Chương 16
Chương 16:
Chỉ có cái đầu nhỏ này, không biết trong đầu chứa cái thứ nhảm nhí gì, mà có thể nghĩ ra lý do thoái thác như vậy.
Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch cuối cùng cũng thành thật.
Con nhóc này mãi mãi thành thực như ở dưới thân mình thì tốt rồi.
Đáng tiếc, vừa mới nhảy lên đã muốn lật trời.
Cố Lâm Hàn nói, “Được, vậy cô nói xem, bây giờ cô đi theo tôi hay không?”
Vu Tịch nhìn tên khốn kiếp này.
Vô sỉ, một kẻ biến thái đè nặng thai phụ là cô.
“Đi, tôi đi là được chứ gì.”
Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, đây là tác phong của cô.
Này cũng không kém lắm.
Cố Lâm Hàn lại cong đôi môi đầy mê hoặc của mình, kéo cô lên, “Vậy bây giờ chuyển nhà luôn.”
Nhìn thấy mình cuối cùng cũng đứng lên được, Vu Tịch vỗ mông muốn chạy ra ngoài, đáng tiếc, Cố Lâm Hàn biết tính toán trong lòng cô, bước tới xách cổ của cô.
“Còn muốn chạy? Tôi nói cho cô biết, lại chạy nữa, tôi sẽ mặc kệ ở đây có người, lập tức chấn chỉnh cô tại chỗ!”
“…”
Bạo quân, biến thái, quỷ bá đạo.
Quả thực Vu Tịch rất muốn mắng chửi người.
Nhưng, Cố Lâm Hàn đã túm lấy cô bước ra ngoài, không cho cô tâm trí để chạy trốn, anh vừa ra ngoài đã gõ cửa nhà chủ thuê ở bên cạnh.
Khi thím Lưu mở cửa nhìn thấy hai người này, bà có chút kinh ngạc.
“Ai, hắc hắc, nhanh như vậy, xong rồi?” Bà ấy cẩn thận hỏi.
Vu Tịch liếc nhìn, chớp mắt xen vào, “Anh ta có lòng nhưng sức lực không đủ.”
Cố Lâm Hàn cho cô một cái nhìn bạo lực, Vu Tịch lập tức thu liễm lại.
Hôm nay ở đây có người, không phải nơi để cô chiến đấu.
Sau này còn có nhiều cơ hội, hừ.
Cố Lâm Hàn nói, “Ở đây cô ấy kêu không ngừng, quấy nhiễu đến người khác, chúng tôi chuẩn bị chuyển chỗ, không ở phòng này nữa.”
Vừa nghe thấy không ở đây nữa, Vu Tịch sắp nhảy dựng lên.
“Cố Lâm Hàn, anh làm gì thế hả, tôi không đổi phòng.”
Không ở nữa cô lấy đâu ra chỗ để ở.
Cố Lâm Hàn cúi đầu nói, “Không đổi cái gì, chỗ này không thích hợp cho chúng ta ở, cô cũng thấy rồi đấy, hàng xóm cứ phàn nàn mãi.”
Chủ nhà vừa nghe không ở nữa, cũng hơi không vui.
“Vu Tịch mới ở có mấy ngày, bây giờ không ở nữa, tôi không trả lại tiền phòng đâu đấy.”
“Ừ, không trả.”
“Tôi cũng sẽ không trả lại tiền đặt cọc.”
“Ừ không trả.”
“Tiền cô ấy nợ thuê phòng…”
“Tôi đưa cho bà.”
Cố Lâm Hàn lười nói nhiều, nói một cách nhanh chóng.
Thím Lưu nghe thấy thế hai mắt sáng lên, thật hào phóng.
Bà ấy mỉm cười nhìn Vu Tịch, “Vu Tịch, cô đừng nháo nữa, cô xem, bạn trai của cô đối xử tốt với cô như thế, có một cậu bạn trai hào phóng như vậy, cô có phúc lắm đấy nhé.”
“…”
Ai là bạn trai!
Vu Tịch còn muốn nói, Cố Lâm Hàn đã túm lấy cô, sau đó đi ra ngoài.
“Này… đồ của tôi còn ở đây…”
“Những đồ rách nát kia của cô, không cần cũng chẳng sao.”
Anh tóm lấy Vu Tịch ném vào chiếc Bugatti Veyron của mình.
Những người bên trong đã khó chịu muốn chết vì cuộc cãi vã của hai người này từ lâu, nghe thấy động tĩnh lớn như vậy, không khỏi dụi mắt nhìn ra ngoài.
“Làm gì đó, còn ầm ĩ nữa à.”
“Đúng thế, ồn muốn chết.”
Vẻ mặt thím Lưu ngưỡng mộ nhìn ra bên ngoài, “Ai ôi, không có gì đâu, người ta đi ngay rồi đây, bạn trai của cô gái này tới đón cô ấy đi rồi.”
Người hàng xóm nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng, mặc dù không nhìn ra đó là xe gì, nhưng nhìn sơ qua thì biết là có giá trị.
“Ai ôi, nhìn không ra, bạn trai của cô gái hàng xóm rất có tiền nha.”
“Đúng vậy, bạn trai có nhiều tiền như thế, còn chạy tới đây tự chịu khổ.”
“Người ta giận dỗi nhau ấy mà, các người ấy, không hiểu được suy nghĩ của những người giàu này đâu.”
“Hoá ra là như vậy.”
Bình luận truyện