Chương 533: Nam chinh Kinh châu (1)
Tháng ba năm Kiến An Hán Hiến đế thứ mười lăm, Uyển thành.
Uyển thành lúc này đã thành một tòa binh doanh khổng lồ, ngoại trừ mười vạn quân Xuyên vốn đóng ở quận Nam Dương ra, mười vạn Hắc Sơn quân của Trương Yến cùng với mười vạn Tây Lương đại quân của Phương Duyệt (trung ương quân) cũng trước sau tới Uyển thành, gần ba mươi vạn đại quân tề tụ tại Uyển thành, chỉ quân doanh thôi cũng kéo dài cả mấy chục dặm, hành động với quy mô như vậy tất nhiên không thể giấu được gian tế quân Sở và gian tế quân Ngô tiềm phục ở Nam Dương.
...
Tương Dương, phủ Sở vương.
Tào Chân và Gia Cát Lượng, Trình Dục, Cổ Quy đang thảo luận về cục thế Tây Xuyên thì đột nhiên thấy Lưu Diệp hớt hải chạy vào, chắp tay nói: "Chúa công, mật thám hồi báo Mã đồ tể điều tập hơn ba mươi vạn đại quân ồ ạt nam hạ, chuẩn bị công đả Kinh châu, trước mắt đại quân đã tiến vào vùng Uyển thành, ba vạn tiên phong thiết kỵ do tộc đệ Mã Đại của Mã đồ tể suất lĩnh đã tiến tới Tân Dã rồi!"
"Cái gì?" Tào Chân nghe vậy liền giật nảy mình, đột nhiên đứng bật dậy, thất thanh nói: "Mã đồ tể điều tập hơn ba mươi vạn đại quân ồ ạt nam hạ ư? Cục thế Tây Xuyên nguy như chồng trứng sắp đổ, Mã đồ tể không xuất binh cứu Tây Xuyên mà ngược lại còn điều tập quân đội khổng lồ như vậy tới công đánh Kinh châu, đây không phải là quá khó hiểu sao? Nên là thế nào mới ổn đây?"
"Đây chính là lợi ích của thổ quốc rộng lớn, nhân khẩu dưới quyền cai trị đông đảo!" Trình Dục thở dài nói: "Trận chiến Hoài Nam, vì cứu hơn ba mươi vạn tai dân, sự tiêu hao của quân Lương là cực lớn, nhưng hiện tại mới qua chưa đến hai năm thời gian, Mã đồ tể không ngờ lại có thể điều tập đại quân với quy mô ba mươi vạn để xuất chinh, tốc độ bổ sung của quân Lương thực sự khiến người ta phải thán phục không thôi."
"Đúng vậy." Cổ Quy phụ họa: "Trái lại quân Ngô sau khi trải qua Hoài Nam chi bại thì đại thương nguyên khí, ít nhất trong vòng mười năm không thể đại cử bắc phạt được. Quân ta cũng tương tự, sau trận chiến ở Tây Xuyên thì rất khó phát động được thế công với quy mô lớn. Lần này Mã đồ tể thế đến ào ạt, tại hạ cho rằng chỉ có liên hợp tác chiến với quân Ngô mới có được một đường sinh cơ."
"Ha ha." Gia Cát Lượng cười nói: "Hai vị tiên sinh không cần phải lo lắng quá như vậy, quân Lương tuy đông nhưng không có thủy quân, hơn nữa còn lao sư tập viễn (hành quân xa xôi), quân ta tuy ít nhưng lại có ưu thế tuyệt đối của thủy quân, hơn nữa lại dĩ dật đãi lao. Cho dù chiến sự bất lợi thì vẫn có thể lui về thủ bốn quận Kinh nam, dựa vào Trường Giang hiểm yếu để chống cự với quân Lương. Huống chi chiến tranh mới chỉ bắt đầu, ai thắng ai bại thì còn lâu mới biết được."
Tào Chân nói: "Không Minh có kế đối địch chưa?"
Gia Cát Lượng nói: "Lượng quả thật đã đào sẵn một phần mộ cho Mã đồ tể rồi. Trên thực tế, kế diệt địch này khi ở dưới trướng của tiên chúa công Lượng đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Nhưng đáng tiếc là tiên chúa công thủy chung không chịu nghe lời khuyên của Lượng, cố chấp không chịu phạt Thục, dẫn tới binh bại Vĩnh An. Khiến cho quân Sở nguyên khí đại thương, dẫn tới tình hình nguy cập như hiện giờ."
Trình Dục theo Tào Tháo lâu nhất, nghe vậy liền nhíu mày không vui, nói: "Khổng Minh, những lời không liên quan thì đừng có nói ra làm gì."
Tào Chân cũng nói: "Đúng đúng đúng, Khổng Minh hãy nói cho cô nghe đi, phải thế nào mới tiêu diệt được ba mươi vạn đại quân của Mã đồ tể?"
Gia Cát Lượng nói: "Lượng thường nói với tiên chúa công rằng, Mã đồ tể nếu đại cử nam hạ, công lược Kinh châu, Lượng có thể không phí một chút sức nào mà khiến hắn không bại mà bại, kẻ bất bại vẫn phải bại, không còn sức chiến đấu. Kỳ thực là mượn thiên uy của tạo hóa vạn vật, có điều đáng tiếc là Mã đồ tể lần này chỉ dẫn có ba mươi vạn đạo quân nam chinh. Cho dù ba mươi vạn đại quân này bị tiêu diệt sạch sẽ, quân ta cũng không có sức mà thừa thế bắc phạt. Tây Lương cũng không có nỗi lo diệt vong, kết quả tốt nhất chính là sau trận chiến này, Lương, Sở, Ngô sẽ hình thành thế chân vạc."
"Thiên uy của vạn vật tạo hóa?" Trình Dục biến sắc, nghiêm giọng nói: "Ý của Khổng Minh là muốn mượn vào nước sông Trường Giang?"
"Đúng vậy?" Gia Cát Lượng gật gật đầu, từ trong tay áo rút ra một tấm bản đồ rồi đặt lên bàn, trải ra, sau đó chỉ vào bản đồ rồi giải thích cho đám người Tào Chân: "Chúa công, ba vị tiên sinh nhìn đi. Đây là Trường Giang, từ kinh môn hướng về phía đông, đây là Tương Giang, từ Tương Giang hướng về phía đông. Hai con sông lới này tại cửa Tam Giang thì hợp hai thành một, hai sông giáp nhau thì là Giang Hán Sơn Lăng đi về hướng đông tây, hình như miệng túi."
Tào Chân nói: "Vậy thì sao?"
Gia Cát Lượng nói: "Thượng du Tương Dương mặt sông chật hẹp, không đủ để cản quân Lương nam hạ, do đó Tương Dương thất thủ là chuyện sớm muộn. Tương Dương nếu thất thủ, quân ta sẽ vừa đánh vừa lui, men theo Mạch thành, Giang Lăng một mực lui tới cảng Ô Lâm, sau đó từ cảng Ô Lâm lên thuyền qua sông. Men theo đường không có nơi hiểm trở để thủ, lại không có thủy đạo ngăn trở, quân Lương tất nhiên sẽ tiến quân thần tốc vào thẳng Ô Lâm."
"Vậy thì sao?" Cổ Quy không hiểu, hỏi ngược lại: "Đúng như lời Khổng Minh thì từ Giang Lăng tới cảng Ô Lâm, trên đường không chỗ nào hiểm trở có thể thủ, lại không có thủy đạo ngăn trở, cho dù Giang Hán Sơn Lăng nằm giữa Lưỡng giang hình như miệng túi, quân ta cũng không thể buộc miệng túi lại, cũng không thể nhốt được ba mươi vạn đại quân của Mã đồ tể ở bên trong. Vậy cái gọi là không bại mà bại là từ đâu mà có?"
"Cái đó cũng chưa chắc." Gia Cát Lượng cười nhạt một tiếng, ung dung nói: "Lượng từ quan sát kỹ càng một giải địa hình từ Di Lăng tới Giang Lăng, phát hiện mặt nước Tương Giang ở đoạn Mạch thành so với mặt nước Trường Giang đoạn Di Lăng thì thấp hơn nhiều. Nếu quân ta từ Di Lăng đục đê Trường Giang dẫn nước đổ về phía bắc, nước Trường Giang khơi thêm dòng sẽ có thể hình thành một đường sông mới ở giữa Sơn Lăng, một khi như vậy, miệng túi của Giang Hán Sơn Lăng chẳng phải là được buộc lại sao?"
"Vậy thì sao chứ?" Trình Dục không nhịn được liền phản bác: "Cho dù có thể đục đê Trường Giang, hình thành một đường sông mới ở giữa Giang Hán Sơn Lăng, vậy cũng chỉ có thể tạm thời vây khốn được quân Lương một đoạn thời gian, căn bản không thể nhốt chúng mãi. Phải biết Hoài Nam chi chiến, sự phong tỏa của thủy quân quân Ngô đối với Hoài Thủy, Phì Thủy cuối cùng không phải vẫn bị xích sắt chặn sông của quân Lương phá giải đó sao?"
"Chỉ cần có thể vây khốn quân Lương một tháng thôi là đủ rồi!" Gia Cát Lượng nói: "Trình tiên sinh chắc biết một giải Giang Hán lưu hành một loại ác tật, là bệnh phình bụng (bệnh trùng hút máu), người mắc bệnh này bụng trương như cái trống, thường thường không thể chết già, người phương bắc nhiều năm sinh hoạt ở nơi khô ráo, không thích hợp với khí hậu ẩm ướt oi bức của phía nam, rất dễ bị cảm nhiễm ác tật. Hơn nữa phát tác cực nhanh, chỉ cần mấy tháng là có thể lan khắp toàn quân, bảy tới mười ngày là khiến người ta mất đi năng lực hành động rồi!"
Tào Chân, Trình Dục, Cổ Quy giật mình kinh hãi, trầm giọng nói: "Thì ra là như vậy!"
Gia Cát Lượng mỉm cười, nói tiếp: "Có điều việc cần kíp bây giờ là đánh bại Mã Đại, trước tiên diệt đi uy phong của quân Lương đã."
Tào Chân mắt sáng ngời, đột nhiên quát lớn: "Người đâu!"
Lập tức có tiểu giáo vâng dạ bước vào, thưa: "Vương gia có gì phân phó?"
Tào Chân nói: "Mang ấn tín bội kiếm của cô tới đây."
"Tuân lệnh."
Tiểu giáo lĩnh mệnh mà đi, một lát sau khi quay lai thì tay bưng ấn tín và bội kiếm của Tào Chân vào. Tào Chân trịnh trọng giao ấn tín và bội kiếm cho Gia Cát Lượng, trầm giọng nói: "Khổng Minh, từ hiện tại trở đi ngươi sẽ trở thành thống soái của quân Sở, vận chuyển lượng thảo cùng với phân công tướng sĩ đều do người toàn quyền độc lãm, cô sẽ không can thiệp nửa câu."
Gia Cát Lượng trịnh trọng nhận lấy ấn tín và bội kiếm, nghiêm nghị nói: "Lượng... tuân lệnh." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tới giờ Lưu Diệp mới như vừa từ trong mộng tỉnh lại, nói với Tào Chân: "Chúa công, mật thám tiềm phục tại Lạc Dương cũng có tin tức truyền về, có điều thật giả khó phân."
Tào Chân nói: "Tin tức gì?"
Lưu Diệp nói: "Nghe nói đầu hào đại tướng Mã Siêu dưới trướng Mã đồ tể đã chết rồi."
"Mã Siêu chết rồi ư?" Tào Chân ngạc nhiên nói: "Sao mà chết?"
Lưu Diệp nói: "Nghe nói là cưỡng ngựa ngã xuống phạm phải vết thương cũ."
"Cô tuy không thể tự tay chặt đầu Mã Siêu, nhưng Mã Siêu đã chết vì vết thương cũ, cũng coi như là chết dưới tay Khổng Minh." Tào Chân nói tới đây thì dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Gia Cát Lượng, nói: "Nói vậy, huyết cừu của tiên vương cũng coi như là được báo rồi, cô thực sự nên cảm tạ Khổng Minh ngươi đó."
Gia Cát Lượng nói: "Vu huyện chi chiến, Mã Siêu bại vì khinh địch, cho rằng tiên chủ đã chết trận, quân ta quần long vô thủ không kham nổi một kích, cho nên mới suất lĩnh hai ngàn kỵ binh giết lên sơn đạo để truy sát quân ta, dẫn tới binh bại ngã xuống núi. Kể ra cũng là có thiên ý, có lẽ là tiên chủ hiển linh lấy mạng Mã Siêu, Lượng quả thật không dám kể công."
...
Mạt Lăng, phủ Ngô vương.
Chỉ cách có mấy ngày là Tôn Quyền cũng biết tin tức Mã Dược đại cử nam chinh Kinh châu, lập tức triệu tập Từ Thứ, Lữ Mông, Lục Tốn cùng với chư tướng Tôn Khuông, Tôn Du, Tôn Kiểu, Thái Sử Từ, Hạ Tề, Tổ Lang, Toàn Tông thương nghị đối sách.
Đại đô đốc Chu Du ôm bệnh tĩnh dưỡng ở Sài Tang, Tôn Quyền không hề triệu tới.
Tôn Quyền nhìn quanh một người một cái, trầm giọng nói: "Tin tức chắc mọi người đều biết cả rồi, Mã Siêu đột tử đối với quân ta mà nói tất nhiên là một tin tức cực kỳ tốt. Nhưng Mã đồ tể khởi binh ba mươi vạn đại cử nam chinh, trước mắt thực lực của quân Sở e rằng là rất khó ngăn cản được. Cô cho rằng kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể là lui về thủ bốn quân Kinh Nam, dựa vào Trường Giang hiểm yếu mà tự thủ, chư vị thấy thế nào."
Lữ Mông nói: "Nếu có thủy quân của Cam Ninh tương trợ thì e rằng ngay cả Trường Giang hiểm trở cũng không cản được Tây Lương đại quân."
"Ừ." Tôn Quyền gật đầu, trầm giọng nói: "Cho nên, trước khi Kinh Châu chi chiến quyết thắng phụ, nhất định phải giữ Cẩm Phàm thủy quân ở Nhu Tu ổ, tuyệt không thể để bọn chúng vượt sông hiệp trợ Tây Lương đại quân của Mã đồ tể vượt qua Trường Giang! Trước mắt quân ta vừa trải qua Hoài Nam chi bại, nguyên khí chưa phục hồi, thực sự là không phái đâu ra viện quân, cũng chỉ có thể giúp quân Sở được vậy mà thôi."
Nói tới Nhu Tu ổ, sắc mặt của Tôn Quyền đột nhiên biến thành ngưng trọng, lo lắng trùng trùng nói: "Bằng vào nhân lực, vật lực hùng hậu của Tây Lương, thằng nhãi Cam Ninh này đang trốn ở Nhu Tu ở chế tạo chiến thuyền, lại mộ tập ba vạn nam binh thao luyện mỗi ngày ở trên Sào hồ, cứ thế mãi thì e ràng sẽ trở thành tâm phúc đại hoạn của Đông Ngô ta, Tử Minh tuyệt không thể cứ ngồi nhìn hắn phát triển như vậy được!"
Lữ Mông bất lực nói: "Quân Lương tiếp thu kinh nghiệm sau trận chiến ở mỏm Quái Thạch, tại hai cánh của đại trại thủy quân ở Nhu Tu ổ dựng hai tòa thành bảo. Trong thành bảo lại an trí mấy trăm chiếc máy bắn đá, mạt tướng đã mấy lần suất lĩnh thủy quân ỳ đồ cường tập Nhu Tu ổ, đều dưới sự nghịch tập của máy bắn đá mà bất lực lui về. Mạt tướng cho rằng, muốn công phá đại trại thủy quân ở Nhu Tu ổ thì trước tiên nhất định phải phái ra bộ binh công phá thành bảo ở hai cánh, rồi phá hư máy bắn đá ở trong bảo."
Tôn Quyền tức thì im lặng, trên mặt lộ ra mấy phần sầu khổ.
Lời của Lữ Mông có thể nói là điểm trúng chỗ yếu hại của Tôn Quyền. Trước mắt quốc lực của Đông Ngô căn bản không đủ để phát khởi chiến dịch tấn công một lần gồm ba vạn người, nhưng nếu như không có sự đầu nhập của binh lực hơn ba vạn mà muốn công phá thành bảo của quân Lương ở hai cánh đại trại thủy quân tại Nhu Tu ổ thì đâu có dễ? Phải biết Tây Lương hãn tướng Cao Thuận đã đóng hai vạn đại quân tại Nhu Tu ổ rồi.
"Được rồi." Tôn Quyền chắp tay xoay người lại, đưa lưng về phía mọi người, nói: "Thôi cứ vậy đi, lập tức phái thủy quân phong tỏa Nhu Tu ổ."
Lữ Mông khom người ôm quyền nói: "Mạt tướng tuân lệnh."
Bình luận truyện