Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 16: Một Trăm Triệu





Mặc dù mẹ cô đã hôn mê, nhưng Hứa Niệm An cũng đã dành dụm được một ít qua nhiều năm, tìm một thành phố nhỏ, thuê nhà, chăm sóc mẹ và đồng thời làm việc, nghĩ đến cũng sẽ không quá khó khăn.
Đang suy nghĩ, một tin nhắn từ di động truyền đến, Hứa Niệm An cầm lấy điện thoại, bấm vào, mắt càng lúc càng mở to, “Mục Duyên Đình gửi 1XXXXXX NDT vào tài khoản thẻ tiết kiệm của bạn kết thúc bằng XXX lúc 22:30 ngày 7/6, số dư hiện tại là 1XXXXXX NDT.”
Hứa Niệm An vươn tay đếm số không ở phía sau, cô cảm thấy mình đã đếm nhầm, cô cúi đầu đếm lại vài lần, sau đó toàn thân không được khỏe, đột nhiên bước ra khỏi giường, bật đèn lên, cô cẩn thận đếm số không qua lại dưới ánh đèn, và lập tức choáng váng.
100 triệu?!
Mục Duyên Đình cho cô một trăm triệu?!
Hứa Niệm An còn chưa hoàn hồn sau cú sốc, lúc này chuông điện thoại vang lên, Hứa Niệm An lập tức kết nối, giọng nói của Cao Dương từ bên trong truyền ra, “Hứa tiểu thư, tôi đã gởi tiền cho cô rồi.

Sau này cô cần gì thì đừng ngại, hãy nói với tôi, tôi sẽ nói cho tiên sinh biết.”
Trái tim của Hứa Niệm An run lên: Anh nói thật sao?
Hứa Niệm An, “Anh có nói với Mục tiên sinh rằng tôi muốn anh ấy mua túi xách và trang sức cho tôi không?”
Cao Dương kính cẩn nói, “Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư, tiên sinh thật cao hứng vì cuối cùng cũng có người thay anh ấy tiêu tiền.”
Mẹ nó, đây là cái mạch não quái quỷ gì vậy?
Hứa Niệm An hỗn độn nói nhanh, “Tôi trả lại tiền được không?”
Nếu cô nhận tiền này, quan hệ giữa bọn họ thật sự sẽ trở nên không rõ ràng.
Cao Dương cười, “Hứa tiểu thư thích nói đùa thật, đã muộn rồi, Hứa tiểu thư nghỉ ngơi sớm.”
Hứa Niệm An hoàn toàn xụi lơ dựa vào đầu giường, cảm giác chính mình gặp phải phiền phức.

Hứa Niệm An suy nghĩ một lúc và cuối cùng gọi cho người bạn tốt của mình Khương Sơ Tình một cuộc điện thoại.
Khương Sơ Tình rên rỉ, “Giấc ngủ xinh đẹp của tôi đã bị trễ rồi, Hứa Niệm An, tốt nhất là cậu thật sự có chuyện.”
Hứa Niệm An thấp giọng hỏi, “Sơ Tình, nếu một người đàn ông cho cậu tiền, thì có nghĩa là gì?”
Khương Sơ Tình không chút nghĩ ngợi, “Cậu muốn kéo dài thời gian à.”
Hứa Niệm An nhấn mạnh, “Nhiều, rất nhiều.”
“Bao nhiêu?”
“Loại có thể dùng cả đời.”
Khương Sơ Tình suy nghĩ một chút rồi nói, “Hoặc là người đàn ông này bị bệnh, hoặc là người đàn ông này có bí mật thầm kín.”
Hứa Niệm An cảm thấy rằng cô đã đoán được cả hai.
Mục Duyên Thần đúng là bị bệnh, anh ta là một kẻ biến thái và những điều anh ta muốn làm với cô quả thực là bí mật thầm kín.
Khương Sơ Tình hỏi lại, “Quý Thừa Ngọc đã đưa tiền cho cậu? Này, anh ta thực sự sẵn sàng trả tiền để ly hôn với cậu.”
Hứa Niệm An nói, “Mình đã hứa sẽ ly hôn với anh ta, nhưng mình sẽ không đòi tiền của Quý gia.”
Khương Sơ Tình hét lên, “Hứa Niệm An, cậu thật ngu ngốc, tiền phải là của cậu, tại sao lại không? Sau này cậu sẽ không có gì.”
Hứa Niệm An lần lượt an ủi, “Mình có mẹ và cậu, thế là đủ rồi.”
Khương Sơ Tình chưa nguôi cơn tức giận, “Cậu là đồ đại ngốc.

Cậu dám dễ dàng tha cho gian phu kia, mình đời này sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Tuy rằng là mắng cô, nhưng Hứa Niệm An lại thấy trong tim ấm áp và vui vẻ, trên đời này chân chính quan tâm cô không có mấy người, Khương Sơ Tình xem như là một trong số đó.
Vì 100 triệu đột ngột này mà Hứa Niệm An cả ngày sống trong lo lắng, cả người cô đều không có giá trị 100 triệu, Mục Duyên Đình chỉ muốn mua cô bằng tiền, mà cô cũng không phải món hàng giá trị để mua bán.

Huống chi, cô cũng không muốn bán.
Tuy nhiên, cô không thể hiểu được suy nghĩ của người kia nên càng thêm băn khoăn.
Cô cứ như vậy cả ngày cùng bất an lại vượt qua một tháng.

Nói đến cũng kỳ quái, từ buổi tối đó, suốt một tháng Mục Duyên Đình không thấy xuất hiện qua.
Nếu không nhờ hình xăm ở bụng dưới và khoản tiền 100 triệu không thể giải thích được trên thẻ, cô thậm chí tự hỏi liệu người đàn ông kia đã từng xuất hiện chưa.
Trong tháng này, Quý Thừa Ngọc rất ít khi về nhà, thậm chí khi quay lại, anh ta cũng vội vàng thay quần áo khi Hứa Niệm An đi vắng.
Một tháng sau, đó là một buổi từ thiện do một thế gia ở đế đô tổ chức.
Mặc dù gia tộc họ Quý không được coi là nổi bật ở đế đô nơi có nhiều gia tộc giàu có, nhưng đồ trang sức của Quý gia lại nổi tiếng thế giới, dựa vào đó, gia tộc họ Quý cũng có chỗ đứng ở đế đô.
Cái gọi là bữa tối đấu giá từ thiện chỉ là một trò tiêu khiển do các phu nhân của các gia đình giàu có tổ chức để chơi trò ăn tiền.
Hứa Niệm An không quan tâm đến việc này, nhưng cô là con dâu lớn của Quý gia nên phải tham dự.
Hứa Niệm An đi theo Triệu Dung, Triệu Dung giao vật phẩm đấu giá mà bà ta đã chuẩn bị cho nhân viên, đồng thời liên tục thúc giục họ giữ chúng an toàn.

Bà ta quay đầu lại hỏi Hứa Niệm An, “Cô không chuẩn bị cái gì sao?”
Nhân viên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết, Hứa Niệm An cười nói, “Quý gia chúng ta là một, không cần chuẩn bị riêng.”
Nhân viên thu lại cái nhìn sốt sắng.
Triệu Dung ngẩng đầu chế nhạo, xoay người bước đi.
Nhìn thấy hai người đi khuất, Quý Thiến Thiến bước đến người nhân viên đưa chiếc hộp gấm trên tay.
Mười lăm phút sau, Quý Thiến Thiến và Triệu Dung ở bên cạnh thì thầm, “Thiến Thiến, mọi chuyện thế nào rồi?”
Quý Thiến Thiến gật đầu tự tin, “Mẹ đừng lo, lần này con hứa Hứa Niệm An sẽ rất mất mặt trong giới quý tộc.

Lúc đó con xem liệu ba có bảo vệ chị ta được không.”
Triệu Dung vỗ nhẹ vào mặt Quý Thiến Thiến, “Con gái yêu của mẹ, con vẫn thật thông minh.”
Trước buổi đấu giá từ thiện có tổ chức tiệc chiêu đãi.
Hứa Niệm An tính tình lạnh lùng, ít người quen biết, không nghĩ muốn hàn huyên xung quanh, liền tránh ở một bên xem quang cảnh.
Bất giác, cô đã bước đến bể bơi, mặt nước gợn sóng nhẹ, mờ ảo dưới ánh trăng.
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, “Hứa Niệm An, đã lâu không gặp.”
Khi Hứa Niệm An quay lại, cô nhìn thấy Viên Thi Nhu trong một chiếc váy trắng dài, đứng phía sau duyên dáng, tay cầm ly rượu, nhìn cô có vẻ khiêu khích.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, Hứa Niệm An cũng không thể hiểu nổi, Viên gia đã cướp nhà của mẹ cô, cướp công ty của ông ngoại cô, và thậm chí còn buộc tội mẹ cô dan díu với tài xế.

Lúc này đây, Hứa Niệm An người bị đoạt đi tất cả, rốt cuộc nên biểu hiện như thế nào?
Viên Thi Nhu vừa nói vừa đi về phía Hứa Niệm An từng chút một, không thể không bày tỏ sự mỉa mai, “Tháng này, A Ngọc ở với tôi trong khách sạn mỗi ngày.


Chồng cô bỏ vợ đi với một người phụ nữ khác, cuộc sống mấy ngày qua không quá tốt đi? À, không, phải nói, hai năm qua, cô sống cũng không dễ chịu, dù có tiến vào Quý gia thì như thế nào, chồng mình ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào cô.

Là phụ nữ, cô thật là đồ thất bại.”
Hứa Niệm An lạnh lùng trả lời, “Cô và mẹ cô thật sự là giống nhau, cả hai đều thích làm tiểu tam.

Nếu cô cảm thấy rằng việc trở thành tiểu tam là một điều vinh dự, cô có thể tuyên truyền, làm cho tất cả mọi người cùng biết.”
Hứa Niệm An cố ý nhấn mạnh hai chữ tiểu tam.
Viên Thi Nhu nhất thời tức giận, khuôn mặt xinh xắn gần như trở nên vặn vẹo.
Một lúc sau, cô ta nói, “Hứa Niệm An, cô đừng đắc ý quá sớm.

A Ngọc sớm hay muộn gì cũng sẽ ly hôn với cô thôi.

Lúc đó, tôi sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Quý phu nhân, bất quá cô đừng thương tâm, cô chính là mất đi chồng, mất đi tài sản Hứa lão gia để lại cho cô, này đều tính là gì? Đây đều là vật ngoài thân, chính là, tôi mất đi tình yêu, cùng A Ngọc sau này ở chung, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội tìm được tình yêu đích thực nữa.”
Hứa Niệm An chế nhạo, “Tôi xem cô không phải mất đi tình yêu, mà cô là mất đi trí não của mình.”
Nói xong, cô quay người rời đi, còn nói thêm một câu với người như vậy, cô sợ chính mình sẽ trở nên không bình thường.
Chính là vừa muốn xoay người, Viên Thi Nhu đột nhiên giữ chặt cánh tay cô hét lớn, “A Ngọc mau cứu em, Hứa Niệm An muốn đẩy em vào bể bơi.”
Hứa Niệm An quay đầu lại, lạnh lùng nhìn phần trên của cô ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện