Hồng Liên Bảo Giám
Chương 17: Đạo khí
Đại Tiên Sinh mỉm cười. thế tử chỉ là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, trong người còn chút vết thương ngầm nên bị đạo khí dao động tâm chí cũng là phản ứng bình thường. Đại Tiên Sinh đặt dây chuyền vào tay Tô Kính, hắn cảm giác cả người ấm áp hẳn ra.
Pháp bảo, pháp khí, đạo khí, tiên khí, nếu muốn phân chia kỹ cấp bậc bốn trang bị thì có thể chia làm mấy đẳng cấp nhỏ tạp phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm.
Dây chuyền làm bằng Hoàng Đình Thần Ngọc xem như đạo khí tạp phẩm.
Đừng thấy thứ này xếp chót trong đạo khí nhưng đó là vì đẳng cấp quy tắc đại đạo ẩn chứa bên trong không cao, tính thực dụng thì không thấp. Đại Tiên Sinh đặc biệt làm cho Tô Kính, ảo diệu trong đó cần hắn từ từ quen thuộc.
Đại Tiên Sinh hỏi dò:
- Thiếu gia có cần ta luyện hóa giúp không?
Đại Tiên Sinh phát hiện Tô Kính hơi lạ nên muốn tự mình kiểm tra thân thể của hắn, vừa lúc có lý do này. Tô Kính có thể khống chế tiên thiên chân khí quá ít, luyện hóa một món đạo khí tạp phẩm sẽ phải mất ba đến năm tháng.
Tô Kính cười nói:
- Không vội vàng, ta còn có hơn ba năm, vừa lúc từ từ quen thuộc cái này.
Đại Tiên Sinh cười cười không nói gì nữa, đứng dậy từ biệt.
Tô Kính kêu Tử Đằng tiễn Đại Tiên Sinh đi, hắn nắm dây chuyền trở về phòng ngủ cẩn thận tra xét.
Dây chuyền làm bằng tơ kim loại màu đỏ và đen bện thành, vì màu tối, cảm giác kim loại không rõ ràng, trông giống dây da bình thường hơn. Bên dưới treo Hoàng Đình Thần Ngọc màu xanh biếc như ẩn như hiện.
Tô Kính dùng thần thức điều tra sơ kim loại đỏ và vàng, nhận ra nó là tinh thần kim. Thứ này quý giá còn hơn Hoàng Đình Thần Ngọc nhưng giờ nó làm sợi dây treo một khối ngọc thạch, làm nền, hạt ngọc mà bị phủ bụi.
Tô Kính tìm kiếm trong ký ức chợt mở miệng hỏi:
- Tử Đằng, còn bao nhiêu Xung Nguyên đan?
Vẻ mặt Tử Đằng không muốn nói:
- Thiếu gia, dược đó ăn nhiều không tốt, hơn nữa...
Tô Kính nhíu mày bực bội ngắt lời Tử Đằng:
- Là vì nhanh chóng luyện hóa thứ này.
Nếu mỗi ngày mỗi việc đều bị Tử Đằng khuyên nhủ thì cuộc sống mất vui.
Tử Đằng xụ mặt xuống, quay đầu nói với thiếu nữ mặc váy trắng:
- Bạch Anh, đi lấy hết Xung Nguyên đan lại đây, nếu ít hơn một trăm viên thì đi nói với Nhị Quản Gia một tiếng.
Bạch Anh vội vàng đi. Tô Kính cảm giác mình hằn học với Tử Đằng hơi kỳ, nhưng nghe nàng răn dạy thì càng tệ, trong một chốc hắn không biết nên nói cái gì.
Tử Đằng thấy Tô Kính bực bội thì đành cười nói:
- Là thiếu gia tự nói với ta thứ này không có tác dụng gì lớn với thiếu gia nên đều giữ ở chỗ ta.
Tô Kính thầm nghĩ: Ta còn chưa tiêu hóa đoạn ký ức này, thế tử nói quá nhiều lời với các người, ta xem như vô dụng nên bỏ qua hết. Xem ra phép quy nạp khoa học không hoàn toàn linh nghiệm, sau này có thời gian cần lợi dụng nhiều hơn.
- Tử Đằng, thứ này là vật giữ mạng phụ thân cho ta, tuy ở trong phủ không có nguy hiểm nhưng ta dù gì đi theo Lâm Hoành Sơn tập võ, đao thương không có mắt.
Tử Đằng nghe Tô Kính nói vậy mới vui hơn chút, xem ra thiếu gia cũng rất cảnh giác với Lâm Hoành Sơn. Không hiểu tại sao Đại Tiên Sinh để một võ phủ vào ở, phu nhân cũng không hỏi tới.
Tô Kính giải thích thêm:
- Đây là đạo khí, nếu không dùng Xung Nguyên đan thì cho một trăm ngày ta cũng không luyện hóa được.
Tử Đằng thế mới hiểu thiếu gia không phải muốn Xung Nguyên đan tu luyện mà là luyện hóa dây chuyền này.
Không lâu sau Bạch Anh lấy một hộp gấm đến giao cho Tử Đằng. Tử Đằng mở nắp hộp ra nhìn, bên trong có hàng đống viên thuốc, gồm chín mươi hai viên.
Tô Kính cầm lấy nhìn, nói:
- Vậy cũng đủ rồi, Bạch Anh từng tìm Nhị Quản Gia nữa.
Tử Đằng, Bạch Anh lộ nét mặt vui mừng. Đây là Xung Nguyên đan cuối cùng của họ, nghe ý thiếu gia thì ăn xong đống này sẽ không đi khố phòng lĩnh nữa.
Thứ này có hiệu quả giúp tạm tăng lực lượng luyện khí sĩ hoặc tăng tốc độ tu hành, nhưng trước kia Tô Kính ăn qua quá nhiều, hiệu quả đã không rõ ràng. Hơn nữa đan dược nào trừ tiên đan ra còn lại thứ khác ăn vào đều sẽ tích lũy độc tố trong thân thể.
Tích lũy độc tố nhiều sẽ giảm thấp thọ nguyên của luyện khí sĩ, thiếu gia vốn không thể Trúc Cơ, tối đa chỉ sống một trăm tám mươi tuổi, nếu bị đan độc xâm nhiễm thì sợ là không sống đến cuối đời được.
Tô Kính vốn không định lên mặt chủ tớ với Tử Đằng, hắn đến từ Trái Đất, khi còn sống là một đại nhân vật nên không thích có người quản thúc mình.
Thế giới này này có chế độ triều đình, pháp tắc tiên đạo cần Tô Kính phải tuân theo, giống như trên Trái Đất có pháp luật, hình thái xã hội riêng. Nhưng người bên cạnh rảnh rỗi tự quyết định ngươi làm cái gì thì Tô Kính rất khó chịu. nhưng nhìn vẻ mặt Tử Đằng buồn buồn nên hắn giải thích mấy câu.
Xung Nguyên đan vào tay, Tô Kính kêu nhóm nha hoàn đi phòng bên ngoài nghỉ ngơi, khi nào cần sẽ kêu bọn họ vào. Tô Kính dọn cái giường gỗ lớn ra, dưới cửa sổ có một nền đất mài bằng ngọc xanh, hắn ngồi xuống cầm một viên Xung Nguyên đan, vận chuyển chân khí, khoang miệng thơm ngát hòa tan theo nước bọt chảy xuống cổ họng.
Tất cả đều thật quen thuộc như Tô Kính đã làm trăm ngàn lần rồi. Dược tính Xung Nguyên đan bùng nổ lao thẳng vào khí hải đan điền, đổi lại người khác thì một viên đan dược đủ giữ dược lực từ hai tháng trở lên. Khí hải đan điền của Tô Xung Kính như ổ gà đầy đường, viên Xung Nguyên đan này chỉ dùng nửa ngày đã mất dược hiệu.
Dây chuyền được luyện hóa xong còn chưa đặt tên, Tô Kính không rảnh đặt tên, hắn thừa dịp dược tính của Xung Nguyên đan còn mãnh liệt tranh thủ vận chuyển chân khí điều tra kết cấu trong Hoàng Đình Thần Ngọc.
Bề ngoài Hoàng Đình Thần Ngọc là hình dạng lá cây, bên trong vuông vức, một phù lục màu vàng hình lập phương. Phù lục sáu mặt, mỗi mặt có ba mươi sáu phù văn hợp thành cấm chế thiên cương, có cơ sở này mới tính là đạo khí được.
Nếu chỉ có thể tổ thành phù văn địa sát thì đó là pháp khí, thiên cương địa sát giao hòa là tiên khí.
Không có thủ đoạn này thì thứ luyện chế ra chỉ tính là pháp bảo.
Lục Đạo Thần Giám tự xưng là tiên khí nhưng Tô Ảnh đưa những phù văn vào linh hồn Tô Kính, tuy hắn có thể niệm ra nhưng không hiểu gì hết chứ đừng nói biết ý nghĩa của các phù văn.
Đạo khí này tuy là loại tạp phẩm nhưng Tô Kính hoàn toàn nắm giữ nó.
Luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ bình thường có một món pháp khí ra dáng đã không tồi.
Pháp bảo, pháp khí, đạo khí, tiên khí, nếu muốn phân chia kỹ cấp bậc bốn trang bị thì có thể chia làm mấy đẳng cấp nhỏ tạp phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm.
Dây chuyền làm bằng Hoàng Đình Thần Ngọc xem như đạo khí tạp phẩm.
Đừng thấy thứ này xếp chót trong đạo khí nhưng đó là vì đẳng cấp quy tắc đại đạo ẩn chứa bên trong không cao, tính thực dụng thì không thấp. Đại Tiên Sinh đặc biệt làm cho Tô Kính, ảo diệu trong đó cần hắn từ từ quen thuộc.
Đại Tiên Sinh hỏi dò:
- Thiếu gia có cần ta luyện hóa giúp không?
Đại Tiên Sinh phát hiện Tô Kính hơi lạ nên muốn tự mình kiểm tra thân thể của hắn, vừa lúc có lý do này. Tô Kính có thể khống chế tiên thiên chân khí quá ít, luyện hóa một món đạo khí tạp phẩm sẽ phải mất ba đến năm tháng.
Tô Kính cười nói:
- Không vội vàng, ta còn có hơn ba năm, vừa lúc từ từ quen thuộc cái này.
Đại Tiên Sinh cười cười không nói gì nữa, đứng dậy từ biệt.
Tô Kính kêu Tử Đằng tiễn Đại Tiên Sinh đi, hắn nắm dây chuyền trở về phòng ngủ cẩn thận tra xét.
Dây chuyền làm bằng tơ kim loại màu đỏ và đen bện thành, vì màu tối, cảm giác kim loại không rõ ràng, trông giống dây da bình thường hơn. Bên dưới treo Hoàng Đình Thần Ngọc màu xanh biếc như ẩn như hiện.
Tô Kính dùng thần thức điều tra sơ kim loại đỏ và vàng, nhận ra nó là tinh thần kim. Thứ này quý giá còn hơn Hoàng Đình Thần Ngọc nhưng giờ nó làm sợi dây treo một khối ngọc thạch, làm nền, hạt ngọc mà bị phủ bụi.
Tô Kính tìm kiếm trong ký ức chợt mở miệng hỏi:
- Tử Đằng, còn bao nhiêu Xung Nguyên đan?
Vẻ mặt Tử Đằng không muốn nói:
- Thiếu gia, dược đó ăn nhiều không tốt, hơn nữa...
Tô Kính nhíu mày bực bội ngắt lời Tử Đằng:
- Là vì nhanh chóng luyện hóa thứ này.
Nếu mỗi ngày mỗi việc đều bị Tử Đằng khuyên nhủ thì cuộc sống mất vui.
Tử Đằng xụ mặt xuống, quay đầu nói với thiếu nữ mặc váy trắng:
- Bạch Anh, đi lấy hết Xung Nguyên đan lại đây, nếu ít hơn một trăm viên thì đi nói với Nhị Quản Gia một tiếng.
Bạch Anh vội vàng đi. Tô Kính cảm giác mình hằn học với Tử Đằng hơi kỳ, nhưng nghe nàng răn dạy thì càng tệ, trong một chốc hắn không biết nên nói cái gì.
Tử Đằng thấy Tô Kính bực bội thì đành cười nói:
- Là thiếu gia tự nói với ta thứ này không có tác dụng gì lớn với thiếu gia nên đều giữ ở chỗ ta.
Tô Kính thầm nghĩ: Ta còn chưa tiêu hóa đoạn ký ức này, thế tử nói quá nhiều lời với các người, ta xem như vô dụng nên bỏ qua hết. Xem ra phép quy nạp khoa học không hoàn toàn linh nghiệm, sau này có thời gian cần lợi dụng nhiều hơn.
- Tử Đằng, thứ này là vật giữ mạng phụ thân cho ta, tuy ở trong phủ không có nguy hiểm nhưng ta dù gì đi theo Lâm Hoành Sơn tập võ, đao thương không có mắt.
Tử Đằng nghe Tô Kính nói vậy mới vui hơn chút, xem ra thiếu gia cũng rất cảnh giác với Lâm Hoành Sơn. Không hiểu tại sao Đại Tiên Sinh để một võ phủ vào ở, phu nhân cũng không hỏi tới.
Tô Kính giải thích thêm:
- Đây là đạo khí, nếu không dùng Xung Nguyên đan thì cho một trăm ngày ta cũng không luyện hóa được.
Tử Đằng thế mới hiểu thiếu gia không phải muốn Xung Nguyên đan tu luyện mà là luyện hóa dây chuyền này.
Không lâu sau Bạch Anh lấy một hộp gấm đến giao cho Tử Đằng. Tử Đằng mở nắp hộp ra nhìn, bên trong có hàng đống viên thuốc, gồm chín mươi hai viên.
Tô Kính cầm lấy nhìn, nói:
- Vậy cũng đủ rồi, Bạch Anh từng tìm Nhị Quản Gia nữa.
Tử Đằng, Bạch Anh lộ nét mặt vui mừng. Đây là Xung Nguyên đan cuối cùng của họ, nghe ý thiếu gia thì ăn xong đống này sẽ không đi khố phòng lĩnh nữa.
Thứ này có hiệu quả giúp tạm tăng lực lượng luyện khí sĩ hoặc tăng tốc độ tu hành, nhưng trước kia Tô Kính ăn qua quá nhiều, hiệu quả đã không rõ ràng. Hơn nữa đan dược nào trừ tiên đan ra còn lại thứ khác ăn vào đều sẽ tích lũy độc tố trong thân thể.
Tích lũy độc tố nhiều sẽ giảm thấp thọ nguyên của luyện khí sĩ, thiếu gia vốn không thể Trúc Cơ, tối đa chỉ sống một trăm tám mươi tuổi, nếu bị đan độc xâm nhiễm thì sợ là không sống đến cuối đời được.
Tô Kính vốn không định lên mặt chủ tớ với Tử Đằng, hắn đến từ Trái Đất, khi còn sống là một đại nhân vật nên không thích có người quản thúc mình.
Thế giới này này có chế độ triều đình, pháp tắc tiên đạo cần Tô Kính phải tuân theo, giống như trên Trái Đất có pháp luật, hình thái xã hội riêng. Nhưng người bên cạnh rảnh rỗi tự quyết định ngươi làm cái gì thì Tô Kính rất khó chịu. nhưng nhìn vẻ mặt Tử Đằng buồn buồn nên hắn giải thích mấy câu.
Xung Nguyên đan vào tay, Tô Kính kêu nhóm nha hoàn đi phòng bên ngoài nghỉ ngơi, khi nào cần sẽ kêu bọn họ vào. Tô Kính dọn cái giường gỗ lớn ra, dưới cửa sổ có một nền đất mài bằng ngọc xanh, hắn ngồi xuống cầm một viên Xung Nguyên đan, vận chuyển chân khí, khoang miệng thơm ngát hòa tan theo nước bọt chảy xuống cổ họng.
Tất cả đều thật quen thuộc như Tô Kính đã làm trăm ngàn lần rồi. Dược tính Xung Nguyên đan bùng nổ lao thẳng vào khí hải đan điền, đổi lại người khác thì một viên đan dược đủ giữ dược lực từ hai tháng trở lên. Khí hải đan điền của Tô Xung Kính như ổ gà đầy đường, viên Xung Nguyên đan này chỉ dùng nửa ngày đã mất dược hiệu.
Dây chuyền được luyện hóa xong còn chưa đặt tên, Tô Kính không rảnh đặt tên, hắn thừa dịp dược tính của Xung Nguyên đan còn mãnh liệt tranh thủ vận chuyển chân khí điều tra kết cấu trong Hoàng Đình Thần Ngọc.
Bề ngoài Hoàng Đình Thần Ngọc là hình dạng lá cây, bên trong vuông vức, một phù lục màu vàng hình lập phương. Phù lục sáu mặt, mỗi mặt có ba mươi sáu phù văn hợp thành cấm chế thiên cương, có cơ sở này mới tính là đạo khí được.
Nếu chỉ có thể tổ thành phù văn địa sát thì đó là pháp khí, thiên cương địa sát giao hòa là tiên khí.
Không có thủ đoạn này thì thứ luyện chế ra chỉ tính là pháp bảo.
Lục Đạo Thần Giám tự xưng là tiên khí nhưng Tô Ảnh đưa những phù văn vào linh hồn Tô Kính, tuy hắn có thể niệm ra nhưng không hiểu gì hết chứ đừng nói biết ý nghĩa của các phù văn.
Đạo khí này tuy là loại tạp phẩm nhưng Tô Kính hoàn toàn nắm giữ nó.
Luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ bình thường có một món pháp khí ra dáng đã không tồi.
Bình luận truyện