Hôn Nhân Định Mệnh

Chương 16: Quan tâm



CHƯƠNG 16: Quan tâm

Sau khi đã yên vị trên ghế người phụ nữ mới bỏ tai Thành ra nhìn cô tươi cười :

_Con là vợ sắp cưới của Khánh à ?

_Dạ vâng.

Cô trả lời theo phản xạ vì còn đang bận ngạc nhiên nhìn con người kia đau đớn xoa tai.

_Ta là Nguyễn Thiên Nguyệt , cô của Khánh đồng thời cũng là má của thằng nhóc trời đánh này.

_Con là Khởi My, hôm nay cô sang đón Thành về ạ ?

_Không, cô di cư sang đây luôn.

Nghe xong câu trả lời không chỉ cô ngạc nhiên mà bác Trương với Thành cũng 1 phen đổ mồ hôi hột.

_Má, chả nhẽ ba để má sang đây 1 mình à?

_Không má bỏ nhà đi.

Ung dung tựa lưng vào ghế cô Hoa lên tiếng, ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm. Bỗng nhớ ra chuyện gì đó cô quay sang con trai mình gằn giọng :

_Tiểu tử được lắm, dám trốn sang đây bỏ mặc ta ở bên lão già đó à ?

_Hì hì, má nghỉ ngơi chút đi, đi đường mệt mỏi rồi.

Nịnh nọt đúng là nghề của cậu ta, vừa rồi còn mang cái vẻ mặt đưa đám xoa tai giờ đây đã tươi tỉnh bóp vai má xu nịnh. Cô Nguyệt nhìn con trai ánh mắt nguy hiểm :

_Lập tức về nhà chuẩn bị lấy vợ cho ta.

_Má con còn nhỏ mà!

_Ta muốn bế cháu, ôi số tôi sao khổ thế này, chồng thì lăng nhăng, con trai thì không nghe lời má.Hu hu.

Nhìn người cô này mà cô khẽ nhăn mày, gia đình này không phải trẻ con quá đi, có khi nào người chú cô chưa gặp cũng... tương tự.

_Má con đang tìm con dâu cho người mà. He he

Nghe điệu cười đểu rả của con trai cô Nguyệt quay sang nhìn :

_Thật không? Dám nói dối lần nữa thì đừng trách ta không nể tình mẹ con.

_Con xin thề.Không tin má hỏi chị hai coi.

Trọng trách được đổ lên đầu cô, nhìn đôi mắt long lanh đầy chờ đợi của cô Nguyệt cùng ánh mắt van xin của cậu cô khó khăn gật đầu.Cô đang bán bạn mình cho quỷ dữ, hu hu, Q.Anh đừng trách mình, đây là hoàn cảnh xô đẩy a. Trong ngôi biệt thự trắng cũng có 1 con người hắt xì không thôi và tự hỏi ai đang nhắc đến mình, mà không biết rằng có 2 kẻ đang nở nụ cười của quỷ dữ với cô.Thái độ cô Nguyệt với con trai lập tức thay đổi chóng mặt, nựng nựng má con trai cô xót xa :

_Vừa nãy có đau lắm không ? Ôi con trai má, má biết mà.

_Đau chết luôn ý chứ.

Đang làm nũng với má bỗng cậu nhớ ra hỏi :

_Mà má bảo ba lăng nhăng sao ?

_Đừng nhắc tới kẻ bạc tình đó nữa, có khi giờ đang vui vẻ với cô thư ký trẻ trung xinh đẹp của lão rồi.Hừ.

_Vì thế mà má sang đây.

Gật đầu cái rụp, cô Nguyệt bày ra bộ mặt đau khổ mà cô dám chắc 100% là đang giả v, 2 má con nhà này thật không còn gì để nói.Bác Trương nãy giờ mới lên tiếng :

_Đại tiểu thư, tôi cho người dọn phòng rồi, cô lên nghỉ ngơi đi.

_Cảm ơn bác. Thôi ta nghỉ ngơi chút , tí sẽ nói chuyện với 2 đứa nha.

Nháy mắt 1 cái cực kỳ đáng yêu cô Nguyệt mới duyên dáng đi lên lầu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đôi khi tự hỏi đây là má cậu hay em gái cậu nữa, sắp làm bà nội rồi mà còn như trẻ con.Cô chọc chọc tay cậu hỏi :

_Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi thế ?

_Đoán coi.

_Tầm hơn 30.

Cậu trợn mắt ngó cô đăm đăm như thể cô mới từ viện tâm thần đi ra.

_Chị hai à năm nay em cũng 22 rồi đó, bộ chị bảo má sinh em lúc 10 tuổi à.

_Tại nhìn cô ấy trẻ quá, còn tưởng chị gái cậu.

_Hix, năm nay quý bà ấy đã 44 rồi đó.

_Ngưỡng mộ.

_Chị ngưỡng mộ gì, chuẩn bị chịu hành xác đi, thôi em phải đi tiếp thêm sức mạnh đã.

Tiếng chưa dứt đã không thấy người, cô ngẩn ra nhìn, lòng tự hỏi, nhà này thực đúng là rạp xiếc đi.Tiếp tục việc dang dở vừa rồi với bác Trương chẳng mấy chốc mà hết cả buổi sáng. Bàn ăn hôm nay không phải ấm áp mà là cực kỳ ấm áp.Cô thực nuốt không trôi vì 2 con người kia liên tục hỏi chuyện cô.

_My à thế đối tượng của thằng nhóc này thế nào? Có ngoan ngoãn không? Gia đình ra sao?...

Và sau hàng ngàn câu hỏi cô cũng được giải thoát vì mọi thông tin đã được giải đáp. Ngao ngán nhìn sang bác Trương cô nhận được ánh mắt cảm thông, và sau buổi làm tư vấn cô rút ra 1 kết luận : thà ở với Thành còn đỡ đau đầu hơn. Bỗng cô dâng lên lòng cảm phục với người chú bí ẩn kia. May mắn thay khi chị Hoa xuất hiện giúp cô thoát khỏi sự tra tấn tinh thần này. Cô thấy hăng hái hẳn lên với bài học ngày hôm nay, vận động thực là thoải mái a. Bữa tối mọi người lại được thưởng thức giọng nói như hát của cô Nguyệt, thực sự nói chuyện với cô Nguyệt rất vui vẻ , thoải mái nhưng không phải nói từ sáng tới tối không ngừng nghỉ là hơi quá sao? Từ giờ cô sẽ tuyệt đối nghe theo mọi cảnh cáo của Thành.

1 tuần trôi qua cô thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, mọi người có vẻ miễn nhiễm cảnh này từ bé nhưng cô thì như muốn rụng tai ra luôn, may thay cứu tinh của cô đã tới. Trưa nay đi học về đã thấy 1 chiếc xe lạ xuất hiện ngoài sân, bước vào nhà cô phát hiện 1 người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, đối diện là cậu và cô Nguyệt.Phải nói ấn tượng đầu tiên của cô về người đàn ông này là giống hệt anh, lạnh như băng, khuôn mặt tuy không sắc nét bằng nhưng cũng rất anh tuấn, có lẽ tuổi cũng đã 50 nhưng nhìn còn rất phong trần.

Bỗng cô Nguyệt lên tiếng :

_Ông sang đây làm gì ?

_Đón em về.

_Tôi không về, ông về mà vui vẻ với em chân dài của ông.

_Em..

Dường như không thể giải thích nổi, ông đứng dậy kéo tay cô Nguyệt nói :

_Lên phòng nói chuyện.

_Bỏ tay tôi ra

Mặc dù nói thế nhưng cô Nguyệt vẫn để người này kéo đi. Thành dùng ánh mắt cún con ngước lên :

_Sao không cho con nghe.

Người đàn ông quay lại nhìn cậu ánh mắt phóng ra lửa :

_Ngồi im đó.

Cậu ngoan ngoãn ngồi im, để 2 người kia kéo nhau lên lầu. Nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô cậu giải thích , nụ cười toe toét:

_Đó là vì ba ba đáng yêu của má đó. He he kiểu này thì mình lại sắp tự do rồi.

Cô tá hỏa, vị đại nhân mặt lạnh kia cư nhiên là thân nhân của 2 con người lăng xăng này sao ? Đời thật lắm bất ngờ mà. Sau đó cô rút ra quyết định sẽ tin tưởng cậu vì chỉ mấy tiếng sau trước mặt cô là cảnh mẹ con nước mắt ròng ròng ( thực ra là giả khóc ) chia tay nhau

_Cố mang con dâu về nghe chưa ?

_Má về mạnh khỏe nhé , con nhớ má lắm.

Thấy 2 má con ôm nhau không rời, 1 người tức giận kéo vợ mình về lạnh nhạt lên tiếng :

_Phá phách nữa đừng trách.

Cậu nhìn ba mình với ánh mắt khinh thường, có ai ăn dấm chua với con trai như ba cậu không?Chào từ biệt mọi người ba cậu lập tức đưa bảo bối của mình về. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đại tiểu thư mỗi lần giận chồng là lại làm họ khổ sở a , không hiểu sao 1 kẻ máu lạnh như thế lại đâm đầu yêu đại tiểu thư của họ không thuốc chữa.

Dường như rất nghe lời má, cậu dạo này chăm chỉ tiếp cận với Q.Anh hơn kèm theo là triệu chứng ngày nào cũng muốn ói của cô. Nghe 2 người này nói chuyện không muốn ói mới là chuyện lạ đó.

_Q.Anh à, ánh mặt trời thực sự lu mờ trước em đó!

_Anh cứ đùa em anh mà cười còn đẹp hơn hoa nữa ý chứ

_Anh khen thật mà , hihi.

......

Cô thực hối hận vì đã để 2 kẻ này gặp được nhau, giờ phút này chỉ muốn làm kẻ điếc cho đỡ khổ.

Bữa tối nay chỉ có anh và cô vì con người kia đã hẹn Q.Anh đi đánh lẻ với nhau. Không khí lại trở về như lúc trước, bao trùm tất cả là sự im lặng. Dạo này không được gặp anh thường xuyên cô cảm thấy thực nhớ, nhìn anh 1 cách kín đáo cô nhận ra anh gầy hơn trước thì phải, cả khi ăn 2 hàng lông mày vẫn nhíu chặt vào nhau không phải vừa ăn vừa suy nghĩ công việc đó chứ? Cúi đầu suy nghĩ cô bị giọng nói của anh kéo về thực tại

_Thời gian tới đừng đi đâu 1 mình, về nhà chơi cũng cần có Hoa đi cùng.

Cô ngạc nhiên hỏi lại :

_Có chuyện gì sao ?

_Không có gì, chỉ là để bảo đảm an toàn cho cô thôi.

Nói xong anh dùng bữa tiếp như ngầm thông báo cuộc nói chyện tới đây là kết thúc, cô ảo não gật đầu :

_Em biết rồi.

Nghe giọng nói của cô tay anh cầm đũa khẽ dừng lại nhưng nhanh chóng khôi phục như không có gì. Nhìn khuôn mặt cô đầy thất vọng chán nản trong lòng anh thấy không vui, mấy ngày nay không nghe tiếng cười của cô anh bỗng thấy nhớ da diết. Bỗng ánh mắt anh dừng lại ở đôi tay nãy giờ giấu dưới bàn của cô đang đưa lên gạt tóc, mày khẽ nhíu lại :

_Sao mà bị thương.

Cô vội giấu bàn tay đi không nhìn anh trả lời :

_Bất cẩn 1 chút thôi.

_Đã mời bác sĩ chưa ?

_Chỉ là vết thương nhỏ, không cần làm mọi người lo lắng.

Anh im lặng nhìn cô rồi hỏi :

_Ăn xong chưa.

Nhận được 1 cái gật đầu anh đứng dậy kéo tay cô lên lầu. Cảm nhận đôi tay cô bé nhỏ nằm trọn trong tay mình anh thấy như có 1 dòng nước ấm áp chạy trong cơ thể khiến anh không muốn buông tay. Con người này ngang bướng không nói nổi, chỉ là vết thương nhẹ mà hơi hoạt động cũng làm cô nhíu mày lại sao, nói dối cũng không biết cách.Sau anh cũng có 1 kẻ đang ngu ngốc nhìn tay mình đang nằm gọn trong bàn tay to lớn kia. Lần đầu tiên anh nắm tay cô mà lại dịu dàng như thế này, dường như quá xúc động mà cô cứ để anh tùy ý kéo đi.Cho tới khi bị ép ngồi trên chiếc giường êm ái cô mới tỉnh lại, không biết từ lúc nào đã lên tới phòng mình thế này ? Mà anh đi đâu rồi?

Chưa kịp đứng lên cô đã thấy anh đang từ cửa đi vào, trên tay cầm hộp băng cứu thương. Ngồi đối diện với cô anh nhẹ nhàng để tay cô trên chân mình, từ từ gỡ lớp băng bên ngoài,nhìn thấy vết thương anh trừng mắt với cô :

_Chùy thủ ? Đây là vết thương nhẹ sao ?

_Hôm nay tập luyện không may nên..em học ngành y có thể tự băng bó cho mình.

Cô định rút tay lại thì anh đã giữ lấy

_Ngồi im đó, thực không biết có phải học nghành y không nữa?

Cô ấm ức, không phải sợ anh đợi lâu cô đã chẳng băng bó sơ sài như vậy, cũng thực là chả hiểu hôm nay làm sao mà sơ ý để bị rạch 1 đường tuy không dài nhưng khá sâu trên tay.Anh khẽ căn nhằn nhưng rất tỉ mỉ sát trùng vết thương cho cô. Cô khẽ "a " lên một tiếng làm anh dừng ngay hành động của mình, nhẹ nhàng thổi thổi vào vết thương, giọng nói của anh rất ấm áp như dỗ dành cô :

_1 chút là hết đau thôi.

Cô im lặng để anh bôi thuốc, băng bó vết thương cho mình, nhìn từ trên chỉ có thể thấy đôi lông mày nghiêm nghị của anh đang nhíu chặt , không hiểu sao con người này luôn luôn cau mày như thế . Cho tới khi ý thức được hành động của mình cô mới giật mình nhận ra tay cô đang miết nhẹ hàng lông này của anh. Cảm nhận khuôn mặt anh đang từ từ ngẩng lên, rất muốn rút tay lại nhưng cô không thể. Ngay khi ánh mắt cô gặp phải đôi mắt anh cô chỉ muốn thời gian dừng lại, trong ánh mắt sâu thẳm ấy hiện lên sự lo lắng, quan tâm và cả chút kinh ngạc.Tay anh bất giác đưa lên miết nhẹ lên má cô, họ cứ nhìn nhau như thế cho tới khi cô tưởng mình đã chìm sâu vào đôi mắt ấy thì anh giật mình rút tay lại, vội vàng băng bó vết thương rồi đi nhanh ra cửa. Ngập ngừng 1 chút anh quay người dặn dò cô :

_Tự bảo vệ mình, nếu bị thương thì bảo bác Trương.

Cô im lặng gật đầu nhìn anh đóng cửa lại, lòng dâng lên 1 cỗ ấm áp. Ngoài cửa đang có 1 người nhìn chằm chằm tay mình rồi không tự chủ rít nhỏ:

_Chết tiệt, cư nhiên không thể khống chế bản thân.

----------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện