Chương 209: Thanh xuân của ai không mang theo thương đau (4)
Editor: Xám
Kim giờ chỉ hướng chín giờ, cuối cùng Lạc Li vẫn đưa Diêu Hữu Thiên về nhà trong sự lưu luyến không rời.
Khi Diêu Hữu Thiên xuống khỏi xe máy của Lạc Li, hai người đã hẹn xong ngày mai gặp nhau lúc nào.
Dính lại một chỗ, ánh mắt của hai người chưa từng rời khỏi người đối phương.
Thân mật rồi lại thân mật, nói chuyện rồi lại nói chuyện.
Vẫy tay rồi lại vẫy tay, lúc này mới cực kỳ không nỡ mà tách ra.
Mang theo tâm trạng vui vẻ, Diêu Hữu Thiên lên lầu, ngâm nga một bài hát đi vào nhà.
Nhưng vào lúc nhìn thấy ba mẹ đang ngồi ở phòng khách, không nhịn được để lộ ra chút chột dạ.
“Ba, mẹ.”
Bọn họ, sẽ không nhìn thấy rồi chứ?
,
“Quỳ xuống.” Vừa rồi Diêu Đại Phát đã thấy, ở nơi xa, Diêu Hữu Thiên xuống xe của một người đàn ông.
Diêu Đại Phát không biết mình đã hao phí bao nhiêu sức lực, mới không để mình đi ra ngoài túm thằng nhóc thối kia ra đánh cho một trận.
“Ba?” Diêu Hữu Thiên có chút khó hiểu. Diêu Đại Phát lại quơ lấy chổi lông gà trên bàn trà xông tới: “Con có quỳ không?”
“Ba nó à ——” Tuyên Tĩnh Ngôn định nói gì đó, Diêu Đại Phát lại hung hăng trừng bà một cái, cầm chổi lông gà lên chỉ về phía Diêu Hữu Thiên: “Ba bảo con quỳ xuống.”
Diêu Hữu Thiên nghe lời quỳ xuống. Chổi lông gà của Diêu Đại Phát hạ xuống.
,
Mười sáu năm, Diêu Hữu Thiên lớn như vậy rồi, lần đầu tiên Diêu Đại Phát động tay đánh cô.
“Ba nuôi con lớn như vậy, chính là để con yêu đương với một tên du côn?”
“Diêu Hữu Thiên, con phụ lòng ba, phụ lòng mẹ con sao?”
“Ba ——” Diêu Hữu Thiên bị dọa sợ, trên người đã trúng hai phát, cô chịu đau, bắt đầu phản bác: "Con không có, A Li không phải du côn.”
“A Li?” Ngày hôm nay, Diêu Đại Phát đã đi hỏi rất rõ ràng rồi: “Thằng nhóc kia, chính là một tên côn đồ, không ai biết ba nó. Mẹ nó là một vũ nữ, nói dễ nghe là vũ nữ, nói khó nghe một chút chính là gái tam bồi*.”
*gái tam bồi: gái bồi ăn, bồi uống, bồi chơi trong quán bar.
“Con mới bao nhiêu tuổi? Hả? Những chuyện con làm gọi là gì?”
,
Chổi lông gà lại đánh xuống người Diêu Hữu Thiên hai cái, từ trước đến giờ Diêu Hữu Thiên chưa hề bị đánh.
Nước mắt đã sắp rơi xuống, ngoài đau ra, lo sợ nhiều hơn: “Không phải như vậy, ba, A Li là một người tốt. Con thích anh ấy. Con yêu anh ấy ——“
“Khốn nạn.” Diêu Đại Phát lại đánh con gái một phát. Nhìn nước mắt trên mặt con gái, ông không đành lòng, không nỡ. Nhưng càng hận hơn: “Tuổi nhỏ như thế không lo học, ba cho con đi học, con yêu đương cái gì? Hôm nay ba sẽ đánh chết con, tránh cho con ở bên ngoài làm xấu mặt ba ——“
“A.” Diêu Hữu Thiên chật vật tránh chổi lông gà của ba, trong lòng vừa hoang mang, vừa sợ, vừa e dè, vừa sốt ruột.
,
Cô thật lòng thích Lạc Li. Thời gian ở bên anh, cô rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.
Cô cho rằng có thể hạnh phúc như vậy cả đời, nhưng ai ngờ, hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy.
“A Li, chờ em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Được, chờ em tốt nghiệp, anh sẽ cưới em. Thiên Thiên, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ nỗ lực, anh sẽ khiến em sống tốt cả đời này.”
“Ba. Đừng đánh nữa. Con không có. Con thật lòng với A Li. Chúng con ——“
“Con còn nói nữa.” Cô không nói còn may, càng nói Diêu Đại Phát càng tức.
,
Cuối cùng Tuyên Tĩnh Ngôn không nhìn nổi nữa, tiến lên giật lấy chổi lông gà trong tay Diêu Đại Phát, “Ba nó, cho dù anh đánh chết nó, thì có tác dụng gì?”
Chắn ở trước mặt Diêu Đại Phát, Tuyên Tĩnh Ngôn nhìn con gái của mình: “Thiên Thiên, mau nói đi, nói con sẽ không ở chung với cái cậu kia nữa, cũng bảo đảm không gặp mặt cậu ta nữa.”
“Con không thể.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng ép con. Con yêu A Li, con muốn ở bên anh ấy.”
“Mày còn nói nữa.” Diêu Hữu Thiên giận vô cùng, tiến lên túm lấy tay Diêu Hữu Thiên: “Bắt đầu từ hôm nay, mày bị nhốt ở nhà cho tao, không được đi đâu hết."
“Con không muốn.” Diêu Hữu Thiên nóng nảy: “Ba, ba không thể đối xử với con như vậy.”
“Thả mày ra ngoài? Để mày ở bên cạnh thằng khốn đó sao?”
,
Diêu Hữu Thiên tức giận vô cùng, đã trực tiếp nhốt Diêu Hữu Thiên lại.
Cho dù Diêu Hữu Thiên kháng nghị với mẹ như thế nào, cũng không có tác dụng.
Cô đã gọi đến khàn cả giọng, nhưng ba mẹ vẫn hoàn toàn không động lòng. Kỳ lạ là lúc này, mấy anh trai đều không ở đây.
Cô muốn tìm người giúp đỡ, đều không tìm được.
“Con muốn đi học. Ba, ba vẫn phải cho con đi học chứ?”
“Con đừng tưởng rằng ba sẽ cho con đi học. Đi học? Ngày ngày mượn cớ làm bài, chạy đi gặp mặt thằng khốn kia? Dù sao bây giờ ba cũng đã nuôi con khôn lớn. Con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho ba, ở cả đời.”
“Ba. Ba không thể như vậy. Ba ——“
Diêu Hữu Thiên không thể phản kháng lại ba mẹ. Bị ba giam lỏng.
,
Lúc này cách nghỉ đông, còn có một tháng.
Cuối cùng Diêu Hữu Thiên hết cách, nhân lúc Diêu Đại Phát không ở nhà, gọi điện thoại cho cô chủ nhiệm, cầu xin cô chủ nhiệm làm việc với Diêu Đại Phát.
Mà cô lại nhịn ăn phản kháng, kết quả đấu tranh của hai bên, là Diêu Đại Phát đã thỏa hiệp một bước, Diêu Hữu Thiên có thể đi học, có điều đi học và tan học, đều cần ông đích thân đưa đón.
Diêu Hữu Thiên đã đi học, nhưng rất nhớ Lạc Li.
Một ngày nọ, thật sự không nhịn được nữa, nói với Mạc Dư Tiệp, nói buổi tối đến nhà cô ấy làm bài tập.
Mạc Dư Tiệp đã sớm biết cô chị họ này đã yêu rồi, nhìn thấy chị họ cầu xin như vậy, hết cách, đã đồng ý giúp cô.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Sau khi tan học, Mạc Dư Tiệp kéo Diêu Hữu Thiên đi ngay trước mặt Diêu Đại Phát, nói là đến nhà cô làm bài tập, cũng bảo đảm trước chín giờ nhất định đưa Diêu Hữu Thiên về.
Nhưng sau khi tạm biệt Diêu Đại Phát, đã buông tay Diêu Hữu Thiên.
“A Li. A Li ——” Diêu Hữu Thiên nhìn thấy Lạc Li mà cô vô cùng nhớ mong, không hề nghĩ ngợi đã ôm chầm lấy anh: “A Li, làm sao đây? Ba em không cho em và anh ở bên nhau. Bây giờ ngoài đi học ra, ông ấy đều sẽ không cho em ra ngoài, em rất nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em.” Lạc Li ôm chặt cô, cắn môi, vẻ mặt có chút rối rắm: “Nhưng Thiên Thiên, em còn quá nhỏ. Chi bằng, em nghe ba em, tạm thời đừng đến tìm anh, có được không?”
“Không được không được.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, vẻ mặt ngang ngạnh lại kích động: “Là anh đến trêu chọc em, bây giờ em đã thích anh rồi, anh không thể bỏ em lại không quan tâm.”
,
“Được được được, anh không bỏ em lại.”
Trong lòng Lạc Li thở một hơi thật dài. Trên thực tế, anh cũng bị mẹ anh mắng một trận.
Không môn đăng hộ đối. Diêu Hữu Thiên lại quá nhỏ, cô hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì.
Tóm lại chính là không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, muốn Lạc Li và Diêu Hữu Thiên chia tay.
Nhưng làm sao mà chia tay được đây? Mặc dù thời gian quen nhau mới chỉ có mấy tháng. Nhưng Lạc Li đã yêu cô gái này sâu sắc, cô gái không quan tâm đến thân phận của anh, chỉ để ý đến anh.
“A Li, em nhất định sẽ đấu tranh với ba em đến cùng. Em sẽ không để yên như vậy. A Li. Anh hãy tin em.”
,
Diêu Hữu Thiên cắn răng, trong lòng đã có quyết định: “Nếu như ông ấy không đồng ý, em sẽ đi theo anh. Chân trời góc biển, chúng ta đi lưu lạc.”
“Thiên Thiên ——” Sự dũng cảm trước tình yêu của cô, khiến Lạc Li líu lưỡi không nói nên lời, càng thán phục hơn, ôm chặt lấy cô, anh đột nhiên bật cười.
“Cô nàng ngốc, em chịu vì anh như vậy, sao anh có thể khiến em khó xử? Ngoan, quay về chăm chỉ đọc sách, anh sẽ chờ em học xong đại học. Có được không?”
Anh cũng sẽ tiếp tục cố gắng, vì cô, vì tương lai của hai người.
“Em không muốn.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, dù thế nào cũng không chịu buông tay: “Em không muốn không gặp anh. Ba em nhất định sẽ nhốt em lại. Em ——“
,
“Anh sẽ đến thăm em.” Lạc Li giơ ba ngón tay lên: “Ngoan. Em trở về trước. Nếu không ba mẹ em sẽ lo lắng. Nếu không lần sau lại càng khó ra ngoài hơn.”
“Vậy anh nhất định phải đến?”
“Anh nhất định sẽ đến. Hơn nữa, anh không đến, chẳng phải em cũng sẽ nghĩ cách đến thăm anh sao?”
Diêu Hữu Thiên có được lời hứa của Lạc Li, lúc này mới về nhà.
Bắt đầu từ hôm đó, cô lại giả vờ như không có chuyện gì. Ngày ngày đi học bình thường.
Ở ngoài mặt đã cắt đứt liên lạc với Lạc Li, nhưng cô lại lợi dụng Mạc Dư Tiệp, hết lần này đến lần khác hẹn hò với Lạc Li.
,
“A Li, em yêu anh, em không muốn chia tay với anh.”
“Thiên Thiên. Anh cũng yêu em.”
Lạc Li hôn lên trán cô, vẻ mặt dịu dàng mà bình tĩnh.
“A Li.” Diêu Hữu Thiên đột nhiên kéo tay anh lại, ánh mắt kiên định, tương đối lớn mật mà nhìn anh: “Anh, anh muốn em có được không?”
Lạc Li ngây ra một lát, Diêu Hữu Thiên lại đánh bạo đặt tay anh lên khóa kéo áo khoác của mình nhẹ nhàng kéo xuống một cái: “A Li, em đã nghĩ rồi, chỉ cần. Chỉ cần ——“
Mặt rất đỏ, vẻ mặt cũng tràn đầy sự mất tự nhiên. Trong mắt còn lóe lên vẻ lúng túng, giọng điệu lại kiên quyết vô cùng: “A Li, chỉ cần em thành người của anh, chắc hẳn ba mẹ em sẽ không phản đối nữa.”
(còn tiếp ~)
Bình luận truyện