Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người
Chương 14: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Uông Hy Vấn gọi điện cho Thẩm Dịch Đình. Hắn chờ khá lâu Thẩm Dịch Đình mới bắt máy, khi trả lời điện thoại, Thẩm Dịch Đình nói rất gấp:
"Hàng bị chặn ở cửa thông quan số 7. Lão Tứ không giải quyết được."
"Những lần trước đều rất trót lọt, sao lần này lại..." Uông Hy Vấn đáp.
Thẩm Dịch Đình nói:
"Tôn Thừa Ân không nhận tiền, không chịu cho hàng qua!"
Uông Hy Vấn nhếch môi, đáp:
"Chắc chắn anh ta đã nhận tiền của Bạch Vu, nếu không...Thẩm Dịch Đình cậu bảo quản hàng cho tốt, tôi sẽ giải quyết việc này sau."
- ---
Dung Hoa nhìn thấy Hồng Thất trở về liền vội vã thăm hỏi. Nhưng Hồng Thất không nói gì quá nhiều.
Lần bỏ trốn đó, Hồng Thất bị bắt trở về, Dung Hoa vô cùng lo lắng, vì có thể Uông Hy Vấn sẽ bán Hồng Thất đi. Nhưng cũng thật may mắn, hắn không làm như vậy.
Trong lòng Dung Hoa cũng chớm nở một đóa hoa tình yêu rực rỡ, cô vẫn còn nhớ vào đem mưa tầm tã, Uông Hy Vấn đã cứu cô, cho cô cuộc sống bình yên như bây giờ. Chỉ là có thể hắn cũng thích cô nên mới giữ cô lại mà không cho cô trở về. Nghĩ đến đấy cô liền thấy hạnh phúc vô cùng. Uông Hy Vấn trong mắt Dung Hoa vô cùng tốt, thực sự rất phù hợp với cô.
Cô gõ cửa phòng hắn, như mọi lần, hắn nói vọng ra:
"Là Dung Hoa phải không?"
Rồi hắn cho phép cô vào phòng.
Dung Hoa sớm đã quen thuộc với cách bài trí trong phòng hắn, liếc mắt qua kệ tủ, nơi có một tấm ảnh, cô liền nói với hắn:
"Anh Hy Vấn, em nghe thuộc hạ của anh nói, anh có một căn biệt thự ở Úc."
Uông Hy Vấn ngẩng đầu, không nhìn vào máy tính trên bàn nữa, đáp:
"Em muốn căn biệt thự đó? Anh cho em!"
Dung Hoa đột ngột lắc đầu:
"Không phải. Em muốn hỏi, trước đây anh có nói với em, anh có thể thực hiện những yêu cầu mà em muốn. Em muốn được đi du học Úc, lúc đó em có thể sống ở Úc, em mới có thể ở bên anh, giúp anh quản lí công ty."
Hắn hơi bất ngờ:
"Em còn biết tôi có công ty nữa ư? Nếu em muốn, anh sẽ làm thủ tục cho em, vấn đề là, em không thể quay về nhà của mình. Từ nay về sau, em là người nhà họ Uông, không có ba mẹ nào nữa."
Dung Hoa im lặng.
Hắn nói tiếp:
"Anh còn chưa thực sự phạt em vì tội bỏ trốn. Trong thành phố này, ngoài đi chung với vệ sĩ hay có võ phòng thân thì không còn cách nào khác để tự bảo vệ mình. Ngày hôm đó, thật sự rất nguy hiểm!"
Dung Hoa vội cúi đầu:
"Em xin lỗi."
Trong lòng vô từ lúc nào đã chìm vào những quên lãng, nơi chỉ có hình ảnh của cô và hắn cùng hạnh phúc bên nhau.
Ở Úc khí hậu ôn hoà hơn, sẽ rất hoàn hảo cho một cuộc sống nhẹ nhàng. Dung Hoa thầm tưởng tượng ra những hình ảnh rất đối mới mẻ và hạnh phúc, những câu chuyện, những cánh đồng hoa và cả một bầu trời ấm áp.
Có lẽ, ai đó cũng quên mất, nếu như họ là người bình thường thì mơ mộng một chút cũng chẳng có sao. Nhưng đằng bày, họ đang bị bắt cóc, bị trói buộc bởi một ông trùm ma tuý ở phía Bắc, người sẽ ngay lập tức chôn sống họ ngay khi họ có chút phản kháng.
Hồng Thất quay về căn phòng nhỏ, Tiểu Tuyết đã chờ ở đó từ lâu. Nhìn thấy cô, Tiểu Tuyết mừng rỡ nói:
"Cậu có bị thương không?"
Nhưng nhìn qua cơ thể Hồng Thất, Tiểu Tuyết không giấu nổi sự bàng hoàng mà hét toáng:
"Sao lại ra nông nỗi này, sẽ để lại rất nhiều sẹo, làm sao đây?"
Hồng Thất nhẹ nhàng đi vào trong, ngồi xuống giường, nói khẽ:
"Để lại sẹo hay không để lại sẹo vốn dĩ đã không còn quan trọng nữa rồi!"
Tiểu Tuyết "hừ" một tiếng, nói:
"Dù sao cũng bôi thuốc vào cái đã!"
Nói dứt lời ắt êu tuyết liwfn mở hộp thuoics, lấy ra một lọ nhõ nấng cánh tay của Hôbgf Thất lên, bôi thuốc vào đó.
Thuốc rất nóng, còn vết thương thì bị bong ra. Hồng Thất thực sự đau đến cắn hết răng vào môi dưới.
Tiểu Tuyết vừa bôi thuốc giúp cô vừa hỏi:
"Ông chủ đưa cô về sao?"
Hồng Thất gật đầu.
Tiểu Tuyết chép miệng, nói:
"Kì lạ. Trước nay, ông chủ từng đưa rất nhiều người đến quán Thuỷ Tinh, rồi chẳng ai được đưa trở về cả. Còn nhớ có một lần, à, đúng rồi, chính là Du Mỹ. Cô ấy bỏ trốn khỏi quán Thuỷ Tinh, tìm được đường về Thương Thành. Lúc đó đã yếu ớt tới mức tưởng như sẽ không xong rồi. Cô ta cầu xin ông chủ, nhưng chẳng ích lợi gì.
Tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của ông chủ hướng về phía Du Mỹ, ông chủ cho người mang Du Mỹ cho bọn tay sau thấp nhất trong tổ chức, họ toàn những tên bẩn thỉu và rất kinh khủng. Du Mỹ cũng không bao giờ xuất hiện ở Thương Thành một lần nào nữa. "
Hồng Thất chỉ nhìn thấy một màn sương rất dày đặc, tâm trí cô cứ quẩn quanh với câu chuyện của Tiểu Tuyết. Hắn tàn nhẫn như vậy, vì sao lại đưa cô về đây? Hay hắn thấy chưa chơi đủ, cho nên muốn giàu vò cô thêm chút nữa rồi mới để mặc cô?
Cô thấy sợ con người hắn, bề ngoài thì rất thu hút, nhưng sự thật là chỉ cần dính tới hắn, người đó sẽ không thể sống.
Tiểu Tuyết lại tặc lưỡi:
"Thật là. Cậu bảo tớ chỉ đường cho cậu, nhưng tớ cũng đã nói là. Thành phố này tập trung những người có máu mặt, nguy hiểm vô cùng, vì sao cậu lại dám bỏ trốn một mình như vậy, nếu không may..."
Hồng Thất cũng yên lặng không đáp.
"Hàng bị chặn ở cửa thông quan số 7. Lão Tứ không giải quyết được."
"Những lần trước đều rất trót lọt, sao lần này lại..." Uông Hy Vấn đáp.
Thẩm Dịch Đình nói:
"Tôn Thừa Ân không nhận tiền, không chịu cho hàng qua!"
Uông Hy Vấn nhếch môi, đáp:
"Chắc chắn anh ta đã nhận tiền của Bạch Vu, nếu không...Thẩm Dịch Đình cậu bảo quản hàng cho tốt, tôi sẽ giải quyết việc này sau."
- ---
Dung Hoa nhìn thấy Hồng Thất trở về liền vội vã thăm hỏi. Nhưng Hồng Thất không nói gì quá nhiều.
Lần bỏ trốn đó, Hồng Thất bị bắt trở về, Dung Hoa vô cùng lo lắng, vì có thể Uông Hy Vấn sẽ bán Hồng Thất đi. Nhưng cũng thật may mắn, hắn không làm như vậy.
Trong lòng Dung Hoa cũng chớm nở một đóa hoa tình yêu rực rỡ, cô vẫn còn nhớ vào đem mưa tầm tã, Uông Hy Vấn đã cứu cô, cho cô cuộc sống bình yên như bây giờ. Chỉ là có thể hắn cũng thích cô nên mới giữ cô lại mà không cho cô trở về. Nghĩ đến đấy cô liền thấy hạnh phúc vô cùng. Uông Hy Vấn trong mắt Dung Hoa vô cùng tốt, thực sự rất phù hợp với cô.
Cô gõ cửa phòng hắn, như mọi lần, hắn nói vọng ra:
"Là Dung Hoa phải không?"
Rồi hắn cho phép cô vào phòng.
Dung Hoa sớm đã quen thuộc với cách bài trí trong phòng hắn, liếc mắt qua kệ tủ, nơi có một tấm ảnh, cô liền nói với hắn:
"Anh Hy Vấn, em nghe thuộc hạ của anh nói, anh có một căn biệt thự ở Úc."
Uông Hy Vấn ngẩng đầu, không nhìn vào máy tính trên bàn nữa, đáp:
"Em muốn căn biệt thự đó? Anh cho em!"
Dung Hoa đột ngột lắc đầu:
"Không phải. Em muốn hỏi, trước đây anh có nói với em, anh có thể thực hiện những yêu cầu mà em muốn. Em muốn được đi du học Úc, lúc đó em có thể sống ở Úc, em mới có thể ở bên anh, giúp anh quản lí công ty."
Hắn hơi bất ngờ:
"Em còn biết tôi có công ty nữa ư? Nếu em muốn, anh sẽ làm thủ tục cho em, vấn đề là, em không thể quay về nhà của mình. Từ nay về sau, em là người nhà họ Uông, không có ba mẹ nào nữa."
Dung Hoa im lặng.
Hắn nói tiếp:
"Anh còn chưa thực sự phạt em vì tội bỏ trốn. Trong thành phố này, ngoài đi chung với vệ sĩ hay có võ phòng thân thì không còn cách nào khác để tự bảo vệ mình. Ngày hôm đó, thật sự rất nguy hiểm!"
Dung Hoa vội cúi đầu:
"Em xin lỗi."
Trong lòng vô từ lúc nào đã chìm vào những quên lãng, nơi chỉ có hình ảnh của cô và hắn cùng hạnh phúc bên nhau.
Ở Úc khí hậu ôn hoà hơn, sẽ rất hoàn hảo cho một cuộc sống nhẹ nhàng. Dung Hoa thầm tưởng tượng ra những hình ảnh rất đối mới mẻ và hạnh phúc, những câu chuyện, những cánh đồng hoa và cả một bầu trời ấm áp.
Có lẽ, ai đó cũng quên mất, nếu như họ là người bình thường thì mơ mộng một chút cũng chẳng có sao. Nhưng đằng bày, họ đang bị bắt cóc, bị trói buộc bởi một ông trùm ma tuý ở phía Bắc, người sẽ ngay lập tức chôn sống họ ngay khi họ có chút phản kháng.
Hồng Thất quay về căn phòng nhỏ, Tiểu Tuyết đã chờ ở đó từ lâu. Nhìn thấy cô, Tiểu Tuyết mừng rỡ nói:
"Cậu có bị thương không?"
Nhưng nhìn qua cơ thể Hồng Thất, Tiểu Tuyết không giấu nổi sự bàng hoàng mà hét toáng:
"Sao lại ra nông nỗi này, sẽ để lại rất nhiều sẹo, làm sao đây?"
Hồng Thất nhẹ nhàng đi vào trong, ngồi xuống giường, nói khẽ:
"Để lại sẹo hay không để lại sẹo vốn dĩ đã không còn quan trọng nữa rồi!"
Tiểu Tuyết "hừ" một tiếng, nói:
"Dù sao cũng bôi thuốc vào cái đã!"
Nói dứt lời ắt êu tuyết liwfn mở hộp thuoics, lấy ra một lọ nhõ nấng cánh tay của Hôbgf Thất lên, bôi thuốc vào đó.
Thuốc rất nóng, còn vết thương thì bị bong ra. Hồng Thất thực sự đau đến cắn hết răng vào môi dưới.
Tiểu Tuyết vừa bôi thuốc giúp cô vừa hỏi:
"Ông chủ đưa cô về sao?"
Hồng Thất gật đầu.
Tiểu Tuyết chép miệng, nói:
"Kì lạ. Trước nay, ông chủ từng đưa rất nhiều người đến quán Thuỷ Tinh, rồi chẳng ai được đưa trở về cả. Còn nhớ có một lần, à, đúng rồi, chính là Du Mỹ. Cô ấy bỏ trốn khỏi quán Thuỷ Tinh, tìm được đường về Thương Thành. Lúc đó đã yếu ớt tới mức tưởng như sẽ không xong rồi. Cô ta cầu xin ông chủ, nhưng chẳng ích lợi gì.
Tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của ông chủ hướng về phía Du Mỹ, ông chủ cho người mang Du Mỹ cho bọn tay sau thấp nhất trong tổ chức, họ toàn những tên bẩn thỉu và rất kinh khủng. Du Mỹ cũng không bao giờ xuất hiện ở Thương Thành một lần nào nữa. "
Hồng Thất chỉ nhìn thấy một màn sương rất dày đặc, tâm trí cô cứ quẩn quanh với câu chuyện của Tiểu Tuyết. Hắn tàn nhẫn như vậy, vì sao lại đưa cô về đây? Hay hắn thấy chưa chơi đủ, cho nên muốn giàu vò cô thêm chút nữa rồi mới để mặc cô?
Cô thấy sợ con người hắn, bề ngoài thì rất thu hút, nhưng sự thật là chỉ cần dính tới hắn, người đó sẽ không thể sống.
Tiểu Tuyết lại tặc lưỡi:
"Thật là. Cậu bảo tớ chỉ đường cho cậu, nhưng tớ cũng đã nói là. Thành phố này tập trung những người có máu mặt, nguy hiểm vô cùng, vì sao cậu lại dám bỏ trốn một mình như vậy, nếu không may..."
Hồng Thất cũng yên lặng không đáp.
Bình luận truyện