Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 4 - Chương 15: Bùn Nhão Không Đỡ Nổi Tường!
Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn vừa đi vào chủ lâu của Tống gia, thì nghe được Tống Nhiễm Cầm giận dữ trách móc.
"Điều này không công bằng, tôi cũng là con gái của ba!"
Theo tiếng quay đầu, thì nhìn thấy trong khe cửa phòng ăn khép hờ, lộ ra vài luồng ánh sáng của đèn thủy tinh.
Tống Chi Nhậm định lực mười phần, đối mặt với con gái bất kính, cũng chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, hãy còn múc từng muỗng điểm tâm ngọt cho vào miệng, cũng không đối với Tống Nhiễm Cầm chất vấn mà quát mắng cái gì.
Tống Kỳ Diễn kéo Cận Tử Kỳ đi tới: "Nói cái gì đó, náo nhiệt như vậy!"
Khóe miệng của hắn chứa đựng ý cười, dường như không có phát giác không khí trong nhà ăn lúng túng giằng co, không thèm để ý đến gương mặt Tống Nhiễm Cầm âm trầm, nhìn qua Tống Chi Nhậm nói: "Lớn tuổi rồi vẫn là ăn ít đồ ngọt một chút, đường máu quá cao không phải là chuyện tốt."
Tống Chi Nhậm liếc ngang Tống Kỳ Diễn mang bộ dáng một đứa con hiếu thảo, khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm, đường máu có cao hay không ta không biết, nhưng huyết áp của ta tuyệt đối rất cao, bị các người đêm nay làm một trận ồn ào như vậy!
Tống Kỳ Diễn cũng làm như hồ đồ không thèm để ý cha đối với mình không muốn gặp, chợt nhíu mày nhìn sang Tống Nhiễm Cầm: "Ơ, chị gái cũng ở nơi đây à, là đang vì A Phong mà lo lắng sao? Thật đúng là để cho tôi đây một đứa con mồ côi mẹ phải hâm mộ!"
Tống Chi Nhậm gác thìa trong tay qua bên thành chén sứ, phát ra tiếng đinh đinh giòn vang.
Cận Tử Kỳ rúc vào trong khuỷu tay Tống Kỳ Diễn, lặng lẽ đánh giá sắc mặt mọi người, mặc dù có chút luống cuống, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế rất tốt, đều là những người tinh khôn lăn lộn mấy mươi năm tại thương trường, bản thân có thể khiến cho vui buồn không lộ ra ngoài.
Tống Nhiễm Cầm mắt lạnh trừng mắt Tống Kỳ Diễn: "Tống Kỳ Diễn, cậu đừng biết rồi còn suy đoán thăm dò giả bộ hồ đồ với tôi! Tôi cùng ba nói cái gì, trong lòng cậu không rõ lắm sao? Ít ở chỗ này cười trên nỗi đau của người khác cho tôi."
Tống Kỳ Diễn không có nói tiếp, chỉ là nhẹ nhàng nhíu nhíu đôi mày thanh tú.
Tống Nhiễm Cầm không sợ hãi chút nào nhìn thẳng Tống Kỳ Diễn, nói: "Chẳng lẽ cậu mồ côi mẹ thì là lỗi của tôi? Vậy cũng chỉ có thể trách bản thân cậu mệnh khổ, lại có gì liên quan với người khác! Huống chi, cậu nói cậu không có mẹ, vậy đứa em trai của tôi mới sinh ra chưa đủ tháng liền biến mất không còn bóng dáng lưu lạc bên ngoài chẳng lẽ lại không thể thương xót sao?"
"Nhiễm Cầm!" Tống Chi Nhậm cúi đầu quát bảo Tống Nhiễm Cầm ngưng lại, sắc mặt có chút khó chịu.
"Ba tại sao không để cho tôi nói, hay là tôi nói sai chỗ nào rồi?" Tống Nhiễm Cầm hùng hổ doạ người hỏi ngược lại.
Tống Kỳ Diễn cười gật gật đầu: "Đúng là đáng thương, chị nói không sai nha, ai dám nói chị nói sai chứ? Chỉ tiếc, đời này vị trí nữ chủ nhân Tống gia của ba quá mức chật chội, người thứ hai không ngồi được."
Sắc mặt Tống Nhiễm Cầm trầm xuống: "Cậu đang nói cái gì! Thì ra cậu là báu vật của Tống gia, còn tôi và đứa em trai mệnh khổ kia không giữ quy tắc nên bị đuổi ra khỏi cửa? Đều là con cháu Tống gia, tại sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy?"
Tống Kỳ Diễn thu lại ý cười, thần sắc ngạo mạn chậm rãi nói: "Đứa con này cùng đứa con kia vẫn có sự bất đồng, đã nói trước mắt, tôi chính là con trai của người vợ danh chính ngôn thuận mà cha cưới về, cho dù về sau em trai của chị sẽ trở lại, tôi vẫn là con trai trưởng, cùng các người dĩ nhiên là không thể giống."
Trên mặt Tống Nhiễm Cầm xem ra từ xanh tím đến đỏ bừng, không bằng Tống Kỳ Diễn nói khéo như rót mật, hừ nhẹ một tiếng: "Cùng chung một thế hệ, lấy ở đâu nhiều sự khác biệt như vậy!"
Cận Tử Kỳ nhẹ cong khóe miệng, Tống Nhiễm Cầm khiêu khích Tống Kỳ Diễn, quả thực không phải là cử chỉ sáng suốt!
"Từ xưa có câu, dòng trưởng và dòng thứ có khác biệt, đại gia tộc đều chú trọng thứ tự dòng trường hơn dòng thứ, nếu như đứa con của thứ xuất cưỡi lên trên đầu con trưởng, lại sẽ làm cho người ngoài cảm thấy ba trị gia không nghiêm, gia phong bất chính, xem ra chị gái đọc sách khá ít, ngay cả luân lý cơ bản thông thường này cũng không hiểu hả!"
Tống Kỳ Diễn nói xong quay đầu qua một bên, không thèm nhìn thẳng Tống Nhiễm Cầm tức bể phổi, nói với Tống Chi Nhậm sắc mặt cũng khác thường: "Ba, hạng mục gần đây Tống thị cùng Bạch thị hợp tác sẽ phải bắt đầu, sẽ phải cần trang bị không ít nhân tài chuyên nghiệp, tôi định tuyển dụng một số người vào công ty."
Tống Chi Nhậm ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, tựa hồ muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn xuyên qua nụ cười của hắn, hồi lâu sau mới nói: "Điểm này vẫn còn chưa nghĩ tới, con đã nhắc nhở, ta sẽ suy nghĩ một chút, ngày mai để cho Mẫn Tranh trả lời con."
Lời kia vừa thốt ra, giống như là một lần nữa xé vết sẹo trong lòng Tống Nhiễm Cầm ra, bà thật vất vả quên được đề tài nhạy cảm này nhưng một lần nữa bị bóc trần ra——
Vị trí quản lý nhân sự của bà cứ như vậy không rõ ràng mà bị Tống Kỳ diễn soán vị!
Mà chỗ của bà cho đến bây giờ vẫn là một chỗ mê hoặc!
Tống Nhiễm Cầm lập tức hổn hển, đột nhiên vỗ mặt bàn, cất cao giọng, trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn cười đến làm bà căm tức mà thét chói tai: "Công ty không phải là nơi một mình cậu có thể định đoạt!"
Tống Kỳ Diễn buồn cười nhìn lại bà, khóe miệng cong lên, càng nhìn càng đủ ý tứ hàm xúc châm chọc.
Trong phòng ăn nháy mắt yên tĩnh, tựa hồ tất cả mọi người đã đánh mất chức năng ngôn ngữ, yên lặng chờ một cuộc trò khôi hài phát sinh.
Tống Chi Nhậm vẫn như cũ phối hợp cúi đầu ăn đồ ngọt, giống như không thấy được Tống Nhiễm Cầm đang nỗi giận.
Cận Tử Kỳ giương mày lên, thái độ này của Tống Chi Nhậm, mức độ dung túng lời nói và việc làm của Tống Kỳ Diễn rất lớn.
Nhưng mà sự yên tĩnh trong phòng ăn, có thể chân chính duy trì lấy ý cười nhạt trên mặt e rằng chỉ có hai người Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn cố ý hắng giọng một cái, kéo cái ghế ra tuỳ ý ngồi xuống.
Hắn vắt hai chiếc chân thon dài lên, mở miệng phá vỡ im lặng: "Ba đây tuổi tác đã cao, lui xuống ở nhà cũng là hợp tình lý, làm con trai tôi muốn thay ba chia sẻ một chút trách nhiệm nặng nề chẳng lẽ sai sao?"
"Chẳng lẽ đúng vậy sao?" Tống Nhiễm Cầm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác: "Vậy tôi đây làm sao bây giờ!"
Tống Kỳ Diễn cười đến mức càng thêm sung sướng: "Đó là chuyện của chị, có liên quan gì với tôi?"
Trên mặt hiển thị rõ sự chế giễu đầy cuồng vọng không kềm chế được, câu nói đầu tiên ngắn ngủi đã đem Tống Nhiễm Cầm đánh vào tầng mười tám của Địa Ngục trọn đời thoát thân không được, dưới ánh đèn sáng trong, sắc mặt tái nhợt của Tống Nhiễm Cầm càng thêm rõ ràng!
"Huống chi, Tống thị những năm qua vẫn đứng ở trạng thái trì trệ không tiến, cho dù là khoác vỏ ngoài cả trăm xí nghiệp lớn mạnh khắp nước, cũng không thoát khỏi được gông xiềng mà đi lui về phía sau, qua mười năm sau nữa chỉ sợ khó bảo toàn địa vị nhà giàu số một ở thành phố này."
Tống Kỳ Diễn ngừng một chút, mắt cố ý nhìn Tống Chi Nhậm, mím môi mỏng nói tiếp: "Vô luận là tổng công ty hay là chi nhánh công ty, đều cần nhân lực có chuyên môn nghề nghiệp, mà không phải thực hành cái gọi là gia đình trị, hôm nay những người trong xã hội đều có thể đứng vững, bằng việc dựa vào bám váy quan hệ mà từng bước ổn định thăng chức vậy những nhân tài quyết sách sao có thể đảm nhiệm được chức vụ to lớn?"
Hắn nói ra cực kỳ khó hiểu, nhưng từng chữ một như châu như ngọc, người nghe ra được trong lòng không thể thoải mái, làm cho người ta không khỏi hiềm nghi phải đối chiếu lại, Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy từng chữ từng câu của hắn đều là đang cười nhạo chê bai mình!
Cuối cùng Tống Nhiễm Cầm chịu đựng không nổi châm chọc khiêu khích như vậy, lạnh lùng nhìn Tống Chi Nhậm, từng chữ từng câu giống như từ trong hầm đất lạnh như băng bật ra, "Ba, đây sẽ là tình thương của người cha của ba sao? Có phải ai kiếm tiền cho ba nhiều hơn, người đó sẽ chính là đứa con tốt của ba!"
Một câu chất vấn như vậy từ trong miệng của Tống Nhiễm Cầm nói ra, ngược lại rất có trình độ, nếu không phải hiện tại chính mắt chính tai nhìn được nghe được bà nói, Cận Tử Kỳ thậm chí cũng sẽ hoài nghi là có người ở sau lưng dạy bà hay không.
Đại gia trưởng của Tống gia cuối cùng cũng không áp chế nổi tâm tình của mình!
"Tống Nhiễm Cầm!" Tống Chi Nhậm vỗ bàn, trợn mắt nhìn, chỉ vào Tống Nhiễm Cầm, lớn tiếng mắng: "Mày đây là vũng bùn nhão không đỡ nổi tường, trách móc này trách móc kia, có nghĩ tới bản thân mày đến tột cùng có chỗ nào hơn người hay không!"
Sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm đột nhiên sung huyết đỏ bừng, khóe miệng co rút vài cái, cuối cùng là nói không nên lời chỉ có thể đứng chết trân mà nói, xoay người bước nhanh chạy đi, Tô Tấn An ở bên cạnh đứng chần chờ trong chốc lát, cũng vội vàng đuổi theo.
Phòng ăn khôi phục lại yên tĩnh, Tống Chi Nhậm xoa xoa trên trán rồi trở về trên ghế, nhưng mà thân hình so với trước suy sụp vài phần, ông than nhẹ một tiếng: "Chị gái của con đây tùy hứng, khoan dung cho nó một chút đi."
Tống Kỳ Diễn đứng dậy cười một tiếng: "Tùy hứng? Đây là thứ xa xỉ mà con cái nhà giàu mới có thể có, giờ này ngày này, cha à, cha cảm thấy người chị gái này của tôi đây lại có tư cách gì mà tùy hứng?"
Cơ mặt của Tống Chi Nhậm co rút mãnh liệt, nhưng Tống Kỳ Diễn hãy còn ôm eo của Cận Tử Kỳ qua, "Bảo phòng bếp hầm cách thủy chút cháo tổ yến cho em uống đi, nhìn mặt mũi gầy như vậy, cũng đừng để đứa nhỏ trong bụng đói bụng."
"Ba vẫn còn ở nơi này đây, tại sao có thể tùy hứng như thế?"
Đuôi lông mày của Tống Kỳ Diễn khẽ động, cười tủm tỉm nói tiếp: "Em là vợ của anh, con dâu của ba, tại sao lại không thể tùy hứng? Người ngoài lại không cần em đi kiêng nể, anh nói em tùy hứng được thì lập tức cứ việc tùy hứng!"
Mặc dù biết hắn nói lời nói này là có dụng ý khác, nhưng Cận Tử Kỳ nghe xong vẫn cảm thấy ấm lòng, cô khoác lên cánh tay của hắn, cười đến đôi mắt đẹp cong cong: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, ông xã!"
Nói xong, giống như nhớ ra cái gì đó, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía Tống Chi Nhậm: "Chuẩn bị cho ba một phần luôn không?"
"Không cần." Tống Chi Nhậm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt "hảo ý" của cô.
Hai tay ông chống cái bàn đứng lên, nhận lấy quải trượng Minh quản gia đưa tới, mặt âm trầm chuẩn bị rời đi.
"Ba không ăn sao?" Cận Tử Kỳ nhìn xem đồ ngọt còn tràn đầy, kinh ngạc quan tâm hỏi.
Tống Chi Nhậm lắc đầu, không nói một lời chống quải trượng rời khỏi nhà hàng!
Cận Tử Kỳ không tiếng động mà thở dài, thần kinh khẩn trương cuối cùng được buông lỏng xuống, ngồi vào bên cạnh Tống Kỳ Diễn, nhìn xem hắn một tay cầm ly có chân dài một tay nghiêng cầm lấy rượu đỏ tự rót uống một mình trầm mê trong hương rượu.
Cháo tổ yến rất nhanh đã từ người giúp việc bưng lên, mùi thơm của cháo thoang thoảng bao trùm không khí yên lặng trong phòng ăn.
"Đừng để bụng rỗng mà uống rượu, ăn một chút gì đi."
Tống Kỳ Diễn không lên tiếng, chỉ là cúi đầu từ từ uống rượu, môi mỏng mím cực kỳ chătj, giống như đang suy tư điều gì.
Cận Tử Kỳ dứt khoát tự mình cầm cái chén nhỏ sạch sẽ, đổ một nửa cháo tổ yến, đưa tới trước mặt của hắn: "Em ăn không hết, một nửa này anh ăn giúp em đi, rạng sáng không ai có thể làm thức ăn khuya cho anh!"
Hắn lúc này mới đặt ly rượu xuống, gương mặt tuấn tú vừa rồi rũ xuống cuối cùng đã ngẩng lên, tầm mắt của hắn đối diện cô.
Lẳng lặng, đáy mắt sâu và đen sắc có tia sáng cực nhạt ẩn ẩn chuyển động.
Tống Kỳ Diễn đột nhiên cầm lấy bàn tay cô đang bưng chén, chắp tay trước ngực, bao lấy năm ngón tay của cô, kề sát môi của hắn, hắn một lần nữa khẽ rũ đầu xuống, ánh sáng nhu hoà của ngọn đèn thoáng đổ bóng xuống đường nét góc cạnh rõ ràng trên gương mặt hắn.
"Em nói anh làm như vậy, có phải thật sự rất hèn hạ vô sỉ hay không?"
Cận Tử Kỳ có chút thương tiếc nhìn khuôn mặt của hắn gầy không ít, lắc lắc đầu, ma xui quỷ khiến duỗi tay kia ra, phủ lên trên hai gò má của hắn, làm cho đầu của hắn khẽ tựa vào đầu vai của mình.
"Trên thế giới này, lại có bao nhiêu người quang minh lỗi lạc sau lưng họ là bản chất dơ bẩn xấu xa? So với những thứ dối trá mặt người dạ thú kia, em tình nguyện muốn một người đàn ông hư hỏng mà phải quang minh chính đại."
"Điều này không công bằng, tôi cũng là con gái của ba!"
Theo tiếng quay đầu, thì nhìn thấy trong khe cửa phòng ăn khép hờ, lộ ra vài luồng ánh sáng của đèn thủy tinh.
Tống Chi Nhậm định lực mười phần, đối mặt với con gái bất kính, cũng chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, hãy còn múc từng muỗng điểm tâm ngọt cho vào miệng, cũng không đối với Tống Nhiễm Cầm chất vấn mà quát mắng cái gì.
Tống Kỳ Diễn kéo Cận Tử Kỳ đi tới: "Nói cái gì đó, náo nhiệt như vậy!"
Khóe miệng của hắn chứa đựng ý cười, dường như không có phát giác không khí trong nhà ăn lúng túng giằng co, không thèm để ý đến gương mặt Tống Nhiễm Cầm âm trầm, nhìn qua Tống Chi Nhậm nói: "Lớn tuổi rồi vẫn là ăn ít đồ ngọt một chút, đường máu quá cao không phải là chuyện tốt."
Tống Chi Nhậm liếc ngang Tống Kỳ Diễn mang bộ dáng một đứa con hiếu thảo, khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm, đường máu có cao hay không ta không biết, nhưng huyết áp của ta tuyệt đối rất cao, bị các người đêm nay làm một trận ồn ào như vậy!
Tống Kỳ Diễn cũng làm như hồ đồ không thèm để ý cha đối với mình không muốn gặp, chợt nhíu mày nhìn sang Tống Nhiễm Cầm: "Ơ, chị gái cũng ở nơi đây à, là đang vì A Phong mà lo lắng sao? Thật đúng là để cho tôi đây một đứa con mồ côi mẹ phải hâm mộ!"
Tống Chi Nhậm gác thìa trong tay qua bên thành chén sứ, phát ra tiếng đinh đinh giòn vang.
Cận Tử Kỳ rúc vào trong khuỷu tay Tống Kỳ Diễn, lặng lẽ đánh giá sắc mặt mọi người, mặc dù có chút luống cuống, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế rất tốt, đều là những người tinh khôn lăn lộn mấy mươi năm tại thương trường, bản thân có thể khiến cho vui buồn không lộ ra ngoài.
Tống Nhiễm Cầm mắt lạnh trừng mắt Tống Kỳ Diễn: "Tống Kỳ Diễn, cậu đừng biết rồi còn suy đoán thăm dò giả bộ hồ đồ với tôi! Tôi cùng ba nói cái gì, trong lòng cậu không rõ lắm sao? Ít ở chỗ này cười trên nỗi đau của người khác cho tôi."
Tống Kỳ Diễn không có nói tiếp, chỉ là nhẹ nhàng nhíu nhíu đôi mày thanh tú.
Tống Nhiễm Cầm không sợ hãi chút nào nhìn thẳng Tống Kỳ Diễn, nói: "Chẳng lẽ cậu mồ côi mẹ thì là lỗi của tôi? Vậy cũng chỉ có thể trách bản thân cậu mệnh khổ, lại có gì liên quan với người khác! Huống chi, cậu nói cậu không có mẹ, vậy đứa em trai của tôi mới sinh ra chưa đủ tháng liền biến mất không còn bóng dáng lưu lạc bên ngoài chẳng lẽ lại không thể thương xót sao?"
"Nhiễm Cầm!" Tống Chi Nhậm cúi đầu quát bảo Tống Nhiễm Cầm ngưng lại, sắc mặt có chút khó chịu.
"Ba tại sao không để cho tôi nói, hay là tôi nói sai chỗ nào rồi?" Tống Nhiễm Cầm hùng hổ doạ người hỏi ngược lại.
Tống Kỳ Diễn cười gật gật đầu: "Đúng là đáng thương, chị nói không sai nha, ai dám nói chị nói sai chứ? Chỉ tiếc, đời này vị trí nữ chủ nhân Tống gia của ba quá mức chật chội, người thứ hai không ngồi được."
Sắc mặt Tống Nhiễm Cầm trầm xuống: "Cậu đang nói cái gì! Thì ra cậu là báu vật của Tống gia, còn tôi và đứa em trai mệnh khổ kia không giữ quy tắc nên bị đuổi ra khỏi cửa? Đều là con cháu Tống gia, tại sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy?"
Tống Kỳ Diễn thu lại ý cười, thần sắc ngạo mạn chậm rãi nói: "Đứa con này cùng đứa con kia vẫn có sự bất đồng, đã nói trước mắt, tôi chính là con trai của người vợ danh chính ngôn thuận mà cha cưới về, cho dù về sau em trai của chị sẽ trở lại, tôi vẫn là con trai trưởng, cùng các người dĩ nhiên là không thể giống."
Trên mặt Tống Nhiễm Cầm xem ra từ xanh tím đến đỏ bừng, không bằng Tống Kỳ Diễn nói khéo như rót mật, hừ nhẹ một tiếng: "Cùng chung một thế hệ, lấy ở đâu nhiều sự khác biệt như vậy!"
Cận Tử Kỳ nhẹ cong khóe miệng, Tống Nhiễm Cầm khiêu khích Tống Kỳ Diễn, quả thực không phải là cử chỉ sáng suốt!
"Từ xưa có câu, dòng trưởng và dòng thứ có khác biệt, đại gia tộc đều chú trọng thứ tự dòng trường hơn dòng thứ, nếu như đứa con của thứ xuất cưỡi lên trên đầu con trưởng, lại sẽ làm cho người ngoài cảm thấy ba trị gia không nghiêm, gia phong bất chính, xem ra chị gái đọc sách khá ít, ngay cả luân lý cơ bản thông thường này cũng không hiểu hả!"
Tống Kỳ Diễn nói xong quay đầu qua một bên, không thèm nhìn thẳng Tống Nhiễm Cầm tức bể phổi, nói với Tống Chi Nhậm sắc mặt cũng khác thường: "Ba, hạng mục gần đây Tống thị cùng Bạch thị hợp tác sẽ phải bắt đầu, sẽ phải cần trang bị không ít nhân tài chuyên nghiệp, tôi định tuyển dụng một số người vào công ty."
Tống Chi Nhậm ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn, tựa hồ muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn xuyên qua nụ cười của hắn, hồi lâu sau mới nói: "Điểm này vẫn còn chưa nghĩ tới, con đã nhắc nhở, ta sẽ suy nghĩ một chút, ngày mai để cho Mẫn Tranh trả lời con."
Lời kia vừa thốt ra, giống như là một lần nữa xé vết sẹo trong lòng Tống Nhiễm Cầm ra, bà thật vất vả quên được đề tài nhạy cảm này nhưng một lần nữa bị bóc trần ra——
Vị trí quản lý nhân sự của bà cứ như vậy không rõ ràng mà bị Tống Kỳ diễn soán vị!
Mà chỗ của bà cho đến bây giờ vẫn là một chỗ mê hoặc!
Tống Nhiễm Cầm lập tức hổn hển, đột nhiên vỗ mặt bàn, cất cao giọng, trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn cười đến làm bà căm tức mà thét chói tai: "Công ty không phải là nơi một mình cậu có thể định đoạt!"
Tống Kỳ Diễn buồn cười nhìn lại bà, khóe miệng cong lên, càng nhìn càng đủ ý tứ hàm xúc châm chọc.
Trong phòng ăn nháy mắt yên tĩnh, tựa hồ tất cả mọi người đã đánh mất chức năng ngôn ngữ, yên lặng chờ một cuộc trò khôi hài phát sinh.
Tống Chi Nhậm vẫn như cũ phối hợp cúi đầu ăn đồ ngọt, giống như không thấy được Tống Nhiễm Cầm đang nỗi giận.
Cận Tử Kỳ giương mày lên, thái độ này của Tống Chi Nhậm, mức độ dung túng lời nói và việc làm của Tống Kỳ Diễn rất lớn.
Nhưng mà sự yên tĩnh trong phòng ăn, có thể chân chính duy trì lấy ý cười nhạt trên mặt e rằng chỉ có hai người Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn cố ý hắng giọng một cái, kéo cái ghế ra tuỳ ý ngồi xuống.
Hắn vắt hai chiếc chân thon dài lên, mở miệng phá vỡ im lặng: "Ba đây tuổi tác đã cao, lui xuống ở nhà cũng là hợp tình lý, làm con trai tôi muốn thay ba chia sẻ một chút trách nhiệm nặng nề chẳng lẽ sai sao?"
"Chẳng lẽ đúng vậy sao?" Tống Nhiễm Cầm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác: "Vậy tôi đây làm sao bây giờ!"
Tống Kỳ Diễn cười đến mức càng thêm sung sướng: "Đó là chuyện của chị, có liên quan gì với tôi?"
Trên mặt hiển thị rõ sự chế giễu đầy cuồng vọng không kềm chế được, câu nói đầu tiên ngắn ngủi đã đem Tống Nhiễm Cầm đánh vào tầng mười tám của Địa Ngục trọn đời thoát thân không được, dưới ánh đèn sáng trong, sắc mặt tái nhợt của Tống Nhiễm Cầm càng thêm rõ ràng!
"Huống chi, Tống thị những năm qua vẫn đứng ở trạng thái trì trệ không tiến, cho dù là khoác vỏ ngoài cả trăm xí nghiệp lớn mạnh khắp nước, cũng không thoát khỏi được gông xiềng mà đi lui về phía sau, qua mười năm sau nữa chỉ sợ khó bảo toàn địa vị nhà giàu số một ở thành phố này."
Tống Kỳ Diễn ngừng một chút, mắt cố ý nhìn Tống Chi Nhậm, mím môi mỏng nói tiếp: "Vô luận là tổng công ty hay là chi nhánh công ty, đều cần nhân lực có chuyên môn nghề nghiệp, mà không phải thực hành cái gọi là gia đình trị, hôm nay những người trong xã hội đều có thể đứng vững, bằng việc dựa vào bám váy quan hệ mà từng bước ổn định thăng chức vậy những nhân tài quyết sách sao có thể đảm nhiệm được chức vụ to lớn?"
Hắn nói ra cực kỳ khó hiểu, nhưng từng chữ một như châu như ngọc, người nghe ra được trong lòng không thể thoải mái, làm cho người ta không khỏi hiềm nghi phải đối chiếu lại, Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy từng chữ từng câu của hắn đều là đang cười nhạo chê bai mình!
Cuối cùng Tống Nhiễm Cầm chịu đựng không nổi châm chọc khiêu khích như vậy, lạnh lùng nhìn Tống Chi Nhậm, từng chữ từng câu giống như từ trong hầm đất lạnh như băng bật ra, "Ba, đây sẽ là tình thương của người cha của ba sao? Có phải ai kiếm tiền cho ba nhiều hơn, người đó sẽ chính là đứa con tốt của ba!"
Một câu chất vấn như vậy từ trong miệng của Tống Nhiễm Cầm nói ra, ngược lại rất có trình độ, nếu không phải hiện tại chính mắt chính tai nhìn được nghe được bà nói, Cận Tử Kỳ thậm chí cũng sẽ hoài nghi là có người ở sau lưng dạy bà hay không.
Đại gia trưởng của Tống gia cuối cùng cũng không áp chế nổi tâm tình của mình!
"Tống Nhiễm Cầm!" Tống Chi Nhậm vỗ bàn, trợn mắt nhìn, chỉ vào Tống Nhiễm Cầm, lớn tiếng mắng: "Mày đây là vũng bùn nhão không đỡ nổi tường, trách móc này trách móc kia, có nghĩ tới bản thân mày đến tột cùng có chỗ nào hơn người hay không!"
Sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm đột nhiên sung huyết đỏ bừng, khóe miệng co rút vài cái, cuối cùng là nói không nên lời chỉ có thể đứng chết trân mà nói, xoay người bước nhanh chạy đi, Tô Tấn An ở bên cạnh đứng chần chờ trong chốc lát, cũng vội vàng đuổi theo.
Phòng ăn khôi phục lại yên tĩnh, Tống Chi Nhậm xoa xoa trên trán rồi trở về trên ghế, nhưng mà thân hình so với trước suy sụp vài phần, ông than nhẹ một tiếng: "Chị gái của con đây tùy hứng, khoan dung cho nó một chút đi."
Tống Kỳ Diễn đứng dậy cười một tiếng: "Tùy hứng? Đây là thứ xa xỉ mà con cái nhà giàu mới có thể có, giờ này ngày này, cha à, cha cảm thấy người chị gái này của tôi đây lại có tư cách gì mà tùy hứng?"
Cơ mặt của Tống Chi Nhậm co rút mãnh liệt, nhưng Tống Kỳ Diễn hãy còn ôm eo của Cận Tử Kỳ qua, "Bảo phòng bếp hầm cách thủy chút cháo tổ yến cho em uống đi, nhìn mặt mũi gầy như vậy, cũng đừng để đứa nhỏ trong bụng đói bụng."
"Ba vẫn còn ở nơi này đây, tại sao có thể tùy hứng như thế?"
Đuôi lông mày của Tống Kỳ Diễn khẽ động, cười tủm tỉm nói tiếp: "Em là vợ của anh, con dâu của ba, tại sao lại không thể tùy hứng? Người ngoài lại không cần em đi kiêng nể, anh nói em tùy hứng được thì lập tức cứ việc tùy hứng!"
Mặc dù biết hắn nói lời nói này là có dụng ý khác, nhưng Cận Tử Kỳ nghe xong vẫn cảm thấy ấm lòng, cô khoác lên cánh tay của hắn, cười đến đôi mắt đẹp cong cong: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, ông xã!"
Nói xong, giống như nhớ ra cái gì đó, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía Tống Chi Nhậm: "Chuẩn bị cho ba một phần luôn không?"
"Không cần." Tống Chi Nhậm không chút nghĩ ngợi cự tuyệt "hảo ý" của cô.
Hai tay ông chống cái bàn đứng lên, nhận lấy quải trượng Minh quản gia đưa tới, mặt âm trầm chuẩn bị rời đi.
"Ba không ăn sao?" Cận Tử Kỳ nhìn xem đồ ngọt còn tràn đầy, kinh ngạc quan tâm hỏi.
Tống Chi Nhậm lắc đầu, không nói một lời chống quải trượng rời khỏi nhà hàng!
Cận Tử Kỳ không tiếng động mà thở dài, thần kinh khẩn trương cuối cùng được buông lỏng xuống, ngồi vào bên cạnh Tống Kỳ Diễn, nhìn xem hắn một tay cầm ly có chân dài một tay nghiêng cầm lấy rượu đỏ tự rót uống một mình trầm mê trong hương rượu.
Cháo tổ yến rất nhanh đã từ người giúp việc bưng lên, mùi thơm của cháo thoang thoảng bao trùm không khí yên lặng trong phòng ăn.
"Đừng để bụng rỗng mà uống rượu, ăn một chút gì đi."
Tống Kỳ Diễn không lên tiếng, chỉ là cúi đầu từ từ uống rượu, môi mỏng mím cực kỳ chătj, giống như đang suy tư điều gì.
Cận Tử Kỳ dứt khoát tự mình cầm cái chén nhỏ sạch sẽ, đổ một nửa cháo tổ yến, đưa tới trước mặt của hắn: "Em ăn không hết, một nửa này anh ăn giúp em đi, rạng sáng không ai có thể làm thức ăn khuya cho anh!"
Hắn lúc này mới đặt ly rượu xuống, gương mặt tuấn tú vừa rồi rũ xuống cuối cùng đã ngẩng lên, tầm mắt của hắn đối diện cô.
Lẳng lặng, đáy mắt sâu và đen sắc có tia sáng cực nhạt ẩn ẩn chuyển động.
Tống Kỳ Diễn đột nhiên cầm lấy bàn tay cô đang bưng chén, chắp tay trước ngực, bao lấy năm ngón tay của cô, kề sát môi của hắn, hắn một lần nữa khẽ rũ đầu xuống, ánh sáng nhu hoà của ngọn đèn thoáng đổ bóng xuống đường nét góc cạnh rõ ràng trên gương mặt hắn.
"Em nói anh làm như vậy, có phải thật sự rất hèn hạ vô sỉ hay không?"
Cận Tử Kỳ có chút thương tiếc nhìn khuôn mặt của hắn gầy không ít, lắc lắc đầu, ma xui quỷ khiến duỗi tay kia ra, phủ lên trên hai gò má của hắn, làm cho đầu của hắn khẽ tựa vào đầu vai của mình.
"Trên thế giới này, lại có bao nhiêu người quang minh lỗi lạc sau lưng họ là bản chất dơ bẩn xấu xa? So với những thứ dối trá mặt người dạ thú kia, em tình nguyện muốn một người đàn ông hư hỏng mà phải quang minh chính đại."
Bình luận truyện