Hôn Nhân Không Lựa Chọn
Chương 71: Sự nghi ngờ trong lòng
Diệp Dĩ Muội không hề hiểu gì về sự thay đổi trong lòng Tần Hàm Dịch, cô sau khi nhặt nội y lên liền chạy về phía giường, sau khi giải quyết ổn thỏa cái đó cô mới phá vỡ không gian im lặng giữa hai người: “Tần Hàm Dịch, anh nói xem người uy hiếp tôi tại sao lại phải làm thế này?”
Cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, người này tốn công phí sức như vậy rốt cuộc là vì cái gì!
Nếu là kẻ thù của Tần gia, vậy thì nên yêu cầu cô hạ độc cho anh ta chết, không phải sao?
“Tôi cũng nghĩ mà không hiểu, đợi rồi sẽ biết.” Tần Hàm Dịch đi xuống bên cạnh giường rồi ngồi xuống: “Nghỉ một lát đi! Mười tiếng sau có thể phải chiến một cuộc chiến khốc liệt hơn đấy!”
“Ừm!” cô nghe lời chui vào trong chăn, đôi mắt nhấp nháy, chỉ tay về phía sô pha: “Anh cũng đi ra ghế sô pha nghỉ đi!”
Tần Hàm Dịch khuôn mặt có chút lúng túng, môi hơi run run, thật sự là tức muốn chết với cô gái mà lúc nào cũng đề phòng anh như đề phòng trộm vậy.
Anh đến lúc bị dùng thuốc kích thích thế rồi mà còn nhịn được, cô còn có gì không yên tâm chứ?
Có điều, lúc này anh chẳng muốn so đo với cô, bèn làm đúng như ý cô đi ra nghế sô pha, nằm xuống.
Kể từ lúc Diệp Dĩ Muội biến mất ở Paris đến bây giờ anh chưa chợp mắt hay nghỉ ngơi một chút nào.
Lúc này nằm trên ghế sô pha, anh mới phát hiện ra bản thân mình rất mệt, rất mệt....
Chỉ là, cho dù có mệt hơn nữa anh cũng không làm thế nào nhắm mắt nổi, trong lòng có một sự bất an khó hiểu, không nói thành lời.
Diệp Dĩ Muội còn hoài nghi thắc mắc được thì sao anh lại không thể chứ!
Anh và Diệp Dĩ Muội thực sự trở thành vợ chồng thì ai sẽ là người có lợi nhất?
Đột nhiên hình ảnh nước mắt lăn dài trên má của Hạ Lam xuất hiện trong ý nghĩ của anh.
Anh lập tức lắc lắc đầu, không dám nghĩ thêm nữa.
Có thế nào anh cũng không tin, một cô gái ngây thơ thuần khiết như Hạ Lam lại có thể làm ra những việc như thế này.
Tần Hàm Dịch cũng đã hoài nghi Hạ Lam vậy thì Diệp Dĩ Muội có như anh không?
Vì người bị hoài nghi là một vấn đề khá nhạy cảm, vì vậy khi hai người chưa có chứng cứ xác thực thì cả hai đều giữ yên lặng.
Trong căn phòng tối lặng yên, hai người đều không ai nhắm mắt nổi, chỉ nghe hơi thở của đối phương, cứ như vậy chờ đợi từng giờ từng giờ dài đằng đẵng trôi qua.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, Tiêu Nhiên gọi điện thoại đến nói, số máy phát ra tín hiệu là một số máy mới, chỉ dùng qua một lần.
Còn có Lam Dư Khê, anh ta gọi điện đến hỏi tình hình của Diệp Dĩ Muội.
Tần Hàm Dịch chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Cô ấy rất tốt” sau đó liền cúp máy luôn.
Bao nhiêu năm là anh em với nhau, Lam Dư Khê có ý với Diệp Dĩ Muội sao anh lại nhìn không ra chứ?
Sau khi nhận hai cuộc điện thoại, căn phòng càng như chìm vào sự im lặng hơn, người người đều có những suy nghĩ của riêng mình.
Mãi cho tới khi tiếng đập cửa tới tấp vang lên tới tấp mới phá tan sự tĩnh lặng giữa hai người.
Cả hai đều giật mình ngồi dậy.
“Chúng ra đi ra xem thế nào.” Tần Hàm Dịch nhanh chân chạy lại bên cạnh dường, kéo tay Diệp Dĩ Muội: “Cầm theo điện thoại.”
“Ừm.” Diệp Dĩ Muội gật đầu, cầm theo điện thoại, xuống khỏi giường, đi giày vào, được anh nắm tay đi ra khỏi phòng ngủ.
“Anh nói xem là ai?” Diệp Dĩ Muội căng thẳng hỏi.
Tính toán thời gian, bây giờ vừa lúc đúng tròn mười tiếng đồng hồ.
Cũng có thể, người đến là nhân vật thẹ chốt trong sự việc này.
“Đi ra xem chẳng phải là biết rồi à?” anh không muốn đoán, càng đoán anh như càng muốn phát điên lên.
“Ừm!” Diệp Dĩ Muội gật đầu, trong lòng thấp thỏm cùng anh đi ra ngoài cửa.
Khi tiếng tách cánh cửa bị khóa được mở ra, hình ảnh lo lắng của Hứa An Ca xuất hiện trước mặt hai người, Tần Hàm Dịch nắm lấy bàn tay của Diệp Dĩ Muội đột nhiên nắm chặt lại, thậm chí còn làm cho cô cảm thấy đau.
Còn Hứa An Ca nhìn thấy Diệp Dĩ Muội ăn mặc và đầu tóc lúc này, cùng với hình ảnh hai người nắm tay nhau, ánh mắt anh lo lắng sợ hãi, rồi bỗng chốc con tim nhói đau.
Cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, người này tốn công phí sức như vậy rốt cuộc là vì cái gì!
Nếu là kẻ thù của Tần gia, vậy thì nên yêu cầu cô hạ độc cho anh ta chết, không phải sao?
“Tôi cũng nghĩ mà không hiểu, đợi rồi sẽ biết.” Tần Hàm Dịch đi xuống bên cạnh giường rồi ngồi xuống: “Nghỉ một lát đi! Mười tiếng sau có thể phải chiến một cuộc chiến khốc liệt hơn đấy!”
“Ừm!” cô nghe lời chui vào trong chăn, đôi mắt nhấp nháy, chỉ tay về phía sô pha: “Anh cũng đi ra ghế sô pha nghỉ đi!”
Tần Hàm Dịch khuôn mặt có chút lúng túng, môi hơi run run, thật sự là tức muốn chết với cô gái mà lúc nào cũng đề phòng anh như đề phòng trộm vậy.
Anh đến lúc bị dùng thuốc kích thích thế rồi mà còn nhịn được, cô còn có gì không yên tâm chứ?
Có điều, lúc này anh chẳng muốn so đo với cô, bèn làm đúng như ý cô đi ra nghế sô pha, nằm xuống.
Kể từ lúc Diệp Dĩ Muội biến mất ở Paris đến bây giờ anh chưa chợp mắt hay nghỉ ngơi một chút nào.
Lúc này nằm trên ghế sô pha, anh mới phát hiện ra bản thân mình rất mệt, rất mệt....
Chỉ là, cho dù có mệt hơn nữa anh cũng không làm thế nào nhắm mắt nổi, trong lòng có một sự bất an khó hiểu, không nói thành lời.
Diệp Dĩ Muội còn hoài nghi thắc mắc được thì sao anh lại không thể chứ!
Anh và Diệp Dĩ Muội thực sự trở thành vợ chồng thì ai sẽ là người có lợi nhất?
Đột nhiên hình ảnh nước mắt lăn dài trên má của Hạ Lam xuất hiện trong ý nghĩ của anh.
Anh lập tức lắc lắc đầu, không dám nghĩ thêm nữa.
Có thế nào anh cũng không tin, một cô gái ngây thơ thuần khiết như Hạ Lam lại có thể làm ra những việc như thế này.
Tần Hàm Dịch cũng đã hoài nghi Hạ Lam vậy thì Diệp Dĩ Muội có như anh không?
Vì người bị hoài nghi là một vấn đề khá nhạy cảm, vì vậy khi hai người chưa có chứng cứ xác thực thì cả hai đều giữ yên lặng.
Trong căn phòng tối lặng yên, hai người đều không ai nhắm mắt nổi, chỉ nghe hơi thở của đối phương, cứ như vậy chờ đợi từng giờ từng giờ dài đằng đẵng trôi qua.
Trong khoảng thời gian chờ đợi, Tiêu Nhiên gọi điện thoại đến nói, số máy phát ra tín hiệu là một số máy mới, chỉ dùng qua một lần.
Còn có Lam Dư Khê, anh ta gọi điện đến hỏi tình hình của Diệp Dĩ Muội.
Tần Hàm Dịch chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Cô ấy rất tốt” sau đó liền cúp máy luôn.
Bao nhiêu năm là anh em với nhau, Lam Dư Khê có ý với Diệp Dĩ Muội sao anh lại nhìn không ra chứ?
Sau khi nhận hai cuộc điện thoại, căn phòng càng như chìm vào sự im lặng hơn, người người đều có những suy nghĩ của riêng mình.
Mãi cho tới khi tiếng đập cửa tới tấp vang lên tới tấp mới phá tan sự tĩnh lặng giữa hai người.
Cả hai đều giật mình ngồi dậy.
“Chúng ra đi ra xem thế nào.” Tần Hàm Dịch nhanh chân chạy lại bên cạnh dường, kéo tay Diệp Dĩ Muội: “Cầm theo điện thoại.”
“Ừm.” Diệp Dĩ Muội gật đầu, cầm theo điện thoại, xuống khỏi giường, đi giày vào, được anh nắm tay đi ra khỏi phòng ngủ.
“Anh nói xem là ai?” Diệp Dĩ Muội căng thẳng hỏi.
Tính toán thời gian, bây giờ vừa lúc đúng tròn mười tiếng đồng hồ.
Cũng có thể, người đến là nhân vật thẹ chốt trong sự việc này.
“Đi ra xem chẳng phải là biết rồi à?” anh không muốn đoán, càng đoán anh như càng muốn phát điên lên.
“Ừm!” Diệp Dĩ Muội gật đầu, trong lòng thấp thỏm cùng anh đi ra ngoài cửa.
Khi tiếng tách cánh cửa bị khóa được mở ra, hình ảnh lo lắng của Hứa An Ca xuất hiện trước mặt hai người, Tần Hàm Dịch nắm lấy bàn tay của Diệp Dĩ Muội đột nhiên nắm chặt lại, thậm chí còn làm cho cô cảm thấy đau.
Còn Hứa An Ca nhìn thấy Diệp Dĩ Muội ăn mặc và đầu tóc lúc này, cùng với hình ảnh hai người nắm tay nhau, ánh mắt anh lo lắng sợ hãi, rồi bỗng chốc con tim nhói đau.
Bình luận truyện