Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 171: Đại boss phía sau màn (10)
Thịnh Thế Hào Đình, phòng tiêu chuẩn Tổng thống.
Jane cất điện thoại, mỉm cười nói với người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ thủy tinh: “Quả nhiên là cô ta đã đi đến Đức.”
Người đàn ông ngắm nhìn cảnh đêm ở phía xa, không nói gì.
“Kế tiếp, có thể dựa theo kế hoạch của chúng ta mà tiến hành được rồi!”
Nghe vậy, người đàn ông kia quay đầu, khuôn mặt điển trai ẩn chứa sự lạnh lùng, bộ âu phục màu đen càng làm nổi bật vẻ ngoài xuất sắc hơn người của anh ta.
“Vậy sao?” Anh ta mỉm cười, giống như đang thảo luận với cô về thời tiết hôm nay: “Chúc mừng cô đạt được ước muốn!”
Nói xong, anh ta lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
Jane đứng dậy khỏi giường, đi đến phía sau người đàn ông kia. Từ phía sau, cô vòng tay ôm lấy cái eo rắn chắc, đặt cằm lên bờ vai rộng lớn của anh ta.
“Chẳng lẽ tôi đạt được ước muốn, còn anh thì không đạt được ước muốn sao? Nhà họ Tống và nhà họ Lam thiếu nợ anh và mẹ anh, tất cả cũng đã được trả hết rồi! Dĩ nhiên, tôi đã nói sẽ ủng hộ anh trở thành chủ tịch của Tống thị thì tôi nhất định sẽ thực hiện điều đó.”
Nói xong, Jane dừng lại trong giây lát, ngón tay thuôn dài của cô khẽ nâng cái cằm cứng rắn của người đàn ông kia lên: “Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”
Người đàn ông liếc nhìn cô, bàn tay với những khớp xương nổi rõ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô: “Điều kiện gì?”
-----
Tháng mười ở Berlin đã vào thu, đi bộ trên đường sẽ nhìn thấy được những công trình kiến trúc cùng với những khuôn mặt xa lạ.
Quần jean và áo khoác đen càng làm nổi bật dáng người duyên dáng của Cận Tử Kỳ, cô kéo rương hành lý, tìm đến khách sạn mà Tống Kỳ Diễn đã từng ở.
Khi Cận Tử Kỳ đặt chân đến mảnh đất xa lạ này, nghĩ đến việc Tống Kỳ Diễn có thể đang ngắm nhìn cùng một bầu trời với cô ở một góc hẻo lánh nào đó trên đất nước này, bỗng dưng hốc mắt cô ẩm ướt.
Nghỉ ngơi một đêm, sau đó Cận Tử Kỳ đến gặp chính phủ Berlin để nói rõ mục đích của mình.
Nhưng khi cô đưa ra chiếc nhẫn kia làm bằng chứng chứng minh người chết không phải Tống Kỳ Diễn, lúc này, đối phương lại hai mặt nhìn nhau, sau đó nói rằng họ cần phải nhanh chóng báo lại trường hợp này, bảo cô cứ đợi ở phòng khách... Tuy nhiên, họ đã không quay lại.
Cô ngồi suốt từ 9 giờ sáng đến 12 giờ, uống hết năm ly nước, cuối cùng... bị mời ra khỏi tòa nhà chính phủ.
“Thật sự xin lỗi, Tống phu nhân, bằng chứng này của cô khiến chúng tôi cảm thấy rất vớ vẩn, có lẽ cô nên đến bệnh viện một chuyến.”
Nhìn cánh cửa thủy tinh tự động khép lại trước mặt mình, Cận Tử Kỳ hiểu rõ, hẳn là đối phương cho rằng cô bị bệnh thần kinh.
Cận Tử Kỳ cười khổ, xem ra những lo lắng của chú Kiều và mẹ là chính xác, ngoại trừ chính bản thân cô ra thì không có ai tin tưởng cô cả.
Nhưng cô không hề cảm thấy chán nản hay thất vọng, xiết chặt chiếc nhẫn kim cương trong tay, Cận Tử Kỳ hít sâu một hơi, sau đó bắt một chiếc taxi quay lại khách sạn.
Cô đã hỏi thăm nhân viên trong khách sạn về Tống Kỳ Diễn, dựa vào sự miêu tả của cô, bọn họ nhanh chóng nhận ra hắn, người đàn ông điển trai mang dòng máu lai. Nhưng vào cái hôm chiếc xe tải chở gas bị nổ, Tống Kỳ Diễn thật sự đã ngồi trên chiếc xe con kia.
Cận Tử Kỳ đứng trong đại sảnh rộng lớn của khách sạn. Mất hết mấy ngày, vất vả tìm kiếm nhưng lại không tìm được bất kỳ manh mối nào, nếu nói cô không thất vọng thì là giả.
Đầu vai của cô bị đụng nhẹ, cô vui mừng quay đầu lại: “Kỳ Diễn?!”
Nhưng lọt vào tầm mắt của cô lúc này lại là Tần Viễn với một bộ đồ đơn giản trên người.
Anh mặc một bộ âu phục màu xám bạc, dáng người thẳng tắp, khôi ngô tuấn tú, vừa dịu dàng lại vừa lịch thiệp, nụ cười của anh rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những bông tuyết trắng, thế nhưng, giữa hai hàng chân mày của anh vẫn còn thấp thoáng sự tang thương, u uất về người mẹ đã mất.
Lúc Tần Viễn nghe Cận Tử Kỳ thốt ra mấy chữ “Kỳ Diễn”, tim anh nhói lên, thế nhưng vẻ mặt anh lại càng lộ rõ sự vui vẻ, ánh mắt anh dịu dàng: “Không ngờ là sẽ gặp em ở đây, em đến để...”
Dường như đã nhận ra điều gì đó, Tần Viễn không hỏi tiếp, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Cận Tử Kỳ gượng cười: “Tôi có hơi mệt, về phòng trước, hẹn gặp lại.”
“Tử Kỳ...” Tần Viễn gọi với theo bóng lưng Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ khó hiểu nhìn anh, Tần Viễn mỉm cười nói: “Anh ở phòng 7028.”
Ý là nếu như cô gặp phiền toái gì thì có thể đi tìm anh, đúng không?
Cận Tử Kỳ gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cám ơn.”
Tần Viễn đứng từ xa nhìn Cận Tử Kỳ đi vào thang máy, sau đó anh mới quay sang thư ký đã hoàn thành xong nhiệm vụ đỗ xe và đang đứng sau lưng anh.
“Tần tổng, tôi đã đặt vé máy bay quay về Paris vào ba ngày sau, anh xem...”
“Giúp tôi đổi lại vé mười ngày sau.”
“Nhưng ở Paris...”
“Những chuyện khác để sau hãy tính, tôi có một vài vấn đề cá nhân phải giải quyết ở đây.”
Thư ký có vẻ sốt ruột, nhưng Tần Viễn không cho anh ta cơ hội mở miệng mà đã kéo hành lý, cầm phiếu phòng đi vào thang máy.
-----
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Cận Tử Kỳ đã rời giường, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài.
Kết quả là cô vừa mở cửa ra thì đã thấy Tần Viễn đang ngồi trên ghế salon ở giữa hành lang. Bên cạnh anh là một cái gạt tàn chất đầy đầu lọc thuốc lá.
Nghe được tiếng mở cửa, Tần Viễn thoáng mở mắt ra.
“Còn sớm như vậy mà đã đi ra ngoài?” Anh đứng lên nhìn cô, phía dưới mắt anh có quầng thâm mờ nhạt.
Thoạt đầu, Cận Tử Kỳ có hơi kinh ngạc, sau đó cô bình tĩnh gật đầu: “Tôi có việc cần phải xử lý.”
“Anh đi cùng em, đi thôi, vừa hay anh cũng đã đến Berlin mấy lần.”
Đối với việc Tần Viễn chủ động giúp đỡ, Cận Tử Kỳ khẽ nhíu mày, một lát sau, cô thở dài: “Tần Viễn, anh không cần phải làm như vậy, giữa chúng ta chưa bao giờ có chuyện ai nợ ai, anh cũng không cần phải đeo trên lưng sự dằn vặt.”
“Coi như là anh tốt bụng giúp em một lần không được sao?”
Tần Viễn nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực: “Chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây mà muốn một mình tìm người thì quả là một việc bất khả thi.”
“Anh tin là anh Kỳ Diễn vẫn chưa chết?” Cận Tử Kỳ kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không phải là anh tin anh ta chưa chết, mà là anh tin tưởng em. Chỉ cần em nói là anh ta chưa chết, thì có lẽ anh ta vẫn còn sống.” Tần Viễn nhoẻn miệng cười, trong mắt anh xuất hiện từng gợn sóng: “Chẳng phải người ta thường nói những người yêu nhau có tâm linh tương thông hay sao?”
Cuối cùng, Cận Tử Kỳ không từ chối sự giúp đỡ của Tần Viễn. Anh nói không sai, ở Berlin, cô không có bối cảnh phía sau, cũng không có bằng hữu, chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Sự xuất hiện của anh sẽ giúp cho việc tìm người của cô dễ dàng hơn không ít.
Bọn họ đi đến hiện trường xảy ra vụ nổ.
Các công trình kiến trúc ở khu vực lân cận bị hư hại do vụ nổ vẫn chưa được tu sửa. Đã nhiều ngày, nhưng trên đường vẫn còn lưu lại một vài vết máu, chỉ cần tìm kiếm cẩn thận, thì có thể tìm thấy được một số bộ phận của xe trong các lùm cây gần đó.
Cận Tử Kỳ đứng giữa đường lớn, nhìn con lươn đã bị thổi bay trước mặt, phía sau cô là nơi mà xe của Tống Kỳ Diễn gặp chuyện không may. Lúc này đây, ở làn đường bên cạnh, xe cộ vẫn lưu thông bình thường...
Tất cả những hình ảnh và âm thanh hỗn loạn dường như bị ngăn cách khỏi thế giới của cô.
Đoạn đường này cũng không thật sự đông đúc, thời điểm xảy ra chuyện không may, số người chứng kiến vụ việc ít đến thê thảm. Dù cho có thì cũng bị vụ nổ làm bị thương, phải đưa vào bệnh viện. Những người này hiện đang nằm trong bệnh viện, mỗi lần đề cập đến vụ nổ, họ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Lúc Cận Tử Kỳ và Tần Viễn đến hỏi thăm, vừa nhắc đến hai chữ “vụ nổ” thì đã bị người nhà của những người này đuổi đi.
Không thể nghi ngờ là vụ nổ khí gas kia đã trở thành cơn ác mộng khó có thể quên trong lòng họ.
“Làm sao bây giờ? Gần như là không tìm được một người nào chứng kiến vụ việc.”
Tần Viễn đi đến phía sau Cận Tử Kỳ, anh cau mày nhìn một lượt xung quanh, chỉ có những chiếc xe lao vút qua.
“Tìm tiếp, có lẽ chúng ta đã bỏ sót cái gì đó.”
Cận Tử Kỳ xoay người, đột nhiên cô giật thót cả người. Tần Viễn nhìn cô: “Sao vậy?”
“Dường như chúng ta không lưu ý đến một điểm.”
“Cái gì?”
Cận Tử Kỳ chăm chú nhìn Tần Viễn: “Chiếc nhẫn kia không phải của Kỳ Diễn, nhưng... giấy tờ lại là của anh. Điều này nói lên rằng người đàn ông không phải Kỳ Diễn đã mặc quần áo và cầm ví của anh ấy. Thế nhưng... Lúc trước, chính phủ Đức đưa tin trong xe có tài xế và Kỳ Diễn, cả hai đều chết tại chỗ, nhưng họ không hề nói đến việc có người thứ ba trong xe.”
“Ý em là...” Tần Viễn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Kỳ Diễn không có trong xe?”
Cận Tử Kỳ gật đầu, khó có thể kiềm chế sự kích động của mình: “Có thể, có lẽ chúng ta nên quay về khách sạn xem lại video.”
Cô nhớ rất rõ kiểu dáng của cái áo khoác kia, nếu như Camera của khách sạn chụp được người đàn ông nào khác mặc nó ngoại trừ Kỳ Diễn, thì có thể chứng minh anh ấy thật sự không có chuyện gì. Ít nhất là không chết.
Thế nhưng khi bọn họ về đến khách sạn, hỏi về băng ghi hình, thì mới biết cứ sau bốn mươi tám tiếng, băng ghi hình ở khách sạn sẽ bị xóa một lần.
“Băng ghi hình mà các vị muốn xem đã bị xóa vào đêm hôm trước rồi! Thật sự xin lỗi, không thể giúp gì được cho các vị.”
Cận Tử Kỳ lảo đảo bước ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn bầu trời đêm đen như mực, bất chợt cô cảm thấy thật thê lương, có cảm giác như trời muốn tuyệt đường người.
Rõ ràng là đã tra ra được đầu mối, sự thật đã sắp nổi lên mặt nước, nhưng không ngờ là lại trượt khỏi tay, rơi vào khoảng không.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai chúng ta lại đi dọc theo đoạn đường kia để điều tra, có lẽ có thể tìm ra manh mối.”
Tần Viễn vỗ vai cô: “Hiện tại, không phải là chúng ta nên đi ăn thứ gì đó hay sao?”
Nghe anh nói, Cận Tử Kỳ mới phát hiện bụng của mình đã sôi ùng ục vì đói.
Tần Viễn bước đi trước, đi được một đoạn, không thấy cô đuổi theo, anh mới dừng bước, nghiêng người nhìn cô.
“Anh đi tìm manh mối cùng em suốt một ngày, chẳng lẽ mời anh ăn một bữa cơm cũng không được à?”
Anh đứng đó với nụ cười trên môi, thản nhiên nhìn cô.
Thật ra, Cận Tử Kỳ biết rõ là anh lo lắng cho cô, sợ cô không ăn cơm tối nên mới cố ý nói như vậy.
Cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, sau đó nhấc chân đuổi theo anh. Đi đến trước mặt Tần Viễn, cô chân thành nói: “Cảm ơn anh, Tần Viễn.”
Nụ cười trên môi Tần Viễn dần dần biến mất, anh quay đầu nhìn về phía trước, một lúc lâu sau, anh mới quay lại nhìn cô.
“Tiểu Kỳ, em biết là anh không muốn nghe những lời này mà.”
Không khí giữa hai người lập tức rơi vào im lặng.
Cuối cùng vẫn là Tần Viễn phá vỡ cục diện giằng co này: “Đi thôi, anh biết có một nhà hàng Trung Quốc ở phía trước.”
Cận Tử Kỳ nhìn bóng lưng của anh, nhưng ngoại trừ biết ơn, cô không thể cho anh bất kỳ thứ tình cảm nào hơn thế nữa.
Jane cất điện thoại, mỉm cười nói với người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ thủy tinh: “Quả nhiên là cô ta đã đi đến Đức.”
Người đàn ông ngắm nhìn cảnh đêm ở phía xa, không nói gì.
“Kế tiếp, có thể dựa theo kế hoạch của chúng ta mà tiến hành được rồi!”
Nghe vậy, người đàn ông kia quay đầu, khuôn mặt điển trai ẩn chứa sự lạnh lùng, bộ âu phục màu đen càng làm nổi bật vẻ ngoài xuất sắc hơn người của anh ta.
“Vậy sao?” Anh ta mỉm cười, giống như đang thảo luận với cô về thời tiết hôm nay: “Chúc mừng cô đạt được ước muốn!”
Nói xong, anh ta lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
Jane đứng dậy khỏi giường, đi đến phía sau người đàn ông kia. Từ phía sau, cô vòng tay ôm lấy cái eo rắn chắc, đặt cằm lên bờ vai rộng lớn của anh ta.
“Chẳng lẽ tôi đạt được ước muốn, còn anh thì không đạt được ước muốn sao? Nhà họ Tống và nhà họ Lam thiếu nợ anh và mẹ anh, tất cả cũng đã được trả hết rồi! Dĩ nhiên, tôi đã nói sẽ ủng hộ anh trở thành chủ tịch của Tống thị thì tôi nhất định sẽ thực hiện điều đó.”
Nói xong, Jane dừng lại trong giây lát, ngón tay thuôn dài của cô khẽ nâng cái cằm cứng rắn của người đàn ông kia lên: “Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”
Người đàn ông liếc nhìn cô, bàn tay với những khớp xương nổi rõ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô: “Điều kiện gì?”
-----
Tháng mười ở Berlin đã vào thu, đi bộ trên đường sẽ nhìn thấy được những công trình kiến trúc cùng với những khuôn mặt xa lạ.
Quần jean và áo khoác đen càng làm nổi bật dáng người duyên dáng của Cận Tử Kỳ, cô kéo rương hành lý, tìm đến khách sạn mà Tống Kỳ Diễn đã từng ở.
Khi Cận Tử Kỳ đặt chân đến mảnh đất xa lạ này, nghĩ đến việc Tống Kỳ Diễn có thể đang ngắm nhìn cùng một bầu trời với cô ở một góc hẻo lánh nào đó trên đất nước này, bỗng dưng hốc mắt cô ẩm ướt.
Nghỉ ngơi một đêm, sau đó Cận Tử Kỳ đến gặp chính phủ Berlin để nói rõ mục đích của mình.
Nhưng khi cô đưa ra chiếc nhẫn kia làm bằng chứng chứng minh người chết không phải Tống Kỳ Diễn, lúc này, đối phương lại hai mặt nhìn nhau, sau đó nói rằng họ cần phải nhanh chóng báo lại trường hợp này, bảo cô cứ đợi ở phòng khách... Tuy nhiên, họ đã không quay lại.
Cô ngồi suốt từ 9 giờ sáng đến 12 giờ, uống hết năm ly nước, cuối cùng... bị mời ra khỏi tòa nhà chính phủ.
“Thật sự xin lỗi, Tống phu nhân, bằng chứng này của cô khiến chúng tôi cảm thấy rất vớ vẩn, có lẽ cô nên đến bệnh viện một chuyến.”
Nhìn cánh cửa thủy tinh tự động khép lại trước mặt mình, Cận Tử Kỳ hiểu rõ, hẳn là đối phương cho rằng cô bị bệnh thần kinh.
Cận Tử Kỳ cười khổ, xem ra những lo lắng của chú Kiều và mẹ là chính xác, ngoại trừ chính bản thân cô ra thì không có ai tin tưởng cô cả.
Nhưng cô không hề cảm thấy chán nản hay thất vọng, xiết chặt chiếc nhẫn kim cương trong tay, Cận Tử Kỳ hít sâu một hơi, sau đó bắt một chiếc taxi quay lại khách sạn.
Cô đã hỏi thăm nhân viên trong khách sạn về Tống Kỳ Diễn, dựa vào sự miêu tả của cô, bọn họ nhanh chóng nhận ra hắn, người đàn ông điển trai mang dòng máu lai. Nhưng vào cái hôm chiếc xe tải chở gas bị nổ, Tống Kỳ Diễn thật sự đã ngồi trên chiếc xe con kia.
Cận Tử Kỳ đứng trong đại sảnh rộng lớn của khách sạn. Mất hết mấy ngày, vất vả tìm kiếm nhưng lại không tìm được bất kỳ manh mối nào, nếu nói cô không thất vọng thì là giả.
Đầu vai của cô bị đụng nhẹ, cô vui mừng quay đầu lại: “Kỳ Diễn?!”
Nhưng lọt vào tầm mắt của cô lúc này lại là Tần Viễn với một bộ đồ đơn giản trên người.
Anh mặc một bộ âu phục màu xám bạc, dáng người thẳng tắp, khôi ngô tuấn tú, vừa dịu dàng lại vừa lịch thiệp, nụ cười của anh rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những bông tuyết trắng, thế nhưng, giữa hai hàng chân mày của anh vẫn còn thấp thoáng sự tang thương, u uất về người mẹ đã mất.
Lúc Tần Viễn nghe Cận Tử Kỳ thốt ra mấy chữ “Kỳ Diễn”, tim anh nhói lên, thế nhưng vẻ mặt anh lại càng lộ rõ sự vui vẻ, ánh mắt anh dịu dàng: “Không ngờ là sẽ gặp em ở đây, em đến để...”
Dường như đã nhận ra điều gì đó, Tần Viễn không hỏi tiếp, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
Cận Tử Kỳ gượng cười: “Tôi có hơi mệt, về phòng trước, hẹn gặp lại.”
“Tử Kỳ...” Tần Viễn gọi với theo bóng lưng Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ khó hiểu nhìn anh, Tần Viễn mỉm cười nói: “Anh ở phòng 7028.”
Ý là nếu như cô gặp phiền toái gì thì có thể đi tìm anh, đúng không?
Cận Tử Kỳ gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cám ơn.”
Tần Viễn đứng từ xa nhìn Cận Tử Kỳ đi vào thang máy, sau đó anh mới quay sang thư ký đã hoàn thành xong nhiệm vụ đỗ xe và đang đứng sau lưng anh.
“Tần tổng, tôi đã đặt vé máy bay quay về Paris vào ba ngày sau, anh xem...”
“Giúp tôi đổi lại vé mười ngày sau.”
“Nhưng ở Paris...”
“Những chuyện khác để sau hãy tính, tôi có một vài vấn đề cá nhân phải giải quyết ở đây.”
Thư ký có vẻ sốt ruột, nhưng Tần Viễn không cho anh ta cơ hội mở miệng mà đã kéo hành lý, cầm phiếu phòng đi vào thang máy.
-----
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Cận Tử Kỳ đã rời giường, đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ra ngoài.
Kết quả là cô vừa mở cửa ra thì đã thấy Tần Viễn đang ngồi trên ghế salon ở giữa hành lang. Bên cạnh anh là một cái gạt tàn chất đầy đầu lọc thuốc lá.
Nghe được tiếng mở cửa, Tần Viễn thoáng mở mắt ra.
“Còn sớm như vậy mà đã đi ra ngoài?” Anh đứng lên nhìn cô, phía dưới mắt anh có quầng thâm mờ nhạt.
Thoạt đầu, Cận Tử Kỳ có hơi kinh ngạc, sau đó cô bình tĩnh gật đầu: “Tôi có việc cần phải xử lý.”
“Anh đi cùng em, đi thôi, vừa hay anh cũng đã đến Berlin mấy lần.”
Đối với việc Tần Viễn chủ động giúp đỡ, Cận Tử Kỳ khẽ nhíu mày, một lát sau, cô thở dài: “Tần Viễn, anh không cần phải làm như vậy, giữa chúng ta chưa bao giờ có chuyện ai nợ ai, anh cũng không cần phải đeo trên lưng sự dằn vặt.”
“Coi như là anh tốt bụng giúp em một lần không được sao?”
Tần Viễn nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực: “Chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây mà muốn một mình tìm người thì quả là một việc bất khả thi.”
“Anh tin là anh Kỳ Diễn vẫn chưa chết?” Cận Tử Kỳ kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không phải là anh tin anh ta chưa chết, mà là anh tin tưởng em. Chỉ cần em nói là anh ta chưa chết, thì có lẽ anh ta vẫn còn sống.” Tần Viễn nhoẻn miệng cười, trong mắt anh xuất hiện từng gợn sóng: “Chẳng phải người ta thường nói những người yêu nhau có tâm linh tương thông hay sao?”
Cuối cùng, Cận Tử Kỳ không từ chối sự giúp đỡ của Tần Viễn. Anh nói không sai, ở Berlin, cô không có bối cảnh phía sau, cũng không có bằng hữu, chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Sự xuất hiện của anh sẽ giúp cho việc tìm người của cô dễ dàng hơn không ít.
Bọn họ đi đến hiện trường xảy ra vụ nổ.
Các công trình kiến trúc ở khu vực lân cận bị hư hại do vụ nổ vẫn chưa được tu sửa. Đã nhiều ngày, nhưng trên đường vẫn còn lưu lại một vài vết máu, chỉ cần tìm kiếm cẩn thận, thì có thể tìm thấy được một số bộ phận của xe trong các lùm cây gần đó.
Cận Tử Kỳ đứng giữa đường lớn, nhìn con lươn đã bị thổi bay trước mặt, phía sau cô là nơi mà xe của Tống Kỳ Diễn gặp chuyện không may. Lúc này đây, ở làn đường bên cạnh, xe cộ vẫn lưu thông bình thường...
Tất cả những hình ảnh và âm thanh hỗn loạn dường như bị ngăn cách khỏi thế giới của cô.
Đoạn đường này cũng không thật sự đông đúc, thời điểm xảy ra chuyện không may, số người chứng kiến vụ việc ít đến thê thảm. Dù cho có thì cũng bị vụ nổ làm bị thương, phải đưa vào bệnh viện. Những người này hiện đang nằm trong bệnh viện, mỗi lần đề cập đến vụ nổ, họ vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Lúc Cận Tử Kỳ và Tần Viễn đến hỏi thăm, vừa nhắc đến hai chữ “vụ nổ” thì đã bị người nhà của những người này đuổi đi.
Không thể nghi ngờ là vụ nổ khí gas kia đã trở thành cơn ác mộng khó có thể quên trong lòng họ.
“Làm sao bây giờ? Gần như là không tìm được một người nào chứng kiến vụ việc.”
Tần Viễn đi đến phía sau Cận Tử Kỳ, anh cau mày nhìn một lượt xung quanh, chỉ có những chiếc xe lao vút qua.
“Tìm tiếp, có lẽ chúng ta đã bỏ sót cái gì đó.”
Cận Tử Kỳ xoay người, đột nhiên cô giật thót cả người. Tần Viễn nhìn cô: “Sao vậy?”
“Dường như chúng ta không lưu ý đến một điểm.”
“Cái gì?”
Cận Tử Kỳ chăm chú nhìn Tần Viễn: “Chiếc nhẫn kia không phải của Kỳ Diễn, nhưng... giấy tờ lại là của anh. Điều này nói lên rằng người đàn ông không phải Kỳ Diễn đã mặc quần áo và cầm ví của anh ấy. Thế nhưng... Lúc trước, chính phủ Đức đưa tin trong xe có tài xế và Kỳ Diễn, cả hai đều chết tại chỗ, nhưng họ không hề nói đến việc có người thứ ba trong xe.”
“Ý em là...” Tần Viễn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Kỳ Diễn không có trong xe?”
Cận Tử Kỳ gật đầu, khó có thể kiềm chế sự kích động của mình: “Có thể, có lẽ chúng ta nên quay về khách sạn xem lại video.”
Cô nhớ rất rõ kiểu dáng của cái áo khoác kia, nếu như Camera của khách sạn chụp được người đàn ông nào khác mặc nó ngoại trừ Kỳ Diễn, thì có thể chứng minh anh ấy thật sự không có chuyện gì. Ít nhất là không chết.
Thế nhưng khi bọn họ về đến khách sạn, hỏi về băng ghi hình, thì mới biết cứ sau bốn mươi tám tiếng, băng ghi hình ở khách sạn sẽ bị xóa một lần.
“Băng ghi hình mà các vị muốn xem đã bị xóa vào đêm hôm trước rồi! Thật sự xin lỗi, không thể giúp gì được cho các vị.”
Cận Tử Kỳ lảo đảo bước ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn bầu trời đêm đen như mực, bất chợt cô cảm thấy thật thê lương, có cảm giác như trời muốn tuyệt đường người.
Rõ ràng là đã tra ra được đầu mối, sự thật đã sắp nổi lên mặt nước, nhưng không ngờ là lại trượt khỏi tay, rơi vào khoảng không.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai chúng ta lại đi dọc theo đoạn đường kia để điều tra, có lẽ có thể tìm ra manh mối.”
Tần Viễn vỗ vai cô: “Hiện tại, không phải là chúng ta nên đi ăn thứ gì đó hay sao?”
Nghe anh nói, Cận Tử Kỳ mới phát hiện bụng của mình đã sôi ùng ục vì đói.
Tần Viễn bước đi trước, đi được một đoạn, không thấy cô đuổi theo, anh mới dừng bước, nghiêng người nhìn cô.
“Anh đi tìm manh mối cùng em suốt một ngày, chẳng lẽ mời anh ăn một bữa cơm cũng không được à?”
Anh đứng đó với nụ cười trên môi, thản nhiên nhìn cô.
Thật ra, Cận Tử Kỳ biết rõ là anh lo lắng cho cô, sợ cô không ăn cơm tối nên mới cố ý nói như vậy.
Cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, sau đó nhấc chân đuổi theo anh. Đi đến trước mặt Tần Viễn, cô chân thành nói: “Cảm ơn anh, Tần Viễn.”
Nụ cười trên môi Tần Viễn dần dần biến mất, anh quay đầu nhìn về phía trước, một lúc lâu sau, anh mới quay lại nhìn cô.
“Tiểu Kỳ, em biết là anh không muốn nghe những lời này mà.”
Không khí giữa hai người lập tức rơi vào im lặng.
Cuối cùng vẫn là Tần Viễn phá vỡ cục diện giằng co này: “Đi thôi, anh biết có một nhà hàng Trung Quốc ở phía trước.”
Cận Tử Kỳ nhìn bóng lưng của anh, nhưng ngoại trừ biết ơn, cô không thể cho anh bất kỳ thứ tình cảm nào hơn thế nữa.
Bình luận truyện