Chương 104: Vũ khí “nóng” ra oai
Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 104: Vũ khí “nóng” ra oai
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trước mắt mấy người tổ đội số mười hai đang hiện ra mười lăm bóng người lơ lửng. Có kẻ đứng trên phi kiếm, có kẻ lại có đôi cánh bằng lực lượng tạo thành phía sau lưng. Có mấy người khác lại đứng trên pháp bảo gì đó hình thù giống một viên ngọc lớn… nhiều màu đa vẻ.
- Lộ rồi…
Vân Trọng hưng phấn xoa xoa hai tay rút thanh đại phủ sau lưng ra sẵn sàng nghênh chiến. Văn Lục hai mày nhíu lại. Trước mắt hắn, mười lăm người này thì có tới ba tên cấp bảy, một tên cấp tám và những tên còn lại phân bố đều ra cấp năm cấp sáu. Một lực lượng có thể nói là khá mạnh. Nhưng điều Văn Lục cảm thấy bất an là trong lòng hắn giờ lại cảm thấy một cỗ nguy cơ khó hiểu. Đối với Văn Lục mà nói lực lượng trước mắt dù mạnh nhưng vẫn chưa đến nỗi hắn phải ra toàn lực. Nhưng cảm giác kỳ quái trong lòng là từ đâu mà có?
Không nghĩ được nhiều Văn Lục vội vã tụ khí đẩy văng mấy cô gái vừa rồi bị tên số mười một bắt đi xa tuốt ra ngoài địa phận của thánh địa:
- Các ngươi đi đi… chạy càng xa càng tốt…
Không có thời gian chiếu cố, Văn Lục buộc phải đưa các nàng đi khỏi cuộc chiến. Thậm chí còn chưa kịp xóa đi ký ức đầy “kinh hãi” của các nàng.
Tuy nhiên:
- Không phải đi đâu hết… đều lưu lại cho ta!
Chỉ thấy tên tu luyện giả cấp tám đang đứng đã vươn tay điểm ra bốn đạo ánh sáng, lập tức mấy cô nàng vừa bị Văn Lục đưa ra khỏi phạm vi thánh địa nổ tung, cả phạm vi mười mét trở thành vùng mưa máu. Văn Lục nhìn màn giết người này ngây người. Không ngờ bọn này lại không có chút liêm sỉ mà ra tay với dân thường?
Văn Lục đưa tay ra sau lưng nắm lấy chuôi đại đao, hắn thực sự bị chọc giận rồi. Mọi người trong tổ đội hai cũng phi thường phẫn nộ:
- Lên…
Quát xong, bóng ảnh Văn Lục cũng biến mất… khi xuất hiện đã thấy hắn đứng trước mặt tên bịt mặt đồ đen có tu vi cấp tám kia. Người trong tổ đội mười hai cũng động thân, chớp mắt đã nhảy vào giữa hàng ngũ của địch. Như đã diễn tập qua bao cuộc chiến sinh tử, ngoại trừ Văn Lục đang đấu với tên cầm đầu của bọn bịt mặt kia thì những người còn lại phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý. Hương như một u linh len lỏi giữa những tên cấp bảy trở xuống này, từng kích từng kích âm thầm đánh phá. Công kích của cô nàng sát thủ không mạnh, tuy nhiên phối hợp với Kiệt Hào thì lại trở nên rất đáng sợ. Khi mà địch thủ còn đang đau đầu với màn “đi lại vô ảnh” của Hương thì thanh phi đao của Kiệt Hào cũng phối hợp với nàng song song tiến tới đánh úp. Chỉ trong chốc lát mười lăm người bịt mặt đã có ba người bị “rớt đài”.
Nếu nói lúc tổ đội Văn Lục bay tới thì là đứng ở phía đông nhìn thánh địa. Lúc đó mười lăm bóng đen bay lên từ thánh địa đối đầu với nhóm người Văn Lục thì giờ kẻ chia cắt đông tây lại chính là Vân Trọng. Tên cuồng chiến đấu này vung rìu nhìn như loạn xạ. Bất quá nếu có ai đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ nhận ra những nhát vung rìu “cục mịch” của hắn không ngờ tạo thành một tấm tường dày ánh sáng, vừa công kích địch nhân, vừa chia cắt ra đông một miền, tây một miền.
Ở phía sau sự bảo vệ của Vân Trọng là Na Na đang thi triển các mộc thuật phụ trợ. Mộc thuật của Na Na hầu hết là dùng cho chữa thương, thực sự không có nhiều kỹ năng phụ trợ như thủy thuật của Vân Nhi. Tuy nhiên vẫn có một hai loại phụ trợ đặc biệt như “Thanh Tâm Thuật”, “ Mộc giáp thuật”…
Thanh tâm thuật có tác dụng làm cho người nhận được thanh tâm, tĩnh trí… tinh thần thanh thản dẫn tới minh mẫn trong chiến đấu. Nghe thì có vẻ chẳng có tác dụng, tuy nhiên trong những tình huống bất ngờ, đối thủ thi triển các loại công pháp ảnh hưởng tới tinh thần thì “Thanh tâm thuật” ở tầng cao hoàn toàn có thể loại bỏ những hiệu ứng bất lợi đó.
Mộc giáp thuật đương nhiên là thuật pháp phòng thủ duy nhất mà người tu luyện mộc thuật có. Thuật pháp này sẽ tạo cho người được thi triển có một lớp hào quang cứng rắn như lớp vỏ cây ngàn vạn năm, cứng rắn vô bì. Người thi triển có tu vi càng cao thì lực phòng thủ của “mộc giáp” càng mạnh. (.
Bên cạnh Na Na là Lung Quang đang thi triển đủ các loại hỏa thuật quấy nhiễu. Lung Quang từ trước tới giờ “ưa chuộng” công kích tầm xa nên rất nhanh hắn đã nhận được chân “hộ hoa” bảo vệ Na Na. Phía sau Na Na chính là hai ông cháu nhà lão Hai đang tròn mắt nhìn cuộc chiến phía trước.
Cả hai đều há hốc mồm trước sự phối hợp hoàn hảo, nhanh gọn của tổ đội số mười hai này. Nói đánh liền đánh, không ngại ngần chút nào trước số đông của kẻ địch.
Trước đây, tổ đội mười hai đứng trước quân địch có số đông thường thường do Hương chỉ huy. Cô nàng áp dụng chiến thuật quấy nhiễu, phòng thủ và đột kích. Chính là mọi người đều sử dụng thuật pháp diện rộng làm ngăn trở, làm rối tung đội hình của địch. Sau đó ăn ý ba người, thậm chí bốn năm người cùng bất thình lình công kích một kẻ trong số đó. Dưới công kích tổng hợp và bất ngờ này, đối với kẻ nào ngang cấp cũng là một kích trí mạng. Thậm chí cấp cao hơn nếu không tinh minh đôi khi cũng bị sát tử đương trường.
Bên ngoài nhóm người Kiệt Hào đang phối hợp ăn ý với nhau loại bỏ từng tên một khiến cả đám lâm vào khủng hoảng thì phía trong Văn Lục đang cùng tên cầm đầu cứng đối cứng chan chát.
Lối đánh của Văn Lục cực kỳ đơn giản đến không còn đơn giản hơn. Thanh đại đao trong tay hắn chỉ có vung lên, chặt xuống, chém ngang… toàn những động tác cơ bản, không chút hoa lệ bắt mắt, thậm chí hào quang ngày trước từ đao tỏa ra mười ba mươi mét đều bị thu liễm lại rất nhiều, nhìn không khác gì thanh đao bình thường. Văn Lục từ trước tới giờ đều chưa bao giờ được học chút kỹ xảo chiến đấu nào. Những đòn đánh của hắn đều là tự lĩnh ngộ từ trong các cuộc chiến sinh tử mà ra. Cho nên Văn Lục phi thường biết cách tận dụng mọi lực lượng mình có, cho dù gặp tu luyện giả cấp tám viên mãn hắn cũng chẳng rớt xuống hạ phong. Nhất là Văn Lục có vòng ngũ hành tuần hoàn tương sinh, lực lượng sinh sinh không dứt, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ quần chết khối kẻ rồi.
Tên bịt mặt cầm đầu đang đối kháng với Văn Lục liên tiếp thối lui. Hai tay liên tục bắt quyết, phi kiếm dưới chân như có linh tính tạo ra các kiếm ảnh lao vun vút về phía Văn Lục làm hắn phải phân tâm liên tục vung đao chém văng kiếm ảnh kia đi.
Kiếm ảnh chẳng khác gì có một người vô hình điều khiển, lúc chặt lúc chém, lúc lại tách làm hai công kích Văn Lục. Trong khi đó Văn Lục vẫn dùng phương pháp trực tiếp nhất vừa chém vừa bổ văng kiểm ảnh rồi chớp nháy thân mình tiếp cận đối thủ.
Sở dĩ Văn Lục lúc này vẫn dùng lối đánh “bạo lực” mà đối chiến ngang tay với tên bịt mặt cầm đầu này là vì hắn cũng muốn quan sát một chút đồng đội của mình phối hợp như thế nào? Hắn phải quan sát một chút để sau này ra tay là ăn ý với mọi người, tạo nên hiệu quả tốt nhất của một tổ đội.
Nhưng điều này chỉ là thứ yếu, vì cảm giác bất an trong lòng Văn Lục càng ngày càng mãnh liệt. Văn Lục có cảm giác như có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, chuẩn bị một kích sát tử.
Cho nên Văn Lục vẫn đánh cầm chừng, chưa tung ra quân bài sát thủ là “hồn thuật” của mình, vừa quan sát tình huống hiện trường, vừa ép cho tên cầm đầu này vào tử địa để nếu có tên nào mà ẩn núp được qua cả linh thức của Văn Lục thì cũng phải thò mặt ra mà cứu.
Tiểu A Lôi nằm trong ngực Văn Lục cũng bị rung lắc dữ dội không ngủ được mà thò đầu ra qua lớp áo choàng tò mò nhìn xung quanh.
- Nằm im nào…
Văn Lục vừa chém tới phía trước đón một kiếm ảnh từ phi kiếm dưới chân đối thủ phát ra vừa nhắc nhở tiểu A Lôi. Tên bịt mặt cầm đầu này càng đánh càng kinh hãi. Với tu vi độ kiếp kỳ trung cấp của hắn mà cũng chỉ đánh ngang tay thậm chí có lúc rớt xuống hạ phong với tên tu thuật giả trẻ tuổi này… thế mới biết, đừng nhìn tuổi trẻ mà khinh thường. Ở bên kia, đã có một cấp bảy tu luyện giả bị giết, một tên cấp bảy khác bị thương nặng. Còn đám cấp năm cấp sáu cũng bị tổ đội Hương sát thủ giết xơ xác chỉ còn bốn tên cấp sáu, một tên cấp năm.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đội quân của mình đã bị giết mất một nửa, trong khi nhóm tu thuật giả trẻ tuổi này đến cả cọng lông cũng không rớt thì tên bịt mặt cầm đầu càng kinh hãi, muốn mau chóng kết thúc Văn Lục rồi đến viện trợ đồng đội.
Tuy nhiên đối thủ của hắn là Văn Lục thì chẳng khác nào một con rô bốt có lớp vỏ ngoài phòng thủ cứng rắn. Cho dù hắn dùng biện pháp nào thì tên này cũng chỉ có chặt… chặt… và chặt… đơn giản mà thực tế, làm hắn ngày càng quẫn bách.
Dùng phi kiếm thì chính xác là công pháp của tu chân, bất quá Văn Lục biết giữa nhiều công pháp loạn xì ngầu ở đây mà đoán là tu chân là gián điệp thì hơi vô lý. Văn Lục vẫn vung đao đều đều, dùng lực phá lực, ngăn chặn những đòn công kích của kẻ địch.
Tên bịt mặt đã hết kiên nhẫn thò tay vào trong ngực rút ra một viên tròn tròn đen đen to chừng quả bóng bàn. Văn Lục tưởng hắn lại đút nó vào mồm như tên Lyeen lúc chạy trốn đã dùng. Điều Văn Lục không ngờ là tên bịt mặt này không cho viên đó vào mồm mà ném thẳng viên cầu đó về phía Văn Lục.
“Hử?”
Văn Lục vội vàng tránh ra. Hắn không biết cái viên này có tác dụng gì, nhưng nhìn ánh mắt tiếc nuối của tên kia khi ném ra thì cũng biết nó rất lợi hại.
Quả nhiên khi Văn Lục chưa kịp tránh xa thì “oành…” một tiếng. Vụ nổ có phạm vi không lớn xảy ra. Tuy nhiên tất cả những không khí trong phạm vi đó đều bị nghiền nát, tạo ra những kẽ hở không gian chẳng chịt. Kẻ dưới cấp chín đảm bảo trong phạm vi này trở thành bột phấn.
Văn Lục lách mình ra đến ngoài rìa phạm vi viên cầu mới nổ. Tuy nhiên hắn vẫn bị sức ép đẩy văng ra xa, miệng phun máu, rớt “bịch” một tiếng dưới đất tạo nên cái hố to tới năm mét:
Tên bịt mặt thở dài tiếc nuối… hiệu quả dường như kém hơn hắn mong đợi. Không ngờ tên này tốc độ phản ứng lại nhanh vậy, đã nhảy ra ngoài rìa phạm vi.
“Bất quá xem chừng tên cầm đao này cũng bị thương nặng”.
Tên bịt mặt chắc mẩm lao xuống, dự tính một kích trí mạng kết liễu Văn Lục.
Tuy nhiên điều hắn không ngờ là chưa bay xuống tới nơi đã thấy Văn Lục bò lên mép hố chửi lớn:
- Mẹ nó… dám chơi “thuốc nổ”. Anh đây cho ngươi biết thế nào là “tổ tông”.
Nói đoạn liên tiếp trong tay Văn Lục ném ra ba viên cầu ngũ sắc.
“Uỳnh… uỳnh uỳnh….”
Liên tiếp ba tiếng nổ vang lên, tên bịt mặt đang đà lao xuống không kịp tránh né hoàn toàn bị bao phủ trong vụ nổ.
Văn Lục đắc ý cười lớn. Hàng ngày đợi nhàm chán trong gia tộc Nguyễn, hắn liên tục dành thời gian chế tạo Ngũ Hành Châu để dành trong "Mầm Thế Giới". Nếu hôm nay tên bịt mặt này không ném viên cầu nổ đó, Văn Lục còn quên mất mình cũng có vũ khí “nóng” đâu đấy.
Bụi mù tan ra, không ngờ bên trong tên bịt mặt giờ bị đánh te tua, tóc tai hỗn loạn, quần áo tả tơi, lộ ra bộ mặt râu quai nón dữ tợn đã bị cháy xẹm một bên.
“Hả… có chút môn đạo”
Văn Lục ngạc nhiên nhìn tên cầm đầu này. Đó là ba viên Ngũ Hành Châu cấp tám nổ đó nha. Không ngờ tên này vẫn trụ được. Chắc chắn trên người hắn có pháp bảo phòng thủ nào đó.
“Tên này cả người toàn bảo bối à?”
Bình luận truyện