Hôn Nhân Đã Qua

Chương 37



“Ai da…”

Diệp Trì nhìn vào gương, xoa xoa những vết bầm tím ở trên mặt, nắm đấm của thằng ranh Hứa Minh Chương ấy cứng thật, lại cứ nhắm thẳng vào mặt, vào các khớp, những điểm yếu trên người. Ban nãy không thấy gì, giờ tắm xong mới thấy đau nhức khắp người, nhưng mà đau cũng đáng. Diệp Trì không nén được cười, anh bật cười ha hả, người đàn ông trong gương bỗng chốc trở nên ngốc nghếch. Vợ anh, con anh, kể từ nay về sau, thằng ranh ấy chẳng đáng một xu. Tất cả đều là của anh, đều là của anh!

Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy hôm nay đúng là anh nóng nảy quá. Vừa nhận được điện thoại của Cẩm Phong, Diệp Trì đã không kiềm chế được cơn giận trong lồng ngực. Hứa Minh Chương, giỏi lắm, mày dám dụ dỗ vợ tao!

Diệp Trì rất “kỵ” Hứa Minh Chương, điều này trong lòng Diệp Trì hiểu rất rõ. Mặc dù ngoài miệng vẫn bảo mình chiếm thế thượng phong, nhưng những lời Hứa Minh Chương nói chẳng khác gì con dao nhọn cứa vào tim Diệp Trì.

- Thời Tiêu yêu tôi, rất rất yêu, yêu đến mức đã giấu nhẹm chân tướng sự việc bốn năm trước, cam tâm để tôi hiểu lầm cô ấy thay lòng đổi dạ. Tính cách của cô ấy thực chất không phải như vậy, chắc chắn anh cũng rõ. Nhưng cô ấy lại làm như thế, cho thấy điều gì chắc không cần tôi nói với anh. Chỉ cần cô ấy vẫn còn yêu tôi, tôi tuyệt đối không từ bỏ, tuyệt đối không!

Sự quả quyết và dũng khí của Hứa Minh Chương lúc ấy đã thắp sáng đôi mắt anh ta lúc đó, thứ ánh sáng ấy thật chói mắt. So với Hứa Minh Chương, Diệp Trì yếu thế hơn hẳn. Diệp Trì không thích cảm giác này, cực kì không thích. Vốn đã ôm một cục tức to đùng trong bụng rồi, đã vậy thằng ranh này còn đi tìm vợ anh. Hơn nữa Diệp Trì cũng sợ, đường đường là Diệp thiếu gia mà cũng có lúc hoảng sợ, anh sợ chỉ trong chớp mặt, vợ của anh sẽ bỏ trốn với người khác, chuyện này để lọt ra ngoài thì mất mặt đến nhường nào. Cho dù cô không yêu anh, nhưng anh rất trân trọng cô.

Do vậy Diệp Trì mới tức tốc chạy đến, rồi hùng hổ lao vào đánh nhau như một thằng nhóc ngổ ngáo. Nhưng trải qua chuyện lần trước, Diệp Trì không dám tùy tiện manh động, bị vợ giận dỗi, không đoái hoài gì đến, Diệp Trì khó chịu vô cùng. Mặc dù trước đấy có tức đến mức nào, chỉ một câu nói nhẹ nhàng của vợ “Diệp Trì, em có thai rồi” là anh chẳng còn để ý đến cái gì nữa, chẳng muốn so đo chuyện gì nữa, trong mắt chỉ còn lại vợ yêu và đứa con trong bụng cô.

Sáu tuần, vợ anh có bầu được sáu tuần, bác sĩ khám cho Thời Tiêu nói với Diệp Trì: “Kết quả siêu âm cho thấy, kích thước cái thai là 18 x 15 x 23mm, đã nhìn thấy mầm phôi, đã có tim thai.”

Nói thật lòng, cầm tấm phim siu âm trên tay, ngắm nghía kĩ càng đến năm phút liền mà Diệp Trì vẫn chẳng nhìn ra được điều gì, thế nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn thấy cảm động khó nói thành lời. Đó là con của anh, con của anh và Thời Tiêu, đứa bé ấy sẽ từ từ lớn lên, mang theo gen di truyền của anh và Thời Tiêu, là cốt nhục của hai người, và họ là một gia đình ba người đầm ấm.

Cứ nghĩ đến đây, Diệp Trì lại không nén được niềm vui trào dâng trong lòng. Trong khi Diệp Trì vẫn đứng đó cười ngô nghê thì tiếng gõ cửa nhà vệ sinh vang lên, tiếng Thời Tiêu vọng vào: “Diệp Trì, anh xong chưa? Em đói rồi!”

Diệp Trì vội vàng mở cửa đi ra, nhìn thấy Thời Tiêu đang tiu nghỉu đứng bên ngoài cửa, tay ôm bụng, miệng ca thán: “Diệp Trì, em đói rồi, đói sẽ đau dạ dày, uống loại thuốc đó của chú Phan cứ thấy đói suốt!”

Diệp Trì liền mềm lòng ngay, ai bảo chiêu này của vợ anh hiệu quả quá cơ. Anh cúi xuống ôm lấy cô, hôn lên trán cô: “Anh xuống đây, để anh nấu cơm cho em, em muốn ăn gì nào?”

Hai người vừa xuống nhà thì chuông cửa réo vang, Diệp Trì liền đặt vợ xuống ghế, kéo cái chăn mỏng đắp lên người cô, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô rồi mới ra mở cửa. Nhìn thấy mẹ ở ngoài cửa qua hệ thống quan sát, anh liền trố mắt ra, đúng là chỉ cần chú Phan biết là cả nhà họ Diệp sẽ biết. Anh liền ngoảnh vào nói với Thời Tiêu: “Là mẹ đấy, còn cả cô giúp việc nữa!”

Thời Tiêu ngẩn người, khuôn mặt trắng bệch hơi đỏ lên, cúi gằm mặt xuống, đó là vẻ ngại ngùng. Diệp Trì không khỏi phì cười.

Bà Diệp vừa nhận được tin báo liền mừng như bắt được vàng, đâu ngờ niềm mong ước lại thành hiện thực. Nghe thấy chú Phan nói Thời Tiêu bị nghén ghê lắm, không ăn uống được, bà Diệp liền tức tốc bảo cô giúp việc qua đây làm chút đồ tẩm bổ cho Thời Tiêu, nhưng nhất thời chưa biết làm món gì. Cô giúp việc liền nói cứ làm một nồi tổ yến nấu đường phèn trước, món này vừa tốt cho mẹ, vừa tốt cho thai nhi. Sau khi nấu xong liền vội vàng cho vào cặp lồng giữ ấm và mang qua đây.

Vừa vào phòng đã nhìn thấy Diệp Trì mặt mày bầm tím, bà Diệp giật nảy mình, đưa tay định sờ lên mặt con trai. Diệp Trì vội vàng né tránh, cười nhăn nhở nói: “Hôm nay ra ngoài con không để ý nên bị ngã, không sao đâu mẹ!”

Bà Diệp biết con trai đang lấp liếm để u mình, từ nhỏ đến lớn, Diệp Trì không ít lần bị thương như thế này, nhưng giờ đã hơn ba mươi rồi, đã là người có vợ rồi, bà Diệp cũng chẳng dám nói con trai, chỉ trừng mắt nói: “Sau này ra ngoài cẩn thận chút, sau này ngã sưng mặt sưng mày, để xem Tiêu Tiêu có còn cần con nữa không?”

Nói rồi, bà qua chỗ Diệp Trì, đến bên cạnh Thời Tiêu, kéo tay cô, cười ngọt ngào nói: “Đừng đứng như vậy, mau ngồi xuống, phải nằm xuống, con cứ dựa lưng vào ghế cho đỡ mỏi, nói chuyện với mẹ một lát. Mới có bầu nên cơ thể còn yếu lắm, là mẹ con với nhau, không cần phải khách sáo làm gì!”

Cô giúp việc đơm chè tổ yên ra bát rồi đưa cho bà Diệp. Bà Diệp múc một thìa, còn hơi nóng, thổi cho nguội rồi bón cho Thời Tiêu. Mặc dù thường ngày Diệp Trì cũng thích bón từng thìa cho cô như thế này, nhưng dù gì đấy cũng là chuyện riêng của hai vợ chồng, đóng kín cửa lại, chẳng có ai nhìn thấy hết. Nhưng bà Diệp lại là mẹ chồng của Thời Tiêu, Thời Tiêu sao có thể để bà bón cho mình ăn. Cô vội vàng đón lấy bát chè, khẽ nói: “Mẹ, mẹ cứ để con tự ăn, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, lại làm phiền mẹ chạy qua chạy lại. Diệp Trì bảo ngày mai bọn con sẽ về qua nhà…”

Có lẽ nhờ thuốc của chú Phan nên Thời Tiêu ăn hết bát chè tổ yến mà không thấy buồn nôn. Bà Diệp vuốt vuốt mái tóc cô, thấy mặt mày cô xanh xao liền xót ruột than: “Mẹ có mang một ít tổ yến sang đây, sau này bảo bà giúp việc nấu cho ăn hàng ngày, món này tốt cho cả con lẫn đứa bé. Còn cả ít hoa quả mẹ mới mua đấy, con muốn ăn gì thì cứ ăn. Người ta nói ăn nhiều hoa quả thì đứa trẻ sinh ra sẽ hoạt bát, thông minh. Con nhìn thằng Trì mà xem, lúc mang bầu nó mẹ toàn ăn ớt, thế nên tính tình nó mới nóng nảy như thế. Lúc mẹ mang bầu thằng Sinh, mẹ ăn uống rất bình thường, thế nên tính cách nó dễ chịu hơn nhiều!”

Thời Tiêu không nhịn được cười. Diệp Trì gãi đầu, nói: “Mẹ, nói như mẹ thì chắc chắn ngày xưa lúc mang bầu bố con, bà nội đã ăn rất nhiều ống khói, thế nên hơi tí đầu bố mới “bốc khói” ”.

Bà Diệp và Thời Tiêu cười lăn lộn, ngay cả cô giúp việc ngồi bên cạnh cũng phải phì cười.

Bà Diệp vào bếp nhìn một lượt, cũng đầy đủ ra phết, nhưng bà vẫn chưa yên tâm hẳn, phải bàn với Diệp Trì xem có nên chuyển về nhà ở không, dù gì chuyện công ty của Diệp Trì cũng rất bận rộn, sợ không thể chăm sóc Thời Tiêu.

Diệp Trì trong lòng đã sớm kế hoạch, về nhà là chuyện sớm muộn cũng phải làm, nhưng hiện giờ thì chưa được, đợi con được bảy, tám tháng rồi về. Trước đó anh vẫn muốn tự mình chăm sóc vợ, sống cuộc sống chỉ có hai người, à không, ba người, còn cả đứa bé trong bụng nữa chứ. Cứ nghĩ đến đây là Diệp Trì lại nhoẻn miệng cười.

Bà Diệp chợt thấy lòng chua xót, các cụ nói cấm có sai, con trai có vợ rồi sẽ quên mẹ. Trước khi Diệp Trì lấy vợ, người làm mẹ như bà lúc nào cũng lo lắng cho con; lấy vợ rồi bà vẫn phải lo lắng. Còn con trai thì sao, kể từ lúc có vợ trong mắt của nó chỉ còn lại mỗi vợ nó thôi.

Chua xót cũng chỉ là cảm giác trong chốc lát bởi niềm vui chuẩn bị có thêm cháu khiến cho bà mừng còn chưa kịp nữa là.

Sau khi tiễn bà Diệp và cô giúp việc về, Diệp Trì liền đến bên ôm Thời Tiêu vào lòng, chỉ vào mặt mình, thì thầm: “Vợ à, mặt của anh sắp thành mặt heo thật rồi, em có cần anh nữa không?”

Thời Tiêu trừng mắt, hừ giọng: “Không cần, thành đầu heo rồi thì ai còn cần anh nữa?”

Diệp Trì bật cười: “Đồ vô lương tâm!”

Còn chưa nói hết, Thời Tiêu đã ọe một tiếng, vội vàng bịt miệng, đứng bật dậy, lao vào nhà vệ sinh, quỳ xuống cạnh bồn vệ sinh, nôn hết chỗ chè tổ yến vừa mới ăn vào bụng.

Diệp Trì vội vàng theo vào, xót xa vỗ nhẹ vào lưng cô:

- Không được, anh phải gọi điện hỏi chú Phan mới được, chứ ăn gì nôn nấy thế này thì sống sao được?

Nói rồi liền rút điện thoại ra, Thời Tiêu vội vàng giữ tay anh lại:

- Anh đừng làm ầm lên thế, bác sĩ đã nói rồi, chuyện này là bình thường, qua ba tháng đầu là đỡ thôi!

Diệp Trì kề cốc nước vào miệng cô, bảo cô súc miệng rồi bế cô ra ngoài:

- Chúng ta xuống bếp, xem xem em muốn ăn chút g

Vừa nhắc đến ăn là Thời Tiêu lại thấy buồn nôn, vội vàng bịt miệng lắc đầu, lông mày Diệp Trì nhíu chặt lại.

Diệp Trì vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của vợ, xót xa vô cùng: “À phải rồi, hay là em gọi điện cho mẹ hỏi thử xem!”

Diệp Trì ngồi khoanh tròn trên thảm, nhìn Thời Tiêu ăn ngấu nghiến đĩa nộm dưa chuột to đùng ở trên bàn, không khỏi dở khóc dở cười. Bố mẹ vợ anh sống có hơi thiếu thực tế, lúc anh gọi điện sang, tín hiệu không tốt cho lắm, nghe tiếng được tiếng không, cũng chẳng biết bên đó nói gì nữa. Đôi khi Diệp Trì thật sự băn khoăn tại sao có một người cha người mẹ như vậy mà Thời Tiêu có thể bình an lớn lên, lại còn đáng yêu và rất được lòng người như thế? Hỏi Thời Tiêu cô bảo, từ nhỏ nhà cô đã là hàng xóm của nhà Quyên Tử, sau này di dời đi rồi cũng cách nhà Quyên Tử không xa lắm, thường ngày bố mẹ cô không có nhà, Thời Tiêu thường ăn ở bên nhà Quyên Tử. Lớn bằng ngần này rồi, có đến phân nửa thời gian cô sống ở nhà Quyên Tử, chẳng trách mà Quyên Tử không chỉ là bạn thân của Thời Tiêu mà còn thân thiết như một người chị em. Chính vì vậy khi anh mang Quyên Tử ra để uy hiếp Thời Tiêu mới có hiệu quả như vậy.

Nửa đĩa nộm dưa chuột chẳng mấy chốc đã hết nhẵn, Thời Tiêu ngẩng đầu lên hỏi: “Còn nữa không?”

Diệp Trì bê đĩa không lên: “Có cũng không cho em ăn, ăn nhiều như vậy, tí đau bụng thì sao? Trong tủ lạnh có canh gà ác mẹ gửi sang đấy, để anh nấu cho em chút mì nhé!”

Thời Tiêu xoa xoa bụng gật đầu: “Nhưng vẫn phải cho em ít dưa chuột đất, nếu không em không nuốt nổi!”

Diệp Trì bật cười, dí đầu cô một cái: “Em đúng là bà cô tổ của anh, anh biết rồi!”

Thời Tiêu bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp. Diệp Trì như thế này khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm giác ấm áp này khiến cô an tâm. Anh là chồng của cô, là bố của đưa con trong bụng cô. Đây chính là cuộc sống, cuộc sống chân thực nhất.

Điện thoại đặt trên ghế rung lên, Thời Tiêu ngó đầu nhìn, là một tin nhắn. Cô mở ra xem, ánh mắt chợt sầm xuống, do dự giây lát rồi ấn nút xóa và tắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện