Chương 219: Thoát Vây
Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 219: Thoát Vây
Nguồn: Tàng Thư Viện
Trong khi đám người khổng lồ phía sau còn đang phấn khích hò hét thì Vân Trọng sau giây lát ngẩn ngơ đã co đầu rụt cổ lủi đi. Đừng nhìn dáng người thô kệch của hắn mà nghĩ hắn không có đầu óc. Ngược lại Vân Trọng là kẻ cực kỳ thông minh, nếu không phải thế cái danh thiên tài của hắn cũng không có rồi.
Kẻ bố trí ảo trận thứ nhất này hiển nhiên để lại một sơ hở trí mạng. Mặc dù cái vòng sáng có đường kính ba trăm mét kia cực kỳ khó phá. Hơn nữa chốc chốc lại bay ra vài món pháp bảo khiến mọi người tham lam đều nghĩ rằng nếu ra tay phá bỏ vòng sáng chẳng khác nào giết gà lấy trứng. Không những không có thêm pháp bảo nào mà còn có thể hại tới thân.
Bất quá người bày ảo trận này ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới lại có trường hợp vô cùng thú vị đối với các thành viên trong tổ đội số mười hai như hiện tại. Chẳng hạn như Văn Lục khi hắn mất đồng đội hắn trở nên điên cuồng lên cũng bất chấp pháp bảo này pháp bảo nọ, không quản ba bảy hai mốt dốc toàn lực mới băm chặt cái cột sáng chiếu thẳng lên trời đó. Kết quả là với sức mạnh tổng lực kết hợp với sự phối hợp của Bạch Y Công Chúa Văn Lục mới phá nổi ảo trận. Đây thuần túy là lấy lực phá trận, không có một chút xíu “kỹ thuật” nào đi kèm.
Nếu muốn nói tới lấy kỹ thuật giải quyết thì phải nhắc tới cô bé Na Na và linh thú tiểu Điệp của nàng. Vừa nhìn thấy cột sáng khổng lồ, linh thú tiểu Điệp xinh đẹp đậu trên vai nàng đã đoán ra bọn họ đang ở trong ảo trận. Dưới sự kết hợp tinh thần của cả hai, linh thú tiểu Điệp đã đảo chiều vận chuyển của các pháp bảo khiến cho cột sáng rung lắc dữ dội, cuối cùng tan vỡ. Nói thì đơn giản, nhưng hàm lượng kỹ thuật trong đó khỏi phân tích cũng biết khó khăn nhường nào. Phải biết rằng pháp bảo có trong đó… quá nhiều, nhiều tới mức mọi người hoa hết cả mắt cũng không nhìn ra là có bao nhiều pháp bảo.
Lại nói tới tình huống của Vân Trọng thì càng thêm kỳ lạ. Trong khi đám người kỳ quái còn đang sáng ngời đôi mắt hắn đã lủi ra phía sau cột sáng. Mặc dù trong lòng tiếc hùi hụi nhưng hắn cũng biết nếu mình ở lại chắc chắn bị đám người kia ra tay không chút thương sót. Có câu: “Giàu thì cũng phải còn mạng mà hưởng” a. Nếu ngay cả cái mạng nhỏ mà cũng mất thì vô số pháp bảo còn có nghĩa lý gì?
Vân Trọng chưa ngốc tới nỗi bị pháp bảo làm mù quáng. Đợi đám người khổng lồ kia tỉnh lại từ chấn động thì hắn đã lủi ra xa, tiềm phục trên một ngọn núi quan sát tình huống bên dưới. Trong bụng không khỏi thầm nghĩ:
- Kiểu gì bọn bay chẳng oánh nhau mù trời, đợi có cơ hội ta xuống vơ vét… Hừ hừ…
Đúng như Vân Trọng dự đoán, đám người kia ai cũng nhìn người khác không thuận mắt. Rút cuộc Yêu Mị Mị ra tay trước công kích mụ béo. Trong khi bốn đứa con của nàng lại quay sang công kích lão già cùng cô con gái của lão. Cuộc chiến dần dần lan về phía cột sáng…
Kết quả là Vân Trọng buồn bực phát hiện ra cột sáng vừa bị công kích của đám người kia phá tan hoang thì cảnh vật xung quanh hắn liền thay đổi. Mặc dù vị trí của hắn vẫn là nằm trên đỉnh núi nhưng là một đỉnh núi khác hoàn toàn so với đỉnh núi nhiều cây cối hắn tiềm phục ban đầu.
Vân Trọng vô cùng tức giận chửi mắng mấy lão già “mất nết” kia, lại không biết nhờ đám người nọ hắn mới thoát khỏi ảo trận thứ nhất. Hiện tại hắn vẫn nghĩ là do những người kia phá cột sáng khiến cho hắn bị dịch chuyển đi chỗ khác, cho nên trong lòng vẫn còn ít nhiều hậm hực…
Tình huống lúc này của Văn Lục không khả quan chút nào. Có thêm lực lượng linh hồn của Na Na, sức mạnh để công phá trận pháp tăng lên đáng kể. Tuy nhiên với lực lượng đó vẫn không cách gì hoàn toàn nghiền nát ảo trận cuối cùng này. Đây là một nhiệm vụ khảo nghiệm lực lượng tổng thể của các thành viên trong đội, một hai người khó lòng xoay chuyển được cục diện. Người lập trận cũng không ngờ tới có dạng quái vật còn trẻ tuổi mà linh hồn cao như Văn Lục, lại càng không ngờ tới có một linh thể đạt tới cấp mười núp trong vũ khí của hắn. Bởi vậy tổng thể sức mạnh linh hồn của hai người kết hợp lại đã bằng ba bốn thành viên cộng lại trong tổ đội rồi.
Giờ thêm lực lượng linh hồn của Na Na khiến cho sức công phá đạt tới mức kinh khủng, chỉ cần phá qua một làn ranh giới nữa là hoàn toàn phá bỏ trận pháp. Bất quá một làn ranh giới mỏng như màng bong bóng này lại khiến cho Văn Lục lúc này vò đầu vò óc suy tính.
Đang trong lúc Văn Lục như kiến bò chảo nóng thì một luồng lực lượng linh hồn tiếp xúc với cả ba người. Ngơ ngẩn một hồi, Văn Lục mừng như điên nói:
- Hình như cô nàng sát thủ của chúng ta thoát khỏi ảo trận thứ hai rồi… ha ha…
Bạch Y Công Chúa ở bên trong thanh đại đao thần tình khinh bỉ nói:
- Là ngươi coi thường bọn họ! Ngươi cứ nghĩ toàn bộ trách nhiệm phải là người gánh vác hử? Quan niệm quả là sai lầm.
Nghe Bạch Y Công Chúa nói vậy, Văn Lục đang cười như điên cũng không khỏi cau mày suy nghĩ. Tính đi tính lại vẫn là lời của Bạch Y Công Chúa đúng. Từ lúc trở về từ hành tinh klake, hắn liên tiếp thể hiện sức mạnh vượt trội của mình khiến cho cảm giác đứng trên cao nhìn xuống của hắn ngày càng rõ rệt. Mặc dù hắn vẫn coi trọng đồng đội, nhưng hắn lại không có cảm giác kết hợp sức mạnh của họ như trước kia. Đơn thuần là sức mạnh của hắn quá cao so với cấp độ bởi vậy Văn Lục ngày càng giải quyết vấn đề theo lối “tự mình vận động”.
Nghĩ tới đây Văn Lục toát mồ hôi hột.
“Tự tin là tốt, nhưng tự cao thì lại là con đường ngắn nhất dẫn đến thất bại.”
Hiện tại hắn mới chợt tỉnh ra, sức mạnh kết hợp của cả đội mới chính là sức mạnh lớn nhất. Hai cái đầu bao giờ cũng tốt hơn sức quan sát của một cái đầu. Văn Lục không phải là kẻ bảo thủ, lời của Bạch Y Công Chúa mặc dù thẳn thắn trực tiếp cực kỳ mất lòng nhưng Văn Lục không hề phật ý. Nếu nhận ra mình sai, Văn Lục sẽ sắn sàng sửa đổi. Hiện tại Văn Lục càng thêm coi trọng đồng đội của mình hơn so với “sự bảo hộ” lúc trước của hắn thì quả thật đây là một thay đổi có tính đột phá đối với tổ đội số mười hai.
Đang trong lúc Văn Lục chuẩn bị kết hợp lực lượng linh hồn của Hương sát thủ thì ba luồng lực lượng linh hồn nữa truyền tới. Ba luồng lực lượng này lần lượt là của Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang. Văn Lục thấy vậy cười không khép nổi miệng. Xem ra hắn đã đánh giá cực kỳ thấp đồng đội của mình rồi. Hương thoát trận Văn Lục còn có thể lý giải là do nàng là sát thủ lại là quán quân của hạng mục binh pháp thì phải tinh thông nhiều ảo trận. Thư nghĩ trong tình huống đi ám sát đối phương mà trong khi hắn ở trong một cái mê trận chẳng lẽ lại phải bó tay quay về? Cho nên trong những hạng mục được đào tạo, U Long môn vẫn phải đưa hạng mục phá ảo trận này vào trong giáo trình học tập. Tinh thông thì khỏi nói, nhưng áp dụng một cách máy móc vào để phá thì lại là hai truyện khác nhau. Cũng giống như việc một người hiểu cơ cấu của mạng máy tính để hack và một kẻ không biết tí gì chỉ dùng một phần mềm của tiền nhân để lại mà hack là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau nhưng đều cho ra một kết quả. Giáo trình của Hương chính là được bổ sung cách phá mà thôi, còn nguyên lý trận pháp đó thế nào thì không cần quan tâm nhiều lắm.
Điều làm Văn Lục kinh ngạc là ba người Kiệt Hào, Vân Trọng và Lung Quang kia không ngờ cũng thoát khỏi ảo trận thứ hai. Lần này ba người này cũng khiến Văn Lục sốc nặng. Hai ảo trận vừa rồi gian nan như thế nào hắn từng trải qua nên biết rõ ràng. Nếu không có sự nhắc nhở của Bạch Y Công Chúa thì có khi hắn vẫn còn chìm đắm trong ảo trận thứ ba, vẫn còn đang mê man trong cái lốt tột đỉnh cao thủ của hắn.
Nhưng mà ba người này linh hồn thấp hơn nhiều so với Văn Lục và Bạch Y Công Chúa nhưng cũng thoát khỏi hai ảo trận, điều này khiến Văn Lục phải nhìn lại họ bằng một con mắt khác. Không quản bọ họ tự thân phá trận hay dùng pháp bảo hoặc mánh khóe gì phá trận. Chỉ cần kết quả là họ đã thoát ra khỏi trận pháp thứ hai này thì đương nhiên phải thừa nhận khả năng của cả ba.
Tới lúc này ý nghĩ phải thấu hiểu rõ đồng đội của Văn Lục lại càng thêm mạnh mẽ. Một tổ trưởng lại không hiểu nhiều về đồng đội của mình như hắn quả là thất trách. Bất quá công việc bây giờ không phải là tự ngồi dằn vặt mà phải kết hợp lực lượng của cả tổ đội để phá trận. Lúc trước ba người Văn Lục, Bạch Y Công Chúa và Na Na đã gần như phá được thì giờ kết hợp thêm lực lượng của bốn người nữa, Văn Lục nhất cử phá tan không gian ảo trận thứ ba này.
Tĩnh tâm kết hợp, lực lượng linh hồn của cả bảy người xoắn thành một mũi khoan khổng lồ đâm thẳng lên không trung, những khe nứt không gian không ngừng ầm ầm mở rộng. Hừ lạnh một tiếng, Văn Lục điều khiển mũi khoan tàn phá khắp nơi khiến cho không gian ảo trận lúc này cực kỳ thê thảm.
“Oanh…”
Dưới sức mạnh tuyệt đối, không gian ảo trận ầm ầm sụp đổ, mọi người ngơ ngác tỉnh lại nhìn xung quanh. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt Văn Lục là một bóng dáng già nua tả tơi đang vươn đôi tay khô quắt nhăn nheo chụp tới đầu của Na Na.
“Hừ…”
Bất chấp cảm giác mệt mỏi tràn ngập trong não hải, Văn Lục dốc sức chém ra. Đao ảnh vùn vụt bắn tới đôi tay của lão già áo xám. Mặc dù không biết làm cách nào lão thoát khỏi ảo trận nhưng với sự ngăn cản kỹ năng hồn thuật của Văn Lục thì Văn Lục cũng đoán ra lão già này hẳn là một cao thủ tinh thông linh hồn, việc phá ảo trận chưa chắc đã làm khó được lão.
Lão già đã nhanh, đao ảnh của Văn Lục còn nhanh hơn, đi sau nhưng tới trước, nhẹ nhàng chém đứt hai cánh tay của lão già. Lúc trước, lão già bị Văn Lục và tiểu Nghê quần ệt muốn thở dùng cả hai tai để thở. Hiện tại lại vừa phá trận xong, ít nhiều lực lượng của lão cũng bị giảm thảm hại. Bởi vậy một đao của Văn Lục này liền làm lão kinh hãi thất sắc muốn rút tay lại mà không kịp. Kiệt Hào đứng cạnh Na Na cũng phản ứng cực nhanh, đôi tay biến thành kim loại vỗ tới, một chưởng khiến cho tiếng kêu thống khổ của lão già chưa kịp phát ra liền bị thay thế bằng một tiếng hừ thảm, miệng cuồn phún máu.
Đối với mọi người trong tổ đội, Na Na là một cô bé xinh đẹp cần phải được bảo vệ, không ngờ vừa thoát khỏi ảo trận đã thấy lão già muốn ám sát nàng bảo sao cả đám không khỏi tức giận ra tay không chút lưu tình. Đối với địch nhân, từ trước tới giờ quan niệm của Văn Lục chính là tuyệt diệt, không để cho địch nhân một cơ hội phản kích. Phong cách này ít nhiều cũng ảnh hưởng tới cả các thành viên trong đội. Do vậy qua vài chưởng toàn lực, lão già bị đánh thảm không nỡ nhìn. Bất quá do cả đội vừa phải phá trận, trong khi lão già cũng không phải đồ bỏ đi như tưởng tượng.
"Bụp…”
Một màn sương mù máu nổ mạnh, bóng dáng lão già liền mất tích. Vân Trọng dậm chân vung tay tức tối nói:
- Lại để lão già thi triển “huyết bạo” chạy mất. Cái chiêu thức khốn nạn này quả là tà môn.
Bình luận truyện