể an ủi cô, chỉ có thể nhìn cô khóc…. Đúng là một cơn ác mộng.
Khi đó, anh hy vọng là cô không xuất hiện, chỉ cần cô không xuất hiện, anh cũng không khó chịu như thế. Nhưng khi cô không xuất hiện nữa, (ddlqd) không khinh bỉ anh, không nhục mạ anh, không chỉ trích. Anh phát hiện cuộc sống như thế càng khó khăn hơn, trừ việc trước sau vẫn liên lạc với Lương Huy. Anh phát hiện mình không ổn định rồi.
Bây giờ thật tốt, cho dù bọn họ chỉ nằm như vậy.
“Tiểu Duy, hai người anh họ của anh đều chết trong tay Lương Huy.” Anh thở nhẹ, “Lúc ở nước ngoài, anh xảy ra chuyện, hai người đó đã cứu anh…. Vị hôn thê của một người ôm con cầu xin anh báo thù cho anh ấy…..”
Anh không nói nổi nữa. Thật ra thì anh cũng không vĩ đại như vậy, trước khi làm những chuyện này, đã dự liệu trước rồi, có khả năng làm được hay không, mới làm thật…..
Thẩm Tâm Duy trầm mặc một chút, mới gật đầu, “Ừ….. anh làm như vậy, cũng giúp anh trai em, còn giúp rất nhiều người. Em trách anh, mà em cũng biết, anh làm đúng, chỉ là…. Em…..”
“Anh hiểu, trong đầu thì tán thành, nhưng về mặt tình cảm thì….”
Anh chưa nói hết, cô đã đánh anh một cái.
Đúng vậy, theo tình hình chung, cô không thấy anh có lỗi, nhưng trong lòng lại trách anh….
“Lương…tiểu thư, cô ấy thế nào?”
“Cô ấy sẽ sống rất tốt.”
Thẩm Tâm Duy nghĩ tới Lương Nguyệt Lăng, vẫn có phần áy náy.
Giang Thiếu Thành lại ôm cô chặt hơn, cằm để trên đỉnh đầu cô, “Tiểu Duy, chuyện đó không liên quan tới em. Tính tình của Lương Nguyệt Lăng với anh không hợp nhau, coi như không có em mà hai bọn anh nhận ra nhau, anh và cô ấy cũng không đi tới cuối cùng…. Em không nợ cô ấy cái gì, không cần phải cảm thấy có lỗi.”
“Mà em lúc đấy…. em biết anh nhận lầm người, mà em vẫn ích kỉ…. không nói cho anh biết.” Thẩm Tâm Duy cắn môi, đó là chuyện khó chịu nhất của cô.
“Nếu như có lỗi, đó cũng là lỗi của anh, là anh trêu chọc em trước, khi đó em cũng không biết….” Anh hôn lên tóc cô, anh biết rõ, là anh đi tìm cô trước, làm cô rối loạn, sau đó ép cô vào đường lùi….
Cô đã định rời đi, không, không nên nói là rời đi, mà là buông tha.
Lúc anh nói anh đã có ước hẹn với một người phụ nữ khác, cô đã định từ bỏ tình cảm của mình. Cô tôn trọng tình yêu bản thân, cũng tôn trọng tình cảm của người khác, cho dù thích anh đi nữa, cũng không thể muốn anh biết tình cảm của mình vì anh đang đợi một người khác. Có rất nhiều người cũng thích anh, hành động của họ đều muốn cho anh biết, chỉ mong anh dáp lại, nhưng cô không thế. Từ đầu tới cuối, cô không làm phiền anh chút nào, luôn yên lặng như thế… hơn nữa làm nhiều chuyện như vậy, cũng không định cho anh biết, hơn nữa thấy anh (ddlqd)đang đợi người khác thì lựa chọn từ bỏ.
Là anh, tự mình đi tìm cô. Hành động của anh lúc đó với cô, là không thể chống lại được.
Trên đời này, nào có sai lầm chỉ vì một người mà tới!
Cô nghẹn ngào, “Em… cảm thấy em rất may mắn.”
“Anh cũng thấy mình rất may mắn.” Bất kể trời xui đất khiến thế nào,cảm tạ vì gặp được đối phương, cảm ơn có một cô gái như vậy yêu anh.
Mà yêu cô, khiến anh vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều, may mắn dường nào, yêu người của chính mình, cũng là mình yêu người.
Nhưng Thẩm Tâm Duy không phản bác lại Dương Hi Lạc, mỗi người nhìn vấn đề theo góc độ khác nhau. Thời điểm họ học đại học, cũng rất ngưỡng mộ một nữ sinh cùng phòng, bạn trai đối với cô ấy rất tốt, khiến người xem không ngừng hâm mộ. Cho đến ngày tốt nghiệp, Thẩm Tâm Duy mới nghe từ cô bạn đó nói, người bạn trai tốt trong mắt mọi người, toàn đi bắt cá hai tay, mà lúc phát hiện ra thì tất cả bạn bè chỉ trích là cô ấy làm nhiều điều sai…..
Góc độ khác, cho ra kết quả cũng khác thôi.
Nếu như Thẩm Diệc Đình chưa trở về, nếu như Giang Thiếu Thành không vậy, thì cuộc sống của Thẩm Tâm Duy cô, sẽ là bi kịch từ đầu tới cuối.
“Sức khỏe không có gì đáng ngại chứ?” Dương Hi Lạc bắt đầu quan tâm tới thân thể Thẩm Tâm Duy, thấy sắc mặt Thẩm Tâm Duy thay đổi, giảm bớt lo lắng. Dương Hi Lạc muốn hỏi chuyện mất tích của Thẩm Diệc Đình, nhưng cảm giác đó là phần không vui vẻ nên không nói ra nữa.
“Không sao, không bị gì cả.” Thẩm Tâm Duy cười, “Trước khi tớ bị ngất, tớ nói cho bản thân rằng, nếu như tớ còn sống, tớ sẽ không ghét cậu nữa…. ừ, về sau tớ sẽ cố gắng.”
Dương Hi Lạc lập tức xù lông, “Ghét bỏ tớ? Tại sao cậu lại ghét bỏ tớ? Tớ không ghét cậu lúc cậu lật mặt đúng không? Luôn bắt nạt tớ, mỗi lần toàn oán trách Giang Thiếu Thành thế nào ra sao, mười câu thì chín câu đều là anh ta…. Tớ bị giày vò thê thảm như thế, cậu còn dám ghét tớ à???”
Thẩm Tâm Duy nháy mắt, nháy lần nữa, “A, là tớ nói sai…. Hy vọng cậu không ghét tớ.”
“Thế cũng chẳng khác biệt lắm.”
Dương Hi Lạc với Thẩm Tâm Duy nói tới chuyện khác, bạn đại học hồi đó, có nhiều người cũng nói chuyện được, thế mà giờ không liên lạc. Điều này khiến họ lại nhớ tới thời khó quên đó.
Giang Thiếu Thành ngồi ở ngoài hành lang, vẻ mặt anh bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện. Lương Huy đã chết, thi thể của anh ta cũng được đưa về. Một mình Lương Nguyệt Lăng chuẩn bị tất cả hậu sự. Lúc Giang Thiếu Thành tự mình tìm Thẩm Tâm Duy thì Lương Nguyệt Lăng đứng một bên, yên lặng nhìn những người này hành động, như thể muốn phòng Lương Huy thật lộn xộn. Giang Thiếu Thành chú ý động tĩnh bên kia, vì được khuyên ngăn đừng qua đó, anh cũng không cố, bộ dạng này của anh đúng chỉ tăng gánh nặng mà thôi, không giúp được gì.
Cho nên anh dùng gậy đi tới trước mặt Lương Nguyệt Lăng.
“Cám ơn em”. Giọng anh bình tĩnh, đè nén sự lo âu và khẩn trương của mình.
Ngược lại thì Lương Nguyệt Lăng cười, “Cám ơn em vì cái gì chứ? Em không vì anh làm chuyện gì cả.”
Giang Thiếu Thành cười, không nói gì.
Lương Nguyệt Lăng nhẫn nại và khoan dung, không kìm được lên tiếng, “Giang Thiếu Thành, tại sao chúng ta lại có kết cục này?” Kết cục đã định rồi, không phải là anh không yêu cô, mà là anh đặt bẫy anh trai cô, hại chết người nhà của cô, từ nay về sau, người đàn ông này chỉ có thể là kẻ thù của cô.
Giang Thiếu Thành tiếp tục trầm mặc. Vành mắt Lương Nguyệt Lăng bắt đầu đỏ, “Anh rung động vì cô ấy rồi à?”
Lúc này Giang Thiếu Thành mới nhìn về phía cô, “Cô ấy bù đắp một phần trống rỗng trong anh. Anh nhìn cô ấy lớn lên mỗi ngày, nhìn cô ấy biến hóa từng chút một, giống như lớn lên với cô ấy. Về sau anh mới hiểu, thì ra sự biến hóa của cô ấy, nguyên nhân là do anh. Anh trong cuộc sống của cô ấy, mà cô ấy cũng có trong cuộc sống của anh. Điều này rất đơn giản, nó chỉ đơn giản vậy thôi.
Khóe miệng Lương Nguyệt Lăng run lên, “Vậy nếu như không có….”
Bên kia có âm thanh, đã tìm được cửa lối đi, Giang Thiếu Thành lập tức chạy về phía đó. Lương Nguyệt Lăng nhìn bóng lưng anh, cảm giác mình làm thừa rồi, cái gì đã hỏi rồi, kết cục đã định, huống chi trời còn không cho cô thời gian để hỏi vấn đề của mình….. Đáp án của nghi vấn này, có lẽ vĩnh viễn cô không biết được. Nếu như không có Thẩm Tâm Duy, bọn họ có thể đến được với nhau không?
“Không biết”.
Người cô cứng lại, giống như nghe được hai từ này chỉ là ảo giác, mà trong tầm mắt cô còn thấy bóng lưng của Giang Thiếu Thành. Nhưng cô biết rõ, anh nói không biết, anh đoán được cô muốn hỏi điều gì, hơn nữa còn cho cô câu hỏi chắc chắn.
Anh nói không sai, cô không phải đã thua bởi Thẩm Tâm Duy.
Giang Thiếu Thành biết rõ Lương Nguyệt Lăng muốn hỏi mình cái gì, mà vấn đề đó, anh đã từng hỏi mình, hơn nữa đã đưa ra câu trả lời. Lương Nguyệt Lăng quả thật rất tuyệt vời, thông minh, xinh đẹp, có năng lực, còn có thể nói cô là người phụ nữ hoàn mỹ, đây là anh cho là thế, cũng là suy nghĩ của nhiều người khác. (ddlqd) Nhưng cô lại mang cho anh cảm giác khác. Đó là lúc nào cũng chú ý tới cuộc sống của anh, khiến anh nghĩ không phải là ăn ý, mà là giống như lúc nào cũng có người bên cạnh quan sát mình, mọi tiếng nói cử động của mình cũng thấy có gì không đúng. Cảm giác này, cuối cùng tạo thành gánh nặng, lúc cô và anh ở cạnh nhau trong lòng sẽ thấy mệt mỏi……
Lời hứa hồi bé, chỉ là đi theo nguyên tắc của mình. Ai có thể biết rõ cuối cùng bọn họ hợp nhau hay không? Mà chỗ sai của anh, không phải không thực hiện được lời hứa đó, mà là anh không chắc chắn mình (ddlqd) có thể lo toan được tương lai lâu dài mà đã vội vã thực hiện nó. Cuối cùng, anh phụ cô, nhưng anh không hối hận. Không ai nên dùng cuộc đời mình đi chứng tỏ lời hứa đáng quý tới mức nào. Anh muốn mình hạnh phúc, muốn người mình yêu hạnh phúc, mà không phải vì cam kết bỏ lại những điều đó trong cuộc đời ấm áp.
Đúng vậy, anh đã nói, anh chính là một người ích kỉ như vậy.
Dương Hi Lạc từ phòng bệnh đi ra, Giang Thiếu Thành vẫn ngồi ở đó. Lúc cô đi vào, anh cũng đã ngồi chỗ này rồi. Dương Hi Lạc thấy khó hiểu, nghĩ xem mình có cần nên nói mấy câu không, suy nghĩ một hồi, cuối cùng lấy dũng khí đi tới.
“Anh…..” Dương Hi Lạc quả thật không biết nói gì, gọi tên kì quá, gọi chồng Thẩm Tâm Duy cũng kì, tạm thời cứ gọi thế vậy, “Anh còn dám bắt nạt Tiểu Duy nữa, anh không xong với tôi đâu.”
Giang Thiếu Thành quay đầu đi, tầm mắt dừng trên mặt Dương Hi Lạc hai giây, không lên tiếng.
“Tôi nói nghiêm túc đấy, anh đừng cho rằng tôi không đối phó được, ít xem thường phụ nữ vừa thôi.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nghe giọng như kiểu đã đồng ý bị Dương Hi Lạc uy hiếp, hơn nữa còn tính toán thay đổi hẳn. Nhưng vẻ mặt đáng đánh đòn muốn chết. Dương Hi Lạc đột nhiên cảm thấy buồn bực, mặc kệ, xoay người đi. Xoay người được mấy giây thì thấy mình yếu đuối thật.
Giang Thiếu Thành đúng là không để lời nói của Dương Hi Lạc vào đầu, thế này… ừ, nếu coi đó là uy hiếp, không ổn lắm. Nhưng anh cũng hiểu vì sao Thẩm Tâm Duy với Dương Hi Lạc làm bạn, hiểu để có được.
Giang Thiếu Thành thở dài, đứng lên, đi vào phòng bệnh.
Thẩm Tâm Duy ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, không nói gì.
“Vẫn chưa hết giận sao?” Anh đã đợi bao lâu, để cô và anh trai nói chuyện, để bạn thân và cô nói chuyện, thế mà cô vẫn chưa hết giận sao.
Những lời này của anh, khiến cơn giận của Thẩm Tâm Duy bùng lên cao. Anh mới làm chút chuyện nhỏ, liền muốn cô bỏ qua toàn bộ chuyện trước kia, nghĩ đã thấy không được rồi, vì vậy cô lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ với anh.
Giang Thiếu Thành lại muốn than thở, chậm rãi đi tới. Thẩm Tâm Duy nhìn anh, thấy đau lòng. Thẩm Diệc Đình nói vì cô nên anh bị thế, cô mới tưởng tượng một chút, anh lê đôi chân bị thương của mình đi lên tầng cao nhất, trong lòng cảm thấy đau đớn không dứt.
“Giang Thiếu Thành, lúc anh quyết định tiếp cận Lương Huy, đã từng nghĩ tới em chưa?”
Anh cúi đầu, có vẻ rất áy náy, “Anh đã nghĩ không chu đáo……”
Đúng vậy, anh thành công, nhưng nếu thất bại thì sao?
“Nếu như anh không về thì sao?”
Giọng cô nghe rất buồn, khiến anh cũng thấy khó chịu, “Không phải em hận anh à?”
“Anh là đồ khốn.” Mắt cô đỏ, chẳng lẽ anh cho rằng, cô chỉ muốn hận anh, vậy nếu anh gặp chuyện không may thì cô sẽ không khó chịu sao?
“Ừ, anh hứa sẽ không có lần sau đâu.”
Nước mắt của cô cuối cùng cũng rơi xuống, sau đó anh vươn tay lau nước mắt cho cô.
“Giang Thiếu Thành, anh không thể khiến em như vậy nữa, không thể….”
“Ừ, anh biết rồi.”
Giọng anh bình tĩnh, nhưng rất chắc, khiến cô tin anh, người đàn ông này nói được là làm được.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, bọn họ có thể nghe được âm thanh của hai bên. Thẩm Tâm Duy dịch sang bên, để Giang Thiếu Thành lên nằm cùng. Bọn họ đã lâu không ở chung một chỗ bình yên thế này. Khi cô gối đầu trên tay anh thì lại cảm động tới mức muốn khóc, trước kia cô thích nhất lúc này, không cần làm nhiều, có thể cảm nhận được tình cảm người bên cạnh. Cô cảm thấy nó đẹp lắm, cũng may, cô vẫn còn cơ hội để trải nghiệm.
Cô thật sự rất yêu người đàn ông này.
“Giang Thiếu Thành…..”
“Hử?”
“Tại sao, tại sao anh biết em không phải cô gái năm đó, vẫn muốn lấy em?”
“Vậy nếu anh tàn tật hay hỏng dung nhan, em sẽ rời khỏi anh sao?”
“Đương nhiên là không.”
“Đã như vậy rồi, anh sao lại muốn bỏ qua một người phụ nữ yêu anh tới mức này, không oán giận không hối hận chứ?”
“Người nào lại không oán không hối với anh chứ, em rất hận anh!”
Anh không để ý tới thái độ của cô, chỉ lấy tay vuốt tóc cô. Giờ phút ấm áp này, anh đã hướng tới điều này lâu rồi. Tranh cãi với cô, nhìn cô đau lòng, anh vẫn bảo mình phải cứng rắn, một lần lại một lần làm tan vỡ trái tim cô, không thể an ủi cô, chỉ có thể nhìn cô khóc…. Đúng là một cơn ác mộng.
Khi đó, anh hy vọng là cô không xuất hiện, chỉ cần cô không xuất hiện, anh cũng không khó chịu như thế. Nhưng khi cô không xuất hiện nữa, (ddlqd) không khinh bỉ anh, không nhục mạ anh, không chỉ trích. Anh phát hiện cuộc sống như thế càng khó khăn hơn, trừ việc trước sau vẫn liên lạc với Lương Huy. Anh phát hiện mình không ổn định rồi.
Bây giờ thật tốt, cho dù bọn họ chỉ nằm như vậy.
“Tiểu Duy, hai người anh họ của anh đều chết trong tay Lương Huy.” Anh thở nhẹ, “Lúc ở nước ngoài, anh xảy ra chuyện, hai người đó đã cứu anh…. Vị hôn thê của một người ôm con cầu xin anh báo thù cho anh ấy…..”
Anh không nói nổi nữa. Thật ra thì anh cũng không vĩ đại như vậy, trước khi làm những chuyện này, đã dự liệu trước rồi, có khả năng làm được hay không, mới làm thật…..
Thẩm Tâm Duy trầm mặc một chút, mới gật đầu, “Ừ….. anh làm như vậy, cũng giúp anh trai em, còn giúp rất nhiều người. Em trách anh, mà em cũng biết, anh làm đúng, chỉ là…. Em…..”
“Anh hiểu, trong đầu thì tán thành, nhưng về mặt tình cảm thì….”
Anh chưa nói hết, cô đã đánh anh một cái.
Đúng vậy, theo tình hình chung, cô không thấy anh có lỗi, nhưng trong lòng lại trách anh….
“Lương…tiểu thư, cô ấy thế nào?”
“Cô ấy sẽ sống rất tốt.”
Thẩm Tâm Duy nghĩ tới Lương Nguyệt Lăng, vẫn có phần áy náy.
Giang Thiếu Thành lại ôm cô chặt hơn, cằm để trên đỉnh đầu cô, “Tiểu Duy, chuyện đó không liên quan tới em. Tính tình của Lương Nguyệt Lăng với anh không hợp nhau, coi như không có em mà hai bọn anh nhận ra nhau, anh và cô ấy cũng không đi tới cuối cùng…. Em không nợ cô ấy cái gì, không cần phải cảm thấy có lỗi.”
“Mà em lúc đấy…. em biết anh nhận lầm người, mà em vẫn ích kỉ…. không nói cho anh biết.” Thẩm Tâm Duy cắn môi, đó là chuyện khó chịu nhất của cô.
“Nếu như có lỗi, đó cũng là lỗi của anh, là anh trêu chọc em trước, khi đó em cũng không biết….” Anh hôn lên tóc cô, anh biết rõ, là anh đi tìm cô trước, làm cô rối loạn, sau đó ép cô vào đường lùi….
Cô đã định rời đi, không, không nên nói là rời đi, mà là buông tha.
Lúc anh nói anh đã có ước hẹn với một người phụ nữ khác, cô đã định từ bỏ tình cảm của mình. Cô tôn trọng tình yêu bản thân, cũng tôn trọng tình cảm của người khác, cho dù thích anh đi nữa, cũng không thể muốn anh biết tình cảm của mình vì anh đang đợi một người khác. Có rất nhiều người cũng thích anh, hành động của họ đều muốn cho anh biết, chỉ mong anh dáp lại, nhưng cô không thế. Từ đầu tới cuối, cô không làm phiền anh chút nào, luôn yên lặng như thế… hơn nữa làm nhiều chuyện như vậy, cũng không định cho anh biết, hơn nữa thấy anh (ddlqd)đang đợi người khác thì lựa chọn từ bỏ.
Là anh, tự mình đi tìm cô. Hành động của anh lúc đó với cô, là không thể chống lại được.
Trên đời này, nào có sai lầm chỉ vì một người mà tới!
Cô nghẹn ngào, “Em… cảm thấy em rất may mắn.”
“Anh cũng thấy mình rất may mắn.” Bất kể trời xui đất khiến thế nào,cảm tạ vì gặp được đối phương, cảm ơn có một cô gái như vậy yêu anh.
Mà yêu cô, khiến anh vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều, may mắn dường nào, yêu người của chính mình, cũng là mình yêu người.
Bình luận truyện