Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 357: Đừng Ác Như Vậy Chứ 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

"Đúng rồi." Doanh Diễm Kiều nhìn Diêu Hữu Quốc ngồi ở trong góc phòng bao, đang bị Cố Thừa Diệu cưỡng ép lôi ra: "Tư Nhiễm vẫn chưa có tin tức sao?"

"Chưa có." Diêu Hữu Thiên lắc đầu. Nói đến chuyện này, cô cũng rất bất đắc dĩ: "Anh mình liên tục tìm kiếm, Thừa Diệu cũng cho người đi tìm rồi, nhưng không biết cậu ấy đã trốn đi đâu, vẫn chưa có tin tức."

,

Mấy người chị em tốt đều im lặng.

Lý Khả Nghi trừng Diêu Hữu Quốc một cái: "Ôi, rối một nùi."

Tư Nhiễm thật đáng thương.

"Không sao, mình tin tưởng nhất định sẽ tìm được." Diêu Hữu Thiên mím môi: "Được rồi, hôm nay không nói những chuyện này nữa. Chúng ta ra ngoài chơi mà. Mọi người vui vẻ một chút, cho dù không yêu đương với mấy người này, cũng có thể tiếp xúc một chút mà."

Diêu Hữu Thiên dùng cây tăm cắm vào một miếng xoài bỏ vào miệng: "Thật ra mặc kệ là cỏ gần hang hay không phải cỏ gần hang, nhìn hợp mắt là được rồi mà. Có cơ hội thì thử xem."

"Không có hứng thú." Doanh Diễm Kiều đầy vẻ cao ngạo lạnh lùng. Cô chỉ yêu vàng, không yêu đàn ông.

,

Lý Khả Nghi xua tay: "Mình ấy mà, là rễ cỏ, mình cảm thấy mình vẫn nên tìm một rễ cỏ thì phù hợp hơn."

Cô bé lọ lem có thể gả cho hoàng tử, là bởi vì người ta vốn dĩ chính là tiểu thư, giấc mơ gả vào nhà giàu kia, thỉnh thoảng nằm mơ thì có thể, thật sự thực hiện thì thôi đi.

"Em cũng không có hứng thú." Mạc Dư Tiệp mặt đầy kháng cự: "Công việc của bác sĩ, mọi người cũng không phải không biết. Mỗi ngày ba ca. Ngoài tên gọi một bác sĩ dễ nghe, thực ra mệt như chó. Em nghĩ cả đời này có lẽ em cũng chỉ có thể học Norman Bethune* mà thôi."

Norman Bethune: là một bác sĩ người Canada, nhà đổi mới y tế và là người cộng sản lưu ý. Bethune trở nên nổi tiếng quốc tế trước tiên vì sự phục vụ của ông với tư cách là một bác sĩ phẫu thuật tiền tuyến ủng hộ chính phủ Cộng hòa được bầu cử dân chủ trong cuộc Nội chiến Tây Ban Nha.

"Thật là phục các cậu." Diêu Hữu Thiên chịu thua mấy người chị em này rồi, đang định ăn miếng xoài thứ hai, cổ họng của cô đột nhiên có chút khó chịu.

"Xin lỗi." Cô đứng lên: "Mình đi toilet một chút."

,

"Đi đi đi đi." Mạc Dư Tiệp đứng dậy theo: "Các cậu ai muốn hát, mình chọn bài cho các cậu."

Diêu Hữu Thiên xua tay, nơi cổ họng càng lúc càng khó chịu, cô đứng dậy xông vào trong toilet xây trong phòng bao.

Nôn hồi lâu, lại cảm thấy không nôn ra được gì. Vị xoài quay cuồng nơi cổ họng cô.

Trước đây cô thích ăn xoài nhất, nhưng bây giờ lại cảm thấy hương vị này khiến cô buồn nôn.

Tay chống lên bồn rửa tay, cô nhìn mình trong gương một cái.

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Từ khi bắt đầu đi nghỉ tuần trăng mật, hình như kinh nguyệt của cô chưa tới.

,

Cô nghĩ đến một tháng này bôn ba khắp nơi, chuyện này không chuẩn thì cũng có khả năng.

Nhưng ——

Cố Thừa Diệu nỗ lực cày cấy như vậy, khụ. Điều này có nghĩa là, còn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện