Hôn Nhân Tàn Khốc
Chương 23
(Xin lỗi các bạn, dạo này mình bận việc nên cập nhật chương khá thất thường chứ không theo lịch cụ thể, mình sẽ cố gắng chỉnh đốn từ từ. Mong các bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ)
***
"Bà xã, sao tâm trạng của em xấu vậy?"
Thiên Trường Khanh vừa gắp một cái đùi gà từ nồi lẩu bốc khói nghi ngút thả vào bát cho Vũ Lam Ân.
"Không có gì."
Cô đang suy nghĩ về cô gái Xảo Vấn đó, rõ ràng có điều không ổn. Thiên Trường Khanh không ngừng gắp thức ăn cho cô, khó khăn lắm Vũ Lam Ân mới đồng ý đi ăn cơm cùng hắn, tuyệt đối không thể để lãng phí cơ hội. Nhưng Vũ Lam Ân từ đầu đến cuối chưa hề động đũa, vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng muốn hắn tin rằng cô đang không có tâm sự cũng thật khó. Điều kỳ lạ nhất là, hôm nay cô không thèm bất mãn khi hắn gọi cô là bà xã.
"Bà xã, em như vậy thật làm anh tổn thương đấy"
Thiên Trường Khanh đau khổ chống tay nhìn cô, Vũ Lam Ân hừ lạnh lườm hắn. Sau đó, cô đột ngột đứng dậy.
"Em vào nhà vệ sinh một lát."
Vũ Lam Ân lảng tránh đi chỗ khác, nhanh chóng bấm số một dãy số ngoại quốc, La Cao Dự sau hai hồi chuông thì bắt máy.
"Dự, có một chuyện tớ bắt buộc phải hỏi cậu."
"Ừ"
"Xảo Vấn là người của cậu sao?"
Bên kia bình thản đáp một tiếng thừa nhận, Vũ Lam Ân trong lòng cả kinh, rõ ràng cô đã nảy sinh nghi ngờ nhưng khi nhận được đáp án chính xác từ La Cao Dự, vẫn không khỏi hoang mang.
"Dự, cậu quá liều lĩnh. Cậu không sợ..."
"Cô ta không dám."
Vũ Lam Ân muốn nói cho La Cao Dự biết, phụ nữ khi yêu chẳng có gì là không dám cả, hơn nữa đối phương là Tần Ngạo, một người chị gái như cô cũng không dám phủ nhận sức hút của y. Nhưng hình như cô lo lắng hơi thừa, La Cao Dự chắc chắn đã có tính toán.
"Đáng lẽ cậu phải nói với tôi ngay từ đầu, chết tiệt thật."
Thiên Trường Khanh ở bên ngoài đưa tay xoa xoa cằm, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú. Tần Ngạo hận La Thư Anh, La Thư Anh sống chết yêu Tần Ngạo, La Cao Dự lại yêu La Thư Anh, quả là một câu chuyện đáng để hắn theo dõi.
Hôm nay là ngày giỗ của ông nội La Thư Anh, cô theo lẽ thường sẽ cùng Tần Ngạo đi về La gia, nhưng người trở về La gia cùng y lại là Xảo Vấn.
La Cao Bá cùng La phu nhân không tin nổi nhìn cô gái trước mặt, giọng La phu nhân lắp bắp
"Tần Ngạo, đây là..."
"Đây là Xảo Vấn, so với gặp mặt La Thư Anh thì con nghĩ hai người sẽ muốn gặp cô ấy hơn."
La Cao Bá chống gậy đứng lên, tuổi già cùng sự hành hạ của căn bệnh đau khớp làm chân ông hơi run, gật đầu đánh giá.
"Giống. Đúng là có nét giống với Tiểu Nhu của chúng ta."
Xảo Vấn rất biết lấy lòng trưởng bối, vội vàng đỡ La Cao Bá ngồi lại ghế, nở nụ cười ngọt ngào.
"Bác trai, cháu là Xảo Vấn. Tần Ngạo vẫn luôn nói cháu rất giống con gái đã mất của hai bác, hôm nay được cơ hội gặp mặt, cháu rất cảm kích."
"Không không, người cảm kích là chúng ta mới phải."
La phu nhân nước mắt lưng tròng, vừa nắm chặt tay Xảo Vấn vừa nói muốn nhận cô làm con gái nuôi, Xảo Vấn gật đầu đồng ý. Tần Ngạo ngồi ở phía đối diện, xem một nhà ba người nói nói cười cười, trong lòng lạnh lẽo.
Y không thích La Thư Anh, nhưng y càng không thích hơn chính là hai người tự cho mình là tốt đẹp này. Nếu họ không phải ba mẹ của La Thư Nhu, y đến một cái liếc mắt cũng không muốn.
La Thư Anh một mình ngồi trong phòng, giờ này chắc bọn họ đang cùng nhau dùng bữa. Trên tay cô cầm một khung hình nhỏ có lồng ảnh chụp chung của cô và ông nội. Tấm ảnh là vào khoảng năm cô 6 tuổi, ông nội vẫn còn khỏe. Ông thường bế bổng cô đặt trên vai, mỗi khi La Thư Nhu được bố mẹ bênh vực, khiến cô thấy tủi thân, ông nội luôn là người bù đắp lại khoảng trống đó.
Đến quyền trở về thắp một nén hương cho ông nội, Tần Ngạo cũng tước đoạt của cô. La Thư Anh run rẩy mím môi, vết thương trên tay cô chưa lành hẳn, cảm giác vẫn còn đau nhức.
La Thư Anh tháo tấm hình ra khỏi khung gỗ, cô chạy đi tìm Thi Nhĩ.
[Thi Nhĩ, tôi sẽ đi khỏi đây]
"Đi?"
Thi Nhĩ kinh ngạc nhìn cô, La Thư Anh tưởng Thi Nhĩ không ngờ vì quyết định này của cô, nhưng không phải vậy, sau khi định thần lại, Thi Nhĩ nắm chặt tay cô.
"Cuối cùng cô đã thông suốt rồi sao, Tiểu Anh. Cô đáng lẽ phải làm điều này từ rất lâu rồi. Tôi giúp cô."
[Không, Thi Nhĩ, cô đã vì tôi mà chịu liên lụy quá nhiều rồi. Không cần, tôi có thể tự lo được.]
Thi Nhĩ không đành lòng để La Thư Anh như vậy, nhưng La Thư Anh cũng rất cố chấp, cuối cùng cô chỉ có thể đề nghị hãy để cô giúp La Thư Anh qua khỏi cánh cổng bảo vệ một cách nghiêm ngặt kia.
"La tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Khi hai người bảo vệ đứng ngoài dùng ánh mắt nghiêm khắc tra hỏi La Thư Anh, Thi Nhĩ tập tễnh từ xa bước tới, hai mắt đỏ hoe.
"Trí Phúc, Trí Khang, lão Mãn muốn sai tôi đi mua ít đồ dùng về cho biệt thự nhưng tôi không cẩn thận ngã trật chân nên không thể đi, tôi đã nhờ cô ấy đi mua giùm"
Trí Phúc và Trí Khang là hai chàng trai có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, bộ vest đen khiến họ càng trở nên nghiêm nghị lạnh lùng. Tuy nhiên, khi thấy Thi Nhĩ chật vật cũng có chút chần chừ. Thi Nhĩ nhanh chóng nắm bắt cơ hội, tiếp tục bổ sung
"Người làm trong biệt thự đều bận hết rồi, các anh hãy để cô ấy qua đi."
Một người làm muốn ra ngoài mua đồ vốn không phải là chuyện phức tạp như vậy, nhưng ai trong biệt thự cũng biết La Thư Anh là một đối tượng đặc biệt, không thể qua loa.
"Vậy lão Mãn đâu, chúng tôi cần lão Mãn xác minh chuyện này."
Ngay khi Thi Nhĩ và La Thư Anh cùng ngẩn người, không biết ứng xử thế nào thì một giọng nói vang lên phía sau.
"Cần tôi xác minh làm gì, đồ cần dùng gấp mà hai cậu cứ ở đây đôi co mãi thế."
Thiển Mãn chắp tay phía sau, ra dáng một quản gia nghiêm khắc khiến Trí Phúc và Trí Khang nhanh chóng mở cổng cho La Thư Anh ra ngoài. Trước khi quay đầu đi, La Thư Anh chỉ kịp nhìn thấy cái nháy mắt nhanh nhẹn và nụ cười vừa vui vẻ vừa xúc động của Thi Nhĩ.
Thi Nhĩ đi theo sau Thiển Mãn, để ý xung quanh không có bóng người, mới ghé vào tai ông thì thầm.
"Lão Mãn, ông tài thật đấy."
"Có gì đâu, chẳng qua tôi đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người."
Thi Nhĩ mỉm cười, một làn gió làm tóc cô hơi bay, trong lòng thầm chúc cho La Thư Anh mọi chuyện suôn sẻ, sau đó lại không kìm được nói với Thiển Mãn.
"Lão Mãn, thật tốt quá rồi, đúng không?"
"Ừ."
***
"Bà xã, sao tâm trạng của em xấu vậy?"
Thiên Trường Khanh vừa gắp một cái đùi gà từ nồi lẩu bốc khói nghi ngút thả vào bát cho Vũ Lam Ân.
"Không có gì."
Cô đang suy nghĩ về cô gái Xảo Vấn đó, rõ ràng có điều không ổn. Thiên Trường Khanh không ngừng gắp thức ăn cho cô, khó khăn lắm Vũ Lam Ân mới đồng ý đi ăn cơm cùng hắn, tuyệt đối không thể để lãng phí cơ hội. Nhưng Vũ Lam Ân từ đầu đến cuối chưa hề động đũa, vẻ mặt trầm ngâm, rõ ràng muốn hắn tin rằng cô đang không có tâm sự cũng thật khó. Điều kỳ lạ nhất là, hôm nay cô không thèm bất mãn khi hắn gọi cô là bà xã.
"Bà xã, em như vậy thật làm anh tổn thương đấy"
Thiên Trường Khanh đau khổ chống tay nhìn cô, Vũ Lam Ân hừ lạnh lườm hắn. Sau đó, cô đột ngột đứng dậy.
"Em vào nhà vệ sinh một lát."
Vũ Lam Ân lảng tránh đi chỗ khác, nhanh chóng bấm số một dãy số ngoại quốc, La Cao Dự sau hai hồi chuông thì bắt máy.
"Dự, có một chuyện tớ bắt buộc phải hỏi cậu."
"Ừ"
"Xảo Vấn là người của cậu sao?"
Bên kia bình thản đáp một tiếng thừa nhận, Vũ Lam Ân trong lòng cả kinh, rõ ràng cô đã nảy sinh nghi ngờ nhưng khi nhận được đáp án chính xác từ La Cao Dự, vẫn không khỏi hoang mang.
"Dự, cậu quá liều lĩnh. Cậu không sợ..."
"Cô ta không dám."
Vũ Lam Ân muốn nói cho La Cao Dự biết, phụ nữ khi yêu chẳng có gì là không dám cả, hơn nữa đối phương là Tần Ngạo, một người chị gái như cô cũng không dám phủ nhận sức hút của y. Nhưng hình như cô lo lắng hơi thừa, La Cao Dự chắc chắn đã có tính toán.
"Đáng lẽ cậu phải nói với tôi ngay từ đầu, chết tiệt thật."
Thiên Trường Khanh ở bên ngoài đưa tay xoa xoa cằm, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú. Tần Ngạo hận La Thư Anh, La Thư Anh sống chết yêu Tần Ngạo, La Cao Dự lại yêu La Thư Anh, quả là một câu chuyện đáng để hắn theo dõi.
Hôm nay là ngày giỗ của ông nội La Thư Anh, cô theo lẽ thường sẽ cùng Tần Ngạo đi về La gia, nhưng người trở về La gia cùng y lại là Xảo Vấn.
La Cao Bá cùng La phu nhân không tin nổi nhìn cô gái trước mặt, giọng La phu nhân lắp bắp
"Tần Ngạo, đây là..."
"Đây là Xảo Vấn, so với gặp mặt La Thư Anh thì con nghĩ hai người sẽ muốn gặp cô ấy hơn."
La Cao Bá chống gậy đứng lên, tuổi già cùng sự hành hạ của căn bệnh đau khớp làm chân ông hơi run, gật đầu đánh giá.
"Giống. Đúng là có nét giống với Tiểu Nhu của chúng ta."
Xảo Vấn rất biết lấy lòng trưởng bối, vội vàng đỡ La Cao Bá ngồi lại ghế, nở nụ cười ngọt ngào.
"Bác trai, cháu là Xảo Vấn. Tần Ngạo vẫn luôn nói cháu rất giống con gái đã mất của hai bác, hôm nay được cơ hội gặp mặt, cháu rất cảm kích."
"Không không, người cảm kích là chúng ta mới phải."
La phu nhân nước mắt lưng tròng, vừa nắm chặt tay Xảo Vấn vừa nói muốn nhận cô làm con gái nuôi, Xảo Vấn gật đầu đồng ý. Tần Ngạo ngồi ở phía đối diện, xem một nhà ba người nói nói cười cười, trong lòng lạnh lẽo.
Y không thích La Thư Anh, nhưng y càng không thích hơn chính là hai người tự cho mình là tốt đẹp này. Nếu họ không phải ba mẹ của La Thư Nhu, y đến một cái liếc mắt cũng không muốn.
La Thư Anh một mình ngồi trong phòng, giờ này chắc bọn họ đang cùng nhau dùng bữa. Trên tay cô cầm một khung hình nhỏ có lồng ảnh chụp chung của cô và ông nội. Tấm ảnh là vào khoảng năm cô 6 tuổi, ông nội vẫn còn khỏe. Ông thường bế bổng cô đặt trên vai, mỗi khi La Thư Nhu được bố mẹ bênh vực, khiến cô thấy tủi thân, ông nội luôn là người bù đắp lại khoảng trống đó.
Đến quyền trở về thắp một nén hương cho ông nội, Tần Ngạo cũng tước đoạt của cô. La Thư Anh run rẩy mím môi, vết thương trên tay cô chưa lành hẳn, cảm giác vẫn còn đau nhức.
La Thư Anh tháo tấm hình ra khỏi khung gỗ, cô chạy đi tìm Thi Nhĩ.
[Thi Nhĩ, tôi sẽ đi khỏi đây]
"Đi?"
Thi Nhĩ kinh ngạc nhìn cô, La Thư Anh tưởng Thi Nhĩ không ngờ vì quyết định này của cô, nhưng không phải vậy, sau khi định thần lại, Thi Nhĩ nắm chặt tay cô.
"Cuối cùng cô đã thông suốt rồi sao, Tiểu Anh. Cô đáng lẽ phải làm điều này từ rất lâu rồi. Tôi giúp cô."
[Không, Thi Nhĩ, cô đã vì tôi mà chịu liên lụy quá nhiều rồi. Không cần, tôi có thể tự lo được.]
Thi Nhĩ không đành lòng để La Thư Anh như vậy, nhưng La Thư Anh cũng rất cố chấp, cuối cùng cô chỉ có thể đề nghị hãy để cô giúp La Thư Anh qua khỏi cánh cổng bảo vệ một cách nghiêm ngặt kia.
"La tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
Khi hai người bảo vệ đứng ngoài dùng ánh mắt nghiêm khắc tra hỏi La Thư Anh, Thi Nhĩ tập tễnh từ xa bước tới, hai mắt đỏ hoe.
"Trí Phúc, Trí Khang, lão Mãn muốn sai tôi đi mua ít đồ dùng về cho biệt thự nhưng tôi không cẩn thận ngã trật chân nên không thể đi, tôi đã nhờ cô ấy đi mua giùm"
Trí Phúc và Trí Khang là hai chàng trai có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, bộ vest đen khiến họ càng trở nên nghiêm nghị lạnh lùng. Tuy nhiên, khi thấy Thi Nhĩ chật vật cũng có chút chần chừ. Thi Nhĩ nhanh chóng nắm bắt cơ hội, tiếp tục bổ sung
"Người làm trong biệt thự đều bận hết rồi, các anh hãy để cô ấy qua đi."
Một người làm muốn ra ngoài mua đồ vốn không phải là chuyện phức tạp như vậy, nhưng ai trong biệt thự cũng biết La Thư Anh là một đối tượng đặc biệt, không thể qua loa.
"Vậy lão Mãn đâu, chúng tôi cần lão Mãn xác minh chuyện này."
Ngay khi Thi Nhĩ và La Thư Anh cùng ngẩn người, không biết ứng xử thế nào thì một giọng nói vang lên phía sau.
"Cần tôi xác minh làm gì, đồ cần dùng gấp mà hai cậu cứ ở đây đôi co mãi thế."
Thiển Mãn chắp tay phía sau, ra dáng một quản gia nghiêm khắc khiến Trí Phúc và Trí Khang nhanh chóng mở cổng cho La Thư Anh ra ngoài. Trước khi quay đầu đi, La Thư Anh chỉ kịp nhìn thấy cái nháy mắt nhanh nhẹn và nụ cười vừa vui vẻ vừa xúc động của Thi Nhĩ.
Thi Nhĩ đi theo sau Thiển Mãn, để ý xung quanh không có bóng người, mới ghé vào tai ông thì thầm.
"Lão Mãn, ông tài thật đấy."
"Có gì đâu, chẳng qua tôi đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người."
Thi Nhĩ mỉm cười, một làn gió làm tóc cô hơi bay, trong lòng thầm chúc cho La Thư Anh mọi chuyện suôn sẻ, sau đó lại không kìm được nói với Thiển Mãn.
"Lão Mãn, thật tốt quá rồi, đúng không?"
"Ừ."
Bình luận truyện