Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên
Chương 2
Tuyên Minh đứng thẳng người nghiêng đầu nhìn qua, mắt hẹp dài lông mày xếch, khuôn mặt ngược lại đẹp như tranh vẽ, không phải là tên hôm qua tìm y thì là ai? Bây giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, so với hôm qua ở trong tiệm nhìn càng rõ ràng hơn, ngay cả nụ cười không có hảo ý kia lại càng đặc biệt nổi bật.
Y khẽ phủi quần áo cười một tiếng: “Vị công tử này chính là sắp gặp tai ương, Tuyên Minh ta nếu vừa ý một người, chỉ sợ không thể một sớm một chiều có thể buông tay.”
Nam tử nghe y nói vậy, khóe miệng câu đến càng thêm cong, thái độ lại đột nhiên nghiêm chỉnh lại: “Tại hạ mệnh khắc thê, thần toán nếu muốn vào cửa nhà ta cũng phải cẩn thận rồi. Chỉ có điều thần toán quẻ tính như thần, chuyện này cũng không cần ta nói.”
Người xung quanh lại bắt đầu cười, mấy người đi ngang qua cũng chọc vào vài câu: “Thần toán là nam, khắc thê chúng ta không sợ!”
Tuyên Minh nở nụ cười thấp giọng nói: “Nếu đã khắc thê, công tử này chỉ có thể vào cửa nhà ta, vi phu chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Xung quanh mấy người không nín được, bắt đầu cười vang.
Nam tử nghe vậy cũng không nổi giận, giả bộ như đỡ y đi đường, thấp giọng nói: “Thần toán cứ tiếp tục chiếm tiện nghi trên miệng, thần toán thể cốt đơn bạc, e rằng đời này vẫn không biết loại chuyện đó là tư vị gì, cũng không phải động mồm động mép là được.”
Tuyên Minh liếc hắn một cái.
Hôm qua vừa mới gặp, hôm nay đã có thể càn quấy đến trình độ này, lại còn có thể tỉnh táo tự kiềm chế không rơi vào thế hạ phong, làm cho người ta nhịn không được sinh ra chút bực dọc.
Ngươi muốn chơi phải không? Ta chơi với ngươi.
Tuyên Minh cà nhắc chân chậm rề rề đi, nam tử dựa sát vào đi bên cạnh y lắc lư, đi thẳng tới trước cửa tiệm. Từ trước đến giờ cửa tiệm của y sáng sớm tinh mơ đã có người xếp hàng, lúc này vẫn chưa vào trong tiệm, chỉ thấy nam tử nhấc lông mày cao giọng nói: “Hôm nay tại hạ đã bao thần toán, các vị muốn coi bói, không bằng ngày mai lại tới. Đồng ý thì có thể đi qua bên kia lĩnh một điếu tiền.”
(1 điếu là 1 xâu tiền = 1000 văn tiền thời cổ)
Tuyên Minh hơi ngẩn ra. Tên hỗn trướng này!
Từng nghe nói qua bao kỹ nữ chứ chưa từng nghe bao xem bói bao giờ, hắn bao mình cả một ngày là đang xảy ra chuyện gì đây?
Còn chưa kịp nói gì, người xếp hàng trước cửa vừa nghe thấy có tiền đã sớm vui mừng phấn khởi xô đẩy mà đi. Coi bói ngày mai vẫn có thể, nhưng không phải ngày nào cũng có tiền để lĩnh nha!
Tuyên Minh nổi đóa, nam tử kia rồi lại kéo y vào cửa, cười nói: “Hôm nay thần toán hãy theo ta cả ngày đi.”
Noãn Yên lại bị hắn nhốt ở ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tuyên Minh cởi áo choàng treo ở một bên, chắp tay sau lưng suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Công tử hao hết tâm tư ở cùng ta một mình một phòng, lại bao ta một ngày, là thật sự có việc muốn ta xem bói?”
Nam tử ngồi xuống trước mặt Tuyên Minh, khẽ mỉm cười nói: “Chỉ là muốn biết tiên sinh là người thế nào, có bao nhiêu bản lĩnh.”
Trong miệng người này không có một câu có thể khiến người ta tin tưởng, thật giả khó phân, Tuyên Minh cũng thật sự không đoán ra hắn, tự mình ngồi xuống viết sách của mình. Người kia trái lại cũng thú vị, Tuyên Minh không để ý đến hắn, hắn cũng ngồi ở một bên không quấy rầy Tuyên Minh, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là lật xem *sách giản của Tuyên Minh, tự vui tự cười. Hai người cả ngày tự mình làm chuyện của mình, vậy mà cũng có chút ăn ý, không phiền lẫn nhau, trong phòng thanh tĩnh vô cùng.
(sách giản: sách làm từ thẻ tre)
Từ khi sau khi cửa tiệm khai trương, Tuyên Minh chưa từng nghỉ ngơi qua một ngày, lại thêm phải chăm sóc sư phụ ngã bệnh, cả ngày đôn đáo, thể xác và tinh thần đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Hôm nay chẳng biết vì sao lại bị nam tử này bao nguyên một ngày, thật ra lại được nhàn hạ hiếm có, buổi chiều lại ghé vào bàn đọc sách ấm áp ngủ gật, tâm tình so với sáng sớm cũng tốt hơn một chút.
Đến tận khi trời tối, nam tử kia vẫn như cũ không hề yêu cầu gì, rồi lại đến lúc cửa tiệm phải đóng cửa.
Mắt thấy nam tử kia muốn xuất môn, Tuyên Minh bất đắc dĩ hỏi: “Cho dù ta là xem bói, thế nhưng cũng không đến mức tính ra được công tử họ gì tên gì, chỉ từ tướng mạo biết ngươi là người đại phú đại quý. Có thể làm phiền cho hay quý tính của công tử là gì?”
Nam tử quay đầu lại nhìn y, ánh mắt lưu chuyển: “Cuối cùng tiên sinh cũng muốn biết tục danh của ta, tại hạ vô cùng cảm kích.” Nói xong hắn nhìn Tuyên Minh một cái, thế nhưng không nói tiếp, ngược lại quay người mở cửa, lúc gần đi nói: “Tiên sinh, sau này sẽ còn gặp lại.”
Dứt lời phủ áo choàng đen, vạt áo phất lên, thúc ngựa mà đi.
Tuyên Minh khẽ nhíu mày.
Lúc thì giống một tên vô lại chuyên đùa giỡn trêu ghẹo, lúc thì lại là người lương thiện hiểu lễ nghĩa, nam nhân này làm cho người ta đoán không ra, không biết rốt cuộc có mục đích gì?
Y như có điều suy nghĩ đi đến trước bàn, tung đồng tiền lên bói một quẻ, nhìn qua quẻ tượng kia thầm nghĩ: Cũng không phải là người bụng dạ khó lường, đối với mình thật ra cũng không có ác ý.
Noãn Yên đập cửa rầm rầm chạy vào, lúc nhìn thấy Tuyên Minh ánh mắt sớm đã đỏ lên, nức nở nói: “Tiên sinh, tiên sinh, bọn hắn ở trong xe ngựa giam giữ ta, không cho ta đi ra.” Nói xong bổ nhào vào ngực Tuyên Minh, oa oa nghẹn ngào khóc: “Tiên sinh, tiên sinh có phải bị hắn ức hiếp hay không? Ta vô dụng, đều là ta vô dụng.”
Tuyên Minh cúi đầu nhìn bé: “Ai bị hắn ức hiếp nha? Hôm nay hiếm khi được nhàn hạ ta đã viết sách một ngày, ngươi xem trên người ta đâu có chỗ nào không ổn? Đừng khóc, đêm nay chúng ta về nhà ăn thịt kho tàu.”
Noãn Yên nghe thấy thịt kho tàu, liếm liếm bờ môi mở hai mắt đẫm lệ: “Tiên sinh thật sự không có việc gì? Nhớ lại trước kia có một bạn cùng ăn xin, bởi vì tướng mạo không tệ bị người mang đi, từ đó tới giờ cũng chưa từng gặp lại hắn.”
Tuyên Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn bé.
Nếu y muốn nam nhân này chết, chỉ cần một hồn chú là có thể khiến hắn thê thảm vô cùng. Chỉ có điều y được truyền sở học, chuyện hại người lợi mình là nghịch thiên đại kỵ, tổn hại âm đức, chiết tổn dương thọ, bởi vậy nếu không đến thời khắc sống chết, y cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
Tuyên Minh kéo tay bé, cầm áo choàng lên giúp bé đi ra ngoài cửa, trầm giọng phân phó nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, về nhà cũng đừng nhiều lời, tránh cho sư phụ lo lắng, có biết không?”
Y khẽ phủi quần áo cười một tiếng: “Vị công tử này chính là sắp gặp tai ương, Tuyên Minh ta nếu vừa ý một người, chỉ sợ không thể một sớm một chiều có thể buông tay.”
Nam tử nghe y nói vậy, khóe miệng câu đến càng thêm cong, thái độ lại đột nhiên nghiêm chỉnh lại: “Tại hạ mệnh khắc thê, thần toán nếu muốn vào cửa nhà ta cũng phải cẩn thận rồi. Chỉ có điều thần toán quẻ tính như thần, chuyện này cũng không cần ta nói.”
Người xung quanh lại bắt đầu cười, mấy người đi ngang qua cũng chọc vào vài câu: “Thần toán là nam, khắc thê chúng ta không sợ!”
Tuyên Minh nở nụ cười thấp giọng nói: “Nếu đã khắc thê, công tử này chỉ có thể vào cửa nhà ta, vi phu chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Xung quanh mấy người không nín được, bắt đầu cười vang.
Nam tử nghe vậy cũng không nổi giận, giả bộ như đỡ y đi đường, thấp giọng nói: “Thần toán cứ tiếp tục chiếm tiện nghi trên miệng, thần toán thể cốt đơn bạc, e rằng đời này vẫn không biết loại chuyện đó là tư vị gì, cũng không phải động mồm động mép là được.”
Tuyên Minh liếc hắn một cái.
Hôm qua vừa mới gặp, hôm nay đã có thể càn quấy đến trình độ này, lại còn có thể tỉnh táo tự kiềm chế không rơi vào thế hạ phong, làm cho người ta nhịn không được sinh ra chút bực dọc.
Ngươi muốn chơi phải không? Ta chơi với ngươi.
Tuyên Minh cà nhắc chân chậm rề rề đi, nam tử dựa sát vào đi bên cạnh y lắc lư, đi thẳng tới trước cửa tiệm. Từ trước đến giờ cửa tiệm của y sáng sớm tinh mơ đã có người xếp hàng, lúc này vẫn chưa vào trong tiệm, chỉ thấy nam tử nhấc lông mày cao giọng nói: “Hôm nay tại hạ đã bao thần toán, các vị muốn coi bói, không bằng ngày mai lại tới. Đồng ý thì có thể đi qua bên kia lĩnh một điếu tiền.”
(1 điếu là 1 xâu tiền = 1000 văn tiền thời cổ)
Tuyên Minh hơi ngẩn ra. Tên hỗn trướng này!
Từng nghe nói qua bao kỹ nữ chứ chưa từng nghe bao xem bói bao giờ, hắn bao mình cả một ngày là đang xảy ra chuyện gì đây?
Còn chưa kịp nói gì, người xếp hàng trước cửa vừa nghe thấy có tiền đã sớm vui mừng phấn khởi xô đẩy mà đi. Coi bói ngày mai vẫn có thể, nhưng không phải ngày nào cũng có tiền để lĩnh nha!
Tuyên Minh nổi đóa, nam tử kia rồi lại kéo y vào cửa, cười nói: “Hôm nay thần toán hãy theo ta cả ngày đi.”
Noãn Yên lại bị hắn nhốt ở ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tuyên Minh cởi áo choàng treo ở một bên, chắp tay sau lưng suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Công tử hao hết tâm tư ở cùng ta một mình một phòng, lại bao ta một ngày, là thật sự có việc muốn ta xem bói?”
Nam tử ngồi xuống trước mặt Tuyên Minh, khẽ mỉm cười nói: “Chỉ là muốn biết tiên sinh là người thế nào, có bao nhiêu bản lĩnh.”
Trong miệng người này không có một câu có thể khiến người ta tin tưởng, thật giả khó phân, Tuyên Minh cũng thật sự không đoán ra hắn, tự mình ngồi xuống viết sách của mình. Người kia trái lại cũng thú vị, Tuyên Minh không để ý đến hắn, hắn cũng ngồi ở một bên không quấy rầy Tuyên Minh, hoặc là nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là lật xem *sách giản của Tuyên Minh, tự vui tự cười. Hai người cả ngày tự mình làm chuyện của mình, vậy mà cũng có chút ăn ý, không phiền lẫn nhau, trong phòng thanh tĩnh vô cùng.
(sách giản: sách làm từ thẻ tre)
Từ khi sau khi cửa tiệm khai trương, Tuyên Minh chưa từng nghỉ ngơi qua một ngày, lại thêm phải chăm sóc sư phụ ngã bệnh, cả ngày đôn đáo, thể xác và tinh thần đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Hôm nay chẳng biết vì sao lại bị nam tử này bao nguyên một ngày, thật ra lại được nhàn hạ hiếm có, buổi chiều lại ghé vào bàn đọc sách ấm áp ngủ gật, tâm tình so với sáng sớm cũng tốt hơn một chút.
Đến tận khi trời tối, nam tử kia vẫn như cũ không hề yêu cầu gì, rồi lại đến lúc cửa tiệm phải đóng cửa.
Mắt thấy nam tử kia muốn xuất môn, Tuyên Minh bất đắc dĩ hỏi: “Cho dù ta là xem bói, thế nhưng cũng không đến mức tính ra được công tử họ gì tên gì, chỉ từ tướng mạo biết ngươi là người đại phú đại quý. Có thể làm phiền cho hay quý tính của công tử là gì?”
Nam tử quay đầu lại nhìn y, ánh mắt lưu chuyển: “Cuối cùng tiên sinh cũng muốn biết tục danh của ta, tại hạ vô cùng cảm kích.” Nói xong hắn nhìn Tuyên Minh một cái, thế nhưng không nói tiếp, ngược lại quay người mở cửa, lúc gần đi nói: “Tiên sinh, sau này sẽ còn gặp lại.”
Dứt lời phủ áo choàng đen, vạt áo phất lên, thúc ngựa mà đi.
Tuyên Minh khẽ nhíu mày.
Lúc thì giống một tên vô lại chuyên đùa giỡn trêu ghẹo, lúc thì lại là người lương thiện hiểu lễ nghĩa, nam nhân này làm cho người ta đoán không ra, không biết rốt cuộc có mục đích gì?
Y như có điều suy nghĩ đi đến trước bàn, tung đồng tiền lên bói một quẻ, nhìn qua quẻ tượng kia thầm nghĩ: Cũng không phải là người bụng dạ khó lường, đối với mình thật ra cũng không có ác ý.
Noãn Yên đập cửa rầm rầm chạy vào, lúc nhìn thấy Tuyên Minh ánh mắt sớm đã đỏ lên, nức nở nói: “Tiên sinh, tiên sinh, bọn hắn ở trong xe ngựa giam giữ ta, không cho ta đi ra.” Nói xong bổ nhào vào ngực Tuyên Minh, oa oa nghẹn ngào khóc: “Tiên sinh, tiên sinh có phải bị hắn ức hiếp hay không? Ta vô dụng, đều là ta vô dụng.”
Tuyên Minh cúi đầu nhìn bé: “Ai bị hắn ức hiếp nha? Hôm nay hiếm khi được nhàn hạ ta đã viết sách một ngày, ngươi xem trên người ta đâu có chỗ nào không ổn? Đừng khóc, đêm nay chúng ta về nhà ăn thịt kho tàu.”
Noãn Yên nghe thấy thịt kho tàu, liếm liếm bờ môi mở hai mắt đẫm lệ: “Tiên sinh thật sự không có việc gì? Nhớ lại trước kia có một bạn cùng ăn xin, bởi vì tướng mạo không tệ bị người mang đi, từ đó tới giờ cũng chưa từng gặp lại hắn.”
Tuyên Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn bé.
Nếu y muốn nam nhân này chết, chỉ cần một hồn chú là có thể khiến hắn thê thảm vô cùng. Chỉ có điều y được truyền sở học, chuyện hại người lợi mình là nghịch thiên đại kỵ, tổn hại âm đức, chiết tổn dương thọ, bởi vậy nếu không đến thời khắc sống chết, y cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
Tuyên Minh kéo tay bé, cầm áo choàng lên giúp bé đi ra ngoài cửa, trầm giọng phân phó nói: “Chớ suy nghĩ lung tung, về nhà cũng đừng nhiều lời, tránh cho sư phụ lo lắng, có biết không?”
Bình luận truyện