Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 123: Anh dám thề không
Diêu Hữu Thiên lạnh lùng nhìn anh ta la mắng mình, trên mặt không hề có nét tức giận nào.
“ Mắng xong rồi? Mắng xong rồi thì anh có thể đi được rồi đấy.”
Triệu Nhân Uyên đột nhiên đưa tay ra dùng sức nắm chặt cánh tay Diêu Hữu Thiên: “ Thiên Thiên, coi như là anh đã sai được không? Những gì đã qua đều là lỗi của anh, em bỏ qua cho anh đi nhé? Anh trai em xém chút nữa làm anh phải phá sản, hiện giờ còn không cho anh một con đường sống nào hết. Dù gì đi nữa chúng ta cũng đã từng yêu nhau lâu như vậy. Anh còn cứu mạng em một lần, em không thế đối xử với anh như thế này, em vong ơn bội nghĩa, em….”
“ Triệu Nhân Uyên.” Diêu Hữu Thiên dùng sức vùng khỏi tay anh ta, lùi về sau vài bước, ánh mắt quét lên người Triệu Nhân Uyên sắc lạnh như dao.
Bị ánh mắt ấy của cô lướt qua, Triệu Nhân Uyên nuốt ngụm nước miếng, Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, đanh giọng cất lời nói tức giận: “ Tôi cong ơn bội nghĩa à? Triệu Nhân Uyên, anh cũng dám nói câu này sao.”
“ Tôi chắng có gì mà không dám nói.” Triệu Nhân Uyên ngẩng cao đầu khí phách ngoiwf ngời coongjt hêm sự phẫn nộ mà chỉ trích: “ Tôi từng cứu cô, cho dù có làm sai điều gì, cô cũng không nên đối xử với tôi như vậy. Đuổi cùng giết tận. Cô là đồ đàn bà độc ác.”
“ Tôi là đồ đàn bà độc ác, vậy anh thì là cái gì? Diêu Hữu Thiên cười khinh miệt, cô định cho Triệu Nhân Uyên ít sĩ diện, nhưng anh ta lại không biết xấu hổ đến mức này vậy thì cô cần gì phải cho: “ Triệu Nhân Uyên, năm năm trước người cứu tôi thật sự là anh sao? Ông trời làm chứng, anh dám nói một câu người cứu tôi là anh không?”
“ Đương, đương nhiên….” Sắc mặt của Triệu Nhân Uyên thay đổi, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.
“ Vậy sao?” Diêu Hữu Thiên cười: “ Hay là anh thề đi, nếu người cứu tôi năm năm trước không phải là anh, thì anh sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chết không tử tế, anh thấy sao?”
“ …………….” Lần này Triệu Nhân Uyên ngây ra, hoàn toàn không thốt lên nổi.
Diêu Hữu Thiên cười khinh miệt tiến lên một bước: “ Triệu Nhân Uyên, năm năm trước người cứu tôi căn bản không phải là anh, anh chỉ là đúng lúc có mặt lúc tôi tỉnh dậy, mà tôi vì bị ngất đi nên không biết là ai đã cữu mình, sau đó lúc tôi tỉnh dậy, anh đem hết công lao cướp mất. Tôi nói có đúng không?”
“ Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.” Triệu Nhân Uyên đơ mặt, ánh mắt toát lên sự sợ hãi: “ Tôi chỉ biết tôi đã cứu cô, cô lại còn lấy oán báo ơn.”
“ Triệu Nhân Uyên.” Diêu Hữu Thiên không muốn nhiều lời với người đàn ông trước mặt thêm phút nào nữa, nhưng cô không muốn để anh ta cứ lôi ơn nghĩa lúc trước ra nói: “ Người cứu tôi năm đó, tôi đã tìm được rồi, chắc chắn không phải là anh.”
“ …………..” Lúc này thì sắc mặt của Triệu Nhân Uyên đã trắng bệch: “ Cô, cô nói láo, cô căn bản là …..”
“ Tôi có nói láo hay không tự anh hiểu rõ. Nể tình trong bốn năm yêu anh anh đã chăm sóc cho tôi, chuyện trước đây tôi đều không muốn nhắc đến nữa. Tôi chỉ hy vọng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi thật sự thật sự không muốn nhìn thấy anh.”
“ …………….” Im lặng, Triệu Nhân Uyên mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại không cam tâm.
Diêu Hữu Thiên thở dài: “ Triệu Nhaan Uyên, tôi đã nói với anh trai tôi rồi để anh ấy không đối phó với anh nữa. Sau này anh muốn làm gì thì làm, tự bảo trọng đi.”
Nói xong câu này, Diêu Hữu Thiên không nhìn Triệu Nhân Uyên thêm lần nào nữa, xoay người rời đi.
Bỏ mặc Triệu Nhân Uyên nhìn bóng lưng cô đột nhiên phát hiện những việc làm hơn một năm nay của mình, vô cùng giống một chú hề.
Mà anh thậm chí ngay cả cơ hội quay đầu cũng không còn nữa.
Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên cho dù anh làm bất cứ điều gì cũng không bị ảnh hưởng, trong lòng Triệu Nhân Uyên đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Mọi việc tại sao lại thành ra thế này?
………………………………………………………………
Tâm trạng của Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không vì Triệu Nhân Uyên mà bị ảnh hưởng.
Cô đến siêu thị mua đầy một xe những món đồ mà Cố Thừa Diệu thích ăn.
Không chỉ vì nghĩ đến sự yêu thích của cô đối với Cố Thừa Diệu mà còn nhớ đến ơn cứu mạng của anh.
Không sai, người cứu cô năm đó, căn bản không phải Triệu Nhân Uyên.
Mà là Cố Thừa Diệu.
Từ lúc cô tìm được chiếc hoa tai của mình trong ngăn kéo của anh, Diêu Hữu Thiên đã biết được rồi.
Chiếc hoa tai ấy cùng với thời gian mà Cố Thừa Diệu đi lính, quan trọng nhất là cảm giác được Cố Thừa Diệu cõng trên lưng.
Cảm giác của cô trước giờ chưa từng lừa dối cô.
Năm ấy cô vừa học đại học năm nhất, cả đám người thấy như mình được giải thoát, quyết định cùng nhau đi chơi vui vẻ một lần.
Chọn địa điểm tại khu vực ngoại thành thành phố O, ở đó có một ngọn núi nổi tiếng có tên là núi Phượng Hoàng.
Sườn núi Phượng Hoàng rất dốc, đường lên núi cũng khó đi nhưng phong cảnh thì tuyệt đẹp.
Diêu Hữu Thiên năm ấy mới học nhiếp ảnh, Diêu Đại Phát cưng chiều cô còn mua cho cô một chiếc máy chụp hình cơ đơn cho cô chơi.
Cô cầm máy ảnh, suốt dọc đường đắm chìm trong phong cảnh, vô tình lạc mất các bạn.
Đến lúc cô phát hiện ra thì đã bị lạc trong núi.
Bọn họ vốn là đến du lịch hoàn toàn không mang theo bất kỳ món đồ phòng thân nào. Cô lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình nhưng không ngờ được tín hiệu trong núi không tốt, cô muốn leo lên điểm cao hơn để gọi điện thoại.
Nhưng bất ngờ bị trượt chân.
Cố lăn từ trên dốc núi xuống tận chận núi Phượng Hoàng.
Điện thoại với máy chụp hình đều rơi mất đã đành, cả người cô lại còn lăn dọc theo dốc núi.
Đầu đập vào một phiến đá rồi ngất đi.
Lúc tiềm thức mơ hồ, cô cảm nhận được có người cõng cô lên.
Bờ vai của người ấy rất rộng, chắc chắn. Trong khoảnh khắc ấy cô thấy sự đau đớn trong đầu mình bắt đầu trỗi dậy.
Người đó dùng dây buộc chặt cô vào người mình.
Ý thức của cô không được tỉnh tảo nhưng vẫn cảm nhận được người ấy cỏng cô lên núi.
Có mấy lần cô tưởng mình sẽ bị rơi xuống nhưng sợi dây kia cột rất chặt mà bàn tay của người ấy từ đầu đến cuối đều đỡ trên người cô, không để cô bị rơi xuống hay nghiêng ngả.
Bước từng bước chắc chắn, người ấy lại cõng cô về trên núi, rồi men theo đường núi về đất bằng.
Cô nằm trên lưng người ấy, mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm giác vô cùng yên tâm.
Giống như có dù có phong ba bão táp, đều không sợ, người đàn ông trước mắt này nhất định sẽ cõng cô, không buông cô ra.
Đi suốt mấy tiếng đồng hồ, cô không còn nhớ nữa.
Khoảnh khắc cơ thể được người ta đặt xuống, cô muốn đưa tay năm lấy bàn tay của người ấy nhưng vì đầu bị thương nên không làm được.
Lúc tỉnh lại, ngồi bên cạnh cô là Triệu Nhân Uyên trên người cũng mặc bộ đồ rằn ri đi chơi núi Phượng Hoàng cùng họ.
Màu xanh ấy giống hệt với người đã cõng cô trên lưng.
Lẽ đương nhiên làm cô tưởng rằng Triệu Nhân Uyên đã cứu cô.
Trên thực tế lúc tập quân sự Triệu Nhân Uyên đã viết cho cô hai lá thư tình. Nhưng lúc ấy cô thấy Triệu Nhân Uyên hơi thư sinh, không phải style mà cô thích vì vậy nên từ chối.
Không ngờ được Triệu Nhân Uyên nhìn thì có vẻ thư sinh nhưng lại mạnh mẽ đến vậy.
Suốt mấy tiếng đồng hồ leo núi luôn nắm chặt bàn tay cô…..
Sau đó hai người yêu nhau là lẽ dĩ nhiên.
Diêu Hữu Thiên đến khi về nhà mới phát hiện, đôi hoa tai hình bướm luôn đeo đã bị mất một chiếc.
Dôi hoa tai ấy là mẹ đặc biệt mua tặng cô lúc sinh nhật tròn mười tám tuổi. Đằng sau hình con bướm còn chắc chữ Q*, chính là tên của cô.
*Tên Thiên Thiên trên hộ chiếu sẽ là ( Qian Qian, cho nên mẹ Diêu đặt khắc chữ Q đầu nhé các bạn).
Nhớ đến việc bị lăn xuống dưới núi nên hoa tai rơi mất, nhưng cũng được cứu một mạng là cô đã cảm ơn trời đất rồi.
Hôm trước trong nhà họ Cố, lúc nhìn thấy chiếc hoa tai của cô nằm trong ngăn kéo của Cố Thừa Diệu, cô kinh ngạc cô cùng.
Cô vội vàng đi hỏi Uông Tú Nga thời gian mà cô học đại học năm nhất áy chính là lúc Cố Thừa Diệu bị vứt vào quân đội năm thứ hai.
Lúc ấy mấy tháng trời anh không về nhà, không phải là luyện tập thì cũng là làm nhiệm vụ.
Nhớ đến lần ấy chắc là lúc Cố Thừa Diệu đi làm nhiệm vụ vì vậy cứu cô xong thì vội vội vàng vàng đi mất.
Chiếc hoa tai ấy chắc là lúc anh cõng cô, cọ đi cọ lại rồi rơi vào túi anh.
Khi cô hiểu ra thì có thể giải thích được toàn bộ sự việc rồi.
Tại sao cô khi cô dựa vào lưng Cố Thừa Diệu thì có cảm giác quan thuộc quá đỗi, tại sao khi anh cõng cô thì cô lại có khỏah khắc động lòng.
Vì cảm giác của cô không bao giờ lừa dối cô.
Cô từng để Triệu Nhân Uyên cõng thử nhưng không tìm lại được cảm giác lúc ấy.
Thậm chí cô tưởng lúc ấy mình bị ngã đến mức mất tỉnh táo nên cảm giác sai lệch.
Cho đến kho Cố Thừa Diệu cõng cô, cô dựa trên lưng anh, cảm nhận cảm giác an toàn mà tấm lưng rộng lớn của anh mang lại.
Cô đột nhiên hiểu được, cảm giác của cô chưa từng sai lệch, người đàn ông cho cô cảm giác an toàn luôn là Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu, anh mới chính là người đã cứu mạng mình năm ấy.
Cô chưa bao giờ nợ Triệu Nhân Uyên. Nếu nợ thì là nợ Cố Thừa Diệu.
Mạng của cô là Cố Thừa Diệu cứu được.
Nghĩ đến đây Diêu Hữu Thiên không nhịn được mà thở dài: Nếu năm ấy Cố Thừa Diệu cứu cô rồi đừng bỏ đi mất, họ hiện giờ sẽ có kết cục như thế nào, có khác bây giờ không?
Lắc đầu, đem những món ăn đã nấu xong bưng lên bàn.
Chuẩn bị bát đũa cũng là lúc Cố Thừa Diệu về đến.
Trên tay Diêu Hữu Thiên còn cầm một đôi đũa, thấy Cố Thừa Diệu về đến thì tay khựng tại. Ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
Cố Thừa Diệu tối qua bị Diêu Hữu Thiên lửa, tắm ba lần nước lạnh mới đè được ngọn lửa rực trong lòng xuống.
Nhưng chính vì vậy mà anh bị mất ngủ.
Cả đêm mất ngủ lăn qua lộn lại trong đầu không ngừng hiện ra hình dáng của Diêu Hữu Thiên.
Đặc biệt là lúc cô bị ném lên giường, thần thái trong ánh mắt mê người. Cho dù lúc ấy anh không nhìn đi chăng nữa nhưng ánh mắt quét qua vẫn đủ để nhớ như in hình ảnh ấy trong lòng.
Ý nghĩ ấy lóe lên, bụng dưới lại căng chặt.
Kết quả suốt buổi tối, anh tắm đi tắm lại nước lạnh mấy lần.
Quá trình ấy làm sáng nay anh dậy không nổi.
Lúc Diêu Hữu Thiên gõ cửa không phải là anh không nghe thấy mà là không thèm quan tâm.
Chỉ cần nhớ đến việc cô hại anh mất ngủ cả đêm, Cố Thừa Diệu tức giận vô cùng, sao có thể mở cửa cho cô được?
Ai ngờ lúc sắp đi làm thì thấy trên bàn ăn còn bày sẵn bữa sáng.
Cảm giác của anh đột nhiên trở nên kỳ quái.
Tất nhiên anh mạnh mẽ cố gắng không ăn bữa sáng đó, nhưng bây giờ đối diện với ánh mắt long lanh của Diêu Hữu Thiên, anh lại cảm thấy hơi áy náy.
…………………………………………………………………………………………
Hết chương 123.
“ Mắng xong rồi? Mắng xong rồi thì anh có thể đi được rồi đấy.”
Triệu Nhân Uyên đột nhiên đưa tay ra dùng sức nắm chặt cánh tay Diêu Hữu Thiên: “ Thiên Thiên, coi như là anh đã sai được không? Những gì đã qua đều là lỗi của anh, em bỏ qua cho anh đi nhé? Anh trai em xém chút nữa làm anh phải phá sản, hiện giờ còn không cho anh một con đường sống nào hết. Dù gì đi nữa chúng ta cũng đã từng yêu nhau lâu như vậy. Anh còn cứu mạng em một lần, em không thế đối xử với anh như thế này, em vong ơn bội nghĩa, em….”
“ Triệu Nhân Uyên.” Diêu Hữu Thiên dùng sức vùng khỏi tay anh ta, lùi về sau vài bước, ánh mắt quét lên người Triệu Nhân Uyên sắc lạnh như dao.
Bị ánh mắt ấy của cô lướt qua, Triệu Nhân Uyên nuốt ngụm nước miếng, Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, đanh giọng cất lời nói tức giận: “ Tôi cong ơn bội nghĩa à? Triệu Nhân Uyên, anh cũng dám nói câu này sao.”
“ Tôi chắng có gì mà không dám nói.” Triệu Nhân Uyên ngẩng cao đầu khí phách ngoiwf ngời coongjt hêm sự phẫn nộ mà chỉ trích: “ Tôi từng cứu cô, cho dù có làm sai điều gì, cô cũng không nên đối xử với tôi như vậy. Đuổi cùng giết tận. Cô là đồ đàn bà độc ác.”
“ Tôi là đồ đàn bà độc ác, vậy anh thì là cái gì? Diêu Hữu Thiên cười khinh miệt, cô định cho Triệu Nhân Uyên ít sĩ diện, nhưng anh ta lại không biết xấu hổ đến mức này vậy thì cô cần gì phải cho: “ Triệu Nhân Uyên, năm năm trước người cứu tôi thật sự là anh sao? Ông trời làm chứng, anh dám nói một câu người cứu tôi là anh không?”
“ Đương, đương nhiên….” Sắc mặt của Triệu Nhân Uyên thay đổi, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.
“ Vậy sao?” Diêu Hữu Thiên cười: “ Hay là anh thề đi, nếu người cứu tôi năm năm trước không phải là anh, thì anh sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chết không tử tế, anh thấy sao?”
“ …………….” Lần này Triệu Nhân Uyên ngây ra, hoàn toàn không thốt lên nổi.
Diêu Hữu Thiên cười khinh miệt tiến lên một bước: “ Triệu Nhân Uyên, năm năm trước người cứu tôi căn bản không phải là anh, anh chỉ là đúng lúc có mặt lúc tôi tỉnh dậy, mà tôi vì bị ngất đi nên không biết là ai đã cữu mình, sau đó lúc tôi tỉnh dậy, anh đem hết công lao cướp mất. Tôi nói có đúng không?”
“ Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.” Triệu Nhân Uyên đơ mặt, ánh mắt toát lên sự sợ hãi: “ Tôi chỉ biết tôi đã cứu cô, cô lại còn lấy oán báo ơn.”
“ Triệu Nhân Uyên.” Diêu Hữu Thiên không muốn nhiều lời với người đàn ông trước mặt thêm phút nào nữa, nhưng cô không muốn để anh ta cứ lôi ơn nghĩa lúc trước ra nói: “ Người cứu tôi năm đó, tôi đã tìm được rồi, chắc chắn không phải là anh.”
“ …………..” Lúc này thì sắc mặt của Triệu Nhân Uyên đã trắng bệch: “ Cô, cô nói láo, cô căn bản là …..”
“ Tôi có nói láo hay không tự anh hiểu rõ. Nể tình trong bốn năm yêu anh anh đã chăm sóc cho tôi, chuyện trước đây tôi đều không muốn nhắc đến nữa. Tôi chỉ hy vọng anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi thật sự thật sự không muốn nhìn thấy anh.”
“ …………….” Im lặng, Triệu Nhân Uyên mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại không cam tâm.
Diêu Hữu Thiên thở dài: “ Triệu Nhaan Uyên, tôi đã nói với anh trai tôi rồi để anh ấy không đối phó với anh nữa. Sau này anh muốn làm gì thì làm, tự bảo trọng đi.”
Nói xong câu này, Diêu Hữu Thiên không nhìn Triệu Nhân Uyên thêm lần nào nữa, xoay người rời đi.
Bỏ mặc Triệu Nhân Uyên nhìn bóng lưng cô đột nhiên phát hiện những việc làm hơn một năm nay của mình, vô cùng giống một chú hề.
Mà anh thậm chí ngay cả cơ hội quay đầu cũng không còn nữa.
Nhìn thấy Diêu Hữu Thiên cho dù anh làm bất cứ điều gì cũng không bị ảnh hưởng, trong lòng Triệu Nhân Uyên đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Mọi việc tại sao lại thành ra thế này?
………………………………………………………………
Tâm trạng của Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không vì Triệu Nhân Uyên mà bị ảnh hưởng.
Cô đến siêu thị mua đầy một xe những món đồ mà Cố Thừa Diệu thích ăn.
Không chỉ vì nghĩ đến sự yêu thích của cô đối với Cố Thừa Diệu mà còn nhớ đến ơn cứu mạng của anh.
Không sai, người cứu cô năm đó, căn bản không phải Triệu Nhân Uyên.
Mà là Cố Thừa Diệu.
Từ lúc cô tìm được chiếc hoa tai của mình trong ngăn kéo của anh, Diêu Hữu Thiên đã biết được rồi.
Chiếc hoa tai ấy cùng với thời gian mà Cố Thừa Diệu đi lính, quan trọng nhất là cảm giác được Cố Thừa Diệu cõng trên lưng.
Cảm giác của cô trước giờ chưa từng lừa dối cô.
Năm ấy cô vừa học đại học năm nhất, cả đám người thấy như mình được giải thoát, quyết định cùng nhau đi chơi vui vẻ một lần.
Chọn địa điểm tại khu vực ngoại thành thành phố O, ở đó có một ngọn núi nổi tiếng có tên là núi Phượng Hoàng.
Sườn núi Phượng Hoàng rất dốc, đường lên núi cũng khó đi nhưng phong cảnh thì tuyệt đẹp.
Diêu Hữu Thiên năm ấy mới học nhiếp ảnh, Diêu Đại Phát cưng chiều cô còn mua cho cô một chiếc máy chụp hình cơ đơn cho cô chơi.
Cô cầm máy ảnh, suốt dọc đường đắm chìm trong phong cảnh, vô tình lạc mất các bạn.
Đến lúc cô phát hiện ra thì đã bị lạc trong núi.
Bọn họ vốn là đến du lịch hoàn toàn không mang theo bất kỳ món đồ phòng thân nào. Cô lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình nhưng không ngờ được tín hiệu trong núi không tốt, cô muốn leo lên điểm cao hơn để gọi điện thoại.
Nhưng bất ngờ bị trượt chân.
Cố lăn từ trên dốc núi xuống tận chận núi Phượng Hoàng.
Điện thoại với máy chụp hình đều rơi mất đã đành, cả người cô lại còn lăn dọc theo dốc núi.
Đầu đập vào một phiến đá rồi ngất đi.
Lúc tiềm thức mơ hồ, cô cảm nhận được có người cõng cô lên.
Bờ vai của người ấy rất rộng, chắc chắn. Trong khoảnh khắc ấy cô thấy sự đau đớn trong đầu mình bắt đầu trỗi dậy.
Người đó dùng dây buộc chặt cô vào người mình.
Ý thức của cô không được tỉnh tảo nhưng vẫn cảm nhận được người ấy cỏng cô lên núi.
Có mấy lần cô tưởng mình sẽ bị rơi xuống nhưng sợi dây kia cột rất chặt mà bàn tay của người ấy từ đầu đến cuối đều đỡ trên người cô, không để cô bị rơi xuống hay nghiêng ngả.
Bước từng bước chắc chắn, người ấy lại cõng cô về trên núi, rồi men theo đường núi về đất bằng.
Cô nằm trên lưng người ấy, mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm giác vô cùng yên tâm.
Giống như có dù có phong ba bão táp, đều không sợ, người đàn ông trước mắt này nhất định sẽ cõng cô, không buông cô ra.
Đi suốt mấy tiếng đồng hồ, cô không còn nhớ nữa.
Khoảnh khắc cơ thể được người ta đặt xuống, cô muốn đưa tay năm lấy bàn tay của người ấy nhưng vì đầu bị thương nên không làm được.
Lúc tỉnh lại, ngồi bên cạnh cô là Triệu Nhân Uyên trên người cũng mặc bộ đồ rằn ri đi chơi núi Phượng Hoàng cùng họ.
Màu xanh ấy giống hệt với người đã cõng cô trên lưng.
Lẽ đương nhiên làm cô tưởng rằng Triệu Nhân Uyên đã cứu cô.
Trên thực tế lúc tập quân sự Triệu Nhân Uyên đã viết cho cô hai lá thư tình. Nhưng lúc ấy cô thấy Triệu Nhân Uyên hơi thư sinh, không phải style mà cô thích vì vậy nên từ chối.
Không ngờ được Triệu Nhân Uyên nhìn thì có vẻ thư sinh nhưng lại mạnh mẽ đến vậy.
Suốt mấy tiếng đồng hồ leo núi luôn nắm chặt bàn tay cô…..
Sau đó hai người yêu nhau là lẽ dĩ nhiên.
Diêu Hữu Thiên đến khi về nhà mới phát hiện, đôi hoa tai hình bướm luôn đeo đã bị mất một chiếc.
Dôi hoa tai ấy là mẹ đặc biệt mua tặng cô lúc sinh nhật tròn mười tám tuổi. Đằng sau hình con bướm còn chắc chữ Q*, chính là tên của cô.
*Tên Thiên Thiên trên hộ chiếu sẽ là ( Qian Qian, cho nên mẹ Diêu đặt khắc chữ Q đầu nhé các bạn).
Nhớ đến việc bị lăn xuống dưới núi nên hoa tai rơi mất, nhưng cũng được cứu một mạng là cô đã cảm ơn trời đất rồi.
Hôm trước trong nhà họ Cố, lúc nhìn thấy chiếc hoa tai của cô nằm trong ngăn kéo của Cố Thừa Diệu, cô kinh ngạc cô cùng.
Cô vội vàng đi hỏi Uông Tú Nga thời gian mà cô học đại học năm nhất áy chính là lúc Cố Thừa Diệu bị vứt vào quân đội năm thứ hai.
Lúc ấy mấy tháng trời anh không về nhà, không phải là luyện tập thì cũng là làm nhiệm vụ.
Nhớ đến lần ấy chắc là lúc Cố Thừa Diệu đi làm nhiệm vụ vì vậy cứu cô xong thì vội vội vàng vàng đi mất.
Chiếc hoa tai ấy chắc là lúc anh cõng cô, cọ đi cọ lại rồi rơi vào túi anh.
Khi cô hiểu ra thì có thể giải thích được toàn bộ sự việc rồi.
Tại sao cô khi cô dựa vào lưng Cố Thừa Diệu thì có cảm giác quan thuộc quá đỗi, tại sao khi anh cõng cô thì cô lại có khỏah khắc động lòng.
Vì cảm giác của cô không bao giờ lừa dối cô.
Cô từng để Triệu Nhân Uyên cõng thử nhưng không tìm lại được cảm giác lúc ấy.
Thậm chí cô tưởng lúc ấy mình bị ngã đến mức mất tỉnh táo nên cảm giác sai lệch.
Cho đến kho Cố Thừa Diệu cõng cô, cô dựa trên lưng anh, cảm nhận cảm giác an toàn mà tấm lưng rộng lớn của anh mang lại.
Cô đột nhiên hiểu được, cảm giác của cô chưa từng sai lệch, người đàn ông cho cô cảm giác an toàn luôn là Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu, anh mới chính là người đã cứu mạng mình năm ấy.
Cô chưa bao giờ nợ Triệu Nhân Uyên. Nếu nợ thì là nợ Cố Thừa Diệu.
Mạng của cô là Cố Thừa Diệu cứu được.
Nghĩ đến đây Diêu Hữu Thiên không nhịn được mà thở dài: Nếu năm ấy Cố Thừa Diệu cứu cô rồi đừng bỏ đi mất, họ hiện giờ sẽ có kết cục như thế nào, có khác bây giờ không?
Lắc đầu, đem những món ăn đã nấu xong bưng lên bàn.
Chuẩn bị bát đũa cũng là lúc Cố Thừa Diệu về đến.
Trên tay Diêu Hữu Thiên còn cầm một đôi đũa, thấy Cố Thừa Diệu về đến thì tay khựng tại. Ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
Cố Thừa Diệu tối qua bị Diêu Hữu Thiên lửa, tắm ba lần nước lạnh mới đè được ngọn lửa rực trong lòng xuống.
Nhưng chính vì vậy mà anh bị mất ngủ.
Cả đêm mất ngủ lăn qua lộn lại trong đầu không ngừng hiện ra hình dáng của Diêu Hữu Thiên.
Đặc biệt là lúc cô bị ném lên giường, thần thái trong ánh mắt mê người. Cho dù lúc ấy anh không nhìn đi chăng nữa nhưng ánh mắt quét qua vẫn đủ để nhớ như in hình ảnh ấy trong lòng.
Ý nghĩ ấy lóe lên, bụng dưới lại căng chặt.
Kết quả suốt buổi tối, anh tắm đi tắm lại nước lạnh mấy lần.
Quá trình ấy làm sáng nay anh dậy không nổi.
Lúc Diêu Hữu Thiên gõ cửa không phải là anh không nghe thấy mà là không thèm quan tâm.
Chỉ cần nhớ đến việc cô hại anh mất ngủ cả đêm, Cố Thừa Diệu tức giận vô cùng, sao có thể mở cửa cho cô được?
Ai ngờ lúc sắp đi làm thì thấy trên bàn ăn còn bày sẵn bữa sáng.
Cảm giác của anh đột nhiên trở nên kỳ quái.
Tất nhiên anh mạnh mẽ cố gắng không ăn bữa sáng đó, nhưng bây giờ đối diện với ánh mắt long lanh của Diêu Hữu Thiên, anh lại cảm thấy hơi áy náy.
…………………………………………………………………………………………
Hết chương 123.
Bình luận truyện