Hôn Nhân Đã Qua

Chương 40



Nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt, mới chỉ có mấy tháng không gặp mà đã già đi nhiều, trong lòng Thời Tiêu bỗng thấy vô cùng khó chịu. Mẹ của Hứa Minh Chương, người phụ nữ này từng mang đến cú sốc mang tính hủy hoại trong cuộc đời cô, chỉ cần vài câu nhẹ nhàng như gió thoảng cũng khiến cô sụp đổ hoàn toàn, buộc phải từ bỏ tình yêu của mình.

Lúc ấy cô thật sự nghĩ cả đời này mình sẽ là người của Hứa Minh Chương rồi, là bạn gái, là vợ của anh, là mẹ của những đứa con của họ, nhưng trong tình cảnh ấy, cô buộc phải chia tay anh, phải cắt đứt hoàn toàn, cũng chính vì người phụ nữ này.

Lúc này đây, bà ta vẫn mang cái mặt nạ kiêu ngạo của mình đến, ưỡn thẳng lưng, cố ý nói thật nhẹ nhàng, có phần hơi cứng nhắc: “Thời Tiêu, bốn năm trước là tôi sai, tôi xin lỗi cô. Nhưng cô biết rõ, chuyện này chẳng liên quan gì đến Minh Chương hết!”

Nói rồi bà ta nhìn thẳng vào mặt Thời Tiêu, ánh mắt

đầy phức tạp: “Hủy hoại nó chẳng có lợi ích gì cho cô hết, hơn nữa tôi không tin cô chẳng còn chút tình cảm nào với Minh Chương, dù gì

- Hồi đó…

Thời Tiêu nhếch môi đầy khinh bỉ: “Bà còn dám nhắc đến chuyện hồi ấy với tôi ư? Cho dù bà nghe được tin gì từ đâu, hoặc Hứa Minh Chương như thế nào, tôi đều trịnh trọng tuyên bố với bà rằng, tất cả không liên quan gì đến tôi hết. Chuyện năm đó đã qua lâu rồi, tôi không cần thiết phải làm thêm việc gì chứ đừng nói là hủy hoại Hứa Minh Chương. Thưa bác, không phải tất cả mọi người đều có thể bỉ ổi như thế, ít nhất thì tôi không làm được!”

Thời Tiêu đứng phắt dậy: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây!”

Vẻ ôn hòa giả tạo trên mặt Lý Lệ Hoa lập tức biến mất, bà ta đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Thời Tiêu, cô tưởng tôi vô duyên vô cớ mà nói ra những lời này à? Giờ cô leo được vào nhà họ Diệp rồi, những chuyện này chẳng cần cô nói đương nhiên cũng sẽ có người cho Minh Chương biết tay. Chuyện này chẳng nhẽ cô không biết? Minh Chương bị người ta đánh gãy hai xương sườn, phải nằm trong bệnh viện đến tận giờ vẫn chưa được ra viện. Công việc ở bên này đã bị người ta sắp đặt chuyển đi nơi khác rồi, cô nghĩ chuyện này là trùng hợp?”

Thời Tiêu khựng lại một chút rồi quay lại nói: “Có thể không phải là trùng hợp. Nhưng thưa bác, chẳng lẽ bà đã quên bốn năm trước, bà đã làm gì với bố mẹ tôi rồi à? Rất xin lỗi, tôi lực bất tòng tâm, bà cứ coi như đây là chuyện thường tình, dù thế nào Hứa Minh Chương cũng vẫn còn có công việc!”

Nói rồi chẳng thèm nhìn Lý Lệ Hoa, Thời Tiêu đi thẳng ra ngoài.

Ra khỏi Starbucks, Thời Tiêu đột nhiên cảm thấy ánh nắng hôm nay thật rạng rỡ. Đi bộ dọc theo con đường bộ hành… con đường này, ngày nào hết giờ làm cô cũng đi qua, nhưng cô hoàn toàn chẳng để ý, hóa ra cảnh tượng lại đẹp đến như vậy.

Ngoảnh đầu lại nhìn, Thời Tiêu không khỏi tự cười nhạo mình, bản thân mình chẳng qua chỉ là một dân thường, người phụ nữ ấy từng suýt nữa trở thành mẹ chồng của mình, thế mà giờ nghĩ lại, cô bỗng cảm thấy vui vui vì cuộc đời đôi khi thật khó lường.

Một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy, cho dù có đến cầu xin mình cũng không thể nén được ánh mắt khinh bỉ. Trong mắt bà ta, mình chỉ là một con ến, nhưng con kiến này vô tình gặp vận may, khiến cho bà ta không thể không có cái nhìn khác đi, thậm chí phải cầu xin một con kiến, đúng là nực cười!

- Minh Chương…

Cái tên này khẽ lướt qua trong đầu cô, vẫn có một cảm xúc gì đó trỗi dậy, nhưng chuyện của hai người đã qua đi thật rồi, còn Diệp Trì…

Thời Tiêu đột nhiên cảm thấy ủ rũ, tối qua Diệp Trì về không muộn lắm, lúc anh khe khẽ đi tắm, Thời Tiêu đã tỉnh giấc, liếc cái đồng hồ ở trên đầu giường, kim giờ đã chỉ sang số mười hai.

Anh lên giường nhẹ nhàng ôm lấy cô, mùi rượu thoang thoảng quyện vào mùi hương sữa tắm. Lúc anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, Thời Tiêu đột nhiên cảm thấy chẳng thể hiểu nổi người đàn ông này. Những cái cảm giác ấm áp nhẹ nhàng này lại khiến cho con người ta vấn vương đến thế. Đàn bà luôn cảm tính và hoài niệm.

Thời Tiêu khẽ thở dài, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông. Thời Tiêu lấy ra nhìn rồi nhấn phím nghe:

- Đang ở đâu thế?

Thời Tiêu hơi ngẩn người rồi đáp: “Ở cơ quan!”

- Cơ quan?

Giọng Diệp Trì như trầm xuống, Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía con đường đối diện, xe cộ không nhiều, đứng từ xa có thể nhìn thấy chiếc xe của Diệp Trì đang đỗ ở bên kia đường. Thời Tiêu cắn chặt môi: “Em ở vỉa hè đối diện!”

Diệp Trì kéo cửa xe xuống, nói vọng sang: “Đứng yên đó đợi anh!”

Thời Tiêu đặt điện thoại xuống, lùi ra sau hai bước, ngồi xuống chiếc ghế bên vỉa hè đợi Diệp Trì.

Diệp Trì đi xuyên qua dòng người đi bộ. Lúc sang đến nơi, anh không khỏi kinh ngạc. Vợ anh ngồi yên lặng ở đó, đằng sau lưng là cây hoa anh đào đang nở rộ, một cơn gió thổi qua, những cánh hoa lả tả rơi xuống, rơi xuống bờ vai cô, tóc cô, rất đẹp, tuyệt đẹp! Mái tóc bị gió thổi tung bay trong làn gió, phảng phất mùi hương dịu dàng. Tóc của cô dài nhiều, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô buộc tóc đuôi ngựa, tóc chỉ đến chấm vai. Nói thật lòng, lúc ấy trông cô chẳng giống một cô gái hai tư tuổi, nhìn thoáng qua chỉ như một cô bé mười bảy tuổi.

Bây giờ tóc cô dài ra nhiều rồi, sắp đến thắt lưng rồi. Thời Tiêu lúc này đã bớt vẻ non nớt của cô con nhóc, thay vào đó là nét đẹp của một người phụ nữ. Diệp Trì và tất cả người đàn ông đều thích mái tóc dài, anh thích mái tóc bay bay của phụ nữ, cứ cảm thấy trông rất nữ tính, đặc biệt là vợ anh.

Lúc làm tình, mái tóc đen nhánh của cô dải trên gối, vô cùng quyến rũ. Lúc cô ở trên người anh, mái tóc dài buông rủ xuống, những lọn tóc đem theo sự quyến rũ lướt qua mặt, qua lồng ngực cùng cánh tay anh, cảm giác ấy khiến cho anh lâng lâng ngây ngất, dường như đang đi trên mây, đẹp đến mức có chết đi cũng cam lòng.

Mỗi lúc như vậy, anh thường giữ chặt gáy cô, hôn thật sâu lên môi cô, cứ như thể muốn hôn vào sâu trong tim cô, cùng cô hoàn toàn hòa thành một, khiến cô trở thành dòng máu của mình, da thịt của mình, không bao giờ tách rời.

Tối qua, ông chủ hội quán lại sắp xếp tiết mục giải trí như thường lệ, đám con gái ra nhảy nhót còn đẹp hơn cả lần trước, nhưng mặc dù cô nàng cứ bám dính lấy Diệp Trì, anh cũng chẳng buồn đoái hoài, mặc dù anh đã nhịn lâu lắm rồi.

Mùi nước hoa trên người cô ta khiến cho Diệp Trì nhíu mày, khẽ đưa tay xua đi. Cô gái rõ ràng vì mình bị từ chối, vẻ mặt có hơi bối rối. Hồ Quân liền đến bên, quàng tay ôm cô ta rồi hôn một cái: “Nào, sang bên anh Quân nào, anh Quân là rất biết thương hoa tiếc ngọc đấy. Diệp thiếu gia của chúng ta là người đàn ông tốt của thế kỷ mới, có ở bên cạnh anh ấy cũng chỉ phí thời gian mà thôi!”

Đại Lưu phì cười: “Đàn ông tốt? Tả Hồng, Hồ Quân đang nói Diệp Trì đấy à? Đừng đùa nữa, hồi chúng ta còn làm lính, trong doanh trại đến một con muỗi cái còn khó tìm, thế mà Diệp thiếu gia nhà chúng ta vẫn tìm được gái đẹp, thế nào? Giờ không ổn hay là làm sao?”

Diệp Trì ngoảnh phắt đầu lại, Đại Lưu lập tức cười giả lả: “Chẳng lẽ tôi nói đúng à?”

Phong Cẩm Thành cũng phì cười: “Lúc ấy muỗi cái mặc dù không có nhưng bên cạnh là khu thông tin, đó cũng là hậu hoa viên của Diệp Trì. Tất cả những cô nào nhìn được được đều làDiệp Trì, mẹ kiếp, chẳng khác nào tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần rồi!”

Tả Hồng cười tinh quái: “Chứ còn gì, lúc ấy mấy thằng bọn tôi bấn quá, toàn thân như muốn bốc hỏa, nửa đêm liều trốn ra ngoài đi tản bộ, nhìn thấy ở phía đông khu rừng, các cậu còn nhớ chứ? Vừa hay bắt gặp Diệp thiếu gia nhà chúng ta đang “vật nhau” với một con bé, tranh tối tranh sáng nên chúng ta chẳng nhìn rõ, chỉ thấy hai cái đùi non của con bé với cả cái… trắng bóc. Nghĩ lại mà đến giờ tôi còn thấy người rạo rực…”

- Ha ha…

Mấy người ai nấy đều bật cười: “Uống đi, chẳng mấy chốc mà đã cả chục năm trôi qua rồi!”

Diệp Trì cũng không nhịn được cười, lúc ấy còn trẻ tuổi, nông nổi, ngông cuồng đến mức chẳng biết trời cao đất dày, đánh nhau, chơi gái… đủ cả. Nói thật lòng, từ nhỏ đến lớn, Diệp Trì chẳng bao giờ phải tốn một chút công sức cho phụ nữ, không cần anh chủ động, họ cũng tự nguyện bám riết lấy anh, chờ đợi anh lựa chọn. Lúc ấy mấy người bọn họ còn tán phét với nhau: “Cô ả này mặt to quá, chẳng khác gì cái chậu… Cô ả kia miệng nhỏ quá, chơi bằng miệng không sướng… cô này chân hơi vòng kiềng, ở giữa có thể chui lọt cả con chó đấy, anh em mình sao có thể ra vào cái chỗ chó chui chứ?”

Giờ nghĩ lại thật đúng không phải khốn nạn bình thường. Nhưng nếu lúc ấy có cả Thời Tiêu trong số đó, với con mắt kén chọn của Diệp Trì, có lẽ anh thậm chí còn chẳng buồn liếc cô lấy nửa cái: non choẹt, đỏng đảnh, khuôn mặt cũng tàm tạm, thân hình cũng chẳng hấp dẫn lắm. Thế mà hiện giờ cô lại lọt vào mắt xanh của anh, đi vào trong lòng anh. Bị cô lườm Diệp Trì còn thấy muốn chạy đến ôm hôn cô, cô gầm gừ anh cũng thấy còn hay hơn tiếng đàn.

Cho dù cô ấy làm mình làm mẩy với mình, cứ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia lạnh như tiền là anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

Bị ma nhập rồi! Đúng như Tả Hồng nói, anh đã bị ma nhập rồi.

Thế nhưng Thời Tiêu vẫn nghĩ ra đủ thứ để hành hạ anh. Đợt trước thì lằng nhằng với người tình cũ, khó khăn lắm mới thu xếp ổn thỏa, cũng đã có thai rồi, thế mà chẳng biết tại sao lại tự nhiên thay đổi, không cho anh động vào người, cứ động vào là nôn

Diệp Trì vẫn còn nhớ lúc mới qua ba tháng, cô vẫn còn rất bình thường, hơn nữa lại còn rất khỏe khoắn. Chú Phan từng nói phần lớn phụ nữ trong thời gian mang bầu thường có nhu cầu tình dục tăng cao.

Lúc mới qua ba tháng, mới đầu anh còn hơi dè dặt, nhưng cứ động vào cô là cô lại chủ động hôn chụt anh một cái, rồi lấy tay gãi gãi lên lưng anh… Cái cảm giác ấy bây giờ nghĩ lại cũng thấy đẹp biết mấy.

Diệp Trì vò vò mái tóc, ngồi xổm xuống bên cạnh Thời Tiêu, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thời Tiêu, rốt cuộc em khó chịu ở đâu, có thể nói thực cho anh biết được không?”

Thời Tiêu nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu, chẳng khó chịu ở đâu cả, anh chỉ phí công hỏi han, quan tâm thôi.

Thời Tiêu đột nhiên hiểu ra, ngoại tình đối với một người đàn ông như Diệp Trì thật chẳng phải chuyện gì sai trái. Hai người họ về cơ bản là khác nhau về quan niệm, cô hy vọng một cuộc hôn nhân bình thường và hạnh phúc, có vợ chồng, con cái; còn thói quen sống của Diệp Trì là: gia đình, hôn nhân chẳng qua chỉ là một phần của cuộc sống mà thôi.

Chuyện này không thể trách ai đúng ai sai, chỉ là hoàn cảnh khác nhau khiến cho quan niệm và thói quen khác nhau mà thôi.

Nói trắng ra, vẫn là câu nói đó của Phong Cẩm Phong là chính xác: cô và Diệp Trì không thích hợp, vô cùng không thích hợp. Thời Tiêu đột nhiên cảm thấy bực bội, có thể không cần phí công sức nữa, hai người có thể bình tĩnh nói rõ với nhau. Vừa nghĩ đến đây, Thời Tiêu liền nhẹ nhàng và nghiêm túc nói: “Diệp Trì, anh buông tha cho em có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện