Hôn Nhân Không Lựa Chọn
Chương 129: Hôn nhân rạn nứt
Chiếc xe taxi đỗ ngoài cồng của tập đoàn Tần thị, Diệp Dĩ Muội không chút do dự bước xuống xe.
Có thể, kết quả hôm nay cô sẽ phải dùng con tim tan nát để đón nhận.
Nhưng, điều này cũng không thể ảnh hưởng tới quyết định của cô.
Hoặc là, con tim tan nát cũng chưa chắc đã không phải là một kết quả tốt....
Từ nhỏ tới lớn, khổ nạn nào cô cũng từng trải qua, chỉ duy nhất có tình yêu làm cho cô nhất thời mất phương hướng. Nhưng, từ trước tới giờ cô không phải là một người yếu đuối, quyết định sẽ mãi mãi không phải là con rùa rụt cổ.
Cô vừa mới xuống xe, lập tức có một đám phóng viên xông tới, tranh nhau đặt ra câu hỏi.
“Tần thái thái, Tần thiếu gia đâu?”
“Tần thái thái, tại sao cô lại tự đi tới đây một mình?”
“Tần thái thái, có người đưa tin, tối qua nhìn thấy Tần thiếu gia ở quán bar uống say, có phải tình cảm vợ chồng giữa hai người đã rạn nứt rồi không?”
“Tần thái thái, bây giờ đang truyền một tin rất nóng, đó là Tần thiếu gia có thể sẽ cùng với hòn ngọc của Hạ gia là Hạ Lam tiếp tục tiền duyên, vậy thì có phải cô và Tần thiếu gia chuẩn bị sẽ ly hôn không?”
Diệp Dĩ Muội bình tĩnh nhìn đám phóng viên, cô khẽ cười rồi nới lớn: “Những việc này tôi nghĩ các bạn nên để lại lát nữa cuộc họp báo chính thức diễn ra rồi đặt câu hỏi sẽ tốt hơn.”
Dứt lời, cô không do dự nữa, để cho bảo an mở đường và đưa cô vào bên trong tập đoàn.
Chỉ là, cô vừa mới bước qua cửa, phía ngoài lại một lần nữa ồn ào láo loạn, Tần Hàm Dịch đến rồi.
Những câu hỏi vừa đặt ra cho Diệp Dĩ Muội lại tiếp tục được đám phóng viên đặt ra với Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch giống với cô, nhanh chân bước vào phía trong tập đoàn, từ chối trả lời bất kì câu hỏi nào.
Diệp Dĩ Muội dừng chân lại, đợi anh đi tới gần phía mình.
Còn Tần Hàm Dịch khi nhìn thấy Diệp Dĩ Muội, rõ ràng là đã đơ người ra.
Anh không về nhà đón cô là vì lời nói của Lam Dư Khê tối hôm qua, anh ghi nhớ trong lòng vì vậy đã để mặc kệ, không đưa cô tới tham gia buổi họp báo ngày hôm nay.
Chỉ là, anh không ngờ rằng, cô vẫn đến.
Hôm nay cô không giống với thường ngày – không còn mặc trên người một chiếc váy trắng nhẹ nhàng nữa.
Thay vào đó là một chiếc váy đen, toàn thân lạnh lùng, rõ ràng là đứng gần anh như vậy nhưng anh lại cảm thấy, sau một đêm, khoảng cách của bọn họ đã xa thêm ra mà không có cách nào xích lại gần được nữa.
Anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, anh tiến lên phía trước một bước, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô nhanh chân bước vào thang máy chỉ dành cho tổng tài.
“Tại sao lại tới?” cửa thang máy vừa đóng lại, anh bèn hỏi cô.
“Anh không hi vọng tôi tới à?” Diệp Dĩ Muội khẽ cười, nhìn Tần Hàm Dịch với ánh mắt chế giễu.
“Diệp Dĩ Muội, cô.....” Tần Hàm Dịch bị hỏi lại mà nghẹn ứ cổ họng không nói ra được, nhưng cũng không thể nói ra lời rằng không hi vọng cô sẽ bị tổn thương.
Anh không nói gì, Diệp Dĩ Muội cũng không muốn nói, trong thang máy, nhất thời im lặng đến kì lạ.
Ting một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Tần Hàm Dịch kéo tay Diệp Dĩ Muội đi vào phòng làm việc của mình.
“Cô ở trong phòng làm việc, sau khi buổi họp báo kết thúc tôi sẽ tới đón cô.” Tần Hàm Dịch kéo tay cô tới bên cạnh ghế sô pha, nói như ra lệnh.
“Tần Hàm Dịch, nếu mọi việc là do tôi gây ra thì tôi không thể trốn tránh.” Diệp Dĩ Muội cũng nói với ngữ khí kiên quyết, nhưng trong lòng lại cười lạnh lùng, anh làm thế này là sợ cô sẽ phá hỏng chuyện tốt của anh à?
“Sự việc này, tôi sẽ giải quyết.”
Diệp Dĩ Muội càng kiên quyết hơn thì Tần Hàm Dịch càng không muốn cô đi.
“Anh giải quyết, giải quyết thế nào?” Diệp Dĩ Muội vẫn giữ nụ cười mỉa mai trên môi, nhìn anh.
Tốt lắm, anh vì muốn bảo vệ cho Hạ Lam mà bắt đầu phát điên lên rồi.
“Diệp Dĩ Muội, cô nói thế là ý gì?” Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cô, hỏi lạnh lùng.
Tuy, cô luôn hỏi rất lịch sự, ngữ khí nhẹ nhàng, không cho thấy có bất kì sự kích động nào, nhưng anh vẫn cảm thấy Diệp Dĩ Muội hôm nay cực kì không bình thường, cũng có thể nói là bình tĩnh tới mức không bình thường.
Có thể, kết quả hôm nay cô sẽ phải dùng con tim tan nát để đón nhận.
Nhưng, điều này cũng không thể ảnh hưởng tới quyết định của cô.
Hoặc là, con tim tan nát cũng chưa chắc đã không phải là một kết quả tốt....
Từ nhỏ tới lớn, khổ nạn nào cô cũng từng trải qua, chỉ duy nhất có tình yêu làm cho cô nhất thời mất phương hướng. Nhưng, từ trước tới giờ cô không phải là một người yếu đuối, quyết định sẽ mãi mãi không phải là con rùa rụt cổ.
Cô vừa mới xuống xe, lập tức có một đám phóng viên xông tới, tranh nhau đặt ra câu hỏi.
“Tần thái thái, Tần thiếu gia đâu?”
“Tần thái thái, tại sao cô lại tự đi tới đây một mình?”
“Tần thái thái, có người đưa tin, tối qua nhìn thấy Tần thiếu gia ở quán bar uống say, có phải tình cảm vợ chồng giữa hai người đã rạn nứt rồi không?”
“Tần thái thái, bây giờ đang truyền một tin rất nóng, đó là Tần thiếu gia có thể sẽ cùng với hòn ngọc của Hạ gia là Hạ Lam tiếp tục tiền duyên, vậy thì có phải cô và Tần thiếu gia chuẩn bị sẽ ly hôn không?”
Diệp Dĩ Muội bình tĩnh nhìn đám phóng viên, cô khẽ cười rồi nới lớn: “Những việc này tôi nghĩ các bạn nên để lại lát nữa cuộc họp báo chính thức diễn ra rồi đặt câu hỏi sẽ tốt hơn.”
Dứt lời, cô không do dự nữa, để cho bảo an mở đường và đưa cô vào bên trong tập đoàn.
Chỉ là, cô vừa mới bước qua cửa, phía ngoài lại một lần nữa ồn ào láo loạn, Tần Hàm Dịch đến rồi.
Những câu hỏi vừa đặt ra cho Diệp Dĩ Muội lại tiếp tục được đám phóng viên đặt ra với Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch giống với cô, nhanh chân bước vào phía trong tập đoàn, từ chối trả lời bất kì câu hỏi nào.
Diệp Dĩ Muội dừng chân lại, đợi anh đi tới gần phía mình.
Còn Tần Hàm Dịch khi nhìn thấy Diệp Dĩ Muội, rõ ràng là đã đơ người ra.
Anh không về nhà đón cô là vì lời nói của Lam Dư Khê tối hôm qua, anh ghi nhớ trong lòng vì vậy đã để mặc kệ, không đưa cô tới tham gia buổi họp báo ngày hôm nay.
Chỉ là, anh không ngờ rằng, cô vẫn đến.
Hôm nay cô không giống với thường ngày – không còn mặc trên người một chiếc váy trắng nhẹ nhàng nữa.
Thay vào đó là một chiếc váy đen, toàn thân lạnh lùng, rõ ràng là đứng gần anh như vậy nhưng anh lại cảm thấy, sau một đêm, khoảng cách của bọn họ đã xa thêm ra mà không có cách nào xích lại gần được nữa.
Anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, anh tiến lên phía trước một bước, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô nhanh chân bước vào thang máy chỉ dành cho tổng tài.
“Tại sao lại tới?” cửa thang máy vừa đóng lại, anh bèn hỏi cô.
“Anh không hi vọng tôi tới à?” Diệp Dĩ Muội khẽ cười, nhìn Tần Hàm Dịch với ánh mắt chế giễu.
“Diệp Dĩ Muội, cô.....” Tần Hàm Dịch bị hỏi lại mà nghẹn ứ cổ họng không nói ra được, nhưng cũng không thể nói ra lời rằng không hi vọng cô sẽ bị tổn thương.
Anh không nói gì, Diệp Dĩ Muội cũng không muốn nói, trong thang máy, nhất thời im lặng đến kì lạ.
Ting một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Tần Hàm Dịch kéo tay Diệp Dĩ Muội đi vào phòng làm việc của mình.
“Cô ở trong phòng làm việc, sau khi buổi họp báo kết thúc tôi sẽ tới đón cô.” Tần Hàm Dịch kéo tay cô tới bên cạnh ghế sô pha, nói như ra lệnh.
“Tần Hàm Dịch, nếu mọi việc là do tôi gây ra thì tôi không thể trốn tránh.” Diệp Dĩ Muội cũng nói với ngữ khí kiên quyết, nhưng trong lòng lại cười lạnh lùng, anh làm thế này là sợ cô sẽ phá hỏng chuyện tốt của anh à?
“Sự việc này, tôi sẽ giải quyết.”
Diệp Dĩ Muội càng kiên quyết hơn thì Tần Hàm Dịch càng không muốn cô đi.
“Anh giải quyết, giải quyết thế nào?” Diệp Dĩ Muội vẫn giữ nụ cười mỉa mai trên môi, nhìn anh.
Tốt lắm, anh vì muốn bảo vệ cho Hạ Lam mà bắt đầu phát điên lên rồi.
“Diệp Dĩ Muội, cô nói thế là ý gì?” Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cô, hỏi lạnh lùng.
Tuy, cô luôn hỏi rất lịch sự, ngữ khí nhẹ nhàng, không cho thấy có bất kì sự kích động nào, nhưng anh vẫn cảm thấy Diệp Dĩ Muội hôm nay cực kì không bình thường, cũng có thể nói là bình tĩnh tới mức không bình thường.
Bình luận truyện