Hồng Liên Bảo Giám
Chương 155: Ấp trứng (Hạ) (2)
Ngão Thiết thú không quá hứng thú thứ Tô Kính đưa, nó ngửi rồi bỏ đi.
Tô Kính bắt đầu hơi lo, nếu Ngão Thiết thú kén ăn như gấu trúc trên Trái Đất thì hắn có ấp trứng nó ra cũng sẽ chết đói. Không đúng, yêu thú kỳ dị đến mấy nếu không phải là vật chết thành yêu thì sẽ ăn chút thịt sống.
Nghĩ đến đây Tô Kính đứng dậy, ôm Ngão Thiết đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài có nhóm Lam Mân chờ hầu. Trong phòng Tô Kính không có tiếng động gì, Ngão Thiết thú bản năng không phát ra tiếng tránh cho bị thiên địch nghe thấy. Hoàng Sương trông thấy Ngão Thiết thú cũng không kiềm được mắt sáng rực rít the thé.
Hoàng Sương hỏi:
- Thiếu gia kiếm ở đâu ra vậy?
Hoàng Sương định sờ, Ngão Thiết ở trong ngực Tô Kính há mồm cắn tay nàng.
Tô Kính giật nảy mình. Hoàng Sương nhanh chóng rút tay về, hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy trìu mến.
Vẻ ngoài của Ngão Thiết thú quá đáng yêu, rất có sức sát thương. Dù là ai trông thấy vật nhỏ lông xù này sẽ không sinh ra lòng cảnh giác. Tô Kính thì biết đừng nói Ngão Thiết thú, gấu trúc trên Trái Đất khi rất đói cũng sẽ săn giết heo bò. Móng vuốt và răng sắc bén không chỉ dùng để ăn lá trúc.
Lục Hà nói chuyện nhỏ nhẹ, cong chân mày nở nụ cười:
- Ngoan nha, cho tỷ tỷ ôm.
Ngão Thiết nhe răng với Lục Hà biểu thị không muốn. Lục Hà bất đắc dĩ, răng nhỏ của nó quá bén, khiến người nhìn thầm rùng mình.
Lam Mân cũng rất thích quần mắt thâm của Ngão Thiết, nhưng nàng bình tĩnh không đi lên ồn ào. Thanh Liên luôn bình tĩnh bỗng lấy một viên đường từ trong túi hương huơ trước mặt Ngão Thiết. Mũi Ngão Thiết mấp máy một chút, nó nhìn hướng Tô Kính, thì ra thứ này có trí thông minh.
Ngão Thiết rất thích mùi kẹo đường nhưng sợ có độc nên cầu cứu Tô Kính, trong nhà này nó chỉ tin tưởng hắn.
Tô Kính gật đầu, cổ họng Ngão Thiết phát hiện tiếng gầm gừ trầm thấp. Thanh Liên mỉm cười đặt kẹo đường trong lòng bàn tay vươn đến dưới mũi Ngão Thiết.
Ngão Thiết há mồm thè lưỡi lam đen cuốn nhẹ nuốt viên đường.
Thanh Liên cười khẽ:
- Ngốc, phải ngậm chứ.
Tô Kính nghe Thanh Liên nói thế chợt nhớ một tuyện cười trên Trái Đất, hắn bật cười.
Lục Hà thấy nụ cười của Tô Kính, lòng có chút bất an:
- Thiếu gia cười thật quái dị.
- Vậy sao?
Tô Kính dùng một tay xoa mặt, thầm nghĩ quả nhiên là tướng do tâm sinh, hắn nghĩ đến tuyện cười thấp kém kết quả bị người nhìn ra.
Thanh Liên thừa dịp này vuốt đầu Ngão Thiết:
- Thiếu gia, vật nhỏ này bị đói.
Ngão Thiết được kẹo đường, thấy Tô Kính không phản đối nên mặc Thanh Liên vuốt ve.
Tô Kính thầm nhủ mình thật ngốc, sinh vật có máu thịt thì ăn sắt thép cái khỉ gì. Ai kêu hắn đọc truyện nhiều quá.
Tô Kính nói:
- Kiếm chút thịt tươi, tốt nhất là dùng cho chuyên nuôi yêu thú, có thể trong phủ có đồ ăn. Phải rồi, ta nhớ vườn hoa phía sau có chỗ chuyên trồng Thanh Ngọc duẩn?
Ý nghĩ của Tô Kính rất đơn giản, thứ này giống gấu mèo có lẽ thích ăn thứ như tre. Thanh Ngọc duẩn xem như đồ bổ không tệ, dưới lòng đất Hầu phủ vừa lúc có suối lạnh gieo trồng Thanh Ngọc duẩn, mỗi năm bán măng này thu lợi khá nhiều.
Lam Mân vâng dạ rời đi, thuận tiện kêu nhóm Tử Đằng lại xem vật hiếm.
Nhóm Tử Đằng cũng bị Ngão Thiết hạ khúc, nhưng trừ Tô Kính ra nó không cho ai ôm. Thanh Liên xuống tay sớm còn được vuốt Ngão Thiết, người khác dù cho kẹo đường nó cũng không cho đụng vào.
Mọi người không thắc mắc nhiều Tô Kính kiếm một yêu thú trở về, trên đời này yêu thú bộ dạng kỳ lạ hơn Ngão Thiết nhiều không đếm xuể, bọn họ không hỏi thứ này là cái gì.
Tuy Tô Kính vui mừng mình kiếm được một con Ngão Thiết, nhưng có thể cưỡi nó không? Nếu cưỡi chắc trông hắn rất buồn cười.
Hơn nữa dù Ngão Thiết thú trưởng thành đến cảnh giới Kim Đan cũng không thể biến hình người. Dị thú thời đại thái cổ biến hình người đều là cảnh giới như Kim Tiên. Đó là thứ chỉ có trong truyền thuyết, hiện giờ trên thế giới này người mạnh nhất là hoàng đế của đế quốc, cường giả Kim Đan cửu giai, Khương Diễm.
Từ vạn năm nay những người có thể phi thăng thành tiên, sức chiến đấu chưa chắc mạnh bằng vị hoàng đế này, nên đế quốc mới đè đầu mười hai Đạo Cung trở thành chúa tể của thế giới này.
Trên đời đã không tồn tại lực lượng cỡ như Kim Tiên, Ngão Thiết chắc sẽ mãi mãi giữ hình dạng gấu mèo.
Thôi, chỉ cần thứ này hữu dụng mặc kệ nó có biến hóa thành người được không, ít nhất ra trận giết địch cưỡi con có răng nanh không sợ bị người vây công, lúc muốn chạy cho Ngão Thiết thú đụng mạnh một cái là phá mở bao vây. Nhưng muốn nuôi lớn thứ này e rằng rất tốn của.
Chuyện này phải hỏi Đại Quản Gia, trong nội quy Hầu phủ Tô Kính biết không thấy cái gì ghi thế tử nuôi dưỡng yêu thú được phép lấy tài nugyên trong khố phòng ra không.
Chốc lát sau Lam Mân xách cái hòm đến, mở nắp ra tỏa mùi thơm ngát, là một hòm thịt lộc tiên. Lộc tiên là yêu thú cấp thấp được hoàng gia chăn nuôi, không có sức chiến đấu nhưng rất dễ nuôi, tụ thành đàn, dùng để làm thịt cho luyện khí sĩ ăn sẽ không có nhiều cặn bã đọng lại trong người.
Người bình thường nếu ăn sẽ kéo dài tuổi thọ.
Ngão Thiết nhìn Tô Kính trước. Tô Kính thả Ngão Thiết xuống đất, chỉ cái hòm. Ngão Thiết nhào lên nhai ngồm ngoàm. Đám nha hoàn vây quanh Ngão Thiết nhỏ giọng nghiên cứu. Tô Kính không giấu diếm, kể lai lịch của Ngão Thiết.
Ngão Thiết cắn một cái nguyên miếng thịt lộc kèm xương bị cắn nát bấy nuốt cái ực. Hàm rặng cứng này không có dấu hiệu phù văn chớp lóe. Tô Kính mừng rỡ, trong sách nói đúng thật, nếu nuôi lớn Ngão Thiết thú làm tọa kỵ, táp một cái là tọa kỵ của đối phương sẽ mất mạng.
Trong lòng Tô Kính vui vẻ giảm bớt buồn phiền Tô Tuyết mất tích. Chuyện này vốn không phải việc của Tô Kính, điều hắn cần làm là lo tu hành, chờ sau lễ trưởng thành quyết định hôn sự, sinh tôn tử có huyết mạch hợp cách cho Tiêu Dao Hầu.
Tô Kính không muốn kế thừa gia nghiệp của Tiêu Dao Hầu, dù bây giờ hắn đã có khả năng thành tựu Kim Đan.
Càng dây dưa càng không trả sạch nợ được.
Đám nha hoàn dần hết hứng thú, Tô Kính kêu Ngão Thiết ăn no cùng mình ra khỏi viện đi hướng rừng tre. Ngão Thiết ăn bụng tròn trịa lắc lư đến dưới rừng tre. Trong rừng chỉ có hai loại cây tre, một loại là tre vuông màu mặc ngọc, một loại là diêu hồng màu xanh nhạt có chút đỏ sậm.
Hai loại tre đều là tài liệu chế tạo tên lông chim, thuật đạo cấp thấp không thể phá hủy. Phần bằng phẳng sạch sẽ nhất cây tre cắt xuống có thể làm tài liệu chế phù.
Tô Kính bắt đầu hơi lo, nếu Ngão Thiết thú kén ăn như gấu trúc trên Trái Đất thì hắn có ấp trứng nó ra cũng sẽ chết đói. Không đúng, yêu thú kỳ dị đến mấy nếu không phải là vật chết thành yêu thì sẽ ăn chút thịt sống.
Nghĩ đến đây Tô Kính đứng dậy, ôm Ngão Thiết đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài có nhóm Lam Mân chờ hầu. Trong phòng Tô Kính không có tiếng động gì, Ngão Thiết thú bản năng không phát ra tiếng tránh cho bị thiên địch nghe thấy. Hoàng Sương trông thấy Ngão Thiết thú cũng không kiềm được mắt sáng rực rít the thé.
Hoàng Sương hỏi:
- Thiếu gia kiếm ở đâu ra vậy?
Hoàng Sương định sờ, Ngão Thiết ở trong ngực Tô Kính há mồm cắn tay nàng.
Tô Kính giật nảy mình. Hoàng Sương nhanh chóng rút tay về, hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy trìu mến.
Vẻ ngoài của Ngão Thiết thú quá đáng yêu, rất có sức sát thương. Dù là ai trông thấy vật nhỏ lông xù này sẽ không sinh ra lòng cảnh giác. Tô Kính thì biết đừng nói Ngão Thiết thú, gấu trúc trên Trái Đất khi rất đói cũng sẽ săn giết heo bò. Móng vuốt và răng sắc bén không chỉ dùng để ăn lá trúc.
Lục Hà nói chuyện nhỏ nhẹ, cong chân mày nở nụ cười:
- Ngoan nha, cho tỷ tỷ ôm.
Ngão Thiết nhe răng với Lục Hà biểu thị không muốn. Lục Hà bất đắc dĩ, răng nhỏ của nó quá bén, khiến người nhìn thầm rùng mình.
Lam Mân cũng rất thích quần mắt thâm của Ngão Thiết, nhưng nàng bình tĩnh không đi lên ồn ào. Thanh Liên luôn bình tĩnh bỗng lấy một viên đường từ trong túi hương huơ trước mặt Ngão Thiết. Mũi Ngão Thiết mấp máy một chút, nó nhìn hướng Tô Kính, thì ra thứ này có trí thông minh.
Ngão Thiết rất thích mùi kẹo đường nhưng sợ có độc nên cầu cứu Tô Kính, trong nhà này nó chỉ tin tưởng hắn.
Tô Kính gật đầu, cổ họng Ngão Thiết phát hiện tiếng gầm gừ trầm thấp. Thanh Liên mỉm cười đặt kẹo đường trong lòng bàn tay vươn đến dưới mũi Ngão Thiết.
Ngão Thiết há mồm thè lưỡi lam đen cuốn nhẹ nuốt viên đường.
Thanh Liên cười khẽ:
- Ngốc, phải ngậm chứ.
Tô Kính nghe Thanh Liên nói thế chợt nhớ một tuyện cười trên Trái Đất, hắn bật cười.
Lục Hà thấy nụ cười của Tô Kính, lòng có chút bất an:
- Thiếu gia cười thật quái dị.
- Vậy sao?
Tô Kính dùng một tay xoa mặt, thầm nghĩ quả nhiên là tướng do tâm sinh, hắn nghĩ đến tuyện cười thấp kém kết quả bị người nhìn ra.
Thanh Liên thừa dịp này vuốt đầu Ngão Thiết:
- Thiếu gia, vật nhỏ này bị đói.
Ngão Thiết được kẹo đường, thấy Tô Kính không phản đối nên mặc Thanh Liên vuốt ve.
Tô Kính thầm nhủ mình thật ngốc, sinh vật có máu thịt thì ăn sắt thép cái khỉ gì. Ai kêu hắn đọc truyện nhiều quá.
Tô Kính nói:
- Kiếm chút thịt tươi, tốt nhất là dùng cho chuyên nuôi yêu thú, có thể trong phủ có đồ ăn. Phải rồi, ta nhớ vườn hoa phía sau có chỗ chuyên trồng Thanh Ngọc duẩn?
Ý nghĩ của Tô Kính rất đơn giản, thứ này giống gấu mèo có lẽ thích ăn thứ như tre. Thanh Ngọc duẩn xem như đồ bổ không tệ, dưới lòng đất Hầu phủ vừa lúc có suối lạnh gieo trồng Thanh Ngọc duẩn, mỗi năm bán măng này thu lợi khá nhiều.
Lam Mân vâng dạ rời đi, thuận tiện kêu nhóm Tử Đằng lại xem vật hiếm.
Nhóm Tử Đằng cũng bị Ngão Thiết hạ khúc, nhưng trừ Tô Kính ra nó không cho ai ôm. Thanh Liên xuống tay sớm còn được vuốt Ngão Thiết, người khác dù cho kẹo đường nó cũng không cho đụng vào.
Mọi người không thắc mắc nhiều Tô Kính kiếm một yêu thú trở về, trên đời này yêu thú bộ dạng kỳ lạ hơn Ngão Thiết nhiều không đếm xuể, bọn họ không hỏi thứ này là cái gì.
Tuy Tô Kính vui mừng mình kiếm được một con Ngão Thiết, nhưng có thể cưỡi nó không? Nếu cưỡi chắc trông hắn rất buồn cười.
Hơn nữa dù Ngão Thiết thú trưởng thành đến cảnh giới Kim Đan cũng không thể biến hình người. Dị thú thời đại thái cổ biến hình người đều là cảnh giới như Kim Tiên. Đó là thứ chỉ có trong truyền thuyết, hiện giờ trên thế giới này người mạnh nhất là hoàng đế của đế quốc, cường giả Kim Đan cửu giai, Khương Diễm.
Từ vạn năm nay những người có thể phi thăng thành tiên, sức chiến đấu chưa chắc mạnh bằng vị hoàng đế này, nên đế quốc mới đè đầu mười hai Đạo Cung trở thành chúa tể của thế giới này.
Trên đời đã không tồn tại lực lượng cỡ như Kim Tiên, Ngão Thiết chắc sẽ mãi mãi giữ hình dạng gấu mèo.
Thôi, chỉ cần thứ này hữu dụng mặc kệ nó có biến hóa thành người được không, ít nhất ra trận giết địch cưỡi con có răng nanh không sợ bị người vây công, lúc muốn chạy cho Ngão Thiết thú đụng mạnh một cái là phá mở bao vây. Nhưng muốn nuôi lớn thứ này e rằng rất tốn của.
Chuyện này phải hỏi Đại Quản Gia, trong nội quy Hầu phủ Tô Kính biết không thấy cái gì ghi thế tử nuôi dưỡng yêu thú được phép lấy tài nugyên trong khố phòng ra không.
Chốc lát sau Lam Mân xách cái hòm đến, mở nắp ra tỏa mùi thơm ngát, là một hòm thịt lộc tiên. Lộc tiên là yêu thú cấp thấp được hoàng gia chăn nuôi, không có sức chiến đấu nhưng rất dễ nuôi, tụ thành đàn, dùng để làm thịt cho luyện khí sĩ ăn sẽ không có nhiều cặn bã đọng lại trong người.
Người bình thường nếu ăn sẽ kéo dài tuổi thọ.
Ngão Thiết nhìn Tô Kính trước. Tô Kính thả Ngão Thiết xuống đất, chỉ cái hòm. Ngão Thiết nhào lên nhai ngồm ngoàm. Đám nha hoàn vây quanh Ngão Thiết nhỏ giọng nghiên cứu. Tô Kính không giấu diếm, kể lai lịch của Ngão Thiết.
Ngão Thiết cắn một cái nguyên miếng thịt lộc kèm xương bị cắn nát bấy nuốt cái ực. Hàm rặng cứng này không có dấu hiệu phù văn chớp lóe. Tô Kính mừng rỡ, trong sách nói đúng thật, nếu nuôi lớn Ngão Thiết thú làm tọa kỵ, táp một cái là tọa kỵ của đối phương sẽ mất mạng.
Trong lòng Tô Kính vui vẻ giảm bớt buồn phiền Tô Tuyết mất tích. Chuyện này vốn không phải việc của Tô Kính, điều hắn cần làm là lo tu hành, chờ sau lễ trưởng thành quyết định hôn sự, sinh tôn tử có huyết mạch hợp cách cho Tiêu Dao Hầu.
Tô Kính không muốn kế thừa gia nghiệp của Tiêu Dao Hầu, dù bây giờ hắn đã có khả năng thành tựu Kim Đan.
Càng dây dưa càng không trả sạch nợ được.
Đám nha hoàn dần hết hứng thú, Tô Kính kêu Ngão Thiết ăn no cùng mình ra khỏi viện đi hướng rừng tre. Ngão Thiết ăn bụng tròn trịa lắc lư đến dưới rừng tre. Trong rừng chỉ có hai loại cây tre, một loại là tre vuông màu mặc ngọc, một loại là diêu hồng màu xanh nhạt có chút đỏ sậm.
Hai loại tre đều là tài liệu chế tạo tên lông chim, thuật đạo cấp thấp không thể phá hủy. Phần bằng phẳng sạch sẽ nhất cây tre cắt xuống có thể làm tài liệu chế phù.
Bình luận truyện