Hôn Nhân 88 Tỷ
Chương 8
Ngồi trong phòng làm việc, Lê Khang nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt cũng thế.
Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, chuyện bắt đầu là do tôi, như vậy thì cũng nên kết thúc từ tôi. Tôi sẽ tìm luật sư xử lý chuyện ly hôn, nhưng tôi hy vọng tạm thời có thể đừng công bố ra ngoài.
Cô quyết định ly hôn rồi, là thật sao?
Mười ngày trước, Uy Hàn lấy ra bản sao hợp đồng giao dịch trước đây anh đã ký với Giang Tâm Nghiên, sau khi nói ra chuyện trong quá khứ, ngày đó người phụ nữ kia liền thu dọn đồ trở về nhà họ Giang sống. Thật ra cũng không tính là thu dọn, vì cô chỉ mang hành lý đơn giản đi, có chút giống với sau khi vợ chồng gây gổ, bà xã náo loạn tức giận về nhà mẹ đẻ.
Chỉ là, ngày đó bọn họ như vậy… Coi là gây gổ sao?
Mà mười ngày này, anh cũng chỉ nhận được một tin nhắn điện thoại, hơn nữa còn chuyển đến từ ba ngày trước.
Cô thật sự muốn ly hôn sao?
Lúc này, Dương Uy Hàn gõ cửa đi vào phòng làm việc.
“Anh Khang, đây là phần tài liệu anh xem một chút đi.” Hắn đưa phần tài liệu cho Lê Khang. “Đúng rồi, chút nữa không phải muốn đến nhà máy bên kia họp à? Xe của em đã đỗ ở lầu một, cùng đi chứ.”
“Ừ.”
“Cái đó… Anh có trách em tự ý từ trong két sắt của anh, lấy ra bản sao của hợp đồng giao dịch đó không? Em chỉ muốn giúp anh khôi phục trí nhớ, không hy vọng anh vẫn luôn bị Giang Tâm Nghiên lừa gạt, sống trong sự giả dối.” Dương Uy Hàn và Lê Khang đều biết mật mã két sắt trong phòng làm việc của đối phương, nhưng trừ phi thật sự là tài liệu quan trọng rất cơ mật, nếu không hắn biết bình thường anh Khang rất ít khi sử dụng két sắt.
“Anh biết, anh không trách em.” Lê Khang thật sự không trách hắn, vì tất cả đều là lỗi của mình.
Anh nhớ tới ngày đó Vương Thi Tình cũng nói với anh, rất nhiều cảm xúc.
“Anh Khang, anh Uy Hàn vẫn luôn cảm thấy anh ấy và anh cãi lộn đều là vì Giang Tâm Nghiên hại, cho nên anh ấy rất tức giận, em lo anh ấy nhất nhất thời kích động không biết sẽ làm ra những chuyện gì.... Nhưng anh Khang, bất kể anh Uy Hàn làm cái gì, anh hãy rộng lượng tha thứ cho anh ấy. Anh cũng biết, từ nhỏ anh ấy đã rất sùng bái anh, lời anh nói anh ấy đều nghe, anh nói muốn thành lập công ty, anh ấy lập tức gật đầu, nỗ lực làm việc, cùng anh gây dựng sự nghiệp.... anh ấy chỉ đối với chuyện sau khi mất trí nhớ tính cách của anh thay đổi không cách nào thích ứng được, xin anh nhất định đừng giận anh ấy.”
Điều này, Lê Khang nhìn Dương Uy Hàn, người anh em trước mặt này nhỏ hơn anh ba tuổi, từ khi sống ở cô nhi viện đến nay, vẫn luôn đi theo sau anh. Đúng như Vương Thi Tình nói, Uy Hàn vẫn luôn xem anh là anh trai ruột thịt, chỉ cần là lời anh nói, Uy Hàn đều sẽ để ở trong lòng.
Là anh nói với Uy Hàn muốn chinh phục thế giới này, Uy Hàn nghe được, cũng rất cố gắng làm theo, mới bất chấp tất cả xông về phía trước, nên hôm nay Uy Hàn mới làm như vậy, vừa bắt đầu người sai thật sự là anh, chỉ có thể nói khi đó anh khiến bản thân chịu áp lực quá lớn, mọi việc chỉ được phép thành công, không cho phép thất bại.
“Anh Khang, bây giờ anh và Giang Tâm Nghiên sao rồi?” Đã trải qua một khoảng thời gian rất tốt, bọn họ đều không nghe anh Khang nhắc đến tiến triển sau này, chỉ biết Giang đại tiểu thư ngày đó đã chuyển về nhà họ Giang sống.
“Cô ấy gửi tin nhắn, nói chuyện ly hôn sẽ giao cho luật sư nói với anh.” Lê Khang không giấu diếm.
“Nếu đã muốn ly hôn, làm sao lại lề mề vậy?” Dương Uy Hàn than nhẹ. “Anh Khang, anh hãy quên chuyện không vui trong khoảng thời gian đó đi, Giang Tâm Nghiên vốn không nên dùng thủ đoạn buộc anh kết hôn giả với cô ta, nói một câu thẳng thừng, đó căn bản chính là gạt cưới. Tóm lại, về sau chúng ta tiếp tục cùng nhau chinh phục cái thế giới này.”
Lê Khang yên lặng nhìn hắn. “Uy Hàn.”
“Dạ, anh Khang.”
“Gần đây anh thường nghĩ, cho dù chúng ta chinh phục thế giới này, nhưng cuối cùng rốt cuộc giành được cái gì? Em có từng nghĩ đến vấn đề này không?” Lê Khang ngược lại gần đây thường hay nghĩ đến vấn đề này.
“Anh Khang?” Dương Uy Hàn không hiểu.
“Em có nghĩ tới không? Trong lòng mình thật sự muốn nhất rốt cuộc là cái gì?” Một người gối đầu khó ngủ trong đêm, suy nghĩ dường như đặc biệt rõ ràng, anh nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, thấy trong phòng chỉ có một mình, đột nhiên không xác định được sau khi chinh phục được cái thế giới này, anh giành được cái gì? Mà những thứ muốn nắm trong tay, rốt cuộc là cái gì?
Bây giờ, anh biết vì sao mình lại rất thích nắm bàn tay nhỏ bé của Giang Tâm Nghiên, cho dù mới đầu có chút không quen, nhưng anh vẫn muốn cầm mãi. Cũng giống như những người bạn nhỏ đem những món quà mà mình yêu thích nhất ôm thật chặt vào trong ngực, anh cũng có loại tâm tư này, đem bàn tay mịn màng nhỏ bé nắm chặt ở trong lòng, cũng giống như muốn nói cho tất cả mọi người, cô là của anh.
Anh rất vui vì cô cuối cùng cũng là của anh, sau đó càng ngày càng sợ mất đi, kết quả, anh vẫn mất đi cô...
Giả cũng tốt, thật cũng tốt, thậm chí sau khi bị thương hơn hai tháng này, anh thật sự trải qua rất vui mừng cũng rất thỏa mãn.
Thì ra là sự trống rỗng trong lòng bàn tay, anh vẫn luôn muốn nắm không phải là quyền thế tiền bạc, mà chỉ đơn giản là hạnh phúc.
“Anh Khang, anh...”
“Không sao, đột nhiên có một chút cảm xúc mà thôi. Được rồi, anh muốn làm việc, gặp lại sau.”
Dương Uy Hàn ra khỏi phòng làm việc của Lê Khang, không nhịn được quay đầu lại nhìn. Không biết tại sao, anh cảm thấy anh Khang hình như đã khôi phục trí nhớ, nhưng lại không hề giống với anh Khang trước đây...
“Tuần sau cậu phải đi Phápnhanh như vậy sao? Không phải nói chẩn bị còn hai, ba tháng nữa mới đến thời hạn sao?” Ở trong phòng, Giang Tâm Nghiên đang nói chuyện điện thoại với bạn thân. “Ngày mai gặp mặt? Được, thời gian cậu quyết định là được, mình biết rồi, mình hiện tại cũng đang là một người phụ nữ sắp ly hôn, rất rảnh rỗi....”
Trước đó vài ngày mặc dù chồng của Dịch Thiến muốn cứu vãn quan hệ của hai người, đáng tiếc bọn họ cuối cùng vẫn ly hôn.
Còn về phần cô, chuyện kết hôn giả bị vạch trần lại bị uy hiếp, tự nhiên có thể rời khỏi cái nhà đó.
Sau khi hẹn bạn thân thời gian ăn cơm ngày mai xong, hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Giang Tâm Nghiên theo thói quen kiểm tra điện thoại di động, nhìn thấy không có điện thoại gọi đến.
Mười ngày rồi, Lê Khang ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, thậm chí ngày đó cô gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không trả lời.
Anh tức giận sao? Chắc là vậy. (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn). Cho nên ngày đó khi cô nói muốn hủy bỏ giao dịch, muốn rời khỏi anh, anh mới có thể ngay cả nói lời giữ cô lại cũng không có. So với dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc lúc trước của hai người, thật đúng là có chút châm chọc, đó chỉ là một giấc mộng của cô thôi sao?
Giang Đông Thành nhìn cháu gái, không vui nói: “Tâm Nghiên, con rốt cuộc còn muốn ở đây bao lâu? Con muốn bỏ mặc cháu rể ta sao, cũng không về nhà?”
Giang Tâm Nghiên không có cách khác, lại không dám tiếp tục lừa dối ông nội nữa, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nói lời nào.
Ngày đó cô đột nhiên xách theo hành lý về nhà, ông nội thấy cũng hỏi tới, cô chỉ có thể nói mình và Lê Khang cãi nhau, muốn tạm thời ở lại trong nhà, còn đặc biệt nói rõ không muốn gặp Lê Khang, muốn ông nội đừng gọi anh đến, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cô đoán sự nhẫn nại của ông nội cũng gần như đến giới hạn rồi.
“Cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau? Nhưng cũng không thể vì cãi lộn mà chạy về nhà mẹ đẻ ở lâu như vậy. Còn nữa, con và cháu rể rốt cuộc gây gỗ vì chuyện gì? Trước đây không phải tình cảm của các con rất tốt sao?” Bởi vì cháu gái thoạt nhìn tâm tình không tốt, còn nói không muốn nói, Giang Đông Thành cũng không muốn truy hỏi nữa, ngờ đâu cô lại về nhà sống mười ngày. “Ta thấy tiếp tục như vậy không được, buổi tối ông bảo Lê Khang đến đón con về.”
Nghe thấy ông nội muốn gọi điện thoại cho Lê Khang, cô lập tức trở nên sốt sắng. “Ông nội, ông đừng gọi cho anh ấy.”
“Vì sao?”
“Không vì cái gì, tóm lại bây giờ con không muốn gặp mặt anh ấy.” Cô còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào về chuyện ly hôn với ông nội, rất là phiền não, nhìn thấy thời cơ trước mắt không thể để mất, cô vội vã thử hỏi: “Ông nội, nếu như con nói, con có thể sẽ ly hôn với Lê Khang, ông có thẻ chấp nhận không?”
“Con muốn ly hôn với cháu rể? Tại sao?” Giang Đông Thành mở to mắt, lớn tiếng hỏi.
“Ông nội, ông trước tiên không nên kích động như vậy, cẩn thận huyết áp của ông.” Vẫn biết ông nội sẽ kích động như vậy, cho nên cô mới không muốn nói, nhưng chuyện ly hôn sớm muộn ông nội cũng sẽ biết.
“Tâm Nghiên, con và cháu rể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông thấy nó rất tốt với con, rốt cuộc vì sao con muốn ly hôn với nó?”
“Việc này… Ông nội, con chỉ có thể nói con và anh ấy có rất nhiều chỗ không hợp nhau.” Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do này.
“Không hợp nhau?” Giang Đông Thành nghi ngờ nhìn cô. “Tâm Nghiên, ông nội ở trên thương trường nhiều năm như vậy, gặp vô số người, trong mắt của ông, Lê Khang đứa bé đó mặc dù không nói nhiều, nhưng điềm tĩnh đáng tin cậy, là một người chồng đáng để con dựa vào cả đời.”
“Điều này con biết.” Anh có bao nhiêu đáng tin, cô hiểu rõ hơn ai hết.
“Đã như vậy, tại sao con còn nói muốn ly hôn với Lê Khang?” Thấy cháu gái không nói lời nào, Giang Đông Thành thở dài. “Tâm Nghiên, ông không biết hai người trẻ tuổi các con vì chuyện gì mà cãi lộn, để cho con không muốn về nhà cũng không muốn gặp nó, nhưng nếu các con đã có thể từ kết hôn giả ban đầu đến thật sự yêu thương lẫn nhau, sau đó trở thành vợ chồng thật, đây không phải là nên quý trọng cái duyên phận này sao?”
Lời của ông nội, làm Giang Tâm Nghiên vô cùng chấn kinh. “Ông nội, ông… Ông làm sao có thể biết chuyện kết hôn giả của con và Lê Khang?” Cô không ngờ ông nội lại có thể biết chuyện này sớm như vậy.
“Cái này còn phải hỏi? Đương nhiên là thằng nhóc Lê Khang nói với ông.”
“Cái gì?! Lê Khang nói với ông?”
“Đúng, trước đây không lâu nó cầm dự án thiết kế đến cho ông, sau đó nói với ông. Nó còn nói lúc đầu các con vì lợi ích của hai bên mà quyết định kết hôn giả, con vì không muốn ông lo lắng cho con, mà nó nói bản thân vì miếng đất, nhưng mà nó cũng nói, sau này các con cũng làm vợ chồng thật sự.” Lúc Giang Đông Thành nghe được chuyện này cũng hết sức kinh hãi, không ngờ cháu gái và cháu rể kết hôn, sau lưng lại có nguyên nhân.
Giang Tâm Nghiên thật lâu không nói nên lời, ông nội nếu đã biết, hơn nữa còn là Lê Khang tự mình nói, vậy tại sao anh không nhắc đến chuyện này với cô?
Không đúng, nếu như anh đã sớm biết bọn họ kết hôn giả, như vậy không phải chứng tỏ anh đã khôi phục trí nhớ?
Cô mở to mắt không dám tin. “Ông nội, Lê Khang anh ấy… Nhớ ra những chuyện trước đây rồi?”
Giang Đông Thành ngừng một lát, vẻ mặt hơi quái dị. “Đại khái là vậy.”
“Ông nội, ông nói rõ ràng đi, khi nào thì Lê Khang khôi phục trí nhớ?” Cô cũng không biết anh đã sớm nhớ ra những chuyện trước đây, như vậy, anh chắc hẳn cũng sớm biết cô lừa gạt anh, anh không giận sao?
Đối với việc Lê Khang khôi phục trí nhớ, Giang Đông Thành có vẻ hơi khó mà mở miệng, vì buổi tối hôm đó, mình cũng đã hỏi anh câu giống như vậy, kết quả tiểu tử kia cư nhiên bày tỏ, khi ông lừa anh nói đã từng đồng ý muốn giúp đỡ làm dự án thiết kế, thì đầu óc anh đột nhiên nhớ lại quá khứ.
Nhìn tiểu tử kia một chút, nói lời này không biết là thật hay giả, bảo ông làm sao mở miệng? Nói tiểu tử kia sở dĩ nhớ ra chuyện trước đây, tất cả đều nhờ ông lão già này nói dối ban cho?
Nhưng bất kể như thế nào, khôi phục trí nhớ bây giờ cũng tốt.
“Tâm Nghiên, lúc nào nó khôi phục trí nhớ không quan trọng, tóm lại, nó đã nhận lỗi với ông, xin ông tha thứ cho nó. Ông nhìn ra được nó thật lòng với con, hơn nữa nó bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu con ra ngoài, cho nên ông đồng ý tha thứ cho nó.” Dĩ nhiên, nhân tiện dự án thiết kế mấy miếng đất mở rộng thì càng tốt hơn, khà khà, ai bảo tiểu tử đó là một nhân tài.
“Ông nội, nếu Lê Khang đã khôi phục trí nhớ, tại sao anh ấy còn phải làm bộ giả mất trí nhớ?” Nguyên nhân như thế mà cô không phát hiện ra, còn cho rằng anh vẫn mất trí nhớ.
“A,… cái này ông cũng đã hỏi, nó nói bởi vì con giống như thích nó sau khi mất trí nhớ hơn, cho nên nó không muốn thay đổi. Suy nghĩ một chút, nó thật sự có ý với con.” Giang Đông Thành vốn cũng nghi hoặc cháu rể vì sao không nói thật mình đã khôi phục trí nhớ, nhưng sau khi nghe lý do của anh, lại cảm thấy rất cảm động.
Thấy cháu gái không nói lời nào, cho rằng cô vẫn không muốn về nhà, vì vậy ông tiếp tục khuyên giải. “Thật ra thì, ông đã gọi điện thoại cho tiểu tử Lê Khang, hỏi nó vì sao các con cãi lộn, nó cũng giống như con, không nói ra nguyên nhân. Nhưng mà nó nói lúc nào con muốn trở về, đều có thể trở về.” Mặc dù đến bây giờ ông vẫn không biết hai đứa này rốt cuộc vì sao gây gổ, cũng không muốn hai đứa phê bình đối phương, xem ra hai đứa vẫn rất yêu thương nhau, cho nên ông mới khuyên cháu gái trở về.
Đầu óc Giang Tâm Nghiên trống rỗng, Lê Khang nhớ ra chuyện trước kia, nhưng vẫn cùng cô đóng vai vợ chồng ân ái, đây là vì sao?
Trong đầu thoáng qua lời anh đã nói, nhịp tim của cô bỗng dưng đập nhanh hơn.
Em đừng lo lắng, cho dù anh khôi phục trí nhớ, quan hệ của chúng ta vẫn giống như bây giờ, chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi…
Nói như vậy, mặc kệ anh có mất trí hay không, anh đều yêu cô giống như vậy… Ý của anh là như vậy sao?
Mà cô, lại vì không biết, ngày đó mạnh mẽ nói ra với anh những lời như vậy, nói cô chưa từng yêu anh, yêu anh là giả…
Không được, cô phải xin lỗi anh.
Cô cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại, nhưng lại cảm thấy nên gặp mặt nói chuyện, vì vậy cô trực tiếp ra ngoài, đi về phía Đông Tường.
Lê Khang và Dương Uy Hàn cùng đi ra khỏi tòa nhà làm việc, chuẩn bị đi về phía nhà máy tuần sát còn phải đi họp, hai người vừa mới lên xe, xe vừa khởi động, thì có một chiếc xe hàng cỡ vừa từ phía sau chạy tới, đột nhiên tăng tốc độ đụng vào đuôi xe của bọn họ.
Phịch một tiếng, xe của Dương Uy Hàn vì bị va chạm mạnh từ phía sau, cả đầu đụng vào cột điện ở phía trước, lõm hơn phân nửa. Mà hai người ngồi ở trong xe vì bị va chạm xảy ra bất ngờ đúng đến nỗi choáng váng đầu, mặc dù có dây an toàn bảo vệ, vẫn khiến bọn họ đầu óc choáng váng trong chốc lát.
Lê Khang lấy lại tinh thần đầu tiên, từ gương chiếu hậu vỡ một nửa nhìn thấy xe hàng đuổi theo đâm vào bọn họ, lại còn đang chuyển động xe ở phía sau.
Không có gây chuyện chạy trốn, mà còn chuyển động xe… Lê Khang kinh hãi thấy nguy hiểm đang đến, vội vàng quát: “Uy Hàn, mau xuống xe!” Anh khẩn cấp mở cửa xe xuống xe, nhưng lại phát hiện Dương Uy Hàn vẫn ngồi ở trong xe.
“Uy Hàn, nhanh xuống xe!” Anh vội kêu.
Dương Uy Hàn nỗ lực muốn ra khỏi, nhưng không có cách nào. “Anh Khang, không được, chân trái của em bị mắc kẹt, không thể động đậy. Anh mau trốn đi, chiếc xe hàng phía sau lại muốn đụng tới.”
Lê Khang nhìn chiếc xe hàng phía sau lại bắt đầu tăng tốc về phía trước, nghĩ thầm lại muốn đụng như vậy một lần nữa, Uy Hàn nhất định gặp nguy hiểm, xe cũng có thể sẽ nổ tung, anh phải làm chút gì đó…
Thân hình cao lớn bỗng chạy nhanh lướt qua xe phía sau của bọn họ, cố ý để cho người lái trong xe hàng thấy rõ anh, rồi sau đó anh chạy sang bên cạnh, chỉ hy vọng mục tiêu của đối phương là anh, không cần lại đi đụng vào xe của Dương Uy Hàn nữa.
“Anh Khang, đừng! Anh làm như vậy rất nguy hiểm!” Nhìn thấy xe hàng quả nhiên gấp rút tăng tốc về phía Lê Khang, Dương Uy Hàn ngồi trong xe kinh hoảng hét to.
Lê Khang nhanh chóng chạy về phía trước, nhưng anh đương nhiên chạy không bằng chiếc xe hàng ở sau lưng, vì vậy thân thể cao lớn của anh đột nhiên nghiêng người nhảy qua, động tác bổ nhào gọn gàng bật vào bụi cây thấp bên cạnh.
Xe hàng phía sau thắng xe không kịp, và phía trước đúng lúc một chiếc xe hơi lái đến đụng vào nhau, vì tốc độ quá nhanh làm lật xe tại chỗ, bốn bánh xe hướng lên trời, khiến người đi bộ bên cạnh sợ đến mức thét chói tai, có người vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát gọi xe cứu hộ đến.
Thấy thế, Lê Khang thở dốc một hơi, sau đó đứng lên, nhìn thấy người lái trong xe hàng ngất đi, quyết định đi trước xem tình hình của Dương Uy Hàn một chút.
Bởi vì quá lo lắng tình trạng vết thương của Dương Uy Hàn, anh hoàn toàn không phát hiện ở phía sau vẫn có một chiếc xe hơi màu xanh dương đậm thừa cơ hành động, đợi anh nhất định hướng về phía Dương Uy Hàn, chiếc xe kia liền tăng tốc về phía anh —
“Anh Khang, nguy hiểm!”
Ai cũng không lường trước được người vừa rồi vừa mới gây ra họa lại có đồng bọn, Lê Khang nghe thấy tiếng hét của Dương Uy Hàn nhưng xoay người thì chiếc xe màu xanh dương đậm kia đã vọt tới —
Ầm!
Một bóng người bắn lên, bị đụng bay xa đến mấy mét.
Đúng lúc này, âm thanh còi báo động từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ, từ trên xe cảnh sát đi xuống mấy cảnh sát.
Lê Khang bị người ta đẩy ngã, nằm trên mặt đất, nhìn người nằm ở phía trước cũng không nhúc nhích, trên mặt không có chút máu, toàn thân bị sự hoảng hốt bao vây thật lớn.
Anh đứng dậy xông về phía trước, hai chân run rẩy quỳ gối bên cạnh người phụ nữ đang nằm trong vũng máu, khổ sở lớn tiếng gọi, “Không! Giang Tâm Nghiên, em người phụ nữ ngu ngốc!”
Trong phòng bện tư nhân của bệnh viện.
Dương Uy Hàn vì xương chân bị vỡ vụn mà nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, bạn gái nhỏ mới gặp gỡ hơn hai tháng Mô Lợi Kỳ ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Tội phạm lái xe đụng hắn và Lê Khang ba ngày trước, là ông chủ của một công ty và con trai của ông ta đã từng bị bọn họ thu mua, bọn họ cũng từng đến trước cửa Đông Tường treo giơ bảng kháng nghị.
Theo sự điều tra của cảnh sát, sau khi mất công ty, hai cha con cùng lúc thất nghiệp, vì vậy cả ngày trong lòng ấm ức thường mượn rượu giải sầu. Chuyện xảy ra ngày đó, hai cha con lại uống rất nhiều rượu, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng quyết định đồng quy vu tận với Lê Khang, nhưng sẽ chia ra lái hai chiếc xe khác nhau, là muốn nói ai gặp Lê Khang trước thì liền đụng anh.
Lúc này Lê Khang đi vào phòng bệnh, đến bên cạnh. “Thế nào? Hôm nay cảm thấy như thế nào?”
“Đã không còn đau đớn như vậy, tuần sau hẳn là có thể xuống giường.” Dương Uy Hàn cười cười trả lời. Đối với bọn họ nhặt được về một mạng, cảm thấy rất may mắn.
Lợi Kỳ kéo ghế qua cho Lê Khang ngồi, mình thì cầm ví muốn đi mua đồ. Cô đi ra khỏi phòng bệnh, để cho bọn họ tiếp tục nói chuyện.
Ba ngày này, Dương Uy Hàn vì gãy chân nằm viện, nhưng Lê Khang không bị thương lại cũng chỉ ghé qua công ty một lần. Anh nghĩ thầm dù sao công ty cũng có các chủ quản trông nom, còn có Vương Thi Tình giúp đỡ một tay, có chuyện gì sẽ gọi điện thoại tới, cho nên anh mới ở lại đây.
“Anh Khang, Giang Tâm Nghiên cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?” Dương Uy Hàn quan tâm hỏi.
Ngày ấy, hắn chính mắt nhìn thấy anh Khang sắp bị xe đụng, Giang Tâm Nghiên lại đột nhiên xông ra, cô đẩy anh Khang ra, bản thân bị đụng tại chỗ bay ra ngoài đến mấy mét.
“Đúng, chỉ số hôn mê không lạc quan.” Lê Khang nặng nề nói.
“Đều là lỗi của em. Nếu như ngày đó em không đậu xe ở lầu một, hoặc không bảo anh ngồi xe của em cùng đi đến nhà máy, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi.” Dương Uy Hàn rất hối hận, nếu hắn giống như thường ngày đậu xe ở tầng hầm thì tốt rồi.
“Em không nên tự trách, cho dù ngày đó bọn họ không chặn chúng ta, cũng sẽ tìm thêm thời gian xuống tay.” Lê Khang cũng không muốn hắn luôn tự trách mình, bởi vì chuyện này không liên quan đến hắn. “Em tốt nhất chữa khỏi vết thương ở chân, về sau Đông Tường sẽ giao cho em.”
Dương Uy Hàn nghe vậy khiếp sợ không thôi. “Anh Khang, anh muốn phân chia rõ ràng với em? Không quan tâm người anh em này, ngay cả công ty một tay sáng lập cũng không cần?”
“Ở đâu ra phân chia rõ ràng? Anh chỉ nói để cho em quản lý công ty thật tốt, cũng không phải muốn bán công ty cho em. Còn nữa, anh làm sao có thể không quan tâm anh em của mình? Chúng ta là người nhà, vĩnh viễn đều là vậy.” Lê Khang không khỏi bật cười. Mặc dù không có máu mủ, nhưng bọn họ đích thực là người nhà.
“Không nói muốn phân chia rõ ràng, vậy vì sao muốn giao Đông Tường cho em? Còn anh?” Dương Uy Hàn không hiểu ý của anh bây giờ, cảm giác anh giống như muốn rời khỏi Đông Tường.
“Uy Hàn, em có nghĩ tới hay không, nếu như ba ngày trước chúng ta không may đều gặp nạn, em nói, cuộc đời của chúng ta có thể sẽ có tiếc nuối rất sâu hay không?”
“Anh Khang…”
“Có kinh nghiệm một lần là đủ rồi, tiếp theo, anh cũng không muốn để cho mình cảm thấy tiếc nuối, muốn nắm chặt mỗi phút mỗi giây. Cho nên anh dự định sẽ đợi bên cạnh Tâm Nghiên, mặc kệ cô ấy có tỉnh lại hay không, anh cũng sẽ bồi ở bên cạnh cô ấy.” Lê Khang mở tay của mình ra. “Nhìn thấy tay của anh không? Bây giờ anh muốn nắm duy nhất, không phải là tiền bạc, không phải chinh phục thế giới, mà là tay Tâm Nghiên.” Bây giờ anh chỉ cầu xin ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa, mà lần này, anh sẽ giữ cô thật chặt không buông ra.
Anh hối hận lúc trước đã nghe theo để cô rời đi, thật ra thì anh biết là cô yêu anh, đáng tiếc còn chưa đủ nhiều, hoặc nói cô không có lòng tin vào bản thân, nếu không thì sau khi mọi chuyện sáng tỏ, ngay cả thương lượng bàn bạc với anh cũng không có, trực tiếp muốn hủy bỏ giao dịch, sau đó bỏ lại anh.
Điều này khiến anh rất không hài lòng, cho nên anh mới cố ý không đi tìm cô, kết quả anh lại thiếu chút nữa đã mất đi cô.
Cho dù muốn nói cho anh biết cô cũng yêu anh, cũng không cần lấy tánh mạng mình ra để chứng minh chứ? Thật là một người phụ nữ ngốc, đợi cô tỉnh lại, anh phải mắng cô thật tốt, để cô sau này không dám làm chuyện như vậy nữa.
Trong giọng nói của Lê Khang nồng đậm cảm xúc, cái này Dương Uy Hàn ít nhiều cũng hiểu, vì cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể nào tin nổi Giang Tâm Nghiên lại có thể liều mạng tới cứu anh Khang, hắn vẫn cho rằng cô chỉ đùa giỡn anh Khang, vốn không phải thật lòng.
“Uy Hàn, em có thể cười người đại ca này, vì một người phụ nữ mà trở nên không có chí khí như vậy, nhưng giống như những gì anh vừa nói, anh không muốn phải tiếc nuối lần thứ hai, vì vậy, anh muốn ở bên cạnh Tâm Nghiên, sau đó cũng thay cô ấy chăm sóc ông nội.”
“Đúng rồi, Giang lão có khỏe không?” Ngày đó sau khi Giang Tâm Nghiên khẩn cấp làm phẫu thuật, nghe bác sĩ nói tình hình của cô ấy không lạc quan, Giang lão ngay lập tức lo lắng đến ngã xuống đất theo lời nói.
“Đã tỉnh rồi, nhưng bây giờ vẫn nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh.” Ông nội rất yêu thương Tâm Nghiên, điều này mọi người đều biết, chỉ thiếu chút nữa hái trăng sao cho cô ấy. “Trước đây anh làm dự án thiết kế phát triển thay Giang thị, không lâu đã bắt đầu tiến hành rồi, đây là trách nhiệm của anh, anh phải phụ trách làm cho dự án thiết kế tiến hành thuận lợi, cho nên, Đông Tường liền giao cho em.”
Không có cái gọi là phân chia rõ ràng, bọn họ giống nhau mỗi ngày cố gắng làm việc, chỉ là trong lòng anh đã thay đổi.
Anh tin Tâm Nghiên sẽ tỉnh lại, sau đó hai người sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc thuộc về họ.
Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, chuyện bắt đầu là do tôi, như vậy thì cũng nên kết thúc từ tôi. Tôi sẽ tìm luật sư xử lý chuyện ly hôn, nhưng tôi hy vọng tạm thời có thể đừng công bố ra ngoài.
Cô quyết định ly hôn rồi, là thật sao?
Mười ngày trước, Uy Hàn lấy ra bản sao hợp đồng giao dịch trước đây anh đã ký với Giang Tâm Nghiên, sau khi nói ra chuyện trong quá khứ, ngày đó người phụ nữ kia liền thu dọn đồ trở về nhà họ Giang sống. Thật ra cũng không tính là thu dọn, vì cô chỉ mang hành lý đơn giản đi, có chút giống với sau khi vợ chồng gây gổ, bà xã náo loạn tức giận về nhà mẹ đẻ.
Chỉ là, ngày đó bọn họ như vậy… Coi là gây gổ sao?
Mà mười ngày này, anh cũng chỉ nhận được một tin nhắn điện thoại, hơn nữa còn chuyển đến từ ba ngày trước.
Cô thật sự muốn ly hôn sao?
Lúc này, Dương Uy Hàn gõ cửa đi vào phòng làm việc.
“Anh Khang, đây là phần tài liệu anh xem một chút đi.” Hắn đưa phần tài liệu cho Lê Khang. “Đúng rồi, chút nữa không phải muốn đến nhà máy bên kia họp à? Xe của em đã đỗ ở lầu một, cùng đi chứ.”
“Ừ.”
“Cái đó… Anh có trách em tự ý từ trong két sắt của anh, lấy ra bản sao của hợp đồng giao dịch đó không? Em chỉ muốn giúp anh khôi phục trí nhớ, không hy vọng anh vẫn luôn bị Giang Tâm Nghiên lừa gạt, sống trong sự giả dối.” Dương Uy Hàn và Lê Khang đều biết mật mã két sắt trong phòng làm việc của đối phương, nhưng trừ phi thật sự là tài liệu quan trọng rất cơ mật, nếu không hắn biết bình thường anh Khang rất ít khi sử dụng két sắt.
“Anh biết, anh không trách em.” Lê Khang thật sự không trách hắn, vì tất cả đều là lỗi của mình.
Anh nhớ tới ngày đó Vương Thi Tình cũng nói với anh, rất nhiều cảm xúc.
“Anh Khang, anh Uy Hàn vẫn luôn cảm thấy anh ấy và anh cãi lộn đều là vì Giang Tâm Nghiên hại, cho nên anh ấy rất tức giận, em lo anh ấy nhất nhất thời kích động không biết sẽ làm ra những chuyện gì.... Nhưng anh Khang, bất kể anh Uy Hàn làm cái gì, anh hãy rộng lượng tha thứ cho anh ấy. Anh cũng biết, từ nhỏ anh ấy đã rất sùng bái anh, lời anh nói anh ấy đều nghe, anh nói muốn thành lập công ty, anh ấy lập tức gật đầu, nỗ lực làm việc, cùng anh gây dựng sự nghiệp.... anh ấy chỉ đối với chuyện sau khi mất trí nhớ tính cách của anh thay đổi không cách nào thích ứng được, xin anh nhất định đừng giận anh ấy.”
Điều này, Lê Khang nhìn Dương Uy Hàn, người anh em trước mặt này nhỏ hơn anh ba tuổi, từ khi sống ở cô nhi viện đến nay, vẫn luôn đi theo sau anh. Đúng như Vương Thi Tình nói, Uy Hàn vẫn luôn xem anh là anh trai ruột thịt, chỉ cần là lời anh nói, Uy Hàn đều sẽ để ở trong lòng.
Là anh nói với Uy Hàn muốn chinh phục thế giới này, Uy Hàn nghe được, cũng rất cố gắng làm theo, mới bất chấp tất cả xông về phía trước, nên hôm nay Uy Hàn mới làm như vậy, vừa bắt đầu người sai thật sự là anh, chỉ có thể nói khi đó anh khiến bản thân chịu áp lực quá lớn, mọi việc chỉ được phép thành công, không cho phép thất bại.
“Anh Khang, bây giờ anh và Giang Tâm Nghiên sao rồi?” Đã trải qua một khoảng thời gian rất tốt, bọn họ đều không nghe anh Khang nhắc đến tiến triển sau này, chỉ biết Giang đại tiểu thư ngày đó đã chuyển về nhà họ Giang sống.
“Cô ấy gửi tin nhắn, nói chuyện ly hôn sẽ giao cho luật sư nói với anh.” Lê Khang không giấu diếm.
“Nếu đã muốn ly hôn, làm sao lại lề mề vậy?” Dương Uy Hàn than nhẹ. “Anh Khang, anh hãy quên chuyện không vui trong khoảng thời gian đó đi, Giang Tâm Nghiên vốn không nên dùng thủ đoạn buộc anh kết hôn giả với cô ta, nói một câu thẳng thừng, đó căn bản chính là gạt cưới. Tóm lại, về sau chúng ta tiếp tục cùng nhau chinh phục cái thế giới này.”
Lê Khang yên lặng nhìn hắn. “Uy Hàn.”
“Dạ, anh Khang.”
“Gần đây anh thường nghĩ, cho dù chúng ta chinh phục thế giới này, nhưng cuối cùng rốt cuộc giành được cái gì? Em có từng nghĩ đến vấn đề này không?” Lê Khang ngược lại gần đây thường hay nghĩ đến vấn đề này.
“Anh Khang?” Dương Uy Hàn không hiểu.
“Em có nghĩ tới không? Trong lòng mình thật sự muốn nhất rốt cuộc là cái gì?” Một người gối đầu khó ngủ trong đêm, suy nghĩ dường như đặc biệt rõ ràng, anh nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, thấy trong phòng chỉ có một mình, đột nhiên không xác định được sau khi chinh phục được cái thế giới này, anh giành được cái gì? Mà những thứ muốn nắm trong tay, rốt cuộc là cái gì?
Bây giờ, anh biết vì sao mình lại rất thích nắm bàn tay nhỏ bé của Giang Tâm Nghiên, cho dù mới đầu có chút không quen, nhưng anh vẫn muốn cầm mãi. Cũng giống như những người bạn nhỏ đem những món quà mà mình yêu thích nhất ôm thật chặt vào trong ngực, anh cũng có loại tâm tư này, đem bàn tay mịn màng nhỏ bé nắm chặt ở trong lòng, cũng giống như muốn nói cho tất cả mọi người, cô là của anh.
Anh rất vui vì cô cuối cùng cũng là của anh, sau đó càng ngày càng sợ mất đi, kết quả, anh vẫn mất đi cô...
Giả cũng tốt, thật cũng tốt, thậm chí sau khi bị thương hơn hai tháng này, anh thật sự trải qua rất vui mừng cũng rất thỏa mãn.
Thì ra là sự trống rỗng trong lòng bàn tay, anh vẫn luôn muốn nắm không phải là quyền thế tiền bạc, mà chỉ đơn giản là hạnh phúc.
“Anh Khang, anh...”
“Không sao, đột nhiên có một chút cảm xúc mà thôi. Được rồi, anh muốn làm việc, gặp lại sau.”
Dương Uy Hàn ra khỏi phòng làm việc của Lê Khang, không nhịn được quay đầu lại nhìn. Không biết tại sao, anh cảm thấy anh Khang hình như đã khôi phục trí nhớ, nhưng lại không hề giống với anh Khang trước đây...
“Tuần sau cậu phải đi Phápnhanh như vậy sao? Không phải nói chẩn bị còn hai, ba tháng nữa mới đến thời hạn sao?” Ở trong phòng, Giang Tâm Nghiên đang nói chuyện điện thoại với bạn thân. “Ngày mai gặp mặt? Được, thời gian cậu quyết định là được, mình biết rồi, mình hiện tại cũng đang là một người phụ nữ sắp ly hôn, rất rảnh rỗi....”
Trước đó vài ngày mặc dù chồng của Dịch Thiến muốn cứu vãn quan hệ của hai người, đáng tiếc bọn họ cuối cùng vẫn ly hôn.
Còn về phần cô, chuyện kết hôn giả bị vạch trần lại bị uy hiếp, tự nhiên có thể rời khỏi cái nhà đó.
Sau khi hẹn bạn thân thời gian ăn cơm ngày mai xong, hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Giang Tâm Nghiên theo thói quen kiểm tra điện thoại di động, nhìn thấy không có điện thoại gọi đến.
Mười ngày rồi, Lê Khang ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, thậm chí ngày đó cô gửi tin nhắn cho anh, anh cũng không trả lời.
Anh tức giận sao? Chắc là vậy. (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn). Cho nên ngày đó khi cô nói muốn hủy bỏ giao dịch, muốn rời khỏi anh, anh mới có thể ngay cả nói lời giữ cô lại cũng không có. So với dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc lúc trước của hai người, thật đúng là có chút châm chọc, đó chỉ là một giấc mộng của cô thôi sao?
Giang Đông Thành nhìn cháu gái, không vui nói: “Tâm Nghiên, con rốt cuộc còn muốn ở đây bao lâu? Con muốn bỏ mặc cháu rể ta sao, cũng không về nhà?”
Giang Tâm Nghiên không có cách khác, lại không dám tiếp tục lừa dối ông nội nữa, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nói lời nào.
Ngày đó cô đột nhiên xách theo hành lý về nhà, ông nội thấy cũng hỏi tới, cô chỉ có thể nói mình và Lê Khang cãi nhau, muốn tạm thời ở lại trong nhà, còn đặc biệt nói rõ không muốn gặp Lê Khang, muốn ông nội đừng gọi anh đến, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cô đoán sự nhẫn nại của ông nội cũng gần như đến giới hạn rồi.
“Cặp vợ chồng nào mà không cãi nhau? Nhưng cũng không thể vì cãi lộn mà chạy về nhà mẹ đẻ ở lâu như vậy. Còn nữa, con và cháu rể rốt cuộc gây gỗ vì chuyện gì? Trước đây không phải tình cảm của các con rất tốt sao?” Bởi vì cháu gái thoạt nhìn tâm tình không tốt, còn nói không muốn nói, Giang Đông Thành cũng không muốn truy hỏi nữa, ngờ đâu cô lại về nhà sống mười ngày. “Ta thấy tiếp tục như vậy không được, buổi tối ông bảo Lê Khang đến đón con về.”
Nghe thấy ông nội muốn gọi điện thoại cho Lê Khang, cô lập tức trở nên sốt sắng. “Ông nội, ông đừng gọi cho anh ấy.”
“Vì sao?”
“Không vì cái gì, tóm lại bây giờ con không muốn gặp mặt anh ấy.” Cô còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào về chuyện ly hôn với ông nội, rất là phiền não, nhìn thấy thời cơ trước mắt không thể để mất, cô vội vã thử hỏi: “Ông nội, nếu như con nói, con có thể sẽ ly hôn với Lê Khang, ông có thẻ chấp nhận không?”
“Con muốn ly hôn với cháu rể? Tại sao?” Giang Đông Thành mở to mắt, lớn tiếng hỏi.
“Ông nội, ông trước tiên không nên kích động như vậy, cẩn thận huyết áp của ông.” Vẫn biết ông nội sẽ kích động như vậy, cho nên cô mới không muốn nói, nhưng chuyện ly hôn sớm muộn ông nội cũng sẽ biết.
“Tâm Nghiên, con và cháu rể rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông thấy nó rất tốt với con, rốt cuộc vì sao con muốn ly hôn với nó?”
“Việc này… Ông nội, con chỉ có thể nói con và anh ấy có rất nhiều chỗ không hợp nhau.” Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do này.
“Không hợp nhau?” Giang Đông Thành nghi ngờ nhìn cô. “Tâm Nghiên, ông nội ở trên thương trường nhiều năm như vậy, gặp vô số người, trong mắt của ông, Lê Khang đứa bé đó mặc dù không nói nhiều, nhưng điềm tĩnh đáng tin cậy, là một người chồng đáng để con dựa vào cả đời.”
“Điều này con biết.” Anh có bao nhiêu đáng tin, cô hiểu rõ hơn ai hết.
“Đã như vậy, tại sao con còn nói muốn ly hôn với Lê Khang?” Thấy cháu gái không nói lời nào, Giang Đông Thành thở dài. “Tâm Nghiên, ông không biết hai người trẻ tuổi các con vì chuyện gì mà cãi lộn, để cho con không muốn về nhà cũng không muốn gặp nó, nhưng nếu các con đã có thể từ kết hôn giả ban đầu đến thật sự yêu thương lẫn nhau, sau đó trở thành vợ chồng thật, đây không phải là nên quý trọng cái duyên phận này sao?”
Lời của ông nội, làm Giang Tâm Nghiên vô cùng chấn kinh. “Ông nội, ông… Ông làm sao có thể biết chuyện kết hôn giả của con và Lê Khang?” Cô không ngờ ông nội lại có thể biết chuyện này sớm như vậy.
“Cái này còn phải hỏi? Đương nhiên là thằng nhóc Lê Khang nói với ông.”
“Cái gì?! Lê Khang nói với ông?”
“Đúng, trước đây không lâu nó cầm dự án thiết kế đến cho ông, sau đó nói với ông. Nó còn nói lúc đầu các con vì lợi ích của hai bên mà quyết định kết hôn giả, con vì không muốn ông lo lắng cho con, mà nó nói bản thân vì miếng đất, nhưng mà nó cũng nói, sau này các con cũng làm vợ chồng thật sự.” Lúc Giang Đông Thành nghe được chuyện này cũng hết sức kinh hãi, không ngờ cháu gái và cháu rể kết hôn, sau lưng lại có nguyên nhân.
Giang Tâm Nghiên thật lâu không nói nên lời, ông nội nếu đã biết, hơn nữa còn là Lê Khang tự mình nói, vậy tại sao anh không nhắc đến chuyện này với cô?
Không đúng, nếu như anh đã sớm biết bọn họ kết hôn giả, như vậy không phải chứng tỏ anh đã khôi phục trí nhớ?
Cô mở to mắt không dám tin. “Ông nội, Lê Khang anh ấy… Nhớ ra những chuyện trước đây rồi?”
Giang Đông Thành ngừng một lát, vẻ mặt hơi quái dị. “Đại khái là vậy.”
“Ông nội, ông nói rõ ràng đi, khi nào thì Lê Khang khôi phục trí nhớ?” Cô cũng không biết anh đã sớm nhớ ra những chuyện trước đây, như vậy, anh chắc hẳn cũng sớm biết cô lừa gạt anh, anh không giận sao?
Đối với việc Lê Khang khôi phục trí nhớ, Giang Đông Thành có vẻ hơi khó mà mở miệng, vì buổi tối hôm đó, mình cũng đã hỏi anh câu giống như vậy, kết quả tiểu tử kia cư nhiên bày tỏ, khi ông lừa anh nói đã từng đồng ý muốn giúp đỡ làm dự án thiết kế, thì đầu óc anh đột nhiên nhớ lại quá khứ.
Nhìn tiểu tử kia một chút, nói lời này không biết là thật hay giả, bảo ông làm sao mở miệng? Nói tiểu tử kia sở dĩ nhớ ra chuyện trước đây, tất cả đều nhờ ông lão già này nói dối ban cho?
Nhưng bất kể như thế nào, khôi phục trí nhớ bây giờ cũng tốt.
“Tâm Nghiên, lúc nào nó khôi phục trí nhớ không quan trọng, tóm lại, nó đã nhận lỗi với ông, xin ông tha thứ cho nó. Ông nhìn ra được nó thật lòng với con, hơn nữa nó bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu con ra ngoài, cho nên ông đồng ý tha thứ cho nó.” Dĩ nhiên, nhân tiện dự án thiết kế mấy miếng đất mở rộng thì càng tốt hơn, khà khà, ai bảo tiểu tử đó là một nhân tài.
“Ông nội, nếu Lê Khang đã khôi phục trí nhớ, tại sao anh ấy còn phải làm bộ giả mất trí nhớ?” Nguyên nhân như thế mà cô không phát hiện ra, còn cho rằng anh vẫn mất trí nhớ.
“A,… cái này ông cũng đã hỏi, nó nói bởi vì con giống như thích nó sau khi mất trí nhớ hơn, cho nên nó không muốn thay đổi. Suy nghĩ một chút, nó thật sự có ý với con.” Giang Đông Thành vốn cũng nghi hoặc cháu rể vì sao không nói thật mình đã khôi phục trí nhớ, nhưng sau khi nghe lý do của anh, lại cảm thấy rất cảm động.
Thấy cháu gái không nói lời nào, cho rằng cô vẫn không muốn về nhà, vì vậy ông tiếp tục khuyên giải. “Thật ra thì, ông đã gọi điện thoại cho tiểu tử Lê Khang, hỏi nó vì sao các con cãi lộn, nó cũng giống như con, không nói ra nguyên nhân. Nhưng mà nó nói lúc nào con muốn trở về, đều có thể trở về.” Mặc dù đến bây giờ ông vẫn không biết hai đứa này rốt cuộc vì sao gây gổ, cũng không muốn hai đứa phê bình đối phương, xem ra hai đứa vẫn rất yêu thương nhau, cho nên ông mới khuyên cháu gái trở về.
Đầu óc Giang Tâm Nghiên trống rỗng, Lê Khang nhớ ra chuyện trước kia, nhưng vẫn cùng cô đóng vai vợ chồng ân ái, đây là vì sao?
Trong đầu thoáng qua lời anh đã nói, nhịp tim của cô bỗng dưng đập nhanh hơn.
Em đừng lo lắng, cho dù anh khôi phục trí nhớ, quan hệ của chúng ta vẫn giống như bây giờ, chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ rồi…
Nói như vậy, mặc kệ anh có mất trí hay không, anh đều yêu cô giống như vậy… Ý của anh là như vậy sao?
Mà cô, lại vì không biết, ngày đó mạnh mẽ nói ra với anh những lời như vậy, nói cô chưa từng yêu anh, yêu anh là giả…
Không được, cô phải xin lỗi anh.
Cô cầm điện thoại di động lên muốn gọi điện thoại, nhưng lại cảm thấy nên gặp mặt nói chuyện, vì vậy cô trực tiếp ra ngoài, đi về phía Đông Tường.
Lê Khang và Dương Uy Hàn cùng đi ra khỏi tòa nhà làm việc, chuẩn bị đi về phía nhà máy tuần sát còn phải đi họp, hai người vừa mới lên xe, xe vừa khởi động, thì có một chiếc xe hàng cỡ vừa từ phía sau chạy tới, đột nhiên tăng tốc độ đụng vào đuôi xe của bọn họ.
Phịch một tiếng, xe của Dương Uy Hàn vì bị va chạm mạnh từ phía sau, cả đầu đụng vào cột điện ở phía trước, lõm hơn phân nửa. Mà hai người ngồi ở trong xe vì bị va chạm xảy ra bất ngờ đúng đến nỗi choáng váng đầu, mặc dù có dây an toàn bảo vệ, vẫn khiến bọn họ đầu óc choáng váng trong chốc lát.
Lê Khang lấy lại tinh thần đầu tiên, từ gương chiếu hậu vỡ một nửa nhìn thấy xe hàng đuổi theo đâm vào bọn họ, lại còn đang chuyển động xe ở phía sau.
Không có gây chuyện chạy trốn, mà còn chuyển động xe… Lê Khang kinh hãi thấy nguy hiểm đang đến, vội vàng quát: “Uy Hàn, mau xuống xe!” Anh khẩn cấp mở cửa xe xuống xe, nhưng lại phát hiện Dương Uy Hàn vẫn ngồi ở trong xe.
“Uy Hàn, nhanh xuống xe!” Anh vội kêu.
Dương Uy Hàn nỗ lực muốn ra khỏi, nhưng không có cách nào. “Anh Khang, không được, chân trái của em bị mắc kẹt, không thể động đậy. Anh mau trốn đi, chiếc xe hàng phía sau lại muốn đụng tới.”
Lê Khang nhìn chiếc xe hàng phía sau lại bắt đầu tăng tốc về phía trước, nghĩ thầm lại muốn đụng như vậy một lần nữa, Uy Hàn nhất định gặp nguy hiểm, xe cũng có thể sẽ nổ tung, anh phải làm chút gì đó…
Thân hình cao lớn bỗng chạy nhanh lướt qua xe phía sau của bọn họ, cố ý để cho người lái trong xe hàng thấy rõ anh, rồi sau đó anh chạy sang bên cạnh, chỉ hy vọng mục tiêu của đối phương là anh, không cần lại đi đụng vào xe của Dương Uy Hàn nữa.
“Anh Khang, đừng! Anh làm như vậy rất nguy hiểm!” Nhìn thấy xe hàng quả nhiên gấp rút tăng tốc về phía Lê Khang, Dương Uy Hàn ngồi trong xe kinh hoảng hét to.
Lê Khang nhanh chóng chạy về phía trước, nhưng anh đương nhiên chạy không bằng chiếc xe hàng ở sau lưng, vì vậy thân thể cao lớn của anh đột nhiên nghiêng người nhảy qua, động tác bổ nhào gọn gàng bật vào bụi cây thấp bên cạnh.
Xe hàng phía sau thắng xe không kịp, và phía trước đúng lúc một chiếc xe hơi lái đến đụng vào nhau, vì tốc độ quá nhanh làm lật xe tại chỗ, bốn bánh xe hướng lên trời, khiến người đi bộ bên cạnh sợ đến mức thét chói tai, có người vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát gọi xe cứu hộ đến.
Thấy thế, Lê Khang thở dốc một hơi, sau đó đứng lên, nhìn thấy người lái trong xe hàng ngất đi, quyết định đi trước xem tình hình của Dương Uy Hàn một chút.
Bởi vì quá lo lắng tình trạng vết thương của Dương Uy Hàn, anh hoàn toàn không phát hiện ở phía sau vẫn có một chiếc xe hơi màu xanh dương đậm thừa cơ hành động, đợi anh nhất định hướng về phía Dương Uy Hàn, chiếc xe kia liền tăng tốc về phía anh —
“Anh Khang, nguy hiểm!”
Ai cũng không lường trước được người vừa rồi vừa mới gây ra họa lại có đồng bọn, Lê Khang nghe thấy tiếng hét của Dương Uy Hàn nhưng xoay người thì chiếc xe màu xanh dương đậm kia đã vọt tới —
Ầm!
Một bóng người bắn lên, bị đụng bay xa đến mấy mét.
Đúng lúc này, âm thanh còi báo động từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ, từ trên xe cảnh sát đi xuống mấy cảnh sát.
Lê Khang bị người ta đẩy ngã, nằm trên mặt đất, nhìn người nằm ở phía trước cũng không nhúc nhích, trên mặt không có chút máu, toàn thân bị sự hoảng hốt bao vây thật lớn.
Anh đứng dậy xông về phía trước, hai chân run rẩy quỳ gối bên cạnh người phụ nữ đang nằm trong vũng máu, khổ sở lớn tiếng gọi, “Không! Giang Tâm Nghiên, em người phụ nữ ngu ngốc!”
Trong phòng bện tư nhân của bệnh viện.
Dương Uy Hàn vì xương chân bị vỡ vụn mà nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, bạn gái nhỏ mới gặp gỡ hơn hai tháng Mô Lợi Kỳ ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Tội phạm lái xe đụng hắn và Lê Khang ba ngày trước, là ông chủ của một công ty và con trai của ông ta đã từng bị bọn họ thu mua, bọn họ cũng từng đến trước cửa Đông Tường treo giơ bảng kháng nghị.
Theo sự điều tra của cảnh sát, sau khi mất công ty, hai cha con cùng lúc thất nghiệp, vì vậy cả ngày trong lòng ấm ức thường mượn rượu giải sầu. Chuyện xảy ra ngày đó, hai cha con lại uống rất nhiều rượu, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng quyết định đồng quy vu tận với Lê Khang, nhưng sẽ chia ra lái hai chiếc xe khác nhau, là muốn nói ai gặp Lê Khang trước thì liền đụng anh.
Lúc này Lê Khang đi vào phòng bệnh, đến bên cạnh. “Thế nào? Hôm nay cảm thấy như thế nào?”
“Đã không còn đau đớn như vậy, tuần sau hẳn là có thể xuống giường.” Dương Uy Hàn cười cười trả lời. Đối với bọn họ nhặt được về một mạng, cảm thấy rất may mắn.
Lợi Kỳ kéo ghế qua cho Lê Khang ngồi, mình thì cầm ví muốn đi mua đồ. Cô đi ra khỏi phòng bệnh, để cho bọn họ tiếp tục nói chuyện.
Ba ngày này, Dương Uy Hàn vì gãy chân nằm viện, nhưng Lê Khang không bị thương lại cũng chỉ ghé qua công ty một lần. Anh nghĩ thầm dù sao công ty cũng có các chủ quản trông nom, còn có Vương Thi Tình giúp đỡ một tay, có chuyện gì sẽ gọi điện thoại tới, cho nên anh mới ở lại đây.
“Anh Khang, Giang Tâm Nghiên cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?” Dương Uy Hàn quan tâm hỏi.
Ngày ấy, hắn chính mắt nhìn thấy anh Khang sắp bị xe đụng, Giang Tâm Nghiên lại đột nhiên xông ra, cô đẩy anh Khang ra, bản thân bị đụng tại chỗ bay ra ngoài đến mấy mét.
“Đúng, chỉ số hôn mê không lạc quan.” Lê Khang nặng nề nói.
“Đều là lỗi của em. Nếu như ngày đó em không đậu xe ở lầu một, hoặc không bảo anh ngồi xe của em cùng đi đến nhà máy, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi.” Dương Uy Hàn rất hối hận, nếu hắn giống như thường ngày đậu xe ở tầng hầm thì tốt rồi.
“Em không nên tự trách, cho dù ngày đó bọn họ không chặn chúng ta, cũng sẽ tìm thêm thời gian xuống tay.” Lê Khang cũng không muốn hắn luôn tự trách mình, bởi vì chuyện này không liên quan đến hắn. “Em tốt nhất chữa khỏi vết thương ở chân, về sau Đông Tường sẽ giao cho em.”
Dương Uy Hàn nghe vậy khiếp sợ không thôi. “Anh Khang, anh muốn phân chia rõ ràng với em? Không quan tâm người anh em này, ngay cả công ty một tay sáng lập cũng không cần?”
“Ở đâu ra phân chia rõ ràng? Anh chỉ nói để cho em quản lý công ty thật tốt, cũng không phải muốn bán công ty cho em. Còn nữa, anh làm sao có thể không quan tâm anh em của mình? Chúng ta là người nhà, vĩnh viễn đều là vậy.” Lê Khang không khỏi bật cười. Mặc dù không có máu mủ, nhưng bọn họ đích thực là người nhà.
“Không nói muốn phân chia rõ ràng, vậy vì sao muốn giao Đông Tường cho em? Còn anh?” Dương Uy Hàn không hiểu ý của anh bây giờ, cảm giác anh giống như muốn rời khỏi Đông Tường.
“Uy Hàn, em có nghĩ tới hay không, nếu như ba ngày trước chúng ta không may đều gặp nạn, em nói, cuộc đời của chúng ta có thể sẽ có tiếc nuối rất sâu hay không?”
“Anh Khang…”
“Có kinh nghiệm một lần là đủ rồi, tiếp theo, anh cũng không muốn để cho mình cảm thấy tiếc nuối, muốn nắm chặt mỗi phút mỗi giây. Cho nên anh dự định sẽ đợi bên cạnh Tâm Nghiên, mặc kệ cô ấy có tỉnh lại hay không, anh cũng sẽ bồi ở bên cạnh cô ấy.” Lê Khang mở tay của mình ra. “Nhìn thấy tay của anh không? Bây giờ anh muốn nắm duy nhất, không phải là tiền bạc, không phải chinh phục thế giới, mà là tay Tâm Nghiên.” Bây giờ anh chỉ cầu xin ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa, mà lần này, anh sẽ giữ cô thật chặt không buông ra.
Anh hối hận lúc trước đã nghe theo để cô rời đi, thật ra thì anh biết là cô yêu anh, đáng tiếc còn chưa đủ nhiều, hoặc nói cô không có lòng tin vào bản thân, nếu không thì sau khi mọi chuyện sáng tỏ, ngay cả thương lượng bàn bạc với anh cũng không có, trực tiếp muốn hủy bỏ giao dịch, sau đó bỏ lại anh.
Điều này khiến anh rất không hài lòng, cho nên anh mới cố ý không đi tìm cô, kết quả anh lại thiếu chút nữa đã mất đi cô.
Cho dù muốn nói cho anh biết cô cũng yêu anh, cũng không cần lấy tánh mạng mình ra để chứng minh chứ? Thật là một người phụ nữ ngốc, đợi cô tỉnh lại, anh phải mắng cô thật tốt, để cô sau này không dám làm chuyện như vậy nữa.
Trong giọng nói của Lê Khang nồng đậm cảm xúc, cái này Dương Uy Hàn ít nhiều cũng hiểu, vì cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể nào tin nổi Giang Tâm Nghiên lại có thể liều mạng tới cứu anh Khang, hắn vẫn cho rằng cô chỉ đùa giỡn anh Khang, vốn không phải thật lòng.
“Uy Hàn, em có thể cười người đại ca này, vì một người phụ nữ mà trở nên không có chí khí như vậy, nhưng giống như những gì anh vừa nói, anh không muốn phải tiếc nuối lần thứ hai, vì vậy, anh muốn ở bên cạnh Tâm Nghiên, sau đó cũng thay cô ấy chăm sóc ông nội.”
“Đúng rồi, Giang lão có khỏe không?” Ngày đó sau khi Giang Tâm Nghiên khẩn cấp làm phẫu thuật, nghe bác sĩ nói tình hình của cô ấy không lạc quan, Giang lão ngay lập tức lo lắng đến ngã xuống đất theo lời nói.
“Đã tỉnh rồi, nhưng bây giờ vẫn nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh.” Ông nội rất yêu thương Tâm Nghiên, điều này mọi người đều biết, chỉ thiếu chút nữa hái trăng sao cho cô ấy. “Trước đây anh làm dự án thiết kế phát triển thay Giang thị, không lâu đã bắt đầu tiến hành rồi, đây là trách nhiệm của anh, anh phải phụ trách làm cho dự án thiết kế tiến hành thuận lợi, cho nên, Đông Tường liền giao cho em.”
Không có cái gọi là phân chia rõ ràng, bọn họ giống nhau mỗi ngày cố gắng làm việc, chỉ là trong lòng anh đã thay đổi.
Anh tin Tâm Nghiên sẽ tỉnh lại, sau đó hai người sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc thuộc về họ.
Bình luận truyện