Hồn Thuật

Chương 181: Mười Người Nguy Hiểm





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 181: Mười Người Nguy Hiểm

Nguồn: Tàng Thư Viện



Vòng bách cường kết thúc, chọn ra một trăm tinh anh xuất sắc nhất. Trong đó làm cho các đệ tử úy kỵ nhất chỉ có mười nhân vật. Đầu tiên phải nhắc tới vị thủ hộ giả Lê kia, với tu vi cấp bảy đỉnh phong không ngờ chưa có người nào buộc hắn phải xuất ra chiêu thứ hai. Dựa theo thành tích thi đấu từ đầu tới giờ của hắn, ngoại trừ một cước vào mặt hắn tặng cho vị đệ tử tới từ Văn Lang Thiên thì người khác hắn chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay lập tức đối thủ đập lên kết giới… bại trận.

Mà xếp thứ hai trong danh sách “đáng sợ” không phải là người tới từ trong các đại môn phái mà là một tán tu, kẻ chuyên môn ôm kiếm hờ hững quan sát mọi người. Không sai… vị đệ tử xếp thứ hai kia chính là Trần Tiêu.

Trần Tiêu trong trận đấu với Nguyệt bộc lộ một thân tu vi hắc ám khủng bố. Nhất là sự kiên nghị, sự vững trãi tinh thần của hắn thật khiến ọi người đều bội phục từ đáy lòng. Người bức được tâm ma của chính mình ra khỏi linh hồn thật không phải kẻ bình thường.

Tuy nhiên vẫn có nhiều kẻ “đui mù” nhìn trận đánh giữa Trần Tiêu với Nguyệt, thấy hắn chật vật thì liền khinh thường. Bởi vậy có một kẻ xấu số vừa lên đã “tổng sỉ vả” Trần Tiêu là con hoang, là tín đồ tà ác… hòng kích phát cho Trần Tiêu nổi giận mà sơ hở trong chiến đấu.

Tên kia lại không biết rằng, từ lúc bức được tâm ma của mình ra, đạo tâm của Trần Tiêu đã vọt một bước dài, Văn Lục thậm chí còn kém đôi chút. Bởi vì hiện tại, mọi thứ trong mắt Trần Tiêu đều không có chút giá trị. Mục tiêu của hắn hiện giờ chỉ còn là truy tìm đỉnh cao của tu thuật giả. Cho nên tên kia dù nhục mạ tới khô cả miệng, Trần Tiêu cũng chẳng mảy may nhíu mày lấy một cái.

Mà kết quả của tên dám cả gan vuốt râu hùm kia cũng thật thảm hại. Vị giám sát sử bên ngoài chỉ ra tay muộn một chút mà hai chân, hai tay của tên đệ tử kia đã bị hắc ám thuật của ăn mòn hết sạch. Giờ có dùng mộc thuật khôi phục thì tu vi cũng giảm trầm trọng…

Tốc độ thi triển pháp thuật cùng tốc độ ăn mòn hắc ám thuật của Trần Tiêu khiến vô số đệ tử lạnh sống lưng. Tất cả lúc này mới hiểu ra, nhìn vào trận giữa Trần Tiêu và Nguyệt mà đánh giá thực lực của hăn thì thật là sai lầm. Ngay cả trận vừa rồi nếu hắn không hạ thủ lưu tình mà cho hắc ám thuật ăn mòn từ đầu tới thân mình thì có trời mới cứu nổi tên đệ tử kia. Thực lực và sự ăn mòn khủng bố của hắc ám thuật đã đưa Trần Tiêu lên vị trí thứ hai trong nhóm… “mười người nguy hiểm”.

Đứng thứ ba không ngờ là một vị nữ tử. Người này từ lúc thi đấu tới giờ đều ẩn giấu khuôn mặt sau lớp màng che rũ xuống từ chiếc nón quai thao. Nếu nói Văn Lục là “lão đại” của tổ đội quái vật số mười hai thì nữ tử này chính là “chị cả” của những nữ đệ tử tới từ Ngọc Linh phái. Đệ tử trọng điểm trong Ngọc Linh phái đều có thêm chữ Ngọc ở đầu, nữ tử này cũng không ngoại lệ, nàng là Ngọc Ảnh. Ngoài việc Ngọc Ảnh đứng ở vị trí “chị cả” khiến cho các đệ tử kính sợ thì tu vi của nàng cũng làm cho các đệ tử phải không ngừng cầu nguyện ình đừng gặp nàng.

Không biết vì lý do gì, nhưng cô nàng bốn mươi tuổi này nếu gặp đối thủ là con gái thì không sao, nhưng nếu gặp nam đệ tử thì y như rằng tên đó nhất định cực kỳ thảm hại. Mặc dù không khủng bố như thủ hộ giả Lê, ngoại trừ các đệ tử nữ bị đánh cho ngất xỉu thì đám đệ tử nam gặp nàng đều bị gãy tay, què chân, mặt mũi bầm dập không ra hình người. Mà tối kinh khủng là nhiều đệ tử muốn mở miệng nhận thua cũng không cách nào thốt lời đó ra khỏi miệng… cứ như bị lực lượng nào đó giam cầm khiến cho hắn chỉ có cách im lặng như vậy nhận sự hành hạ của nàng.
Văn Lục một lần nhìn nàng thi đấu cũng không khỏi rùng mình lẩm bẩm:


- Như thế nào mọc ra một cô nàng “biến thái” vậy chứ? Chắc bị người yêu đá mông đây mà!

Người đứng ở vị trí thứ tư và thứ năm trong danh sách mười người nguy hiểm lại là cô nàng Thanh Thanh và một đệ tử nữa cũng tới từ Văn Lang Thiên. Vị nữ tử Thanh Thanh chính là cầm đầu nhóm chuyên đối trọi gay gắt với cô nàng đanh đá Lệ Lệ. Mà vị nữ đệ tử này một thân tu vi cũng khiến ọi người lác mắt. Không cường hãn như thủ hộ giả, nhưng lần vận động nhiều nhất của nàng trong trận đấu thì nàng phải dùng tới… ba chiêu. Mà ba chiêu này của nàng là để đối phó với một vị đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của An Khê phái. Vậy mới biết ẩn sau khuôn mặt xinh đẹp thanh thoát luôn mỉm cười là một thân thực lực cường hãn cỡ nào.

Vị nam đệ tử tới từ Văn Lang Thiên chính là một trong số người đứng trung lập giữa hai thế lực “phái đẹp”. Người này cũng chính là người khiến cho Văn Lục phải để ý ngay từ lần gặp đầu tiên. Hắn tu vi gần bằng với Thanh Thanh nhưng sự trầm ổn cùng sự quyết đoán thì Văn Lục đoán hắn vượt trội hơn Thanh Thanh rất nhiều hẳn tên này kinh nghiệm thực chiến sinh tử không ít chút nào.

Đứng thứ sáu… đương nhiên là lão đại của tổ đội quái vật số mười hai. Tại sao lại tụt hạng vậy ư? Đương nhiên là tên này sau trận đánh với Lệ Lệ thì trong mắt các đệ tử liền mất đi tính thần bí. Con người là động vật kỳ quái chỉ luôn luôn nhìn chằm chằm vào nhược điểm của người khác mà ít khi nhìn nhận nhược điểm của mình. Sau khi chứng kiến bộ dạng xơ xác của Văn Lục khi bị Kết Ấn của Lệ Lệ đánh trúng thì ánh mắt mọi người đều giảm nhiệt tình với hắn. Một chút ghen ghét với danh tiếng đang nổi như cồn của tổ đội số mười hai, cùng một chút hả hê khi người mình úy kỵ gặp nạn liền đẩy Văn Lục chui tuốt xuống vị trí thứ sáu ngồi trong danh sách của mấy chục ngàn đệ tử đề ra.

Đương nhiên những trọng điểm bồi dưỡng của các đại môn phái thì đều không nghĩ vậy. Trong bọn họ ai cũng là thiên tài, ánh mắt nhìn người cũng độc đáo hơn nhiều so với các đệ tử kia. Một Kết Ấn của Văn Lục sau khi học lỏm thi triển ra liền để lại trong lòng bọn họ bóng ma to lớn. Tất cả đều tự hỏi xem mình có thể chống lại? Thật bất ngờ là tất cả đều phải thầm lắc đầu… công kích cấp mười hai a! sau công kích đó qua đi, người đối diện với nó ắt hẳn thành… bụi. Cứ thử tưởng tượng xem, pháo tinh hạch cấp mười, cấp mười một liền biến cả tỉnh Nghệ An thành hồ nước sâu thẳm thì công kích kia nếu không có tam cấp đồ án chống đỡ sẽ sảy ra tình huống gì?
Cho nên khác với các đệ tử đang quan khán trên võ đài, một trăm thí sinh lọt vào vòng tiếp theo ai cũng không nguyện ý đối đầu với Văn Lục.

Xếp thứ bảy là một sư huynh của Kiệt Hào tên là Lê Luân. Người này năm nay cũng gần sáu mươi tuổi và đương nhiên là đã tham gia Việt Thuật Đại Hội một lần rồi. Năm nay vị sư huynh này tới tham dự với lòng đầy nhiệt huyết. Lê Luân và các sư huynh sư tỷ cùng lứa khác đều nghĩ năm nay lộng hành đại hội chính là bọn họ. Tuy nhiên khi tới đây, tất cả các “lão thành” năm sáu chục tuổi mới bi ai phát hiện, “đám nhỏ” bây giờ còn ghê gớm gấp nhiều lần bọn họ. Không nói tới vị thủ hộ giả trẻ tuổi kia mà chỉ riêng đám người trong tổ đội quái vật số mười hai đã ăn đứt nhiều người gần giáp tuổi này.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, kinh nghiệm thực chiến của những người “cao tuổi” này hơn hẳn đám đệ tử trẻ tuổi vừa mới đủ tư cách tham dự Việt Thuật Đại Hội này. Chính vì thế Lê Luân cũng một đường thẳng tiến, phô bày ra lực lượng khiến cho nhiều đệ tử e ngại.
Đứng thứ tám là một vị đệ tử tới từ Đại Đôn Cát Tiên môn, một thư sinh tiêu chuẩn tên Hoàng Kiệt Thi.

Nếu nói tu thuật giả miền bắc là những thợ săn dũng mãnh thì tu thuật giả miền trung lại chịu khó núp mình dưới bóng của một bác nông dân cần cù chăm chỉ. (.
Nếu nói tu thuật giả miền trung của Đại Việt là những con người không ngại khó vươn lên thì tu thuật giả miền nam lại là những lãng tử phiêu dật, xuất trần.


Đây không những là đánh giá khách quan tinh cách của tu thuật giả mà ngay cả người dân dưới nhân gian cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Không phải thế mà tự nhiên sinh ra một công tử Bạc Liêu nổi danh ư? Không phải vậy mà lại có những “cuộc săn” ngoại xâm thần kỳ của nhân dân miền bắc sao? Chẳng phải vậy mà bao năm nay nhân dân miền trung dù bao thiên tai vẫn quật cường vươn lên?
Đương nhiên, đây chỉ là cách đánh giá tổng quan mà thôi và ở vùng miền nào thì vẫn có những con người với những tính cách khác nhau.

Đại Đôn Cát Tiên môn có cánh cửa Đại Đôn Cát Tiên giới ở tại nam bộ. Nhất là các trưởng lão ai cũng tiên phong đạo cốt cho nên Hoàng Kiệt Thi này cũng không ngoại lệ, cả người vị đệ tử thiên tài này khiến người nhìn vào liền có cảm giác như nhìn một thư sinh anh tuấn, phiêu dật. Nhìn vẻ ngoài thong dong cùng cây quạt trên tay khiến cho người ta cảm thấy mình đang đối diện với một thư sinh yếu ớt chứ không phải đang đối diện với một vị thiên tài, tu vi khủng bố.
Người đứng ở vị trí thứ mười là một đệ tử đứng trong hàng ngũ mặt nạ bạc của U Long môn biệt hiệu… Quỷ Sát.

Bất quá nếu đệ tử nào nhìn vào vị trí thứ mười của Quỷ Sát mà khinh thường hắn thì hoàn toàn sai lầm. Sở dĩ U Long môn trong các kỳ Việt Thuật Đại Hội đều xếp ở vị trí “khiêm tốn” như vậy không phải là thực lực họ yếu mà là bởi vì… họ là sát thủ.
Đem sát thủ lên võ đài đã là một sự không công bằng rồi, bởi vì đường lối họ tu luyện là để ẩn nấp, để bất ngờ cho đối phương một đòn trí mạng. Mà việc lôi tinh anh của U Long môn lên võ đài đã khiến họ mất đi tới ba mươi phần trăm lợi thế rồi.

Vòng bách cường diễn ra thuận lợi nằm trong dự kiến của các vị giám sát sử. Chỉ duy có một vài yếu tố bất ngờ như tiên tài nổi danh Nguyệt đại bại trong trận đấu với Trần Tiêu. Tuy nhiên xét về cường độ cầm âm của Nguyệt, nàng hoàn toàn đạt được tư cách lọt vào top một trăm sau khi Bảng Ngọc xét duyệt. Mà ngay cả Lâm Quân đấu một trận hỏa thuật tưng bừng với Lung Quang cũng được xét duyệt lọt qua vòng bách cường.
Tới vòng này, hầu hết đều phải dựa vào thực lực. Bởi vậy mấy đệ tử thực lực yếu bởi vì may mắn đi tới đây cũng phải dừng lại.

Sau vòng đấu bách cường, các vị giám sát sử quyết định nghỉ ngơi một ngày, sau đó sẽ diễn ra vòng đấu thập lục cường, tranh đoạt sáu mươi xuất đi tham dự Địa Cầu Tu Luyện Giả Đại Hội. Vòng đấu này mới chính thức khiến cho các đệ tử tu vi thấp tới quan khán kích động, máu nóng sôi trào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện