Hồng Liên Bảo Giám
Chương 133: Bạc tình
Tô Kính rất khó tưởng tượng tại sao người này ngồi trước mắt hắn mà như đây là ngọn núi, núi lửa tùy thời phun trào rồi lại lạnh băng.
Tiêu Dao Hầu tu luyện Thanh Minh Chân Giải đến trình độ này có lẽ thành công nhất trong nguyên Tô môn, dù Tô môn có cường giả Kim Đan bát trọng về sức chiến đấu sẽ không cao hơn Tiêu Dao Hầu bao nhiêu.
Tô Kính nhìn Tiêu Dao Hầu, hắn cảm giác như đang xem một mê cung cực kỳ rắc rối phức tạp, thời gian lâu cảm thấy chóng mặt.
Tiêu Dao Hầu đặt một quân cờ xuống, mở miệng hỏi:
- Kính nhi, Lâm Hoành Sơn là cường giả võ đạo vừa tu đạo pháp, sao gần đây hơi thở của ngươi yếu đi, cơ thể có khỏe hơn không?
- Hôm qua đi chỗ ngũ muội lỡ sơ sẩy bị thương chút.
Tô Kính trả lời:
- Sợ là trong một tháng này không thể tu hành, phải tập trung đối phó chân khí khác lạ trong người.
- À, Lâm Hoành Sơn truyền dạy chiến pháp gì cho Kính nhi?
- Mâu thuật, đáng tiếc Khổng Tước Mâu bị hủy, giờ Lâm sư phụ luyện chế một mâu ngắn cho hài nhi, không bén bằng Khổng Tước Mâu.
- Cũng hết cách, phôi thai Khổng Tước Mâu là thứ hiếm có trong Khổng Tước Đạo Cung, ta hao hết da mặt cầu một cái, không thể nào xin thêm cái thứ hai.
- Cảnh giới quan trọng hơn, đi Vũ Lâm quân phục dịch nếu không cần thiết thì hài nhi sẽ không xông pha chiến đấu.
- Kính nhi nghĩ được vậy thì tốt, phế phù ta đưa vẫn còn chứ?
- Còn.
- Chờ Kính nhi Trúc Cơ thành công hãy bỏ chút thời gian luyện chế một phù giáp ít nhất mười hai vạn phù lục trở lên. Đi biên quan bắc vực thì không có thời gian luyện chế nữa. Trừ bỏ hao tổn số phế phù còn lại Kính nhi có thể luyện chế một ít phù giáp cấp thấp ban thưởng cho thuộc hạ. Những cách luyện chế của Đạo Binh Ti có nhiều cấm chế đều là Khương thị cố ý để lại sai sót, về chuyện này Kính nhi phải tự mình làm.
- Vâng thưa phụ thân.
- Ta sẽ không cho Kính nhi cường giả Kim Đan áp trận, càng không có ai bảo vệ ngươi. Lần này bệ hạ muốn viễn chinh, công lao của mình phải tự giành lấy. Nếu Kính nhi cần vật tư thì ta sẽ cho một ít, nhưng phải là vật tư khó kiếm, còn loại bình thường thì Kính nhi tự tìm cách.
- Là bệ hạ thử thách sao?
- Đúng vậy, mỗi gia tộc đều có tử đệ như Kính nhi tòng quân, nếu dựa vào những trưởng giả chúng ta giúp đỡ ngồi chờ quân công thì bệ hạ sẽ không vui. Đặc biệt lần này bệ hạ sẽ phong thưởng nhiều tước vị, người không có thực lực thì đừng nghĩ nổi bật. Kính nhi phải nhớ kỹ, trí tuệ cũng là một phần quan trọng tạo nên thực lực.
- Vâng!
- Về cữu cữu, Kính nhi có hận hắn không?
Dường như Tiêu Dao Hầu chỉ trò chuyện, đề tài chắp vá lung tung nhưng toàn lấy mấy chuyện xảy ra gần đây làm nền, lan rộng nghĩa ra.
Tô Kính trả lời thật lòng:
- Sao có oán hận được, hết thảy đều là kiếp số.
- Kiếp số...nói đúng lắm. Kính nhi, cữu cữu của ngươi có vấn đề, hắn là đệ đệ ruột của mẫu thân ngươi, ta không tiện giết hắn, chỉ hù dọa. Sau này Kính nhi đừng tới lui thân thiết với hắn, dù gì cũng là Kim Đan, nếu hắn thật sự muốn hại ngươi thì dù ta sắp xếp nhiều người bảo vệ hơn nữa cũng không được.
Hai người như phụ tử ruột tán gẫu, nói đến sau này Tiêu Dao Hầu phân tích tỉ mỉ nguyên kế hoạch xuất binh của hoàng đế cho Tô Kính nghe. Làm quân nhân trong Vũ Lâm quân nên làm cái gì, làm thế nào mới kiếm được công lao lớn nhất.
Tô Kính không hiểu mấy chuyện này, chỉ có thể tìm kinh nghiệm từ sách vở, Tiêu Dao Hầu trực tiếp vạch ra khiến hắn thu được lợi nhiều.
Sắp đến giữa trưa mà chưa đánh xong ván cờ, Tiêu Dao Hầu bỗng phất tay áo rối loạn quân cờ.
Tiêu Dao Hầu lạnh nhạt nói:
- Ta đã lâu không ăn gì, chắc Kính nhi cũng đói rồi, đi đi, chỗ của ta cấm khói lửa, không có đồ gì cho ngươi ăn.
Tô Kính đứng dậy.
Tiêu Dao Hầu lấy một cái hộp ra giao cho Tô Kính:
- Đây là một hộp bảo thạch, cầm đi đổi kim ngân. Tô Mộ muốn mang binh luôn cần tiền tài thế tục, Kính nhi đừng nói là ta đưa.
Tô Kính thầm nghĩ: thì ra tìm ta chơi cờ, tán gẫu, nói hết nửa ngày chỉ để lót đường. Đá quý trong thế tục quý trọng hơn kim ngân nhiều. Hộp bảo thạch này đủ cho kế hoạch của Tô Mộ.
Tô Kính cầm hộp, chào từ biệt Tiêu Dao Hầu, được thân binh tiễn ra Lãng Uyển Thư Hải. lúc này mặt trời treo cao, Tô Kính sợ Tô Mộ chờ sốt ruột nên đòi thân binh cho một con ngựa, chạy dọc theo đường lớn một vòng, móng ngựa như bay đi tới trước cầu dài.
Tô Kính leo xuống ngựa, hắn chưa lên tiếng đã có dải sáng bắn ra.
Giọng Tô Mộ truyền ra:
- Tam ca vào đây, đừng để con ngựa lại gần, nó sẽ giật mình.
Tô Kính vỗ mông ngựa, con ngựa biết đường tự trở về.
Tô Kính đi qua cây cầu dài, Tô Mộ không đi ra nghênh, giọng phát ra từ hướng khác:
- Tam ca qua đây.
Tô Kính men theo thanh âm vòng qua lầu cao điêu từ vách vực bên tay phải, đập vào mắt là rừng cây đỏ. Vòng qua hai bên lầu cao hướng khác nhau có phong cảnh hoàn toàn khác.
Tô Mộ đứng ngoài rừng cây đỏ máu, giương mắt nhìn không thấy bức tường đỏ vòng quanh suối nước nóng. Đây chính là trận pháp, tuy không đến mức ngăn cách không gian nhưng đủ để ngăn cản tai mắt luyện khí sĩ dưới Kim Đan kỳ.
Tô Kính chưa từng thấy rừng cây đỏ, không có trên sách hình. Ràng cây chiếm diện tích không lớn, bên trong lờ mờ, có đá lởm chởm.
Tô Kính cất bước không lâu sau đến giữa rừng cây, một tấm bia đá dựng dưới mặt đất phẳng, chỉ có bia đá, không có mộ.
Tô Mộ ngồi trước bia đá, dưới đất trải tấm chiếu, trên chiếu có tám bình rượu rỗng. Hôm nay Tô Mộ không mặc đạo y, váy dài màu đỏ tôn lên làn da trắng mềm mại.
Tô Mộ giơ tay chỉ tấm chiếu, Tô Kính khom người vái bia đá rồi ngồi xuống.
Tô Mộ ném bình rượu cho Tô Kính, chỉ vào bia đá:
- Bên dưới không có gì, mẫu thân thậm chí không để lại cho ta một bộ đồ từng mặc.
Mũi Tô Kính cay cay, hắn cũng vậy, giờ muốn bái tế phụ mẫu cũng không có chỗ nào để tìm thi cốt.
Tô Kính rút nút bình ngửa đầu uống ừng ực, cảm giác chua cay trôi tuột qua cổ họng phun ra từ lỗ mũi, xoang mũi như bốc cháy.
Hốc mắt cay đã không còn, Tô Kính cười khen:
- Rượu ngon!
Tô Mộ cười nói, mặt không chút sắc hồng:
- Lấy gì giải sầu, chỉ có quỳnh tương, nghe nói đây là tam ca viết?
Tô Kính tự giễu:
- Sao chép thôi, không tính là bắt chước nữa là.
Tô Mộ không hỏi tới, thế giới này không có Hán đại, không có Tào Tháo, nàng cho rằng hắn tự sáng tác câu thơ này.
Tô Mộ uống rượu, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhiều:
- Hôm nay tam ca thật tuấn tú.
Tiêu Dao Hầu tu luyện Thanh Minh Chân Giải đến trình độ này có lẽ thành công nhất trong nguyên Tô môn, dù Tô môn có cường giả Kim Đan bát trọng về sức chiến đấu sẽ không cao hơn Tiêu Dao Hầu bao nhiêu.
Tô Kính nhìn Tiêu Dao Hầu, hắn cảm giác như đang xem một mê cung cực kỳ rắc rối phức tạp, thời gian lâu cảm thấy chóng mặt.
Tiêu Dao Hầu đặt một quân cờ xuống, mở miệng hỏi:
- Kính nhi, Lâm Hoành Sơn là cường giả võ đạo vừa tu đạo pháp, sao gần đây hơi thở của ngươi yếu đi, cơ thể có khỏe hơn không?
- Hôm qua đi chỗ ngũ muội lỡ sơ sẩy bị thương chút.
Tô Kính trả lời:
- Sợ là trong một tháng này không thể tu hành, phải tập trung đối phó chân khí khác lạ trong người.
- À, Lâm Hoành Sơn truyền dạy chiến pháp gì cho Kính nhi?
- Mâu thuật, đáng tiếc Khổng Tước Mâu bị hủy, giờ Lâm sư phụ luyện chế một mâu ngắn cho hài nhi, không bén bằng Khổng Tước Mâu.
- Cũng hết cách, phôi thai Khổng Tước Mâu là thứ hiếm có trong Khổng Tước Đạo Cung, ta hao hết da mặt cầu một cái, không thể nào xin thêm cái thứ hai.
- Cảnh giới quan trọng hơn, đi Vũ Lâm quân phục dịch nếu không cần thiết thì hài nhi sẽ không xông pha chiến đấu.
- Kính nhi nghĩ được vậy thì tốt, phế phù ta đưa vẫn còn chứ?
- Còn.
- Chờ Kính nhi Trúc Cơ thành công hãy bỏ chút thời gian luyện chế một phù giáp ít nhất mười hai vạn phù lục trở lên. Đi biên quan bắc vực thì không có thời gian luyện chế nữa. Trừ bỏ hao tổn số phế phù còn lại Kính nhi có thể luyện chế một ít phù giáp cấp thấp ban thưởng cho thuộc hạ. Những cách luyện chế của Đạo Binh Ti có nhiều cấm chế đều là Khương thị cố ý để lại sai sót, về chuyện này Kính nhi phải tự mình làm.
- Vâng thưa phụ thân.
- Ta sẽ không cho Kính nhi cường giả Kim Đan áp trận, càng không có ai bảo vệ ngươi. Lần này bệ hạ muốn viễn chinh, công lao của mình phải tự giành lấy. Nếu Kính nhi cần vật tư thì ta sẽ cho một ít, nhưng phải là vật tư khó kiếm, còn loại bình thường thì Kính nhi tự tìm cách.
- Là bệ hạ thử thách sao?
- Đúng vậy, mỗi gia tộc đều có tử đệ như Kính nhi tòng quân, nếu dựa vào những trưởng giả chúng ta giúp đỡ ngồi chờ quân công thì bệ hạ sẽ không vui. Đặc biệt lần này bệ hạ sẽ phong thưởng nhiều tước vị, người không có thực lực thì đừng nghĩ nổi bật. Kính nhi phải nhớ kỹ, trí tuệ cũng là một phần quan trọng tạo nên thực lực.
- Vâng!
- Về cữu cữu, Kính nhi có hận hắn không?
Dường như Tiêu Dao Hầu chỉ trò chuyện, đề tài chắp vá lung tung nhưng toàn lấy mấy chuyện xảy ra gần đây làm nền, lan rộng nghĩa ra.
Tô Kính trả lời thật lòng:
- Sao có oán hận được, hết thảy đều là kiếp số.
- Kiếp số...nói đúng lắm. Kính nhi, cữu cữu của ngươi có vấn đề, hắn là đệ đệ ruột của mẫu thân ngươi, ta không tiện giết hắn, chỉ hù dọa. Sau này Kính nhi đừng tới lui thân thiết với hắn, dù gì cũng là Kim Đan, nếu hắn thật sự muốn hại ngươi thì dù ta sắp xếp nhiều người bảo vệ hơn nữa cũng không được.
Hai người như phụ tử ruột tán gẫu, nói đến sau này Tiêu Dao Hầu phân tích tỉ mỉ nguyên kế hoạch xuất binh của hoàng đế cho Tô Kính nghe. Làm quân nhân trong Vũ Lâm quân nên làm cái gì, làm thế nào mới kiếm được công lao lớn nhất.
Tô Kính không hiểu mấy chuyện này, chỉ có thể tìm kinh nghiệm từ sách vở, Tiêu Dao Hầu trực tiếp vạch ra khiến hắn thu được lợi nhiều.
Sắp đến giữa trưa mà chưa đánh xong ván cờ, Tiêu Dao Hầu bỗng phất tay áo rối loạn quân cờ.
Tiêu Dao Hầu lạnh nhạt nói:
- Ta đã lâu không ăn gì, chắc Kính nhi cũng đói rồi, đi đi, chỗ của ta cấm khói lửa, không có đồ gì cho ngươi ăn.
Tô Kính đứng dậy.
Tiêu Dao Hầu lấy một cái hộp ra giao cho Tô Kính:
- Đây là một hộp bảo thạch, cầm đi đổi kim ngân. Tô Mộ muốn mang binh luôn cần tiền tài thế tục, Kính nhi đừng nói là ta đưa.
Tô Kính thầm nghĩ: thì ra tìm ta chơi cờ, tán gẫu, nói hết nửa ngày chỉ để lót đường. Đá quý trong thế tục quý trọng hơn kim ngân nhiều. Hộp bảo thạch này đủ cho kế hoạch của Tô Mộ.
Tô Kính cầm hộp, chào từ biệt Tiêu Dao Hầu, được thân binh tiễn ra Lãng Uyển Thư Hải. lúc này mặt trời treo cao, Tô Kính sợ Tô Mộ chờ sốt ruột nên đòi thân binh cho một con ngựa, chạy dọc theo đường lớn một vòng, móng ngựa như bay đi tới trước cầu dài.
Tô Kính leo xuống ngựa, hắn chưa lên tiếng đã có dải sáng bắn ra.
Giọng Tô Mộ truyền ra:
- Tam ca vào đây, đừng để con ngựa lại gần, nó sẽ giật mình.
Tô Kính vỗ mông ngựa, con ngựa biết đường tự trở về.
Tô Kính đi qua cây cầu dài, Tô Mộ không đi ra nghênh, giọng phát ra từ hướng khác:
- Tam ca qua đây.
Tô Kính men theo thanh âm vòng qua lầu cao điêu từ vách vực bên tay phải, đập vào mắt là rừng cây đỏ. Vòng qua hai bên lầu cao hướng khác nhau có phong cảnh hoàn toàn khác.
Tô Mộ đứng ngoài rừng cây đỏ máu, giương mắt nhìn không thấy bức tường đỏ vòng quanh suối nước nóng. Đây chính là trận pháp, tuy không đến mức ngăn cách không gian nhưng đủ để ngăn cản tai mắt luyện khí sĩ dưới Kim Đan kỳ.
Tô Kính chưa từng thấy rừng cây đỏ, không có trên sách hình. Ràng cây chiếm diện tích không lớn, bên trong lờ mờ, có đá lởm chởm.
Tô Kính cất bước không lâu sau đến giữa rừng cây, một tấm bia đá dựng dưới mặt đất phẳng, chỉ có bia đá, không có mộ.
Tô Mộ ngồi trước bia đá, dưới đất trải tấm chiếu, trên chiếu có tám bình rượu rỗng. Hôm nay Tô Mộ không mặc đạo y, váy dài màu đỏ tôn lên làn da trắng mềm mại.
Tô Mộ giơ tay chỉ tấm chiếu, Tô Kính khom người vái bia đá rồi ngồi xuống.
Tô Mộ ném bình rượu cho Tô Kính, chỉ vào bia đá:
- Bên dưới không có gì, mẫu thân thậm chí không để lại cho ta một bộ đồ từng mặc.
Mũi Tô Kính cay cay, hắn cũng vậy, giờ muốn bái tế phụ mẫu cũng không có chỗ nào để tìm thi cốt.
Tô Kính rút nút bình ngửa đầu uống ừng ực, cảm giác chua cay trôi tuột qua cổ họng phun ra từ lỗ mũi, xoang mũi như bốc cháy.
Hốc mắt cay đã không còn, Tô Kính cười khen:
- Rượu ngon!
Tô Mộ cười nói, mặt không chút sắc hồng:
- Lấy gì giải sầu, chỉ có quỳnh tương, nghe nói đây là tam ca viết?
Tô Kính tự giễu:
- Sao chép thôi, không tính là bắt chước nữa là.
Tô Mộ không hỏi tới, thế giới này không có Hán đại, không có Tào Tháo, nàng cho rằng hắn tự sáng tác câu thơ này.
Tô Mộ uống rượu, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhiều:
- Hôm nay tam ca thật tuấn tú.
Bình luận truyện