Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 43: Xâm Lược Như Hỏa, Bất Động Như Sơn



" Đinh, chúc mừng quân đoàn Luân Hồi lĩnh ngộ được quân đoàn kỹ, Bất Động Như Núi."

" Đinh, chúc mừng quân đoàn Luân Hồi lĩnh ngộ được quân đoàn kỹ, Xâm Lược Như Hỏa."

Quân đoàn Luân Hồi (duy nhất): Đặc chủng quân đoàn.

Cấp bậc: F

Nhân số: Một vạn

Kỹ năng quân đoàn: Xâm Lược Như Hỏa, Bất Động Như Sơn

Xâm Lược Như Hỏa: Khi tấn công quân địch thì như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể chống đỡ!

Bất Động Như Sơn: Khi quân đoàn phòng thủ thì như núi cao sừng sững, vô pháp lay chuyển!

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa kết thúc, Diệp Thần nhất thời sửng sốt, khóe miệng nhanh chóng cong lên.

"Không ngờ... Quân đoàn Luân Hồi mới thành lập mà đã lĩnh ngộ được hai quân đoàn kỹ, hơn nữa còn là quân đoàn kỹ cao cấp!"

Nghĩ tới đây, Diệp Thần nhìn về phía dưới đài của quân đoàn Luân Hồi, càng lúc càng mong đợi.

Đúng lúc này, tiếng thông báo từ hệ thống thế giới vang lên.

"Đinh, chúc mừng player Diệp Thần lập nên đặc chủng quân đoàn đầu tiên, quân đoàn Luân Hồi, đặc biệt thưởng cho 100 vạn điểm danh vọng."

"Đinh, chúc mừng player Diệp Thần lập nên đặc chủng quân đoàn đầu tiên, quân đoàn Luân Hồi, đặc biệt thưởng cho 100 vạn điểm danh vọng."

Theo thông báo của hệ thống, toàn bộ kênh thế giới lại lần nữa nháo thành một mớ lộn xộn.

"ĐMMMMM! Diệp Thần đại thần, ngươi trâu quá, lúc này mới bao lâu chứ, lại là thông báo thế giới!"

"Diệp Thần ca ca, luân gia cấp cho ngươi chăn ấm!"

....

" Diệp Thần, vì nhân loại, đem bí mật ngươi biết nói ra đi chứ."

Tin này vừa xuất hiện, kênh thế giới trong nháy mắt yên tĩnh, 3 giây sau, vô số tin tức xông ra như lũ.

"Đúng vậy, Diệp Thần, đem tất cả những gì ngươi biết nói ra đi, bên ngoài bây giờ rất nhiều dã thú hung mãnh, gặp người liền cắn, cắn không chờ chết liền bắt đầu ăn a."

"Diệp Thần, nếu như ngươi còn có tính người, mau đem bí mật mình biết đều nói ra!"

"Diệp Thần! Ngươi không thể ích kỷ như thế, ngươi có thể nhẫn tâm nhìn vô số người chết bi thảm sao?"

"Đúng vậy, những dã thú kia càng ngày càng hung tàn, càng ngày càng lợi hại, hơn nữa còn thông minh như vậy, mau đem bí mật nói ra đi!"

...

"Diệp Thần, Phong Vân Minh trịnh trọng mời ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng đến, điều kiện tùy ngươi, muốn tiền có tiền, muốn nữ nhân có nữ nhân!"

"Diệp Thần, ta thay mặt Ma Đô, cấp cho ngươi chức vị Thị trưởng vinh dự, trịnh trọng mời ngươi gia nhập hội nghị cơ mật."

" Ta đại diện kinh thành..."

...

Kênh thế giới hỗn loạn, rất nhiều người dùng đại nghĩa thậm chí uy hiếp, bắt Diệp Thần khai ra bí mật trò chơi.

Có người trực tiếp mời Diệp Thần gia nhập vào thế lực của họ.

Song, mặc cho bọn họ nói thế nào, hô quát ra sao, đe doạ kiểu gì, giảng đạo nghĩa, giảng đạo đức, Diệp Thần chính là một chữ cũng không nói!

Bởi vì căn bản Diệp Thần không mở kênh thế giới, cũng tắt chức năng thêm bạn đi.

Lạc Dương.

" Còn không thêm được Diệp Thần?"

"Tên hỗn đản này tắt chức năng bạn tốt rồi, thêm kiểu gì?"

...

Vô số người một mực không buông tha thử liên lạc với Diệp Thần, tất nhiên, kết quả làm bọn hắn buồn bực hết sức, thậm chí nổi trận lôi đình.

Diệp Thần đóng kênh thế giới là để được yên tĩnh. Những người này bất kể lấy cớ gì, kỳ thực đều là vì chính bọn họ!

Thế giới xảy ra biến đổi lớn, bây giờ mọi người đã phát hiện trò chơi có nâng cao thực lực, cho dù là ai cũng muốn mạnh hơn.

Thậm chí có người muốn nắm giữ Diệp Thần trong tay, cả cá nhân lẫn thế lực, còn là thế lực khổng lồ.

Bọn họ tính toán rất tốt, tiếc là, Diệp Thần đã sớm nhìn thấu hết thẩy.

Rừng rậm Luân Hồi, Thanh Lang trại.

Ngay lúc khí thế của quân đoàn Luân Hồi lên đến đỉnh điểm, Diệp Thần vung tay phải lên, quát lớn: "Xuất phát! San bằng thổ phỉ!"

"Giết! Giết! Giết!"

Vạn người cùng hét, theo sau Diệp Thần trùng trùng điệp điệp rời Thanh Lang trại.

Vào giờ khắc này, quân đoàn Luân Hồi chính thức lộ mặt với thế giới, răng nanh dữ tợn bắt đầu phơi bày trước thế gian!

Triệu Mãnh nhìn Diệp Thần mang theo quân đoàn Luân Hồi rời đi, vẻ mặt xoắn xít thở dài, muốn đi cùng hắn, tiếc là đi không được.

"Tướng quân, chúng ta đóng quân ở nơi này, có nên không?" Một gã mới được đề bạt lên Thiên phu trưởng mở miệng hỏi.

"Đông tây nam bắc mỗi phương đều đóng giữ một nghìn người, còn dư lại đóng ở giữa sơn trại, thổ phỉ vừa xuất hiện trực tiếp thắt cổ!" Triệu Mãnh nghe thuộc hạ hỏi ý kiến lập tức khôi phục tinh thần, sau đó mở miệng quát lên.

"Vâng! Tướng quân!" Thiên phu trưởng cao giọng đáp lại.

Triệu Mãnh gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, vỗ ót một cái vội vàng phân phó: "Đúng rồi, gọi người đem những vũ khí đoạt được chở về Luân Hồi thôn, tùy trưởng thôn phân phó bán ra thị trường, giá cả thấp hơn người ta một bạc là được!"

"Vâng! Tướng quân!" Thiên phu trưởng lĩnh mệnh, vội vội vàng vàng chạy đi thu xếp nhân thủ, đem binh khí Luân Hồi thôn đoạt được chở về thôn.

Cấp bậc binh khí không cao, nhưng đối với thị trường tân thủ mà nói, vừa vặn thỏa mãn nhu cầu tất cả mọi người.

Chỉ cần bán nhóm binh khí này đi, Luân Hồi thôn hiển nhiên kiếm thêm được một khoản lớn.

Diệp Thần không có ở đây, nếu có ở chỗ này, tất nhiên sẽ khen ngợi Triệu Mãnh một phen.

Bởi Diệp Thần phải suy nghĩ chuyện này chuyện kia, việc đem binh khí thừa bán ra thành tiền, quên luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện