Chương 21: Chương 21
Tần Thịnh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trước khi lực chú ý của cô dời qua đây, dời ánh mắt về trên tờ báo.
Tang Nguyệt thấy anh hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm tờ báo, hoài nghi vừa nãy có thể là ảo giác.
Cô quay đầu lại, tiếp tục vừa ăn trái cây, vừa lướt di động, không quấy rầy anh đọc báo.
Báo Tần Thịnh đọc mỗi ngày đều có người đưa lại đây, trong lúc anh không ở nhà Tang Nguyệt đã lật xem qua, nội dung buồn tẻ nhạt nhẽo, không biết sao anh có thể đọc nó suốt.
Nói thật,trước khi gặp được Tần Thịnh, Tang Nguyệt chưa bao giờ gặp qua người nào mới hơn hai mươi tuổi mà mỗi ngày đều đọc báo,loại thói quen chỉ có ở người trung niên và người già.
Đây có thể là do cách đại gia tộc bồi dưỡng ra người thừa kế, thói quen yêu thích đều thực trầm ổn.
Tần Thịnh đọc xong một phần tin tức, từ trên sô pha đứng lên, đi lên tầng.
Tang Nguyệt cho rằng anh phải tới giờ ăn cơm mới xuống dưới, mắt nhìn lên phía trên tầng, thấy bóng dáng anh đã biến mất ở trong tầm mắt,cơ thể ngay lập tức ngả ra sau,tựa lưng lên sôpha.
Thường xuyên tăng ca vẽ bản thiết kế, ngồi lâu eo rất dễ mỏi, hơn nữa tối hôm qua còn hoạt động cao độ,cô đến bây giờ còn chưa có đỡ nhức, vừa nãy có anh ở bên cạnh,cô không tiện trực tiếp nằm liệt xuống như vậy.
Chưa đến hai phút, trên cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân, Tang Nguyệt liền ngồi dậy, sửa sang lại váy ngủ, như giấu đầu lòi đuôi dường, lưng thẳng,ngồi nghiêm chỉnh.
Tần Thịnh cầm cái ipad trong tay, đi đến bên sô pha, quét mắt nhìn cô một cái, cầm lấy cái gối ôm trên ghế đơn bên cạnh, ngồi trở lại vị trí ngồi lúc nãy,không nói câu gì đem gối nhét vào sau lưng cô.
Cái eo nhức mỏi dựa lên gối ôm, Tang Nguyệt ngây ngốc nhìn về phía anh, có chút ngoài ý muốn.
“Dựa vào có thể bớt mỏi hơn một chút.
” Tần Thịnh nhàn nhạt nói, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong nháy mắt, Tang Nguyệt cảm thấy anh còn rất ôn nhu.
Loại quan tâm từ người nhà mà cô chưa bao giờ có được này làm trong lòng cô dâng lên một tia ấm áp, ngay sau đó mặt lại có chút nóng lên, hẳn là lúc anh vừa mới xuống dưới thì nhìn thấy cô nằm.
Không nghĩ tới anh còn rất cẩn thận.
Tang Nguyệt không kiên trì ngồi ngay ngắn nữa,cả người thả lỏng dựa về phía sau, gối ôm phía sau giống như một nguồn nhiệt làm cả người cô khoan khoái dễ chịu.
Nghe nói, một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo chỉ cần một viên kẹo là có thể dễ dàng lừa đi.
Quả nhiên là như thế.
Anh chỉ là kê cái gối ôm vào cho cô mà thôi, eo cô hôm nay đau căn bản cũng là do anh.
Tang Nguyệt hít một hơi thật sâu, áp xuống cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Dư quang lơ đãng liếc đến màn hình ipad trên tay anh, ngón tay anh đang lướt màn hình,có vẻ như là đang làm việc, không phải nói công ty không có chuyện gì sao?Tang Nguyệt trong lòng hồ nghi, Tần Thịnh nhìn về phía phòng bếp, phòng khách rất lớn, từ phòng bếp đến đây cũng không gần, cửa đã đóng lại, nói chuyện bình thường thì người nấu cơm ở bên trong không thể nghe thấy.
Tầm mắt anh từ trên màn hình nâng lên, hơi nghiêng đầu,dựa gần cô hơn một chút, hỏi: “Có phải em bị đau không?”Tang Nguyệt sửng sốt, nhất thời không hiểu anh có ý gì, ánh mắt mờ mịt nhìn anh.
“Dì Điền nói hôm nay em không đi làm, có phải tối hôm qua anh làm em bị thương không, tối hôm qua anh đã kiểm tra qua rồi, nhưng khả năng không thấy rõ.
” Tần Thịnh nhìn thẳng vào mắt cô, như là muốn xem câu trả lời tiếp theo của cô có phải nói thật hay không.
Tang Nguyệt sửng sốt,giờ mới hiểu ra anh đang muốn nói đến cái gì, gương mặt thoáng chốc ửng hồng lên, mất tự nhiên nhìn về phía phòng bếp.
Này! ! Loại đề tài này có thể nghiêm túc nói ở trong phòng khách như này sao? Dì Điền còn ở bên kia đấy.
Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô,anh đè thấp giọng xuống, nói: “Dì ấy đang nấu cơm, không nghe thấy đâu.
”Tang Nguyệt cúi đầu, tránh tầm mắt anh, giọng nói còn nhỏ hơn cả anh, cơ hồ nghe không thấy, “Không có, không bị thương.
”Tần Thịnh hoài nghi, “Thế thì sao em không đi làm?”Anh duỗi tay, nắm cằm cô, đem mặt cô nâng lên, để cô nhìn đối diện anh.
Lần này không giống buổi sáng nay anh chất vấn cô ở trên giường, thần sắc anh quá mức đứng đắn, cô có thể dễ dàng nhận ra anh không phải đang đùa giỡn mà là thật sự lo lắng cô bị thương.
Tang Nguyệt quay mặt sang một bên,kìm nén sự thẹn thùng, nói: “Chỉ là em có hơi mệt, gần đây công ty đúng lúc cũng không bận lắm nên nghỉ ngơi một ngày.
”Tần Thịnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nếu không phải đang ở phòng khách, Tang Nguyệt hoài nghi anh sẽ không chút do dự xốc váy cô lên, tự mình kiểm tra chứng thực.
Vài giây sau, anh buông tay ra, bình tĩnh tiếp tục làm việc.
Đàn ông đều là kẻ bi3n thái, không biết e dè là gì.
Tang Nguyệt chửi thầm trong lòng một câu, nhìn bộ dáng anh đang cúi đầu nghiêm túc làm việc, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ,anh không phải là vì nghe đi Điền nói cô buổi chiều không đi làm, lo lắng cho sức khỏe của cô, cho nên mới tan làm sớm như vậy đấy chứ.
Tuy rằng biết Tần Thịnh cưới mình chỉ là vì để chịu trách nhiệm,anh lo lắng cho sức khoẻ của anh, cũng là vì anh là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng trong lòng Tang Nguyệt vẫn thấy hơi cảm động một chút.
Giờ trong xã hội này xác suất gặp được một người đàn ông có trách nhiệm có khi còn thấp hơn xác suất trúng vé số, đặc biệt hai người bọn họ còn là tình một đêm rồi kết hôn, gặp được người như anh còn khó hơn gấp vạn lần.
Kể cả từ việc anh không có kí hợp đồng tiền hôn nhân, tự nguyện đem tài sản riêng trước khi kết hôn làm tài sản chung của hai vợ chồng, gặp mặt liền tặng cô quà hay là hôm nay anh không màng công việc bận rộn mà tan làm sớm về nhà với cô,cô đều có thể cảm giác được anh thật sự coi cô là vợ mình.
Nếu anh đã cố gắng coi trọng cuộc hôn nhân này, thì cô cũng không có lý do gì để không quý trọng,cô cũng sẽ nghiêm túc vun đắp mối quan hệ vợ chồng cùng anh.
Tang Nguyệt hoài nghi không có sai, Tần Thịnh khi ở trong phòng khách, xác thật có nghĩ tới việc tự mình vén váy cô lên kiểm tra, chỉ là ngại dì Điền đang ở trong phòng bếp, lúc nào cũng có khả năng đi ra.
Cho nên anh lúc ấy không có chạm vào cô, chờ đến lúc ăn xong bữa tối, hai người nối đuôi nhau trở lại phòng ngủ,anh lập tức liền đẩy cô lên trên giường,kiểm tra tỉ mỉ cả trong lẫn ngoài một lượt, trong quá trình, ngón tay không tránh khỏi đốt lửa khắp nơi,khi anh buông cô ra, cô đã đỏ mặt tía tai, ngón chân và cả người đều cuộn tròn lại như một viên sủi cảo tôm đã nấu chín.
Cũng may, anh đã hứa với cô.
Để anh kiểm tra thì đêm nay anh sẽ buông tha cho cô.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, lúc đồng hồ báo thức vang lên, Tang Nguyệt đúng giờ từ trên giường bò dậy rửa mặt.
Tần Thịnh lại đã dậy từ sớm, chờ đến khi cô xuống đến dưới tầng, Tần Thịnh đã chạy bộ buổi sáng về, tắm xong xuôi,ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trên sô pha phòng khách, sáng sớm báo đã giao đến,anh đang tờ báo mới đưa đến sáng nay.
Tang Nguyệt cũng là ngày hôm qua nói chuyện phiếm với dì Điền mới biết được, Tần Thịnh mỗi ngày 6 giờ rưỡi dậy, cũng không phải trực tiếp đến công ty luôn, lúc không có việc gì,anh sẽ dành một tiếng chạy bộ buổi sáng trước tiên, năm phút tắm sạch mồ hôi, nửa giờ nghe tin tức đọc báo chí, lại dành mười phút ăn xong bữa sáng, đúng 8 giờ mười lăm ra cửa đi làm.
Sinh hoạt rất có quy luật, không bao giờ phá vỡ.
Nhưng mà giờ đã là 8 giờ 40 mà anh vẫn còn ngồi ở trên sô pha đọc báo, bởi vì theo đồng hồ sinh hoạt của cô là 8 giờ 40 mới rửa mặt xong xuống lầu.
Một lần có thể là trùng hợp, hai lần thì tuyệt đối không phải.
Anh chính là đang chờ cô cùng nhau ăn bữa sáng.
Xem ra hôm nay cô lại phải đi làm muộn vài phút, ngày mai là thứ bảy, Tang Nguyệt quyết định từ đầu tuần sau,cô sẽ đặt đồng hồ báo thức sớm hơn 15 phút.
Như vậy nếu buổi sáng anh chờ cô cùng nhau ăn sáng ở nhà thì cô sẽ không đến trễ,anh cũng có thể không mất thêm mười lăm phút chờ cô.
Đây là giờ sớm nhất cô có thể dậy,cô có thói quen dậy muộn, giờ phải dậy sớm hơn nữa cô không thể bò dậy nổi.
Nếu là cả hai chung tay vun vén cho cuộc hôn nhân này, như vậy, để có thể cùng nhau ăn bữa sáng,anh mỗi ngày chờ cô mười phút,cô dậy sớm mười lăm phút, thực công bằng.
“Sớm a.
”Cô cười tủm tỉm chào hỏi anh.
Tần Thịnh khẽ gật đầu, “Sớm.
”Anh gấp tờ báo lại, đặt ngay ngắn sang một bên.
Tần Thịnh sáng nay không uống cà phê, đổi sang uống sữa bò giống cô.
Anh tối hôm qua không tăng ca, 10 giờ rưỡi đã nằm thẳng lên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Lúc ấy cô đang cầm điện thoại xem kịch, xem đến vui vẻ,không nhận ra anh đã buồn ngủ sớm như vậy, di động bất tiếng to hết cỡ,anh chỉ liếc mắt nhìn cô một cái,không nói cái gì, lặng yên không một tiếng động dịch người về phía mép giường,cả người nằm thẳng ngay ngắn,chỉ cần dịch thêm mười phân nữa là anh sẽ rơi xuống đất, hắn liền phải nằm đến dưới giường mặt đi.
Đã trải qua một đêm trước đấy nên Tang Nguyệt không nghĩ anh ngủ sát vào mép giường,duy trì khoảng cách xa nhất với cô, là chán ghét cô hay không muốn tiếp xúc cơ thể với cô.
Lí do duy nhất chính là,tiếng cô xem kịch quá lớn,anh lại buồn ngủ, nhưng một chiếc giường chỉ lớn có như vậy,anh dịch ra xa cũng không có tác dụng gì.
Nhưng cô không muốn ngủ sớm như vậy, cũng không ngủ được, cho nên cô chủ động đề nghị cô có thể vào trong thư phòng, ở trong thư phòng của cô có sô pha, nằm cũng rất thoải mái.
Anh không đồng ý, nói cô xem xong phim về phòng thì tiếng đẩy cửa sẽ làm ồn đến anh.
Tang Nguyệt nói cô đi ra ngoài sẽ không đóng cửa,lúc về phòng cũng không cần đóng vào.
Anh vẫn không đồng ý, nói lúc anh ngủ cần đóng cửa lại.
Câu thông vài câu, Tang Nguyệt rốt cuộc vẫn là không có đi thư phòng, nàng mang lên tai nghe.
Cũng may,anh ghét bỏ tiếng đóng mở cửa sẽ quấy rầy đến anh ngủ, nhưng không có cảm thấy tiếng bật cười không kìm chế được của cô ảnh hưởng đến anh.
Cô xem phim hài nên có rất nhiều đoạn gây cười,cô thật sự không kìm được mà bật cười ra tiếng.
Khi cô mới vừa vào đại học, trong ký túc xá có tổng cộng bốn người, trong đó có một người bạn cùng phòng, mỗi ngày đến 10 giờ trong lúc những người khác còn đang vui vẻ nói chuyện phiếm đã muốn tắt đèn đi ngủ, yêu cầu các cô không được phát ra một tiếng động lớn nào quấy rầy cô ấy, cũng không được mở đèn ngủ trên giường mình vì nguồn sáng sẽ xuyên qua bức màn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy, nhưng cô ấy mỗi buổi sáng đúng sáu giờ đã rời giường đến thư viện,trong lúc người khác còn đang ngủ gây tiếng động rất lớn, những người khác góp ý thì lại dõng dạc hùng hồn chỉ trích người khác sống không có quy luật, tùy ý thức đêm mới không dậy sớm.
Đương nhiên,có bạn cùng phòng có thời gian sinh hoạt không trùng nhau như vậy, chỉ sống chung được hai tuần đã xảy ra vụ đánh nhau tập thể trong kí túc xá, bị cô quản lí nghiêm khắc phê bình giáo dục,chia lại kí túc xá một lần nữa mới kết thúc.
Từng trải qua chuyện như thế, Tang Nguyệt càng cảm thấy anh là một người thấu tình đạt lý,tuy rằng anh sống có quy tắc nhưng sẽ không ép người khác phải sống theo anh.
Cho nên, trong sinh hoạt, chỗ nào có thể phối hợp,cô cũng sẽ tận lực phối hợp.
Ví dụ như 12 giờ đêm qua,cô thấy anh vẫn chưa ngủ được mà cốt truyện lại lên đến đoạn cao trào,trong lòng cô rất tò mò, ngo ngoe rục rịch muốn biết diễn biến tiếp theo, nhưng vẫn phải kiềm chế lại,tắt điện thoại đi ngủ.
Tang Nguyệt không ăn nhiều cơm, đặc biệt là buổi sáng, lần trước lúc cùng anh dùng bữa sáng,cô ăn xong trước anh nhiều, lần này Tang Nguyệt cố ý ăn chậm lại.
Cô chỉ ăn một quả trứng gà với một cái xíu mại,miếng xíu mại cuối cũng vẫn cứ kẹp trong đũa, chờ anh cơm nước xong, thong thả ung dung buông đũa xuống rồi,cô mới đem miếng xíu mại bỏ vào trong miệng.
Tần Thịnh ngẩng đầu nhìn cô một cái, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Tang Nguyệt bưng cốc sữa bò lên,uống từng ngụm nhỏ một, chờ anh nói.
Nhưng mà chờ cô uống xong sữa rồi mà anh vẫn không nói câu nào.
Tang Nguyệt chủ động đánh vỡ trầm mặc, “Em phải đi làm,giờ anh đi luôn chứ?”Tần Thịnh ừ một tiếng, đứng dậy.
.
Bình luận truyện