Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 3: Nhìn thấy quen mắt
“Có chuyện gì sao?”
Là giọng nói thản nhiên mang theo vài phần không kiên nhẫn của đàn ông.
Lúc này Cố Thừa Diệu không hề gọi phục vụ phòng khách sạn, cho nên đột nhiên bị người khác quấy rầy thế giới của hai người, cảm thấy có chút bực bội.
.
Mày kiếm của anh nhíu lại, mà không giọt nước nào trên sợi tóc anh rơi xuống theo xương quai xanh đàn ông, lướt qua trên ngực.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng, nơi đó ở ngực, nơi có dấu vết màu đỏ thẫm nổi bật kia, thoạt nhìn rất giống dấu hôn.
Diêu Hữu Thiên không thể không than thở một chút. Tốc độ của người đàn ông này thật là nhanh. Trước đây không lâu, người vẫn còn ở cửa hàng tiện lợi, hiện giờ đã tắm rửa xong rồi.
Không chỉ tắm xong, còn làm chuyện khác nữa.
Chỉ có điều thời gian cũng quá nhanh thì phải?
Trong khoảng hời gian ngắn ngủi, đầu cô hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng nét mặt khá bình tĩnh.
“Tiên sinh, quần áo của anh.” Diêu Hữu Thiên đưa quần áo trên tay đến trước mặt Cố Thừa Diệu. Thái độ cực kỳ giống với nhân viên phục vụ của khách sạn.
“Cảm ơn.” Dường như Cố Thừa Diệu đã hiểu rõ, vươn cánh tay dài quấn lấy quần áo trên tay cô một cái, đã hoàn toàn cầm được.
Anh lập tức muốn vào trong cửa, Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, đột nhiên nhìn thấy bên dưới có nhãn của mấy bộ quần áo.
“Chờ một chút.”
“Còn có chuyện gì sao?”
“Thật ngại quá, hình như mấy bộ phía dưới không phải của phòng này.”
Cố Thừa Diệu không kiên nhẫn lắm nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lại một lần nữa nhét quần áo vào trong lòng Diêu Hữu Thiên, liếc mắt nhìn qua, đã lấy quần áo ghi nhãn 1608 phía trên xuống.
“Được rồi.”
“Cảm ơn.”
Diêu Hữu Thiên nhìn ra được, Cố Thừa Diệu trước mặt không có tính kiên nhẫn. Kết hợp với sự việc vừa xảy ra ở cửa hàng tiện lợi, cô tổng kết lại, người đàn ông này, tính cách rất nóng nảy.
“Thừa Diệu, em xong rồi. Anh vào nhanh lên.” Một giọng nữ nghe có chút yêu kiều mềm mại vang lên, giải thích vì sao lúc này Cố Thừa Diệu vội vã.
Mà vào lúc nghe được giọng nữ kia vẻ mặt anh cũng trở nên dịu dàng. Ngũ quan anh tuấn, lập tức đã trở nên xán lạn.
Diêu Hữu Thiên thấy dáng vẻ của anh, cũng không nói nhiều nữa, cầm lấy quần áo còn lại xoay người rời đi.
Khi cô ôm mấy bộ quần áo kia, cô lại liếc thấy khuy cài tay áo của bộ quần áo vừa rồi.
Đột nhiên hiểu ra, tại sao lại nhìn quen mắt như vậy.
Chiếc khuy cài tay áo này và quà sinh nhật năm ngoái cô mua tặng Triệu Nhân Uyên là cùng một loại mà? Rõ ràng cặp khuy cài tay áo đó là đặt làm riêng. Hẳn là không thể có chiếc thứ hai phải không?
Còn có áo vét âu phục này, bây giờ cô mới phát hiện, cũng giống y như bộ hôm qua Triệu Nhân Uyên mặc trên người. Nhân Uyên ở khách sạn sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đã đi đến cửa của một gian phòng khác. 1012. Chỉ cách phòng 1608 một phòng.
Cô hít thật sâu, gõ cửa. Cửa mở ra, khi người đứng ở sau cánh cửa nhìn thấy cô thì trợn to hai mắt.
“Thiên, Thiên Thiên?”
Diêu Hữu Thiên nheo mắt lại, trước hết nhìn chằm chằm vẻ hoang mang trong mắt Triệu Nhân Uyên , sau đó là cơ thể chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm của anh ta.
Áo choàng tắm mở một nửa ở dưới, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, ở trên ngực Triệu Nhân Uyên, có một dấu hôn màu đỏ thẫm giống hệt với cái vừa nãy của người đàn ông kia.
Dấu hôn này khiến cho đôi mắt ướt át sáng đen của Diêu Hữu Thiên hơi nheo lại, khẽ mím làn môi mỏng, con ngươi không lộ buồn vui khiến người ta chỉ thấy vẻ bình tĩnh, rồi lại hiện ra vẻ mơ hồ như xa như gần.
Cô cứ như vậy nhìn Triệu Nhân Uyên, nhìn vị hôn phu của mình.
Mà thậm chí chỉ còn một tháng nữa, bọn họ đã sắp kết hôn rồi.
Trong hành lang rất yên tĩnh, lúc này cũng không có một người nào khác. Chỉ có vầng sáng màu vàng của ánh đèn trên đỉnh đầu, chiếu ở trên người của hai người.
Triệu Nhân Uyên bị ánh mắt bình tĩnh như vậy của cô nhìn đến mức có chút rụt rè, bắt đầu không tự chủ thoáng qua vài phần chột dạ, lập tức muốn giải thích.
Diêu Hữu Thiên đi trước một bước, cong khóe môi lên, đưa quần áo trên tay đến trước mặt anh ta.
“Tôi thấy bộ quần áo này có chút quen mắt, quả nhiên là của anh.”
“Thiên Thiên. Anh, anh —” Sắc mặt Triệu Nhân Uyên có chút xấu hổ, sáng sớm hôm nay anh ta gọi cho Diêu Hữu Thiên nói muốn cùng nhau ăn cơm, cô nói đã hẹn Từ Tư Minh, bây giờ lại —
Không có lòng dạ đi hỏi vì sao Diêu Hữu Thiên xuất hiện, tâm trí Triệu Nhân Uyên muốn nhanh chóng tìm ra một lý do.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Là giọng nói thản nhiên mang theo vài phần không kiên nhẫn của đàn ông.
Lúc này Cố Thừa Diệu không hề gọi phục vụ phòng khách sạn, cho nên đột nhiên bị người khác quấy rầy thế giới của hai người, cảm thấy có chút bực bội.
.
Mày kiếm của anh nhíu lại, mà không giọt nước nào trên sợi tóc anh rơi xuống theo xương quai xanh đàn ông, lướt qua trên ngực.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng, nơi đó ở ngực, nơi có dấu vết màu đỏ thẫm nổi bật kia, thoạt nhìn rất giống dấu hôn.
Diêu Hữu Thiên không thể không than thở một chút. Tốc độ của người đàn ông này thật là nhanh. Trước đây không lâu, người vẫn còn ở cửa hàng tiện lợi, hiện giờ đã tắm rửa xong rồi.
Không chỉ tắm xong, còn làm chuyện khác nữa.
Chỉ có điều thời gian cũng quá nhanh thì phải?
Trong khoảng hời gian ngắn ngủi, đầu cô hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng nét mặt khá bình tĩnh.
“Tiên sinh, quần áo của anh.” Diêu Hữu Thiên đưa quần áo trên tay đến trước mặt Cố Thừa Diệu. Thái độ cực kỳ giống với nhân viên phục vụ của khách sạn.
“Cảm ơn.” Dường như Cố Thừa Diệu đã hiểu rõ, vươn cánh tay dài quấn lấy quần áo trên tay cô một cái, đã hoàn toàn cầm được.
Anh lập tức muốn vào trong cửa, Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, đột nhiên nhìn thấy bên dưới có nhãn của mấy bộ quần áo.
“Chờ một chút.”
“Còn có chuyện gì sao?”
“Thật ngại quá, hình như mấy bộ phía dưới không phải của phòng này.”
Cố Thừa Diệu không kiên nhẫn lắm nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lại một lần nữa nhét quần áo vào trong lòng Diêu Hữu Thiên, liếc mắt nhìn qua, đã lấy quần áo ghi nhãn 1608 phía trên xuống.
“Được rồi.”
“Cảm ơn.”
Diêu Hữu Thiên nhìn ra được, Cố Thừa Diệu trước mặt không có tính kiên nhẫn. Kết hợp với sự việc vừa xảy ra ở cửa hàng tiện lợi, cô tổng kết lại, người đàn ông này, tính cách rất nóng nảy.
“Thừa Diệu, em xong rồi. Anh vào nhanh lên.” Một giọng nữ nghe có chút yêu kiều mềm mại vang lên, giải thích vì sao lúc này Cố Thừa Diệu vội vã.
Mà vào lúc nghe được giọng nữ kia vẻ mặt anh cũng trở nên dịu dàng. Ngũ quan anh tuấn, lập tức đã trở nên xán lạn.
Diêu Hữu Thiên thấy dáng vẻ của anh, cũng không nói nhiều nữa, cầm lấy quần áo còn lại xoay người rời đi.
Khi cô ôm mấy bộ quần áo kia, cô lại liếc thấy khuy cài tay áo của bộ quần áo vừa rồi.
Đột nhiên hiểu ra, tại sao lại nhìn quen mắt như vậy.
Chiếc khuy cài tay áo này và quà sinh nhật năm ngoái cô mua tặng Triệu Nhân Uyên là cùng một loại mà? Rõ ràng cặp khuy cài tay áo đó là đặt làm riêng. Hẳn là không thể có chiếc thứ hai phải không?
Còn có áo vét âu phục này, bây giờ cô mới phát hiện, cũng giống y như bộ hôm qua Triệu Nhân Uyên mặc trên người. Nhân Uyên ở khách sạn sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đã đi đến cửa của một gian phòng khác. 1012. Chỉ cách phòng 1608 một phòng.
Cô hít thật sâu, gõ cửa. Cửa mở ra, khi người đứng ở sau cánh cửa nhìn thấy cô thì trợn to hai mắt.
“Thiên, Thiên Thiên?”
Diêu Hữu Thiên nheo mắt lại, trước hết nhìn chằm chằm vẻ hoang mang trong mắt Triệu Nhân Uyên , sau đó là cơ thể chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm của anh ta.
Áo choàng tắm mở một nửa ở dưới, cô có thể nhìn thấy rõ ràng, ở trên ngực Triệu Nhân Uyên, có một dấu hôn màu đỏ thẫm giống hệt với cái vừa nãy của người đàn ông kia.
Dấu hôn này khiến cho đôi mắt ướt át sáng đen của Diêu Hữu Thiên hơi nheo lại, khẽ mím làn môi mỏng, con ngươi không lộ buồn vui khiến người ta chỉ thấy vẻ bình tĩnh, rồi lại hiện ra vẻ mơ hồ như xa như gần.
Cô cứ như vậy nhìn Triệu Nhân Uyên, nhìn vị hôn phu của mình.
Mà thậm chí chỉ còn một tháng nữa, bọn họ đã sắp kết hôn rồi.
Trong hành lang rất yên tĩnh, lúc này cũng không có một người nào khác. Chỉ có vầng sáng màu vàng của ánh đèn trên đỉnh đầu, chiếu ở trên người của hai người.
Triệu Nhân Uyên bị ánh mắt bình tĩnh như vậy của cô nhìn đến mức có chút rụt rè, bắt đầu không tự chủ thoáng qua vài phần chột dạ, lập tức muốn giải thích.
Diêu Hữu Thiên đi trước một bước, cong khóe môi lên, đưa quần áo trên tay đến trước mặt anh ta.
“Tôi thấy bộ quần áo này có chút quen mắt, quả nhiên là của anh.”
“Thiên Thiên. Anh, anh —” Sắc mặt Triệu Nhân Uyên có chút xấu hổ, sáng sớm hôm nay anh ta gọi cho Diêu Hữu Thiên nói muốn cùng nhau ăn cơm, cô nói đã hẹn Từ Tư Minh, bây giờ lại —
Không có lòng dạ đi hỏi vì sao Diêu Hữu Thiên xuất hiện, tâm trí Triệu Nhân Uyên muốn nhanh chóng tìm ra một lý do.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Bình luận truyện