Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 341: Tại Sao Vẫn Còn Có Người Xấu



Cố Tĩnh Đình đột nhiên nói không nên lời.

Cô nhớ đến một chuyện. Năm đó khi cô và Đường Diệc Thâm ở bên nhau, ba ruột của Đường Diệc Thâm, cũng chính là Đường chủ ban đầu Hiên Viên Diệu của Long Đường đã cho mình một tập tài liệu.

Phía trên có tất cả tài liệu của người có thù với nhà họ Cố.

Mà cô chỉ xem được hai tờ, đã bị người ta cắt ngang.

Trên tờ tài liệu có, có phải cũng có tin tức của Bạch Yên Nhiên hay không?

Cô gần như lập tức lấy điện thoại ra muốn liên lạc với mẹ chồng ở nước Mỹ, nhờ đói phương đến ngăn kéo trong phòng đọc sách tìm ra tờ tài liệu kia.

,

Suy nghĩ một chút, cô bỏ điện thoại xuống: "Ba, chuyện này quan trọng con không nên vội. Nếu như người đó muốn nhăm vào Kỳ Lân Đường, thì nhất định sẽ tiếp tục ra tay. Đến lúc đó bắt được đối phương sẽ đơn giản hơn nhiều."

Cũng có khả năng, hoàn toàn không phải như mình nghĩ.

Cố Học Võ im lặng, bất kỳ uy hiếp nào tiềm tàng, ông đều nhất định phải giải quyết hết.

Đây là trách nhiệm của người làm chủ gia đình như ông.

Có điều con gái nói như vậy, vậy tiếp tục điều tra đi.

....................................................................................

Buổi sáng, Diêu Hữu Thiên ở bệnh viện vừa rời giường đã múc nước rửa mặt cho Cố Dịch Phàm.

Buổi tối trưởng bối của nhà họ Cố đều muốn ở lại chăm sóc Cố Dịch Phàm, bị cô ngăn cản.

Tiểu Phàm vốn dĩ là phải tĩnh dưỡng, nhưng cứ có một đống người chắn trong phòng bệnh, Phàm Phàm cũng không thể nghỉ ngơi tốt được.

Kiều Tâm Uyển và Tả Phán Tình cảm thấy có lý, cho nên buổi tối đều về nhà họ Cố, chỉ tới ban ngày mới thay ca của Diêu Hữu Thiên.

,

Có điều, Đường Hạo Triết làm thế nào cũng không chịu đi.

Phòng bệnh là phòng bệnh cao cấp tư nhân. Không những có phòng vệ sinh riêng, còn có phòng bếp và phòng khách.

Lúc Diêu Hữu Thiên rửa mặt cho Cố Dịch Phàm, Đường Hạo Triết cũng đi vào. Ngày nào bé cũng dậy rất sớm, trước tiên là ra ngoài đánh quyền một lượt.

Mấy ngày nay bé và Cố Dịch Phàm, về cơ bản là cùng ăn cùng ngủ.

Tình cảm của hai đứa bé tốt, Diêu Hữu Thiên nhìn thấy cũng vui.

"Phàm Phàm, em dậy rồi à? Vết thương của em còn đau không?" Cách ngày phẫu thuật, đã là bốn ngày rồi. Gương mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm cũng hồng hào hơn ban đầu không ít.

,

Cố Dịch Phàm lắc đầu: "Không đau nữa."

Thật ra vẫn hơi đau, có điều bé có thể nhịn.

"Nếu như em đau, em cứ nói với anh, anh sẽ kể chuyện cười cho em, cười một tí sẽ không đau nữa." Tối ngày hôm qua trước khi ngủ, bé đã đọc không ít chuyện cười.

Diêu Hữu Thiên đúng lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh đổ nước đi, nghe thấy câu này thì vui vẻ: "Hạo Triết, cháu không thể kể chuyện cười cho Phàm Phàm. Vết thương của em ấy vẫn chưa lành, cười quá nhiều, vết thương sẽ rách ra."

"A?" Khuôn mặt nhỏ của Đường Hạo Triết cúi gằm xuống: "Kể chuyện cười cũng không được?"

Vậy thì buồn bực lắm. Bé đặc biệt đi sưu tập rất nhiều chuyện cười, chỉ sợ Cố Dịch Phàm cảm thấy buồn chán đấy.

Diêu Hữu Thiên nhìn Đường Hạo Triết hoạt bát hơn con trai không ít mà bật cười: "Ừ. Bây giờ không được."

Nói xong câu này, bản thân cô cũng vào phòng vệ sinh rửa mặt.

,

Khuôn mặt nhỏ của Đường Hạo Triết vẫn có chút không vui, bé đã học rất nhiều chuyện cười đấy.

Dáng vẻ cúi đầu ủ rũ này đã chọc cho Cố Dịch Phàm vui vẻ: "Không sao, chờ em khỏe rồi, anh lại kể cho em nghe."

"Được rồi." Lúc Đường Hạo Triết nói chuyện, leo lên giường của Cố Dịch Phàm, nửa tựa vào bên cạnh bé: "Vậy em khỏe nhanh một chút."

"Vâng."

"Khỏe rồi anh dạy em đánh quyền. Anh nói cho em biết, bây giờ anh đánh quyền lợi hại hơn trước rồi."

"Vâng."

"Là thật đấy. Ba anh cũng khen anh rồi." Đường Hạo Triết vẫn rất đắc ý: "Sức em quá yếu ớt. Em phải rèn luyện nhiều hơn. Để bản thân trở nên mạnh mẽ, khiến những người khác không dám bắt nạt em."

"Vâng." Cố Dịch Phàm gật đầu, không hề phủ nhận điều này.

,

Sự kiện lần này, cũng khiến bé cảm nhận được, mình nhỏ yếu bao nhiêu. Quả thực bé phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn.

Khiến những người khác không dám ức hiếp mình.

"Có điều cũng không sao." Đường Hạo Triết vỗ vai Cố Dịch Phàm: "Sau này anh nhất định sẽ trở nên rất mạnh. Anh bảo vệ em."

Mi tâm Cố Dịch Phàm nhăn lại, sau đó rất kiên định mở miệng: "Không cầu đâu. Em không cần anh bảo vệ. Em có thể bảo vệ chính mình."

"Em?" Chỉ với cơ thể yếu nhớt này của bé, cũng có thể bảo vệ chính mình? Nói đùa à.

,

"Đúng vậy. Chính em." Bác sĩ nói cơ thể của bé đã ổn rồi, chờ sau khi hồi phục, bé sẽ nỗ lực rèn luyện.

Một ngày nào đó, bé cũng sẽ trở nên rất mạnh.

"Một ngày nào đó, em sẽ mạnh hơn anh."

"Ngừng." Đường Hạo Triết không đồng ý với câu này: "Em trở nên mạnh, anh cũng sẽ mạnh lên. Anh nhất định sẽ mạnh hơn anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện