Hôn Nhân Không Lựa Chọn

Chương 185-1: Cuối cùng cũng tới bước này – Part 1



Lúc này Hứa An Ca mới hài lòng gật đầu, anh đứng lên, đi vào bàn ăn, cầm lấy một chai rượu vang trên bàn, rót một ly rồi đi ra ban công, đứng dựa vào ban công nhâm nhi ly rượu.

Vệ Ngấn nhìn Hứa An Ca từ phía sau một lúc, cô mới đứng lên, rót một ly rượu, đi ra ban công, dựa vào một bên.

Vệ Ngấn khẽ nhấp một ngum rượu rồi hỏi: “Anh đang nghĩ gì đấy?”

Hứa An Ca thu ánh nhìn về, anh quay lại nhìn Vệ Ngấn rất nghiêm túc rồi mới lên tiếng trả lời: “Anh đang nghĩ làm thế nào mới làm cho em hoàn toàn từ bỏ tình cảm đối với Tần Hàm Dịch.”

Vệ Ngấn đơ người ra, cô lại nhấp một ngụm rượu, nhưng lần này cô đã bị sặc.

Vệ Ngấn đỏ mặt lên, nheo mày nhìn Hứa An Ca.

Hứa An Ca vội vàng đưa tay ra vỗ nhẹ lên lưng cô, vừa giúp cô thông khí vừa giả vờ không hiểu và hỏi: “Sao em lại phản ứng lớn thế, lời anh nói là thật đấy.”

Một lúc sau Vệ Ngấn mới trở về trạng thái bình thường, cô ngừng ho rồi nói: “Em biết anh nói thật, thế nhưng lời nói thật của anh cũng thẳng thắn quá!”

“Thẳng thắn chẳng lẽ không tốt à? lẽ nào em hi vọng anh giả vờ rất quân tử nói với em, yêu anh ấy thì hãy đi theo đuổi đi?” Hứa An Ca lại dựa người vào ban công, anh hỏi Vệ Ngấn với nét mặt rất bình tĩnh.

“Chẳng phải trước đây anh đều nói như vậy à?” Vệ Ngấn cười cay đắng, cô thấy sao rất nhiều việc đã thay đổi rồi.

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, nếu anh ấy có thể mang lại hạnh phúc cho em, đối xử tốt với em và Lạc Lạc, vậy thì anh nguyện rút lui, chúc phúc cho hai người, nhưng bây giờ không được, anh không thể rõ ràng biết rằng con đường phía trước là một con đường không có lối thoát mà vẫn khuyên em tiến lên.”

Vệ Ngấn lặng lẽ nghe anh nói, ánh mắt cô nhìn xuống vườn hoa ở bên dưới, nhất thời cô không biết phải trả lời vấn đề của Hứa An Ca thế nào.

“Hôm nay Tần Hàm Dịch cũng có mặt ở đó?” Hứa An Ca hướng ánh mắt nhìn về phía xa xăm, anh hỏi như thể đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.

“Vâng, anh lại đoán đúng rồi, anh lợi hại thật đấy.” Vệ Ngấn khẽ cười một nụ cười cay đắng, rõ ràng là Hứa An Ca đã hỏi vào chỗ làm cô bị tổn thương.

“Không phải là anh lợi hại, mà là anh biết, trên thế giới này, người có thể thực sự làm cho em tổn thương chỉ có Tần Hàm Dịch.” con tim Hứa An Ca nhói đau khó chịu, ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên khó khăn. Thế nhưng, sắc mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh. Chỉ là, anh đã quen tỏ ra thản nhiên trước mặt Vệ Ngấn rồi.

“ĐÚng thế! Chỉ có anh ấy mới có thể làm em tổn thương sâu như vậy.” Vệ Ngấn mím môi sau đó thở dài.

“Cho dù lần này em có muốn ở bên anh ấy thì anh cũng sẽ ngăn cản.” Hứa An Ca quay sang nhìn cô, anh nói với ngữ khí rất mạnh mẽ và quyết tâm.

Hai tay Vệ Ngấn hơi run lên, ly rượu trong tay liền trượt xuống đất, phát ra một tiếng kêu chói tai, và rượu trong chiếc cốc cũng chảy ra khắp nơi.

Năm năm nay, cô đã nghe được Hứa An Ca rất nhiều lần nói: “Anh tôn trọng quyết định của em.” còn hôm nay Hứa An Ca lại không giống với thường ngày, anh dùng ngữ khí này để nói với cô làm cô không ngờ được.

Năm năm nay, Vệ Ngấn đã quen với những quan tâm chăm sóc nhẹ nhàng của Hứa An Ca, cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày Hứa An Ca cũng nói ra nhưng lời như vậy.

Vệ Ngấn khó khăn nuốt nước bọt, hai mắt cô chớp chớp rồi né tránh đi ánh mắt của Hứa An Ca, cô muốn cúi xuống nhặt chiếc ly thủy tinh dưới đất lên, tiện thể tránh đi bầu không khí lúng túng này.

“Tiểu Ngấn.” Hứa An Ca cầm lấy tay Vệ Ngấn, anh nheo mày lại, nhìn chằm chằm Vệ Ngấn, không cho phép cô né tránh: “Tuy anh không biết sự việc ngày hôm nay xảy ra thế nào. Nhưng, nếu anh ấy cũng có mặt ở đó mà lại để cho người phụ nữ khác đánh em, rồi lại để một mình em quay về thế này thì anh ấy không xứng đáng để được tha thứ.”

Vệ Ngấn khẽ rút tay mình ra khỏi tay Hứa An Ca, cơ thể cô hơi run lên, trên môi ngay cả nụ cười cay đắng cũng không còn nữa.

“Tiểu Ngấn, em muốn khóc thì cứ khóc đi!” Hứa An Ca đưa tay ra, kéo Vệ Ngấn vào lòng, dường như anh muốn dùng cách này để truyền sức lực từ cơ thể mình sang cho cô.

Cô cắn chặt môi khi dựa vào lòng, cô cố gắng không để bản thân mình khóc nhưng cũng chỉ được một lát, cuối cùng nước mắt cứ tự động chảy ra.

Lúc mới đầu cô khóc rất yên tĩnh, cô kìm nén, và đó cũng là điều duy nhất cô cho phép bản thân mình làm lúc này.

“Tiểu Ngấn, em chỉ là một người phụ nữ, em không cần phải tỏ ra kiên cường như vậy.” Hứa An Ca đưa tay lên vuốt mái tóc cô, ánh mắt anh nhìn cô với đầy vẻ đáng thương.

“Thế nhưng, trước đây cũng cũng từng nói với em, em là mẹ của Lạc Lạc vì vậy em nhất định phải học cách kiên cường!” Vệ Ngấn nói nghẹn ngào, trách móc anh.

Hứa An Ca vừa nghe đột nhiên sầm mặt xuống, anh thực sự không ngờ rằng, đã tới lúc thế này rồi mà Vệ Ngấn vẫn còn tâm trạng để nhớ tới những lời anh nói trước đây.

“Anh từng nói vậy sao?” Hứa An Ca giả vờ như không biết: “Lại nói, mỗi lúc phải mỗi khác chứ!”

“Kiên cường là kiên cường, không kiên cường là không kiên cường, làm gì có mỗi lúc mỗi khác!” Vệ Ngấn không biết bản thân đang nói gì nữa, cô chỉ muốn phản bác lại Hứa An Ca.

Bởi vì, lúc này cô đang cảm thấy rất bí bách trong lòng, cô cũng đang đau lòng nữa, cô muốn tìm một người để trút giận.

“Được được được, em nói thế nào thì là thế đó được chưa hả?” Hứa An Ca hiếm khí đấu khẩu với phụ nữ, đặc biệt là với Vệ Ngấn càng không.

“Thế còn tạm được.” Vệ Ngấn hài lòng gật đầu, cô bước về phía trước một bước, lúc này cô càng dựa sát vào lòng Hứa An Ca hơn.

Cô mệt rồi, rất mệt, rất mệt....

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tần Hàm Dịch đỏ mắt lên vì Hạ Lam, con tim cô sớm đã thất vọng hoàn toàn. Cô cũng muốn tìm một bờ vai để dựa vào, cho dù là không nói đến tình yêu, chỉ là dựa vào thôi, không có ý gì khác.

Tuy cô hiểu, giữa Tần Hàm Dịch và Hạ Lam chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, nếu Tần Hàm Dịch đã cảm thấy anh sẽ dùng cả đời để trả lại cho Hạ Lam thì cô còn có thể nói gì nữa?

Hứa An Ca thấy Vệ Ngấn chủ động dựa sát người vào anh, anh hài lòng mỉm cười. Thế nhưng, nụ cười trên môi anh tồn tài chẳng được bao lâu liền nghe thấy Vệ Ngấn khóc òa lên.

“Khóc đi, em khóc đi, nếu trong lòng cảm thấy buồn thì hãy khóc hết ra.” Hứa An Ca tuy giật mình sợ hãi trước tiếng khóc bất ngờ của Vệ Ngấn, nhưng anh vẫn ngay lập tức phản ứng lại và an ủi Vệ Ngấn.

“Em đau lắm....” Vệ Ngấn thút thít nói nghẹn ngào.

“Anh biết, anh biết, đau một lần rồi hết, sau này sẽ không đau nữa.” Hứa An Ca có chút vụng về an ủi Vệ Ngấn.

“Thế nhưng bây giờ thực sự em đau lắm.” tiếng khóc của Vệ Ngấn dần dần to lên.

Những năm qua, bất luận là hận hay là yêu cô đều giữ kín trong lòng, không nói ra, nhưng, gặp lại Tần Hàm Dịch, dường như tất cả mọi thứ đều sụp đổ.

“Không đau nữa....anh luôn ở bên em.” năm năm nay, Hứa An Ca lần đầu tiên thấy Vệ Ngấn khóc thế này, anh thực sự lo lắng tới mức toát hết mồ hôi trán ra.

“Hứa An Ca, anh có thể bỏ em ra trước không, chân em giẫm phải thủy tinh, thực sự đau lắm.” Vệ Ngấn sụt sịt rồi nói vẻ van nài.

Vệ Ngấn nhìn chằm chằm Hứa An Ca vẻ trách móc.

Cô thế này là thế nào đây, toàn thân chỗ nào cũng bị thương hết cả đi....

Hứa An Ca không chút do dự, anh liền bế cô lên và đưa cô đặt lên ghế sô pha.

“Em chịu một chút, để anh rút mảnh thủy tinh trên giày em ra.” Hứa An Ca nheo mày lại, nhìn cô với ánh mắt thương xót.

“Rút ra đi, anh rút ra nhanh lên.” Vệ Ngấn quay mặt sang một bên, dường như cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hứa An Ca đưa tay ra rụt rè nắm lấy mảnh thủy tinh, anh khẽ dùng lực, rồi rút mảnh thủy tinh đang cắm vào đôi dép đi trong nhà trên chân Vệ Ngấn.

“A....” Vệ Ngấn kêu lên thất thanh, sau đó cô liền òa khóc như một đứa trẻ.

Vốn cô không phải là một người sợ đau như vậy nhưng hôm nay lại thành ra thế này. Thực ra, trong lòng cô biết rõ, chẳng qua là cô muốn tìm một lý do để khóc hết ra mà thôi.

Hứa An Ca cầm lấy những đồ mà ban nãy anh lấy ra để bôi lên vết thương trên mặt cho Vệ Ngấn, lúc này anh lại xử lý vết thương ở dưới chân cho cô.

Còn Vệ Ngấn thì cứ ngồi khóc như vậy, cô không để ý thấy khi Hứa An Ca cúi đầu xuống, hai mắt anh đã đỏ lên.

Năm năm nay, đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy, sao Hứa An Ca lại không hiểu tính cách của Vệ Ngấn chứ?

Chính vì hiểu nên Hứa An Ca biết rằng, Vệ Ngấn tuyệt đối không thể nào chỉ vì một chút đau thế này mà khóc thành ra như vậy.

Chắc chắn, điều làm cho cô đau như vậy chỉ có thể là vết thương trong lòng!

Khóc rồi, đau rồi, như vậy cũng tốt, thế thì mới có cơ hội để quên đi quá khứ và bắt đầu lại từ đầu....

Vậy là Hứa An Ca ngồi đó xử lý vết thương cho Vệ Ngấn còn Vệ Ngấn thì cứ khóc thút thít như một đứa trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện