Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 119: 【78】 Bắt cóc hay là ... Đuổi giết? (2)
Editor: Tâm Thường Lạc
Lúc Cận Tử Kỳ dự liệu được nguy hiểm, liền vội vàng bảo vệ bụng của mình.
Khi xe của bọn họ vừa dừng lại, chiếc xe ô tô màu đen đằng sau đã đuổi sát tới, chặn lại đường lúc đến.
Vẫn còn muốn tới sao?!
Một trận choáng váng vọt lên ngực, sắc mắt của Cận Tử Kỳ tái nhợt, giữa mày cũng nhíu chặt lên.
"Trời, bọn họ có bao nhiêu người?"
Thanh Kiều la lớn lên, âm thanh cũng đã trở nên có chút không được bình tĩnh.
Cận Tử Kỳ cũng khó có thể lạnh lùng bình tĩnh, xe tải cùng xe ô tô trên đều có người đi xuống, loáng thoáng không đếm xuể được nhân số.
Nhưng cũng có thể khẳng định là, tuyệt đối không phải tầm hai ba người!
Sắc mặt của ông Trương cứng ngắc, sau gáy tràn đầy mồ hôi, nhìn chăm chăm những tên đàn ông mang khẩu trang kia đang xào động, sau đó "Tách" một cái khoá trái cửa xe từ bên trong: "Thiếu phu nhân, gọi điện thoại cho thiếu gia!"
"Ừm!" Cận Tử Kỳ nhặt điện thoại di động lên, tìm được số của Tống Kỳ Diễn, nhấn xuống nút gọi.
Chỉ là còn chưa chờ điện thoại được kết nối, thân thể của Cận Tử Kỳ liền cứng đờ, những tên đàn ông kia tay vung mạnh côn sắt, đã đi đến trước xe, cô nắm chặt điện thoại di động, trên người cũng càng thêm lạnh lẽo....
Chiếc xe ô tô màu đen vốn cắt đường Tiêu Tiêu cũng đến, nhanh chóng nhảy ra bốn năm cái bóng đen!
"Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?"
Trong mắt của Phương Tình Vân lóe lên tuyệt vọng, hai tay run run bắt lấy Cận Tử Kỳ, trong miệng tự lẩm bẩm.
Cận Tử Kỳ bị cô ta làm cho phiền lòng không thôi, quay đầu lại cúi đầu quát mắng: "Nếu như không muốn chết thì lập tức yên lặng một chút cho tôi!"
Phương Tình Vân chưa từng thấy qua mặt mày Cận Tử Kỳ hung hăng dữ dằn như vậy, ánh mắt ấy lạnh lẽo tối tăm giống như phun một loại độc về phía cô ta, cô ta lập tức ngậm chặt miệng lại không dám lên tiếng gây rối loạn nữa, chỉ là sợ hãi mà nhìn ra ngoài xe.
Điện thoại trong tay cuối cùng truyền đến âm thanh: "Alo...."
"Kỳ..." Cận Tử Kỳ vừa định mở miệng, bên cạnh đã vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụng chát chúa.
Có hai tên đàn ông tay cầm côn sắt lớn lên, vọt tới bên chỗ tay lái, liền đập vào cửa kính xe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, cửa kính xe trong chớp mắt đã vỡ tan thành hạt, rơi rớt trên đất.
"A..."
Phương Tình Vân sợ tới mức mặt mày xoám ngoét, rốt cuộc không kiềm chế được sợ hãi trong lòng mà kêu to lên.
"Tiểu Kỳ, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Giọng nói đầy lo lắng của Tống Kỳ Diễn vọng đến, thậm chí còn có âm thanh cái ghế bị lật ngã xuống đất vang lên.
"Kỳ Diễn, em..."
Cận Tử Kỳ cũng không có đủ thời gian nói chuyện, bởi vì bên kia cửa kính xe của Phương Tình Vân bị đập tan.
"A..." toàn thân Phương Tình Vân run cầm cập nước mắt rơi đầy mặt.
Sắc mặt của Cận Tử Kỳ trắng bệch, trái tim nhảy mạnh, mắt thấy có người thò đầu vươn tay vào mở cửa xe, trong cái khó cô ló cái khôn, hướng đến loa điện thoại di động nói một câu "cầu vượt Tam Hoàn", sau đó cầm lấy điện thoại di động đánh ngay mặt tên đàn ông kia.
Điện thoại di động cứng chắc, nện vào khiến tên đàn ông kia kêu đau mà rụt lại, trong mũi tuôn ra hai hàng máu mũi, "Mẹ kiếp!"
"Như vậy cũng được sao?" Thanh Kiều trừng lớn mắt nhìn "Cục gạch" trong tay Cận Tử Kỳ.
Có lẽ là hành động Cận Tử Kỳ dùng di động đập người đã chọc giận những tên kia, bọn họ không do dự nữa, xách côn sắt muốn đập bể xe, không để cho nhóm người Cận Tử Kỳ có cơ hội để xả hơi.
"Chú Trương, đổi xe nhanh lên, cố gắng hết mức lao ra!" Cận Tử Kỳ gấp giọng chỉ huy.
Ông Trương gấp đến độ hai tay phát run, vừa định khởi động xe, cánh cửa ghế lái đã bị những tên cường đạo kia một chân đá văng, mà ông Trương cũng lập tức bị kéo đi ra ngoài một cách thô lỗ, ngã xuống đất.
"Chú Trương!" Cận Tử Kỳ căng thẳng mà hô to, mười ngón tay siết chặt lớp da trên ghế ngồi.
Trên ghế lái phụ, khi nhìn thấy ông Trương bị mang xuống, Thanh Kiều cúi đầu chửi bới một tiếng, cởi dây an toàn ra, giơ giày cao gót lên, một cước liền đạp vào tên cướp có đồ đi qua ghế lái.
"Chị họ, chị nghĩ cách lái xe đi!"
Nói xong, Thanh Kiều đẩy cửa bên ghế lái phụ ra đi xuống, đập tan ý đồ phá cửa của bọn cướp hung hăng.
Nhưng một cử động kia cũng đã gây chú ý đến bọn cướp khác, chúng đã giơ côn sắt lên lũ lượt tuôn về phía Thanh Kiều.
"Thanh Kiều!" Cận Tử Kỳ muốn ngăn cản cô, cánh tay lại bị Phương Tình Vân giữ thật chặt.
Những trong bọn cướp kia, không biết là ai quát lớn một tiếng: "Bắt lấy đứa ngồi bên trong phía đằng sau cho tao!"
Quả nhiên, những kẻ này đều nhắm tới cô!
Tay chân của Cận Tử Kỳ lạnh như băng, mà Phương Tình Vân cũng lạnh run núp ở bên cạnh cô, không thể động đậy.
Bên ngoài, bởi vì ông Trương bị mấy côn, té ngã xuống đất ôm lấy cánh tay đã gãy xương, mà Thanh Kiều không biết từ trong tay tên bắt cóc nào đoạt được côn sắt, cùng bọn cướp đánh nhau thành một đoàn.
Hình như Thanh Kiều có luyện qua Taekwondo, ngay từ đầu đánh nhau có bài bản hẳn hoi, nhưng bọn cướp nhân số quá nhiều, cô lại là thân con gái, trên thể lực đã theo không kịp, rất nhanh sẽ lộ ra mệt mỏi, sau khi phía sau lưng Thanh Kiều bị bao vây chặt chẽ đã trúng một côn, Cận Tử Kỳ ra sức mà đi lên trên ghế lái.
"Cô muốn đi đâu?" Phương Tình Vân kéo cánh tay của cô không chịu để cho cô bỏ mình lại.
"Nếu như cô cảm thấy cô có thể lái được xe, vậy cô ra là được rồi!"
Cận Tử Kỳ cũng bất chấp cô ta là phụ nữ mang thai, dùng sức đẩy cô ta ra, mình ngồi xuống ghế lái.
Mục tiêu của những kẻ bắt cóc này chính là cô, có lẽ sẽ đối với cô xuống tay lưu tình, nhưng đối với chú Trương và Thanh Kiều sẽ không được như vậy, nhất là Thanh Kiều còn đả thương mấy người của bọn chúng, những kẻ từng trải qua cuộc sống liếm vết đao làm sao có thể chịu để yên?
Cận Tử Kỳ vừa chú ý phía trước đang đánh nhau, trên trán mồ hôi rịn ra chi chít, vừa nhanh chóng bật công tắc, khởi động, nhấn cần ga một cái, chiếc xe vụt một cái lập tức xông ra ngoài!
"Cô ta muốn chạy, mau đi chặn cô ta lại, chặn cô ta lại!" Có tên đàn ông lên tiếng đầy nghiêm nghị lạnh lùng.
Có hai kẻ bắt cóc cố gắng cản xe, Cận Tử Kỳ nắm chặt tay lái, cắn chặt răng, dưới chân vẫn dứt khoát đạp xuống, cho xe tăng tốc độ không chút do dự đánh bay luôn hai tên kia.
Xe ô tô sản xuất từ Đức bảng thép rất rắn chắc, chút va chạm đó đối với thân xe không tạo nên tổn thương gì.
Có lẽ là bị bàn tay nhỏ bé nhưng lại tàn nhẫn của Cận Tử Kỳ khiến cho hoảng sợ, mấy kẻ bắt cóc khác nhất thời ngẩn người tại đó.
Cận Tử Kỳ thừa dịp lúc bọn chúng chưa tỉnh hồn, vội vàng đảo tay lái, chiếc xe ô tô lui về khúc cua phía sau, khi đến gần chỗ của Thanh Kiều và ông Trương thì dừng lại, Cận Tử Kỳ mở cửa bên ghế lái phụ ra.
"Nhanh chóng lên xe!"
Thanh Kiều và ông Trương chịu đựng đau đớn sau khi bị côn thép đánh trúng, nhanh chóng bò lên trên xe ô tô.
Chiếc xe ô tô bị đập có chút biến hình biến dạng gầm thét chạy ra khỏi vòng vây của đám bắt cóc.
Thanh Kiều hoảng hồn vừa định ngồi vào ghế cạnh tài xế, vết thương sau lưng đau đến mức cô ứa cả mồ hôi lạnh, một tay cô nắm lấy tay vịn chỗ ghế trước, quay đầu thấy Cận Tử Kỳ đang điều khiển chiếc xe.
"Chị họ, nếu không đổi để em tới lái xe đi!"
Khoé môi của Cận Tử Kỳ mím lại căng chặt, sắc mặt điềm tĩnh, trên tay nắm vô-lăng thật chặt.
"Không cần nói nhiều, ngồi xuống cho vững, em cho rằng bây giờ em còn có thể cầm tay lái sao?"
Thanh Kiều nhìn lại hai tay mình, quả thật, đang không ngừng phát run, không còn chút sức lực để nhấc lên.
"Chú Trương, chú có ổn không?"
Giọng nói của Cận Tử Kỳ sau cơn hoảng sợ vẫn còn khàn khàn, cô thông qua kính chiếu hậu, liếc nhìn ông Trương đang ngồi trên ghế sau.
Ông Trương ôm lấy cánh tay, vẻ mặt có chút vặn vẹo, nhưng ông vẫn nhịn đau mà nói: "Cũng tạm, có thể chịu đựng được."
"Vậy được rồi." Lúc này Cận Tử Kỳ mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó tập trung lái xe.
Đợi đến khi đã lái đi thật xa, thân thể Cận Tử Kỳ vốn căng cứng mới được thả lỏng, một tay phủ lên bụng của mình, vừa rồi hiện trường hỗn loạn, cô rõ ràng cảm nhận được thai máy, hơn nữa mỗi một lần cử động so với ngày thường cũng dữ dội hơn.
Cảm giác kia... Giống như là cắt tiết gà, Cận Tử Kỳ cũng không khỏi mà phấn khởi kích động lên.
Cận Tử Kỳ hơi cau mày lại, chẳng lẽ đứa bé trong bụng này chính là một đứa bạo lực?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn có chút lo lắng, phụ nữ mang thai lái xe ở trạng thái căng thẳng hồi hộp cao không phải chuyện gì tốt!
Chỉ là người trên xe này, ngoại trừ cô ra còn có thể dựa vào ai để điều khiển chiếc xe này?
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn Phương Tình Vân ngồi co rút thành một cục ở phía sau, chỉ cần không gây cản trở là được rồi!
Bình thường mà nói, họ lái đi xa như vậy, hẳn là xem như đã ở trong phạm vi an toàn.
Thỉnh thoảng Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn liếc nhìn đằng sau, cũng không có chiếc xe nào đuổi theo, trước đó bởi vì lao ra để thoát khỏi vòng vây quá mau, cô không xem rõ phương hướng, lúc này mới phát hiện cũng không phải là đường về nhà họ Tống, hơn nữa càng chạy đi càng lệch.
Mấy năm qua thành phố S xây dựng không ít đường mới, Cận Tử Kỳ tuy là người ở đây, nhưng cũng không đến mức mỗi con đường đều đã lái qua.
Nếu như lúc này quay đầu xe trở về, không thể nghi ngờ chính là đưa dê vào miệng cọp, tự tìm đường chết.
"Điện thoại di động của tôi vừa rồi bị mất, người nào có điện thoại di động lập tức báo cảnh sát."
Thanh Kiều tìm tòi một lần nữa, thất vọng hai vai rũ xuống: "Có thể vừa rồi trong lúc đánh nhau em làm mất rồi!"
Chiếc điện thoại di động của ông Trương cũng đánh rơi ở đó.
Mấy người trên xe đều đặt hy vọng lên trên người của Phương Tình Vân.
Phương Tình Vân mở túi xách ra, sau đó lắc đầu: "Tôi không có mang điện thoại di động theo!"
Cận Tử Kỳ vốn cũng không có gửi bao nhiêu hy vọng ở trên người cô ta, chỉ mong có thể mau chóng chạy đến chỗ có dấu vết người mà kêu cứu.
Hai bên bên ngoài cửa xe bóng cây nhanh chóng lướt qua, phía trước, loáng thoáng xuất hiện một con đường lớn có xe cộ lui tới đông đúc.
"Phía trước chính là quốc lộ rồi..." Ông Trương vui mừng kêu lên.
Thế nhưng, Cận Tử Kỳ chẳng những không có thoải mái, ngược lại cả trái tim chùn xuống, trong lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.
Tại sao lại có một loại cảm giác là lạ, vô cùng lo sợ...
Ngay sau đó, dự cảm chẳng lành kia của Cận Tử Kỳ đã được nghiệm chứng!
Một chiếc xe màu đen đột nhiên từ ngã ba bên cạnh lái ra, xông thẳng tới xe của các cô.
Cận Tử Kỳ tay mắt lanh lẹ đánh vô-lăng, nhưng vẫn bị chiếc xe kia đụng trúng đuôi xe mình!
"Két --" Lốp xe ở trên đường lớn gồ ghề bị ma sát tạo ra tiếng xé trời chói tai.
Mặc dù Cận Tử Kỳ sử dùng hết toàn lực nắm chặt tay lái, chiếc xe vẫn bị xoay chuyển trượt ra khỏi quỹ đạo ban đầu, một lát sau đột nhiên đụng phải hàng rào trên đường lớn!
"Rầm!"
Đầu xe ô tô đụng vào hàng rào phân cách, theo quán tính tiếp tục bị hất lên phía trước, tiếp theo đụng gãy một cây cột đèn đường trước mặt, cột đèn đường to lớn xẹt ra một chùm lửa tia nhấp nhoáng.
May mắn có dây an toàn bảo vệ, Cận Tử Kỳ mới không bị đụng vào tay lái, nhưng ngực vẫn bị ghìm chặt rất khó chịu.
"Chị họ, chị không sao chứ?" Thanh Kiều lo lắng hỏi thăm Cận Tử Kỳ.
"Không sao."
Cận Tử Kỳ thở dốc một hơi, sau đó lập tức một lần nữa khởi động xe, đánh tay lái, chiếc xe vốn xiêu xiêu vẹo vẹo di chuyển trên đường, "Chiếc xe kia cố ý!"
Sắc mặt của Thanh Kiều đã xanh mét, quay đầu lại liếc nhìn chiếc ô tô bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công: "Làm sao có thể?"
Rõ ràng họ cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, sao có thể có truy binh tới được?
Chiếc xe kia là cố ý đụng họ, chẳng lẽ không biết như vậy sẽ xảy ra án mạng sao?
Mưu sát!
Lúc ý nghĩ này cuối cùng tiến vào trong đầu Ngu Thanh Kiều, toàn thân cô cũng đã nổi hết da gà.
Dĩ nhiên là có người muốn giết họ...
Không, nói chính xác ra, là bọn chúng muốn giết chị họ của cô, Cận Tử Kỳ!
Chiếc xe đụng xe của họ lại khởi động, Thanh Kiều nhanh chóng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chiếc xe kia lại cũng chuyển hướng, bộ dạng như vậy, như là....
Dường như là muốn đụng thật mạnh vào chiếc xe này của họ lần nữa!
------ Lời Tác giả ------
Trước kia bị nói truyện quá mức văn nghệ, không có gì hồi hộp, cho nên... Khụ khụ, quyết định viết thử chút tình tiết kích thích, không biết có kích thích đến mọi người hay không? Có phải thấy Tử Kỳ rất soái ca không nào? Tiết lộ chương tiếp theo một chút, chương sau, có thể trùm cuối sẽ lộ mặt, tuy nhiên, là một bên mặt hay là chính diện hay là phía đằng sau cũng không chắc lắm!
Lúc Cận Tử Kỳ dự liệu được nguy hiểm, liền vội vàng bảo vệ bụng của mình.
Khi xe của bọn họ vừa dừng lại, chiếc xe ô tô màu đen đằng sau đã đuổi sát tới, chặn lại đường lúc đến.
Vẫn còn muốn tới sao?!
Một trận choáng váng vọt lên ngực, sắc mắt của Cận Tử Kỳ tái nhợt, giữa mày cũng nhíu chặt lên.
"Trời, bọn họ có bao nhiêu người?"
Thanh Kiều la lớn lên, âm thanh cũng đã trở nên có chút không được bình tĩnh.
Cận Tử Kỳ cũng khó có thể lạnh lùng bình tĩnh, xe tải cùng xe ô tô trên đều có người đi xuống, loáng thoáng không đếm xuể được nhân số.
Nhưng cũng có thể khẳng định là, tuyệt đối không phải tầm hai ba người!
Sắc mặt của ông Trương cứng ngắc, sau gáy tràn đầy mồ hôi, nhìn chăm chăm những tên đàn ông mang khẩu trang kia đang xào động, sau đó "Tách" một cái khoá trái cửa xe từ bên trong: "Thiếu phu nhân, gọi điện thoại cho thiếu gia!"
"Ừm!" Cận Tử Kỳ nhặt điện thoại di động lên, tìm được số của Tống Kỳ Diễn, nhấn xuống nút gọi.
Chỉ là còn chưa chờ điện thoại được kết nối, thân thể của Cận Tử Kỳ liền cứng đờ, những tên đàn ông kia tay vung mạnh côn sắt, đã đi đến trước xe, cô nắm chặt điện thoại di động, trên người cũng càng thêm lạnh lẽo....
Chiếc xe ô tô màu đen vốn cắt đường Tiêu Tiêu cũng đến, nhanh chóng nhảy ra bốn năm cái bóng đen!
"Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?"
Trong mắt của Phương Tình Vân lóe lên tuyệt vọng, hai tay run run bắt lấy Cận Tử Kỳ, trong miệng tự lẩm bẩm.
Cận Tử Kỳ bị cô ta làm cho phiền lòng không thôi, quay đầu lại cúi đầu quát mắng: "Nếu như không muốn chết thì lập tức yên lặng một chút cho tôi!"
Phương Tình Vân chưa từng thấy qua mặt mày Cận Tử Kỳ hung hăng dữ dằn như vậy, ánh mắt ấy lạnh lẽo tối tăm giống như phun một loại độc về phía cô ta, cô ta lập tức ngậm chặt miệng lại không dám lên tiếng gây rối loạn nữa, chỉ là sợ hãi mà nhìn ra ngoài xe.
Điện thoại trong tay cuối cùng truyền đến âm thanh: "Alo...."
"Kỳ..." Cận Tử Kỳ vừa định mở miệng, bên cạnh đã vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụng chát chúa.
Có hai tên đàn ông tay cầm côn sắt lớn lên, vọt tới bên chỗ tay lái, liền đập vào cửa kính xe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, cửa kính xe trong chớp mắt đã vỡ tan thành hạt, rơi rớt trên đất.
"A..."
Phương Tình Vân sợ tới mức mặt mày xoám ngoét, rốt cuộc không kiềm chế được sợ hãi trong lòng mà kêu to lên.
"Tiểu Kỳ, em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Giọng nói đầy lo lắng của Tống Kỳ Diễn vọng đến, thậm chí còn có âm thanh cái ghế bị lật ngã xuống đất vang lên.
"Kỳ Diễn, em..."
Cận Tử Kỳ cũng không có đủ thời gian nói chuyện, bởi vì bên kia cửa kính xe của Phương Tình Vân bị đập tan.
"A..." toàn thân Phương Tình Vân run cầm cập nước mắt rơi đầy mặt.
Sắc mặt của Cận Tử Kỳ trắng bệch, trái tim nhảy mạnh, mắt thấy có người thò đầu vươn tay vào mở cửa xe, trong cái khó cô ló cái khôn, hướng đến loa điện thoại di động nói một câu "cầu vượt Tam Hoàn", sau đó cầm lấy điện thoại di động đánh ngay mặt tên đàn ông kia.
Điện thoại di động cứng chắc, nện vào khiến tên đàn ông kia kêu đau mà rụt lại, trong mũi tuôn ra hai hàng máu mũi, "Mẹ kiếp!"
"Như vậy cũng được sao?" Thanh Kiều trừng lớn mắt nhìn "Cục gạch" trong tay Cận Tử Kỳ.
Có lẽ là hành động Cận Tử Kỳ dùng di động đập người đã chọc giận những tên kia, bọn họ không do dự nữa, xách côn sắt muốn đập bể xe, không để cho nhóm người Cận Tử Kỳ có cơ hội để xả hơi.
"Chú Trương, đổi xe nhanh lên, cố gắng hết mức lao ra!" Cận Tử Kỳ gấp giọng chỉ huy.
Ông Trương gấp đến độ hai tay phát run, vừa định khởi động xe, cánh cửa ghế lái đã bị những tên cường đạo kia một chân đá văng, mà ông Trương cũng lập tức bị kéo đi ra ngoài một cách thô lỗ, ngã xuống đất.
"Chú Trương!" Cận Tử Kỳ căng thẳng mà hô to, mười ngón tay siết chặt lớp da trên ghế ngồi.
Trên ghế lái phụ, khi nhìn thấy ông Trương bị mang xuống, Thanh Kiều cúi đầu chửi bới một tiếng, cởi dây an toàn ra, giơ giày cao gót lên, một cước liền đạp vào tên cướp có đồ đi qua ghế lái.
"Chị họ, chị nghĩ cách lái xe đi!"
Nói xong, Thanh Kiều đẩy cửa bên ghế lái phụ ra đi xuống, đập tan ý đồ phá cửa của bọn cướp hung hăng.
Nhưng một cử động kia cũng đã gây chú ý đến bọn cướp khác, chúng đã giơ côn sắt lên lũ lượt tuôn về phía Thanh Kiều.
"Thanh Kiều!" Cận Tử Kỳ muốn ngăn cản cô, cánh tay lại bị Phương Tình Vân giữ thật chặt.
Những trong bọn cướp kia, không biết là ai quát lớn một tiếng: "Bắt lấy đứa ngồi bên trong phía đằng sau cho tao!"
Quả nhiên, những kẻ này đều nhắm tới cô!
Tay chân của Cận Tử Kỳ lạnh như băng, mà Phương Tình Vân cũng lạnh run núp ở bên cạnh cô, không thể động đậy.
Bên ngoài, bởi vì ông Trương bị mấy côn, té ngã xuống đất ôm lấy cánh tay đã gãy xương, mà Thanh Kiều không biết từ trong tay tên bắt cóc nào đoạt được côn sắt, cùng bọn cướp đánh nhau thành một đoàn.
Hình như Thanh Kiều có luyện qua Taekwondo, ngay từ đầu đánh nhau có bài bản hẳn hoi, nhưng bọn cướp nhân số quá nhiều, cô lại là thân con gái, trên thể lực đã theo không kịp, rất nhanh sẽ lộ ra mệt mỏi, sau khi phía sau lưng Thanh Kiều bị bao vây chặt chẽ đã trúng một côn, Cận Tử Kỳ ra sức mà đi lên trên ghế lái.
"Cô muốn đi đâu?" Phương Tình Vân kéo cánh tay của cô không chịu để cho cô bỏ mình lại.
"Nếu như cô cảm thấy cô có thể lái được xe, vậy cô ra là được rồi!"
Cận Tử Kỳ cũng bất chấp cô ta là phụ nữ mang thai, dùng sức đẩy cô ta ra, mình ngồi xuống ghế lái.
Mục tiêu của những kẻ bắt cóc này chính là cô, có lẽ sẽ đối với cô xuống tay lưu tình, nhưng đối với chú Trương và Thanh Kiều sẽ không được như vậy, nhất là Thanh Kiều còn đả thương mấy người của bọn chúng, những kẻ từng trải qua cuộc sống liếm vết đao làm sao có thể chịu để yên?
Cận Tử Kỳ vừa chú ý phía trước đang đánh nhau, trên trán mồ hôi rịn ra chi chít, vừa nhanh chóng bật công tắc, khởi động, nhấn cần ga một cái, chiếc xe vụt một cái lập tức xông ra ngoài!
"Cô ta muốn chạy, mau đi chặn cô ta lại, chặn cô ta lại!" Có tên đàn ông lên tiếng đầy nghiêm nghị lạnh lùng.
Có hai kẻ bắt cóc cố gắng cản xe, Cận Tử Kỳ nắm chặt tay lái, cắn chặt răng, dưới chân vẫn dứt khoát đạp xuống, cho xe tăng tốc độ không chút do dự đánh bay luôn hai tên kia.
Xe ô tô sản xuất từ Đức bảng thép rất rắn chắc, chút va chạm đó đối với thân xe không tạo nên tổn thương gì.
Có lẽ là bị bàn tay nhỏ bé nhưng lại tàn nhẫn của Cận Tử Kỳ khiến cho hoảng sợ, mấy kẻ bắt cóc khác nhất thời ngẩn người tại đó.
Cận Tử Kỳ thừa dịp lúc bọn chúng chưa tỉnh hồn, vội vàng đảo tay lái, chiếc xe ô tô lui về khúc cua phía sau, khi đến gần chỗ của Thanh Kiều và ông Trương thì dừng lại, Cận Tử Kỳ mở cửa bên ghế lái phụ ra.
"Nhanh chóng lên xe!"
Thanh Kiều và ông Trương chịu đựng đau đớn sau khi bị côn thép đánh trúng, nhanh chóng bò lên trên xe ô tô.
Chiếc xe ô tô bị đập có chút biến hình biến dạng gầm thét chạy ra khỏi vòng vây của đám bắt cóc.
Thanh Kiều hoảng hồn vừa định ngồi vào ghế cạnh tài xế, vết thương sau lưng đau đến mức cô ứa cả mồ hôi lạnh, một tay cô nắm lấy tay vịn chỗ ghế trước, quay đầu thấy Cận Tử Kỳ đang điều khiển chiếc xe.
"Chị họ, nếu không đổi để em tới lái xe đi!"
Khoé môi của Cận Tử Kỳ mím lại căng chặt, sắc mặt điềm tĩnh, trên tay nắm vô-lăng thật chặt.
"Không cần nói nhiều, ngồi xuống cho vững, em cho rằng bây giờ em còn có thể cầm tay lái sao?"
Thanh Kiều nhìn lại hai tay mình, quả thật, đang không ngừng phát run, không còn chút sức lực để nhấc lên.
"Chú Trương, chú có ổn không?"
Giọng nói của Cận Tử Kỳ sau cơn hoảng sợ vẫn còn khàn khàn, cô thông qua kính chiếu hậu, liếc nhìn ông Trương đang ngồi trên ghế sau.
Ông Trương ôm lấy cánh tay, vẻ mặt có chút vặn vẹo, nhưng ông vẫn nhịn đau mà nói: "Cũng tạm, có thể chịu đựng được."
"Vậy được rồi." Lúc này Cận Tử Kỳ mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó tập trung lái xe.
Đợi đến khi đã lái đi thật xa, thân thể Cận Tử Kỳ vốn căng cứng mới được thả lỏng, một tay phủ lên bụng của mình, vừa rồi hiện trường hỗn loạn, cô rõ ràng cảm nhận được thai máy, hơn nữa mỗi một lần cử động so với ngày thường cũng dữ dội hơn.
Cảm giác kia... Giống như là cắt tiết gà, Cận Tử Kỳ cũng không khỏi mà phấn khởi kích động lên.
Cận Tử Kỳ hơi cau mày lại, chẳng lẽ đứa bé trong bụng này chính là một đứa bạo lực?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn có chút lo lắng, phụ nữ mang thai lái xe ở trạng thái căng thẳng hồi hộp cao không phải chuyện gì tốt!
Chỉ là người trên xe này, ngoại trừ cô ra còn có thể dựa vào ai để điều khiển chiếc xe này?
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn Phương Tình Vân ngồi co rút thành một cục ở phía sau, chỉ cần không gây cản trở là được rồi!
Bình thường mà nói, họ lái đi xa như vậy, hẳn là xem như đã ở trong phạm vi an toàn.
Thỉnh thoảng Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn liếc nhìn đằng sau, cũng không có chiếc xe nào đuổi theo, trước đó bởi vì lao ra để thoát khỏi vòng vây quá mau, cô không xem rõ phương hướng, lúc này mới phát hiện cũng không phải là đường về nhà họ Tống, hơn nữa càng chạy đi càng lệch.
Mấy năm qua thành phố S xây dựng không ít đường mới, Cận Tử Kỳ tuy là người ở đây, nhưng cũng không đến mức mỗi con đường đều đã lái qua.
Nếu như lúc này quay đầu xe trở về, không thể nghi ngờ chính là đưa dê vào miệng cọp, tự tìm đường chết.
"Điện thoại di động của tôi vừa rồi bị mất, người nào có điện thoại di động lập tức báo cảnh sát."
Thanh Kiều tìm tòi một lần nữa, thất vọng hai vai rũ xuống: "Có thể vừa rồi trong lúc đánh nhau em làm mất rồi!"
Chiếc điện thoại di động của ông Trương cũng đánh rơi ở đó.
Mấy người trên xe đều đặt hy vọng lên trên người của Phương Tình Vân.
Phương Tình Vân mở túi xách ra, sau đó lắc đầu: "Tôi không có mang điện thoại di động theo!"
Cận Tử Kỳ vốn cũng không có gửi bao nhiêu hy vọng ở trên người cô ta, chỉ mong có thể mau chóng chạy đến chỗ có dấu vết người mà kêu cứu.
Hai bên bên ngoài cửa xe bóng cây nhanh chóng lướt qua, phía trước, loáng thoáng xuất hiện một con đường lớn có xe cộ lui tới đông đúc.
"Phía trước chính là quốc lộ rồi..." Ông Trương vui mừng kêu lên.
Thế nhưng, Cận Tử Kỳ chẳng những không có thoải mái, ngược lại cả trái tim chùn xuống, trong lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi.
Tại sao lại có một loại cảm giác là lạ, vô cùng lo sợ...
Ngay sau đó, dự cảm chẳng lành kia của Cận Tử Kỳ đã được nghiệm chứng!
Một chiếc xe màu đen đột nhiên từ ngã ba bên cạnh lái ra, xông thẳng tới xe của các cô.
Cận Tử Kỳ tay mắt lanh lẹ đánh vô-lăng, nhưng vẫn bị chiếc xe kia đụng trúng đuôi xe mình!
"Két --" Lốp xe ở trên đường lớn gồ ghề bị ma sát tạo ra tiếng xé trời chói tai.
Mặc dù Cận Tử Kỳ sử dùng hết toàn lực nắm chặt tay lái, chiếc xe vẫn bị xoay chuyển trượt ra khỏi quỹ đạo ban đầu, một lát sau đột nhiên đụng phải hàng rào trên đường lớn!
"Rầm!"
Đầu xe ô tô đụng vào hàng rào phân cách, theo quán tính tiếp tục bị hất lên phía trước, tiếp theo đụng gãy một cây cột đèn đường trước mặt, cột đèn đường to lớn xẹt ra một chùm lửa tia nhấp nhoáng.
May mắn có dây an toàn bảo vệ, Cận Tử Kỳ mới không bị đụng vào tay lái, nhưng ngực vẫn bị ghìm chặt rất khó chịu.
"Chị họ, chị không sao chứ?" Thanh Kiều lo lắng hỏi thăm Cận Tử Kỳ.
"Không sao."
Cận Tử Kỳ thở dốc một hơi, sau đó lập tức một lần nữa khởi động xe, đánh tay lái, chiếc xe vốn xiêu xiêu vẹo vẹo di chuyển trên đường, "Chiếc xe kia cố ý!"
Sắc mặt của Thanh Kiều đã xanh mét, quay đầu lại liếc nhìn chiếc ô tô bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công: "Làm sao có thể?"
Rõ ràng họ cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, sao có thể có truy binh tới được?
Chiếc xe kia là cố ý đụng họ, chẳng lẽ không biết như vậy sẽ xảy ra án mạng sao?
Mưu sát!
Lúc ý nghĩ này cuối cùng tiến vào trong đầu Ngu Thanh Kiều, toàn thân cô cũng đã nổi hết da gà.
Dĩ nhiên là có người muốn giết họ...
Không, nói chính xác ra, là bọn chúng muốn giết chị họ của cô, Cận Tử Kỳ!
Chiếc xe đụng xe của họ lại khởi động, Thanh Kiều nhanh chóng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chiếc xe kia lại cũng chuyển hướng, bộ dạng như vậy, như là....
Dường như là muốn đụng thật mạnh vào chiếc xe này của họ lần nữa!
------ Lời Tác giả ------
Trước kia bị nói truyện quá mức văn nghệ, không có gì hồi hộp, cho nên... Khụ khụ, quyết định viết thử chút tình tiết kích thích, không biết có kích thích đến mọi người hay không? Có phải thấy Tử Kỳ rất soái ca không nào? Tiết lộ chương tiếp theo một chút, chương sau, có thể trùm cuối sẽ lộ mặt, tuy nhiên, là một bên mặt hay là chính diện hay là phía đằng sau cũng không chắc lắm!
Bình luận truyện