Chương 345
Nghe cô ấy nói những lời này.
Vu Tịch quả thực là một đứa trẻ hư.
Nhưng mà…
Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch.
Anh ấy không nghĩ cô ấy xấu, anh cảm thấy cô vô cùng tốt.
Cố Lâm Hàn biết, những người bạn này, những người thân của anh, đều tin tưởng anh.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, mới có thể vì những lời đồn đại của những người đó mà tức giận một ngày, còn lãng phí thời gian của chính mình, không thể chiếu cố thật tốt cho Vu Tịch.
Sau khi nói chuyện với Vu Tịch một lúc, tâm trạng của anh lại tốt hơn rất nhiều.
Vu Tịch không an ủi anh cái gì, dường như khuyến khích anh cứ phát triển theo hướng tiêu cực đi, thế nhưng là, vô tri vô giác anh đã bị cô làm cho thay đổi.
Quả nhiên gần mực thì đen.
cố Lâm Hàn mỉm cười, ôm Vu Tịch.
“Được, ngủ đi.
”
Ngày hôm sau, cố Lâm Hàn đã đi ra ngoài, trở lại bình thường.
Dậy sớm đưa Vu Tịch đến lớp, sau đó tự đi làm.
Vô Ưu có vẻ ngạc nhiên, thiếu phu nhân nhà bọn họ mặc dù nhìn xem không quá thỏa mãn, nhưng mà còn rất có phong thái…
Thông báo kiểm tra vòng hai của Vu Tịch rất nhanh đã tới.
B Ảnh thi vòng hai nhận chú ý càng nhiều, nhưng mà, đại đa số học sinh đều vẫn đều là những nhân vật nhỏ bé, nếu được
phóng viên nhìn trúng, tất nhiên vẫn có thể có thêm một số tài nguyên nho nhỏ, các nàng đi vào đều rất thành thật.
.
Câu hỏi dành cho mỗi người trong phần thi là khác nhau, chẳng qua Vu Tịch chuẩn bị không hề tệ.
Sau màn trình diễn, bản thân cô rất hài lòng.
Ngay sau khi rời đi, một nữ sinh tên Tằng Quyển chạy đến, là người cô đã gặp trong trường luyện thi.
“Oa, Vu Tịch, tôi vừa rồi nhìn thấy cô ờ phía trước, chắc chắn là đậu rồi phải không, tôi nghĩ lão sư đối với cô rất vừa lòng.
”
Vu Tịch nói: “Tôi không để ý, nhưng tôi cũng thấy cô ở phía sau, tôi cũng nghĩ cô sẽ qua”
“Ha ha, tôi hi vọng chúng ta đều có thể thi đậu, sau này nếu vào được thì tìm giáo viên phân vào chung ký túc xá.
”
Vu Tịch cười: “Được.
”
“Được, vậy nha.
”
Vu Tịch từ biệt những người khác, trở về nhà.
Cô cho rằng vòng hai khá đơn giản, chắc chắn sẽ có thể vượt qua bài kiểm tra.
Đến lúc Vu Điềm, bởi vì cũng ở nơi này, nhìn thấy Vu Tịch, nói thẳng: “Chị ơi, em vừa xem phần trình diễn của chị ,em nghĩ chị có thể vượt qua kỳ thi, em vừa nói với bố, người rất vui.
Chúng ta buổi tối cùng nhau về nhà ăn cơm, có thể coi như là để ba ba yên tâm.
”
Vu Tịch không muốn đi, nhưng
Vu Điềm không ngừng nài nỉ, Vu Tịch bị cô ta cứng rắn kéo về nhà.
Trên đường đi, cố Lâm Hàn đã gọi cho Vu Tịch, hỏi thăm tình hình của cô.
Vu Tịch nói rằng, minh muốn quay lại ăn cơm.
Cố Lâm Hàn dừng lại, nói rằng tối nay sẽ đón cô rồi cùng nhau về nhà.
Vu Điềm nhìn Vu Tịch.
“Chị và Cố Lâm Hàn bây giờ thế
nào? Nghe nói lúc hưởng tuần trăng mật chị về rất sớm đúng không?”
Vu Tịch nói: “Không có việc gì, trong nhà có chuyện nên tôi quay về.
”
Vu Điềm nhấp một cái, ánh mắt thay đổi, muốn hỏi thêm, nhưng lại sợ Vu Tịch sẽ phiền.
Trong nhà không ít bà con thân thích đến thăm.
Ngay khi nhìn thấy Vu Tịch cũng quay lại, có chút ngạc nhiên.
Dì bảy dì tám không nói, còn có Tả Kinh Luân, Từ Lãng, mẹ của Tả Kinh Luân.
Từ Lãng cũng rất vui vè khi nhìn thấy Vu Tịch trở về.
“Vu Tịch đã trở về rồi à, lại đây, ôi, thật sự là càng ngày càng cỏ tiền đồ, nghe nói, con hôm nay vừa mới đi thi ở điện ảnh B, trường đó tốt lắm.
”
Thì ra hôm nay, người nhà Tả gia đến để bàn bạc đám cưới của Tả Kinh Luân và Vu Điềm
Thân thích từ xa cũng tới tham
gia náo nhiệt.
Dì của Vu Tịch nhìn Vu Điềm lớn lên, luôn đối xử không hề tốt với Vu Tịch.
Nghe vậy, đối với Vu Tịch nói: “Tiểu Tịch, không phải dì nói con, con cũng lớn bằng này tuổi, còn thi cái này, con thành thật thi vào trường đàng hoàng, sau này có công việc tốt để nuôi sống bản thân…Dì cũng nghe mẹ con
nói con đã kết hôn … với một người tìm hiểu chưa lâu, đứa nhỏ này chính là như thế này, luôn không nghe lời.
”
Từ Lăng nói: “Cũng không hẳn, Vu Tịch gả đi rất tốt, gia đình chồng không tệ.
”
Từ Láng chinh là coi thường những người họ hàng của Vu gia, không ai trong số họ có học thức, cùng địa vị, khó trách mặc dù gia đinh có ít tiền, nhưng không ai trong số họ kiếm được số tiền lớn hơn.
Dì lớn nghe vậy ậm ừ nói: “Cuộc hôn nhân này không thể vì người ta có chút tiền thì chọn, phải hiểu rõ lẫn nhau, chỉ mới quen biết chưa bao lâu, đã gả đi…”
Bà nhìn Vu Tịch, trách cô qua qua loa, không biết đối phương là cái dạng gì mà cũng chịu gả.
Tô Hành nhìn Vu Tịch, không muốn nhắc lại nữa.
Nếu như không phải lúc trở lại, Vu Điềm đã thuyết phục bà rất lâu để bà không cứng rắn, bà cũng sẽ không chủ động cúi đầu với Vu Tịch.
Bà là mẹ, còn phải cúi đầu với con gái mình, đây là chuyện gi vậy?
Mà Vu Tịch cũng không có chú ý, chỉ là cô thấy có chút quá mức quá phận, tốt xấu gì bà cũng là trưởng bối, trở về cũng không biết cúi đầu.
Tô Hành nói: “Được rồi, dù gì cũng kết hôn rồi, sau này sống tốt là được.
”
Người dì này dù sao cũng không vừa mắt Vu Tịch, khịt mũi nói với Tô Hành: “Cô đã quá quen với con của mình rồi.
Nếu Vu Tịch
lớn lên với chúng tôi, cũng sẽ không …”
Tô Hành mỉm cười: “Được rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện hôn sự.
”
Tả Kinh Luân nhìn Vu Tịch từ phía sau.
Bình luận truyện