Hồng Anh Ký
Chương 39: Tổ đội
Dịch giả: Tà Dương
Tứ Nhĩ Nhất Thương thành lập đội ngũ này cũng đã suy nghĩ rất cặn kẽ, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có. Chẳng biết đến bao giờ mới có thể bắt được con linh hồ tiếp theo, bởi vậy hắn chỉ muốn vào sơn cốc một lần, lấy được giá trị lớn nhất, tính hết khả nẳng các cao thủ mà mình có thể gặp mặt.
Người trong đội ngũ, đa phần là người có quan hệ vô cùng tốt với hắn, trừ muội muội Phong Y Linh, còn có hai huynh đệ Địa Hồ, Hà Yêu đều là người quen ngoài đời thực. Hai huynh đệ này là cao thủ của Thông Tí Môn, quyền pháp của hai người vô cùng lợi hại, am hiểu thuật hợp kích, không biết có thể làm cho Lão Ngoan Đồng có thuật Tả Thủ Hữu Bác để ý hay không.
Còn Kim Hoàn Đao cùng với Thanh Phong có quan hệ không tệ với hắn trong trò chơi, hơn nữa thân thủ của hai người cũng bất phàm. Thanh Phong là người của Ưng Trảo Môn, rất hứng thú đối với Nhất Dương Chỉ. Kim Hoàn Đao thì đối với tuyệt học gì cũng hứng thú, võ công của hắn vốn ở phía trên người chơi bình thường, mục tiêu của hắn là luôn cố gắng làm cho bản thân mình giỏi hơn.
Về phần Bách Lý Băng, trừ việc là bạn tốt ở ngoài của Phong Y Linh, bản thân cũng là người phái Nga Mi, nói không chừng có thể thu hút ánh mắt của Tiểu Đông Tà Quách Tương. A Phi là người được hắn tạm thời gọi đến, bởi vì Tứ Nhĩ Nhất Thương coi trọng bản lĩnh của A Phi.
- Bản lĩnh của ta có thể hỗ trợ sao?
A Phi mừng rỡ, trong lòng tràn đầy sự sung sướng.
- Ta xem qua một số bài hướng dẫn, nói rằng trong đội ngũ mà có người có danh vọng thấp, thì tỷ lệ xuất hiện của Quách Tương sẽ cao hơn một chút.
Tứ Nhĩ Nhất Thương nhìn khuôn mặt hồn nhiên thiện lương của A Phi, không đành lòng nói dối.
A Phi không nói gì. Cái gì mà gọi là danh vọng thấp, chẳng qua là ta chỉ tạm thời làm giang hồ cường đạo mà thôi. Chẳng lẽ danh hiệu này lại theo ta cả đời hay sao? Về sau trên giang hồ sẽ gọi mình là cái gì: "Đây là cao thủ giang hồ Số Khổ A Phi, một người sử dụng thương vô cùng tài giỏi, hiện nay đang là cường đạo nổi tiếng Quan Trung, trẻ con chỉ cần nghe tên là nín khóc..." A Phi tự nhiên rùng mình một cái, vì chính con đường tương lai đầy nhấp nhô của mình mà bi ai.
Nhưng hắn vẫn không hiểu rõ, tại sao người danh vọng thấp lại có thể tăng tỷ lệ gặp được Quách Tương? Tứ Nhĩ Nhất Thương giải thích:
- Ngươi không nhớ hay sao? Năm đó vào ngày sinh nhật, Quách Tương đã kết giao với rất nhiều giang hồ dị sĩ. Rất nhiều người là tà đạo, danh vọng rất thấp, còn khiến cho Hoàng Dung mẹ nàng lo lắng một trận. Sau đó Quách Tương hành tẩu giang hồ, tính tình cũng rất cổ quái, năm đó nàng sáng lập phái Nga Mi, người đến tặng lễ, hơn nửa là giang hồ ngoại tộc. Cho nên...
- Cho nên ngươi cho rằng, tỷ lệ Quách Tương xuất hiện sẽ cao hơn là bởi vì danh vọng của ta thấp, chứ không phải vì ta đẹp trai?
A Phi nghi ngờ hỏi.
- Đúng.
Sự chân thành của Tứ Nhĩ Nhất Thương làm cho A Phi rất không hài lòng.
Chẳng qua từ khi thành lập đội ngũ này, A Phi phát hiện ra có một điều lạ. Tứ Nhĩ Nhất Thương vẫn chưa nói cho bọn hắn mục đích cụ thể của chuyến đi lần này là gì, là vì Tả Hữu Hỗ Bác hay là Nhất Dương Chỉ? Không thì là mục đích lần này của hắn là gì? Nếu như lấy được một bản bí tịch, thì cho ai dùng? Nếu Tứ Nhĩ Nhất Thương dùng, vậy mọi người đến đây để giúp đỡ hắn hay sao?
Chẳng qua những điều A Phi lo ngại rất nhanh được Tứ Nhĩ Nhất Thương nói rõ.
- Chuyến đi lần này của chúng ta, chủ yếu là xem duyên phận của từng người. Bách Hoa Cốc rất khó vào, cơ hội hiếm có này dùng cho một người thì quá lãng phí, hơn nữa không biết bên trong sẽ gặp chuyện gì. Chẳng may gặp phải Boss lợi hại, vậy thì một mình ta không thể đánh lại được. Nhiều người một chút, cơ hội cũng càng nhiều, sau khi đi vào, mặc kệ là được cái gì, cũng không được tranh đoạt, đều xem tạo hóa của mỗi người. Sở dĩ ta chọn những người này, chính là vì đề phòng tranh chấp, các ngươi có đồng ý không?
- Tất nhiên là thế rồi!
- Đều là người một nhà, chúng ta không cần phải tranh đoạt. Tùy vào duyên phận của mỗi người, nhận được cái gì thì lấy cái đó, nhưng cũng nói trước, nếu gặp nguy hiểm thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
- Tất nhiên là như vậy.
- Vận khí hôm nay của ta không tệ, các ngươi cứ chờ mà đỏ mắt đi!
- Hứ, vận khí của ngươi như thế nào mà kêu không tệ?
- Hôm nay, sau khi ta rời giường tập thể dục buổi sáng thì đạp phải một đống phân chó. Chắc chắn đây là điềm báo!
- Ài, chẳng thể trách trên người ngươi có hương vị kì lạ.
- Nơi đây là trò chơi, làm gì mang được vị phân chó vào? Hơn nữa mùi của lão tử là mùi thơm cơ thể...
- Ài, ngươi cũng không phải là đàn bà... A, thật xin lỗi, ý ta không phải nói hai người các ngươi.
Mọi người bắt đầu vui vẻ ầm ĩ. A Phi không nói gì, nhưng trong lòng hắn cảm thấy đầy may mắn. Một đội ngũ như này là vô cùng hiếm có, đầu tiên là Tứ Nhĩ Nhất Thương nguyện ý chia sẻ cơ hội với mọi người, điều này không phải ai cũng làm được. Trong lòng A Phi tự hỏi, nếu hắn có cơ hội như thế, cũng phải do dự cân nhắc rất lâu mới có thể chọn lựa.
Hầu như mọi người đều là đệ tử phái Ma Sơn vì thế đều có thể cưỡi ngựa, chỉ riêng Bách Lý Băng là đệ tử phái Nga Mi nên phải cưỡi chung với Phong Y Linh. Võ công vĩnh viễn là chủ đề vĩnh hằng trong trò chơi, mọi người vừa đi vừa thảo luận, ánh mắt đều tập trung vào người A Phi.
Điều này chứng tỏ đội ngũ này đã từng cùng nhau làm những nhiệm vụ khác, vì thế rất quen thuộc với nhau rồi. A Phi là người mới, có đẳng cấp thấp nhất, cũng như kiến thức ít nhất. Nhưng mọi người cũng không xem hắn như là một tân thủ, kỳ thật mọi người đểu hiểu rõ, võ công mà A Phi nắm giữ rất kỳ lạ, chỉ cần một thời gian nữa sẽ tỏa sáng trên giang hồ, cái thiếu là sự thuần thục và điêu luyện mà thôi. Hơn nữa A Phi bây giờ cũng không yếu, nếu một đấu một, cũng chỉ có Kim Hoàn Đao và Thanh Phong có thể áp đảo hắn, còn đại sư huynh Tứ Nhĩ Nhất Thương tuy rằng có thể thắng, nhưng cũng là vô cùng nguy hiểm.
Tứ Nhĩ Nhất Thương và A Phi đã tỷ thí nhiều lần ở trong võ quán của môn phái. Trước kia A Phi không phải là đối thủ của đại sư huynh, từ khi nhận được chiêu phòng ngự cực mạnh Già Phong Đáng Vũ đã có thể cùng với Tứ Nhĩ Nhất Thương đánh cho gió nổi mây vần, đương nhiên là phần lớn thời gian chỉ để phòng ngự. Chênh lệch lớn nhất của hắn là về mặt nội cộng.
Nội công chênh lệch có nghĩa là sát thương và sức bền chênh lệch. Dưới nội lực đầy đủ, A Phi có thể ngăn cản công kích như vũ bão của đại sư huynh, lại còn có cơ hội phản kích. Có nhiều lần Tứ Nhĩ Nhất Thương tránh không kịp, bị Nhất Vãng Vô Tiền đánh cho trọng thương, cũng may bản thân Tứ Nhĩ Nhất Thương có cấp bậc cao, lực phòng ngự mạnh mẽ, cho dù là trọng thương, cũng chỉ cần vung tay là có thể xử lý A Phi khi phòng ngự đã bằng 0.
Chẳng qua Tứ Nhĩ Nhất Thương cũng thừa nhận, chỉ cần A Phi vận dụng chính xác, dưới tình huống đánh lén là có thể xử lý hắn. Nếu nội lực A Phi tiến thêm một tầng, như vậy Tứ Nhĩ Nhất Thương muốn thắng cũng rất khó khăn.
Kết luận này của Tứ Nhĩ Nhất Thương cũng được Kim Hoàn Đao khẳng định. Ở trong đội ngũ này thì võ công của Kim Hoàn Đao cao nhất, kiến thức cũng tốt nhất. Hắn và tuyệt đỉnh cao thủ Đại Kiếm Thần luôn đi cùng nhau, đều là thành viên trung tâm của Huynh Đệ Hội, lời nói ra tất nhiên cũng khác. So sánh về việc tỷ thí giữa Tứ Nhĩ Nhất Thương và A Phi, Kim Hoàn Đao hoàn toàn lấy góc nhìn từ người thứ 3 để bình luận.
- Nếu nội lực A Phi tiến thêm một bước thì Tứ Nhĩ Nhất Thương không thể ngăn một kích toàn lực của A Phi. Đương nhiên là dưới tình huống A Phi có thể toàn mạng trước Bạo Vũ Lê Hoa Thương của Tứ Nhĩ Nhất Thương mà còn đầy đủ nội lực. Dù sao muốn ngăn cản Bạo Vũ Lê Hoa Thương cần tốn rất nhiều nội lực để thi triển một chiêu thức mạnh. Chiêu Già Phong Đáng Vũ của A Phi cũng là một chiêu hao tổn nội lực đi.
A Phi gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Bạo Vũ Lê Hoa Thương của đại sư huynh quá nhanh, nếu ta không có Già Phong Đáng Vũ thì không ngăn cản được. Nội lực của ta cũng không có khả năng không hao tổn.
Đám người Kim Hoàn Đao đều cười, đây là đo thiếu kinh nghiệm. Kim Hoàn Đao vừa đi vừa hướng dẫn A Phi, đây dù sao cũng chỉ là trò chơi, không phải ngoài hiện thực, có rất nhiều tiểu xảo có thể sử dụng. Ví dụ như là thuốc phục hồi nội lực, trước khi thi đấu A Phi có thể ngậm sẵn viên thuốc vào trong miệng. Dược vật không phải hồi phục trong nháy mắt, đều là hồi phục từ từ. Nếu sử dụng Nhất Vãng Vô Tiền mà hết sạch nội lực, thì có thể bằng vào việc hồi phục nội lực từ thuốc phục hồi mà sử dụng chiêu thức để ngăn cản công kích của đối thủ.
Cái khác là ám khí, mọi người trong trò chơi đều có thể sử dụng ám khí, chẳng qua là uy lực lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Nhưng đại đa số, ám khi còn có thể sử dụng như thủ đoạn hỗ trợ chiến đấu, ví dụ tay phải ngươi đâm ra một thương, sau đó tay trái tung ra một cái ám khí, đối thủ nhất định sẽ né tránh hoặc ngăn cản, như vậy ngươi sẽ tranh thủ được cho mình một chút thời gian.
Những kinh nghiệm này đối với A Phi mới chỉ tiến vào trò chơi được một thời gian tất nhiên là không biết. Bọn Kim Hoàn Đao lại khác, đánh nhau trong trò chơi không biết bao nhiêu lần, tất nhiên là có kinh nghiệm phong phú. Trong trò chơi, được gọi là cao thủ giang hồ, không phải tự nhiên mà đều là một đao một kiếm chém ra mà có. Cứ vừa đi vừa nói chuyện như vậy, A Phi lấy được lợi ích không hề nhỏ, và cũng bất tri bất giác đi đến trước một con sông lớn.
Tứ Nhĩ Nhất Thương thành lập đội ngũ này cũng đã suy nghĩ rất cặn kẽ, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có. Chẳng biết đến bao giờ mới có thể bắt được con linh hồ tiếp theo, bởi vậy hắn chỉ muốn vào sơn cốc một lần, lấy được giá trị lớn nhất, tính hết khả nẳng các cao thủ mà mình có thể gặp mặt.
Người trong đội ngũ, đa phần là người có quan hệ vô cùng tốt với hắn, trừ muội muội Phong Y Linh, còn có hai huynh đệ Địa Hồ, Hà Yêu đều là người quen ngoài đời thực. Hai huynh đệ này là cao thủ của Thông Tí Môn, quyền pháp của hai người vô cùng lợi hại, am hiểu thuật hợp kích, không biết có thể làm cho Lão Ngoan Đồng có thuật Tả Thủ Hữu Bác để ý hay không.
Còn Kim Hoàn Đao cùng với Thanh Phong có quan hệ không tệ với hắn trong trò chơi, hơn nữa thân thủ của hai người cũng bất phàm. Thanh Phong là người của Ưng Trảo Môn, rất hứng thú đối với Nhất Dương Chỉ. Kim Hoàn Đao thì đối với tuyệt học gì cũng hứng thú, võ công của hắn vốn ở phía trên người chơi bình thường, mục tiêu của hắn là luôn cố gắng làm cho bản thân mình giỏi hơn.
Về phần Bách Lý Băng, trừ việc là bạn tốt ở ngoài của Phong Y Linh, bản thân cũng là người phái Nga Mi, nói không chừng có thể thu hút ánh mắt của Tiểu Đông Tà Quách Tương. A Phi là người được hắn tạm thời gọi đến, bởi vì Tứ Nhĩ Nhất Thương coi trọng bản lĩnh của A Phi.
- Bản lĩnh của ta có thể hỗ trợ sao?
A Phi mừng rỡ, trong lòng tràn đầy sự sung sướng.
- Ta xem qua một số bài hướng dẫn, nói rằng trong đội ngũ mà có người có danh vọng thấp, thì tỷ lệ xuất hiện của Quách Tương sẽ cao hơn một chút.
Tứ Nhĩ Nhất Thương nhìn khuôn mặt hồn nhiên thiện lương của A Phi, không đành lòng nói dối.
A Phi không nói gì. Cái gì mà gọi là danh vọng thấp, chẳng qua là ta chỉ tạm thời làm giang hồ cường đạo mà thôi. Chẳng lẽ danh hiệu này lại theo ta cả đời hay sao? Về sau trên giang hồ sẽ gọi mình là cái gì: "Đây là cao thủ giang hồ Số Khổ A Phi, một người sử dụng thương vô cùng tài giỏi, hiện nay đang là cường đạo nổi tiếng Quan Trung, trẻ con chỉ cần nghe tên là nín khóc..." A Phi tự nhiên rùng mình một cái, vì chính con đường tương lai đầy nhấp nhô của mình mà bi ai.
Nhưng hắn vẫn không hiểu rõ, tại sao người danh vọng thấp lại có thể tăng tỷ lệ gặp được Quách Tương? Tứ Nhĩ Nhất Thương giải thích:
- Ngươi không nhớ hay sao? Năm đó vào ngày sinh nhật, Quách Tương đã kết giao với rất nhiều giang hồ dị sĩ. Rất nhiều người là tà đạo, danh vọng rất thấp, còn khiến cho Hoàng Dung mẹ nàng lo lắng một trận. Sau đó Quách Tương hành tẩu giang hồ, tính tình cũng rất cổ quái, năm đó nàng sáng lập phái Nga Mi, người đến tặng lễ, hơn nửa là giang hồ ngoại tộc. Cho nên...
- Cho nên ngươi cho rằng, tỷ lệ Quách Tương xuất hiện sẽ cao hơn là bởi vì danh vọng của ta thấp, chứ không phải vì ta đẹp trai?
A Phi nghi ngờ hỏi.
- Đúng.
Sự chân thành của Tứ Nhĩ Nhất Thương làm cho A Phi rất không hài lòng.
Chẳng qua từ khi thành lập đội ngũ này, A Phi phát hiện ra có một điều lạ. Tứ Nhĩ Nhất Thương vẫn chưa nói cho bọn hắn mục đích cụ thể của chuyến đi lần này là gì, là vì Tả Hữu Hỗ Bác hay là Nhất Dương Chỉ? Không thì là mục đích lần này của hắn là gì? Nếu như lấy được một bản bí tịch, thì cho ai dùng? Nếu Tứ Nhĩ Nhất Thương dùng, vậy mọi người đến đây để giúp đỡ hắn hay sao?
Chẳng qua những điều A Phi lo ngại rất nhanh được Tứ Nhĩ Nhất Thương nói rõ.
- Chuyến đi lần này của chúng ta, chủ yếu là xem duyên phận của từng người. Bách Hoa Cốc rất khó vào, cơ hội hiếm có này dùng cho một người thì quá lãng phí, hơn nữa không biết bên trong sẽ gặp chuyện gì. Chẳng may gặp phải Boss lợi hại, vậy thì một mình ta không thể đánh lại được. Nhiều người một chút, cơ hội cũng càng nhiều, sau khi đi vào, mặc kệ là được cái gì, cũng không được tranh đoạt, đều xem tạo hóa của mỗi người. Sở dĩ ta chọn những người này, chính là vì đề phòng tranh chấp, các ngươi có đồng ý không?
- Tất nhiên là thế rồi!
- Đều là người một nhà, chúng ta không cần phải tranh đoạt. Tùy vào duyên phận của mỗi người, nhận được cái gì thì lấy cái đó, nhưng cũng nói trước, nếu gặp nguy hiểm thì phải giúp đỡ lẫn nhau.
- Tất nhiên là như vậy.
- Vận khí hôm nay của ta không tệ, các ngươi cứ chờ mà đỏ mắt đi!
- Hứ, vận khí của ngươi như thế nào mà kêu không tệ?
- Hôm nay, sau khi ta rời giường tập thể dục buổi sáng thì đạp phải một đống phân chó. Chắc chắn đây là điềm báo!
- Ài, chẳng thể trách trên người ngươi có hương vị kì lạ.
- Nơi đây là trò chơi, làm gì mang được vị phân chó vào? Hơn nữa mùi của lão tử là mùi thơm cơ thể...
- Ài, ngươi cũng không phải là đàn bà... A, thật xin lỗi, ý ta không phải nói hai người các ngươi.
Mọi người bắt đầu vui vẻ ầm ĩ. A Phi không nói gì, nhưng trong lòng hắn cảm thấy đầy may mắn. Một đội ngũ như này là vô cùng hiếm có, đầu tiên là Tứ Nhĩ Nhất Thương nguyện ý chia sẻ cơ hội với mọi người, điều này không phải ai cũng làm được. Trong lòng A Phi tự hỏi, nếu hắn có cơ hội như thế, cũng phải do dự cân nhắc rất lâu mới có thể chọn lựa.
Hầu như mọi người đều là đệ tử phái Ma Sơn vì thế đều có thể cưỡi ngựa, chỉ riêng Bách Lý Băng là đệ tử phái Nga Mi nên phải cưỡi chung với Phong Y Linh. Võ công vĩnh viễn là chủ đề vĩnh hằng trong trò chơi, mọi người vừa đi vừa thảo luận, ánh mắt đều tập trung vào người A Phi.
Điều này chứng tỏ đội ngũ này đã từng cùng nhau làm những nhiệm vụ khác, vì thế rất quen thuộc với nhau rồi. A Phi là người mới, có đẳng cấp thấp nhất, cũng như kiến thức ít nhất. Nhưng mọi người cũng không xem hắn như là một tân thủ, kỳ thật mọi người đểu hiểu rõ, võ công mà A Phi nắm giữ rất kỳ lạ, chỉ cần một thời gian nữa sẽ tỏa sáng trên giang hồ, cái thiếu là sự thuần thục và điêu luyện mà thôi. Hơn nữa A Phi bây giờ cũng không yếu, nếu một đấu một, cũng chỉ có Kim Hoàn Đao và Thanh Phong có thể áp đảo hắn, còn đại sư huynh Tứ Nhĩ Nhất Thương tuy rằng có thể thắng, nhưng cũng là vô cùng nguy hiểm.
Tứ Nhĩ Nhất Thương và A Phi đã tỷ thí nhiều lần ở trong võ quán của môn phái. Trước kia A Phi không phải là đối thủ của đại sư huynh, từ khi nhận được chiêu phòng ngự cực mạnh Già Phong Đáng Vũ đã có thể cùng với Tứ Nhĩ Nhất Thương đánh cho gió nổi mây vần, đương nhiên là phần lớn thời gian chỉ để phòng ngự. Chênh lệch lớn nhất của hắn là về mặt nội cộng.
Nội công chênh lệch có nghĩa là sát thương và sức bền chênh lệch. Dưới nội lực đầy đủ, A Phi có thể ngăn cản công kích như vũ bão của đại sư huynh, lại còn có cơ hội phản kích. Có nhiều lần Tứ Nhĩ Nhất Thương tránh không kịp, bị Nhất Vãng Vô Tiền đánh cho trọng thương, cũng may bản thân Tứ Nhĩ Nhất Thương có cấp bậc cao, lực phòng ngự mạnh mẽ, cho dù là trọng thương, cũng chỉ cần vung tay là có thể xử lý A Phi khi phòng ngự đã bằng 0.
Chẳng qua Tứ Nhĩ Nhất Thương cũng thừa nhận, chỉ cần A Phi vận dụng chính xác, dưới tình huống đánh lén là có thể xử lý hắn. Nếu nội lực A Phi tiến thêm một tầng, như vậy Tứ Nhĩ Nhất Thương muốn thắng cũng rất khó khăn.
Kết luận này của Tứ Nhĩ Nhất Thương cũng được Kim Hoàn Đao khẳng định. Ở trong đội ngũ này thì võ công của Kim Hoàn Đao cao nhất, kiến thức cũng tốt nhất. Hắn và tuyệt đỉnh cao thủ Đại Kiếm Thần luôn đi cùng nhau, đều là thành viên trung tâm của Huynh Đệ Hội, lời nói ra tất nhiên cũng khác. So sánh về việc tỷ thí giữa Tứ Nhĩ Nhất Thương và A Phi, Kim Hoàn Đao hoàn toàn lấy góc nhìn từ người thứ 3 để bình luận.
- Nếu nội lực A Phi tiến thêm một bước thì Tứ Nhĩ Nhất Thương không thể ngăn một kích toàn lực của A Phi. Đương nhiên là dưới tình huống A Phi có thể toàn mạng trước Bạo Vũ Lê Hoa Thương của Tứ Nhĩ Nhất Thương mà còn đầy đủ nội lực. Dù sao muốn ngăn cản Bạo Vũ Lê Hoa Thương cần tốn rất nhiều nội lực để thi triển một chiêu thức mạnh. Chiêu Già Phong Đáng Vũ của A Phi cũng là một chiêu hao tổn nội lực đi.
A Phi gật đầu, bất đắc dĩ nói:
- Bạo Vũ Lê Hoa Thương của đại sư huynh quá nhanh, nếu ta không có Già Phong Đáng Vũ thì không ngăn cản được. Nội lực của ta cũng không có khả năng không hao tổn.
Đám người Kim Hoàn Đao đều cười, đây là đo thiếu kinh nghiệm. Kim Hoàn Đao vừa đi vừa hướng dẫn A Phi, đây dù sao cũng chỉ là trò chơi, không phải ngoài hiện thực, có rất nhiều tiểu xảo có thể sử dụng. Ví dụ như là thuốc phục hồi nội lực, trước khi thi đấu A Phi có thể ngậm sẵn viên thuốc vào trong miệng. Dược vật không phải hồi phục trong nháy mắt, đều là hồi phục từ từ. Nếu sử dụng Nhất Vãng Vô Tiền mà hết sạch nội lực, thì có thể bằng vào việc hồi phục nội lực từ thuốc phục hồi mà sử dụng chiêu thức để ngăn cản công kích của đối thủ.
Cái khác là ám khí, mọi người trong trò chơi đều có thể sử dụng ám khí, chẳng qua là uy lực lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Nhưng đại đa số, ám khi còn có thể sử dụng như thủ đoạn hỗ trợ chiến đấu, ví dụ tay phải ngươi đâm ra một thương, sau đó tay trái tung ra một cái ám khí, đối thủ nhất định sẽ né tránh hoặc ngăn cản, như vậy ngươi sẽ tranh thủ được cho mình một chút thời gian.
Những kinh nghiệm này đối với A Phi mới chỉ tiến vào trò chơi được một thời gian tất nhiên là không biết. Bọn Kim Hoàn Đao lại khác, đánh nhau trong trò chơi không biết bao nhiêu lần, tất nhiên là có kinh nghiệm phong phú. Trong trò chơi, được gọi là cao thủ giang hồ, không phải tự nhiên mà đều là một đao một kiếm chém ra mà có. Cứ vừa đi vừa nói chuyện như vậy, A Phi lấy được lợi ích không hề nhỏ, và cũng bất tri bất giác đi đến trước một con sông lớn.
Bình luận truyện