Hồn Thuật

Chương 124: Sơ Khảo Cầm Âm





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh (.

Chương 124: Sơ Khảo Cầm Âm

Nguồn: Tàng Thư Viện


Ngô Giang đứng trên đài cao hét lớn:

- Hạng mục đầu tiên của Việt Thuật Đại Hội kỳ này chính là Cầm Âm…


Tiếng Ngô Giang vừa kết thúc, lập tức hơn một ngàn nữ tử mặc áo dài truyền thống của Đại Việt bay vút lên, từng người từng người một bay về hướng tay, không lâu sau đã xếp thành một hàng dài nối từ đỉnh núi trung tâm tới đỉnh núi phía cực tây của tam cấp đồ án Văn Lang.

Khi đệ tử nữ cuối cùng chạm chân xuống đỉnh núi, lập tức quang hoa trên bầu trời đỉnh núi bùng nổ rồi hiện lên hai chữ “Cầm Âm” khổng lồ lơ lửng trên không trung. Cảnh quan thật tráng lệ…

Một hàng dài các đệ tử nữ cũng so le tách ra làm hai hàng song song đứng trên không tạo thành một con đường rộng tới ngàn mét nối liền đỉnh núi trung tâm với đỉnh núi cực tây của tam cấp đồ án. Các đệ tử tu thuật đang đứng ở hậu trường nhìn thấy cảnh quan đẹp đẽ như vậy đều nhịn không được kích động la hét ầm ĩ. Quảng trường lập tức náo động.


Ức Trai tiền bối lúc này mới mỉm cười đứng lên, phiêu vũ bay về phía đỉnh núi cực tây, nơi sẽ tổ chức cuộc thi Cầm, một trong chín đại hạng mục thi đấu của Việt Thuật Đại Hội.
Bay tiếp theo sau Ức Trai tiền bối chính là hơn một trăm vị giám sát sử từ Văn Lang Thiên, và hai ngàn ba trăm trưởng lão, các vị đức cao trọng vọng ở nhân gian. Kiệt Hào lúc này cũng quay lại nói với Văn Lục.

- Lão đại… ta phải đi trước đây.

- Ừ! Đi chuẩn bị trước đi, lát đợi vãn người chúng ta từ từ bay sang.


Lúc này các đệ tử tu thuật và những người tới quan khán đều lục đục rời quảng trường. Văn Lục phát hiện ra một điều lạ là không ngờ số tu thuật giả có mặt tại hiện trường lại chỉ có già nửa số người bay về phía đỉnh núi cực tây. Mà số người còn lại thì đều tản đi, phần lớn bay về dinh trận.

Văn Lục đang thắc mắc là tại sao hạng mục hay như vậy lại có nhiều tu thuật giả không có hứng thú? Thì Na Na đứng bên rụt rè:

- Văn Lục đại ca… có hay không đi xem a?

- Đi chứ! Kiệt Hào tham gia, tổ đội ta phải tới cổ vũ. Chẳng lẽ em có chỗ nào khó chịu?
Văn Lục “soi” từ trên đầu Na Na xuống tới chân, rồi lại soi từ chân lên tới đầu thấy cô bé cũng chẳng có vấn đề gì mới phải, liền lấy làm kỳ. Lệ Thanh ở bên cũng hưng phấn giục.

- Mau mau đi thôi, anh Kiệt Hào sắp thi rồi đó! Em muốn tới đó xem...

- Nhưng…

- Không những gì hết. Đi nào…

Nói đoạn cầm tay Lệ Thanh bay về phía đỉnh núi phía tây mà mọi người đang tới. Trên đường đi hai mắt Văn Lục sáng ngời ngời nhìn những đệ tử nữ đứng hai bên cười nói:
- Ê! Em đó… đúng đúng… ta nói em đó. Quả là xinh nha, có chịu làm bồ của anh không?
Đệ tử nữ nghe vậy thì bĩu môi hồng không thèm nhìn mặt hắn. Văn Lục thì hết chạy bên này chạy bên kia tán gẫu với những cô nàng xinh đẹp mặc áo dài trắng đứng lơ lửng trên không khiến các nàng vừa giận vừa xấu hổ. Không dưng tự nhiên mọc ra một tên háo sắc cấp bậc “đại sư” thế này, quả là phiền toái. Những nam tu thuật giả cũng trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên không có phong độ này. Chỉ hận một nỗi hắn có một “ông bác” ghê quá cho nên mọi người chỉ hận thầm trong lòng cũng chẳng dám phát tác.

Văn Lục vừa đi vừa chêu ghẹo những đệ tử xinh đẹp, khi sang tới nơi thì mọi người đã yên vị. Đỉnh núi cực tây của tam cấp đồ án Văn Lang chi làm hai khu. Nếu tính theo con đường mà các đệ tử nữ mở ra dẫn thẳng vào trung tâm của đỉnh núi thì ở nửa phía bắc của đỉnh núi chính là một khu đất rộng lớn được dành cho các thí sinh tham dự giải đấu này. Còn ở phía nam của đỉnh núi thì trước hết là nhiều dãy bàn ghế bằng đá được điêu khắc tinh vi dành cho các giám sát sử và các trưởng lão. Tiếp đó là những dãy bàn ghế dành cho các thành viên cao cấp của các đại môn phái hoặc các gia tộc tới tham dự.
Cuối cùng mới là vị trí của các đệ tử, tu thuật giả đứng quan khán. Văn Lục cũng nhận ra ở phía nam dành cho những người xem này thì phần nửa đại sơn này không còn bằng phẳng như lúc trước. Mà nó được những tu thuật giả có tu vi cao dụng thổ lực lượng nâng cao từng bậc từng bậc lên. Càng về phía nam thì mặt đỉnh núi càng lên cao. Mỗi một bậc hình vòng cung này giống như ghế ngồi trên sân bóng đá, chỉ khác một điều là ngoại trừ những dãy bàn ghế dành cho khách quý thì tất cả các tu thuật giả khác đều phải đứng, và mỗi một bậc có độ rộng chừng mười lăm mét để cho người đứng sau có thể quan sát được rõ ràng tình huống của các thí sinh thi đấu dưới sân.

Mọi người đang hưng phấn nhìn xuống phía dưới, to nhỏ thảo luận xem ai có khả năng đoạt giải. Nhiều tốp đã bắt đầu có những tên đi hò hét cá độ khiến cho phía nam đỉnh núi càng thêm ồn ào.

Tính tổng số người lúc khai mạc cũng phải đạt tới con số gần năm mươi ngàn người. Giờ tản đi non nửa thì hẳn còn lại ở đây cũng phải trên dưới ba mươi ngàn người. Không khí náo nhiệt khiến mọi tu thuật giả đều hưng phấn, kích động.

- Ngươi đoán xem năm nay ai sẽ đoạt giải?


- A! Ta nghĩ chắc Lê Linh được rồi. Kỳ trước hắn cũng đã đoạt giải nhất, mà khi đó hắn mới hai mươi lăm tuổi. Giờ hắn ba mươi bảy tuổi chắc chắn tài nghệ sẽ siêu quần so với năm đó.

- Ta không nghĩ thế… nên nhớ rằng năm nay độ tuổi được nới rộng tới sáu mươi. Cho nên nhân tài là cực kỳ nhiều. Nhất là những quán quân của mấy kỳ trước nữa cũng có khả năng uy hiếp tới hắn. Ai thắng còn khó nói.

Ba người đang chụm đầu vào thảo luận, bất chợt có một thanh niên trẻ len lỏi vào quát hỏi:

- Các ngươi thảo luận gì đó?

- Trời! Tên ranh con… làm ta giật cả mình… Ngươi nói xem năm nay ai sẽ đoạt giải nhất Cầm Âm?

- Còn ai vào đây nữa….

Hai mắt tên thanh niên “long lanh” nhìn về góc phía đông của khu thí sinh đang ngồi, mơ mộng nói:

- Chắc chắn là Vũ Huyền rồi… ôi ta ngưỡng mộ nàng quá… nàng vừa xinh đẹp, về nhạc lại càng tuyệt diệu biết bao. Giải này nàng đoạt là cái chắc rồi… haha…

Tu thuật giả bên cạnh bực mình vỗ cho hắn một cái vào đầu nói:

- Vũ Huyền làm sao đoạt giải được? Người đoạt giả phải là thần tượng của ta mới đúng… hừ…

- Hả? Thần tượng của ngươi là ai?

- Mở to con mắt của ngươi mà nhìn… À không được. Con mắt heo của ngươi không thể làm bẩn sự trinh khiết của nàng được. Nói cho ngươi biết nàng chính là một trong thất đại mĩ nhân của tu thuật trẻ tuổi dưới nhân gian. Năm nay nàng ẵm giải nhất là cái chắc như…

Hắn đang thao thao bất tuyệt liền không biết lấy ví dụ như thế nào, chợt hắn thò tay xuống cởi phắt một chiếc giầy, đập làm cái “bốp” vào mông tên thanh niên rồi ha hả nói:

- … chắc như ngươi vừa ăn một đập của lão tử… haha…




Khắp các khu phía nam đều rộ lên những tiếng thảo luận, cãi vã cho người mình cổ vũ. Ở khu quảng trường rộng tới ba ngàn mét ở phía bắc đỉnh núi, các thí sinh lúc này đã ngồi ngay ngắn, trên đùi mỗi người đều có một cây đàn. Văn Lục nhận ra loại nhạc cụ này cũng chẳng khác cây đàn tranh của Đại Việt là bao nhiêu. Chỉ có điều số dây của nó nhiều hơn một chút.

Văn Lục không dẫn mọi người bay về phía quảng trường phía nam, nơi mọi người đang đứng, mà hắn lại hạ xuống đứng ở ngoài dìa đỉnh núi phía bắc. Xem ra hắn tính chơi trội… đứng một mình một nhóm, một nơi. Mọi tu thuật giả đang đứng trong quảng trường phía nam thấy vậy đều sửng sốt rồi phá lên cười ha hả:


- Cái tên ngông cuồng kia, đúng là ngu ngốc còn ra vẻ ta đây… chuyến này cho hắn và cái tổ đội mười hai thối tha của hắn đẹp mặt… haha..

- Ngươi nói phải… phải lắm…

Lúc này trên dãy bàn ghế của các giám sát sử và các trưởng lão cũng lập tức ồn ào. Ức Trai tiền bối quay sang phía một giám sát sử ngồi bên cạnh hỏi:

- Tên thanh niên kia và nhóm người bên cạnh, hiện tại tham gia thế lực nào?

Vị giám sát sử rút trong ngực áo ra một tấm ngọc hình chữ nhật cỡ bàn tay, đưa một tia tinh thần vào trong. Không đầy hai hô hấp, vị giám sát sử có khuôn mặt già cả này cung kính nói với tiền bối Ức Trai.

- Thưa tiền bối… người mặc áo đen tên là Văn Lục, đệ tử của một người thần bí tại hạ không tra ra. Bất quá từ hai năm trước người này tham gia khảo nghiệm hồn ngọc và liên tiếp làm nên những oanh động trong giới tu thuật giả trẻ tuổi. Tổ đội đứng cùng hắn được mệnh danh là tổ đội quái vật số mười hai, ý muốn chỉ thực lực của bọn họ cực kỳ kinh khủng trong số những tinh anh trẻ tuổi đồng lứa tuổi. Hơn ba tháng trước thậm chí tổ đội này còn tiêu diệt cả một căn cứ gián điệp ở tại thánh địa Mỹ Sơn. Kinh khủng hơn là bọn họ còn diệt gọn hai tu luyện giả cấp chính đỉnh phong và nhiều tu luyện giả cấp bảy cấp tám khác. Chỉ là không hiểu tới Việt Thuật Đại Hội người này và tổ đội làm trò gì mà bày ra trước mắt mọi người một tên công tử bột vô sỉ háo sắc. Tại hạ đoán bọn họ chắc có ẩn tình gì không muốn để mọi người nắm rõ…

- Ồ… có chuyện này? Tiểu tử này ngày càng thú vị, chín chắn hơn nhiều so với năm đó a.
Vị giám sát sử ngồi bên nghe thấy vậy liền sửng sốt:

- Tiền bối đã gặp qua hắn?

- Có gặp qua một lần… Ừm! Nếu hắn muốn giấu thì nên tận lực giúp đỡ hắn, tên này sắp tới không đơn giản…haha…


Nếu Văn Lục lúc này nghe thấy hai người thảo luận chắc hẳn sẽ kinh ngạc há hốc mồm. Dù sao thì việc hắn tiêu diệt cả căn cứ gián điệp đều là bí mật thế nhưng dưới giọng nói bình thản đều đều của vị giám sát sử kia thì tất cả đều bị phơi bày. Kể cả việc hắn giả ngu giả ngốc cũng bị bóc trần trơ trụi.


Lúc này tại vị trí ngoài dìa phía bắc đỉnh núi, cách nơi các thí sinh đang ngồi không tới hai ngàn mét. Na Na run run nói:

- Văn Lục đại ca… Có hay không đi vào trong phía nam, nơi mọi người đang đứng kia a. Đứng nơi này nguy hiểm lắm!

- Nguy hiểm gì chứ? Đứng đây càng xem rõ..hê…

Nghe Văn Lục nói vậy, Na Na và Hương sát thủ đều thoáng giật mình. Lúc này ở giữa khoảng trống trung tâm của đỉnh núi, từ từ mọc lên một đài cao bằng đá. Một nữ tử thon thả kiều diễm, mặc một chiếc áo dài màu xanh lam từ trên không trung hạ xuống, ngồi xếp bằng. Người nữ tử có mái tóc dài phiêu lãng này giơ cánh tay tròn mịn, trắng ngọc vuốt nhẹ ngang từ trái qua phải, lập tức xuất hiện một chiếc đàn giống những chiếc đàn mà các thí sinh đang đặt trên đùi. Mọi người đều mở tròn mắt nhìn không chớp mắt về phía nữ tử xinh đẹp nọ. Nữ tử nhẹ nhàng đặt chiếc đàn lên đùi rồi ngẩng lên mỉm cười với hơn tám ngàn thí sinh thi Cầm Âm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện