Hồng Liên Bảo Giám

Chương 174: Nhà mới (2)



Từ xác chết không điều tra được thứ gì, chỉ biết người chết già nua, không điều tra chết thế nào.

Trong Ngọc Kinh thành có một thế lực đã sinh trưởng cực kỳ cường đại. Chuyện này không chỉ làm Tô Kính lo lắng, bên hoàng đế mới là người lo nhất.

Bên Tô Mộ có tin tốt, Vô Ưu công chúa đề nghị bỏ vốn giúp đỡ nàng và Tô Kính thành lập tư quân, đây là vốn đầu tư lớn. Vô Ưu công chúa không như thế tử, nàng là công chúa duy nhất của đế quốc, tước vị rất cao, lấy bổng lộc cũng nhiều. Cộng thêm bệ hạ thường ban thưởng, tài sản của cải dày.

Một tin tốt khác là lễ thành niên, vốn là việc rất vất vả rối ren nhưng Tiêu Dao Hầu ra lệnh không tiếp đãi khách lạ, chỉ có Tô gia, Nguyên gia, cộng thêm hoàng đế sẽ phái đại biểu đến chúc mừng.

Việc vốn nên bận rộn mấy ngày giờ cơ bản giải quyết trong vòng một ngày, tính cách của Tô Kính không thích lãng phí thời gian vào loại chuyện này. Nên bây giờ Tô Kính trừ tu luyện ra mỗi ngày cắm cúi thiết kế bản vẽ, mệt thì tìm Tô Mộ bàn về vấn đề kiến thiết tư quân, một số suy nghĩ đối với thiết kế vũ khí.

Tô Kính rất thích cuộc sống như vậy, hắn hy vọng sẽ kéo dài chút. Nhưng một người ngây thơ đến mấy cũng phải trưởng thành.

Tô Kính nhớ một bài thơ mình từng viết: Khi hoa chớm nở sẽ có một thiếu niên chết đi. Năm này sang năm khác...

Khi ấy không hiểu cái gì là bi thương nên hắn mới viết câu thơ này, mỗi thiếu niên chết đi đổi lấy niết bàn trọng sinh, niết bàn trọng sinh, sẽ có thanh niên chính chắn thay thế thiếu niên.

Những giấc mộng lãng mạn gần như xa hoa rồi sẽ chấm dứt.

Người Tô gia từ Dực châu đến thật ra là đang trùng kiến Hầu phủ. Hầu phủ chiếm diện tích lớn, ít vật kiến trúc, không gian có thể cải tạo nhiều không đếm xuể.

Nguyên Hầu phủ có hình dạng bất quy tắc, sau khi cải tạo sau cửa chính có Nghênh Tiên điện, Hổ Liệt đường, Chu Tước đài. Trong đó Nghênh Tiên điện chuẩn bị cho hoàng đế bệ hạ, nếu hoàng đế đến Hầu phủ sẽ từ cửa chính vào thẳng Nghênh Tiên điện. Dãy kiến trúc đằng sau Nghênh Tiên điện dành cho hoàng đế ngụ. Hầu phủ vốn không có nơi chuyên môn thế này, nhưng hoàng đế đã ban hôn, Tiêu Dao Hầu đồng ý rồi thì chắc chắn có nghi thức long trọng, nên tăng thêm những kiến trúc này.

Hổ Liệt đường là để khi xuất binh cho các tướng lĩnh tụ tập bên cạnh Tiêu Dao Hầu dùng, mặt sau điện có giáo trường, không lớn nhưng đủ chứa mấy ngàn binh sĩ.

Chu Tước đài là kiến trúc hoàng đế mới ban thưởng cho Đạo Môn, có thể đăng cao hành pháp, có quyền lực mượn dùng đại trận nguyên Ngọc Kinh thành. Dựa vào Chu Tước đài nếu có cường giả Kim Đan nào đến gây sự, Tiêu Dao Hầu chỉ cần phát động trận pháp là có thể dẫn động đại trận Ngọc Kinh thành đánh kẻ đó thành phấn.

Hầu phủ và hoàng cung giống nhau, mặt hướng nam lưng hướng bắc. Quy định Đạo Môn không giống Nho môn, nhưng phải là người có thân phận mới có thể biến nhà cửa thành như vậy, nếu không có địa vị thì kiến trúc phải đổi hướng, ít nhất lệch góc độ chút.

Thuộc hạ của Tiêu Dao Hầu là nội lại, thần tử, khách khanh trong Hầu phủ đều tập trung ở phía tây. Nội quyến Hầu phủ ở phía đông, mạn bắc là vườn hoa.

Hầu phủ sau khi trùng kiến đình đài lầu các mới nối liền một mảnh quay quanh Lãng Uyển Thư Hải mười ba tầng lầu cao vươn dài ra khắp nơi. Nhiều lầu cao thì xây thêm nhiều cầu treo, chiều dài khủng khiếp, giống đường cao tốc có thể cho xe ngựa chạy.

Quan trọng nhất là trong Hầu phủ di dời, Tô Kính cũng phải chuyển nhà. Lâm Hoành Sơn không thích hợp ở lại nữa, gã không phải nô bộc, không thể giống Đại Quản Gia, Nhị Quản Gia.

Tô Kính dời đến phía bắc gần hồ nhỏ Tô Mộ cư ngụ, nơi này có một linh lung thạch cao hơn ba mươi trượng, dựa vào linh lung thạch Tiêu Dao Hầu xây một viện lạc cho Tô Kính, trong ngoài chỉ có ba tiến nhưng to hơn chỗ cũ.

Nơi ở mới có tên mới: Vấn Tâm cư.

Bên trái Vấn Tâm Cư là rừng tre kỳ dị, phẩm loại nhiều, có hàng trăm cây tre rậm rạp sinh trưởng. Bên kia rừng tre là dược viên rộng lớn, dược liệu quan trọng trong Hầu phủ đều trồng tại đây.

Trong mấy trăm hang trên linh lung thạch chảy ra nước suối tụ thành sông chảy vào dược viên. Con sông này tuy không rộng nhưng cũng lớn đến có thể du thuyền.

Sông xuyên qua dược viên rồi đi qua chỗ nước cạn đá lởm chởm là chỗ ở của phu nhân Tiêu Dao Hầu.

Tô Kính đứng trên linh lung thạch nhìn bốn phía, trong lòng sinh ra buồn bã. Nơi tốt như vậy mà hắn không thể ở lâu. Nếu Tô Kính cưới Vô Ưu công chúa thì hoàng đế sẽ ban cho phủ đệ khác.

Tô Kính là thế tử nhưng nếu thành phò mã càng khó kế thừa tước vị Tiêu Dao Hầu hơn.

Tử nữ thân quyến của Tiêu Dao Hầu chỉ có một người là không chuyển nhà, Tô Mộ. Nàng không dọn đi được, Tiêu Dao Hầu đặc biệt sai luyện khí sĩ đến từ Dực châu lo việc thiết kế phải giữ lại hồ nước này.

Tô Kính thu lại tầm mắt nhìn hướng đảo của Tô Mộ, chuyển sang rừng tre.

Trên gốc cây tre cao lớn, tọa kỵ của hắn đang nằm ngủ say giữa chạc cây. Tốc độ sinh trưởng của Ngão Thiết siêu mau, ăn thịt tử điện điêu tính ra cũng ngàn vạn cân rồi.

Nếu không được hoàng đế săn sóc đánh tiếng thì Tô Kính không nuôi nổi con này, mặt mũi Nhị Quản Gia cũng không thể lấy không từ hoàng thất.

Tô Kính vui mừng là Ngão Thiết chỉ sinh trưởng đến mức to gấp hai gấu mèo Trái Đất rồi ngừng phát dục, nếu sức ăn của nó cứ tăng hoài thì hắn rầu rụng tóc.

May mắn Ngão Thiết phát dục đến hiện giờ thì hết kén ăn, trong rừng tre chuyên trồng cây tre cho nó, chấp nhận ăn luôn.

Biết đợi khi Ngão Thiết trưởng thành thì hắn còn phải rầu nữa. Khi đó hắn có thể tìm được sừng rồng không? Độc giao còn có chút cơ may chứ sừng rồng...

Đông hải có rồng, cách đất liền hơn mười vạn dặm, số lượng thưa thớt, huyết mạch không thuần. Huyết mạch không thuần không có nghĩa là sức chiến đấu thấp. Nhiều thiếu niên đi săn rồng, trên chín mươi phần trăm chết vào sóng gió, chỉ còn mười phần trăm có tư cách cho rồng ăn một bữa no nê.

May mà Ngão Thiết da dày thịt béo, dù không trưởng thành cưỡi lên nó không tính là ngược đãi yêu quái. Lễ trưởng thành đã làm hắn phiền chết, có lẽ Ngão Thiết không thích trưởng thành?

Tô Kính suy nghĩ lung tung. Có một người đi trên con đường nhỏ ngã rẽ kéo dài từ vườn hoa mạn bắc.

Tô Kính biết đó là thân quyến bên chỗ mẫu thân Nguyên Lăng Hồng, thiếu niên khách khanh tên Sở Dật Phi. Sở Dật Phi và Nguyên gia quan hệ họ hàng dù hơi xa, nhưng người sinh ra trong Nguyên gia đều đáng tin. Nguyên Lăng Hồng kêu Sở Dật Phi từ nhà mẹ đẻ đến, bây giờ làm việc dưới tay Tiêu Dao Hầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện