Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 182: Gặp lại anh



Có những lúc, bất luận bạn đồng ý chấp nhận một sự thực thế nào, thế nhưng sự thực thì vẫn là sự thực, không ai có thể thay đổi được.

Giống như việc Tần Hàm Dịch biến mất – mất tăm mất tích không để lại dấu vết gì, dù cho Hứa An Ca và Cao Thiên Du có nghĩ ra rất nhiều cách nhưng cũng không làm thế nào tìm được anh.

Chỉ nghe nói, dữ liệu xuất nhập cảnh đúng là có dữ liệu của Tần Hàm Dịch và Hạ Lam, hơn nữa còn là ngồi phi cơ riêng rời đi.

Cô không muốn hiểu lầm anh, thế nhưng, cứ kìm nén mãi trong lòng làm cho cô không có cách nào thở được, muốn tin tưởng nhưng con tim lại không có cách nào để không đau khổ.

Và cùng với sự rời đi của Tần Hàm Dịch thì Hứa An Ca lại một lần nữa quay trở về cuộc sống của cô.

Cho dù cô đã từ chối năm lần bảy lượt nhưng anh vẫn không hề chùn bước.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ thở dài, dường như dùng giọng nói đau khổ nhất để cầu xin anh: “An Ca, mình em cũng có thể mà, em không muốn anh vì em mà lỡ dở bản thân mình.”

Cô đã không kiên cường và dựa dẫm vào Hứa An Ca một lần, cô không muốn lại có lần thứ hai, không muốn cuộc sống lại rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, cô hi vọng rằng anh có thể bắt đầu lại từ đầu.

“Tiểu Ngấn, em cứ coi như bạn bè là được rồi, nếu không anh thực lòng không yên tâm về em.” anh hiểu được sự lo lắng của cô, nếu bây giờ Tần Hàm Dịch vẫn còn ở bên cạnh cô thì anh nhất định sẽ không tới làm phiền cô.

Thế nhưng, bây giờ chỉ còn lại một mình cô chăm sóc Tiểu Lạc Lạc còn chưa hồi phục, anh không yên tâm.

“Thế nhưng, chúng ta ở bên nhau thì chẳng khác nào em vẫn đang đứng trên vị trí của Hứa thái thái, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu thế nào đây?” Vệ Ngấn dường như sắp khóc trước mặt anh, sao trên đời lại có một người như anh chứ - một người thật ngốc!

“Không sao, em chiếm vị trí đó lâu hơn một chút cũng được, anh có thể đi ra ngoài mua vui ở bên ngoài.” Hứa An Ca hiếm khi vào những lúc như thế này mà vẫn còn tâm trạng để nói đùa với cô.

“An Ca, em thực sự có thể....” cô còn chưa nói hết anh liền dùng bàn tay che miệng cô lại: “Anh biết em có thể, nhưng em không thể từ chối sự giúp đỡ của bạn bè, có đúng không?”

“Được.” cô không có cách nào để từ chối thêm nữa, chỉ biết gật đầu.

“Sự việc cấp thiết bây giờ là làm cho Tiểu Lạc Lạc nhanh chóng khỏe lại, lúc trước anh cũng đã hỏi chuyên gia nước ngoài, bọn họ nói bệnh này để kéo dài càng lâu càng không tốt.”

“Em biết....” sau khi Vệ Ngấn đáp lại, lại là một sự im lặng kéo dài.

Vốn cô đã nghĩ, sẽ cùng với Tần Hàm Dịch nỗ lực làm cho Tiểu Lạc Lạc nhanh chóng hồi phục, thế nhưng không ngờ thế sự xảy đến bất ngờ, sự việc lại thành ra thế này....

Chúng ta mãi mãi không có cách nào để tính toán được, một giây sau, sự việc mà bạn đã tính toán trước sẽ lại xảy ra sự thay đổi thế nào.

Cũng như việc không ai có thể ngờ rằng, Tần Hàm Dịch lại biến mất như thế này...

Lại một tháng nữa qua đi, mùa hạ đã chuyển sang thu, còn Tần Hàm Dịch thì vẫn không có tin tức gì.

Chỉ là, trong hai tháng mà Tần Hàm Dịch biến mất, đã có quá nhiều sự việc xảy ra.

Ví dụ như, Tiểu Lạc Lạc dường như vẫn khá thân thiết với Hứa An Ca, dưới sự chăm sóc của anh, bệnh tình chuyển biến khá hơn thời gian trước, bây giờ không những biết khóc mà hơn nữa còn biết cười.

Tuy vẫn còn khá hướng nội, không hoạt bát vui vẻ như trước đây nhưng cũng có thể tới trường mầm non, có thể trở về cuộc sống bình thường được rồi.

Vệ Ngấn rất ngưỡng mộ anh, cũng rất cảm kích, cô lại không thể nói ra việc để anh đi tìm người phụ nữ khác.

Không phải là trái tim cô đã thay đổi mà là những đức tính tốt đẹp của người đàn ông này làm cho cô không có cách nào để không chú ý đến.

Trước đây, anh đối xử tốt với Tiểu Lạc Lạc có lẽ đó chỉ là sự biết ơn, khi đó con tim cô vẫn còn chứa đầy lòng thù hận, tuy cảm kích nhưng không giống với lúc này – cảm kích mà lại có chút sợ hãi và đau lòng trước lòng tốt không cần tới sự báo đáp của anh.

Ngoài việc của Tiểu Lạc Lạc thì một việc lớn khác đó là việc của Tần thị.

Tần lão phu nhân sau khi nắm quyền, Tần phu nhân dưới sự ủng hộ của nhà đẻ cũng đã tiến vào Tần thị, và ở vào thế đối kháng với Tần lão phu nhân.

Ấn tượng của mọi người về Tần phu nhân từ trước tới nay đều chỉ là một vị thái thái chỉ biết tiêu tiền, chẳng biết gì về thế sự, thế nhưng ai lại ngờ được rằng người phụ nữ này lại bước vào Tần thị khi bản thân đã 50 tuổi, và đứng ra tranh quyền với người mẹ chồng của mình trên thương trường.

Không ai hiểu được, tại sao Tần phu nhân lại làm như thế này, nói cho cùng thì sản nghiệp của Tần gia cuối cùng chẳng đều phải là của Tần Hàm Dịch à? vậy thì mẹ chồng con dâu tranh giành cái gì chứ?

Tất cả mọi người đều quan sát, đợi kết quả cuối cùng của cuộc chiến tranh quyền này, càng có người đợi Tần thị đấu đá nội bộ tới khi mệt rã rời ra rồi thì bọn họ sẽ nhúng tay vào và đục nước béo cò.

Các loại người khác nhau, mục đích không giống nhau, còn người thực sự quan tâm Tần gia rốt cuộc đã bị dính phải lời nguyền gì thì lại không có mấy người.

Một việc khác, cũng được coi là chuyện vui, đó chính là buổi trình diễn thiết kế của Vệ Ngấn cuối cùng cũng đã được tiến hành.

Lần này đơn vị đứng ra tổ chức buổi biểu trình diễn là phòng làm việc của Hứa An Ca, cùng với đó cũng là những sản phẩm thiết kế mới của Hứa An Ca.

Một buổi trình diễn kết hợp như vậy dường như đã trở thành một chủ đề vô cùng nóng của các tạp chí thời trang.

Và Vệ Ngấn cùng với Hứa An Ca lại một lần nữa trở thành nhân vật trung tâm của các chủ đề, ví dụ như sự kết hợp giữa kim đồng ngọc nữ, hay cuộc hôn nhân mỹ mãn, không ai là không ngưỡng mộ và ghen tỵ với bọn họ.

Vệ Ngấn cho rằng, Hứa An Ca ít nhất cũng sẽ không để cho những chủ đề này nóng lên, dù gì thì bọn họ sau này cũng không ở bên nhau, anh không muốn làm liên lụy tới anh cả một đời.

Anh càng thâm tình thì cô càng cảm thấy trong lòng bất an.

Thế nhưng, anh không hề làm như cô nghĩ, anh mặc kệ để cho dư luận quan tâm tới mối quan hệ của bọn họ, cô không trách Hứa An Ca điều gì, chỉ là cảm thấy sự việc cứ tiếp diễn thì bọn họ muốn quay đầu sẽ càng khó.

Vậy là, cô có một quyết định, nếu sau khi show trình diễn này kết thúc, Tần Hàm Dịch vẫn không xuất hiện thì cô sẽ đưa Tiểu Lạc Lạc rời khỏi nơi đây.

Không phải cô không có lương tâm, không bằng lòng đón nhận lòng tốt của Hứa An Ca, mà là cô không muốn khi còn vẫn tin Tần Hàm Dịch sẽ quay trở về mà đón nhận anh, như vậy thật sự là không công bằng với anh.

Còn lúc này, vô cùng giống với trước đi giông bão ập tới, tất cả đều rất bình lặng, không có ai có bất kì sự bất thường nào, như vậy đã làm cho người ta cảm thấy bất an một cách khó lí giải.

Trong cuộc đời của Vệ Ngấn, đây là lần đầu tiên cô tự mình tham gia vào một buổi trình diễn, sau khi bận rộn tối tăm mặt mũi ba tháng, cuối cùng thì buổi trình diễn cũng được tổ chức.

Vệ Ngấn không thể không có chút căng thẳng lo lắng, bởi vì cô đã quyết định, sau buổi trình diễn ngày hôm nay kết thúc, cô sẽ tuyên bố với công chúng rằng từ nay về sau cô sẽ rút khỏi giới thiết kế, sẽ không thiết kế bất kì phục trang nào nữa.

Sau khi tự tay đưa Tiểu Lạc Lạc tới trường mầm non, cô đang định quay người rời đi thì Hứa An Ca liền gọi điện thới.

“Tiểu Ngấn, em chuẩn bị xong chưa?”

“Em chuẩn bị xong rồi.” cô bình thản trả lời anh, do dự một lát, cô nói: “An Ca, đấy là buổi trình diễn cuối cùng trong cuộc đời em, sau ngày hôm nay em sẽ rút khỏi giới thiết kế.”

Hứa An Ca do dự một lát, cuối cùng đáp lại cô: “Được.”

“Vậy chúng ta lát nữa gặp.” Vệ Ngấn cúp máy, lại quay đầu nhìn vào sân trường mầm non đã không còn thấy bóng dáng con trai nữa, trong lòng cô bỗng có một sự lo lắng bất an không nói thành lời, cô nghĩ, chắc là do sắp phải rời đi rồi!

Cô đang định quay người rời đi thì đột nhiên có một đám phóng việc chạy tới bao vây lấy cô.

“Vệ tiểu thư, theo nhiều nguồn thông tin khác nhau, Hứa Lạc Lạc thwucj ra là con trai của tổng tài Tần thị Tần Hàm Dịch có đúng không?”

“Vệ tiểu thư, cô có phải là Diệp tiểu thư mà năm xưa đột nhiên ly hôn với Tần thiếu gia?”

“Nghe nói Tần thiếu gia sắp đính hôn với thiên kim tiểu thư của Hạ thị, cô có cảm tưởng thế nào?”

“Vệ tiểu thư, Hứa gia có biết Hứa Lạc Lạc thực ra không phải là con cháu Hứa gia không?”

“Vệ tiểu thư, nghe nói trước đây cô quay về là vì thiết kế trang phục đính hôn cho Tần thiếu gia, là để báo thù đúng không?”

Mưới mấy phóng viên trước sau không ngừng chất vấn những vấn đề mà bọn họ muốn biết, căn bản không cho Vệ Ngấn có cơ hội lên tiếng.

Vệ Ngấn bị bọn họ dồn ép liên tiếp lùi về phía sau, trong ánh mắt là sự hoảng loạn, cô không biết nên phải trả lời thế nào.

Còn những phóng viên đó thì vẫn cố chấp hỏi những vấn đề mà bọn họ muốn biết.

“Tôi không có gì để nói các, những lời các người nói chỉ là suy đoán lung tung.” Cô đã thử bình tĩnh lên tiếng, thế nhưng đám phóng viên đó căn bản không tin lời cô.

“Vệ tiểu thư, đừng che giấu nữa, đã có người đưa ra báo cáo xét nghiệm ADN để làm bằng chứng rồi.” không biết người phóng viên nào lớn tiếng đả kích một câu.

Cơ thể Vệ Ngấn run lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một đối tượng tình nghi.

Là Tần lão phu nhân sao? Vì để tranh Tiểu Lạc Lạc, ta ra vào đúng lúc này đã đưa ra báo cáo xét nghiệm ADN.

Cô biết lúc này bản thân có nói gì e là cũng không có tác dụng, cô chỉ muốn rời đi.

Thế nhưng, cô đã bị đám phóng viên bao vây xung quanh rồi, muốn rời đi cũng khó.

“Tránh ra, tôi không có gì để nói cả.”

Đám phóng viên khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội này, làm gì dễ dàng để cho chô đi.

“Sau lễ công bố tin tức, tôi sẽ nói với mọi người, bây giờ mời hãy tránh ra.” Vệ Ngấn đẩy giọng lên cao, nghĩ rằng bọn họ sẽ ngeh thấy nhưng tình hình vẫn chẳng khá hơn chút nào.

“Vệ tiểu thư, chúng tôi chỉ muốn cô trả lời một vấn đề, Lạc Lạc rốt cuộc có phải là con của Tần thiếu gia không?”

“Không phải, không phải....” Vệ Ngấn gầm lên không kiểm soát, lúc này cô chỉ có thể trả lời như vậy, cô không muốn làm cho Hứa gia bị sỉ nhục, nếu cô nói đúng thì đám phóng viên này nhất định sẽ lại xông tới Hứa gia, bắt Hứa gia trả lời hàng loạt các câu hỏi của bọn họ.

“Vậy báo cáo xét nghiệm ADN thì là thế nào?” có phóng viên tiếp tục chất vấn.

“Đó là bản báo cáo giả, không phải là thật.” Vệ Ngấn chỉ có thể tiếp tục nói dối tới cùng.

“Vậy Vệ tiểu thư có làm lại một bản báo cáo xét nghiệm ADN để xóa đi những tin đồn không?”

“Điều này không cần thiết, đây là việc riêng của tôi, hơn nữa đó chỉ là một tờ giấy, con người muốn có kết quả thế nào đều có thể, có cần thiết lấy tờ giấy đó ra coi như bằng chứng thép không?” Vệ Ngấn phản bác lại những câu hỏi của phóng viên.

“Vệ tiểu thư, không phải là cô muốn che giấu nên mới cố ý nói như vậy chứ?” luôn có những phóng viên đưa ra những câu hỏi sắc bén nhằm vào cô.

“Không phải thế!” Vệ Ngấn gầm lên vì không chịu được, nhưng vẫn chẳng có ích gì, căn bản không có ai muốn nghe cô nói.

Đúng lúc cô không biết phải làm thế nào thì có người chen vào trong đám phóng viên, kéo cánh tay cô len ra bên ngoài.

Cô đơ người ra, nhìn về phía người đó, phát hiện người đó đội mũ lưỡi chai, mặt đeo khẩu trang, không để lộ ra một chút diện mạo nào.

Thế nhưng con tim cô lại thấy sợ hãi, bởi vì tấm lưng của anh cô cảm thấy rất quen thuộc.

Cô cũng chẳng để ý nhiều, cô cùng với lực kéo của người đàn ông mà chen ra khỏi vòng vây.

Sau đó, anh kéo tay cô chạy về phía xe cô đang đỗ ở bên đường.

Cô lập tức hiểu ý, không chút đề phòng cô đặt chiếc chìa khóa xe vào trong tay anh.

“Lên xe đi.” Anh bỏ tay cô ra, giọng nói khàn khàn ra lệnh cho cô.

Cô đột nhiên đơ người ra, giọng nói của anh sao lại?

“Mau lên xe.” Anh dường như đang nhìn thấy sự do dự của cô, lập tức lại nhắc cô một tiếng.

“Được.” cô không do dự thêm nữa, anh chóng chui vào trong xe.

Và lúc hai người đã lên tới xe, đám phóng viên kia cũng đuổi theo kịp, chiếc xe không có cách nào để lái đi được.

Vệ Ngấn không lên tiếng, cô bình tĩnh nhìn anh, cô tin, anh nhất định có cách, đó là sự tin tưởng tới từ tận đáy lòng cô mà không cần có nguyên nhân.

Chỉ là, cô không ngờ rằng, cách của anh lại cực đoan đến thế.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào đám phóng viên, đột nhiên anh giơ nắm đấm lên, bèn đấm vào một bên cửa kính của xe.

Cô không biết anh đã dùng bao nhiêu sức lực, tấm kính đó sau cú đấm của anh liền vỡ tung ra, còn đám phóng viên đó thì sợ hãi liền lùi về phía sau.

“Tránh hết ra cho tôi, bằng không tôi sẽ đâm vào người các người đấy.” người đàn ông lạnh lùng uy hiếp một câu, dùng bàn tay thấm đầy máu nắm lấy vô lăng, chân anh giẫm vào chân ga, chiếc xe bèn bắt đầu từng chút một di chuyển về phía trước.

Đám phóng viên đó chắc là thực sự sợ hãi trước hành động của anh, bọn họ bắt đầu lùi xa ra từng chút từng chút một, cuối cùng thì không dám vây quanh chiếc xe nữa.

Vệ Ngấn nhìn mà vô cùng sợ hãi, cô không dám lên tiếng vào lúc này, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Đám phóng viên đó vừa nhường đường người đàn ông liền đạp chân ga và chiếc xe nhanh chóng được lái đi.

Con tim của Vệ Ngấn đang đập lên thình thịch, mãi cho tới khi chiếc xe được rẽ sang một con đường khác, cô mới vội vàng lên tiếng: “Anh dừng lại đi, em xem tay anh thế nào.”

“Không cần đâu.” Người đàn ông trả lời một tiếng lạnh nhạt, cũng không quay sang liếc nhìn cô một cái.

“Tần Hàm Dịch, anh dừng xe lại cho em.” cô không kìm được mà gầm lên.

Những mảnh kính li ti cắm vào tay anh vẫn chưa được rút ra, mái vẫn không ngừng chảy, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Còn anh dường như không biết đau vậy, hai tay vẫn nắm chặt lấy vô lăng, mắt nhìn về phía trước.

Tiếng gầm vừa rồi của cô cuối cùng cũng đã có tác dụng với người đàn ông. Cơ thể anh cứng đờ lại, lái chiếc xe vào bên cạnh đường, dừng lại, ngay sau đó anh định đẩy cửa xe bước xuống nhưng đã bị Vệ Ngấn kéo lại.

“Anh đi đâu? Anh mất tích mấy tháng trời lại muốn đi thế này à?” Vệ Ngấn hai mắt đỏ lên, bất luận thế nào, hôm nay cô sẽ không để cho anh đi.

“Tiểu thư, cô nhận nhầm người rồi.” người đàn ông trả lời thờ ơ, muốn thoát khỏi cô.

“Tần Hàm Dịch, em biết là anh, nếu hôm nay anh dám đi thì cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh.” con tim Vệ Ngấn chưa bao giờ đau như lúc này, tại sao người đàn ông này lại muốn giày vò cô như thế chứ?

Trước lời uy hiếp của cô, cuối cùng anh cũng dừng mọi động tác lại, không còn động đậy nữa.

Cô nhìn anh chằm chằm, cũng không nói gì cô liền đưa tay anh lên, nghiến răng lại, cô rút từng mảnh thủy tinh có thể nhìn thấy được từ tay anh ra.

Những mảnh thủy tinh được rút ra, lúc này cô mới phát hiện mu bàn tay của anh bị thương rất nặng, cô sợ rằng bản thân mình không thể giải quyết được.

Vậy là, cô không chút do dự, cô liền đẩy cửa xe bước xuống, đi tới bên ghế lái.

“Chúng ta đi tới bệnh viện, anh ngồi sang phía bên đó.” Cô mở cửa xe ra, nói với anh vẫn đang ngồi phía trong.

“Không cần đâu.” Anh lạnh lùng trả lời.

“Ngồi sang, đừng để em gầm lên với anh.” Vệ Ngấn lúc này trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cô không muốn chất vấn anh, cô muốn đợi anh xử lý được vết thương thì sẽ nói sau.

Anh cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ cái gì, qua đi một lúc anh mới nghe lời cô xuống xe, ngồi sang bên cạnh phía ghế lái.

Cô phát hiện, anh vẫn luôn đeo khẩu trang, cho dù cô đã biết là anh nhưng anh vẫn không bỏ nó ra, cô không thể không cảm thấy có chút kì lạ, thế nhưng lúc này bàn tay anh vẫn đang chảy rất nhiều máu, cô lại không lên tiếng nữa, chỉ có thể đạp chân ga, lái chiếc xe về phía bệnh viện.

Trong bầu không khí kì lạ, cuối cùng thì cũng đã tới phòng cấp cứu của bệnh viện, Vệ Ngấn chẳng còn để ý tới hình tượng cô chỉ lớn tiếng kêu lên với bác sĩ trong phòng cấp cứu: “Bác sĩ, mau giúp xem xem tay anh ấy thế nào, anh ấy bị thương rất nặng.”

“Để tôi xem nào!” một bác sĩ trung niên tiến lại gần, cho dù nhìn thấy bàn tay anh bê bết máu nhưng nét mặt bác sĩ vẫn không có một chút thay đổi nào, vẫn trả lời rất bình thản.

“Vâng!” Vệ Ngấn vội vàng đáp lại, hai mắt cô đều đỏ ngầu lên, lúc này trong mắt cô chỉ có vết thương của người đàn ông, căn bản cô đã quên mất buổi trình diễn của bản thân mình.

Bác sĩ với một nét vô cảm nhìn vào bàn tay anh, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô nói: “Không sao, đi đăng ký đi!”

“Được, bây giờ tôi đi, chú hãy giúp anh ấy băng bó vết thương trước đi.” Cô đáp lại một tiếng rồi liền chạy ra khỏi phòng cấp cứu.

Người bác sĩ nhìn Vệ Ngấn chạy đi, lúc này ông mới cười cười với người đàn ông nói: “Bạn gái khá lắm, rất quan tâm cho cậu.”

Người đàn ông đơ người ra, lúc này mới thu về ánh mắt nhìn theo bóng dáng Vệ Ngấn, có chút lúng túng và nhìn bác sĩ cười lịch sự.

Chỉ một lát sau Vệ Ngấn đã đi đăng ký quay trở lại, cũng nộp tiền tiền viện phí xong thì vị bác sĩ đó mới coi như là đưa người đàn ông đi điều trị vết thương.

Thế nhưng, cho dù là phải đợi như vậy nhưng anh vẫn không cảm thấy thời gian thật dài, cũng quên mất nỗi đau đớn của vết thương ở trên tay. Bởi vì, nhìn cô vội vàng chạy khắp nơi vì mình như thế, con tim anh lại cảm thấy thật hạnh phúc.

Vệ Ngấn lúc này đã bình tĩnh lại, cuối cùng cảm thấy giữa hai người thật lúng túng, cô nhìn sâu vào mắt anh, miệng cô miễn cưỡng nở một nụ cười, cố gắng thể hiện thật tự nhiên cô nói: “Em ra ngoài đợi anh.”

Vậy là, cô ngồi ngoài cửa đợi, mãi cho tới khi nhìn thấy bác sĩ đã băng bó vết thương lại cho anh xong rồi thì cô mới lại bước vào trong.

“Quay về chịu khó giữ gìn đừng chạm vào nước, nhớ phải kiêng những gì và uống thuốc đầy đủ là được rồi.” bác sĩ viết loằng ngoằng lên tờ giấy chẩn đoán sau đó nói dặn dò anh một cách công thức hóa.

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Vệ Ngấn đỡ lấy tờ giấy chẩn đoán và đơn thuốc bác sĩ đưa, rồi cô mới quay người lại đối diện với người đàn ông đang ngồi bên cạnh và nói: “Đi thôi!”

“Ừm.” người đàn ông gật đầu, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời mà đi theo phía sau cô.

Cô đứng xếp hàng, lấy thuốc, lại bận rộn một lúc rồi mới cùng anh đi ra khỏi bệnh viện.

“Hôm nay cảm ơn em.” im lặng hồi lâu, người đàn ông đã lên tiếng trước để phá tan sự im lặng.

Người đàn ông không muốn bầu không khí trở nên lúng túng thế này, bèn cảm thấy bản thân mình nên mở miệng nói gì đó. Thế nhưng, anh suy nghĩ trong đầu cả nửa ngày cuối cùng cũng tìm ra được một chủ đề phù hợp, chỉ có thể nói một câu khách sáo và xa lạ.

Chỉ là, vừa ra khỏi cửa anh bèn hối hận rồi, những lời như vậy dường như còn chẳng bằng là đừng nói.

Quả đúng, sau khi cô nghe thấy lời anh nói, rõ ràng là cô đơ người ra, mãi sau mới giật mình và trên một nở nụ cười cứng đờ, trả lời anh một cách lịch sự: “Không có gì, không cần khách khí.”

Vừa dứt lời cô liền thầm cười cay đắng trong lòng. Hóa ra, chẳng biết từ khi nào, bọn họ thực sự đã trở thành những người quen mà xa lạ nhất.

Vệ Ngấn và anh nhìn thẳng vào mắt nhau, những lời muốn nói vẫn được kìm nén lại, chỉ nói: “Chúng ta lên xe đi.”

Vậy là, giữa hai người, lại một lần nữa chìm đắm vào sự yên lặng, cùng nhau đi về phía xe của Vệ Ngấn.

Chỉ là, hai người vừa mới bước lên xe, điện thoại của Vệ Ngấn liền đổ chuông.

Vệ Ngấn lấy điện thoại ra, vừa nhìn thì đó là cuộc hỏi của Hứa An Ca, lúc này cô mới nhớ ra sự việc mà từ nãy đã quên bẵng đi.

Cô rời đi và nghe điện thoại, không để cho Hứa An Ca lên tiếng, vừa bắt máy cô đã nói: “An Ca, tới lượt em lên sân khấu em nhất định em sẽ tới.”

“Tiểu Ngấn, không phải anh gọi để giục em chuyện đó, đột nhiên có rất nhiều phóng viên hỏi về thân thế của Lạc Lạc.” thực ra điều mà Hứa An Ca thực sự lo lắng là cô.

“Bây giờ tình hình ở đó thế nào rồi?” Vệ Ngấn cảm thấy bản thân mình giống như một tội nhân, nếu một buổi trình diễn ra mắt sản phẩm mới mà bị làm loạn lên thì cô sao có thể không thấy có lỗi với người của Hứa gia chứ.

“Bảo an đã đưa những phóng viên làm ầm chuyện đó ra ngoài rồi, hội trường tạm thời không sao, anh chỉ là lo lắng cho em thôi.” Hứa An Ca cuối cùng cũng đã nói ra nỗi lo lắng trong lòng của bản thân mình.

“Em không sao, anh cứ yên tâm! Lát nữa em sẽ quay về.” Vệ Ngấn nói vậy giống như là đã cho anh uống một viên thuốc an thần.

“Ừm, vậy thì em hãy đi lên từ bãi đỗ xe ở tầng hầm ấy, như thế đám phóng viên sẽ không bao vây được em.” Hứa An Ca đã thay cô mở sẵn đường rồi, chỉ sợ cô bị đám phóng viên bao vây.

“Được, em biết rồi.” Vệ Ngấn tắt máy đi, nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh đi đâu? Em đưa anh đi.”

“Nếu như em có việc thì cứ đi làm việc đi.”

“Em đưa anh về, nói gì thì nói anh cũng là vì em thì mới bị thương.” Vệ Ngấn kiên quyết.

“Đảo Hạo Sâm Thượng.”

“Được.” Vệ Ngấn lập tức đạp chân ga, chạy thẳng về hướng anh nói.

Nơi anh ở thực ra cách chỗ này không phải rất xa, thời điểm này cũng không tắc đường, Vệ Ngấn chỉ dùng chưa tới 20 phút là liền lái xe tới nơi rồi.

Cô cùng với anh xuống xe, nói: “Đợi buổi trình diễn trang phục mới kết thúc, em sẽ đi tìm anh, bất luận đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ nói chuyện một lần cho rõ.”

Anh không đáp lại lời cô, cô cũng không cần anh đáp lại, đang chuẩn bị đưa túi thuốc trong tay cho anh rồi rời đi, đột nhiên một giọng nói vang lên lọt vào tai cô.

“Hàm Dịch, anh đi đâu về đấy? ra ngoài tại sao không nói với em một tiếng, em đi tìm anh cả nửa ngày trời.” một người phụ nữ với sắc mặt có phần khó coi đi lại gần, khi chất vấn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm Vệ Ngấn với vẻ oán hận.

Vệ Ngấn sau khi nhìn vào ánh mắt đó, miệng cô nhếch lên một nụ cười mỉa mai, cô thầm kêu lên trong lòng: “Xem ra thời gian đúng là có thể thay đổi một con người quá nhiều, quá nhiều! Mới có mấy tháng không gặp mà Hạ Lam so với trước lúc rời đi nhìn càng thêm đáng sợ.”

Không sai, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở cửa căn biệt thự chính là Hạ Lam – người đã cùng Tần Hàm Dịch mất tích mấy tháng trước.

“Hàm Dịch, tay anh làm sao thế?” Hạ Lam nhìn thấy tay anh đang băng bó, lập tức lo lắng đỡ tay anh lên, hỏi đầy vẻ thương cảm.

Chỉ là, điều làm cho Vệ Ngấn cảm thấy rất kì lạ đó là cô ta dường như không cảm thấy kì xa lạ gì với bộ dạng của Tần Hàm Dịch lúc này.

Ánh mắt yêu thương lúc này trong mắt Hạ Lam khác hoàn toàn so với ánh mắt sắc lạnh oán hận nhìn Vệ Ngấn ban nãy, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, cô thực sự không thể tin được, trong một thời gian ngắn như thế cô ta lại có thể thể hiện hai ánh mắt với hai con người khác nhau và được phát hiện ra bởi cùng một người phụ nữ.

Vào lúc này, cô mới phát hiện Hạ Lam dường như còn quan tâm tới Tần Hàm Dịch hơn cả trước kia và hơn rất nhiều.

“Không sao, không cẩn thận nên bị thương thôi.” Tần Hàm Dịch kéo tay cô ra ra, dường như rất không muốn nhìn thấy cảnh Hạ Lam gần gũi với mình quá.

Còn Hạ Lam sau khi cảm thấy sự từ chối rõ ràng của anh, đương nhiên là tức giận nhưng cũng không thể nổi nóng với anh mà đem tất cả sự tức giận trút lên người Vệ Ngấn.

“Là cô, lại là vì cô có đúng không?” Hạ Lam trừng mắt nhìn Vệ Ngấn, cái bộ dạng như thể muốn ăn tươi nuốt sống Vệ Ngấn ngay lập tức.

Vệ Ngấn đơ người ra, thực sự không ngờ rằng cô ta không chỉ có ánh mắt sắc lạnh mà ngay cả cái kiểu mắng người như người đi chợ cô ta cũng học được rồi.

ở trước cửa căn biệt thự, cô ta hoàn toàn không để ý tới hình tượng mà lớn tiếng mắng Vệ Ngấn.

Vệ Ngấn khẽ nhếch mép cười khinh bỉ, rõ ràng là cô không muốn cãi nhau với cô ta, cô bèn đưa thuốc vào tay Tần Hàm Dịch rồi nói: “Nhớ uống thuốc đúng giờ, em đi trước đây.”

Dứt lời, cô chẳng thèm nhìn Hạ Lam vẫn đang trừng mắt nhìn mình, bèn chuẩn bị rời đi. Thế nhưng, Hạ Lam không biết đã uống nhầm thuốc điên gì, người ta càng không quan tâm tới cô ta thì cô ta càng điên cuồng.

“Sao hả? chột dại rồi đúng không? Sợ người khác biết cô đã gả đi rồi, sinh con đẻ cái rồi mà vẫn không an phận thủ thường à?” Hạ Lam nhìn Vệ Ngấn vừa nhấc chân bước đi với ánh mắt chế giễu, nói với ngữ khí mỉa mai ác độc.

Vệ Ngấn vốn không muốn quan tâm tới cô ta, nhưng lại không ngờ Hạ Lam lại nói ra những lời sỉ nhục tới nhân cách người khác như vậy, đúng là bắt nạt người quá đáng mà.

Giữa bọn họ có chuyện gì, Lạc Lạc là con của ai, chẳng phải Hạ Lam cũng là người rõ nhất sao? Bây giờ cô ta dựa vào cái gì mà giống như người vợ cả để chỉ trích Vệ Ngấn?

“Đu rồi, Lam Lam, em làm loạn đủ chưa hả?” Tần Hàm Dịch gầm lên với Hạ Lam một tiếng, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận của Hạ Lam, cùng với những lời nói chỉ trích của cô ta dành cho Vệ Ngấn, nhưng giọng nói anh dường như càng lúc càng yếu dần.

Bình thường Hạ Lam không bao giờ thế này, còn hôm nay thì cô ta vô cùng khác thường, không ai rõ hơn anh nguyên nhân là gì.

Vệ Ngấn nghe tiếng nói càng lúc càng đuối đi của Tần Hàm Dịch, nụ cười mỉa mai trên môi cô càng được nở rộng ra.

Vệ Ngấn nhìn thế nào cũng đều cảm thấy lúc này Tần Hàm Dịch giống như một người đàn ông vốn đã sợ vợ nhưng lại muốn giữ thể diện.

Và sự phát hiện này làm cho con tim Vệ Ngấn nhói đau và chua xót, lại cộng thêm với những lời nói sỉ nhục của Hạ Lam lúc nãy về nhân cách của cô, đột nhiên con người cô cũng dường như thay đổi, cô liền trở nên tức giận.

“Cô nghe cho rõ đây, rút về những lời nói bẩn thỉu của cô, trước đây tôi không sợ cô cái gì thì bây giờ cũng vậy, tôi sẽ đều không sợ. Cô thích người đàn ông này vậy thì hãy giữ cho cẩn thận, đừng có hở ra là tìm người khác gây phiền phức.” Vệ Ngấn khinh bỉ, lạnh lùng nhìn Hạ Lam, ngữ khí mỉa mai rõ ràng là đã thể hiện sự chế giễu hết sức đối với Hạ Lam.

“Cô....” Hạ Lam không ngờ rằng Vệ Ngấn đột nhiên lại phản kháng lại thế này, nhất thời cô ta cứng họng.

“Cô có biết đối với một người bàn tay quan trọng thế nào không? Tôi biết, hôm nay cô làm tay anh ấy bị thương, nhất định là đang muốn báo thù.” Hạ Lam thấy lúc trước khi cô ta chì trích Vệ Ngấn mà Vệ Ngấn không hề phản bác lại, cô ta đã nhận định chắc chắn rằng tay của Tần Hàm Dịch là do Vệ Ngấn làm cho bị thương.

“Báo thù?” Vệ Ngấn bật cười hỏi lại, đúng là không có cách nào để nói chuyện được với Hạ Lam.

“Đủ rồi, Lam Lam, tay anh là do tự anh làm bị thương, không có liên quan gì tới cô ấy, chúng ta về đi!” Tần Hàm Dịch nhìn Vệ Ngấn với ánh mắt xin lỗi, rồi bèn kéo cánh tay Hạ Lam chuẩn bị đi vào trong.

Còn Hạ Lam thì ngoan ngoãn phối hợp để cho Tần Hàm Dịch lôi đi, chỉ là, ai cũng không ngờ rằng, khi vừa nhấc chân đi, cô ta còn cố ném về phía Vệ Ngấn một câu nói: “Diệp Dĩ Muội, mấy tháng trước, Hàm Dịch vì tôi nên mới bỏ rơi cô, nếu cô hận thì hận tôi đây này! Đừng có làm hại tới Hàm Dịch! nếu cô dám làm hại anh ấy nữa tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”

Vệ Ngấn, Tần Hàm Dịch đột nhiên như hóa đá, cả hai đứng đơ người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện