Hôn Ước Lừa Gạt

Chương 56



Qua lễ tình nhân thì vẫn phải đi làm như thường.

Ngày hôm sau đêm thất tịch vẫn là ngày làm việc, hai người ngắm mặt trời mọc xong liền lập tức lái xe xuống núi về nhà.

Có lẽ bởi vì vừa xảy ra quan hệ thân mật tiếp xúc, hai người đều lâng lâng cảm giác tân hôn yến nhĩ (*). Thẩm Phóng lái xe tới tổng bộ Tiết thị, đã nói chào tạm biệt hơn nửa ngày mà Tiết Diễm vẫn còn ngồi tại chỗ, không chịu xuống xe.

(*) Tân hôn yến nhĩ: trong kinh Thi, chỉ nàng dâu mới, vợ mới cưới.

Thẩm Phóng cười cười, "Được rồi, tôi phải đi đây. Đi làm chăm chỉ đi. Ngoan, buổi trưa đến tìm anh."

Tiết Diễm một giây đồng hồ cũng không muốn anh đi, nghiêm túc nói: "Công việc của anh vất vả mà lại không nhiều tiền, không thì từ chức đến chỗ tôi đi."

Thẩm Phóng ngẩn người, nhưng nghĩ hắn đương nghĩ gì nói nấy cũng không có ác ý, vẫn cười mỉm: "Bảo bối, chẳng lẽ lấy chuyên môn của tôi tới theo anh?"

Tiết Diễm: "Theo tôi thì thế nào, tôi cũng không phải không nuôi nổi anh."

Thẩm Phóng hôn lên mặt hắn một cái, đẩy ra khỏi xe: "Đừng nói sảng, đi làm đi."

Thời điểm Thẩm Phóng đến đơn vị còn sớm hơn thời gian làm việc vài phút. Người còn chưa kịp ngồi xuống, nhóm đồng nghiệp "ầm" một tiếng liền xông tới, hét lên với anh: "Phóng Phóng nổi tiếng rồi!", "Phóng Phóng, hôm qua hai người bỏ trốn đi đâu vậy?", "Không thể tưởng tượng được cậu lại là như vậy nha Phóng Phóng.", "Phóng ca cầu chỉ giáo!"

Anh hỏi thì mới biết được thì ra có người quay video cảnh cầu hôn của anh trước tổng bộ Tiết thị rồi đăng lên Weibo, kéo ra một đống bình luận.

Ban đầu mọi người đều cảm thấy một màn này vô cùng mới lạ cùng lãng mạn, cho tới khi có người từ video nhìn ra đôi chim cu dẫn nhau đi trốn trong video chính là Tiết đại thiếu gia lừng lẫy kinh thành cùng bạn đời của hắn, gió dư luận nhất thời biến thành "Đã kết hôn còn giở võ ngược cẩu, quả thực không để cho cẩu độc thân đường sống" cùng "Đau lòng thay nhân viên Tiết thị".

Thẩm Phóng nhìn thấy những bình luận này, khẽ mỉm cười.

Anh kỳ thực cũng không phải dạng thích làm to chuyện, nhưng nếu Tiết Diễm thích loại công khai này thì cũng nguyện ý vì hắn mà lựa chọn chiêu cáo thiên hạ.

Từ đêm thất tịch rất nhanh đã qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này Tiết Diễm có thể nói là xuân phong đắc ý(*), quả thực không thể khống chế được chính mình, mỗi ngày đều vô tình cố ý show ân ái với hội bạn tốt.

(*) Xuân phong đắc ý: Đây là thành ngữ được sử dụng nhiều trong tiếng Trung Quốc. Nó có xuất xứ từ bài thơ "Đăng khoa hậu" của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường. Nghĩa bóng là sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông

Tạ Thiên Dật chịu đủ độc hại cuối cùng cũng không chịu nổi hành vi khoe khoang đơn phương này, chủ động phản kích, nói rằng A Cẩm nhà gã sau nhiều năm theo đuổi cũng có tiến triển, mời hai người ra ngoài đi ăn một bữa cùng gặp gỡ người.

Hỏi ý kiến Thẩm Phóng xong, Tiết Diễm rất nhanh đã đáp lại: Đi ra ngoài ăn cũng không ổn, không bằng hai người trực tiếp tới nhà này ăn một bữa, Phóng Phóng nhà tôi nấu cơm ngon lắm.

Bất ngờ không kịp phòng bị lại còn bị mượn cơ hội show ân ái một phen, Tạ nhị thiếu đau khổ truy nhân vài năm cũng chỉ được cho phép theo đuổi quả thực phun ra một búng máu.

Cuối tuần này, Thẩm Phóng cùng Tiết Diễm lần đầu tiên gặp được "A Cẩm" theo đuổi đã lâu trong miệng Tạ nhị thiếu.

Đó là một người đàn ông bên ngoài mười phần xuất sắc, tuổi tác có lẽ lớn hơn bọn họ một chút, dáng người mảnh khảnh, mi mục như họa, nhưng khí chất lại vô cùng lạnh lẽo, cả người nếu dùng tám chữ "Lãnh nhược băng sương, diễm nhược đào lý" (*) để hình dung cũng không đủ.

(*)Lãnh nhược băng sương, diễm nhược đào lý: lạnh lùng như băng tuyết, đẹp tựa hoa đào mận

Vừa nhìn thấy người, trong lòng Tiết Diễm lộp bộp một chút, theo bản năng liếc Thẩm Phóng một cái. Khí chất trên người Nghiêm Cẩm lãnh đạm nghiêm túc, dễ dàng khiến người thường có cảm giác kính nhi viễn chi(*), chẳng hiểu tại sao trong lòng hắn liền có cảm giác Thẩm Phóng sẽ có hứng thú với loại hình vừa nghiêm khắc vừa đẹp trai như này.

(*) Kính nhi viễn chi: là thành ngữ ý chỉ tôn kính một người nhưng không thể/không muốn gần gũi.

Mà biểu hiện kế tiếp của hai người dường như cũng nghiệm chứng điểm này.

Tạ Thiên Dật giới thiệu đơn giản song phương xong, người kia mở to đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú hai người đối diện, vươn tay, biểu cảm vẫn không thay đổi: "Chào hai người, tôi là Nghiêm Cẩm."

Tiết Diễm đưa tay, lịch sự bắt tay anh ta một cái.

Thẩm Phóng lại cười toe toét chủ động tiến lên, giữ chặt tay anh ta: "Xin chào. A Cẩm là cẩn trong cẩn thận?"(*)

(*)Cẩm (jin3), cẩn trong cẩn thận cũng đọc là jin3

"Không, cẩm trong cẩm tú."

Thẩm Phóng: "Ồ. Tôi có một người bạn, trong tên cũng có cẩm trong cẩm tú." Đó là một người bạn anh quen thân trên một diễn đàn máy tính chuyên nghiệp, đã từng giúp anh rất nhiều, Thẩm Phóng gọi là "Sư phụ". Hai người cũng đã quen biết nhiều năm, vừa là thầy vừa là bạn, cũng đã hẹn nhau gặp mặt vài lần nhưng đều gặp sự cố nên vẫn chưa từng hội ngộ.

"Thật sao? Vậy cũng thật trùng hợp."

"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế." Thẩm Phóng cười hỏi, "Bữa cơm hôm nay tôi nấu, A Cẩm thích ăn đồ gì?"

"Tôi không kén ăn" Anh ta bổ sung, "Nhưng có thói quen ăn cay."

"..."

Có hỏi có đáp vài câu, không chỉ Tiết Diễm, Tạ Thiên Dật cũng cảm giác có gì đó hơi sai sai.

Sở dĩ gã dám dẫn Nghiêm Cẩm đến đây hiển nhiên là do đối phương cuối cùng cũng đồng ý đi với gã, nhưng cũng vì gã cảm thấy được, Tiết Diễm cùng Thẩm Phóng tình cảm ổn định như vậy thì sẽ không có ý nghĩ đặc biệt gì với A Cẩm.

Nhưng tình huống trước mặt là thế nào? A Cẩm không phải theo phái học thuật cao lãnh không hay phản ứng sao? Thẩm Phóng không phải tình nùng ý mật tình chàng ý thiếp với Tiết Diễm sao? Hai người này chỉ vừa gặp nhau mà sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Ngay cả khẩu vị của A Cẩm cũng nói cho anh ta.

Tạ nhị thiếu cùng với Tiết Diễm đứng đối diện, hai người bạn tốt mặt đều đen xì.

Kỳ thật Thẩm Phóng cũng không hiểu lắm, vì sao rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt anh liền có cảm tình với A Cẩm này, mà hàn huyên vài câu thì hai người đều có cảm giác nhất kiến như cố(*).

(*) Nhất kiến như cố: vừa gặp mà như đã quen thân

Tạ Thiên Dật điên cuồng nháy mắt với Tiết Diễm, Tiết Diễm liền ôm lấy bả vai Thẩm Phóng, thuận thế tách hai người ra: "Anh để cho A Cẩm cùng Thiên Dật ngồi xuống trước đã."

Hắn gián đoạn như vậy, hai người tạm thời ngừng nói chuyện phiếm.

Kết quả đến khi Thẩm Phóng chạy vào bếp nấu cơm, tình huống ngược lại lại càng thêm tồi tệ.

Tạ Thiên Dật tuyên bố thờ phụng "Quân tử xa nhà bếp", kỳ thực là một sát thủ phòng bếp, lúc này không có ý định xuống bếp.

Tiết Diễm muốn đi theo giúp đỡ nhưng lại cảm thấy lần này hẳn là phải duy trì uy nghiêm của chủ nhà, ngẫm nghĩ vài lần, vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy.

Nghiêm Cẩm là người nhạy cảm, hiển nhiên không thể trơ mắt nhìn một mình Thẩm Phóng bận rộn còn mình chỉ ngồi chờ ăn, nhìn bọn họ một vòng, liền không chút do dự đứng dậy theo vào phòng bếp.

Thấy thế Tiết Diễm cảnh giác trong lòng, cũng ngồi không nổi nữa, lập tức đứng lên gọi cậu bạn tốt: "Đừng ngồi nữa, chúng ta cũng đi theo giúp đỡ đi."

Vì thế, tiếp theo, hai đại thiếu gia tận mắt chứng kiến một màn trình diễn trù nghệ phối hợp vô cùng ăn ý

Thẩm Phóng bang bang chặt xương: "Nhặt súp lơ giùm tôi một chút."

Nghiêm Cẩm: "Ừm."

"Đẹp thật. A Cẩm hẳn là quen tay nhỉ."

"Tàm tạm thôi. Tôi học được vài thứ hồi sống một mình."

Thẩm Phóng xèo xèo xào đồ ăn: "A Cẩm trộn giùm tôi món này nhé ~"

"Được." Nghiêm Cẩm: "Có cho giấm không?"

"Í anh cũng thích trộn với giấm sao? Ngày trước tôi cũng không cho, nhưng sau khi bạn bè nói là rất ngon thì tôi mới biết. Quả thực cảm giác vô cùng khác biệt."

"Ừm. Đúng là khác biệt thật."

Nghiêm Cẩm dùng thìa nhỏ múc một muỗng bột ớt: "Nhiều ớt như vậy cậu có ăn được không?"

"Có thể chứ, tôi thích nhất là độ cay này mà."

"Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy là vừa rồi."

"..."

"..."

Trong lòng Tạ nhị thiếu chua xót cực kỳ.

Quen nhau lâu như vậy, A Cẩm còn chưa từng tự tay làm đồ ăn cho mình!

Còn trong lòng Tiết Diễm ghen tuông lồng lộn.

Không phải chỉ là khẩu vị tương tự sao, có cái gì đặc biệt hơn người không, tại sao có thể tám chuyện nhiều như vậy!

Tại sao mình không phải đảng ăn mặn chứ, không vui.

Bày đồ ăn đã nấu xong lên bàn, Thẩm Phóng mặt tươi rói, Nghiêm Cẩm mặc dù vẫn bình tĩnh nhưng khóe miệng cũng nhếch lên một xíu xíu. Hai vị thiếu gia tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng nội tâm cũng đang thở hồng hộc, dùng ánh mắt công kích lẫn nhau.

Tiết Diễm: Thằng khốn, tuyệt giao năm phút đồng hồ. Thế mà lại dẫn theo tiểu yêu tinh câu dẫn vợ đằng này.

Tạ Thiên Dật: Rõ ràng là vợ cậu mới thông đồng A Cẩm nhà này! Cậu không quản được anh ta mà a a a!

Thẩm Phóng cười mỉm gắp một miếng sườn xào chua ngọt, cắn một miếng nhỏ. Ầy, hương vị ngọt ngào lại hơi chua dịu, mềm dai ngon miệng, không tồi.

Lật đũa trong tay lại, gắp miếng sườn vừa cắn một miếng nhỏ đưa tới bên miệng Tiết Diễm: "Nếm thử chút, tự tay tôi làm đấy."

Oán khí của Tiết Diễm lập tức biến mất! Một miếng ăn hết miếng sườn! Ăn ngay trên tay Thẩm Phóng!

Ừm, vô cùng ngọt! Ăn rất ngon! Phóng Phóng nhà mình là tuyệt vời nhất!

Tạ Thiên Dật thấy bạn tốt dễ dàng phản bội chiến tuyến thống nhất của họ, một mặt kiêu ngạo vênh lên trời, trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ: hừ, sườn mà thả nhiều mơ như vậy nhất định chua muốn chết!

Nghiêm Cẩm hiển nhiên không dễ thích nghi với bữa ăn bốn người này lắm, bình tĩnh quan sát một chốc mới thử thăm dò gắp một miếng sườn đặt vào chén trước mặt Tạ Thiên Dật, thản nhiên nói: "Nếm thử chút." Bản năng đem câu "Phóng Phóng tự tay làm" gần bật ra nuốt vào cổ họng.

Tạ Thiên Dật nhất thời cười cong tít mắt, gắp miếng sườn đưa vào miệng.

Thẩm đầu bếp, tôi sai rồi! Quả nhiên là không hổ "Sườn xào chua ngọt", ngọt tới lòng người cũng phải tan chảy!

Ăn cơm xong, mấy người cùng nhau bàn bạc nên làm gì.

Đề nghị một vòng từ công viên tới thủy cung đều bị gạt đi, cuối cùng Tạ Thiên Dật nói: "Không thì chúng ta đi karaoke đi."

Nghiêm Cẩm lúc này không nói gì. Anh ta tuy rằng không thường nói chuyện nhưng lại có thiên phú âm nhạc, từ nhạc cổ điển tới các bài nhạc đang hot.

Thẩm Phóng cũng giơ hai tay tán thành, vui vẻ "Tốt, tốt". Toàn bộ hành trình thiếu điều còn hát lên, còn không ngại mất mặt.

Tiết Diễm không nghĩ ra đề nghị nào tốt hơn đành phải thiểu số phục tùng đa số.

Thẩm Phóng vào phòng ngủ thay quần áo, đúng lúc này, điện thoại anh đặt trên bàn trà ở phòng khách chợt vang lên.

Tiết Diễm gọi với vào phòng: "Thẩm Phóng Phóng, anh có điện thoại!" Nói xong cúi đầu nhìn thoáng qua: "Là chuyển phát nhanh!"

"Bảo bối nghe giùm tôi một chút." Thẩm Phóng một bên mặc áo phông, một bên lớn tiếng hét một câu.

Tiết Diễm tiếp điện thoại, chợt nghe bên kia hỏi: "Xin hỏi có phải là "Nickname chỉ có bảy chữ" không ạ?"

Tiết Diễm sửng sốt: "Cái gì?"

Anh chàng chuyển phát nhanh bên kia hiển nhiên cũng đang ngơ ngác, lặp lại, "Nickname chỉ có bảy chữ, người nhận viết như vậy."

Tiết Diễm liền cao giọng, lại gọi với vào phòng: "Thẩm Phóng Phóng, "Nickname chỉ có bảy chữ" là anh à?"

"Là tôi là tôi!" Đây là nickname tại diễn đàn máy tính kia của anh, Thẩm Phóng vừa nghe đã biết đơn hàng này là gì: "Anh nói với người ta hôm nay không tiện, hỏi xem thứ hai có thể đến giao lại không."

Tiết Diễm nói với đầu kia như vậy, sau đó rất nhanh ngắt điện thoại.

Thẩm Phóng từ phòng ngủ đi ra, cười cười nhìn Tiết Diễm: "Người ta nói thế nào?"

Tiết Diễm nói: "Anh ta nói cũng hiểu được hôm nay không tiện nên cũng không đi giao, chỉ là nói với anh trước một tiếng."

"Ha ha ha." Thẩm Phóng cùng Tạ Thiên Dật đều cười ha hả.

Nghiêm Cẩm thế nhưng lại không cười, hơn nữa trên mặt là thần sắc vô cùng vi diệu, anh ta quay sang Thẩm Phóng, thăm dò: "Tiểu Thất?"

Thình lình nghe thấy nickname này, Thẩm Phóng hoảng sợ, lại nhìn thấy biểu tình Nghiêm Cẩm, nghĩ ngợi một chút, chần chờ nói: "Sư phụ?"

"Là tôi." Sắc mặt Nghiêm Cẩm vẫn bình tĩnh, ánh mắt lại toát ra sắc thái kỳ diệu.

"Này..." Thẩm Phóng không thể tin được, thốt lên, "Thế giới này cũng thật quá nhỏ!" Nghiêm Cẩm thế mà là lại vị sư phụ tên "Cẩm" anh quen nhiều năm trên diễn đàn máy tính kia, hai người không ngờ lại gặp nhau dưới tình huống này, cũng thật quá trùng hợp!

"Đúng vậy, thế giới này thật nhỏ." Nghiêm Cẩm cũng khó tin, nhưng sự thật lại là kỳ diệu như vậy, khiến anh ta vô cùng cảm khái.

Sư đồ hai người kinh ngạc một lúc, rất nhanh tìm về tư thế nói chuyện với bạn cũ đã quen từ lâu. Đúng vậy, tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng bạn bè tốt thì vẫn chính là như vậy! Trách không được lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác quen thuộc như vậy, trách không được tán gẫu một lúc đã thấy nhất kiến như cố, bọn họ chính xác là rất quen thuộc mà!

Trên ghế dài ở ktv, Tạ Thiên Dật hát karaoke, Thẩm Phóng ngồi cùng Nghiêm Cẩm, thì thầm: "Cái người lần trước anh nói với em là cảm thấy cũng được, muốn thử đến nơi đến chốn chính là Tạ Thiên Dật hả?"

Nghiêm Cẩm gật gật đầu: "Ừm, là cậu ấy."

"Thiên Dật cũng không tồi." Thẩm Phóng tốt bụng thay Tạ nhị thiếu câu thêm chút hảo cảm, "Ít nhất so với cái tên biến thái trước đây dây dưa mỗi ngày mà anh nói thì vẫn tốt hơn."

Nghiêm Cẩm nhất thời xấu hổ: "Cái tên biến thái kia cũng là cậu ta..."

Thẩm Phóng: "Ha ha ha ha! Không thể tưởng tượng được anh ta lại là nhị thiếu gia..."

Một lúc sau, Thẩm Phóng lại thấp giọng hỏi, "Chuyện việc partime lần trước nói với anh như nào rồi?" Hiện tại anh với Tiết Diễm là loại quan hệ này, hiển nhiên không thể lấy việc giả kết hôn thành công việc nữa, cho nên đành nhờ bạn tốt tìm giùm một công việc partime trong lĩnh vực máy tính.

Cái này cũng không phải là anh phân tách rõ ràng với Tiết Diễm, chẳng qua là anh tính tặng Tiết Diễm một phần quà sinh nhật hoành tráng, hiển nhiên không thể dùng tiền của đối phương.

Nghiêm Cẩm nói: "Tổ của tôi vừa nộp đơn vào một hạng mục, nếu cậu không ngại thì tôi có thể đề cử thêm vào." Anh ta là kỹ sư trưởng của một công ty chuyên sản xuất chip, nhưng cũng có một tổ nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo. Vừa vặn văn bằng hai của Thẩm Phóng cũng là máy tính, về việc lập trình cũng có thể tính là chuyên nghiệp.

Thẩm Phóng cười hì hì: "Sao có thể ngại được chứ, anh là sư phụ em mà, nghe lời anh cũng là chuyện bình thường thôi."

Bên này hai người tán chuyện đến vui vẻ, bên kia Tạ Thiên Dật say mê ca hát. Tiết Diễm bị cả bạn tốt lẫn bạn đời bơ đẹp đã muốn phát điên!

Từ đêm thất tịch hắn thêm thêm giảm giảm điểm Thẩm Phóng, bảng tính điểm trở mình đến 090, vài ngày sau thì trong tim chậm rãi thêm điểm: 91, 92,..., 99, 99.1, 99.2,..., 99.9, 99.91...

Lúc này thì hắn cũng có lý do chính đáng để trừ điểm Thẩm Phóng!

Đặt ông xã nhà mình một bên còn bản thân tán gẫu đến khí thế ngất trời cùng tiểu yêu tinh, trừ điểm!

Mười phút vẫn mặc kệ chồng, trừ điểm!

Mười lăm phút, trừ điểm trừ điểm!

....

Thẳng đến khi điểm có nguy cơ rớt xuống 060, Thẩm Phóng cuối cùng cũng bàn xong chuyện với Nghiêm Cẩm, giờ mới chú ý tới cây nấm bị lãng quên trong góc tường, vẻ mặt u oán nhìn vợ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện