Hồng Anh Ký
Chương 33: Đơn thương độc mã giết ra ngoài
Dịch giả: Tà Dương
Tiểu tử kia vừa nói xong, liền có người phản đối:
- Lúc nào đã biến thành bạn gái của hắn, rõ ràng là nữ nhân của lão đại chúng ta.
- MK, nói cái gì?
- Ngươi nói cái gì!
- Muốn ăn đòn a!
Nhất thời mọi người lại náo loạn lên. A Phi suy nghĩ, hiển nhiên đây không phải là một bọn, mà có vẻ là hai nhóm người ở đây tranh đoạt tình nhân. Rất có khả năng là lão đại hai bang phái khoe khoang trước mặt Hồ Ly Tinh.
A Phi nghĩ.
- MK, loạn thật. Hồ Ly Chưa Thành Tinh này lợi hại thật, rốt cuộc nàng có bao nhiêu nam nhân?
Nhưng hắn càng đâu đầu hơn chính là mình lại giết Hồ Ly Tinh trước mặt bọn họ. Động tĩnh lần này quá lớn, bởi vì lão đại hai bên coi như là có hiểu biết, giữ chặt thủ hạ, đem ánh mắt trực tiếp nhìn về A Phi.
- Xử lý hắn!
Hai lão đại đều hét lên. Bọn họ cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, chẳng phải đây chính là cơ hội biểu hiện trước mặt Hồ Ly Tinh kia hay sao? Hai người thoáng nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hừng hực lửa giận. Lúc này bọn họ chỉ có một ý niệm, là đem tiểu tử che mặt này xử lý trước đối phương, như vậy sẽ được mỹ nhân chú trọng.
A Phi lập tức lấy con ngựa của mình ra, trực tiếp phóng xuống chân núi. Nước mắt của hắn cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, ai bảo lần đầu tiên làm sát thủ của mình lại thất bại như vậy, vì sao không thấy rõ hoàn cảnh phía sau tảng đá? Cho dù là hắn tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra đằng sau tảng đá kia có hơn một trăm người đang mài đao soàn soạt, mà bản thân mình lại đụng vào lưỡi đao đó.
- Giết!
- Đừng cho hắn chạy!
- MK, hắn có ngựa! Nhanh dùng khinh công!
Một đám người cầm kiếm trong tay, miệng gào thét. A Phi cưỡi ngựa phóng trước, ở đằng sau bụi đất cuồn cuộn, tạo thành một hàng dài. Người có khinh công tốt thì ở phía trước, khinh công yếu thì ở phía sau, miệng thì hét lớn. Mà hai lão đại kia cũng bộc lộ bản lĩnh, anh dũng giành lên trước.
A Phi nuốt một viên thuốc phục hồi nội lực, một tay quất mông ngựa mong sao cho nó chạy nhanh một chút. Cũng may tốc độ cưỡi ngựa không kém khinh công là bao, vì thế cũng không bị kéo lại khoảng cách so với đám người kia. Ngược lại, một vài người có khinh công tốt, bắt đầu dần dần tiếp cận A Phi, hai mắt bọn họ tỏa sáng, chỉ chờ vượt qua A Phi rồi đâm tới một kiếm, đem đối phương giết chết sau đó được lão đại khen thưởng.
Không lâu sau, có một người khinh công xuất sắc đã đến sau mông ngựa, đâm một kiếm đến A Phi.
" Boong boong" hai tiếng, A Phi dùng thương ngăn cản, sau đó một thương ép tên kia trở về. Tên kia bị ngăn cản, lại bị kéo dài cự ly, vì thế liền mắng to rồi tiếp tục đuổi theo. Ở thời điểm này, đã có hai người khác đuổi tới, tên kia bị đuổi kịp, rất nhanh đã mất vị trí đi đầu, vì thế trong miệng càng chửi to hơn.
Mục tiêu của mọi người chỉ là A Phi, có người ở sau, tất nhiên cũng có người đến trước. Không lâu sau, A Phi tiếp tục bị đuổi kịp, hắn cảm giác một luồng kiếm khí lạnh lẽo ở sau lưng. Vì thế đâm trường thương ra, lại đem một người ép trở về. Nhưng mà lúc này, có một ánh kiếm xẹt qua cánh tay hắn, thiếu chút nữa thì đánh trúng. A Phi hoảng sợ, bây giờ mình không thể bị đánh trúng, chỉ cần đánh trúng là chết.
Nhưng người phía sau càng ngày càng nhiều, mình cưỡi ngựa hiển nhiên không thể thoát nổi bọn họ. Trong lòng A Phi lo lắng, nhưng mà ngoài lo lắng cũng chẳng còn cách nào khác.
Ngay lúc này, đường phía trước bỗng nhiên hẹp lại, một con đường nhỏ xuất hiện. Chính là con đường tiến vào sơn cốc kia.
A Phi vui mừng, phóng ngựa vào. Chợt hắn nghe đằng sau có tiếng chen chúc nhau, không ít người bị ngã. Vốn con đường này nhỏ hẹp, chỉ đủ cho hai người song hành, một đám người kia chen chúc nhau, tất nhiên không tránh khỏi va chạm. Thoáng cái A Phi đã kéo giãn được cự ly, cũng là một tia hi vọng cuối cùng.
Ngay lúc này, xuất hiện hai tiếng vù vù, hai lão đại thi triển khinh công vượt qua đám người, đuổi theo A Phi.
Võ công của bọn họ phải vượt qua đám kia người một bậc, rất nhanh đã kéo gần cự ly với A Phi.
Một người trong đó hô:
- Phóng ám khí!
Nhất thời trong đám người có người tỉnh ngộ, vội vàng lấy ám khí ném về phía trước. A Phi nổi giận, thầm nghĩ các ngươi thật là đê tiện, thừa dịp phòng ngự ta bằng 0... Nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể múa thương, dùng một chiêu Già Phong Đáng Vũ bảo vệ thân thể. Nghe thấy một loạt tiếng vang vang lên, vậy mà ám khí đều bị cản lại.
A Phi đại hỉ, thầm nghĩ chiêu này quả nhiên dễ dùng, Chưởng môn sư huynh không có lừa ta. Chiêu này hình thành một khu vực phòng ngự đằng sau người, có thể ngăn cản mọi công kích, chỉ cần dùng đúng phương hướng là được. Một vài ám khí trượt qua chân hắn, may mà không đánh trúng.
Lại một đợt ám khí nữa xuất hiện, A Phi tiếp tục sử dụng Già Phong Đáng Vũ, thành công ngăn cản.
- Mọi người cùng nhau ném, hắn chỉ có thể ngăn cản một khu vực.
Một tên lão đại lập tức nhìn ra manh mối.
A Phi nghe được âm thanh phía sau như là châu chấu, nghiến răng nghiến lợi, sử dụng Già Phong Đáng Vũ tăng thêm chiêu Phân Quang Thác Ảnh, chớp mắt hình thành hai vòng sáng. Vòng sáng này xuất hiện ngay phía sau A Phi, tạo thành một đạo lá chắn tuyệt đố, ám khí đánh vào lập tức rơi đầy trên mặt đất.
-Mk, dữ dội vậy!
Đám người truy đuổi đều giật mình.
Lần đầu tiên bọn họ gặp phải võ công như vậy, theo lý mà nói nếu có thể đỡ được ám khí, không phải là Độc Cô Cửu Kiếm của Hoa Sơn hay sao? Phòng ngự 360 độ không góc chết, thiên hạ đệ nhất. Nhưng mà tiểu tử này rõ ràng là dùng thương, chẳng lẽ trong trò chơi này cũng có Độc Cô Cửu Thương. Mọi người không tin, vì thế kêu lên một tiếng, tiếp tục phát động đợt công kích thứ hai.
Lại hai vòng sáng xuất hiện, lại một mảng ám khí rơi xuống. A Phi hặc hặc cười to, cưỡi ngựa bỏ chạy, còn tất cả mọi người thì ngạc nhiên. Lúc này trong lòng A Phi đang rất sung sướng, quả thực là yêu chết cái Phân Quan Thác Ảnh này mất thôi, đây là lần thứ hai hắn phát hiện được chỗ tốt của Phân Quang Thác Ảnh, quả thực là như hổ thêm cánh. Tuy Già Phong Đáng Vũ chỉ có thể ngăn cản được một khoảng trước người, nếu như phối hợp với Phân Quang Thác Ảnh thì có thể ngăn cản hai khoảng. Bởi vậy, phòng ngự chính diện dường như không có sơ hở, không quản phương vị nào, chỉ cần là đến từ chính diện, đều có thể ngăn cản.
Đương nhiên, gặp phải cao thủ nội công thì cũng thôi. Người ta bổ ngươi một đao, người liền hộc máu. Không có biện pháp.
Chẳng qua một trận này, tuy là đỡ được ám khí, nhưng mà lão đại hai bang phái đã vọt tới. Hai người, một người một kiếm đâm tới A Phi.
A Phi không dám sơ xuất, vung trường thương lên, đồng thời phóng ngựa lệch đi, né một người, ngăn cản một người, sau đó tiếp tục chạy, hai lão đại đều hô to đuổi theo, tiếp tục bảo trì bộ dáng truy sát. Mà một ít tiểu la lỵ thì hô to gọi nhỏ, nhưng vẫn bị kéo dãn một cự ly.
- Ta nói, hai người các ngươi đã đủ chưa?
A Phi bất đắc dĩ nói.
- MK, còn dám hung hăng càn quấy. Xem ta Thanh Phong Tảo Lạc Diệp!
- Còn có ta Miên Lý Tàng Châm!
Hai người khác miệng một lời, thái độ không giết A Phi không bỏ qua. A Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục chạy, bị đuổi theo liền dùng một chiêu Già Phong Đáng Vũ ngăn lại, bị hai người đuổi theo liền dùng Già Phong Đáng Vũ thêm một chiêu Phân Quang Thác Ảnh, đồng thời ngăn cản hai người. Vài lần như vậy, hai lão đại đều giật mình. Tiểu tử trước mắt này rất được a, có thể dưới hai nhóm liên thủ vây công vậy mà còn khỏe mạnh dồi dào như vậy, quả nhiên là có bản lĩnh.
A Phi nhìn về phía trước, chạy một đoạn nữa là có thể ra khỏi sơn cốc. Bên ngoài rộng lớn, với hắn đây không phải là chuyện tốt. Bởi vì chỉ cần đi ra, hai người này liền có thể tách ra, trước sau công kích hắn, võ công hắn cũng không còn hiệu quả. Mà hai lão đại kia hiển nhiên vẫn không chịu bỏ qua.
A Phi đe dọa nói:
- Nếu đuổi theo nữa, ta sẽ không khách khí!
- Mk, còn hung hăng càn quấy như vậy!
- Ta xem ngươi định không khách khí như nào!
Hai lão đại hét lên, đồng thời cố gắng nhảy một cái, cùng nhau nhào về hướng A Phi. Bọn họ không quản nhiều, nhất định phải đem tiểu tử này giết xuống ngựa. Nếu như để hắn chạy thoát, như vậy bọn họ còn lăn lộn cái rắm trước mặt mỹ nhân! Thể diện đều mất hết.
A Phi bỗng nhiên kéo dây cương, con ngựa chợt ngừng lại. Hắn bỗng nhiên quay trường thương ra phía sau, tuôn ra hai đạo ánh sáng.
Thời gian delay của Nhất Vãng Vô Tiền đã hết, hắn phối hợp với Phân Quang Thác Ảnh, lần thứ hai sử dụng hết nội lực, chân chính đánh ra một chiêu hồi mã thương, đâm về phía hai người đang ở trên không trung. Đây là một kích toàn lực của A Phi, nội lực mà hắn tích góp từng tý lần thứ hai bị hết sạch.
"Vù vù" hai tiếng, hai người kia không kịp phản ứng liền hóa thành bạch quang, bị miểu sát tại chỗ. Mà trường thương A Phi run rảy một chút, đối với đám người đang đuổi theo phía sau, hét lớn một tiếng:
- Ai dám lên trước?
Khoảng khách này khí phách của A Phi vô cùng mạnh mẽ, mọi người lặng ngắt như tờ, đều dừng bước. Bọn họ há hốc mồm mà nhìn A Phi, thầm nghĩ lão đại cũng bị người ta giết, mình có nên tiếp tục lên trước hay không? Mà tiểu tử này cũng quá biến thái đi, hơn một trăm người truy sát hắn, vậy mà đều chặn được. Cuối cùng đơn đấu với hai vị bang chủ, vậy mà lại miểu sát!
Tất nhiên bọn họ không biết, hai chân A Phi đang run run, trong lòng cầu nguyện:
- Các ngươi mau chạy đi, đừng truy đuổi ca.
Tiểu tử kia vừa nói xong, liền có người phản đối:
- Lúc nào đã biến thành bạn gái của hắn, rõ ràng là nữ nhân của lão đại chúng ta.
- MK, nói cái gì?
- Ngươi nói cái gì!
- Muốn ăn đòn a!
Nhất thời mọi người lại náo loạn lên. A Phi suy nghĩ, hiển nhiên đây không phải là một bọn, mà có vẻ là hai nhóm người ở đây tranh đoạt tình nhân. Rất có khả năng là lão đại hai bang phái khoe khoang trước mặt Hồ Ly Tinh.
A Phi nghĩ.
- MK, loạn thật. Hồ Ly Chưa Thành Tinh này lợi hại thật, rốt cuộc nàng có bao nhiêu nam nhân?
Nhưng hắn càng đâu đầu hơn chính là mình lại giết Hồ Ly Tinh trước mặt bọn họ. Động tĩnh lần này quá lớn, bởi vì lão đại hai bên coi như là có hiểu biết, giữ chặt thủ hạ, đem ánh mắt trực tiếp nhìn về A Phi.
- Xử lý hắn!
Hai lão đại đều hét lên. Bọn họ cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, chẳng phải đây chính là cơ hội biểu hiện trước mặt Hồ Ly Tinh kia hay sao? Hai người thoáng nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hừng hực lửa giận. Lúc này bọn họ chỉ có một ý niệm, là đem tiểu tử che mặt này xử lý trước đối phương, như vậy sẽ được mỹ nhân chú trọng.
A Phi lập tức lấy con ngựa của mình ra, trực tiếp phóng xuống chân núi. Nước mắt của hắn cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, ai bảo lần đầu tiên làm sát thủ của mình lại thất bại như vậy, vì sao không thấy rõ hoàn cảnh phía sau tảng đá? Cho dù là hắn tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra đằng sau tảng đá kia có hơn một trăm người đang mài đao soàn soạt, mà bản thân mình lại đụng vào lưỡi đao đó.
- Giết!
- Đừng cho hắn chạy!
- MK, hắn có ngựa! Nhanh dùng khinh công!
Một đám người cầm kiếm trong tay, miệng gào thét. A Phi cưỡi ngựa phóng trước, ở đằng sau bụi đất cuồn cuộn, tạo thành một hàng dài. Người có khinh công tốt thì ở phía trước, khinh công yếu thì ở phía sau, miệng thì hét lớn. Mà hai lão đại kia cũng bộc lộ bản lĩnh, anh dũng giành lên trước.
A Phi nuốt một viên thuốc phục hồi nội lực, một tay quất mông ngựa mong sao cho nó chạy nhanh một chút. Cũng may tốc độ cưỡi ngựa không kém khinh công là bao, vì thế cũng không bị kéo lại khoảng cách so với đám người kia. Ngược lại, một vài người có khinh công tốt, bắt đầu dần dần tiếp cận A Phi, hai mắt bọn họ tỏa sáng, chỉ chờ vượt qua A Phi rồi đâm tới một kiếm, đem đối phương giết chết sau đó được lão đại khen thưởng.
Không lâu sau, có một người khinh công xuất sắc đã đến sau mông ngựa, đâm một kiếm đến A Phi.
" Boong boong" hai tiếng, A Phi dùng thương ngăn cản, sau đó một thương ép tên kia trở về. Tên kia bị ngăn cản, lại bị kéo dài cự ly, vì thế liền mắng to rồi tiếp tục đuổi theo. Ở thời điểm này, đã có hai người khác đuổi tới, tên kia bị đuổi kịp, rất nhanh đã mất vị trí đi đầu, vì thế trong miệng càng chửi to hơn.
Mục tiêu của mọi người chỉ là A Phi, có người ở sau, tất nhiên cũng có người đến trước. Không lâu sau, A Phi tiếp tục bị đuổi kịp, hắn cảm giác một luồng kiếm khí lạnh lẽo ở sau lưng. Vì thế đâm trường thương ra, lại đem một người ép trở về. Nhưng mà lúc này, có một ánh kiếm xẹt qua cánh tay hắn, thiếu chút nữa thì đánh trúng. A Phi hoảng sợ, bây giờ mình không thể bị đánh trúng, chỉ cần đánh trúng là chết.
Nhưng người phía sau càng ngày càng nhiều, mình cưỡi ngựa hiển nhiên không thể thoát nổi bọn họ. Trong lòng A Phi lo lắng, nhưng mà ngoài lo lắng cũng chẳng còn cách nào khác.
Ngay lúc này, đường phía trước bỗng nhiên hẹp lại, một con đường nhỏ xuất hiện. Chính là con đường tiến vào sơn cốc kia.
A Phi vui mừng, phóng ngựa vào. Chợt hắn nghe đằng sau có tiếng chen chúc nhau, không ít người bị ngã. Vốn con đường này nhỏ hẹp, chỉ đủ cho hai người song hành, một đám người kia chen chúc nhau, tất nhiên không tránh khỏi va chạm. Thoáng cái A Phi đã kéo giãn được cự ly, cũng là một tia hi vọng cuối cùng.
Ngay lúc này, xuất hiện hai tiếng vù vù, hai lão đại thi triển khinh công vượt qua đám người, đuổi theo A Phi.
Võ công của bọn họ phải vượt qua đám kia người một bậc, rất nhanh đã kéo gần cự ly với A Phi.
Một người trong đó hô:
- Phóng ám khí!
Nhất thời trong đám người có người tỉnh ngộ, vội vàng lấy ám khí ném về phía trước. A Phi nổi giận, thầm nghĩ các ngươi thật là đê tiện, thừa dịp phòng ngự ta bằng 0... Nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể múa thương, dùng một chiêu Già Phong Đáng Vũ bảo vệ thân thể. Nghe thấy một loạt tiếng vang vang lên, vậy mà ám khí đều bị cản lại.
A Phi đại hỉ, thầm nghĩ chiêu này quả nhiên dễ dùng, Chưởng môn sư huynh không có lừa ta. Chiêu này hình thành một khu vực phòng ngự đằng sau người, có thể ngăn cản mọi công kích, chỉ cần dùng đúng phương hướng là được. Một vài ám khí trượt qua chân hắn, may mà không đánh trúng.
Lại một đợt ám khí nữa xuất hiện, A Phi tiếp tục sử dụng Già Phong Đáng Vũ, thành công ngăn cản.
- Mọi người cùng nhau ném, hắn chỉ có thể ngăn cản một khu vực.
Một tên lão đại lập tức nhìn ra manh mối.
A Phi nghe được âm thanh phía sau như là châu chấu, nghiến răng nghiến lợi, sử dụng Già Phong Đáng Vũ tăng thêm chiêu Phân Quang Thác Ảnh, chớp mắt hình thành hai vòng sáng. Vòng sáng này xuất hiện ngay phía sau A Phi, tạo thành một đạo lá chắn tuyệt đố, ám khí đánh vào lập tức rơi đầy trên mặt đất.
-Mk, dữ dội vậy!
Đám người truy đuổi đều giật mình.
Lần đầu tiên bọn họ gặp phải võ công như vậy, theo lý mà nói nếu có thể đỡ được ám khí, không phải là Độc Cô Cửu Kiếm của Hoa Sơn hay sao? Phòng ngự 360 độ không góc chết, thiên hạ đệ nhất. Nhưng mà tiểu tử này rõ ràng là dùng thương, chẳng lẽ trong trò chơi này cũng có Độc Cô Cửu Thương. Mọi người không tin, vì thế kêu lên một tiếng, tiếp tục phát động đợt công kích thứ hai.
Lại hai vòng sáng xuất hiện, lại một mảng ám khí rơi xuống. A Phi hặc hặc cười to, cưỡi ngựa bỏ chạy, còn tất cả mọi người thì ngạc nhiên. Lúc này trong lòng A Phi đang rất sung sướng, quả thực là yêu chết cái Phân Quan Thác Ảnh này mất thôi, đây là lần thứ hai hắn phát hiện được chỗ tốt của Phân Quang Thác Ảnh, quả thực là như hổ thêm cánh. Tuy Già Phong Đáng Vũ chỉ có thể ngăn cản được một khoảng trước người, nếu như phối hợp với Phân Quang Thác Ảnh thì có thể ngăn cản hai khoảng. Bởi vậy, phòng ngự chính diện dường như không có sơ hở, không quản phương vị nào, chỉ cần là đến từ chính diện, đều có thể ngăn cản.
Đương nhiên, gặp phải cao thủ nội công thì cũng thôi. Người ta bổ ngươi một đao, người liền hộc máu. Không có biện pháp.
Chẳng qua một trận này, tuy là đỡ được ám khí, nhưng mà lão đại hai bang phái đã vọt tới. Hai người, một người một kiếm đâm tới A Phi.
A Phi không dám sơ xuất, vung trường thương lên, đồng thời phóng ngựa lệch đi, né một người, ngăn cản một người, sau đó tiếp tục chạy, hai lão đại đều hô to đuổi theo, tiếp tục bảo trì bộ dáng truy sát. Mà một ít tiểu la lỵ thì hô to gọi nhỏ, nhưng vẫn bị kéo dãn một cự ly.
- Ta nói, hai người các ngươi đã đủ chưa?
A Phi bất đắc dĩ nói.
- MK, còn dám hung hăng càn quấy. Xem ta Thanh Phong Tảo Lạc Diệp!
- Còn có ta Miên Lý Tàng Châm!
Hai người khác miệng một lời, thái độ không giết A Phi không bỏ qua. A Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục chạy, bị đuổi theo liền dùng một chiêu Già Phong Đáng Vũ ngăn lại, bị hai người đuổi theo liền dùng Già Phong Đáng Vũ thêm một chiêu Phân Quang Thác Ảnh, đồng thời ngăn cản hai người. Vài lần như vậy, hai lão đại đều giật mình. Tiểu tử trước mắt này rất được a, có thể dưới hai nhóm liên thủ vây công vậy mà còn khỏe mạnh dồi dào như vậy, quả nhiên là có bản lĩnh.
A Phi nhìn về phía trước, chạy một đoạn nữa là có thể ra khỏi sơn cốc. Bên ngoài rộng lớn, với hắn đây không phải là chuyện tốt. Bởi vì chỉ cần đi ra, hai người này liền có thể tách ra, trước sau công kích hắn, võ công hắn cũng không còn hiệu quả. Mà hai lão đại kia hiển nhiên vẫn không chịu bỏ qua.
A Phi đe dọa nói:
- Nếu đuổi theo nữa, ta sẽ không khách khí!
- Mk, còn hung hăng càn quấy như vậy!
- Ta xem ngươi định không khách khí như nào!
Hai lão đại hét lên, đồng thời cố gắng nhảy một cái, cùng nhau nhào về hướng A Phi. Bọn họ không quản nhiều, nhất định phải đem tiểu tử này giết xuống ngựa. Nếu như để hắn chạy thoát, như vậy bọn họ còn lăn lộn cái rắm trước mặt mỹ nhân! Thể diện đều mất hết.
A Phi bỗng nhiên kéo dây cương, con ngựa chợt ngừng lại. Hắn bỗng nhiên quay trường thương ra phía sau, tuôn ra hai đạo ánh sáng.
Thời gian delay của Nhất Vãng Vô Tiền đã hết, hắn phối hợp với Phân Quang Thác Ảnh, lần thứ hai sử dụng hết nội lực, chân chính đánh ra một chiêu hồi mã thương, đâm về phía hai người đang ở trên không trung. Đây là một kích toàn lực của A Phi, nội lực mà hắn tích góp từng tý lần thứ hai bị hết sạch.
"Vù vù" hai tiếng, hai người kia không kịp phản ứng liền hóa thành bạch quang, bị miểu sát tại chỗ. Mà trường thương A Phi run rảy một chút, đối với đám người đang đuổi theo phía sau, hét lớn một tiếng:
- Ai dám lên trước?
Khoảng khách này khí phách của A Phi vô cùng mạnh mẽ, mọi người lặng ngắt như tờ, đều dừng bước. Bọn họ há hốc mồm mà nhìn A Phi, thầm nghĩ lão đại cũng bị người ta giết, mình có nên tiếp tục lên trước hay không? Mà tiểu tử này cũng quá biến thái đi, hơn một trăm người truy sát hắn, vậy mà đều chặn được. Cuối cùng đơn đấu với hai vị bang chủ, vậy mà lại miểu sát!
Tất nhiên bọn họ không biết, hai chân A Phi đang run run, trong lòng cầu nguyện:
- Các ngươi mau chạy đi, đừng truy đuổi ca.
Bình luận truyện